[Ngày xửa ngày xưa, một cô công chúa được sinh ra đời.
Nhưng em không giống như những con người bình thường khác. Em yếu ớt và nhỏ bé. Tứ chi không phát triển đồng đều. Nước da xanh xao không giống với các anh chị em khác của mình.
Người ta nói em bị trúng lời nguyền, nếu như có ai đó chạm vào em thì liền sẽ lây bệnh và chết.
Vì vậy nên hoàng hậu đã quyết định sẽ nhốt em ở bên dưới tầng hầm của lâu đài, hằng ngày sẽ cho người đến để đưa thức ăn cho em.
Em ăn rất nhiều, nhưng cơ thể lại không thể phát triển được.
Hoàng hậu luôn cho em ăn no. Càng ngày những đĩa thức ăn được đẩy tới càng nhiều.
Nhưng ngày tháng dần trôi, cơ thể em càng dị dạng, cái đầu to lên còn tứ chi thì teo xuống. Người ta nói em không thể sống quá năm nay.
Trong cơn tuyệt vọng vì không thể cứu được em, hoàng hậu đã đến cầu xin một mụ phù thủy để mụ ban cho cách thức chữa trị cho em.
- Hằng ngày lên núi, hái những cây gai máu rồi tự đan thành một cái váy đem cho công chúa mặc. Phải để cây gai hút máu của mình, như thế mới hoá giải lời nguyền được.
Nghe lời mụ, hoàng hậu đã đi tìm cây gai máu rồi tự mình đan cho em một cái váy.
Gai đâm vào tay khiến cho đôi tay ngọc ngà của hoàng hậu be bét máu, gai nhọn hút máu khiến cho cơ thể của hoàng hậu dần trở nên yếu ớt suy nhược.
Cái váy đan mãi vẫn không thể thành hình, nó không thể dài ra được, nhưng hoàng hậu vẫn luôn cố gắng để đan cho công chúa nhỏ một cái váy bằng gai.
Đến một năm, khi giặc ngoài nước tràn vào, cả hoàng thành tất cả đều bỏ chạy.
Duy chỉ còn lại một mình hoàng hậu là ở lại trong cung, chạy xuống tầng hầm rồi mở cửa đưa em ra nhưng đã quá muộn, quân địch đã tràn vào bên trong toà lâu đài.
Chúng vẫn chưa phát hiện ra hai mẹ con còn ở dưới tầng hầm, vì vậy nên hai người tạm thời trú ẩn ở dưới đó.
Chiếc váy gai đan mãi vẫn không được còn hoàng hậu thì không còn mấy sức lực nữa. Thức ăn cũng đã hết mà công chúa cần được ăn no. Vì vậy, hoàng hậu đã chặt hết tay chân của mình đi cho em ăn.
Chỉ còn lại phần thân trên, hoàng hậu nói em hãy ăn hoàng hậu để sống tiếp.
Lúc ấy, công chúa đã lần đầu tiên đứng lên trong đời rồi chập chững tiến lại gần hoàng hậu. Công chúa ôm lấy ngài, rồi thủ thỉ nói.
- Mẹ ấm quá.
Luôn chỉ thấy hoàng hậu từ xa nhưng không thể lại gần, điều ước của em không phải là được ăn no hay được hoá giải lời nguyền, mà là được mẹ ôm mình một lần.
Đến cuối cùng, em chỉ muốn có được một gia đình mà thôi.]
Câu chuyện kết thúc ở đó. Đứng ở giữa dòng người đang rộn ràng lướt qua, Nhiếp Mạch Khanh hết há miệng rồi lại khép vào với nhau, đôi tay đang cầm lấy quyển truyện ngắn khẽ run rẩy.
Phó Quan Thượng luôn đứng ở bên cạnh cô, anh không nói một lời nào cả, chỉ lặng lẽ quan sát ra xung quanh để bảo vệ cô.
Anh vẫn luôn mạnh mẽ như vậy, luôn là người ở bên cô để chăm sóc cho cô, nhưng đến cuối cùng anh vẫn chỉ là một đứa trẻ cấp ba mà thôi, anh vẫn cần có một gia đình.
Cô cũng vậy. Cô cũng muốn có bố mẹ. Cả hai đều là những đứa trẻ cô đơn.
“Thượng Tử.”
Bỗng nhiên Nhiếp Mạch Khanh cất tiếng gọi anh, Phó Quan Thượng đáp lại một tiếng rồi cúi đầu xuống nhìn cô, thấy cô xoè tay ra rồi đưa đến trước mặt mình.
“Nắm tay tớ đi.”
“Hả? Nhưng tại sao?”
“Tớ muốn nắm tay của cậu.”
Phó Quan Thượng ngơ ngác nhìn vào đôi mắt sóng sánh nước của cô, anh không biết tại sao cô lại nhìn anh bằng ánh mắt đó nhưng nó đã khiến cho anh cảm thấy vô cùng ấm áp như có một dòng nước ấm đổ đầy trong tim.
Anh đưa tay ra để cho cô nắm, cả hai đan mười ngón tay vào với nhau.
Trời đã chập choạng tối, đèn điện ngoài đường đều đã được mở lên sáng trưng.
Anh và cô tay trong tay quay trở về căn nhà trọ, suốt đường đi, luôn có giọng của cô nhỏ nhẹ cất lên.
“Thượng Tử, tớ muốn ăn thịt bò.”
“Ừ. Mai tớ mua.”
“Thượng Tử, tớ thích được đi chơi như thế này lần nữa.”
“Ừ. Tớ sẽ đi cùng cậu.”
“Thượng Tử, tớ thích cậu.”
“… Tớ cũng thích cậu.”
Nhưng em không giống như những con người bình thường khác. Em yếu ớt và nhỏ bé. Tứ chi không phát triển đồng đều. Nước da xanh xao không giống với các anh chị em khác của mình.
Người ta nói em bị trúng lời nguyền, nếu như có ai đó chạm vào em thì liền sẽ lây bệnh và chết.
Vì vậy nên hoàng hậu đã quyết định sẽ nhốt em ở bên dưới tầng hầm của lâu đài, hằng ngày sẽ cho người đến để đưa thức ăn cho em.
Em ăn rất nhiều, nhưng cơ thể lại không thể phát triển được.
Hoàng hậu luôn cho em ăn no. Càng ngày những đĩa thức ăn được đẩy tới càng nhiều.
Nhưng ngày tháng dần trôi, cơ thể em càng dị dạng, cái đầu to lên còn tứ chi thì teo xuống. Người ta nói em không thể sống quá năm nay.
Trong cơn tuyệt vọng vì không thể cứu được em, hoàng hậu đã đến cầu xin một mụ phù thủy để mụ ban cho cách thức chữa trị cho em.
- Hằng ngày lên núi, hái những cây gai máu rồi tự đan thành một cái váy đem cho công chúa mặc. Phải để cây gai hút máu của mình, như thế mới hoá giải lời nguyền được.
Nghe lời mụ, hoàng hậu đã đi tìm cây gai máu rồi tự mình đan cho em một cái váy.
Gai đâm vào tay khiến cho đôi tay ngọc ngà của hoàng hậu be bét máu, gai nhọn hút máu khiến cho cơ thể của hoàng hậu dần trở nên yếu ớt suy nhược.
Cái váy đan mãi vẫn không thể thành hình, nó không thể dài ra được, nhưng hoàng hậu vẫn luôn cố gắng để đan cho công chúa nhỏ một cái váy bằng gai.
Đến một năm, khi giặc ngoài nước tràn vào, cả hoàng thành tất cả đều bỏ chạy.
Duy chỉ còn lại một mình hoàng hậu là ở lại trong cung, chạy xuống tầng hầm rồi mở cửa đưa em ra nhưng đã quá muộn, quân địch đã tràn vào bên trong toà lâu đài.
Chúng vẫn chưa phát hiện ra hai mẹ con còn ở dưới tầng hầm, vì vậy nên hai người tạm thời trú ẩn ở dưới đó.
Chiếc váy gai đan mãi vẫn không được còn hoàng hậu thì không còn mấy sức lực nữa. Thức ăn cũng đã hết mà công chúa cần được ăn no. Vì vậy, hoàng hậu đã chặt hết tay chân của mình đi cho em ăn.
Chỉ còn lại phần thân trên, hoàng hậu nói em hãy ăn hoàng hậu để sống tiếp.
Lúc ấy, công chúa đã lần đầu tiên đứng lên trong đời rồi chập chững tiến lại gần hoàng hậu. Công chúa ôm lấy ngài, rồi thủ thỉ nói.
- Mẹ ấm quá.
Luôn chỉ thấy hoàng hậu từ xa nhưng không thể lại gần, điều ước của em không phải là được ăn no hay được hoá giải lời nguyền, mà là được mẹ ôm mình một lần.
Đến cuối cùng, em chỉ muốn có được một gia đình mà thôi.]
Câu chuyện kết thúc ở đó. Đứng ở giữa dòng người đang rộn ràng lướt qua, Nhiếp Mạch Khanh hết há miệng rồi lại khép vào với nhau, đôi tay đang cầm lấy quyển truyện ngắn khẽ run rẩy.
Phó Quan Thượng luôn đứng ở bên cạnh cô, anh không nói một lời nào cả, chỉ lặng lẽ quan sát ra xung quanh để bảo vệ cô.
Anh vẫn luôn mạnh mẽ như vậy, luôn là người ở bên cô để chăm sóc cho cô, nhưng đến cuối cùng anh vẫn chỉ là một đứa trẻ cấp ba mà thôi, anh vẫn cần có một gia đình.
Cô cũng vậy. Cô cũng muốn có bố mẹ. Cả hai đều là những đứa trẻ cô đơn.
“Thượng Tử.”
Bỗng nhiên Nhiếp Mạch Khanh cất tiếng gọi anh, Phó Quan Thượng đáp lại một tiếng rồi cúi đầu xuống nhìn cô, thấy cô xoè tay ra rồi đưa đến trước mặt mình.
“Nắm tay tớ đi.”
“Hả? Nhưng tại sao?”
“Tớ muốn nắm tay của cậu.”
Phó Quan Thượng ngơ ngác nhìn vào đôi mắt sóng sánh nước của cô, anh không biết tại sao cô lại nhìn anh bằng ánh mắt đó nhưng nó đã khiến cho anh cảm thấy vô cùng ấm áp như có một dòng nước ấm đổ đầy trong tim.
Anh đưa tay ra để cho cô nắm, cả hai đan mười ngón tay vào với nhau.
Trời đã chập choạng tối, đèn điện ngoài đường đều đã được mở lên sáng trưng.
Anh và cô tay trong tay quay trở về căn nhà trọ, suốt đường đi, luôn có giọng của cô nhỏ nhẹ cất lên.
“Thượng Tử, tớ muốn ăn thịt bò.”
“Ừ. Mai tớ mua.”
“Thượng Tử, tớ thích được đi chơi như thế này lần nữa.”
“Ừ. Tớ sẽ đi cùng cậu.”
“Thượng Tử, tớ thích cậu.”
“… Tớ cũng thích cậu.”
Danh sách chương