Nhất Trung cõng Tuệ Như trên lưng và đạp bộ chạy một mạch thẳng đến nơi ở của Đình Long, khi đến nơi và bước thẳng vào phòng khách bản thân Đình Long cũng ngạc nhiên khi thấy Nhất Trung mang một người lạ mặt đến gặp anh, nhìn cô gái có vẻ không được ổn nên Đình Long mới hỏi:
-Có chuyện gì thế Nhất Trung? Tự dưng sao cậu lại mang cô gái này đến đây vậy? Nhất Trung lo lắng:
-Cô ấy là bạn của tôi, nhưng vừa rồi cô ấy bị tên cương thi bí ẩn kia ám sát, cũng may là tôi đến kịp thời nếu không thì cô ấy đã chết dưới lưỡi dao của cái tử thi mà hắn ta điều khiển rồi!
-haizz… chuyện nghiêm trọng đến vậy sao, thôi nào nào… đưa cô gái vào trong để tôi xem tình hình.
Nhất Trung vội cõng Tuệ Như vào bên trong phòng của Đình Long, căn phòng được bày trí rất nhiều tranh và những món bảo bối của đạo gia trong rất đẹp và uy nghi.
Nhất Trung đặt Tuệ Như lên một chiếc giường bằng gỗ rất chắc chắn, bên cạnh giường còn có một cái Tỏa Lưu Hương dùng để làm cho không khí xung quanh được dễ chịu hơn. Đình Long ngồi bên cạnh giường bắt mạch cho Tuệ Như một hồi lâu rồi lại bấm độn mấy đường…
-Cô gái này không sao đâu, cậu đừng lo, chỉ là tiếp xúc với tử khí quá lâu nên cơ thể bị suy nhược đi một chút thôi.
Nói rồi Đình Long lấy trong túi ra một viên linh đơn đưa cho Nhất Trung và nói:
-Cho cô ta uống thứ này thì cô ấy sẽ khỏe lại thôi, đây là linh dược gia truyền của đạo phái tôi, nếu nói về độ quý hiếm thì nó ắt hẳn cũng được xếp vào hàng cực phẩm đó nhé. ~_~ haizz… giờ chỉ còn lại vài viên trong tủ, vì cứu cô gái này nên tôi phải cắn răng mà đưa cho cậu đó biết chưa!
-Cảm ơn anh! Tôi sẽ đền đáp ơn này.
-Thôi không cần đâu! Cho cô ấy uống xong rồi chúng ta ra phía trước bàn chuyện để còn cho cô ấy nghĩ ngơi nữa.
Nhất Trung gật đầu rồi đem thuốc cho Tuệ Như uống, viên linh đơn khi đưa vào miệng tự động chạy thẳng xuống thực quản, cả cơ thể Tuệ Như phát ra một thứ ánh sáng nhè nhẹ rồi bỗng nhiên cô giật người một cái rồi tiếp tục thiếp đi. Thấy mọi chuyện dần bình thường trở lại Nhất Trung mới yên tâm mà trở ra phòng khách gặp Đình Long.
-Sao rồi? Có phải cô ta đã khỏe lại rồi không?
Nhất Trung gật đầu:
-Thật may mắn khi quen được một đạo sĩ như anh, Đình Long!
-hầy… đã bảo là không cần phải khách sáo cơ mà, nhẫn đạo của tôi đó chính là hành hiệp giúp người mà, cho nên thấy cô gái kia gặp nạn mà không thể không cứu cho được.
Đình Long ngập ngừng một lúc rồi nói tiếp:
-Tôi thấy… dường như cậu rất quan tâm đến cô gái đó thì phải?
Như đánh vào trúng tim đen nên Nhất Trung vội quay mặt đi chỗ khác.
-Cậu nên nhớ là người và cương thi là không thể nào có chuyện tình cảm với nhau được!
Nhất Trung lại càng cúi gầm mặt xuống nhưng lại hỏi ngược lại Đình Long:
-Vậy tại sao cương thi và người phàm lại không thể có tình cảm với nhau chứ?
Đình Long vừa đi lòng vòng quanh nhà vừa nói:
-haizz… thực ra thì cái gì cũng có nguyên do của nó cả, vả lại đó là quy luật tự nhiên mà Thiên Đế đã đặt ra từ hàng thiên niên kĩ qua rồi, người và tiên thì đều đó quá bình thường và không nghiêm trọng mấy nhưng đối với cương thi thì lại là một chuyện cực kì khủng khiếp, bởi nếu cương thi và người mà yêu nhau rồi tà lưa với nhau nữa thì kết quả là sẽ tạo ra một chủng loài mới, theo những kiến thức mà sư phụ đã để lại cho tôi cũng có nhắc đến điều này, tuy Thiên Kiếp phái chỉ là một nhánh đạo phái nhỏ trong hàng trăm hàng ngàn đạo phái huyền thuật khác nhau trước đó và không có gì nỗi bật cả nhưng những tinh túy mà Tổ Sư người đã sáng lập ra Thiên Kiếp đã để lại cho đạo phái tất cả đều là những thứ quý giá, cương thi và con người mà yêu nhau thì chắc chắn tai họa sẽ ấp đến thế giới này, đứa trẻ dị thường của sự kết hợp đó chính là đứa con của quỷ, nó thường được gọi bằng một cái tên tiếng anh là Lucius (lu si uốt).
Nhất Trung không khỏi ngạc nhiên khi Đình Long nói về cái tên đó, khi cuộc nói chuyện giữa hai người đang diễn ra thì đột ngột Nhất Trung có một cuộc điện thoại khẩn.
-... Hả! Là của Thiên Nghĩa!
Anh vội bật máy lên và nghe, được một lúc thì gương mặt Nhất Trung tỏ vẻ nghiêm nghị hẳn ra, đến Đình Long cũng tò mò:
-Có chuyện gì vậy Nhất Trung?
-Là Thiên Nghĩa! Bạn của tôi, anh ta cũng đang theo dõi những vụ án do tên cương thi hôm trước gây ra.
-À… thì ra là vậy!
-Có chuyện gì thế Nhất Trung? Tự dưng sao cậu lại mang cô gái này đến đây vậy? Nhất Trung lo lắng:
-Cô ấy là bạn của tôi, nhưng vừa rồi cô ấy bị tên cương thi bí ẩn kia ám sát, cũng may là tôi đến kịp thời nếu không thì cô ấy đã chết dưới lưỡi dao của cái tử thi mà hắn ta điều khiển rồi!
-haizz… chuyện nghiêm trọng đến vậy sao, thôi nào nào… đưa cô gái vào trong để tôi xem tình hình.
Nhất Trung vội cõng Tuệ Như vào bên trong phòng của Đình Long, căn phòng được bày trí rất nhiều tranh và những món bảo bối của đạo gia trong rất đẹp và uy nghi.
Nhất Trung đặt Tuệ Như lên một chiếc giường bằng gỗ rất chắc chắn, bên cạnh giường còn có một cái Tỏa Lưu Hương dùng để làm cho không khí xung quanh được dễ chịu hơn. Đình Long ngồi bên cạnh giường bắt mạch cho Tuệ Như một hồi lâu rồi lại bấm độn mấy đường…
-Cô gái này không sao đâu, cậu đừng lo, chỉ là tiếp xúc với tử khí quá lâu nên cơ thể bị suy nhược đi một chút thôi.
Nói rồi Đình Long lấy trong túi ra một viên linh đơn đưa cho Nhất Trung và nói:
-Cho cô ta uống thứ này thì cô ấy sẽ khỏe lại thôi, đây là linh dược gia truyền của đạo phái tôi, nếu nói về độ quý hiếm thì nó ắt hẳn cũng được xếp vào hàng cực phẩm đó nhé. ~_~ haizz… giờ chỉ còn lại vài viên trong tủ, vì cứu cô gái này nên tôi phải cắn răng mà đưa cho cậu đó biết chưa!
-Cảm ơn anh! Tôi sẽ đền đáp ơn này.
-Thôi không cần đâu! Cho cô ấy uống xong rồi chúng ta ra phía trước bàn chuyện để còn cho cô ấy nghĩ ngơi nữa.
Nhất Trung gật đầu rồi đem thuốc cho Tuệ Như uống, viên linh đơn khi đưa vào miệng tự động chạy thẳng xuống thực quản, cả cơ thể Tuệ Như phát ra một thứ ánh sáng nhè nhẹ rồi bỗng nhiên cô giật người một cái rồi tiếp tục thiếp đi. Thấy mọi chuyện dần bình thường trở lại Nhất Trung mới yên tâm mà trở ra phòng khách gặp Đình Long.
-Sao rồi? Có phải cô ta đã khỏe lại rồi không?
Nhất Trung gật đầu:
-Thật may mắn khi quen được một đạo sĩ như anh, Đình Long!
-hầy… đã bảo là không cần phải khách sáo cơ mà, nhẫn đạo của tôi đó chính là hành hiệp giúp người mà, cho nên thấy cô gái kia gặp nạn mà không thể không cứu cho được.
Đình Long ngập ngừng một lúc rồi nói tiếp:
-Tôi thấy… dường như cậu rất quan tâm đến cô gái đó thì phải?
Như đánh vào trúng tim đen nên Nhất Trung vội quay mặt đi chỗ khác.
-Cậu nên nhớ là người và cương thi là không thể nào có chuyện tình cảm với nhau được!
Nhất Trung lại càng cúi gầm mặt xuống nhưng lại hỏi ngược lại Đình Long:
-Vậy tại sao cương thi và người phàm lại không thể có tình cảm với nhau chứ?
Đình Long vừa đi lòng vòng quanh nhà vừa nói:
-haizz… thực ra thì cái gì cũng có nguyên do của nó cả, vả lại đó là quy luật tự nhiên mà Thiên Đế đã đặt ra từ hàng thiên niên kĩ qua rồi, người và tiên thì đều đó quá bình thường và không nghiêm trọng mấy nhưng đối với cương thi thì lại là một chuyện cực kì khủng khiếp, bởi nếu cương thi và người mà yêu nhau rồi tà lưa với nhau nữa thì kết quả là sẽ tạo ra một chủng loài mới, theo những kiến thức mà sư phụ đã để lại cho tôi cũng có nhắc đến điều này, tuy Thiên Kiếp phái chỉ là một nhánh đạo phái nhỏ trong hàng trăm hàng ngàn đạo phái huyền thuật khác nhau trước đó và không có gì nỗi bật cả nhưng những tinh túy mà Tổ Sư người đã sáng lập ra Thiên Kiếp đã để lại cho đạo phái tất cả đều là những thứ quý giá, cương thi và con người mà yêu nhau thì chắc chắn tai họa sẽ ấp đến thế giới này, đứa trẻ dị thường của sự kết hợp đó chính là đứa con của quỷ, nó thường được gọi bằng một cái tên tiếng anh là Lucius (lu si uốt).
Nhất Trung không khỏi ngạc nhiên khi Đình Long nói về cái tên đó, khi cuộc nói chuyện giữa hai người đang diễn ra thì đột ngột Nhất Trung có một cuộc điện thoại khẩn.
-... Hả! Là của Thiên Nghĩa!
Anh vội bật máy lên và nghe, được một lúc thì gương mặt Nhất Trung tỏ vẻ nghiêm nghị hẳn ra, đến Đình Long cũng tò mò:
-Có chuyện gì vậy Nhất Trung?
-Là Thiên Nghĩa! Bạn của tôi, anh ta cũng đang theo dõi những vụ án do tên cương thi hôm trước gây ra.
-À… thì ra là vậy!
Danh sách chương