Sáng sớm hôm sau, Cố Tích Triều vừa mở cửa đã thấy thân ảnh quen thuộc đứng trước mặt y.
“Đại đương gia!”
Thích Thiếu Thương sớm đã bỏ đi chiếc áo khoác da phong trần. Hiện giờ, hắn một thân bạch y cẩm bào, mái tóc cũng được cột gọn gàng, râu cạo sạch sẽ. Trông Thích Thiếu Thương bây giờ đã mất đi rất nhiều những tang thương ngày trước, nhưng lại nho nhã hơn mấy phần.
Thích Thiếu Thương cứ như vậy lẳng lặng đứng, lẳng lặng nhìn người bên cạnh cánh cửa ngôi nhà trúc trước mặt.
Cố Tích Triều tươi cười kinh hỉ, nắm tay kéo Thích Thiếu Thương vào nhà, “Ngươi trở về rất đúng lúc, ta có việc phải nói cho ngươi biết”.
“Phải không? Ta cũng có chuyện muốn hỏi ngươi đây”.
“Ngươi muốn hỏi ta vì cái gì không chịu theo ngươi tới Kim Phong Tế Vũ lâu?”
Cố Tích Triều vừa rót hai chén trà vừa lắc đầu cười nói, “Tâm tư của ngươi ta biết, chính là ta thanh tịnh đã quen, tới đó e rằng không được tự nhiên. Dù sao cách cũng không xa, ngươi nếu muốn trở về đây ở cũng như nhau mà, không phải sao?”
Thích Thiếu Thương im lặng uống trà, mãi lúc lâu sau mới mở miệng nói một câu, “Ở nơi này, so với Kim Phong Tế Vũ lâu, tiện hơn”.
“Đúng vậy, xem ra ngươi nhất thời cũng không bỏ được thói quen”. Cố Tích Triều cười cười vui vẻ. Suốt đêm hôm qua y đã nghĩ kỹ rồi, quyết định đem hết tất cả mọi chuyện nói cho Thích Thiếu Thương biết, giấu giếm hắn lâu như vậy, khẳng định hắn rất khó chịu và khổ sở đi? Vừa nghĩ tới Thích Thiếu Thương cau mày, vẻ mặt buồn khổ y như cái bánh bao nát, khóe miệng Cố Tích Triều càng cong cong, căn bản không hề chú ý tới Thích Thiếu Thương hôm nay sắc mặt rất nặng nề, không hề tươi cười như trước đây, mà không khí quỷ dị như cũng sắp nổi lên bão táp. Thích Thiếu Thương nắm chặt cái chén trong tay, thanh âm bỗng chốc trở nên trầm thấp, “Ta là nói, ở nơi này, giết người sẽ tiện hơn, không phải sao?”
Nụ cười của Cố Tích Triều nháy mắt cứng lại nơi khóe miệng, “Ngươi nói cái gì?”
Chậm rãi ngẩng đầu, Thích Thiếu Thương bình tĩnh nhìn y, “Tích Triều, ta hỏi ngươi, mấy ngày nay ta hôn mê, ngươi đã làm gì?”
“Ta đã làm gì?” Cố Tích Triều thu nét cười, hỏi ngược lại Thích Thiếu Thương, “Đại đương gia, ngươi nói lời này là có ý gì?”
“Trước khi ta tới đây, đã đi qua Lục Phiến Môn”.
“… Ngươi cũng biết?”
“Có phải là ngươi không?”
“Nếu ta nói là không phải, ngươi có tin không?”
“Ta rất muốn tin tưởng ngươi”, trong đôi mắt Thích Thiếu Thương lúc này là bi thương và thống khổ đến tột cùng, “Ta vẫn nghĩ, ta là tri âm của ngươi, ta cảm thông ngươi chí khí ngạo thiên hạ, cảm thông ngươi tài trí hơn người mà không gặp thời. Khi tiếp nhận Kim Phong Tế Vũ lâu, ta thậm chí còn vô cùng cảm động, vì ngươi đã nhận hết khổ đau về mình, ta lại càng vui mừng vì có một tri âm như ngươi. Làm sao ta có thể nghĩ ra được, ngươi làm tất cả cũng chỉ vì muốn đẩy ta ly khai, vì muốn giết người đoạt dược mà thôi!”
Không giấu nổi thất vọng, Thích Thiếu Thương cứ thế phát tiết tất cả những dồn nén trong lòng, chiếc chén trong tay cũng đã bị hắn bóp nát, “Hoa Mãn Lâu vì trị bệnh cho ngươi mà tận tâm tận lực, Truy Mệnh từ đầu đến cuối vẫn vô điều kiện tin tưởng ngươi, sao ngươi lại có thể xuống tay đả thương bọn họ?! Ta vẫn cho rằng tính tình ngươi dù cực đoan, nhưng vẫn là người ân oán rõ ràng. Mà hiện giờ, ngươi lại lấy oán trả ơn, chỉ vì cái thứ giải dược chết tiệt kia! Cố Tích Triều, ngươi thực sự đã khiến ta thất vọng rồi…”
Sắc mặt Cố Tích Triều tái nhợt, ngưng trọng. Y cắn chặt răng nghe Thích Thiếu Thương nói xong, trong đáy mắt hiện lên những xúc cảm không rõ, “Thích Thiếu Thương, ngươi không tận mắt nhìn thấy, ngươi dựa vào cái gì cho rằng tất cả là do ta làm?”
“Chuyện đã tới nước này ngươi vẫn muốn gạt ta?” Thích Thiếu Thương đột nhiên một chưởng đập nát chiếc bàn trước mặt. Đón nhận ánh mắt kinh ngạc của Cố Tích Triều, lửa giận trong lòng hắn càng bốc lên ngùn ngụt! Thích Thiếu Thương cơ hồ đã rống lên.
“Đêm qua, ai cũng thấy là ngươi đã đến cướp Lệ Nam Tinh đi. Áo xanh, tóc quăn, Thần Khốc Tiểu Phủ, trừ ngươi ra còn có ai hả?!”
Cố Tích Triều lẩm bẩm, “Phải không? Áo xanh tóc quăn, Thần Khốc Tiểu Phủ… Hừ…Ha ha ha!!!”
Cố Tích Triều ngửa mặt lên trời cười ha hả, cười đến khi tất cả nước mắt đều trào ra.
“Khuôn mặt này của Cố Tích Triều ta đúng là không có điểm gì đặc biệt, đến chỗ nào cũng có thể nhìn thấy được a, ha ha ~~~”
Thích Thiếu Thương không lên tiếng, chỉ lạnh lùng nhìn Cố Tích Triều cười ngả nghiêng tới lui, tựa như việc đó với hắn chẳng có một chút liên hệ.
Cười chán rồi dừng lại, Cố Tích Triều quơ quơ ống tay áo, lạnh lùng mở miệng.
“Việc đã đến nước này, Tích Triều cũng không thể nói gì hơn. Đại đương gia muốn như thế nào? Thay trời hành đạo, trói ta lại giao cho Lục Phiến Môn?”
“Bây giờ có trói ngươi lại thì cũng ích lợi gì?” Thích Thiếu Thương đã tan cơn giận, ngữ khí cũng trở lại đạm đạm như nói chuyện phiếm thường ngày, “Ngươi bố trí tất cả đến thiên vô y phùng, dẫn tất cả lực chú ý của chúng ta tới Thái Kinh. Kỳ thực, người ngươi chân chính hợp tác cùng là Phương Ứng Khán đi?”
“Không hổ là Đại đương gia, vẫn là lừa không được ngươi”.
“Mặc kệ mục đích của ngươi là gì cũng không quan trọng, ta cũng không muốn đoán nữa”. Thích Thiếu Thương dõi mắt sang Cố Tích Triều, con ngươi thâm thúy nhìn không ra cảm xúc, “Lệ Nam Tinh đang ở đâu?”
“Thích Thiếu Thương, ngươi …” Cố Tích Triều ngàn vạn lần không nghĩ tới Thích Thiếu Thương sẽ phản ứng thế này. Nếu như Thích Thiếu Thương giận đến nghiến răng nghiến lợi, Cố Tích Triều cũng hiểu được, ít nhất hắn vẫn còn để tâm đến y. Nhưng trơ mắt nhìn Thích Thiếu Thương hoàn toàn lạnh nhạt coi thường mình thế này, khiến Cố Tích Triều bỗng nhiên thấy rét lạnh, cả người tựa hồ đang rơi dần vào hầm băng.
“Lệ Nam Tinh đang ở đâu?”
Nói không nên lời những chua xót đang trào dâng trong lòng, Cố Tích Triều chỉ lặng lẽ lắc đầu.
“Không biết!”
Thích Thiếu Thương im lặng một lát, cũng không truy vấn gì thêm, cứ thế lẳng lặng đi ra ngoài.
“Ngươi… ngươi đi đâu vậy?” Cố Tích Triều nhịn không được xoay người truy vấn, ngữ khí mang theo chút bối rối.
“Tìm ra Lệ Nam Tinh, sau đó ngăn cản âm mưu của Phương Ứng Khán”.
“Ngươi muốn ngăn cản như thế nào?”
Thích Thiếu Thương dừng bước, vẫn quay lưng về phía Cố Tích Triều. Ánh sáng buổi sớm mai nhưng chiếu rọi trên thân ảnh hắn vẫn không khỏi gợi lên trong lòng người ta chút cảm giác hiu hắt, bi thương. Cố Tích Triều vẫn đứng lặng yên nhìn bóng lưng Thích Thiếu Thương, đau đớn tận đáy lòng không kìm được chầm chậm dâng lên.
Ta và ngươi, rốt cuộc vẫn phải đi đến bước này sao?
Cố Tích Triều đứng đó bàng hoàng. Còn Thích Thiếu Thương, hắn chẳng lẽ không giãy dụa trong đau đớn hay sao?
Đã bao lần từ trong mộng bừng tỉnh dậy, là bấy nhiêu lần làm như không biết hành tung của y, phải luôn nhắc nhở mình tin tưởng Cố Tích Triều, phải tin tưởng Cố Tích Triều… Tin đến mỏi mệt, tin đến tái nhợt, tin đến đau thương, đau thương khắc cốt minh tâm. Nguyên lai ta mới thực sự là người luôn trốn tránh tất cả, trốn tránh dã tâm của ngươi, trốn tránh bạc hạnh của ngươi, trốn tránh tính kế của ngươi, thậm chí trước khi bước vào cửa, ta còn ảo tưởng có thể hay không lại tin tưởng ngươi một lần…
Mệt mỏi. Thực sự mệt mỏi. Cuộc sống tràn ngập tính kế thế này quá mệt mỏi rồi.
Nếu ngay từ đầu ta đã ngăn cản ngươi, ngươi còn có thể đi một bước sai để dẫn tới ngày hôm nay không?
Cho dù ta có thể vãn hồi thế cục thất bại, nhưng rốt cuộc, ta biết cũng không thể vãn hồi được lòng ta và ngươi…
“Ngươi muốn ngăn cản thế nào? Những việc Phương Ứng Khán đã muốn làm, hắn tuyệt đối sẽ không để ngươi phá hỏng kế hoạch của hắn. Ngay cả Thái Kinh, hiện giờ cũng chỉ là kéo dài chút hơi tàn, đã không còn gây nổi sóng gió gì nữa rồi. Cho tới bây giờ, ta cũng không thấy Phương Ứng Khán lên nắm quyền có gì không tốt, ít nhất so với hôn quân họ Triệu kia còn mạnh hơn nhiều! Giang sơn nếu trong tay hắn, ít nhất sẽ không tiếp tục mục nát đến thế này”.
Cố Tích Triều mạnh mẽ tiến lên phía trước, từ phía sau ôm chặt tấm lưng vững chãi của Thích Thiếu Thương, khẽ khàng tựa đầu lên vai hắn.
“Thiếu Thương, ngươi thật sự không nghĩ ra ta làm như vậy là vì ai sao? Ta đáp ứng ngươi, sau khi chuyện này kết thúc, ta sẽ theo ngươi trở về Kim Phong Tế Vũ lâu, ta thay ngươi bày mưu tính kế, hành hiệp trượng nghĩa cũng được, về sau tất cả nghe theo ngươi, được không? Nếu ngươi không thích, chúng ta cũng có thể tìm một nơi ẩn cư, chúng ta mỗi ngày đều đánh đàn múa kiếm, uống rượu ngâm thơ, không bao giờ… nữa quản đến ân oán giang hồ, được không?”
Ta cùng với ngươi hồng trần làm bạn, giục ngựa thiên hạ, mặc kệ đi nơi nào cũng không sao cả, chỉ cần ta với ngươi cùng nhau…
“Nếu ngươi thật sự có tâm tư này, cần gì phải đợi đến hôm nay?”
Một câu nói lạnh lùng không chút cảm xúc bay đến bên tai y, như ngũ lôi oanh đỉnh!
Cả thân mình Cố Tích Triều kịch chấn, trái tim bị đau đớn sắc nhọn xẹt qua, đôi tay vô lực dần dần trượt xuống.
“Ngươi không tin ta?”
Bàng hoàng giật lùi từng bước, Cố Tích Triều không dám tin, thất thanh nói.
“Tin, thì sao? Không tin, thì thế nào?”
Thích Thiếu Thương cuối cùng cũng xoay người lại, khuôn mặt anh tuấn trầm như nước, đôi mắt to trước nay trong sáng là thế, giờ phút này lại thâm thúy tựa như hàn đàm ngàn năm, nhìn không thấu, sờ không được.
“ ‘tin tưởng’, hai chữ này, ta gánh vác không nổi nữa rồi. Tích Triều, đây là lần cuối cùng ta gọi ngươi như vậy. Ngươi vừa nói tới tương lai của chúng ta… ta cũng đã từng nghĩ tới vô số lần, nhưng giờ đây ta cuối cùng cũng đã rõ, chỉ cần ngươi vẫn là Cố Tích Triều, ta còn là Thích Thiếu Thương, tương lai này nhất định sẽ không thể thành hiện thực được. Ta với ngươi… chung quy, không có khả năng…”
Toàn thân Cố Tích Triều như bị điện giật, lung lay chao đảo, khuôn mặt chỉ thoáng chốc tái nhợt không còn chút huyết sắc, bỗng nhiên “oa” một tiếng rồi phun ra một ngụm tiên huyết!
“Thích Thiếu Thương, ngươi thực sự vô tình đến thế sao?”
Mắt thấy Cố Tích Triều đau đến hộc máu, đôi mắt thăm thẳm như hàn đàm trong nháy mắt xuất hiện một vết nứt rất lớn, tâm hắn đau đến không thở được, miệng mấp máy, nhưng rốt cuộc cũng không nói được lời nào, chỉ lặng lẽ xoay người rời đi.
Vừa cất được vài bước, sau lưng bỗng nhiên truyền đến một trận đau nhức. Tại sao lại là chiêu này hả Tích Triều… Thích Thiếu Thương cười khổ, trong trí nhớ cách đây không lâu của hắn vẫn còn rõ ràng a…
Thân thể mất đi ý thức ngã xuống, để lộ ra thân ảnh Cố Tích Triều phía sau vẫn đang nắm thanh kiếm trong tay. Nhưng chỉ cần nhìn kỹ, lập tức sẽ thấy khắp khuôn mặt trắng bệch như ngọc đã tràn ngập lệ quang trong suốt.
“Thích Thiếu Thương, tất cả mọi người có thể phản bội ta, phụ ta, chỉ có ngươi không thể… Chỉ có ngươi…”
Thích Thiếu Thương, người phải ngăn cản Phương Ứng Khán không phải ngươi, chờ ngươi tỉnh lại, hết thảy bụi bặm cũng đã tan đi rồi. Đến lúc đó, mạng Cố Tích Triều chính là của ngươi, tùy tiện ngươi muốn xử lý thế nào cũng được, chỉ cần, ngươi có thể hạ thủ được…
Cánh tay phất lên, tiểu phủ mang theo lệ khí gào thét bay ra.
“Xem đủ rồi thì đi ra cho ta!”
Tiểu phủ xẹt qua một lùm cây sau ốc, một người sắc mặt tái nhợt lập tức xuất hiện.
Không nhìn đến ánh mắt phẫn hận của hắn, Cố Tích Triều tùy tay ném qua một vật.
“Đây là tín vật của lâu chủ Kim Phong Tế Vũ lâu, cầm về giao cho Phương Ứng Khán, nói cho hắn biết hành động đêm nay ta không tham gia, bảo hắn tìm người khác đi!”
Kinh nghi (kinh ngạc, hoài nghi) nhìn đôi mắt Cố Tích Triều, kẻ vừa xuất hiện cầm ban chỉ cất vào trong ngực, chắp tay nói.
“Tại hạ sẽ bẩm báo chi tiết với chủ tử, bất quá, thứ cho tại hạ cả gan hỏi một câu, Cố công tử tính toán thế nào xử trí Cửu Hiện Thần…”
Bên tai một trận quỷ khóc thần hào, Thần Khốc Tiểu Phủ xẹt qua thái dương hắn, khiến kẻ vừa đến còn chưa kịp nói xong chữ “Long” đã tái mặt tự nghẹn lại.
“Bằng ngươi còn không có tư cách hỏi ta. Đem tất cả những gì vừa nhìn thấy lập tức quên đi! Nếu còn có lần sau, ta không đảm bảo tiểu phủ sẽ còn chính xác như vậy nữa đâu!”
Run rẩy vuốt cổ, kẻ kia đã một thân mồ hôi lạnh, làm sao còn dám nói gì, lập tức vội vội vàng vàng lắc mình rời đi.
Gió mát khẽ lướt qua mang theo cái mát mẻ của mùa thu, thổi trường bào xanh phấp phới, thổi mái tóc quăn bay bay, nhưng vẫn không thổi tan được những lo lắng ngập tràn cõi lòng.
Nhìn khung cảnh say đắm lòng người của tiết trời vào thu, chẳng qua cũng chỉ là sự yên lặng trước cơn bão tố mà thôi.
Chỉ hy vọng, người kia còn có thể kịp…
Thời khắc hoàng hôn, các tiểu bộ khoái Lục Phiến Môn khẩn trương như gặp đại địch mà nhìn chằm chằm người đang từ đại môn tiến vào.
Áo xanh hoàng thường, tóc quăn tung bay.
Thư sinh áo xanh nhẹ nhàng bước đi, từng bước từng bước, y đi không được mau, nhưng mỗi nơi y đặt chân qua, đám tiểu bộ khoái theo bản năng nhanh chóng tránh né không dám tới gần.
Trên hành lang truyền đến tiếng bánh luân y nghiền đất. Lãnh Huyết đẩy luân y chậm rãi đi tới.
Vô Tình vừa liếc mắt đã thấy người trong lòng ngực Cố Tích Triều, đôi mắt trong trẻo, lạnh lùng chợt lóe, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại.
“Các ngươi…”
Vô Tình lắc đầu, ánh mắt nhìn Cố Tích Triều không khỏi ẩn ẩn trách cứ.
“Các ngươi tại sao lại nháo thành như vậy? Tình hình lúc này còn chưa đủ loạn hay sao?”
Cố Tích Triều thùy mắt, làm như không nghe thấy lời Vô Tình, thẳng đến khi Lãnh Huyết đã tới đón lấy người trên tay y, Cố Tích Triều mới thấp giọng dặn dò.
“Ta đã cho hắn ăn ‘túy xuân phong’, trong vòng mười hai canh giờ không được uy hắn ăn bất cứ thứ gì, chờ hắn tỉnh lại sẽ vô sự”.
Lãnh Huyết nhíu mày, cái gì cũng không nói.
“Ngươi muốn đi đâu?” Vô Tình lên tiếng hỏi.
Cố Tích Triều rốt cục ngẩng đầu đón nhận ánh mắt Vô Tình.
Ánh mắt vừa đụng nhau, tất cả lập tức sáng tỏ. Chỉ một cái liếc mắt, cũng đủ để nói lên tất cả rồi.
Trong lòng Vô Tình bỗng nhiên nổi lên cảm giác không rõ. Sự kiên quyết trong mắt Cố Tích Triều làm y nhớ tới hai nắm trước trên đại điện, lần duy nhất y nhìn thấy Cố Tích Triều cũng là ánh mắt này.
“Ngươi…”
Cố Tích Triều đưa tay ngăn Vô Tình lại, ánh mắt hơi trầm cuống, “Ta biết ngươi muốn nói gì, có một số việc ta nhất định phải làm, các ngươi không thể nhúng tay vào được. Ban chỉ của Kim Phong Tế Vũ lâu đã ở trong tay Phương Ứng Khán, muốn hắn không hành động cũng khó đấy. Vô Tình, chỉ hy vọng ngươi không thực sự vô tình, nếu không ván cờ này ngươi thua chắc rồi!”
Vô Tình ngồi yên lặng trên luân y nhìn thư sinh áo xanh rời đi trong ánh trời chiều vàng rực. Dưới bóng tịch dương, bóng dáng người nọ hao hao gầy nhưng lại khiến người ta cảm nhận được một loại khí thế bễ nghễ chúng sinh.
Cố Tích Triều, ngươi rốt cuộc vì cái gì, đã biết tất cả sao còn ngoan (ngoan cố, ngoan độc) như vậy?
Ánh mắt lưu chuyển, Vô Tình nhìn sang Lãnh Huyết sau khi an trí ổn thỏa cho Thích Thiếu Thương, lúc này lẳng lặng ôm kiếm đứng đó, ánh mắt sáng rực nhìn bóng dáng Cố Tích Triều rời đi.
Tâm tư hơi đổi, Vô Tình cảm thấy nên hướng sư đệ giải thích một chút.
“Lãnh Huyết, kỳ thực, Cố Tích Triều y …”
“Ta hiểu được”. Lãnh Huyết bỗng nhiên lên tiếng ngắt lời Vô Tình, ánh mắt toát lên vẻ trầm tĩnh, “Đại sư huynh chỉ là vì Lục Phiến Môn mà thôi”.
Huynh đệ sinh tử bên nhau, tự nhiên không cần giải thích.
Vô Tình nở nụ cười vân đạm phong khinh, lại có vẻ phong tình vạn chủng.
Thả lỏng cơ thể, Vô Tình tùy ý để Lãnh Huyết đứng sau đẩy luân y vào hướng phòng trong.
Cũng đã đến lúc, lần cuối cùng kết thúc hết thảy với Phương Ứng Khán rồi…
“Đại đương gia!”
Thích Thiếu Thương sớm đã bỏ đi chiếc áo khoác da phong trần. Hiện giờ, hắn một thân bạch y cẩm bào, mái tóc cũng được cột gọn gàng, râu cạo sạch sẽ. Trông Thích Thiếu Thương bây giờ đã mất đi rất nhiều những tang thương ngày trước, nhưng lại nho nhã hơn mấy phần.
Thích Thiếu Thương cứ như vậy lẳng lặng đứng, lẳng lặng nhìn người bên cạnh cánh cửa ngôi nhà trúc trước mặt.
Cố Tích Triều tươi cười kinh hỉ, nắm tay kéo Thích Thiếu Thương vào nhà, “Ngươi trở về rất đúng lúc, ta có việc phải nói cho ngươi biết”.
“Phải không? Ta cũng có chuyện muốn hỏi ngươi đây”.
“Ngươi muốn hỏi ta vì cái gì không chịu theo ngươi tới Kim Phong Tế Vũ lâu?”
Cố Tích Triều vừa rót hai chén trà vừa lắc đầu cười nói, “Tâm tư của ngươi ta biết, chính là ta thanh tịnh đã quen, tới đó e rằng không được tự nhiên. Dù sao cách cũng không xa, ngươi nếu muốn trở về đây ở cũng như nhau mà, không phải sao?”
Thích Thiếu Thương im lặng uống trà, mãi lúc lâu sau mới mở miệng nói một câu, “Ở nơi này, so với Kim Phong Tế Vũ lâu, tiện hơn”.
“Đúng vậy, xem ra ngươi nhất thời cũng không bỏ được thói quen”. Cố Tích Triều cười cười vui vẻ. Suốt đêm hôm qua y đã nghĩ kỹ rồi, quyết định đem hết tất cả mọi chuyện nói cho Thích Thiếu Thương biết, giấu giếm hắn lâu như vậy, khẳng định hắn rất khó chịu và khổ sở đi? Vừa nghĩ tới Thích Thiếu Thương cau mày, vẻ mặt buồn khổ y như cái bánh bao nát, khóe miệng Cố Tích Triều càng cong cong, căn bản không hề chú ý tới Thích Thiếu Thương hôm nay sắc mặt rất nặng nề, không hề tươi cười như trước đây, mà không khí quỷ dị như cũng sắp nổi lên bão táp. Thích Thiếu Thương nắm chặt cái chén trong tay, thanh âm bỗng chốc trở nên trầm thấp, “Ta là nói, ở nơi này, giết người sẽ tiện hơn, không phải sao?”
Nụ cười của Cố Tích Triều nháy mắt cứng lại nơi khóe miệng, “Ngươi nói cái gì?”
Chậm rãi ngẩng đầu, Thích Thiếu Thương bình tĩnh nhìn y, “Tích Triều, ta hỏi ngươi, mấy ngày nay ta hôn mê, ngươi đã làm gì?”
“Ta đã làm gì?” Cố Tích Triều thu nét cười, hỏi ngược lại Thích Thiếu Thương, “Đại đương gia, ngươi nói lời này là có ý gì?”
“Trước khi ta tới đây, đã đi qua Lục Phiến Môn”.
“… Ngươi cũng biết?”
“Có phải là ngươi không?”
“Nếu ta nói là không phải, ngươi có tin không?”
“Ta rất muốn tin tưởng ngươi”, trong đôi mắt Thích Thiếu Thương lúc này là bi thương và thống khổ đến tột cùng, “Ta vẫn nghĩ, ta là tri âm của ngươi, ta cảm thông ngươi chí khí ngạo thiên hạ, cảm thông ngươi tài trí hơn người mà không gặp thời. Khi tiếp nhận Kim Phong Tế Vũ lâu, ta thậm chí còn vô cùng cảm động, vì ngươi đã nhận hết khổ đau về mình, ta lại càng vui mừng vì có một tri âm như ngươi. Làm sao ta có thể nghĩ ra được, ngươi làm tất cả cũng chỉ vì muốn đẩy ta ly khai, vì muốn giết người đoạt dược mà thôi!”
Không giấu nổi thất vọng, Thích Thiếu Thương cứ thế phát tiết tất cả những dồn nén trong lòng, chiếc chén trong tay cũng đã bị hắn bóp nát, “Hoa Mãn Lâu vì trị bệnh cho ngươi mà tận tâm tận lực, Truy Mệnh từ đầu đến cuối vẫn vô điều kiện tin tưởng ngươi, sao ngươi lại có thể xuống tay đả thương bọn họ?! Ta vẫn cho rằng tính tình ngươi dù cực đoan, nhưng vẫn là người ân oán rõ ràng. Mà hiện giờ, ngươi lại lấy oán trả ơn, chỉ vì cái thứ giải dược chết tiệt kia! Cố Tích Triều, ngươi thực sự đã khiến ta thất vọng rồi…”
Sắc mặt Cố Tích Triều tái nhợt, ngưng trọng. Y cắn chặt răng nghe Thích Thiếu Thương nói xong, trong đáy mắt hiện lên những xúc cảm không rõ, “Thích Thiếu Thương, ngươi không tận mắt nhìn thấy, ngươi dựa vào cái gì cho rằng tất cả là do ta làm?”
“Chuyện đã tới nước này ngươi vẫn muốn gạt ta?” Thích Thiếu Thương đột nhiên một chưởng đập nát chiếc bàn trước mặt. Đón nhận ánh mắt kinh ngạc của Cố Tích Triều, lửa giận trong lòng hắn càng bốc lên ngùn ngụt! Thích Thiếu Thương cơ hồ đã rống lên.
“Đêm qua, ai cũng thấy là ngươi đã đến cướp Lệ Nam Tinh đi. Áo xanh, tóc quăn, Thần Khốc Tiểu Phủ, trừ ngươi ra còn có ai hả?!”
Cố Tích Triều lẩm bẩm, “Phải không? Áo xanh tóc quăn, Thần Khốc Tiểu Phủ… Hừ…Ha ha ha!!!”
Cố Tích Triều ngửa mặt lên trời cười ha hả, cười đến khi tất cả nước mắt đều trào ra.
“Khuôn mặt này của Cố Tích Triều ta đúng là không có điểm gì đặc biệt, đến chỗ nào cũng có thể nhìn thấy được a, ha ha ~~~”
Thích Thiếu Thương không lên tiếng, chỉ lạnh lùng nhìn Cố Tích Triều cười ngả nghiêng tới lui, tựa như việc đó với hắn chẳng có một chút liên hệ.
Cười chán rồi dừng lại, Cố Tích Triều quơ quơ ống tay áo, lạnh lùng mở miệng.
“Việc đã đến nước này, Tích Triều cũng không thể nói gì hơn. Đại đương gia muốn như thế nào? Thay trời hành đạo, trói ta lại giao cho Lục Phiến Môn?”
“Bây giờ có trói ngươi lại thì cũng ích lợi gì?” Thích Thiếu Thương đã tan cơn giận, ngữ khí cũng trở lại đạm đạm như nói chuyện phiếm thường ngày, “Ngươi bố trí tất cả đến thiên vô y phùng, dẫn tất cả lực chú ý của chúng ta tới Thái Kinh. Kỳ thực, người ngươi chân chính hợp tác cùng là Phương Ứng Khán đi?”
“Không hổ là Đại đương gia, vẫn là lừa không được ngươi”.
“Mặc kệ mục đích của ngươi là gì cũng không quan trọng, ta cũng không muốn đoán nữa”. Thích Thiếu Thương dõi mắt sang Cố Tích Triều, con ngươi thâm thúy nhìn không ra cảm xúc, “Lệ Nam Tinh đang ở đâu?”
“Thích Thiếu Thương, ngươi …” Cố Tích Triều ngàn vạn lần không nghĩ tới Thích Thiếu Thương sẽ phản ứng thế này. Nếu như Thích Thiếu Thương giận đến nghiến răng nghiến lợi, Cố Tích Triều cũng hiểu được, ít nhất hắn vẫn còn để tâm đến y. Nhưng trơ mắt nhìn Thích Thiếu Thương hoàn toàn lạnh nhạt coi thường mình thế này, khiến Cố Tích Triều bỗng nhiên thấy rét lạnh, cả người tựa hồ đang rơi dần vào hầm băng.
“Lệ Nam Tinh đang ở đâu?”
Nói không nên lời những chua xót đang trào dâng trong lòng, Cố Tích Triều chỉ lặng lẽ lắc đầu.
“Không biết!”
Thích Thiếu Thương im lặng một lát, cũng không truy vấn gì thêm, cứ thế lẳng lặng đi ra ngoài.
“Ngươi… ngươi đi đâu vậy?” Cố Tích Triều nhịn không được xoay người truy vấn, ngữ khí mang theo chút bối rối.
“Tìm ra Lệ Nam Tinh, sau đó ngăn cản âm mưu của Phương Ứng Khán”.
“Ngươi muốn ngăn cản như thế nào?”
Thích Thiếu Thương dừng bước, vẫn quay lưng về phía Cố Tích Triều. Ánh sáng buổi sớm mai nhưng chiếu rọi trên thân ảnh hắn vẫn không khỏi gợi lên trong lòng người ta chút cảm giác hiu hắt, bi thương. Cố Tích Triều vẫn đứng lặng yên nhìn bóng lưng Thích Thiếu Thương, đau đớn tận đáy lòng không kìm được chầm chậm dâng lên.
Ta và ngươi, rốt cuộc vẫn phải đi đến bước này sao?
Cố Tích Triều đứng đó bàng hoàng. Còn Thích Thiếu Thương, hắn chẳng lẽ không giãy dụa trong đau đớn hay sao?
Đã bao lần từ trong mộng bừng tỉnh dậy, là bấy nhiêu lần làm như không biết hành tung của y, phải luôn nhắc nhở mình tin tưởng Cố Tích Triều, phải tin tưởng Cố Tích Triều… Tin đến mỏi mệt, tin đến tái nhợt, tin đến đau thương, đau thương khắc cốt minh tâm. Nguyên lai ta mới thực sự là người luôn trốn tránh tất cả, trốn tránh dã tâm của ngươi, trốn tránh bạc hạnh của ngươi, trốn tránh tính kế của ngươi, thậm chí trước khi bước vào cửa, ta còn ảo tưởng có thể hay không lại tin tưởng ngươi một lần…
Mệt mỏi. Thực sự mệt mỏi. Cuộc sống tràn ngập tính kế thế này quá mệt mỏi rồi.
Nếu ngay từ đầu ta đã ngăn cản ngươi, ngươi còn có thể đi một bước sai để dẫn tới ngày hôm nay không?
Cho dù ta có thể vãn hồi thế cục thất bại, nhưng rốt cuộc, ta biết cũng không thể vãn hồi được lòng ta và ngươi…
“Ngươi muốn ngăn cản thế nào? Những việc Phương Ứng Khán đã muốn làm, hắn tuyệt đối sẽ không để ngươi phá hỏng kế hoạch của hắn. Ngay cả Thái Kinh, hiện giờ cũng chỉ là kéo dài chút hơi tàn, đã không còn gây nổi sóng gió gì nữa rồi. Cho tới bây giờ, ta cũng không thấy Phương Ứng Khán lên nắm quyền có gì không tốt, ít nhất so với hôn quân họ Triệu kia còn mạnh hơn nhiều! Giang sơn nếu trong tay hắn, ít nhất sẽ không tiếp tục mục nát đến thế này”.
Cố Tích Triều mạnh mẽ tiến lên phía trước, từ phía sau ôm chặt tấm lưng vững chãi của Thích Thiếu Thương, khẽ khàng tựa đầu lên vai hắn.
“Thiếu Thương, ngươi thật sự không nghĩ ra ta làm như vậy là vì ai sao? Ta đáp ứng ngươi, sau khi chuyện này kết thúc, ta sẽ theo ngươi trở về Kim Phong Tế Vũ lâu, ta thay ngươi bày mưu tính kế, hành hiệp trượng nghĩa cũng được, về sau tất cả nghe theo ngươi, được không? Nếu ngươi không thích, chúng ta cũng có thể tìm một nơi ẩn cư, chúng ta mỗi ngày đều đánh đàn múa kiếm, uống rượu ngâm thơ, không bao giờ… nữa quản đến ân oán giang hồ, được không?”
Ta cùng với ngươi hồng trần làm bạn, giục ngựa thiên hạ, mặc kệ đi nơi nào cũng không sao cả, chỉ cần ta với ngươi cùng nhau…
“Nếu ngươi thật sự có tâm tư này, cần gì phải đợi đến hôm nay?”
Một câu nói lạnh lùng không chút cảm xúc bay đến bên tai y, như ngũ lôi oanh đỉnh!
Cả thân mình Cố Tích Triều kịch chấn, trái tim bị đau đớn sắc nhọn xẹt qua, đôi tay vô lực dần dần trượt xuống.
“Ngươi không tin ta?”
Bàng hoàng giật lùi từng bước, Cố Tích Triều không dám tin, thất thanh nói.
“Tin, thì sao? Không tin, thì thế nào?”
Thích Thiếu Thương cuối cùng cũng xoay người lại, khuôn mặt anh tuấn trầm như nước, đôi mắt to trước nay trong sáng là thế, giờ phút này lại thâm thúy tựa như hàn đàm ngàn năm, nhìn không thấu, sờ không được.
“ ‘tin tưởng’, hai chữ này, ta gánh vác không nổi nữa rồi. Tích Triều, đây là lần cuối cùng ta gọi ngươi như vậy. Ngươi vừa nói tới tương lai của chúng ta… ta cũng đã từng nghĩ tới vô số lần, nhưng giờ đây ta cuối cùng cũng đã rõ, chỉ cần ngươi vẫn là Cố Tích Triều, ta còn là Thích Thiếu Thương, tương lai này nhất định sẽ không thể thành hiện thực được. Ta với ngươi… chung quy, không có khả năng…”
Toàn thân Cố Tích Triều như bị điện giật, lung lay chao đảo, khuôn mặt chỉ thoáng chốc tái nhợt không còn chút huyết sắc, bỗng nhiên “oa” một tiếng rồi phun ra một ngụm tiên huyết!
“Thích Thiếu Thương, ngươi thực sự vô tình đến thế sao?”
Mắt thấy Cố Tích Triều đau đến hộc máu, đôi mắt thăm thẳm như hàn đàm trong nháy mắt xuất hiện một vết nứt rất lớn, tâm hắn đau đến không thở được, miệng mấp máy, nhưng rốt cuộc cũng không nói được lời nào, chỉ lặng lẽ xoay người rời đi.
Vừa cất được vài bước, sau lưng bỗng nhiên truyền đến một trận đau nhức. Tại sao lại là chiêu này hả Tích Triều… Thích Thiếu Thương cười khổ, trong trí nhớ cách đây không lâu của hắn vẫn còn rõ ràng a…
Thân thể mất đi ý thức ngã xuống, để lộ ra thân ảnh Cố Tích Triều phía sau vẫn đang nắm thanh kiếm trong tay. Nhưng chỉ cần nhìn kỹ, lập tức sẽ thấy khắp khuôn mặt trắng bệch như ngọc đã tràn ngập lệ quang trong suốt.
“Thích Thiếu Thương, tất cả mọi người có thể phản bội ta, phụ ta, chỉ có ngươi không thể… Chỉ có ngươi…”
Thích Thiếu Thương, người phải ngăn cản Phương Ứng Khán không phải ngươi, chờ ngươi tỉnh lại, hết thảy bụi bặm cũng đã tan đi rồi. Đến lúc đó, mạng Cố Tích Triều chính là của ngươi, tùy tiện ngươi muốn xử lý thế nào cũng được, chỉ cần, ngươi có thể hạ thủ được…
Cánh tay phất lên, tiểu phủ mang theo lệ khí gào thét bay ra.
“Xem đủ rồi thì đi ra cho ta!”
Tiểu phủ xẹt qua một lùm cây sau ốc, một người sắc mặt tái nhợt lập tức xuất hiện.
Không nhìn đến ánh mắt phẫn hận của hắn, Cố Tích Triều tùy tay ném qua một vật.
“Đây là tín vật của lâu chủ Kim Phong Tế Vũ lâu, cầm về giao cho Phương Ứng Khán, nói cho hắn biết hành động đêm nay ta không tham gia, bảo hắn tìm người khác đi!”
Kinh nghi (kinh ngạc, hoài nghi) nhìn đôi mắt Cố Tích Triều, kẻ vừa xuất hiện cầm ban chỉ cất vào trong ngực, chắp tay nói.
“Tại hạ sẽ bẩm báo chi tiết với chủ tử, bất quá, thứ cho tại hạ cả gan hỏi một câu, Cố công tử tính toán thế nào xử trí Cửu Hiện Thần…”
Bên tai một trận quỷ khóc thần hào, Thần Khốc Tiểu Phủ xẹt qua thái dương hắn, khiến kẻ vừa đến còn chưa kịp nói xong chữ “Long” đã tái mặt tự nghẹn lại.
“Bằng ngươi còn không có tư cách hỏi ta. Đem tất cả những gì vừa nhìn thấy lập tức quên đi! Nếu còn có lần sau, ta không đảm bảo tiểu phủ sẽ còn chính xác như vậy nữa đâu!”
Run rẩy vuốt cổ, kẻ kia đã một thân mồ hôi lạnh, làm sao còn dám nói gì, lập tức vội vội vàng vàng lắc mình rời đi.
Gió mát khẽ lướt qua mang theo cái mát mẻ của mùa thu, thổi trường bào xanh phấp phới, thổi mái tóc quăn bay bay, nhưng vẫn không thổi tan được những lo lắng ngập tràn cõi lòng.
Nhìn khung cảnh say đắm lòng người của tiết trời vào thu, chẳng qua cũng chỉ là sự yên lặng trước cơn bão tố mà thôi.
Chỉ hy vọng, người kia còn có thể kịp…
Thời khắc hoàng hôn, các tiểu bộ khoái Lục Phiến Môn khẩn trương như gặp đại địch mà nhìn chằm chằm người đang từ đại môn tiến vào.
Áo xanh hoàng thường, tóc quăn tung bay.
Thư sinh áo xanh nhẹ nhàng bước đi, từng bước từng bước, y đi không được mau, nhưng mỗi nơi y đặt chân qua, đám tiểu bộ khoái theo bản năng nhanh chóng tránh né không dám tới gần.
Trên hành lang truyền đến tiếng bánh luân y nghiền đất. Lãnh Huyết đẩy luân y chậm rãi đi tới.
Vô Tình vừa liếc mắt đã thấy người trong lòng ngực Cố Tích Triều, đôi mắt trong trẻo, lạnh lùng chợt lóe, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại.
“Các ngươi…”
Vô Tình lắc đầu, ánh mắt nhìn Cố Tích Triều không khỏi ẩn ẩn trách cứ.
“Các ngươi tại sao lại nháo thành như vậy? Tình hình lúc này còn chưa đủ loạn hay sao?”
Cố Tích Triều thùy mắt, làm như không nghe thấy lời Vô Tình, thẳng đến khi Lãnh Huyết đã tới đón lấy người trên tay y, Cố Tích Triều mới thấp giọng dặn dò.
“Ta đã cho hắn ăn ‘túy xuân phong’, trong vòng mười hai canh giờ không được uy hắn ăn bất cứ thứ gì, chờ hắn tỉnh lại sẽ vô sự”.
Lãnh Huyết nhíu mày, cái gì cũng không nói.
“Ngươi muốn đi đâu?” Vô Tình lên tiếng hỏi.
Cố Tích Triều rốt cục ngẩng đầu đón nhận ánh mắt Vô Tình.
Ánh mắt vừa đụng nhau, tất cả lập tức sáng tỏ. Chỉ một cái liếc mắt, cũng đủ để nói lên tất cả rồi.
Trong lòng Vô Tình bỗng nhiên nổi lên cảm giác không rõ. Sự kiên quyết trong mắt Cố Tích Triều làm y nhớ tới hai nắm trước trên đại điện, lần duy nhất y nhìn thấy Cố Tích Triều cũng là ánh mắt này.
“Ngươi…”
Cố Tích Triều đưa tay ngăn Vô Tình lại, ánh mắt hơi trầm cuống, “Ta biết ngươi muốn nói gì, có một số việc ta nhất định phải làm, các ngươi không thể nhúng tay vào được. Ban chỉ của Kim Phong Tế Vũ lâu đã ở trong tay Phương Ứng Khán, muốn hắn không hành động cũng khó đấy. Vô Tình, chỉ hy vọng ngươi không thực sự vô tình, nếu không ván cờ này ngươi thua chắc rồi!”
Vô Tình ngồi yên lặng trên luân y nhìn thư sinh áo xanh rời đi trong ánh trời chiều vàng rực. Dưới bóng tịch dương, bóng dáng người nọ hao hao gầy nhưng lại khiến người ta cảm nhận được một loại khí thế bễ nghễ chúng sinh.
Cố Tích Triều, ngươi rốt cuộc vì cái gì, đã biết tất cả sao còn ngoan (ngoan cố, ngoan độc) như vậy?
Ánh mắt lưu chuyển, Vô Tình nhìn sang Lãnh Huyết sau khi an trí ổn thỏa cho Thích Thiếu Thương, lúc này lẳng lặng ôm kiếm đứng đó, ánh mắt sáng rực nhìn bóng dáng Cố Tích Triều rời đi.
Tâm tư hơi đổi, Vô Tình cảm thấy nên hướng sư đệ giải thích một chút.
“Lãnh Huyết, kỳ thực, Cố Tích Triều y …”
“Ta hiểu được”. Lãnh Huyết bỗng nhiên lên tiếng ngắt lời Vô Tình, ánh mắt toát lên vẻ trầm tĩnh, “Đại sư huynh chỉ là vì Lục Phiến Môn mà thôi”.
Huynh đệ sinh tử bên nhau, tự nhiên không cần giải thích.
Vô Tình nở nụ cười vân đạm phong khinh, lại có vẻ phong tình vạn chủng.
Thả lỏng cơ thể, Vô Tình tùy ý để Lãnh Huyết đứng sau đẩy luân y vào hướng phòng trong.
Cũng đã đến lúc, lần cuối cùng kết thúc hết thảy với Phương Ứng Khán rồi…
Danh sách chương