Bên kia đã đồng ý với gã: Sở Mặc chết sẽ cho gã cơ hội được thành Đạo. Đại Ma Vương không chút hoài nghi nào đối với người đã hứa hẹn với mình. Bởi vì đối phương là Hoàng tộc của La Thiên Tiên Vực! Người đứng sau lưng người đó là Vương giả của La Thiên Tiên Vực!
Lời hứa hẹn đó có giá trị hơn bất kỳ thứ gì!
Viêm Hoàng Đại Vực có lẽ là một vùng đất bảo bối trong suy nghĩ của vô số sinh linh Ma tộc, nhưng trong mắt của Đại Ma Vương thật sựlà hơi chướng mắt!
Nếu không phải vì thanh niên này, bản tôn của gã tuyệt đối không cần tới đây. Bây giờ, người thanh niên đó ngay lập tức sẽ chết, toàn bộ Viêm Hoàng Đại Vực không ai có thể cứu hắn!
Đại Ma Vương nhìn mấy món pháp khí đang bao quanh Sở Mặc trong hư không, sâu trong tròng mắt của gã xuất hiện vẻ tham lam. Năm đó hai món Hắc Ám Thánh Khí đều được gã coi như chí bảo (Vật quý báu). Bây giờ mấy món trên người Sở Mặc không phải Thánh Khí có thể so sánh được. Bên kia cũng hứa rằng sau khi giết chết Sở Mặc, cho dù lấy được cái gì trên người Sở Mặc cũng đều thuộc về Băng Phong gã!
Đúng vậy, gã tên là Băng Phong!
Đại Ma Vương Băng Phong!
Sở Mặc cảm giác cơ thể của mình dường như bị một ngọn núi cực nặng đè lên, ngay cả có cơ thể tổ cảnh cũng làm hắn khó có thể nâng được người lên.
Phụt! Một ngụm máu tươi lớn phun ra từ miệng hắn.
Cố tình, áp lực này chỉ nhằm vào mình hắn!
Mọi người trừ hắn ra, toàn bộ đều không có chút cảm giác nào.
Kỳ Tiêu Vũ và Thủy Y Y giống như phát điên mà muốn xông lên nhưng không hề có chút ý nghĩa nào. Mặc cho các nàng cố gắng như thế nào thì cơ bản cũng không có cách gì để đột phá, tới được bên cạnh Sở Mặc.
Chỗ mà Sở Mặc đang đứng đã tạo thành một khoảng không tuyệt đốithực sự.
La Quật, Hồng Nguyệt, Tử Yên Đế Chủ và những người khác cũng bó tay, không có cách nào khác.
Ma Quân đang gào thét, gầm thét muốn tới cứu đồ đệ của mình. Cảnh giới của ông ấy đã gần tiếp cận thành Đạo rồi nhưng chung quy vẫn chưa thành Đạo. Đối mặt với sự tồn tại tới cấp độ như Đại Ma Vương, ngay cả thành Đạo rồi cũng uổng công.
Nhưng ông ấy thật sự không cam lòng, không muốn nhìn thấy Sở Mặc cứ như vậy ngã xuống ở đây. Lúc này, có một bóng dáng nhanh hơn vô số lần so với tia sáng, trong nháy mắt đã xuất hiện cách Sở Mặc không xa, sau đó phát động công kích khủng bố về phía cánh tay của Đại Ma Vương.
Ầm ầm!
Ba ngón tay của Đại Ma Vương vậy mà bị chấn động.
Nhưng, cũng chỉ là bị chấn động, vẫn không thay đổi được phương hướng của ba ngón tay đó. Chúng vẫn tiếp tục ép về phía Sở Mặc.
- Cha! Sở Thanh đang đứng cùng Thủy Y Y chợt kêu lên một tiếng.
Người tới không ngờ là Nhị gia của Sở thị nhất mạch - Sở Thiên Hùng đã vô số năm chưa hề lộ diện.
Tia sáng trong con ngươi của Sở Thiên Hùng vô cùng lạnh lẽo nhìn Đại Ma vương, lạnh giọng nói:
- Băng Phong... Ngươi thực sự nghĩ rằng, thế gian này không ai áp chế được ngươi sao? Bây giờ thu tay lại, còn kịp!
Ba ngón tay của Đại Ma Vương vẫn chậm rãi ép về phía Sở Mặc. Lúc này, cơ thể tổ cảnh của Sở Mặc cũng đã hơi không thể chịu đựng được loại áp lực này, thân thể bắt đầu run lên kẽo kẹt, một vài cái xương đã vỡ vụn.
Nhưng cổ họng hắn vẫn không thốt lên tiếng nào, chỉ lạnh lùng nhìn Đại Ma Vương.
Đại Ma Vương nhìn thoáng qua Sở Thiên Hùng, ha hả cười:
- Không hổ là hậu nhân của Sở thị nhất mạch, đều có bản lĩnh nghịch thiên thành Đạo, không ngờ đã vọt tới cảnh giới Chí Tôn bậc cao. Nhưng ngươi vẫn không phải là đối thủ của ta. Hơn nữa, ngươi dám có liên hệ với hắn sao? Chẳng lẽ ngươi không sợ... Tới cảnh giới như Đại Ma Vương rồi mà nói như vậy, rất nhiều năm đều chưa nói câu nào. Nhưng cũng phải xem là đối mặt với người nào. Đối mặt với Nhị gia của Sở thị nhất mạch, tâm tình của gã cũng rất phức tạp, nhiều lời, nói thêm một câu.
Nhưng nói nhiều dễ lỡ lời, đạo lý đó mãi mãi không thay đổi.
Tia sáng lạnh lùng lóe lên trong con ngươi của Sở Thiên Hùng, lạnh lùng hỏi:
- Làm sao ngươi biết chuyện này?
Nói xong, cơ bản không cần Đại Ma vương trả lời, Sở Thiên Hùng liền lạnh giọng nói:
- Ta hiểu, đã hiểu, lúc này các người tấn công là đánh về phía cháu họ ta. Ngươi đã là Chuẩn Thánh, trên đời này, người có thể đả động đến ngươi e cũng chỉ có người ở chỗ kia mà thôi. Bọn họ nhất định là hứa hẹn gì với ngươi rồi? Thành Thánh sao? Băng Phong, ngươi không thấy mất mặt sao? Cơ hội để mình được thành Thánh không ngờ phải cần thông qua việc tru sát một vãn bối hậu sinh mới được? Cho dù ngươi có thể thành Thánh, vậy thì có thể thế nào chứ?
Trong con ngươi của Đại Ma Vương lóe lên tia sáng hắc ám, vẻ mặt lạnh lùng đáp trả:
- Thì làm sao? Ba ngón tay của gã vẫn ép xuống như cũ.
Sở Thiên Hùng lại ra tay đánh vào cánh tay của Đại Ma Vương.
- Hừ!
Đại Ma Vương hừ lạnh một tiếng, ba ngón tay kia vẫn bất động, sau đó dùng ngón cái cùng ngón út nhẹ nhàng bắn ra... một tia sáng, trong nháy mắt đánh về phía Sở Thiên Hùng.
Một kích này làm nổ nát một mảng hư không lớn, thân thể của Sở Thiên Hùng cũng bị đánh bay thẳng ra ngoài.
- Nhị thúc...
Sở Mặc phun một ngụm lớn máu tươi, trừng mắt muốn nứt.
- Cha!
Sở Thanh cũng thét lên một tiếng kinh hãi.
Lúc này, trong thân thể của Sở Mặc không ngừng vang lên những tiếng giòn vang liên tiếp. Ba ngón tay của Đại Ma Vương đã cách cơ thể hắn càng ngày càng gần!
Trong hư không xuất hiện một bóng dáng mơ hồ, nhìn qua giống như một cô gái. Nàng ta ra tay công kích về phía ba ngón tay của ĐạiMa Vương.
Ầm!
Một luồng dao động của đại năng vô cùng kinh khủng trong nháy mắt đã bạo phát.
Ba ngón tay của Đại Ma Vương đang ép về phía Sở Mặc không ngờ lại mạnh mẽ run lên, sau đó có máu tươi nhỏ xuống.
Đại Ma Vương vẫn đang đứng trong Tinh hà Huyết Ma gầm lên giận dữ. Cơ thể của ông ta ngay sau đó vậy mà lại xuất hiện trước mặt nàngkia, ra tay công kích.
Bóng dáng của nàng kia vung thẳng tay lên, ngay tại chỗ phá hỏng phương trời này, tạo thành một thế giới nhỏ độc lập. Sau đó ở trong thế giới nhỏ đó quần đấu với Đại ma Vương tại chỗ.
Trong nháy mắt mất đi áp lực, Sở Mặc với sắc mặt tái nhợt bắt đầu vận hành tâm pháp khôi phục thương thế trên người. Hắn không ngừng vận tự quyết Cửu Tự Chân Ngôn, cơ thể tổ cảnh mạnh mẽ, hơn nữa tự quyết hùng mạnh khiến tốc độ khôi phục của Sở Mặc không gì sánh kịp.
Hắn thậm chí không liếc nhìn chiến trường bị cô lập một cái mà phátthẳng công kích với những sinh linh Ma tộc và những thiên kiêu còn sống của Ma tộc vẫn còn ở đây.
Lời hứa hẹn đó có giá trị hơn bất kỳ thứ gì!
Viêm Hoàng Đại Vực có lẽ là một vùng đất bảo bối trong suy nghĩ của vô số sinh linh Ma tộc, nhưng trong mắt của Đại Ma Vương thật sựlà hơi chướng mắt!
Nếu không phải vì thanh niên này, bản tôn của gã tuyệt đối không cần tới đây. Bây giờ, người thanh niên đó ngay lập tức sẽ chết, toàn bộ Viêm Hoàng Đại Vực không ai có thể cứu hắn!
Đại Ma Vương nhìn mấy món pháp khí đang bao quanh Sở Mặc trong hư không, sâu trong tròng mắt của gã xuất hiện vẻ tham lam. Năm đó hai món Hắc Ám Thánh Khí đều được gã coi như chí bảo (Vật quý báu). Bây giờ mấy món trên người Sở Mặc không phải Thánh Khí có thể so sánh được. Bên kia cũng hứa rằng sau khi giết chết Sở Mặc, cho dù lấy được cái gì trên người Sở Mặc cũng đều thuộc về Băng Phong gã!
Đúng vậy, gã tên là Băng Phong!
Đại Ma Vương Băng Phong!
Sở Mặc cảm giác cơ thể của mình dường như bị một ngọn núi cực nặng đè lên, ngay cả có cơ thể tổ cảnh cũng làm hắn khó có thể nâng được người lên.
Phụt! Một ngụm máu tươi lớn phun ra từ miệng hắn.
Cố tình, áp lực này chỉ nhằm vào mình hắn!
Mọi người trừ hắn ra, toàn bộ đều không có chút cảm giác nào.
Kỳ Tiêu Vũ và Thủy Y Y giống như phát điên mà muốn xông lên nhưng không hề có chút ý nghĩa nào. Mặc cho các nàng cố gắng như thế nào thì cơ bản cũng không có cách gì để đột phá, tới được bên cạnh Sở Mặc.
Chỗ mà Sở Mặc đang đứng đã tạo thành một khoảng không tuyệt đốithực sự.
La Quật, Hồng Nguyệt, Tử Yên Đế Chủ và những người khác cũng bó tay, không có cách nào khác.
Ma Quân đang gào thét, gầm thét muốn tới cứu đồ đệ của mình. Cảnh giới của ông ấy đã gần tiếp cận thành Đạo rồi nhưng chung quy vẫn chưa thành Đạo. Đối mặt với sự tồn tại tới cấp độ như Đại Ma Vương, ngay cả thành Đạo rồi cũng uổng công.
Nhưng ông ấy thật sự không cam lòng, không muốn nhìn thấy Sở Mặc cứ như vậy ngã xuống ở đây. Lúc này, có một bóng dáng nhanh hơn vô số lần so với tia sáng, trong nháy mắt đã xuất hiện cách Sở Mặc không xa, sau đó phát động công kích khủng bố về phía cánh tay của Đại Ma Vương.
Ầm ầm!
Ba ngón tay của Đại Ma Vương vậy mà bị chấn động.
Nhưng, cũng chỉ là bị chấn động, vẫn không thay đổi được phương hướng của ba ngón tay đó. Chúng vẫn tiếp tục ép về phía Sở Mặc.
- Cha! Sở Thanh đang đứng cùng Thủy Y Y chợt kêu lên một tiếng.
Người tới không ngờ là Nhị gia của Sở thị nhất mạch - Sở Thiên Hùng đã vô số năm chưa hề lộ diện.
Tia sáng trong con ngươi của Sở Thiên Hùng vô cùng lạnh lẽo nhìn Đại Ma vương, lạnh giọng nói:
- Băng Phong... Ngươi thực sự nghĩ rằng, thế gian này không ai áp chế được ngươi sao? Bây giờ thu tay lại, còn kịp!
Ba ngón tay của Đại Ma Vương vẫn chậm rãi ép về phía Sở Mặc. Lúc này, cơ thể tổ cảnh của Sở Mặc cũng đã hơi không thể chịu đựng được loại áp lực này, thân thể bắt đầu run lên kẽo kẹt, một vài cái xương đã vỡ vụn.
Nhưng cổ họng hắn vẫn không thốt lên tiếng nào, chỉ lạnh lùng nhìn Đại Ma Vương.
Đại Ma Vương nhìn thoáng qua Sở Thiên Hùng, ha hả cười:
- Không hổ là hậu nhân của Sở thị nhất mạch, đều có bản lĩnh nghịch thiên thành Đạo, không ngờ đã vọt tới cảnh giới Chí Tôn bậc cao. Nhưng ngươi vẫn không phải là đối thủ của ta. Hơn nữa, ngươi dám có liên hệ với hắn sao? Chẳng lẽ ngươi không sợ... Tới cảnh giới như Đại Ma Vương rồi mà nói như vậy, rất nhiều năm đều chưa nói câu nào. Nhưng cũng phải xem là đối mặt với người nào. Đối mặt với Nhị gia của Sở thị nhất mạch, tâm tình của gã cũng rất phức tạp, nhiều lời, nói thêm một câu.
Nhưng nói nhiều dễ lỡ lời, đạo lý đó mãi mãi không thay đổi.
Tia sáng lạnh lùng lóe lên trong con ngươi của Sở Thiên Hùng, lạnh lùng hỏi:
- Làm sao ngươi biết chuyện này?
Nói xong, cơ bản không cần Đại Ma vương trả lời, Sở Thiên Hùng liền lạnh giọng nói:
- Ta hiểu, đã hiểu, lúc này các người tấn công là đánh về phía cháu họ ta. Ngươi đã là Chuẩn Thánh, trên đời này, người có thể đả động đến ngươi e cũng chỉ có người ở chỗ kia mà thôi. Bọn họ nhất định là hứa hẹn gì với ngươi rồi? Thành Thánh sao? Băng Phong, ngươi không thấy mất mặt sao? Cơ hội để mình được thành Thánh không ngờ phải cần thông qua việc tru sát một vãn bối hậu sinh mới được? Cho dù ngươi có thể thành Thánh, vậy thì có thể thế nào chứ?
Trong con ngươi của Đại Ma Vương lóe lên tia sáng hắc ám, vẻ mặt lạnh lùng đáp trả:
- Thì làm sao? Ba ngón tay của gã vẫn ép xuống như cũ.
Sở Thiên Hùng lại ra tay đánh vào cánh tay của Đại Ma Vương.
- Hừ!
Đại Ma Vương hừ lạnh một tiếng, ba ngón tay kia vẫn bất động, sau đó dùng ngón cái cùng ngón út nhẹ nhàng bắn ra... một tia sáng, trong nháy mắt đánh về phía Sở Thiên Hùng.
Một kích này làm nổ nát một mảng hư không lớn, thân thể của Sở Thiên Hùng cũng bị đánh bay thẳng ra ngoài.
- Nhị thúc...
Sở Mặc phun một ngụm lớn máu tươi, trừng mắt muốn nứt.
- Cha!
Sở Thanh cũng thét lên một tiếng kinh hãi.
Lúc này, trong thân thể của Sở Mặc không ngừng vang lên những tiếng giòn vang liên tiếp. Ba ngón tay của Đại Ma Vương đã cách cơ thể hắn càng ngày càng gần!
Trong hư không xuất hiện một bóng dáng mơ hồ, nhìn qua giống như một cô gái. Nàng ta ra tay công kích về phía ba ngón tay của ĐạiMa Vương.
Ầm!
Một luồng dao động của đại năng vô cùng kinh khủng trong nháy mắt đã bạo phát.
Ba ngón tay của Đại Ma Vương đang ép về phía Sở Mặc không ngờ lại mạnh mẽ run lên, sau đó có máu tươi nhỏ xuống.
Đại Ma Vương vẫn đang đứng trong Tinh hà Huyết Ma gầm lên giận dữ. Cơ thể của ông ta ngay sau đó vậy mà lại xuất hiện trước mặt nàngkia, ra tay công kích.
Bóng dáng của nàng kia vung thẳng tay lên, ngay tại chỗ phá hỏng phương trời này, tạo thành một thế giới nhỏ độc lập. Sau đó ở trong thế giới nhỏ đó quần đấu với Đại ma Vương tại chỗ.
Trong nháy mắt mất đi áp lực, Sở Mặc với sắc mặt tái nhợt bắt đầu vận hành tâm pháp khôi phục thương thế trên người. Hắn không ngừng vận tự quyết Cửu Tự Chân Ngôn, cơ thể tổ cảnh mạnh mẽ, hơn nữa tự quyết hùng mạnh khiến tốc độ khôi phục của Sở Mặc không gì sánh kịp.
Hắn thậm chí không liếc nhìn chiến trường bị cô lập một cái mà phátthẳng công kích với những sinh linh Ma tộc và những thiên kiêu còn sống của Ma tộc vẫn còn ở đây.
Danh sách chương