Từ hôm ấy trở đi, Nhiếp Mạch Khanh coi như có ấn tượng về Phó Quan Thượng.

Thi thoảng đi ngang qua lớp anh, cô có thể sẽ dừng lại rồi ngoảnh đầu nhìn vào bên trong.

Trừ mỗi anh, bọn con trai đã từng bị cô túm đầu đánh đến tiền đình kia đều sợ sệt mà né tránh ánh mắt với cô, cũng có những kẻ ngưỡng mộ cô thì đi theo xin cô nhận đàn em.

Những lúc đó, Phó Quan Thượng chỉ ngồi ở trong góc phòng học, lấy một quyển vở mở ra để che mặt đi, thi thoảng mới he hé hai con mắt sáng trong để len lén nhìn trộm cô.

Nhiếp Mạch Khanh đương nhiên biết anh rất thích ngắm mình, vì vậy nên trở thành thông lệ, mỗi ngày một lần, vào tiết ra chơi, cô sẽ đứng ở ngoài cửa sổ hành lang của lớp anh, làm bộ như bắt chuyện với một ai đó mà đứng dựa ở gần mép cửa sổ, chọn nơi có khung hình dễ nhìn nhất để anh có thể nhìn thấy mình.

Biết anh nhút nhát không dám chủ động, Nhiếp Mạch Khanh sẽ chờ ở ngoài cổng, làm như vô tình mà cùng đi một hướng đường về nhà với anh.

Cứ như vậy, cả hai dần quen thuộc với nhau, cũng có thể thân thiết mà nói chuyện với nhau hơn rồi.

Như vậy, từ cấp một, hai người tiếp tục học cùng cấp hai với nhau, tiếc rằng vẫn khác lớp.

“Thượng Tử đâu?”

Nhiếp Mạch Khanh nghiêng đầu nhìn mấy tên thuộc nhóm bạn chơi cùng với Phó Quan Thượng.

Bọn con trai trong cái lớp này sợ cô chết khiếp, đương nhiên sẽ ngay tắp lự mà trả lời cô.

“Dạ! Cậu ấy đang đi vệ sinh ạ!”

Đi vệ sinh sao? Chà, vậy thì không đi theo được rồi.

Thấy cô nhíu mày nghĩ ngợi, một cậu bạn ngồi cạnh đó đã nhanh chóng nảy ra sáng kiến để giúp cô.

“Chị Khanh! Hay là em cho chị mượn quần để chị vào trong đó tìm người nhé?”

“Thằng ngu này. Mày muốn đem chị mày ra để làm trò cười à?”



Nhiếp Mạch Khanh vỗ bốp phát vào gáy của cậu con trai đó, cậu ta hì hì cười rồi xoa xoa đầu, nằm ngả ngớn ở trên bàn mà quay sang trêu mấy bọn con gái khác.

Nhiếp Mạch Khanh ngồi ở chỗ bàn học của Phó Quan Thượng, bàn tay trong vô thức khẽ đưa lên mà vuốt vuốt dưới cằm.

Mấy đợt nay cô thấy Phó Quan Thượng có vẻ trốn tránh cô, nhìn thấy cô là y như rằng mặt mày xám ngoét cả đi, vội vội vàng vàng bỏ đi mất.

Mấy lần trước anh nhảy vào trong căn-tin trường để trốn, bị cô tìm thấy rồi đá tung cái bàn mà anh đang trú ở bên dưới đi, một lần là trốn trong phòng giáo viên, bị cô giơ tay đánh cho một phát ngay trước mặt của mấy vị giáo viên khác.

Biết rằng Nhiếp Mạch Khanh chẳng ngán ai bao giờ, trước mặt giáo viên còn công khai bắt nạt bạn được nên lần này anh nhất quyết ngồi ru rú ở trong phòng vệ sinh đến hết tiết ra chơi đây mà.

Khó chịu ghê.

Nhiếp Mạch Khanh gãi gãi đầu.

Vẫn là cậu con trai vừa nãy đã đưa ra sáng kiến đó ghé sát đầu về phía cô rồi nói.

“Chị lại nghĩ gì đó? Đừng có nói là cứ thế phi thẳng vào để bắt người đó nhá?”

“Ừ, được đó.”

Cậu trai: “...?” \=)))))))

Thấy Nhiếp Mạch Khanh nghiêm túc đứng dậy rồi xắn ống tay áo lên, cậu ta tái xanh cả mặt, muộn màng nhận ra rằng vừa nãy mình đã phát ngôn ra một ý kiến ngu xuẩn như thế nào.

Mẹ nó! Nhiếp Mạch Khanh liều luôn chứ chẳng đùa! “Khoan...! Chị Khanh! Chị Khanh ơi! Chờ một chút! Đừng...!”

Cậu ta hớt hải đuổi theo cô, thấy cô đứng trước phòng vệ sinh nam, định đưa tay vặn nắm đấm cửa để bước vào trong thật thì hết hồn con bà bảy, liều chết ôm lấy chân cô để giữ lại.



“Chị Khanh ơi...! Xin chị hay cho tụi nam nhi chúng em chút thể diện với! Chị Khanh vạn tuế ới... Có ai không? Cứu người cứu người!”

“Mày nói cái gì vậy? Thả tao ra mau lên.”

“Không!!!”

Cả hai người giằng co ở trước cửa phòng vệ sinh nam, dãy hàng lang có bao nhiêu người qua lại, chỉ liếc nhìn họ một cái với một ánh mắt rất kì cục mà người ta hay gọi là: kì thị.

Nhiếp Mạch Khanh mặt có thể dày xong sĩ diện thì không thể đánh mất, lúng túng trước ánh nhìn chằm chằm của bọn học sinh ngang qua thì hớt hải nạt cậu con trai.

“Mày bị hâm à! Lũ bọn chúng đang kì thị mày kìa!”

“Người mà tụi nó kì thị là chị mà?”

Cạch!

Bất chợt cửa phòng vệ sinh nam mở ra, Phó Quan Thượng bước ra bên ngoài, nhìn vào hai con người đang làm náo loạn trước buồng vệ sinh nam.

Phó Quan Thượng phát triển hơn với bạn bè đồng trang lứa rất nhiều, mới cấp hai thôi mà đã cao nhú lên hẳn so với tất cả những người khác.

Đến cả Nhiếp Mạch Khanh nhiều lúc vẫn phải nuốt ực một ngụm nước bọt mỗi khi ngẩng đầu lên nhìn anh.

“Cậu tìm tớ?”

“O, ò! Đúng, là tìm cậu!”

“Vậy thì chúng ta đi.”

Nói rồi Phó Quan Thượng đóng cửa phòng vệ sinh lại, lẳng lặng xoay lưng đi đằng trước.

Nhiếp Mạch Khanh và cậu con trai nọ nhìn nhau, rồi sau đó cô kêu lên “chờ với”, nhanh chóng đuổi theo sau anh ra ngoài sân sau trường.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện