Edit + Beta: Dạ Lãnh

Thích Thiếu Thương cảm thấy tim mình trống rỗng, chần chờ rất lâu mới dám đưa tay tới trước mũi của Cố Tích Triều, hồi sau mới cảm nhận được một hơi thở yếu ớt.

“Xoảng” môt tiếng, cái chén trên tay hắn rơi xuống đất. Thích Thiếu Thương nâng Cố Tích Triều dậy ôm vào trong lòng. Thân thể của y lạnh như băng, không còn một chút sức sống, tuy vẫn có thể cảm giác được mạch đập cực kỳ yếu ớt, nhưng dường như có thể tắt ngấm bất kì lúc nào.

Thích Thiếu Thương phẫn nộ nhìn lọ kim sang dược bị quăng ở góc tường, vì sao y muốn dằn vặt bản thân, lẽ nào y cũng muốn thông qua đó dằn vặt chính hắn sao? Hắn cố sức vỗ vỗ y mấy cái, Cố Tích Triều cúi đầu hự một tiếng, nhưng không có dấu hiệu tỉnh lại. Thích Thiếu Thương giận dữ đưa tay ấn vào huyệt Thiên Trung trước ngực y, đang định vận khí, nhưng lại cảm thấy ngực y có gì đó không như bình thường.

Toàn thân y lạnh như băng, ngực lại nóng hổi, tay không đụng vào cảm thấy rất khó chịu. Một thân Cố Tích Triều chịu đựng hai loại nhiệt độ đối nghịch đó, thật sự là đau đớn không nói nên lời.

Thích Thiếu Thương trong lòng run sợ, vội thu phục thần trí, biết rõ đây không phải là thương tích tầm thường. Nhìn kĩ Cố Tích Triều chỉ bị thương một chỗ trên vai trái, Thích Thiếu Thương ôm chặt lấy thân thể y, tay phải cởi vạt áo của y, để lộ vai trái ra ngoài.

Sắc trời còn chưa sáng tỏ, chỉ có thể thấy trên đầu vai của Cố Tích Triều có một mảnh đen sậm, Thích Thiếu Thương hít một hơi lạnh, nơi bị kiếm đâm vết máu đã khô lại, đen đỏ lẫn lộn, màu sắc cực kì quỷ dị và đáng sợ.

Thích Thiếu Thương không biết Cố Tích Triều trúng loại độc gì, trong đầu óc hỗn loạn của hắn chỉ hiện ra hai chữ: Tiểu Nguyên.

Hắn kéo vạt áo Cố Tích Triều lại, một tay ôm lấy y lao ra ngoài miếu.

Đám người Thiết Thủ đã tỉnh lại, thấy Thích Thiếu Thương ôm Cố Tích Triều lao ra, biểu hiện hoảng hốt cùng phẫn nộ, tất cả đều vô cùng kinh ngạc. Thiết Thủ cản hắn lại, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Thích Thiếu Thương nói: “Ta không có thời gian giải thích với mọi người.” Hắn chạy nhanh vượt qua mặt Thiết Thủ, một bóng áo trắng nhoáng lên, Truy Mệnh đã chay tới ngăn cản.

“Thích đại ca, huynh bị sao vậy? Cố Tích Triều xảy ra chuyện gì sao? “

“Y trúng phải kì độc, bây giờ ta phải đưa y đi tìm thuốc giải.”

“Đại đương gia,” Mục Cưu Bình từ phía sau chạy lên, “Ta không thể để huynh đi.”

“Lão Bát…” Thích Thiếu Thương hét lớn một tiếng, tưởng như đất bằng dậy sóng. Mục Cưu Bình trong lòng run rẩy, nhưng vẫn nắm chặt thương, phẫn nộ nói: “Đại đương gia, Cố Tích Triều trúng độc là do hắn tự làm tự chịu, nếu không muốn nói là hắn trúng độc là do Hồng Bào tỷ, Lao Nhị ca trên trời linh thiên. Huynh không giúp các huynh đệ báo thù, bây giờ ông trời thay bọn họ báo thù, lẽ nào huynh còn muốn ngăn cản?”

“Lão Bát…”

“Đại đương gia, tuy hiện tại huynh không ở Liên Vân Trại, nhưng Mục lão Bát ta và các huynh đệ vẫn xem huynh là Đại đương gia.” Nói đoạn, hắn bổ nhào xuống quỳ dưới đất, giọng nói sang sảng còn mang theo vài phần nghẹn ngào, “Đại đương gia, huynh thử nghĩ đến Câu tứ ca, Tiểu Mạnh, nghĩ đến bọn họ đi.” Hắn đem hết sức lực ra mà quát lớn, “Ta cầu huynh, hãy để các huynh đệ được yên lòng mà nhắm mắt đi.”

Đối với Thích Thiếu Thương mà nói, cho dù Thái Sơn có sụp đổ trước mắt cũng không khiến hắn có chút mảy may nào biến sắc. Nhưng khi hắn cúi đầu nhìn người đang hôn mê trong lòng, tình cừu ái hận, toàn bộ trong một khắc cuồn cuộn đổ về tim. Khuôn mặt tái nhợt của người kia khiến hắn giật mình, hai cánh tay vô thức siết lại thật chặt.

Thích Thiếu Thương khàn khàn cất giọng, âm thanh trầm thấp: “Lão Bát… xin lỗi…”

Mục Cưu Bình ngẩng đầu, một trận gió thoảng qua khuôn mặt, có cái gì đó vừa nóng vừa lạnh lướt qua khóe miệng.

“Đại đương gia…” Hắn bật người dậy gào lên.

Không cam lòng, có chết hắn cũng không cam lòng, huynh đệ dưới hoàng tuyền cũng không cam tâm. Mỗi ngày mỗi đêm, hắn đều mơ thấy Hồng Bào chết không nhắm mắt. Bọn họ đều không cam lòng.

“Lão Bát,” Thiết Thủ kéo hắn lại, thở dài, “Để hắn đi đi.”

“Tại sao ngươi ngăn cản ta.” Mục Cưu Bình đấm một cú về phía Thiết Thủ.

Thiết Thủ không tránh, chịu một quyền của hắn, lúc sau mới bất đắc dĩ nói: “Cố Tích Triều hiện tại không thể chết được, huyết án của Trần Phủ, số phận của Đại Tống, đều nằm trong tay y.”

“Thích đại ca!” Truy Mệnh vẫn đuổi theo hơn mười dặm, mới vượt qua được Thích Thiếu Thương, tay còn đang muốn kéo hắn lại.

“Hô” một tiếng, kiếm phong trước mặt bổ tới, Truy Mệnh dùng đầu ngón chân điểm nhẹ, lùi về sau ba bước.

Thích Thiếu Thương đỏ mắt, trường kiếm chỉ vào Truy Mệnh, lạnh lùng nói: “Truy Mệnh, không nên ép ta.”

Truy Mệnh há mồm định nói gì đó, cuối cùng lại thở dài, lấy ra một chiếc lọ nhỏ nói: “Trong lọ này có ba viên đan dược do sư phụ bào chế, ăn vào có thể trị được nội thương, giải bách độc, tuy rằng không nhất thiết có thể giải được chất độc trong người y, nhưng ít ra cũng có thể tạm thời ức chế độc tính.” Truy Mệnh ném chiếc lọ nhỏ vào tay Thích Thiếu Thương.

Thích Thiếu Thương tiếp được, trong lòng ngổn ngang trăm mối, một hồi sau mới mở miệng: “Truy Mệnh, cảm tạ đệ.”

Truy Mệnh  cười cười, nói: “Huynh đệ mà, không cần nói cảm ơn đâu. Đệ quay về phủ Hàng Châu đợi huynh.” Thân hình vừa nhích một cái, đã đi được hơn năm trượng.

Thích Thiếu Thương suy nghĩ một chút, cẩn thận đặt Cố Tích Triều nằm xuống bãi cỏ sạch sẽ, mở cái lọ, trút ra ba viên dược hoàn. Mấy viên thuốc nhỏ bằng khoảng đầu ngón tay út, đỏ tươi lóa mắt, xoay tròn trong lòng bàn tay, hương thơm lạ lùng xộc thẳng vào mũi.

Thích Thiếu Thương cạy miệng Cố Tích Triều, đưa dược vào. Nhưng Cố Tích Triều vốn dĩ đã hôn mê, không thể tự nuốt. Cho nên hắn cúi người phủ lên môi Cố Tích Triều, đẩy một ngụm chân khí vào để đưa viên thuốc xuống. Thích Thiếu Thương vẫn lưu luyến trên môi y, trầm mê trong hơi thở của y, trong một chốc, đã quên mất mình đang ở nơi nào, nhưng chợt tỉnh ngộ, thiên địa mênh mông, con người nhỏ bé như cây cỏ, ba chìm bảy nổi giữa dòng đời cuồn cuộn, chẳng biết nên đi về nơi nào. Hắn ôm Cố Tích Triều, đột nhiên thấy vô cùng bế tắc, mệt mỏi đến nỗi muốn khóc một trận cho thỏa dạ. Chỉ nguyện cuộc đời lúc này buông bỏ, không còn muốn tiếp tục vướng vào hồng trần đầy ân ân oán oán.

Chẳng biết qua bao lâu, người trong lòng khẽ rên rĩ hai tiếng, từ từ mở mắt ra. Thích Thiếu Thương nhẹ nhàng gọi tên y, nhưng Cố Tích Triều ánh mắt mông lung, như tỉnh như mê, toàn bộ không có phản ứng. Thích Thiếu Thương bất đắc dĩ ngước nhìn bầu trời u ám, thấy sắp sửa có mưa. Hắn nghĩ lúc nãy đánh nhau một hồi, Tiểu Nguyên bây giờ chắc cũng đã tới chốn nào rồi, biết đi tìm hắn ở đâu. Hơn nữa, bản thân hắn mang theo một người bị thương nửa mê nửa tỉnh, cũng không thể ép Tiểu Nguyên giao giải dược ra được. Thích Thiếu Thương ngước nhìn trời lần nữa, cảm thấy không thể để cái người đang trọng thương dầm mưa được, nhìn bốn phía cũng không có chỗ nào trú chân, suy nghĩ một chút, hắn ôm lấy Cố Tích Triều hướng về nơi vừa xuất phát.

Trở lại căn miếu đổ nát, quả nhiên trước cửa chỉ còn đống tro tàn, đám người Thiết Thủ đã đi từ lâu rồi.

Thích Thiếu Thương ôm Cố Tích Triều vào trong miếu, tìm một nơi sạch sẽ, đem áo khoác của mình trải xuống, rồi đặt Cố Tích Triều nằm lên đó. Cố Tích Triều ánh mắt mê man, tựa hồ như đang nhìn hắn, lại như đang nhìn nơi khác, lại càng không biết tâm của y đã lạc đi nơi nào. Thích Thiếu Thương thở dài, đốt một đống lửa. Sắc trời tối sầm, ngoài miếu bắt đầu có những giọt mưa thu đua nhau rơi xuống, gió thổi lộng vào bên trong miếu. Thích Thiếu Thương ôm Cố Tích Triều nhích lại gần đống lửa, muốn cho thân thể lạnh lẽo của y ấm áp được một chút.

Nhìn ngọn lửa đỏ rực, Thích Thiếu Thương chẳng biết nên làm gì tiếp theo, trong lòng cũng hừng hực như lửa đốt.

Đột nhiên Thích Thiếu Thương cảm thấy có một bàn tay lạnh lẽo đang xoa lên cằm của hắn. Cúi đầu nhìn xuống, hắn thấy cái trán trơn bóng mềm mại của Cố Tích Triều sáng lên trong ánh lửa, trong đôi mắt mê ly chứa đầy vẻ thuần khiết mà mỗi đêm trong mộng hắn chật vật tìm kiếm đều không gặp được.

“Thích… Thiếu Thương…” Người nọ mệt mỏi cất giọng, âm thanh suy yếu, nhưng rõ ràng.

“Là ta.” Hắn chăm chú ôm y, nếu có thể đưa y hòa vào xương tủy… nếu như hắn không phải là Thích Thiếu Thương, y cũng không phải là Cố Tích Triều… nếu như có thể chẳng bao giờ gặp lại…

Nếu như…

Trên đời này không có nếu như.

Cánh tay lạnh lẽo nhẹ nhàng quấn lên cổ hắn, nhưng sau một khắc lại vô lực rơi xuống. Thích Thiếu Thương cầm lấy cánh tay mỏng manh như lá mùa thu, rồi lại ôm chặt y, sợ rằng sau một khắc y sẽ như bọt biển, tan mất trong lòng hắn.

“Thích Thiếu Thương, đừng hận ta…” Giọng nói yếu ớt của y mơn man bên tai hắn, đốt cháy tâm can hắn.

Nếu như đây thật sự chỉ là một giấc mộng mùa thu, nếu như sau khi tỉnh lại vẫn là xa xăm vô bờ bến, Thích Thiếu Thương cũng tự nguyện lừa mình dối người để được ở lại thời khắc này, dù chỉ trong chốc lát.

“Ta không hận ngươi, cho tới bây giờ vẫn không hận…”

Hắn vùi mặt vào hõm vai y, đau thương trong mắt càng bùng phát hơn. Vai của Cố Tích Triều lạnh giống như được tạc từ băng tuyết, Thích Thiếu Thương chậm rãi cởi vạt áo của y ra, hắc khí tràn ngập tựa như càng lúc càng sâu thêm.

“Kim sang dược… vô dụng thôi…” Lúc y giải thích điều đó, ánh mắt nhìn hắn đăm đăm, không chịu rời đi.

Nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống, vì hận, vì đau đớn, càng vì đảm không nổi đoạn tình tràn ngập máu tanh này. Nước mắt nhỏ xuống ngực y, Thích Thiếu Thương cúi đầu hôn lên nước mắt của mình, những giọt lệ vì rơi xuống ngực y mà cũng trở nên lạnh lẽo, nỗi đau dậy lên khắc cốt ghi tâm.

Nếu giờ phút này có thể chết đi, hóa thành tro, nghiền thành phấn, hòa lẫn vào nhau, cho dù bị thổi đến chân trời góc biển, cũng là một cơn mộng không bao giờ tỉnh lại.

Thích Thiếu Thương nhẹ nhàng đặt Cố Tích Triều nằm xuống trên áo khoác, hắn hôn y, từ vầng trán, đôi mắt, chóp mũi, đến đôi môi luôn khiến hắn say mê.

Người nọ lẳng lặng nằm trong lòng hắn, đôi mắt ướt đẫm như mua mùa thu, khiến hắn không còn nhớ bầu trời ngày nắng từng trong sáng như thế nào.

Mười ngón tay giao nhau, những sợi tóc rơi ra tán loạn, mồ hôi nhỏ giọt, nhưng thân thể vẫn không ấm áp lên được. Y nằm dưới thân hắn, tứ chi nhợt nhạt, trong suốt như ánh trăng, từ từ nhắm hai mắt lại, khóe mắt còn ấm ướt, như lá trúc ngoài cửa sổ kia.

Đã quên rồi, đã quên hình dung của hắn, đã quên âm thanh của hắn, đã quên bi ai, quên tất cả của hắn. Cứ như trước kia, chưa hề có phản bội, chưa hề có thương tổn.

Đôi lông mày nhíu lại vì đau đớn, đau đớn từ cổ truyền tới ngực, đau đến trái tim không chịu nổi, co rút lại. Hắn cắn lên cổ y, người dưới thân cong lưng lại, chịu không được, bắt đầu run rẩy.

Hắn đè cánh tay y lại, chậm rãi an ủi y.

Như vậy là tốt rồi, chỉ cần như vậy.

Ai còn cần ngày mai hư vô. Ai còn muốn nhìn con đường phía trước mờ mịt. Chỉ có lúc này, y là chân thật nhất, đang nằm gối lên khủy tay hắn, không sợ lúc mở mắt ra lại biến thành huyễn ảnh.

Đâu đó nước mắt hỗn độn rơi vào nhau, ai còn có đường lui?

Ai còn có đường lui?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện