Không có người nào lên tiếng, chưa có người nào cử động. Ánh trăng dường như cũng đông lại, không còn phiêu phiêu như trước nữa.

Triệu Dự ngồi đó, nét mặt hoàn toàn không thay đổi, nhưng trong lòng lại chao đảo như sóng lớn, cảm giác trước nay chưa hề có, xa lạ đến độ khiến lòng người hoảng sợ. Cố Tích Triều đôi mắt đen láy chỉ nhìn trừng trừng vàoThích Thiếu Thương. Dưới ánh trăng thanh bào trải rộng, trong lặng im toát lên một vẻ phong lưu trác lãng, mơ hồ như người bước ra từ giấc mộng hồng trần. Cứ nhìn như vậy, lồng ngực dường như có cái gì đó nóng lên, làm cho người ta tức giận cũng không được, mà cười cũng không xong. Cho nên hắn vỗ tay.

“Tuyệt diệu, quả nhiên là diệu khúc, nửa bay theo gió, nửa chờ mây trôi (*)… Quả nhiên là nhân gian hỏi có mấy người được nghe, một khúc nhạc có thể phá được cả một trận pháp, thế kiếm diệu, cầm càng diệu, bổn vương hôm nay quả thật là được mở mang tầm mắt.”

(*) Trích từ bài thơ “Tặng hoa khanh” của Đỗ Phủ (http://www.thivien.net/viewpoem.php?ID=1875)

Cố Tích Triều lúc này mới thong thả dời tầm mắt.

“Vương gia, vậy trận này, là ai thắng?”

Sắc mặt y tái nhợt, không được nửa phần huyết sắc, nhưng con ngươi lại càng thêm đen.

Triệu Dự cười lạnh hai tiếng: “Cố công tử như thế thật có tâm cơ, nếu Thích Thiếu Thương không thắng, vậy Thần hay Phật đều không có mắt rồi.”

Cố Tích Triều khóe miệng khẽ nhúc nhích, cười như không cười: “Đa tạ Vương gia.”

Lão giả kia thu hồi chưởng lực, dù lão chưa dùng hết sức, nhưng cũng đã khiến khí huyết trong lồng ngực Cố Tích Triều dâng lên cuồn cuộn.

Thích Thiếu Thương thu kiếm trở về khoang thuyền, cũng không thèm nhìn tới Tứ tôn giả còn đang ngơ ngác đằng kia. Hắn ôm quyền nói với Triệu Dự: “Vương gia, vậy trận thứ ba này…”

Cố Tích Triều lạnh lùng cắt ngang lời hắn: “Trận thứ ba này, không cần đấu nữa, Vương gia, chúng ta nhận thua là được.”

Mặc dù ngữ điệu của y rất nhẹ, nhưng lại như tiếng đá tảng ném vào nước, mọi người đều nhìn về phía y. Bỏ trận thứ ba này, tức là cũng bỏ luôn cả giải dược.

“Ngươi không muốn sống nữa sao?” Tần Vô Phách là người đầu tiên lên tiếng hỏi.

Đám người Dương Ly vừa vào đến khoang thuyền, ngay lập tức vòng ra đứng sau lưng Cung Tố Tuyết. Dương Ly lạnh lùng cười nói: “Chẳng lẽ Cố công tử đã có nắm chắc được mười phần là bản thân có thể giải độc này rồi sao?”

Cố Tích Triều không thèm nâng mắt, khảy một dây huyền cầm, nói: “Mạng đương nhiên là muốn, nhưng mà, bỏ phí tính mạng là một chuyện ngu xuẩn, Cố Tích Triều ta không muốn làm. Nếu ta không nhìn lầm, hai vị tùy tùng này của Vương gia, chính là Cô Tuyệt nhị lão, đã quy ẩn giang hồ nhiều năm. Nhị lão năm đó một mình khiêu chiến hai mươi bảy bang phái từ Giang Nam đến Giang Bắc hai, võ công chi cường, đương thời vô cùng lợi hại, võ lâm quần hùng cũng phải thúc thủ. Phương trượng Thiếu Lâm cùng Chưởng môn Võ Đan liên thủ, cũng không có cách nào thu phục được. Sau đó vì Phương trượng Thiếu Lâm phát thiếp anh hùng, triệu tập các anh hùng trong thiên hạ, đồng lòng đối phó Nhị lão, mới khiến nhị vị phải lánh về biên cương. Có ai ngờ nhị vị kỳ nhân này lại được Vương gia thu về dưới trướng, thật đáng mừng. Thích Thiếu Thương cho dù võ nghệ cao cường, cũng làm sao tiếp được một chiêu của Nhị lão. Thà rằng nhận thua sớm một chút, đỡ phải tìm cái chết vô nghĩa.”

Nhị vị lão giả này là hai cao thủ hắc đạo từng tung hoành giang hồ nhiều năm trước, giết người như tê dại, không để lại đường lui, là đại ma đầu người người căm phẫn. Cái tên “Cô tuyệt” cũng vì vậy mà có. Người trong chính đạo mỗi lần nhắc đến hai người này đều tỏ ra rất phẫn nộ. Hai người bọn họ bị truy đuổi ráo riết, phải thoát ly tận chốn biên quan hơn mười năm. Gần đây mới đượcTriệu Dự thu nhận vào phủ. Vốn nghĩ đất Trung Nguyên nhiều năm đã đổi dời, sẽ không có ai nhận ra bọn họ. Không ngờ thiếu niên này chỉ mới vài ba câu, đã biết được lai lịch của bọn họ, mặc dù bất ngờ, cũng không kềm được mà có chút đắc ý.

Người ra tay ngăn cản Cố Tích Triều chính là Tuyệt lão, lập tức cười nói: “Tiểu oa nhi nhãn lực không tồi, chỉ là bây giờ ngươi đã nhận thua, vậy mạng nhỏ cũng khó bảo toàn rồi.”

Cố Tích Triều nói: “Mạng nhỏ đương nhiên muốn giữ, nhưng phải giữ như thế nào, lại là một chuyện khác. Đối đầu với Nhị lão, chẳng khác nào là lấy trứng chọi đá. Điều này Cố Tích Triều tự mình hiểu rõ.”

Thích Thiếu Thương đột nhiên nói: “Chậm đã, trận thứ ba này, ta đấu.” Hắn không để ý tới Cố Tích đang trừng mắt nhìn hắn, liền ôm quyền nói với Cô lão: “Vãn bối bất tài, xin lãnh giáo Nhị lão, thỉnh Nhị lão tận tình chỉ dạy.”

Cô lão đánh giá hắn từ đầu tới chân, nói: “Tiểu tử, chưa từng nghe qua danh hiệu của huynh đệ bọn ta sao?”

Thích Thiếu Thương nói: “Đã từng nghe qua, Nhị lão võ công cao cường, xuất quỷ nhập thần. Năm đó Thập Bát La Hán trận của Thiếu Lâm cũng không thể ngăn được nhị vị tiền bối. Người trong giang hồ hễ nhắc đến Cô Tuyệt Nhị lão, tất cả đều biến sắc.”

“Nếu đã biết, còn dám khiêu chiến với chúng ta sao? Bằng hữu của ngươi đã nhận thua, ngươi vẫn không chịu từ bỏ?”

“Nếu không vì chuyện giải dược,Thích Thiếu Thương nhìn thấy nhị vị, mặc dù biết rõ mình không phải đối thủ, cũng muốn lĩnh giáo một lần.”

“Này, ngươi điên rồi sao?” Tần Vô Phách xông lên trước nói, “So với bọn họ, ngươi không phải đối thủ đâu.”

Thích Thiếu Thương nhìn Cô Tuyệt Nhị lão, nói: “Đại trượng phu có việc nên làm, có việc không nên làm. Trên tay bọn họ huyết án mê mệt, ta thân là Lục Phiến bộ khoái, đã gặp phải nghiệt chướng của giang hồ, sao có thể để bọn họ chạy thoát. Dù biết không thể thắng, cũng phải thử một lần ”

Tuyệt lão bước lên một bước nói: “Hảo tiểu tử, có can đảm.”

Thích Thiếu Thương ôm kiếm đáp: “Nhiều lời vô ích, xin mời.”

Triệu Dự chậm rãi đứng lên hỏi Cố Tích Triều: “Cố công tử, ngươi thấy thế nào?”

Cố Tích Triều ném đàn nói: “Hắn tự nguyện dângmạng, ta cũng không có cách nào ngăn cản.”

Triệu Dự cười nói: “Có những lời này của Cố công tử, bổn vương yên tâm rồi.” Hắn quay sang Cung Tố Tuyết: “Cung giáo chủ, ta có một câu, muốn nói cùng Cố công tử và Thích đại hiệp.”

Cung Tố Tuyết kín đáo vén áo thi lễ nói: “Vâng, thiếp xin cáo lui.” Nói xong mang theo đám người Huyền Minh Giáo rời khỏi thuyền.

Tần Vô Phách do dự không đi, lại không muốn cãi lệnh của Giáo chủ, bèn nói với Thích Thiếu Thương: “Thích đại hiệp bảo trọng, Tần Vô Phách ta chờ ngươi đắc thắng trở về cùng thống khoái uống một bữa.”

Thích Thiếu Thương cười to nói: “Được. Ta nhất định đến.”

Dương Ly đưa mắt liếc Cố Tích Triều một cái, rồi phất tay áo rời đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện