Giữa trưa, Hồng Tuấn đến tửu lâu đã hẹn trước với ba người kia, chính là một chỗ gọi “Ngư dược long môn”. Hồng Tuấn tâm tình chưa bình phục, nói: “Hôm nay… đã xảy ra chuyện lớn rồi!”
Cừu Vĩnh Tư cùng Mạc Nhật Căn, A Thái cũng vừa mới ngồi xuống, trên mặt đều trưng ra vẻ không hiểu gì cả, vội hô “Mau mau mau, mau kể lại, sao trưởng sử còn chưa tới? “Hắn mang mèo trở về.” Hồng Tuấn nói, “Dặn chúng ta cứ ăn trước, chút nữa hắn đến sẽ giải thích kĩ càng.”
“Hắn thật sự tìm được?” Mạc Nhật Căn kinh ngạc hỏi
Ba người nhìn nhau, vội truy hỏi. Hồng Tuấn chỉ đành giải thích Lý Cảnh Lung trở về Khu ma tư thu xếp con mèo kia. Bởi vì phát hiện thi thể nên đến Đại Lý tự hỏi thăm xem có người nào mất tích không, đi phá án lại gặp một cái án khác, việc này rất quan trọng trước hết cần phải hỏi rõ ràng.
“Ăn cơm thôi, ta sắp chết đói rồi.”
Tiểu nhị đến đọc tên đồ ăn, mọi người nghe không hiểu gì. A Thái từ xa đến chưa ăn đồ ăn Trường An bao giờ, Mạc Nhật Căn sinh ra tại thảo nguyên cũng chưa từng trải qua yến hội xa hoa ở Đại Đường, Hồng Tuấn thì càng chưa ăn thử.
Cừu Vĩnh Tư thì khiêm tốn: “Mấy người gọi món gì ta ăn cái đó.”
Mọi người nghe tên đồ ăn không hiểu gì, cuối cùng Cá chép yêu hết kiên nhẫn, mở miệng gọi đồ, ở sau lưng Hồng Tuấn cái miệng một há một mở nói: “Ô trĩ kê canh sáu bát, thuân tuần xào sơ một đĩa, thông dấm kê, một đĩa rau cuộn ngũ sắc, món chính ngự hoàng vương mẫu sáu bát, canh ngân nhĩ tráng miệng sau bữa, li sơn thiêu xuân một vò. Đồ ăn tuyệt không được dùng cá chép.”
“Ai?!” Tiểu nhị nháy mắt sắc mặt trắng bệch, “Ai đang nói chuyện thế?!”
“Phúc ngữ![1]” Hồng Tuấn lập tức trả lời.
“Bốn người ăn sáu phần?” Tiểu nhị không ngừng nhìn chỗ trống bên cạnh A Thái, vẻ mặt cực kì kinh hãi.
“Còn có người chưa đến.” Hồng Tuấn nói, “Mang đồ ăn lên xong không cần ở lại đâu.”
“Cá chép nhiều xương, ai ăn đâu.” Tiểu nhị lẩm bẩm
“Ngươi nói cái gì?!” Cá chép yêu sau lưng Hồng Tuấn bị vũ nhục trợn mắt.
Tiểu nhị: “???”
“Không có gì, ngươi mau đi đi.” Hồng Tuấn nhanh chóng đuổi tiểu nhị kia đi xuống.
Tiểu nhị sợ hãi mang đồ ăn lên, chưa đến một khắc đầy một bàn đồ ăn tinh mỹ. Lúc này Hồng Tuấn mới biết đồ ăn hồi trước trên đường không thể gọi là cơm. Canh gà ác trong bát bốc khói, thuân tuấn chính là cá xào thịt dê, thông dấm kê là gà hấp, dưới lớp da vàng ruộm là thịt gà trắng bóc, xông vào mũi một mùi thơm ngát. Ngự hoàng vương mẫu là cơm nấu với trứng gà. Bốn người một cá ăn như gió cuốn mây tan.
“Triệu Tử Long trước kia ở trong quán ăn Trường An.” Hồng Tuấn vừa ăn vừa nói, “May mắn nó nghe được nhiều thứ.”
“A.” Mạc Nhật Căn cười, “Hóa ra là đầu bếp hả? Nhìn đoán không ra.”
“Là nguyên liệu nấu ăn.” Cá chép yêu đáp.
Mọi người: “…”
Hồng Tuấn còn kể: “Trước nó bị bán trên chợ, bị nhà hàng mua về làm nguyên liệu, nuôi dưới hồ. Sau có một hòa thượng hảo tâm đi qua, mua nó phóng sinh nên mới có ngày hôm nay.”
Cá chép yêu ăn no, vùi đầu vào chén uống mấy ngụm rượu, loạng choạng bước vài bước trên bàn cuối cùng “rầm” một tiếng say xỉn ngã xuống.
“Đến.” A Thái nói, “Hôm nay ta mời, vì tình hữu nghị của chúng ta với trưởng sử, cụng ly!”
Bốn người nâng chén, đây là lần đầu tiên từ sau khi đến Khu ma tư tất cả mọi người tụ hội. Ngày thường Hồng Tuấn không ở đây, ba người khác thường xuyên nhàn hạ đã thành quen nhau. Bọn họ nhiệt tình hỏi thăm việc của Lý Cảnh Lung, Hồng Tuấn đáp đại khái. Mấy ngày nay hắn không đi cùng đám Mạc Nhật Căn nên có chút tò mò.
“Cha ta bảo ta đến Trường An.” Hồng Tuấn hồi tưởng lại những sự việc trước khi đi, được dặn kỹ là không được nhiều lời. Triệu Tử Long lại say đến bất tỉnh cá sự, chỉ sợ nói nhiều thất thố, nói “Bảo ta đến Trường An trục xuất đám yêu quá…”
A Thái cười hỏi: “Trường An chỗ nào có yêu quái?”
Mạc Nhật Căn cũng cười nói: “Nếu không có yêu quái, chúng ta tới đây làm gì?”
Hồng Tuấn đáp: “Chính trưởng sử cũng nói, Trường An có yêu quái chỉ là bọn chúng không thường xuất hiện thôi.”
Hồng Tuấn chưa say rượu bao giờ, hôm nay lại lần đầu uống, uống rượu như uống nước, Mạc Nhật Căn cùng A Thái còn nghĩ tửu lượng Hồng Tuấn tốt, để hắn thoải mái uống, một vò Li sơn thiêu xuân, Hồng Tuấn uống quá nửa. Lúc này mới bắt đầu ngấm rượu, đầu óc mơ mơ màng màng, lại sắp không chống đỡ được, gục xuống ngủ.
Hồng Tuấn vừa mới gục không bao lâu, Lý Cảnh Lung liền tới. Thấy Hồng Tuấn say khướt, lúc này nổi giận.
“Đang lúc làm việc, các ngươi cư nhiên ở đây uống rượu?” Lý Cảnh Lung nói, “Còn để hắn say thế này…”
A Thái vội nói: “Trưởng sử đến đến đến, mau ngồi xuống! Hôm nay ta mời!”
Lý Cảnh Lung cau mày ngồi vào vị trí, trước mặt một bàn lớn đầy đồ ăn, Lý Cảnh Lung không ngại liền ăn. Ba người còn lại hỏi thăm công chuyện hôm nay, Lý Cảnh Lung kể lại, mọi người đang uống trà, uống rượu ăn điểm tâm ngọt bỗng ngừng động tác nhìn Lý Cảnh Lung.
“Phát hiện một xác người dưới gầm giường?” Mạc Nhật Căn hỏi lại.
Lý Cảnh Lung hừ mũi một tiếng, nói “Cuối cùng cũng có hứng thú? Vừa rồi ta đến Đại Lý tự hỏi, mấy ngày gần đây không có người báo án.”
“Không đúng!” A Thái cau mày, “Giấu xác dưới gầm giường là có ý gì?”
Lý Cảnh Lung thản nhiên đáp: “Còn chưa rõ có thuộc thẩm quyền của ta không. Đang muốn tìm các ngươi thương lượng trước…”
“Nhất định là yêu quái!” Mạc Nhật Căn ngay lập tức nói.
“Yêu quái không chạy.” Cừu Vĩnh Tư cười nói, nụ cười kia mang ý vị sâu xa.
“Tại sao? Có thể giải thích một chút không?” Lý Cảnh Lung không để ý tiếp tục ăn cơm, hỏi.
A Thái đánh giá Lý Cảnh Lung, một lát sau nói: “Vẫn là hai vị huynh đệ nói trước đi”
“Không không không ngươi nói trước đi…”
“Ngươi nói trước đi ngươi nói trước đi…”
Ba người đẩy tới đẩy lui, Lý Cảnh Lung phải quát: “Đủ rồi!”
Lát sau, Mạc Nhật Căn giải thích: “Giấu xác dưới gầm giường, vài ngày sau sẽ bốc mùi. Mùi này sẽ khiến người ta phát hiện. Nếu giấu một xác người đã khô thì càng khó hơn, không hợp lẽ thường. Trực tiếp chôn xuống đất còn nhanh hơn.”
“Cho nên Tấn Vân giấu xác là muốn làm yêu pháp sao?” Lý Cảnh Lung cau mày nói.
Mọi người vẻ mặt quái dị nhìn Lý Cảnh Lung, muốn cười lại thôi. Lý Cảnh Lung chẳng hiểu gì liền hỏi: “Ta nói sai sao?”
Cừu Vĩnh Tư đáp: “Ầy… Cái này, trưởng sử, ta tin là người kia bị phong hóa xác ngay lúc đấy mới trở thành xác khô.”
Lý Cảnh Lung nháy mắt liền minh bạch, lẩm bẩm nói: “Thì ra là thế.”
“Bị yêu quái hút khô tinh huyết toàn thân.” Mạc Nhật Căn đáp, “Không biết xử trí thế nào liền giấu xuống gầm giường, đây là chuyện có khả năng nhất.”
Lý Cảnh Lung trầm ngâm một khắc, A Thái nhìn phía hai người kia, nói: “Tối nay đi thăm dò một lần? Ta cảm thấy trong Bình Khang có điểm kì quái, quả nhiên giấu đầu hở đuôi.”
Cừu Vĩnh Tư lập tức ra hiệu ngăn A Thái không để hắn nói lung tung.
Lý Cảnh Lung lúc này mới biết, nguyên lai hôm trước A Thái cùng Cừu Vĩnh Tư đi dạo thanh lâu là điều tra yêu quái.
“Trong Bình Khang có yêu quái?” Lý Cảnh Lung hỏi.
“Quả thực yêu khí ngút trời.” Cừu Vĩnh Tư cười, “Yêu khí nặng nhất là ở Bình Khang cùng Đại Minh Cung và cung Hưng Khánh.”
Lý Cảnh Lung một lúc lâu không lên tiếng.
Lúc trước Lý Cảnh Lung đã suy nghĩ, muốn báo tin cho Thần võ quân cùng Long vũ quân vây Ỷ Thi Lan, lục soát tử thi. Hay thần không biết quỷ không hay, tự bắt yêu quái kia lại? Nghĩ thấy vận khí mình cực xui xẻo, nếu bắt cô nương tên Tấn Vân kia, đến lúc đó không ai tin thì còn mang đến không ít phiền toái cho mình. Không nghĩ tới mấy tên cấp dưới này vốn đã biết rõ rồi.
“Như vậy tối nay để mấy người thể hiện bản lĩnh xem.” Lý Cảnh Lung nói.
“Hồng Tuấn huynh đệ xuất mã, tóm một con tiểu yêu, không thành vấn đề.” Mạc Nhật Căn cười, “Mọi người hỗ trợ là được.”
Sau giờ ngọ, một tiếng sấm rền vang, Trường An lại có mưa. Lý Cảnh Lung đi đầu, Mạc Nhật Căn cõng Hồng Tuấn say đến bất tỉnh nhân sự, đội mưa vội vàng quay về Khu ma tư. A Thái cùng Cừu Vĩnh Tư nhanh nhẹn theo sau. Trên đường phố Trường An mấy thiếu nữ đang trú mưa nhìn thấy ba người, sôi nổi gọi nhau mau thưởng lãm
Lý Cảnh Lung cao lớn anh tuấn; Mạc Nhật Căn dáng người rắn chắc, dung mạo tuấn lãng; A Thái thì tuấn mỹ như một viên ngọc, Cừu Vĩnh Tư tư thái khoan thai. Mà sau lưng Mạc Nhật Căn, khuôn mặt Hồng Tuấn như bạch ngọc hoàn mỹ không chút tỳ vết. Sau lưng lại đeo một con cá chép.
Các thiếu nữ bước nhanh đuổi theo ba người. Mạc Nhật Căn vừa quay đầu lại, A Thái nói: “Ai thật khổ mà, sao lại có nhiều người đuổi theo thế này… Mọi người đi mau!”
Mọi người trở lại Khu ma tư, ngồi trong chính sảnh nghe tiếng mưa. Con mèo bị Lý Cảnh Lung lấy dây buộc ở cạnh cây cột trụ trong hành lang, “meo meo” kêu vài tiếng, dùng sức cố gắng giật dây để thoát ra. Hôm nay phát hiện ra đại sự, Lý Cảnh Lung dự định ngày mai mới đưa con mèo hồi phủ.
Cá chép yêu vẫn không nhúc nhích, nằm tắm mưa trong sân.
Hồng Tuấn thì gục đầu trên bàn, Lý Cảnh Lung đem hết hồ sơ mấy vụ án lúc xưa của Địch Nhân Kiệt đi ra, ba người kia ngầm hiểu mỗi người lấy một phần hồ sơ, bắt đầu tra xét về lai lịch yêu quái ở Bình Khang.
Nhìn đống sổ sách Địch Nhân Kiệt lưu lại, năm đó cho dù có yêu quái nhưng đều tác loạn ở Lạc Dương, sau này thiên tử dời đến Trường An chỉ sợ lưu lại không được bao nhiêu.
“Thứ yêu quái gì cần hút máu người để tu luyện?”Lý Cảnh Lung hỏi.
“Có rất nhiều loại.” Mạc Nhật Căn vẫn vùi đầu tra hồ sơ, đáp, “Hồ, xà, hoa, họa…”
A Thái nói: “Không thể nói lời hoàn mỹ đươc, liệu thi thể kia là tình lang của Tấn Vân chăng?”
Mọi người nhảy dựng lên, Cừu Vĩnh Tư nói: “Không đến mức đó chứ! A Thái ngươi còn ưa thích kiểu này sao?”
“Ta nguyện làm yêu quái.” A Thái cười
Lý Cảnh Lung bỗng nhiên hỏi: “Các vị cùng nhau tới Khu ma tư báo danh sao?”
“Người trước người sau.” A Thái vẫn cười.
“Sao mà ta cảm giác mấy người quen biết nhau từ lâu rồi.”Lý Cảnh Lung nói.
Mọi người lại im lăng, một lát sau Lý Cảnh Lung không để tâm, quan sát phản ứng ba người rồi nói: “Sau còn phải thỉnh giáo các vị huynh đệ nhiều, tối nay làm phiền rồi.”
Ba người gật đầu, Lý Cảnh Lung nhìn Hồng Tuấn. Hồng Tuấn vẫn còn say rượu, Mạc Nhật Căn liền vươn tay lắc hắn, gọi: “Hồng Tuấn.”
Mọi người chỉ sợ Hồng Tuấn say đến tối không tỉnh, đang nghĩ cách gọi hắn dậy thì Cá chép yêu đã tỉnh lại trước, say khướt đứng lên, rùng mình vài cái, nói: “Đã trở lại à? Ừm…”
Cá chép yêu lắc la lắc lư đi ra hành lang, con mèo vừa thấy Cá chép yêu liền hưng trí, nhanh chóng tụt đầu khỏi sợi dây, xòe móng, hướng Cá chép yêu chạy đến. Cá chép yêu há hốc mồm, nhìn con mèo lông xù, định thần lại điên cuồng gào lên: “Cứu mạng! Mèo tới rồi!!!”
Tiếng hét của Cá chép yêu quả không nhỏ, Hồng Tuấn nghe thấy bỗng nhiên tỉnh dậy. Mọi người thấy con mèo khổ công bắt được về muốn chạy, vội đuổi theo, Lý Cảnh Lung lớn tiếng hô: “Mau vào đại sảnh!”
Lúc trước Lý Cảnh Lung sợ con mèo bị thít cổ, không dám siết chặt dây lại không nghĩ là nó thoát ra được. Cá chép lạch bạch chạy tới, mèo kia cũng đuổi theo. Hồng Tuấn hô “Mau đóng cửa lại!”
Mọi người nhanh chóng đóng cửa lại, Cá chép yêu bị dọa sợ tới mức sắp tè ra quần, chạy xung quanh trốn khỏi con mèo. Hồng Tuấn bắt nó đứng lại, nhưng nỗi sợ thiên địch đã chiến thắng mệnh lệnh của Hồng Tuấn. Cá chép yêu hoảng quá không còn phân biệt được đông tây nam bắc. Nó nhảy lên bàn, rồi lại nhảy bàn thờ. Lúc mạng sống bị đe dọa là lúc tiềm lực bộc phát, Cá chép yêu “rầm” một tiếng như mũi tên bay đi, phi thân lên nóc tủ.
Sau đó, giữa A Thái cùng Mạc Nhật Căn lao đến, con mèo kia nhanh nhẹn vô cùng, đập đập đuôi hai cái nhảy lên nóc tủ đuổi theo Cá chép yêu.
Lý Cảnh Lung bỗng nhiên nhớ ra một việc vô cùng nghiêm trọng, một chân đạp lên vách tường, muốn phi lên cứu…
thì đã quá trễ.
Cá chép yêu hô to một tiếng “Mẹ ơi”, tiện đà nhảy xuống dưới, trúng ngực Lý Cảnh Lung, ngay sau đó con mèo xoay người, đạp luôn cái hộp đựng Ly hồn phấn xuống.
Mọi người nhìn theo cái hộp, từ nóc tủ tạo một đường cong tuyệt đẹp trúng đầu Hồng Tuấn, bốp một tiếng, nắp hộp bung ra, bột phấn bay đầy trời.
Mọi người: “…”
Các cửa đều đóng chặt, phấn bay khắp nơi. Năm người đồng thời hắt xì liên hoàn đến kinh thiên động địa.
“Hắt xì!”
“Hắt xì!!!!”
“Hắt xì! Hắt xì!Hắt xì! “
“Hắt xì!”
A Thái, Mạc Nhật Căn, Cừu Vĩnh Tư, Hồng Tuấn, Lý Cảnh Lung điên cuồng hắt xì. Tiếng hắt xì liên tiếp vang lên, năm người vừa kinh ngạc vừa mê man, đầu óc choáng váng.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Hồng Tuấn mờ mịt, “Hắt xì!”
A Thái: “Ta là ai? Hắt xì!”
Mạc Nhật Căn: “Này… Các người… Đây là đâu? Hắt xì!”
Cừu Vĩnh Tư: “Hắt xì! Từ từ, vị huynh đài này…? Hắt xì!”
Con mèo kia cũng hắt xì điên cuồng. Thấy Cá chép yêu trong mắt hiện ra một tia hưng phấn, hắt xì một cái vẻ mặt lại trở nên mờ mịt. Mọi người biểu tình lúc thì kỳ quái lúc thì mơ màng, hắt xì liên tục.
“Chúng ta nên đi ra ngoài… Hắt xì!” Lý Cảnh Lung lại hắt xì, Cá chép yêu nhảy xuống, chạy tới mở cửa.
Trong mũi Cá chép yêu chỉ dùng mũi khi ở dưới nước, chưa kể lỗ mũi quá nhỏ, thường xuyên chặn lại nên không bị ảnh hưởng. Lúc này thấy con mèo lại đuổi theo, vội dùng sức mở cửa.
“Mau ra đây!” Cá chép yêu hô.
Hồng Tuấn đang mê man cũng thanh tỉnh đôi chút, cảm giác có cái gì đang gọi mình vì thế lảo đảo đi ra ngoài. Sau đó mọi người cũng lục tục đi ra.
Hồng Tuấn đầu óc choáng váng, nhìn Cá chép yêu rồi lại nhìn Lý Cảnh Lung, cố gắng nhớ lại sự việc nhưng trong đầu toàn ký ức hỗn độn. Con mèo nhảy ra, không biết đi hướng nào, Cá chép yêu thấy thế hô: “Hồng Tuấn! Mau bắt lấy nó!”
Hồng Tuấn theo bản năng, ôm lấy con mèo. Cá chép yêu nhặt chổi với cái hót đi vào phòng thu dọn đám bột phấn.
“Vừa mới xảy ra chuyện gì?” Lý Cảnh Lung hỏi.
Bốn người nhìn nhau, đều trưng ra bộ mặt thực ngốc. Không bao lâu sau, A Thái “Đinh” một cái, đầu tiên nhớ ra, nói: “Ngươi là Lý trưởng sử!”
“A!” Lý Cảnh Lung nói, “Đúng đúng, ta là Lý Cảnh Lung, ở đây là Khu ma tư.”
“Đúng đúng đúng!” Mọi người như vừa tỉnh mộng, vội vàng gật đầu, Hồng Tuấn ôm mèo, mờ mịt hỏi: “Tại sao ta lại ôm mèo vậy?”
“Méo?” Con mèo lông xù cũng nghi hoặc nhìn trái nhìn phải.
“Chúng ta… đang làm gì vậy?” Lý Cảnh Lung hỏi.
Trên đầu mọi người mọc một đống dấu hỏi chấm, Mạc Nhật Căn sững sờ một chút rồi nhớ ra, nói: “Ta nhớ mang máng rằng mọi người đến Khu ma tư báo danh.”
“Đến báo danh?” Cừu Vĩnh Tư nói, “Thế nào mà ta cảm giác mọi người đều quen biết không giống lần đầu gặp nhau?”
Lý Cảnh Lung: “Bình tĩnh, vừa rồi chắc chắn có chuyện gì đó xảy ra…”
Cá chép yêu thu dọn xong Ly hồn phấn trên mặt đất, cho vào trong một chiếc túi gấm, nói: “Các ngươi hít phải Ly hồn phấn.”
“Đúng đúng!” Mọi người nhớ lại đôi chút, gật đầu, tựa hồ bắt đầu liên hệ được mọi chuyện.
Sau nửa canh giờ, mọi người dần dần nhớ ra. Nhưng quan trọng nhất là ngay trước khi hít phải Ly hồn phấn là đang làm cái gì thì không thể nhớ nổi. Vì thế Lý Cảnh Lung và đám cấp dưới, từng người chống cằm ngồi ở chính sảnh mà đau đầu vắt não nhớ lại.
Cá chép yêu đem việc truy bắt con mèo nói qua, nhưng những việc còn lại nó đều không biết, vì thế cái việc “Không nhớ nổi đến tột cùng quên chuyện gì” trở thành vấn đề hàng đầu mà bọn họ nhất định giải quyết.
Con mèo đã bị nhốt lại trong lồng, giương đôi mắt mong chờ nhìn Cá chép yêu, nhưng lại không làm được gì.
“Rốt cuộc đã xảy ra việc gì?” Lý Cảnh Lung cau mày.
“Có thể chúng ta đang uống trà?” Cừu Vĩnh Tư nói.
“Không đúng.” Lý Cảnh Lung lẩm bẩm, “Uống trà thì sao trên bàn bày nhiều hồ sợ như vậy làm gì? Chắc hẳn có vụ án quan trọng khiến chúng ta cần tra xét.”
“Đầu tiên, lúc bắt mèo, ta cùng với Hồng Tuấn trốn vào dưới gầm giường…”
“Ta uống phải nước rửa chân…”
Mọi người lại vắt óc suy nghĩ, Lý Cảnh Lung căn cứ vào từng mảnh ký ức mà phân tích. Hồng Tuấn lẩm bẩm, còn hồi tưởng lại bản thân là ai, từ đâu đến. Dần dần hắn nhớ ra, hắn từ Diệu Kim cung đến đây, nhớ lại rất nhiều việc từ bé tới lớn. Lại thất thần nhớ tới Trọng Minh, còn nhớ lại cả giây phút gặp mặt lần đầu.
Hồng Tuấn thở phào một cai, đang định nói chuyện thì lại lâm vào một đoạn ký ức kỳ quái. Giọng nói của Lý Cảnh Lung ngày càng xa xôi.
Mặt trời chiếu sáng, dưới cây ngô đồng lấp loáng ánh nắng xen lẫn bóng cây, khiến hắn có cảm giác không chân thực. Giống như tất cả chỉ là mặt trời chiếu vào trong giấc mộng, trong mộng này ý thức càng ngày càng xa, thời gian thay đổi liên tục như một cơn lốc xoáy đem hắn trở về một buổi chiều ở Diệu Kim cung năm nào.
Vô số cảnh tưởng đi tới đi lui, bỗng nhiên dừng lại ở một chỗ.
“Hồng Tuấn nói, ở dưới gầm giường các người nhìn thấy một xác chết…”
“Xác chết?”
Mọi người kinh ngạc nhìn Cá chép yêu, Cá chép yêu đem những gì nó biết mô tả lại sinh động như thật.
Đồng tử Hồng Tuấn kịch liệt co lại, sau khi ngửi phải Ly hồn phấn, hắn nhớ lại buổi tối đầu tiên đến Diệu Kim cung, thứ đầu tiên mở mắt ra nhìn thấy chính là một giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt Trọng Minh.
Chớp mắt, ký ức lại thay đổi, hắn đứng giữa một đống phế tích, xung quanh mờ mịt.
“… Ta đem đứa trẻ này…”
Một giọng nam nhân xa lạ vang lên bên tai hắn.
_______________________
Tháp hạ can thi: Xác khô dưới giường
[1] Phúc ngữ là tiếng bụng ạ.
Không có đâm bang nhất chỉ có đâm bang hơn, Cá chép yêu huynh đệ xin nhận của tại hạ một lạy!! =))))
Edit đến đây lại nhớ Trọng Minh khẩu thị tâm phi rồi =(
p.s: mai có nhiều thời gian rảnh sẽ cố gắng edit thêm 2 3 chương nữa vậy!
Cừu Vĩnh Tư cùng Mạc Nhật Căn, A Thái cũng vừa mới ngồi xuống, trên mặt đều trưng ra vẻ không hiểu gì cả, vội hô “Mau mau mau, mau kể lại, sao trưởng sử còn chưa tới? “Hắn mang mèo trở về.” Hồng Tuấn nói, “Dặn chúng ta cứ ăn trước, chút nữa hắn đến sẽ giải thích kĩ càng.”
“Hắn thật sự tìm được?” Mạc Nhật Căn kinh ngạc hỏi
Ba người nhìn nhau, vội truy hỏi. Hồng Tuấn chỉ đành giải thích Lý Cảnh Lung trở về Khu ma tư thu xếp con mèo kia. Bởi vì phát hiện thi thể nên đến Đại Lý tự hỏi thăm xem có người nào mất tích không, đi phá án lại gặp một cái án khác, việc này rất quan trọng trước hết cần phải hỏi rõ ràng.
“Ăn cơm thôi, ta sắp chết đói rồi.”
Tiểu nhị đến đọc tên đồ ăn, mọi người nghe không hiểu gì. A Thái từ xa đến chưa ăn đồ ăn Trường An bao giờ, Mạc Nhật Căn sinh ra tại thảo nguyên cũng chưa từng trải qua yến hội xa hoa ở Đại Đường, Hồng Tuấn thì càng chưa ăn thử.
Cừu Vĩnh Tư thì khiêm tốn: “Mấy người gọi món gì ta ăn cái đó.”
Mọi người nghe tên đồ ăn không hiểu gì, cuối cùng Cá chép yêu hết kiên nhẫn, mở miệng gọi đồ, ở sau lưng Hồng Tuấn cái miệng một há một mở nói: “Ô trĩ kê canh sáu bát, thuân tuần xào sơ một đĩa, thông dấm kê, một đĩa rau cuộn ngũ sắc, món chính ngự hoàng vương mẫu sáu bát, canh ngân nhĩ tráng miệng sau bữa, li sơn thiêu xuân một vò. Đồ ăn tuyệt không được dùng cá chép.”
“Ai?!” Tiểu nhị nháy mắt sắc mặt trắng bệch, “Ai đang nói chuyện thế?!”
“Phúc ngữ![1]” Hồng Tuấn lập tức trả lời.
“Bốn người ăn sáu phần?” Tiểu nhị không ngừng nhìn chỗ trống bên cạnh A Thái, vẻ mặt cực kì kinh hãi.
“Còn có người chưa đến.” Hồng Tuấn nói, “Mang đồ ăn lên xong không cần ở lại đâu.”
“Cá chép nhiều xương, ai ăn đâu.” Tiểu nhị lẩm bẩm
“Ngươi nói cái gì?!” Cá chép yêu sau lưng Hồng Tuấn bị vũ nhục trợn mắt.
Tiểu nhị: “???”
“Không có gì, ngươi mau đi đi.” Hồng Tuấn nhanh chóng đuổi tiểu nhị kia đi xuống.
Tiểu nhị sợ hãi mang đồ ăn lên, chưa đến một khắc đầy một bàn đồ ăn tinh mỹ. Lúc này Hồng Tuấn mới biết đồ ăn hồi trước trên đường không thể gọi là cơm. Canh gà ác trong bát bốc khói, thuân tuấn chính là cá xào thịt dê, thông dấm kê là gà hấp, dưới lớp da vàng ruộm là thịt gà trắng bóc, xông vào mũi một mùi thơm ngát. Ngự hoàng vương mẫu là cơm nấu với trứng gà. Bốn người một cá ăn như gió cuốn mây tan.
“Triệu Tử Long trước kia ở trong quán ăn Trường An.” Hồng Tuấn vừa ăn vừa nói, “May mắn nó nghe được nhiều thứ.”
“A.” Mạc Nhật Căn cười, “Hóa ra là đầu bếp hả? Nhìn đoán không ra.”
“Là nguyên liệu nấu ăn.” Cá chép yêu đáp.
Mọi người: “…”
Hồng Tuấn còn kể: “Trước nó bị bán trên chợ, bị nhà hàng mua về làm nguyên liệu, nuôi dưới hồ. Sau có một hòa thượng hảo tâm đi qua, mua nó phóng sinh nên mới có ngày hôm nay.”
Cá chép yêu ăn no, vùi đầu vào chén uống mấy ngụm rượu, loạng choạng bước vài bước trên bàn cuối cùng “rầm” một tiếng say xỉn ngã xuống.
“Đến.” A Thái nói, “Hôm nay ta mời, vì tình hữu nghị của chúng ta với trưởng sử, cụng ly!”
Bốn người nâng chén, đây là lần đầu tiên từ sau khi đến Khu ma tư tất cả mọi người tụ hội. Ngày thường Hồng Tuấn không ở đây, ba người khác thường xuyên nhàn hạ đã thành quen nhau. Bọn họ nhiệt tình hỏi thăm việc của Lý Cảnh Lung, Hồng Tuấn đáp đại khái. Mấy ngày nay hắn không đi cùng đám Mạc Nhật Căn nên có chút tò mò.
“Cha ta bảo ta đến Trường An.” Hồng Tuấn hồi tưởng lại những sự việc trước khi đi, được dặn kỹ là không được nhiều lời. Triệu Tử Long lại say đến bất tỉnh cá sự, chỉ sợ nói nhiều thất thố, nói “Bảo ta đến Trường An trục xuất đám yêu quá…”
A Thái cười hỏi: “Trường An chỗ nào có yêu quái?”
Mạc Nhật Căn cũng cười nói: “Nếu không có yêu quái, chúng ta tới đây làm gì?”
Hồng Tuấn đáp: “Chính trưởng sử cũng nói, Trường An có yêu quái chỉ là bọn chúng không thường xuất hiện thôi.”
Hồng Tuấn chưa say rượu bao giờ, hôm nay lại lần đầu uống, uống rượu như uống nước, Mạc Nhật Căn cùng A Thái còn nghĩ tửu lượng Hồng Tuấn tốt, để hắn thoải mái uống, một vò Li sơn thiêu xuân, Hồng Tuấn uống quá nửa. Lúc này mới bắt đầu ngấm rượu, đầu óc mơ mơ màng màng, lại sắp không chống đỡ được, gục xuống ngủ.
Hồng Tuấn vừa mới gục không bao lâu, Lý Cảnh Lung liền tới. Thấy Hồng Tuấn say khướt, lúc này nổi giận.
“Đang lúc làm việc, các ngươi cư nhiên ở đây uống rượu?” Lý Cảnh Lung nói, “Còn để hắn say thế này…”
A Thái vội nói: “Trưởng sử đến đến đến, mau ngồi xuống! Hôm nay ta mời!”
Lý Cảnh Lung cau mày ngồi vào vị trí, trước mặt một bàn lớn đầy đồ ăn, Lý Cảnh Lung không ngại liền ăn. Ba người còn lại hỏi thăm công chuyện hôm nay, Lý Cảnh Lung kể lại, mọi người đang uống trà, uống rượu ăn điểm tâm ngọt bỗng ngừng động tác nhìn Lý Cảnh Lung.
“Phát hiện một xác người dưới gầm giường?” Mạc Nhật Căn hỏi lại.
Lý Cảnh Lung hừ mũi một tiếng, nói “Cuối cùng cũng có hứng thú? Vừa rồi ta đến Đại Lý tự hỏi, mấy ngày gần đây không có người báo án.”
“Không đúng!” A Thái cau mày, “Giấu xác dưới gầm giường là có ý gì?”
Lý Cảnh Lung thản nhiên đáp: “Còn chưa rõ có thuộc thẩm quyền của ta không. Đang muốn tìm các ngươi thương lượng trước…”
“Nhất định là yêu quái!” Mạc Nhật Căn ngay lập tức nói.
“Yêu quái không chạy.” Cừu Vĩnh Tư cười nói, nụ cười kia mang ý vị sâu xa.
“Tại sao? Có thể giải thích một chút không?” Lý Cảnh Lung không để ý tiếp tục ăn cơm, hỏi.
A Thái đánh giá Lý Cảnh Lung, một lát sau nói: “Vẫn là hai vị huynh đệ nói trước đi”
“Không không không ngươi nói trước đi…”
“Ngươi nói trước đi ngươi nói trước đi…”
Ba người đẩy tới đẩy lui, Lý Cảnh Lung phải quát: “Đủ rồi!”
Lát sau, Mạc Nhật Căn giải thích: “Giấu xác dưới gầm giường, vài ngày sau sẽ bốc mùi. Mùi này sẽ khiến người ta phát hiện. Nếu giấu một xác người đã khô thì càng khó hơn, không hợp lẽ thường. Trực tiếp chôn xuống đất còn nhanh hơn.”
“Cho nên Tấn Vân giấu xác là muốn làm yêu pháp sao?” Lý Cảnh Lung cau mày nói.
Mọi người vẻ mặt quái dị nhìn Lý Cảnh Lung, muốn cười lại thôi. Lý Cảnh Lung chẳng hiểu gì liền hỏi: “Ta nói sai sao?”
Cừu Vĩnh Tư đáp: “Ầy… Cái này, trưởng sử, ta tin là người kia bị phong hóa xác ngay lúc đấy mới trở thành xác khô.”
Lý Cảnh Lung nháy mắt liền minh bạch, lẩm bẩm nói: “Thì ra là thế.”
“Bị yêu quái hút khô tinh huyết toàn thân.” Mạc Nhật Căn đáp, “Không biết xử trí thế nào liền giấu xuống gầm giường, đây là chuyện có khả năng nhất.”
Lý Cảnh Lung trầm ngâm một khắc, A Thái nhìn phía hai người kia, nói: “Tối nay đi thăm dò một lần? Ta cảm thấy trong Bình Khang có điểm kì quái, quả nhiên giấu đầu hở đuôi.”
Cừu Vĩnh Tư lập tức ra hiệu ngăn A Thái không để hắn nói lung tung.
Lý Cảnh Lung lúc này mới biết, nguyên lai hôm trước A Thái cùng Cừu Vĩnh Tư đi dạo thanh lâu là điều tra yêu quái.
“Trong Bình Khang có yêu quái?” Lý Cảnh Lung hỏi.
“Quả thực yêu khí ngút trời.” Cừu Vĩnh Tư cười, “Yêu khí nặng nhất là ở Bình Khang cùng Đại Minh Cung và cung Hưng Khánh.”
Lý Cảnh Lung một lúc lâu không lên tiếng.
Lúc trước Lý Cảnh Lung đã suy nghĩ, muốn báo tin cho Thần võ quân cùng Long vũ quân vây Ỷ Thi Lan, lục soát tử thi. Hay thần không biết quỷ không hay, tự bắt yêu quái kia lại? Nghĩ thấy vận khí mình cực xui xẻo, nếu bắt cô nương tên Tấn Vân kia, đến lúc đó không ai tin thì còn mang đến không ít phiền toái cho mình. Không nghĩ tới mấy tên cấp dưới này vốn đã biết rõ rồi.
“Như vậy tối nay để mấy người thể hiện bản lĩnh xem.” Lý Cảnh Lung nói.
“Hồng Tuấn huynh đệ xuất mã, tóm một con tiểu yêu, không thành vấn đề.” Mạc Nhật Căn cười, “Mọi người hỗ trợ là được.”
Sau giờ ngọ, một tiếng sấm rền vang, Trường An lại có mưa. Lý Cảnh Lung đi đầu, Mạc Nhật Căn cõng Hồng Tuấn say đến bất tỉnh nhân sự, đội mưa vội vàng quay về Khu ma tư. A Thái cùng Cừu Vĩnh Tư nhanh nhẹn theo sau. Trên đường phố Trường An mấy thiếu nữ đang trú mưa nhìn thấy ba người, sôi nổi gọi nhau mau thưởng lãm
Lý Cảnh Lung cao lớn anh tuấn; Mạc Nhật Căn dáng người rắn chắc, dung mạo tuấn lãng; A Thái thì tuấn mỹ như một viên ngọc, Cừu Vĩnh Tư tư thái khoan thai. Mà sau lưng Mạc Nhật Căn, khuôn mặt Hồng Tuấn như bạch ngọc hoàn mỹ không chút tỳ vết. Sau lưng lại đeo một con cá chép.
Các thiếu nữ bước nhanh đuổi theo ba người. Mạc Nhật Căn vừa quay đầu lại, A Thái nói: “Ai thật khổ mà, sao lại có nhiều người đuổi theo thế này… Mọi người đi mau!”
Mọi người trở lại Khu ma tư, ngồi trong chính sảnh nghe tiếng mưa. Con mèo bị Lý Cảnh Lung lấy dây buộc ở cạnh cây cột trụ trong hành lang, “meo meo” kêu vài tiếng, dùng sức cố gắng giật dây để thoát ra. Hôm nay phát hiện ra đại sự, Lý Cảnh Lung dự định ngày mai mới đưa con mèo hồi phủ.
Cá chép yêu vẫn không nhúc nhích, nằm tắm mưa trong sân.
Hồng Tuấn thì gục đầu trên bàn, Lý Cảnh Lung đem hết hồ sơ mấy vụ án lúc xưa của Địch Nhân Kiệt đi ra, ba người kia ngầm hiểu mỗi người lấy một phần hồ sơ, bắt đầu tra xét về lai lịch yêu quái ở Bình Khang.
Nhìn đống sổ sách Địch Nhân Kiệt lưu lại, năm đó cho dù có yêu quái nhưng đều tác loạn ở Lạc Dương, sau này thiên tử dời đến Trường An chỉ sợ lưu lại không được bao nhiêu.
“Thứ yêu quái gì cần hút máu người để tu luyện?”Lý Cảnh Lung hỏi.
“Có rất nhiều loại.” Mạc Nhật Căn vẫn vùi đầu tra hồ sơ, đáp, “Hồ, xà, hoa, họa…”
A Thái nói: “Không thể nói lời hoàn mỹ đươc, liệu thi thể kia là tình lang của Tấn Vân chăng?”
Mọi người nhảy dựng lên, Cừu Vĩnh Tư nói: “Không đến mức đó chứ! A Thái ngươi còn ưa thích kiểu này sao?”
“Ta nguyện làm yêu quái.” A Thái cười
Lý Cảnh Lung bỗng nhiên hỏi: “Các vị cùng nhau tới Khu ma tư báo danh sao?”
“Người trước người sau.” A Thái vẫn cười.
“Sao mà ta cảm giác mấy người quen biết nhau từ lâu rồi.”Lý Cảnh Lung nói.
Mọi người lại im lăng, một lát sau Lý Cảnh Lung không để tâm, quan sát phản ứng ba người rồi nói: “Sau còn phải thỉnh giáo các vị huynh đệ nhiều, tối nay làm phiền rồi.”
Ba người gật đầu, Lý Cảnh Lung nhìn Hồng Tuấn. Hồng Tuấn vẫn còn say rượu, Mạc Nhật Căn liền vươn tay lắc hắn, gọi: “Hồng Tuấn.”
Mọi người chỉ sợ Hồng Tuấn say đến tối không tỉnh, đang nghĩ cách gọi hắn dậy thì Cá chép yêu đã tỉnh lại trước, say khướt đứng lên, rùng mình vài cái, nói: “Đã trở lại à? Ừm…”
Cá chép yêu lắc la lắc lư đi ra hành lang, con mèo vừa thấy Cá chép yêu liền hưng trí, nhanh chóng tụt đầu khỏi sợi dây, xòe móng, hướng Cá chép yêu chạy đến. Cá chép yêu há hốc mồm, nhìn con mèo lông xù, định thần lại điên cuồng gào lên: “Cứu mạng! Mèo tới rồi!!!”
Tiếng hét của Cá chép yêu quả không nhỏ, Hồng Tuấn nghe thấy bỗng nhiên tỉnh dậy. Mọi người thấy con mèo khổ công bắt được về muốn chạy, vội đuổi theo, Lý Cảnh Lung lớn tiếng hô: “Mau vào đại sảnh!”
Lúc trước Lý Cảnh Lung sợ con mèo bị thít cổ, không dám siết chặt dây lại không nghĩ là nó thoát ra được. Cá chép lạch bạch chạy tới, mèo kia cũng đuổi theo. Hồng Tuấn hô “Mau đóng cửa lại!”
Mọi người nhanh chóng đóng cửa lại, Cá chép yêu bị dọa sợ tới mức sắp tè ra quần, chạy xung quanh trốn khỏi con mèo. Hồng Tuấn bắt nó đứng lại, nhưng nỗi sợ thiên địch đã chiến thắng mệnh lệnh của Hồng Tuấn. Cá chép yêu hoảng quá không còn phân biệt được đông tây nam bắc. Nó nhảy lên bàn, rồi lại nhảy bàn thờ. Lúc mạng sống bị đe dọa là lúc tiềm lực bộc phát, Cá chép yêu “rầm” một tiếng như mũi tên bay đi, phi thân lên nóc tủ.
Sau đó, giữa A Thái cùng Mạc Nhật Căn lao đến, con mèo kia nhanh nhẹn vô cùng, đập đập đuôi hai cái nhảy lên nóc tủ đuổi theo Cá chép yêu.
Lý Cảnh Lung bỗng nhiên nhớ ra một việc vô cùng nghiêm trọng, một chân đạp lên vách tường, muốn phi lên cứu…
thì đã quá trễ.
Cá chép yêu hô to một tiếng “Mẹ ơi”, tiện đà nhảy xuống dưới, trúng ngực Lý Cảnh Lung, ngay sau đó con mèo xoay người, đạp luôn cái hộp đựng Ly hồn phấn xuống.
Mọi người nhìn theo cái hộp, từ nóc tủ tạo một đường cong tuyệt đẹp trúng đầu Hồng Tuấn, bốp một tiếng, nắp hộp bung ra, bột phấn bay đầy trời.
Mọi người: “…”
Các cửa đều đóng chặt, phấn bay khắp nơi. Năm người đồng thời hắt xì liên hoàn đến kinh thiên động địa.
“Hắt xì!”
“Hắt xì!!!!”
“Hắt xì! Hắt xì!Hắt xì! “
“Hắt xì!”
A Thái, Mạc Nhật Căn, Cừu Vĩnh Tư, Hồng Tuấn, Lý Cảnh Lung điên cuồng hắt xì. Tiếng hắt xì liên tiếp vang lên, năm người vừa kinh ngạc vừa mê man, đầu óc choáng váng.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Hồng Tuấn mờ mịt, “Hắt xì!”
A Thái: “Ta là ai? Hắt xì!”
Mạc Nhật Căn: “Này… Các người… Đây là đâu? Hắt xì!”
Cừu Vĩnh Tư: “Hắt xì! Từ từ, vị huynh đài này…? Hắt xì!”
Con mèo kia cũng hắt xì điên cuồng. Thấy Cá chép yêu trong mắt hiện ra một tia hưng phấn, hắt xì một cái vẻ mặt lại trở nên mờ mịt. Mọi người biểu tình lúc thì kỳ quái lúc thì mơ màng, hắt xì liên tục.
“Chúng ta nên đi ra ngoài… Hắt xì!” Lý Cảnh Lung lại hắt xì, Cá chép yêu nhảy xuống, chạy tới mở cửa.
Trong mũi Cá chép yêu chỉ dùng mũi khi ở dưới nước, chưa kể lỗ mũi quá nhỏ, thường xuyên chặn lại nên không bị ảnh hưởng. Lúc này thấy con mèo lại đuổi theo, vội dùng sức mở cửa.
“Mau ra đây!” Cá chép yêu hô.
Hồng Tuấn đang mê man cũng thanh tỉnh đôi chút, cảm giác có cái gì đang gọi mình vì thế lảo đảo đi ra ngoài. Sau đó mọi người cũng lục tục đi ra.
Hồng Tuấn đầu óc choáng váng, nhìn Cá chép yêu rồi lại nhìn Lý Cảnh Lung, cố gắng nhớ lại sự việc nhưng trong đầu toàn ký ức hỗn độn. Con mèo nhảy ra, không biết đi hướng nào, Cá chép yêu thấy thế hô: “Hồng Tuấn! Mau bắt lấy nó!”
Hồng Tuấn theo bản năng, ôm lấy con mèo. Cá chép yêu nhặt chổi với cái hót đi vào phòng thu dọn đám bột phấn.
“Vừa mới xảy ra chuyện gì?” Lý Cảnh Lung hỏi.
Bốn người nhìn nhau, đều trưng ra bộ mặt thực ngốc. Không bao lâu sau, A Thái “Đinh” một cái, đầu tiên nhớ ra, nói: “Ngươi là Lý trưởng sử!”
“A!” Lý Cảnh Lung nói, “Đúng đúng, ta là Lý Cảnh Lung, ở đây là Khu ma tư.”
“Đúng đúng đúng!” Mọi người như vừa tỉnh mộng, vội vàng gật đầu, Hồng Tuấn ôm mèo, mờ mịt hỏi: “Tại sao ta lại ôm mèo vậy?”
“Méo?” Con mèo lông xù cũng nghi hoặc nhìn trái nhìn phải.
“Chúng ta… đang làm gì vậy?” Lý Cảnh Lung hỏi.
Trên đầu mọi người mọc một đống dấu hỏi chấm, Mạc Nhật Căn sững sờ một chút rồi nhớ ra, nói: “Ta nhớ mang máng rằng mọi người đến Khu ma tư báo danh.”
“Đến báo danh?” Cừu Vĩnh Tư nói, “Thế nào mà ta cảm giác mọi người đều quen biết không giống lần đầu gặp nhau?”
Lý Cảnh Lung: “Bình tĩnh, vừa rồi chắc chắn có chuyện gì đó xảy ra…”
Cá chép yêu thu dọn xong Ly hồn phấn trên mặt đất, cho vào trong một chiếc túi gấm, nói: “Các ngươi hít phải Ly hồn phấn.”
“Đúng đúng!” Mọi người nhớ lại đôi chút, gật đầu, tựa hồ bắt đầu liên hệ được mọi chuyện.
Sau nửa canh giờ, mọi người dần dần nhớ ra. Nhưng quan trọng nhất là ngay trước khi hít phải Ly hồn phấn là đang làm cái gì thì không thể nhớ nổi. Vì thế Lý Cảnh Lung và đám cấp dưới, từng người chống cằm ngồi ở chính sảnh mà đau đầu vắt não nhớ lại.
Cá chép yêu đem việc truy bắt con mèo nói qua, nhưng những việc còn lại nó đều không biết, vì thế cái việc “Không nhớ nổi đến tột cùng quên chuyện gì” trở thành vấn đề hàng đầu mà bọn họ nhất định giải quyết.
Con mèo đã bị nhốt lại trong lồng, giương đôi mắt mong chờ nhìn Cá chép yêu, nhưng lại không làm được gì.
“Rốt cuộc đã xảy ra việc gì?” Lý Cảnh Lung cau mày.
“Có thể chúng ta đang uống trà?” Cừu Vĩnh Tư nói.
“Không đúng.” Lý Cảnh Lung lẩm bẩm, “Uống trà thì sao trên bàn bày nhiều hồ sợ như vậy làm gì? Chắc hẳn có vụ án quan trọng khiến chúng ta cần tra xét.”
“Đầu tiên, lúc bắt mèo, ta cùng với Hồng Tuấn trốn vào dưới gầm giường…”
“Ta uống phải nước rửa chân…”
Mọi người lại vắt óc suy nghĩ, Lý Cảnh Lung căn cứ vào từng mảnh ký ức mà phân tích. Hồng Tuấn lẩm bẩm, còn hồi tưởng lại bản thân là ai, từ đâu đến. Dần dần hắn nhớ ra, hắn từ Diệu Kim cung đến đây, nhớ lại rất nhiều việc từ bé tới lớn. Lại thất thần nhớ tới Trọng Minh, còn nhớ lại cả giây phút gặp mặt lần đầu.
Hồng Tuấn thở phào một cai, đang định nói chuyện thì lại lâm vào một đoạn ký ức kỳ quái. Giọng nói của Lý Cảnh Lung ngày càng xa xôi.
Mặt trời chiếu sáng, dưới cây ngô đồng lấp loáng ánh nắng xen lẫn bóng cây, khiến hắn có cảm giác không chân thực. Giống như tất cả chỉ là mặt trời chiếu vào trong giấc mộng, trong mộng này ý thức càng ngày càng xa, thời gian thay đổi liên tục như một cơn lốc xoáy đem hắn trở về một buổi chiều ở Diệu Kim cung năm nào.
Vô số cảnh tưởng đi tới đi lui, bỗng nhiên dừng lại ở một chỗ.
“Hồng Tuấn nói, ở dưới gầm giường các người nhìn thấy một xác chết…”
“Xác chết?”
Mọi người kinh ngạc nhìn Cá chép yêu, Cá chép yêu đem những gì nó biết mô tả lại sinh động như thật.
Đồng tử Hồng Tuấn kịch liệt co lại, sau khi ngửi phải Ly hồn phấn, hắn nhớ lại buổi tối đầu tiên đến Diệu Kim cung, thứ đầu tiên mở mắt ra nhìn thấy chính là một giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt Trọng Minh.
Chớp mắt, ký ức lại thay đổi, hắn đứng giữa một đống phế tích, xung quanh mờ mịt.
“… Ta đem đứa trẻ này…”
Một giọng nam nhân xa lạ vang lên bên tai hắn.
_______________________
Tháp hạ can thi: Xác khô dưới giường
[1] Phúc ngữ là tiếng bụng ạ.
Không có đâm bang nhất chỉ có đâm bang hơn, Cá chép yêu huynh đệ xin nhận của tại hạ một lạy!! =))))
Edit đến đây lại nhớ Trọng Minh khẩu thị tâm phi rồi =(
p.s: mai có nhiều thời gian rảnh sẽ cố gắng edit thêm 2 3 chương nữa vậy!
Danh sách chương