Edit: Tiếu Tử Kỳ + Beta: Tuyết Lâm
Đầu lưỡi mềm mại ấm áp, ẩm ướt mị hoặc từng chút từng chút một lướt qua, linh hoạt thong dong, một tấc lại một tấc, trong đêm tối ko ngừng trượt loạn trên da thịt tinh tế non mềm.
Đầu lưỡi di chuyển, từ từ xâm nhập vào sâu bên trong, công thành đoạt đất…
Dục vọng ko ngừng kêu gào khiến lý trí hít thở không thông...
22: 35, trong bóng tối, một mình Thích Thiếu Thương ngồi trên chiếc ghế salon lớn, tịch mịch như dòng thủy triều dâng cao mỗi lúc trăng tròn.
Anh tháo mắt kính xuống, vô thức đùa nghịch trong tay, chỉ mới 10 phút trước đây đôi tay này vẫn còn liên tục hoạt động trên bàn phím, trên màn hình những con số vô tri vô giác không ngừng múa lượn, tạo thành những lợi ích thật lớn cho tập đoàn.
Một đêm như thế, khi đã hoàn thành công việc ám đầy hơi tiền cùng mùi máu tanh, anh lại cô đơn ngồi trong phòng khách xa hoa của du thuyền, sự trống trải như con sâu nhỏ tiến chậm chạp vào trong từng lỗ chân lông, ân sâu vào từng đốt xương một.
“Thức ăn khuya của quý khách đây.” Ngoài cửa có thanh âm của nhân viên phục vụ truyền đến, Thích Thiếu Thương cả kinh, liền bất giác sờ sờ phần eo, sau đó cẩn thận mà bước thong thả đi ra cửa, tay khoát lên trên cánh cửa cẩn thận xoay tròn.
“Đây là phần thức ăn ngài đã yêu cầu.”
Thích Thiếu Thương mở cửa, ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào cậu trai trước mặt, cậu đứng dưới ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn ở hành lang, áo sơmi đơn bạc ôm sát thân người, chất liệu trong suốt uốn lượn kéo dài đến tận thắt lưng, âm thanh nhẹ nhàng hữu lễ đúng kiểu của phục vụ viên, thế nhưng hai tay cậu lại trống trơn không mang theo bất cứ một thứ gì cả.
“Cậu là?”
Người nọ giương mắt, Thích Thiếu Thương ngưng thần, trong khoảng khắc đó, ánh mắt tương tiếp, hồn phách như bị cuốn sâu vào đam mê, triền miên không dứt.
Ngàn năm thoáng chốc hóa thành hư ảo, những giọt máu tràn ra vốn là thất tình lục dục ngưng tụ kết thành nghiệt duyên.
Lẳng lặng nhìn nhau, có lẽ chỉ vài phút, có lẽ là vài tiếng đồng hồ, mà cũng có thể là cả một cuộc đời xa xôi, thế nhưng tất cả kỳ thật chỉ là vài giây ngắn ngủi, đôi môi mỏng của cậu trai khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười câu dẫn, cậu cất giọng mềm nhẹ nói: “Không mời tôi đi vào sao?”
Thích Thiếu Thương không có cách nào hiểu rõ, bản thân luôn luôn được người khác khen ngợi là làm việc cẩn thận một giọt nước cũng không lọt được qua kẽ tay, bất cứ hành động hay quyết định nào anh cũng suy xét vô cùng kỹ càng, không hiểu sao vào lúc này đây, anh lại vô thức thoái lui vài bước, nhường chỗ cho con người xa lạ mà xinh đẹp ấy bước vào…
Khó kìm lòng nổi...
“Tôi nghĩ tôi phải tắm rửa trước.” Người nọ đi vào phòng, nhìn xuang quanh một chút rồi trực tiếp hỏi, “Phòng vệ sinh ở đâu?”
Thích Thiếu Thương chợt hiểu, cậu thanh niên trẻ tuổi này nhất định là làm việc trong một nghành nghề đặc thù nào đó, trong đêm tối tịch mịch khéo thay lại lạc bước ở nơi này.
Ánh mắt anh chợt xẹt qua đôi chân thon dài của người nọ rồi âm thầm mỉm cười, đây thật sự là một hiểu lầm xinh đẹp.
Đầu lưỡi mềm mại ấm áp, ẩm ướt mị hoặc từng chút từng chút một lướt qua, linh hoạt thong dong, một tấc lại một tấc, trong đêm tối ko ngừng trượt loạn trên da thịt tinh tế non mềm.
Đầu lưỡi di chuyển, từ từ xâm nhập vào sâu bên trong, công thành đoạt đất…
Dục vọng ko ngừng kêu gào khiến lý trí hít thở không thông...
22: 35, trong bóng tối, một mình Thích Thiếu Thương ngồi trên chiếc ghế salon lớn, tịch mịch như dòng thủy triều dâng cao mỗi lúc trăng tròn.
Anh tháo mắt kính xuống, vô thức đùa nghịch trong tay, chỉ mới 10 phút trước đây đôi tay này vẫn còn liên tục hoạt động trên bàn phím, trên màn hình những con số vô tri vô giác không ngừng múa lượn, tạo thành những lợi ích thật lớn cho tập đoàn.
Một đêm như thế, khi đã hoàn thành công việc ám đầy hơi tiền cùng mùi máu tanh, anh lại cô đơn ngồi trong phòng khách xa hoa của du thuyền, sự trống trải như con sâu nhỏ tiến chậm chạp vào trong từng lỗ chân lông, ân sâu vào từng đốt xương một.
“Thức ăn khuya của quý khách đây.” Ngoài cửa có thanh âm của nhân viên phục vụ truyền đến, Thích Thiếu Thương cả kinh, liền bất giác sờ sờ phần eo, sau đó cẩn thận mà bước thong thả đi ra cửa, tay khoát lên trên cánh cửa cẩn thận xoay tròn.
“Đây là phần thức ăn ngài đã yêu cầu.”
Thích Thiếu Thương mở cửa, ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào cậu trai trước mặt, cậu đứng dưới ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn ở hành lang, áo sơmi đơn bạc ôm sát thân người, chất liệu trong suốt uốn lượn kéo dài đến tận thắt lưng, âm thanh nhẹ nhàng hữu lễ đúng kiểu của phục vụ viên, thế nhưng hai tay cậu lại trống trơn không mang theo bất cứ một thứ gì cả.
“Cậu là?”
Người nọ giương mắt, Thích Thiếu Thương ngưng thần, trong khoảng khắc đó, ánh mắt tương tiếp, hồn phách như bị cuốn sâu vào đam mê, triền miên không dứt.
Ngàn năm thoáng chốc hóa thành hư ảo, những giọt máu tràn ra vốn là thất tình lục dục ngưng tụ kết thành nghiệt duyên.
Lẳng lặng nhìn nhau, có lẽ chỉ vài phút, có lẽ là vài tiếng đồng hồ, mà cũng có thể là cả một cuộc đời xa xôi, thế nhưng tất cả kỳ thật chỉ là vài giây ngắn ngủi, đôi môi mỏng của cậu trai khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười câu dẫn, cậu cất giọng mềm nhẹ nói: “Không mời tôi đi vào sao?”
Thích Thiếu Thương không có cách nào hiểu rõ, bản thân luôn luôn được người khác khen ngợi là làm việc cẩn thận một giọt nước cũng không lọt được qua kẽ tay, bất cứ hành động hay quyết định nào anh cũng suy xét vô cùng kỹ càng, không hiểu sao vào lúc này đây, anh lại vô thức thoái lui vài bước, nhường chỗ cho con người xa lạ mà xinh đẹp ấy bước vào…
Khó kìm lòng nổi...
“Tôi nghĩ tôi phải tắm rửa trước.” Người nọ đi vào phòng, nhìn xuang quanh một chút rồi trực tiếp hỏi, “Phòng vệ sinh ở đâu?”
Thích Thiếu Thương chợt hiểu, cậu thanh niên trẻ tuổi này nhất định là làm việc trong một nghành nghề đặc thù nào đó, trong đêm tối tịch mịch khéo thay lại lạc bước ở nơi này.
Ánh mắt anh chợt xẹt qua đôi chân thon dài của người nọ rồi âm thầm mỉm cười, đây thật sự là một hiểu lầm xinh đẹp.
Danh sách chương