Cố Tích Triều chậm rãi mở mắt, thấy bản thân đang ở trong một căn phòng xa lạ. Mê hương vẫn còn khiến đầu óc choáng váng, y nhắm mắt lại, lại mở mắt ra, cảm thấy mình đang ngồi trên ghế, toàn thân không còn sức lực, cả một ngón tay cũng không động đậy nổi.
“Ngươi tỉnh rồi.” Một âm thanh lạnh như băng vang lên từ trên đỉnh đầu.
Cố Tích Triều nghe vậy cũng không giật mình, cười nhạt nói: “Quả nhiên là ngươi.” Y nâng mi mắt lên, ngước nhìn thiếu niên đang đứng trước mặt – Tiểu Nguyên.
Tiểu Nguyên cũng cười, giơ kiểm chỉ vào Cố Tích Triều. Kiếm quang và ánh nến phản chiếu nhảy nhót trong mắt Cố Tích Triều, nét cười nhạt mà không nhạt lưu luyến trên đuôi lông mày của y.
Tiểu Nguyên nắm chặt lấy chuôi kiếm.
“Chết đến nơi mà còn cười cái gì?”
“Thật khổ cho ngươi, ở bên cạnh ta hai năm rồi mà vẫn giấu diếm thân phận, cho tới hôm nay mới ra tay.”
“Hừ, nếu không khổ sở nhịn nhục hai năm nay, ngươi có thể dễ dàng rơi vào tay ta sao?”
“Ngươi khổ sở luyện võ hai năm nay, có phải muốn tìm một cơ hội ra tay?”
“Đối thủ của ta là Cố Tích Triều, là Cố Tích Triều lừng lẫy trong thiên hạ, làm sao ta dám khinh suất?”
“Thật ra ngươi cần gì phải chờ lâu như vậy. Bất luận ra tay lúc nào, cũng có thể dễ dàng lấy đầu ta mà.”
“Cố Tích Triều đa mưu túc trí, lại giả dối khó lường. Làm sao ta biết ngươi có phải đang diễn kịch hay không?”
“Giờ ngươi đã biết chưa?”
“Phải, từ lâu ngươi đã mất hết võ công, thật ra lần đầu tiên thấy ngươi, ta đã có thể động thủ rồi.”
“Nhưng ngươi không làm, thậm chí, ngược lại còn ra vẻ quan tâm tới ta, muốn được ở bên cạnh ta, cố ý dụ ta dạy võ công cho ngươi. Hừ, không ngờ Cố Tích Triều lại có thể đi dạy võ công cho nhi tử của kẻ thù. Hiện giờ ngươi đâu cần ta dạy ngươi cách xuất kiếm giết ta.”
Mũi kiếm của Tiểu Nguyên run rẩy, đặt trên yết hầu của Cố Tích Triều, hắn nói: “Đây là kết quả mà ngươi đáng phải nhận, nhưng ta không thể dùng kiếm pháp ngươi dạy ta để giết ngươi, ta sẽ dùng kiếm pháp của Phích Lịch Đường.”
“Ngươi là người của Lôi gia trang?” Cố Tích Triều nét mặt trở nên nhạt nhòa, bất vi sở động.
“Không sai.”
“Lôi Quyển là gì của ngươi?”
Tiểu Nguyên nghiến răng, âm thanh thù hận theo kẽ răng ra phát ra: “Đó là cha ta.”
“Thì ra là vậy.” Cố Tích Triều điềm tĩnh nhắm mắt lại, “Vì cha báo thù, thiên kinh địa nghĩa, ngươi có thể xuống tay rồi.”
Bàn tay cầm kiếm của Tiểu Nguyên run lên nhè nhẹ, hắn do dự trong giây lát, rồi nghiến răng giơ kiếm lên chém xuống. Thân hình Cố Tích Triều đột nhiên di động, té ngã xuống đất. Đường kiếm xẹt qua vai trái của y.
Đầu vai đau nhức, Cố Tích Triều cố gắng ngẩng đầu lên, mơ hồ thấy được ánh kiếm nháng lên lần thứ hai cùng với ánh mắt quyết liệt của Tiểu Nguyên. Miệng y khẽ nhếch lên, mang theo một tia cười trào phúng.
Ngay trước khi ngất xỉu, Cố Tích Triều cơ hồ nghe được tiếng cánh cửa bị phá tung, và tiếng rống đầy nộ khí của Tiểu Nguyên. Bản thân y bị một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy, rồi sau đó, ý thức bắt đầu chìm vào bóng tối vô biên.
Tiểu Nguyên vô cùng phẫn nộ, hắn trăm triệu lần không nghĩ tới một tên điên có thể phá hủy đại kế báo thù của hắn. Chính mắt thấy tính mệnh Cố Tích Triều sắp rơi vào tay mình, ai ngờ tên điên được Cố Tích Triều cứu ở miếu hoang lại xuất hiện ở đây. Lại càng không ngờ tới, chính mình trong một phút sơ suất, lại để một tên điên không có võ công phá cửa xông vào, cướp mất Cố Tích Triều.
Tiểu Nguyên cúi đầu nhìn kiếm, cười nhạt. Ngươi cho là ngươi có thể thoát được hay sao? —
Dã nhân đó ôm Cố Tích Triều, nhanh như gió, nhằm hướng căn miếu đổ nát mà chạy.
Cố Tích Triều hoàn toàn không còn tri giác, yếu ớt nằm trong lòng gã. Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể và làn da của Cố Tích Triều qua lớp quần áo, dã nhân không phát hiện từ lúc nào tim mình đập càng lúc càng gấp gáp, bước chân cũng càng lúc càng nhanh.
Rốt cuộc cũng tới được miếu hoang, dã nhân dùng cước đóng cửa lại. Gã rất cẩn thận đặt Cố Tích Triều lên trên thần án, động tác dịu dàng như đang nâng niu một tiểu oa oa.
Sau đó, gã ngồi một bên, ánh mắt kinh ngạc chăm chú nhìn khuôn mặt Cố Tích Triều.
Trong miếu chỉ có duy nhất một ngọn đèn âm u, khuôn mặt Cố Tích Triều phảng phất nửa ẩn nửa hiện, dã nhân vô thức bước lên hai bước, dựa vào thần án. Ánh mắt nóng bỏng và bi thương của gã dán chặt lên khuôn mặt của Cố Tích Triều.
Một lúc sau, gã từ từ vươn tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào đôi mày của Cố Tích Triều. Vừa chạm vào, gã theo bản năng rụt tay lại, ngập ngừng hồi lâu mới chầm chậm với tay qua. Dọc theo vùng lông mày, mí mắt, gương mặt, má, một đường nhẹ nhàng đi xuống, ngón tay gã ngừng lại trên đôi môi lạnh lẽo kia.
(Chắc đây là đoạn đậu hủ mà tác giả muốn nói. ^^)
Môi gã run run, cổ họng phát ra âm thanh như nức nở. Đột nhiên, dã nhân nắm lấy cánh tay vô lực của Cố Tích Triều, khóc lớn lên như hài tử.
Giá như có ai nghe được tiếng khóc đó, tất nhiên sẽ cảm thấy đứt từng khúc ruột, tâm can đau đớn.
Dã nhân khóc được một lúc thì không khóc nữa, sau đó, gã ôm tay Cố Tích Triều, ngơ ngẩn nhìn dung nhan đang hôn mê của y.
Gã cứ nhìn như thế… cho đến lúc cửa miếu bị ai đó đá văng ra.
Tiểu Nguyên đứng bên ngoài cửa, khoác một thân nguyệt quang, ánh mắt âm u băng giá.
Hắn bước vào trong, nhìn Cố Tích Triều đang nằm trên thần án, rồi lại nhìn tên dã nhân đang đứng che chắn phía trước.
Tiểu Nguyên cười lạnh, nói: “Không ngờ một tên nửa người nửa quỷ như ngươi cũng dám si tâm vọng tưởng đối với y.” Tiểu Nguyên cười mãi không dứt, nhưng hắn không nghĩ tới trong tiếng cười ấy lại bộc lộ đầy sự đau khổ.
Hắn chậm rãi giơ kiếm lên, âm thanh phát ra trầm thấp như vang vọng từ vực sâu: “Được, hôm nay ta sẽ thành toàn cho ngươi, cho ngươi và hắn cùng xuống địa ngục.”
—
Lần thứ hai Thích Thiếu Thương nhìn thấy Tiểu Nguyên, trong lòng hắn đã hiện lên bóng dáng của Lôi Quyển. Hắn không xác định quan hệ của Tiểu Nguyên và Lôi Quyển, nhưng từ khi biết được Tiểu Nguyên có quan hệ sâu xa Phích Lịch Đường, trong lòng hắn, Tiểu Nguyên và Lôi Quyển dần dần hòa thành một.
Vì vậy khi hắn thấy Tiểu Nguyên đằng đằng sát khí hướng kiếm về phía Cố Tích Triều, dường như hắn đã nhìn thấy Lôi Quyển, chính là người tên Lôi Quyển đã thề phải giết chết Cố Tích Triều kia.
Thích Thiếu Thương không kịp suy nghĩ nhiều, một tiếng long ngâm thanh khiếu cửu thiên, Nghịch Thủy Hàn của hắn đã rời khỏi vỏ.
Tiểu Nguyên cảm thấy trong ngực nóng lên, thanh trường kiếm bay ra khỏi bàn tay, Nghịch Thủy Hàn sáng lóe chỉ thẳng vào mặt hắn.
“Ngươi và Phích Lịch Đường có quan hệ gì?”
Tiểu Nguyên mang vẻ mặt không thể tin được, trừng mắt nhìn Thích Thiếu Thương: “Ngươi tới vì muốn cứu y, cứu Cố Tích Triều sao?”
Thích Thiếu Thương không thể trả lời vấn đề đó, bèn hỏi tiếp:
“Nói mau, rốt cuộc ngươi có quan hệ gì với Phích Lịch Đường?”
Tiểu Nguyên nhìn hắn, khóe mắt từ từ đỏ lên: “Thích Thiếu Thương, ngươi giỏi lắm, cha ta quả nhiên mắt bị mù, mới xem tên súc sinh như ngươi là huynh đệ.” Đột nhiên hắn quát lên, “Không sai, ta chính là con trai của Lôi Quyển, là con trai của huynh đệ kết nghĩa với ngươi đó. Cha ta vì ngươi mà bỏ mạng dưới tay Cố Tích Triều, ngươi đã từng thề độc, là sẽ vì những oan hồn vô tội chết dưới tay y mà báo thù. Nhưng ngươi đã làm gì? Có bao nhiêu kẻ muốn giết Cố Tích Triều, ta chỉ thay trời hành đạo, ngươi lại ngăn cản ta. Lẽ nào ngươi đã quên lời thề độc của mình? Ngươi còn muốn giúp y sao? Vào cái đêm ở Trần Phủ, ta đã có thể kết liễu Cố Tích Triều, kết quả là ngươi lại cứu y. Hôm nay ngươi cũng đến để ngăn cản ta.” Trên gương mặt Tiểu Nguyên tràn đầy bi phẫn, gật gật đầu nói, “Được lắm, Thích Thiếu Thương, không chỉ có ta nghĩ sai về ngươi, cha ta cũng nhìn lầm ngươi, hai tay dâng hết tính mạng cho ngươi.” Hắn chỉ vào Cố Tích Triều, lạnh lùng nói: “Ngươi nghe cho rõ, ngày hôm nay ta muốn giết Cố Tích Triều, báo thù cho cha ta. Ta cũng không muốn đánh nhau với ngươi, nếu ngươi còn một chút lương tâm, còn nhớ được một phần tình nghĩa với cha ta thì ngươi đứng sang một bên, không nên ngăn cản ta. Ta sẽ tự tay lấy mạng tên cẩu tặc này.”
Tiểu Nguyên nói một hơi nghĩa chính từ nghiêm, khiến Thích Thiếu Thương trong lòng đau đớn, thần sắc biến đổi. Hắn nhớ tới Lôi Quyển vì cứu hắn mà bỏ mạng, lòng tràn đầy bi thương. Nghịch Thủy Hàn trong tay bỗng nặng thêm ngàn cân, cơ hồ như không cầm nổi, hắn chậm rãi hạ tay xuống. Tiểu Nguyên thấy Thích Thiếu Thương do dự, nhặt trường kiếm lên, hướng về phía Cố Tích Triều đang nằm trên thần án mà đâm tới.
Thích Thiếu Thương kinh hãi, nâng kiếm đâm phía sau lưng Tiểu Nguyên. Tiểu Nguyên một lòng muốn giết Cố Tích Triều, nên liều lĩnh chịu một kiếm của Thích Thiếu Thương, vẫn tiếp tục vung trường kiếm về phía trướch. Kiếm của Thích Thiếu Thương đụng tới lưng áo của Tiểu Nguyên thì khựng lại. Hắn thấy mũi kiếm của Tiểu Nguyên đã tới sát bên Cố Tích Triều, trong lòng sợ hãi đến nỗi cảm thấy tim muốn ngừng đập.
Dã nhân lúc nãy bị Tiểu Nguyên đánh ngã dưới chân thần án, đột nhiên nhảy lên, che chắn trước người Cố Tích Triều, bị kiếm của Tiểu Nguyên đâm sâu vào vai gã. Chuyện đó cho Thích Thiếu Thương được một ít thời gian, hắn thi triển khinh công lao tới trước thần án, ôm lấy Cố Tích Triều bay về phía cửa miếu.
Tiểu Nguyên rút kiếm ra, xoay người lại. Kiếm quang chớp sáng, đòn tấn công của Tiểu Nguyên đều là những chiêu thức trí mạng, muốn giết cho bằng được Cố Tích Triều. Thích Thiếu Thương đang ôm người trong tay, lại không thể làm bị thương Tiểu Nguyên, buộc lòng né bên trái, tránh bên phải. Dù võ công của Tiểu Nguyên không thể so được với hắn, nhưng cũng không khó khiến hắn phải chật vật. Lại càng không ngờ tên dã nhân cũng đột nhiên phát điên đánh về phía hắn, đấm đá lung tung, không ra hình dạng gì. Thích Thiếu Thương cảm thấy kì quái, nhưng thấy gã lúc nãy liều mình bảo vệ Cố Tích Triều, cũng không muốn làm gã bị thương, đành phải tránh né.
Cứ như vậy, bị hai kẻ điên cuồng công kích, Thích Thiếu Thương chỉ dám phản ứng như người không biết võ công, né được bên trái, bị đánh bên phải, trong lúc nhất thời đã mất thế thượng phong.
“Thiếu Thương.” Lúc này nhóm Thiếu Thủ, Tức Hồng Lệ đã tìm đến. Mục Cư Bình và Truy Mệnh vừa nhìn thấy tình hình Thích Thiếu Thương, liền một tả một hữu, chặn Tiểu Nguyên và dã nhân đó lại.
Tiểu Nguyên thấy tình hình như vậy, biết hôm nay khó lòng giết được Cố Tích Triều. Hắn giận dữ nói: “Thích Thiếu Thương, ngươi nghe cho rõ đây. Hôm nay ngươi cùng Cố Tích Triều cấu kết với nhau, ngày khác gặp lại, chúng ta là cừu địch, ta trước sau gì cũng giết ngươi.” Nói rồi xoay người bỏ đi.
“Chậm đã” Thích Thiếu Thương quát lớn, “Án mạng ở Trần Phủ thật ra là như thế nào?”
Tiểu Nguyên đã bước tới cửa miếu, quay đầu lại cười thảm: “Ngươi nghe lời Cố Tích Triều hoa ngôn xảo ngữ, cho rằng tất cả những người ở Trần gia là do ta giết phải không? Giỏi cho một Thích Thiếu Thương, ngươi là thứ lang tâm cẩu phế, làm người trước nay thật uổng phí. Ngươi nghe cho rõ đây, hung thủ của vụ án Trần gia, chính là Cố – Tích – Triều.” Nói xong, hắn nhanh chóng rời đi.
“Ngươi tỉnh rồi.” Một âm thanh lạnh như băng vang lên từ trên đỉnh đầu.
Cố Tích Triều nghe vậy cũng không giật mình, cười nhạt nói: “Quả nhiên là ngươi.” Y nâng mi mắt lên, ngước nhìn thiếu niên đang đứng trước mặt – Tiểu Nguyên.
Tiểu Nguyên cũng cười, giơ kiểm chỉ vào Cố Tích Triều. Kiếm quang và ánh nến phản chiếu nhảy nhót trong mắt Cố Tích Triều, nét cười nhạt mà không nhạt lưu luyến trên đuôi lông mày của y.
Tiểu Nguyên nắm chặt lấy chuôi kiếm.
“Chết đến nơi mà còn cười cái gì?”
“Thật khổ cho ngươi, ở bên cạnh ta hai năm rồi mà vẫn giấu diếm thân phận, cho tới hôm nay mới ra tay.”
“Hừ, nếu không khổ sở nhịn nhục hai năm nay, ngươi có thể dễ dàng rơi vào tay ta sao?”
“Ngươi khổ sở luyện võ hai năm nay, có phải muốn tìm một cơ hội ra tay?”
“Đối thủ của ta là Cố Tích Triều, là Cố Tích Triều lừng lẫy trong thiên hạ, làm sao ta dám khinh suất?”
“Thật ra ngươi cần gì phải chờ lâu như vậy. Bất luận ra tay lúc nào, cũng có thể dễ dàng lấy đầu ta mà.”
“Cố Tích Triều đa mưu túc trí, lại giả dối khó lường. Làm sao ta biết ngươi có phải đang diễn kịch hay không?”
“Giờ ngươi đã biết chưa?”
“Phải, từ lâu ngươi đã mất hết võ công, thật ra lần đầu tiên thấy ngươi, ta đã có thể động thủ rồi.”
“Nhưng ngươi không làm, thậm chí, ngược lại còn ra vẻ quan tâm tới ta, muốn được ở bên cạnh ta, cố ý dụ ta dạy võ công cho ngươi. Hừ, không ngờ Cố Tích Triều lại có thể đi dạy võ công cho nhi tử của kẻ thù. Hiện giờ ngươi đâu cần ta dạy ngươi cách xuất kiếm giết ta.”
Mũi kiếm của Tiểu Nguyên run rẩy, đặt trên yết hầu của Cố Tích Triều, hắn nói: “Đây là kết quả mà ngươi đáng phải nhận, nhưng ta không thể dùng kiếm pháp ngươi dạy ta để giết ngươi, ta sẽ dùng kiếm pháp của Phích Lịch Đường.”
“Ngươi là người của Lôi gia trang?” Cố Tích Triều nét mặt trở nên nhạt nhòa, bất vi sở động.
“Không sai.”
“Lôi Quyển là gì của ngươi?”
Tiểu Nguyên nghiến răng, âm thanh thù hận theo kẽ răng ra phát ra: “Đó là cha ta.”
“Thì ra là vậy.” Cố Tích Triều điềm tĩnh nhắm mắt lại, “Vì cha báo thù, thiên kinh địa nghĩa, ngươi có thể xuống tay rồi.”
Bàn tay cầm kiếm của Tiểu Nguyên run lên nhè nhẹ, hắn do dự trong giây lát, rồi nghiến răng giơ kiếm lên chém xuống. Thân hình Cố Tích Triều đột nhiên di động, té ngã xuống đất. Đường kiếm xẹt qua vai trái của y.
Đầu vai đau nhức, Cố Tích Triều cố gắng ngẩng đầu lên, mơ hồ thấy được ánh kiếm nháng lên lần thứ hai cùng với ánh mắt quyết liệt của Tiểu Nguyên. Miệng y khẽ nhếch lên, mang theo một tia cười trào phúng.
Ngay trước khi ngất xỉu, Cố Tích Triều cơ hồ nghe được tiếng cánh cửa bị phá tung, và tiếng rống đầy nộ khí của Tiểu Nguyên. Bản thân y bị một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy, rồi sau đó, ý thức bắt đầu chìm vào bóng tối vô biên.
Tiểu Nguyên vô cùng phẫn nộ, hắn trăm triệu lần không nghĩ tới một tên điên có thể phá hủy đại kế báo thù của hắn. Chính mắt thấy tính mệnh Cố Tích Triều sắp rơi vào tay mình, ai ngờ tên điên được Cố Tích Triều cứu ở miếu hoang lại xuất hiện ở đây. Lại càng không ngờ tới, chính mình trong một phút sơ suất, lại để một tên điên không có võ công phá cửa xông vào, cướp mất Cố Tích Triều.
Tiểu Nguyên cúi đầu nhìn kiếm, cười nhạt. Ngươi cho là ngươi có thể thoát được hay sao? —
Dã nhân đó ôm Cố Tích Triều, nhanh như gió, nhằm hướng căn miếu đổ nát mà chạy.
Cố Tích Triều hoàn toàn không còn tri giác, yếu ớt nằm trong lòng gã. Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể và làn da của Cố Tích Triều qua lớp quần áo, dã nhân không phát hiện từ lúc nào tim mình đập càng lúc càng gấp gáp, bước chân cũng càng lúc càng nhanh.
Rốt cuộc cũng tới được miếu hoang, dã nhân dùng cước đóng cửa lại. Gã rất cẩn thận đặt Cố Tích Triều lên trên thần án, động tác dịu dàng như đang nâng niu một tiểu oa oa.
Sau đó, gã ngồi một bên, ánh mắt kinh ngạc chăm chú nhìn khuôn mặt Cố Tích Triều.
Trong miếu chỉ có duy nhất một ngọn đèn âm u, khuôn mặt Cố Tích Triều phảng phất nửa ẩn nửa hiện, dã nhân vô thức bước lên hai bước, dựa vào thần án. Ánh mắt nóng bỏng và bi thương của gã dán chặt lên khuôn mặt của Cố Tích Triều.
Một lúc sau, gã từ từ vươn tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào đôi mày của Cố Tích Triều. Vừa chạm vào, gã theo bản năng rụt tay lại, ngập ngừng hồi lâu mới chầm chậm với tay qua. Dọc theo vùng lông mày, mí mắt, gương mặt, má, một đường nhẹ nhàng đi xuống, ngón tay gã ngừng lại trên đôi môi lạnh lẽo kia.
(Chắc đây là đoạn đậu hủ mà tác giả muốn nói. ^^)
Môi gã run run, cổ họng phát ra âm thanh như nức nở. Đột nhiên, dã nhân nắm lấy cánh tay vô lực của Cố Tích Triều, khóc lớn lên như hài tử.
Giá như có ai nghe được tiếng khóc đó, tất nhiên sẽ cảm thấy đứt từng khúc ruột, tâm can đau đớn.
Dã nhân khóc được một lúc thì không khóc nữa, sau đó, gã ôm tay Cố Tích Triều, ngơ ngẩn nhìn dung nhan đang hôn mê của y.
Gã cứ nhìn như thế… cho đến lúc cửa miếu bị ai đó đá văng ra.
Tiểu Nguyên đứng bên ngoài cửa, khoác một thân nguyệt quang, ánh mắt âm u băng giá.
Hắn bước vào trong, nhìn Cố Tích Triều đang nằm trên thần án, rồi lại nhìn tên dã nhân đang đứng che chắn phía trước.
Tiểu Nguyên cười lạnh, nói: “Không ngờ một tên nửa người nửa quỷ như ngươi cũng dám si tâm vọng tưởng đối với y.” Tiểu Nguyên cười mãi không dứt, nhưng hắn không nghĩ tới trong tiếng cười ấy lại bộc lộ đầy sự đau khổ.
Hắn chậm rãi giơ kiếm lên, âm thanh phát ra trầm thấp như vang vọng từ vực sâu: “Được, hôm nay ta sẽ thành toàn cho ngươi, cho ngươi và hắn cùng xuống địa ngục.”
—
Lần thứ hai Thích Thiếu Thương nhìn thấy Tiểu Nguyên, trong lòng hắn đã hiện lên bóng dáng của Lôi Quyển. Hắn không xác định quan hệ của Tiểu Nguyên và Lôi Quyển, nhưng từ khi biết được Tiểu Nguyên có quan hệ sâu xa Phích Lịch Đường, trong lòng hắn, Tiểu Nguyên và Lôi Quyển dần dần hòa thành một.
Vì vậy khi hắn thấy Tiểu Nguyên đằng đằng sát khí hướng kiếm về phía Cố Tích Triều, dường như hắn đã nhìn thấy Lôi Quyển, chính là người tên Lôi Quyển đã thề phải giết chết Cố Tích Triều kia.
Thích Thiếu Thương không kịp suy nghĩ nhiều, một tiếng long ngâm thanh khiếu cửu thiên, Nghịch Thủy Hàn của hắn đã rời khỏi vỏ.
Tiểu Nguyên cảm thấy trong ngực nóng lên, thanh trường kiếm bay ra khỏi bàn tay, Nghịch Thủy Hàn sáng lóe chỉ thẳng vào mặt hắn.
“Ngươi và Phích Lịch Đường có quan hệ gì?”
Tiểu Nguyên mang vẻ mặt không thể tin được, trừng mắt nhìn Thích Thiếu Thương: “Ngươi tới vì muốn cứu y, cứu Cố Tích Triều sao?”
Thích Thiếu Thương không thể trả lời vấn đề đó, bèn hỏi tiếp:
“Nói mau, rốt cuộc ngươi có quan hệ gì với Phích Lịch Đường?”
Tiểu Nguyên nhìn hắn, khóe mắt từ từ đỏ lên: “Thích Thiếu Thương, ngươi giỏi lắm, cha ta quả nhiên mắt bị mù, mới xem tên súc sinh như ngươi là huynh đệ.” Đột nhiên hắn quát lên, “Không sai, ta chính là con trai của Lôi Quyển, là con trai của huynh đệ kết nghĩa với ngươi đó. Cha ta vì ngươi mà bỏ mạng dưới tay Cố Tích Triều, ngươi đã từng thề độc, là sẽ vì những oan hồn vô tội chết dưới tay y mà báo thù. Nhưng ngươi đã làm gì? Có bao nhiêu kẻ muốn giết Cố Tích Triều, ta chỉ thay trời hành đạo, ngươi lại ngăn cản ta. Lẽ nào ngươi đã quên lời thề độc của mình? Ngươi còn muốn giúp y sao? Vào cái đêm ở Trần Phủ, ta đã có thể kết liễu Cố Tích Triều, kết quả là ngươi lại cứu y. Hôm nay ngươi cũng đến để ngăn cản ta.” Trên gương mặt Tiểu Nguyên tràn đầy bi phẫn, gật gật đầu nói, “Được lắm, Thích Thiếu Thương, không chỉ có ta nghĩ sai về ngươi, cha ta cũng nhìn lầm ngươi, hai tay dâng hết tính mạng cho ngươi.” Hắn chỉ vào Cố Tích Triều, lạnh lùng nói: “Ngươi nghe cho rõ, ngày hôm nay ta muốn giết Cố Tích Triều, báo thù cho cha ta. Ta cũng không muốn đánh nhau với ngươi, nếu ngươi còn một chút lương tâm, còn nhớ được một phần tình nghĩa với cha ta thì ngươi đứng sang một bên, không nên ngăn cản ta. Ta sẽ tự tay lấy mạng tên cẩu tặc này.”
Tiểu Nguyên nói một hơi nghĩa chính từ nghiêm, khiến Thích Thiếu Thương trong lòng đau đớn, thần sắc biến đổi. Hắn nhớ tới Lôi Quyển vì cứu hắn mà bỏ mạng, lòng tràn đầy bi thương. Nghịch Thủy Hàn trong tay bỗng nặng thêm ngàn cân, cơ hồ như không cầm nổi, hắn chậm rãi hạ tay xuống. Tiểu Nguyên thấy Thích Thiếu Thương do dự, nhặt trường kiếm lên, hướng về phía Cố Tích Triều đang nằm trên thần án mà đâm tới.
Thích Thiếu Thương kinh hãi, nâng kiếm đâm phía sau lưng Tiểu Nguyên. Tiểu Nguyên một lòng muốn giết Cố Tích Triều, nên liều lĩnh chịu một kiếm của Thích Thiếu Thương, vẫn tiếp tục vung trường kiếm về phía trướch. Kiếm của Thích Thiếu Thương đụng tới lưng áo của Tiểu Nguyên thì khựng lại. Hắn thấy mũi kiếm của Tiểu Nguyên đã tới sát bên Cố Tích Triều, trong lòng sợ hãi đến nỗi cảm thấy tim muốn ngừng đập.
Dã nhân lúc nãy bị Tiểu Nguyên đánh ngã dưới chân thần án, đột nhiên nhảy lên, che chắn trước người Cố Tích Triều, bị kiếm của Tiểu Nguyên đâm sâu vào vai gã. Chuyện đó cho Thích Thiếu Thương được một ít thời gian, hắn thi triển khinh công lao tới trước thần án, ôm lấy Cố Tích Triều bay về phía cửa miếu.
Tiểu Nguyên rút kiếm ra, xoay người lại. Kiếm quang chớp sáng, đòn tấn công của Tiểu Nguyên đều là những chiêu thức trí mạng, muốn giết cho bằng được Cố Tích Triều. Thích Thiếu Thương đang ôm người trong tay, lại không thể làm bị thương Tiểu Nguyên, buộc lòng né bên trái, tránh bên phải. Dù võ công của Tiểu Nguyên không thể so được với hắn, nhưng cũng không khó khiến hắn phải chật vật. Lại càng không ngờ tên dã nhân cũng đột nhiên phát điên đánh về phía hắn, đấm đá lung tung, không ra hình dạng gì. Thích Thiếu Thương cảm thấy kì quái, nhưng thấy gã lúc nãy liều mình bảo vệ Cố Tích Triều, cũng không muốn làm gã bị thương, đành phải tránh né.
Cứ như vậy, bị hai kẻ điên cuồng công kích, Thích Thiếu Thương chỉ dám phản ứng như người không biết võ công, né được bên trái, bị đánh bên phải, trong lúc nhất thời đã mất thế thượng phong.
“Thiếu Thương.” Lúc này nhóm Thiếu Thủ, Tức Hồng Lệ đã tìm đến. Mục Cư Bình và Truy Mệnh vừa nhìn thấy tình hình Thích Thiếu Thương, liền một tả một hữu, chặn Tiểu Nguyên và dã nhân đó lại.
Tiểu Nguyên thấy tình hình như vậy, biết hôm nay khó lòng giết được Cố Tích Triều. Hắn giận dữ nói: “Thích Thiếu Thương, ngươi nghe cho rõ đây. Hôm nay ngươi cùng Cố Tích Triều cấu kết với nhau, ngày khác gặp lại, chúng ta là cừu địch, ta trước sau gì cũng giết ngươi.” Nói rồi xoay người bỏ đi.
“Chậm đã” Thích Thiếu Thương quát lớn, “Án mạng ở Trần Phủ thật ra là như thế nào?”
Tiểu Nguyên đã bước tới cửa miếu, quay đầu lại cười thảm: “Ngươi nghe lời Cố Tích Triều hoa ngôn xảo ngữ, cho rằng tất cả những người ở Trần gia là do ta giết phải không? Giỏi cho một Thích Thiếu Thương, ngươi là thứ lang tâm cẩu phế, làm người trước nay thật uổng phí. Ngươi nghe cho rõ đây, hung thủ của vụ án Trần gia, chính là Cố – Tích – Triều.” Nói xong, hắn nhanh chóng rời đi.
Danh sách chương