Hai người chuyển đến một thành phố B ở bên cạnh thành phố A, giống như lúc mới từ dưới trấn bỏ lên thôi, họ thuê một căn nhà trọ mới và tìm việc làm.

Vì Phó Quan Thượng có ngoại hình đẹp, sức lực lớn và có đầu óc phản ứng nhanh nhạy nên rất nhanh anh đã tìm thấy những công việc phù hợp với mình, còn Nhiếp Mạch Khanh trong một khoảng thời gian nữa thì chỉ ở tạm trong nhà mà thôi.

Sau vụ việc li kì mới xảy ra đợt trước, lúc mà cô phát hiện ra rằng mình có khả năng điều khiển được nước ấy thì cơ thể của cô khô chậm hơn bình thường rất nhiều.

Đã năm ngày trôi qua, tuy tóc và da người đều đã trở về trạng thái như bình thường nhưng màu mắt vẫn giữ mãi một mài lam nhạt thôi, không biết làm cách nào để mà khôi phục lại thành màu nâu đen được.

Nhiếp Mạch Khanh chán nản ngồi ở bên trong phòng tắm, bơi vòng vòng quanh cái chậu lớn đựng đầy nước.

Mới hôm qua cô có xem phim ở trên điện thoại xong, thấy mấy người giàu có hay rắc hoa hồng vào trong bồn tắm thơm nên nổi hứng đi mua mấy cành hoa về rồi rắc đầy vào trong chậu.

Nhưng dù có như thế thì cô cũng có cảm nhận thấy nó ở trên da người đâu mà, đúng phí thật.

Vì cơ thể tan ở trong nước nên nó cho phép cô có thể bơi vòng vòng quanh chậu cứ như một con cá luôn, không sợ bị đuối nước vì bản thân cô đã là nước rồi mà, còn có một điều nữa siêu đáng ngạc nhiên luôn là cô có thể thở, nói chuyện được ở trong nước luôn nhá.

Nhiếp Mạch Khanh thổi vào nước, lập tức có mấy bong bóng nước nổi lên rồi nổ bùm bụp ở trước sống mũi của cô.

Nhìn mấy cánh hồng trôi lướt qua ở trước mắt mình, cô giơ tay lên rồi vẽ thành hình tròn, chỗ mặt nước nhỏ quanh chỗ tay cô chỉ ấy liền xoa động rồi dập dềnh dâng lên, cuốn lấy những cánh hoa hồng rồi ghép nó xếp lại với nhau, tạo thành một đóa hoa hồng tươi đẹp mắt với cuống và lá hoa được làm từ nước.

“Uầy!!!”

Nhiếp Mạch Khanh cười lên. Cô đã thành thạo điều khiển được nước rồi! Quá đỉnh! Chị Khanh oách xà lách! Há há há há há há há!!!

“Ha ha ha...”

Đang trong tâm trạng phấn khích thì bỗng dưng một cơn váng đầu đột ngột dội tới khiến cho cô choáng váng, tầm mắt hoa lên một lúc lâu sau mới có thể ổn định lại được, từ một bên cánh mũi nhỏ ra một chút máu cam.



“Ặc!”

Nhiếp Mạch Khanh hoảng hốt vội lấy tay quệt ngang qua mũi nhưng máu lại hòa tan vào da ta của cô, thấy vậy, cô vội vàng dìm tay xuống dưới nước, máu lập tức hòa vào chỗ nước trong chậu.

Không ổn rồi, mỗi khi cô sử dụng dù chỉ là một chút năng lực này thì ngay một lúc sau đó toàn bộ cơ thể đều sẽ bị mất sức rất nhiều.

Cũng đúng thôi bởi vì đây là sức mạnh và cơ thể được cho mượn của một loài sinh vật không phải là con người, hoàn toàn không phù hợp với cơ thể bình thường này nên phải hạn chế không dùng đến nó nhất có thể.

Cô nhanh chóng bước ra khỏi chậu nước, phủi mấy cánh hoa hồng ở trên người mình đi rồi lau người, mặc lại quần áo.

Đúng vào lúc khi cô đang đổ cái chậu nước ấy đi thì Phó Quan Thượng đi làm trở về.

“Thượng Tử!”

Nhiếp Mạch Khanh ngó đầu ra bên ngoài rồi reo lên. Phó Quan Thượng cũng cất tiếng đáp lại cô, vừa tháo giày ra rồi bước vào bên trong phòng.

Anh đặt túi hoa quả lên bàn rồi ngả lưng nằm lên trên giường.

Công việc mới của anh là làm một nhân viên trong một quán bar vô cùng nổi tiếng và cao cấp bậc nhất trong thành phố, vì vậy nên cô không phải lo lắng gì quá nhiều bởi vì đây là nơi mà những nhân vật lớn thường xuyên lui tới để chơi bời hoặc nghỉ dưỡng, luật lệ đương nhiên sẽ vô cùng nghiêm ngặt nên không sợ nó là nơi thường hay xảy ra các cuộc xung đột gây xô xát hay là một doanh nghiệp đồi trụy nào đó.

Tuy là làm nhân viên pha chế trong quầy rượu và là phục vụ trong quầy bar nhưng công việc thực sự của Phó Quan Thượng chỉ là đứng ở trong quầy, sử dụng khuôn mặt tuyệt đẹp đến lóa mắt ấy để hút khách và làm phiên dịch viên cho người nước ngoài.

Mọi thứ rất ổn, thậm trí, thường xuyên có những vị khách còn tặng cho anh một chút (thực ra là nhiều vl) tiền bo hoặc mua hẳn một món quà siêu đắt tiền để cho anh.

Ví dụ như ba ngày trước nè, lúc Phó Quan Thượng giúp một người đàn ông say xỉn ngồi vào bên trong xe, để cảm ơn, một người thư kí đi cùng với ông ta đã tháo chiếc đồng hồ trị giá bằng cả một ngôi nhà ra, chẳng nói một lời nào cả mà đeo luôn nó lên cổ tay của anh.



Mọi chuyện đến bây giờ cứ như là mơ vậy, chẳng chân thực chút nào. Bây giờ cứ liếc mắt nhìn thấy chiếc đồng hồ có tay đeo và kim giờ được làm từ vàng nguyên chất đang được để ở trong hộc tủ ấy, cô và anh vẫn cứ bị sốc như vậy thôi.

“Đi làm ca đêm có vẻ mệt mỏi nhỉ. Để tớ ru cậu ngủ nhé.”

“Ha ha! Đừng, cậu mà hát là tớ gặp ác mộng đấy.”

“Nói năng kiểu gì thế hả? Muốn ăn đấm à?”

Nhiếp Mạch Khanh giơ nắm đấm lên rồi bụp một phát vào eo của anh nhưng cô đã giảm lực xuống rồi, chỉ nhẹ huề như gãi ngứa thôi à. Phó Quan Thượng bị nhột nên cười lên vài tiếng, nói ngủ ngon rồi lật chăn trùm kín lên mặt mình ngủ luôn.

Nhiếp Mạch Khanh cũng không làm phiền anh nghỉ ngơi nữa nên đứng dậy rồi cất cái túi hoa quả đang được để ở trên bàn trà kia vào bên trong tủ lạnh.

“A! Có cả táo nữa này.”

Nhiếp Mạch Khanh tiện tay mở túi bóng ra rồi nhặt lấy một quả táo lên ăn, nhưng vào cái lúc nút thắt được mở ra, thứ lộ ra bên ngoài, nằm chung với những quả táo màu đỏ vàng ngon mắt là một lá thư màu hồng với một hình trái tim rất lớn được vẽ bằng bút kim tuyến.

Có lẽ người gửi là một cô tiểu thư giàu có nào đó bởi vì đi kèm với nó còn có một mảnh vàng nữa cơ mà.

Nhiếp Mạch Khanh liếc mắt nhìn về phía của Phó Quan thượng đang nằm ngủ say sưa ở trên giường rồi cắn chặt hai răng vào với nhau, để bức thư ấy vào chỗ bàn ngồi làm việc của anh.

Cả hai là bạn bè, thấy anh có người theo đuổi thì theo lẽ thường cô phải vui vẻ mà đến trêu ghẹo anh vài cái chứ? Nhưng tại sao... cô lại thấy khó chịu ở trong lòng thế này? Ngập ngừng muốn vứt nó đi, nhưng một lúc sau lại tự nghi ngờ chính bản thân mình có đang bị khùng hay không.

Đồ của anh, cô sao có thể tự ý như vậy được?

Nhiếp Mạch Khanh để bức thư ấy ở trên bàn, nhưng cô cố tình nhét nó xuống dưới đáy của những quyển sách, mong rằng anh sẽ quên nó đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện