Trên đường phố chính trong thành Lạc Dương, sắp tối nên dược đường chuẩn bị đóng cửa, chỉ để lại một đại phu ở sảnh đường đề phòng người cần khám bệnh gấp, Hồng Tuấn cẩn thận kiểm tra bệnh nhân kia, phát hiện thân thể hắn bắt đầu hoại tử, khí tức trong kinh mạch gần như không có.

“Chữa không được đâu,” Đại phu kia nói, “Người trẻ tuổi lưu luyến thanh lâu tửu sắc, mệnh ai người ấy gánh, sớm về nhà đi thôi.”

“Bệnh gì vậy?” Hồng Tuấn còn chưa từng thấy qua căn bệnh nào như vậy.

“Đừng đụng vào hắn.” Đại phu nhìn thủ pháp bắt mạch của Hồng Tuấn dường như cũng là người hành nghề y, đặc biệt dặn dò, “Rách da chảy máu, trên người có vết thương, đụng phải sẽ nhiễm bệnh, nhìn người ngươi sạch sẽ, đừng để bị nhiễm.”

Hồng Tuấn nhìn đại phu kia, nghĩ nghĩ một lát rồi vào dược đường bốc thuốc, đi ra kéo người kia đi cùng, nói: “Đi thôi, ta chữa cho ngươi. Đại phu, ta đưa người này về xem thử thế nào.”

“Đừng!” Đại phu còn định ngăn cản, Hồng Tuấn đã đưa người kia rời đi.

Hành động này không khác gì phá quán tháo biển dược đường, nhưng dáng dấp Hồng Tuấn đẹp mắt, cử chỉ ngôn từ cũng không có gì thô lỗ, nên đại phu kia cũng không quản nhiều.

Nhưng đi đến nửa đường, Hồng Tuấn nhớ tới Lý Cảnh Lung, chỉ sợ hắn ghét bỏ thì không biết làm thế nào? Người này tuy mình đưa về, nhưng lại mắc bệnh hoa liễu, cũng không đáng phải chết. Nhưng thế nào Lý Cảnh Lung cũng mắng hắn, Hồng Tuấn nghĩ tới nghĩ lui, cực kỳ lo lắng, nếu như Lý Cảnh Lung không đồng ý cho hắn đưa người này về thì làm sao? Cũng không thể để hắn ở bên ngoài được, sợ có khi lại tranh cãi.

“Tạ ơn… tạ ơn ngươi.” Người kia kéo lê bước chân nặng nề, chậm chạp tiến lên, Hồng Tuấn đưa hắn về Khu ma ti Lạc Dương, nghĩ xem nên nói gì với Lý Cảnh Lung bây giờ.

Lúc về, thấy Lý Cảnh Lung ở bên ngoài chờ hắn, Lý Cảnh Lung thấy Hồng Tuấn đỡ một người quay về, giật mình hỏi: “Làm sao vậy?”

Lý Cảnh Lung nhanh chóng tiến đến, đỡ người kia đi vào, lại hỏi Hồng Tuấn: “Ta hỏi sao em đi lâu như vậy mới về.”

Hồng Tuấn ấp úng, nói chuyện xong, ai ngờ Lý Cảnh Lung không trách mắng gì, nói: “Ngươi cởi quần áo ta xem thử.”

“Cẩn thận,” Hồng Tuấn nói, “Huynh đừng đụng vào.”

Lý Cảnh Lung nói: “Em mới không được đụng, để ta lau người cho hắn…”

Hồng Tuấn không ngờ Lý Cảnh Lung không giáo huấn hắn, lại còn giúp hắn lau rửa thân thể cho người này, cả người nam nhân kia thịt da đã thối nát, chỉ dùng khăn lau nhẹ một cái đã đau đến mức kêu cha gọi mẹ.

“Đã hoại tử hết rồi,” Lý Cảnh Lung nói, “Xảy ra chuyện gì? Đến thanh lâu bị nhiễm bệnh cũng không nặng tới mức này.”

Hồng Tuấn hoài nghi nhìn Lý cảnh Lung, “Huynh từng gặp qua rồi sao?”

“Trước kia có vài huynh đệ Thần võ quân, không có tiền.” Lý Cảnh Lung nói, “Liền lăn lộn cùng ca cơ trong thương đội người Hồ, cũng bị bệnh, ta đã thấy qua… Ngươi tên gì?”

“Văn… Văn Tần.” Nam nhân kia rên rỉ, “Ngứa quá…”

“Đừng gãi.” Hồng Tuấn ngăn động tác của Văn Tần lại, rồi đi điều thuốc trị ngứa cho hắn, Lý Cảnh Lung cởi quần người kia rồi nói, “Chỗ này lại không sao, không giống.”

“Thế nào?” Hồng Tuấn hỏi.

“Dường như giống trúng độc gì đó hơn.” Lý Cảnh Lung trầm ngâm nói.

“Ta cũng thấy vậy.” Hồng Tuấn nói, “Huynh xem mạch hắn, mạch yếu, người thối rữa, nhưng không hôi thối, lại có mùi rất kỳ quái.”

Lý Cảnh Lung nhập quân ngũ cũng biết qua một chút về nội thương, ngoại thương, dù không giống Hồng Tuấn nhưng vẫn phân biệt được, hắn nghĩ một lát liền hỏi: “Nhân tình của ngươi tên là gì?”

“Không… không nhớ rõ, nhiều các cô nương quá….”

Văn Tần so với Lý Cảnh Lung cũng cao gần bằng nhau, lúc này cởi hết quần áo nằm trên giường, cơ thể rách nát, nhưng dáng người vẫn rất đẹp, vai rộng eo thon, còn đẹp hơn Lý Cảnh Lung một chút, chỉ là hắn không có khí chất như Lý Cảnh Lung, nhưng vẫn nhìn ra được ngày thường không thiếu mỹ nhân, thậm chí các cô nương còn nguyện ý không lấy tiền của hắn.

“Nói rõ xem.” Lý Cảnh Lung nói, “Liên quan đến tính mạng ngươi đó.”

Văn Tần cả người ngứa ngáy khó chịu, rên hừ hừ, cảm giác như có kiến bò trong xương cốt, nói, “Ở Thập lý Hà hán, bảy ngày trước ta gặp qua một người tên là Hương Ngọc…”

“Hương dụ?” Hồng Tuấn hiếu kỳ hỏi.

(Chỗ này Hương Ngọc đọc là Xiang Yù, mà hương dụ cũng đọc là xiang yù, nhưng hương dụ là củ khoai nước ạ, quỳ với Hồng Tuấn)

Văn Tần thấy Hồng Tuấn mang thuốc đến, không ngừng cầu xin, nói: “Nhanh… cho ta, cho ta thuốc…” Lý Cảnh Lung nghe được, khóe miệng khẽ giật, Hồng Tuấn chịu thua, vì tiếng rên rỉ kia cực kỳ giống ngữ điệu của Hồng Tuấn lúc trên giường.

“Ta đến Thập Lý Hà Hán xem.” Lý Cảnh Lung nói.

Hồng Tuấn sao để Lý Cảnh Lung đi? Bôi thuốc cho Văn Tần xong, liền đi theo, Lý cảnh Lung cười: “Sợ ta không giữ mình sao? Ta không…”

“Ta tò mò thôi.” Hồng Tuấn vươn tay, khoác vai Lý Cảnh Lung, cả hai người cùng rời đi.

Lý Cảnh Lung trước tiên hỏi thăm Thập Lý Hà Hán ở đâu, ai cũng bảo hắn đến chỗ cầu thiên Tân, thấy nhiều người vây trước một cửa động thì đi vào, Hồng Tuấn nghe được không hiểu gì. Nhưng khi hai người đến cầu Thiên Tân thấy không ít người chờ ở ngoài một cửa hang, nhìn qua chẳng hiểu gì, thấy bên ngoài treo một tấm biến, bên trên ghi “Thập Lý Hà Hán”.

Lý Cảnh Lung: “…”

Hồng Tuấn: “…”

Chỗ này sao nhìn giống mộ thế? Hồng Tuấn thăm dò nhìn xung quanh, có không ít kẻ ăn chơi nói: “Hây dô – đến đến đến, hôm nay không đi dạo nữa, ngươi tên gì? Tiểu lang quân, chúng ta đi uống rượu!”

Sắc mặt Lý Cảnh Lung trầm xuống, Hồng Tuấn sợ hắn động thủ đánh người, liền thấp giọng nói: “Tra án, tra án quan trọng hơn.” Cũng không nhìn nữa, kéo Lý Cảnh Lung đi vào.

Trong động tối mịt, từ đằng xa truyền đến tiếng ca nhạc cười đùa, Lý Cảnh Lung cực kỳ kinh ngạc, hóa ra thanh lâu Lạc Dương lại ở dưới lòng đất! Nghe nói khi Võ hậu còn tại vị cực kỳ chán ghét cách kinh doanh này, liền quét sạch Lạc Dương. Thế là nhiều người đã chuyển từ trên mặt đất xuống dưới đây, lúc ấy chỗ này là một đoạn kênh mương được Tùy Dạng đế cho đào để làm Đại Vận hà, thế nhưng sau này Tùy Dạng đế bị treo cổ, lưu lại phế mương này.

Đi một đoạn, phía trước trở nên sáng rõ hơn, Hồng Tuấn “Oa!” một tiếng kinh ngạc, như bất kỳ thiếu niên nào mới vào đây lần đầu, bị chiếu đến lóa mắt không mở được.

Thập Lý Hà Hán là một con phố dài dưới lòng đất, hai bên có lầu các bằng gỗ khảm, đèn lồng rực rỡ như mộng cảnh. Nơi đây nắng không chiếu đến, nhưng đèn đuốc sáng trưng như ban ngày, hai bên đường tụ tập không ít người, uống rượu, đùa giỡn, xem ca vũ, nhìn giống như một phiên chợ.

Một phiên chợ thác loạn.

Các cửa hàng san sát, xếp từ lối vào đến tận cuối, nhìn độ xa hoa kia, ắt hẳn tối nào cũng có khách nhân vung đến vạn bạc, bên trái là lều của người Trung Nguyên, đối diện là lều vải người Hồ, trên mặt đất phủ những tấm thảm dày của Tây Vực, gối tựa chồng chất, có mấy người Hán dán lấy ca cơ người Hồ, hành sự tại chỗ.

Hồng Tuấn chưa từng nhìn qua, thấy cảnh này đúng là choáng đầu hoa mắt, may là không để Lý Cảnh Lung đi một mình, ngày thường dù Lý Cảnh Lung có đến Lưu Xuân Oanh Hiểu cũng là chỗ phong nhã, chưa bao giờ tiếp xúc với nơi trụy lạc thế này.

“A! Tiểu lang quân!”

Không ít Hồ cơ thấy Hồng Tuấn liền lập tức vây quanh, Hồng Tuấn liền trốn sau lưng Lý Cảnh Lung, có hơi sợ. Lý Cảnh Lung biến sắc, miễn cưỡng giả vờ phong lưu hỏi một Hồ cơ: “Hương Ngọc cô nương có ở đây không?”

Ai ngờ các cô nương chỉ liếc mắt một cái rồi rời đi.

Lý Cảnh Lung nói: “Sao vậy? Người này có gì không tốt sao?”

“Ngươi bị bệnh à.” Một Hồ cơ cười, “Nhiều cô nương như vậy, ai biết được Hương Ngọc là ai?”

Hồng Tuấn cười ha ha, đành coi như thôi. Lý Cảnh Lung thế mà cũng chịu trắng tay, hắn đành đưa Hồng Tuấn sang bên ven đường.

“Em xem, bọn họ đều chọn chọn lựa lựa.” Lý Cảnh Lung nói với Hồng Tuấn, “Chú ý ánh mắt, đừng hiếu kỳ quá cứ coi như đi dạo phố là được.

Hồng Tuấn miễn cưỡng nói: “Đi.”

Hai người cố gắng tỏ ra không phải là người ngoài, lúc đi qua quầy hàng của một thương nhân người Hồ to béo, thương nhân kia đột nhiên “Hây!” một tiếng, khiến Hồng Tuấn giật mình, thương nhân cười ha ha, cười đến rung cả người, bên cạnh có mấy Hồ cơ trang điểm rất đậm, trên chân còn đeo chuông, nhanh chóng bước đến lôi kéo Lý Cảnh Lung cùng Hồng Tuấn, Lý Cảnh Lung vung tay tránh thoát được.

Đi qua một đoạn, Hồng Tuấn không ngừng nhìn về phía khu người Hán, đột nhiên có người huýt sáo, quay đầu nhìn lại thấy một nam tử cao lớn, cởi trần, mặt mũi đỏ ửng, khiến hắn nhớ đến Mạc Nhật Căn.

Nam tử kia ngoắc ngón tay về phía hắn, ra hiệu đến gần, Lý Cảnh Lung vẫn đang nghe ngóng, Hồng Tuấn tiến đến, “Ta muốn hỏi thăm một người…”

Người Hồ kia tiến về phía Hồng Tuấn, hỏi: “Ngươi là người Hán?”

Hồng Tuấn gật đầu, nam tử kia nói: “Ta là người Thất Vi.”

Hồng Tuấn thầm nghĩ, khó trách sao giống vậy, đang định hỏi tiếp, thì nam tử kia lại nói: “Vừa để ý tới ngươi, người đi cùng ngươi là ai vậy?”

Hồng Tuấn nói: “Lang quân nhà ta.”

“Này, còn đi cùng hắn đến đây?” Người Hồ kia liền rút dây thắt lưng, chiếc quần rộng vừa tụt xuống, còn nói, “Tiền bao nhiêu cũng được, ca ca chơi với ngươi…” Nói xong định đưa tay ôm, muốn cúi xuống hôn.

Lý Cảnh Lung trước trướng người Hồ đang hỏi thăm, nghe Hồng Tuấn quát to một tiếng vội chạy đến xem có chuyện gì, thấy từ trong trướng một nam nhân người Thất Vi, cái kia còn đang vểnh lên.

“Sẽ không làm ngươi đau đâu.” Nam tử kia cười nói, lấy tay chỉ hạ thân.

“Hắn chạm vào em sao?” Lý Cảnh Lung hỏi.

Hồng Tuấn vội nói: “Không có, là ta hiểu lầm thôi.”

“Hai người đi cùng nhau?” Nam nhân Thất Vi hỏi.

“Có một xíu như vậy mà đòi làm?”  Lý Cảnh Lung hướng người kia nói, “Được, ta sợ làm ngươi đau.”

Người kia: “…”

Hồng Tuấn cười nghiêng ngả, vội kéo Lý Cảnh Lung chạy đi.

“Cùng vào trong đi.” Lý Cảnh Lung nói, “Ở giữa có tửu quán, dễ hỏi thăm tin tức, đến đó tìm người hỏi xem.”

Hồng Tuấn đi qua phố dài, lại nghe thấy tiếng huýt sáo, phát hiện một thiếu niên người Sắc Mục, toàn thân bôi dầu, trần truồng đứng dậy, vật kia còn xỏ vòng vàng nói: “Tới đây?”

Hồng Tuấn đành giả bộ không nghe thấy, nghĩ thầm sao toàn gọi ta làm gì, gọi Lý Cảnh Lung ấy.

“Không đến.” Lý Cảnh Lung xoa cổ, nói, “Chúng ta là Yêm đảng[1], không được.”

Thiếu niên: “….”

Hồng Tuấn chỉ thấy Lý Cảnh Lung nói năng linh tinh nghe rất vui. Vừa ra khỏi đường chính lại có người huýt sao tiếp, liên hồi, ai cũng trêu chọc hắn, khiến hắn không dám nhìn.

“Hai vị lang quân!” Lại có thiếu niên hỏi hắn, “Đến đây nghỉ một chút?”

Lý Cảnh Lung đẩy Hồng Tuấn sang bên cạnh, lễ độ cười với thiếu niên kia, không nói gì. Hồng Tuấn vừa mới chuyển chỗ, lại có người huýt sáo với hắn, là một nam nhân Thổ Hỏa La, nói vài câu tiếng Ba Tư với hắn. Câu thơ kia Hồng Tuấn từng nghe A Thái hát qua, là một phụ nhân khuê các viết ra, ý là: “Thiếu niên mỹ lệ kia có thể đến bên cửa sổ chỗ ta không?”

Lý Cảnh Lung lại đẩy Hồng Tuấn chen qua kỹ khu người Hồ, cuối cùng không phải nghe mấy tiếng huýt sáo nữa, chỉ có một Hồ cơ đứng trước trướng, nhìn dòng người đi qua, cổ tay khẽ lay động, những tiếng chuông thanh thúy vang lên. Khu người Hán thì là các nữ hài mân mê quạt tròn trong tay, lười biếng nhìn về phía đường đi ở  giữa.

“Sao mọi người lại hứng thú với em như vậy.” Lý Cảnh Lung nói.

Hồng Tuấn liền cười, mặt hơi đỏ, nói: “Đúng vậy, bọn họ có vẻ không thích huynh.”

Lý Cảnh Lung không trả lời, thoáng nhìn Hồng Tuấn, một lát sau mới nói: “Em có cảm thấy không…”

Lúc này, chân mày Lý Cảnh Lung nhíu lại, dường như đang suy nghĩ, Hồng Tuấn nhướn mày, “Phát hiện được gì sao?”

“Mùi thơm.” Lý Cảnh Lung nói.

Hồng Tuấn cũng ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt giống mùi trên người Văn Tần. Chỉ là lúc đi qua chỗ người Hồ có mùi hương liệu nồng đậm át đi, đến chính giữa Thập Lý Hà Hán liền ngửi thấy rõ ràng hơn hẳn.

“Ta đi xem một chút.” Lý Cảnh Lung nói, “Em ở đây đợi, lát nữa gặp.”

Giữa phố là hàng ăn cùng tửu quán, có mấy cửa hàng bán ít đồ lặt vặt và cả xuân dược đang mời chào khách. Lý Cảnh Lung trước tiên vào quán ăn hỏi thăm, Hồng Tuấn khịt mũi cố phân biệt xem mùi hương kia từ đâu đến.

Lại có người huýt sáo, quay đầu nhìn lại, Hồng Tuấn thấy một nam tử đứng trên lầu khoác dục bào, để lồng ngực, bên eo còn đeo bội kiếm.

Hồng Tuấn hơi rối trí, thấy nam tử kia một chân đạp trên cột, say khướt nhìn hắn kỹ từ đầu đến chân.

“Đi một mình?” Nam tử kia hỏi Hồng Tuấn.

Hồng Tuấn không nói gì, lùi ra sau ngẩng đầu nhìn hắn.

“Dung mạo thật xinh đẹp.” Nam tử lẩm bẩm nói, trong mắt dường như có ý thương tiếc, lại nói, “Uống rượu không? Tiểu huynh đệ, lên đây uống rượu.”

Nam tử kia hẳn là người có luyện võ, dáng người giống Lục Hứa, cơ ngực cơ bụng thon gầy, chỉ là khung người có lớn hơn Lục Hứa, tay phải cầm bầu rượu, hướng Hồng Tuấn lắc lắc, ra hiệu đến chỗ hắn.

Nam tử gọi hắn là “tiểu huynh đệ”, Hồng Tuấn cảm giác hắn không phải là người đến đây mua vui, trên người còn đeo bội kiếm, giống người trong giang hồ liền vui vẻ lên lầu.

“Có tiền không?” Nam tử hỏi Hồng tuấn, “Giúp ta trả cho tiểu nhị.”

Hồng Tuấn mới biết là hắn không có tiền, đành móc bạc để tiểu nhị mang rượu đến, nam tử kia còn để râu, nhìn qua có vẻ khá chán chường, rượu mang lên xong liền nói “Tạ ơn” cũng không biết là nói với Hồng Tuấn hay tiểu nhị. Hắn uống hai ngụm xong mới hỏi, “Sao không đi vui đùa một chút?”

“Đến tìm người.” Hồng Tuấn nói, “Ngươi tên gì?”

“Tên của ta.” Nam nhân say rượu kia cười, “Nói ra, hù chết ngươi đó.”

Hồng Tuấn cười, “Nói xem xem.”

Nam nhân kia ngồi cũng không vững vàng, liền tựa vào án, hỏi: “Ngươi tìm ai? Thập Lý Hà Hán, vạn dặm sao trời, ngươi nhận ra sao nào với sao nào sao?”

“Một nữ hài tên là Hương Ngọc.” Hồng Tuấn hỏi, “Ngươi có gặp qua không?”

“Hương Ngọc à…” Nam nhân nói, “Có gặp qua, nhưng không ngủ qua, mua thêm rượu cho ta đi, cảm ơn.”

Hồng Tuấn thấy hắn đã uống hết rượu liền nói, “Ngươi uống nhanh như vậy không nghẹn tiểu sao?”

“Nói đúng, mang hổ tử [2] qua đây cho ta.”

Hồng Tuấn: “…”

Nam nhân kia mặc đúng một kiện dục bào màu xanh sẫm, khoanh chân ngồi, vung vạt áo, cầm hổ tử xong là giải quyết được, Hồng Tuấn ở Trường An gặp không ít người say đến bất tỉnh nhân sự, còn có người chạy loạn trên phố bị bắt đi nữa, cũng không thấy kỳ lạ, lại hỏi: “Hương Ngọc ở đâu?”

“Bên kia…” nam nhân chỉ phía đông, nói, “À nhầm rồi, hình như bên kia…”

Hồng Tuấn nói: “Ta mua cho ngươi hai vò rượu, ngươi dẫn ta đi.”

Nam nhân nói: “Thành giao!”

Thế là Hồng Tuấn cùng nam nhân kia xuống lầu, ở ngoài tửu quán chờ Lý Cảnh Lung, nam nhân kia say rồi, một tay bám lấy vai Hồng Tuấn, dựa vào người hắn, mặc dù tư thế dựa dẫm rất thân mật nhưng không có chút ý tứ gì. Hồng Tuấn cũng không sợ Lý Cảnh Lung ghen, ngày thường trong Khu ma ti cũng cùng mọi người kề vai sát cánh như vậy, không có ý gì là được.

Lý Cảnh Lung hỏi một vòng rồi quay lại, thấy nam nhân kia, lập tức nói: “Này, buông người của ta ra! Ngươi là ai?”

Nam nhân tóc tai bù xù, ngẩng đầu, ánh mắt mê man, cố gắng nhìn xem Lý Cảnh Lung là ai. Lý Cảnh Lung lại ngây người trước, “Thái Bạch huynh?”

Nam nhân “ừ” một tiếng, ấn Hồng Tuấn cho Lý Cảnh Lung, nói: “Ngươi là… Tiểu Lung? Ừm… hai người biết nhau sao? Thật.. trùng hợp.”

Hồng Tuấn: “…”

Hồng Tuấn nhìn nam nhân kia, Lý Cảnh Lung lờ mờ nói: “Giới thiệu một chút, đây là Lý Bạch…”

Hồng Tuấn cảm giác như trời sập xuống! _____________________________________________

Thập Lý Hà Hán: Mười dặm sông Ngân

[1] Yêm đảng: đảng hoạn quan, Cảnh Lung bảo vậy để né đạn ấy mà.

[2] Hổ tử: là cái ống tiểu hình con hổ

HÃnh ánh cà liÃn quan

Chắc tầm cuối tuần này là xong project, chấm dứt chuỗi ngày đau đầu dức óc, được quay lại edit tiếp dồi huhu (ಥ﹏ಥ)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện