Sở Mặc cả giận nói:
- Ngươi đợi đó cho ta!
Bên này có người khá quen với Sở Mặc, lớn tiếng quát:
- Sở hiền đệ, hay là huynh chủ động thi
- Ha ha ha, phải, Sở huynh đệ, hay là huynh chủ động đi. Ta thấy bà chủ người ta xinh đẹp như vậy, ngươi nhẫn tâm từ chối sao? - Thật là diễm phúc. Huynh đệ cầu còn cầu không được!
Sau tiếng ồn ào của đám người, Diệu Nhất Nương đôi mắt sáng lên rơi trên mặt Sở Mặc, sau đó mỉm cười, sải bước đi lên, trong mục quang ngây dại của Sở Mặc, chiếu lên trán Sở Mặc.
Chụt một tiếng, hôn một cái thật mạnh.
Người xung quanh đều si ngốc.
Sở Mặc cũng si ngốc, tuy hôn là ở trán hắn, nhưng đôi môi mềm mại lạnh lẽo của Diệu Nhất Nương vẫn làm hắn có cảm giác khó thể diễn tả, cả người tê dại… nói không ra.
Nhưng đám người xem náo nhiệt xung quanh, lại không chịu.
- Làm dối!
- Đó là qua loa.
- Quá đáng thật, chúng tôi muốn xem là hôn môi! Là môi!
Diệu Nhất Nương cười lạnh nhìn một vòng, sau đó nhìn chằm chằm vào người Hứa Phù Phù núp trong đám đông sợ bị đánh:
- Lúc đầu bọn ta đánh cược là không được hôn mặt, đúng không?
Khóe miệng Hứa Phù Phù co quắp lại, mặt đầy xám xịt. Hứa đại công tử y thân là hoa trung thánh thủ, xưa nay chỉ có y trêu đùa người khác, đến giờ vẫn chưa bị ai chơi lại. Kết qả hôm nay lại té trên tay nữ nhân thông minh như Diệu Nhất Nương.
Đối mặt với chất vấn của Diệu Nhất Nương, Hứa Phù Phù chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu nói:
- Nàng quả thật là chơi xấu…
- Ta chơi xấu thế nào? Diệu Nhất Nương cười lạnh:
- Quy định chỉ là không được hôn mặt, nhưng không nói phải hôn môi. Lúc đặt cược ngươi đặt ra có lỗ hỏng, bản thân ngươi chưa đủ thông minh…
Nói xong, nhìn Sở Mặc, tự nhiên cười lớn:
- Đại thiếu, chúng ta đi thôi!
Sở Mặc nhìn Hứa Phù Phù lộ ra nụ cười âm hiểm:
- Được, chúng ta đi thôi!
Hứa Phù Phù khẽ run rẫy, biết mình lần này có chút đùa quá trớn, không những không tính kế Diệu Nhất Nương còn triêu chọc Sở Mặc. Y thật muốn quất mình hai bạt tay, ăn no rãnh rỗi không có gì làm… được, xin lỗi là chuyện sớm muộn thôi!
- Này, tỷ tỷ, Tiểu Hắc ca… các người đợi ta! Hứa Phù Phù lớn tiếng quát, đuổi theo Sở Mặc và Diệu Nhất Nương.
Đám người tụ tập ở cửa Thân Vương Phủ lúc này mới luyến tiếc không nỡ rời khỏi, đồng thời trong lòng thầm nghĩ:
- Hôm nay náo nhiệt thật là phấn khích, nếu mỗi ngày đều có thể nhìn thấy náo nhiệt đặc sắc như vậy.. vậy thì tốt bao nhiêu?
Chỗ xa ba người đã đi rất xa.
Hứa Phù Phù đầy mặt nịnh hót theo sau. Sở Mặc và Diệu Nhất Nương lạnh lùng không để ý đến y.
- Ây ya, Tiểu Hắc ca, ta sai rồi, còn chưa được sao? Tiểu ca mau nói cho đệ biết, tiểu ca ở trong vương phủ rốt cuộc làm chuyện gì? Tại sao lão khốn khiếp đó thả tiểu ca ra? Hứa Phù Phù vừa nói vừa dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Diệu Nhất Nương.
Diệu Nhất Nương tuy trong lòng cũng rất hiếu kỳ nhưng cũng lười quan tâm đến Hứa Phù Phù, lạnh lùng không để ý đến y.
- Ta nói Diệu tỷ tỷ, tỷ cứ như vậy thật không đúng rồi. Huynh đệ ta giận ta, là chuyện bình thường, nhưng tại sao tỷ giận ta? Lúc tỷ đánh cược với ta, là cam tâm tình nguyện mà! Hứa Phù Phù vừa nói vừa hi hi cười:
- Có phải nữ nhân da mặt mõng không? Trên mặt thoạt nhìn là không muốn, trong lòng lại rất muốn sao?
Ầm!
Diệu Nhất Nương đá vào mông Hứa Phù Phù một cái:
- Cút!
- Nên đá! Sở Mặc ở bên cạnh nói.
- Ây ây ây, hai người các ngươi… hứ, ta không nói nữa, không nói thì được rồi? Hứa Phù Phù đầy mặt ủy khuất, giống như gặp khốn cảnh, đi theo sau hai người.
Diệu Nhất Nương không kìm được tò mò trong lòng, nhìn Sở Mặc hỏi:
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Sở Mặc nói:
- Trở về hãy nói, ăn một bữa thật ngon, ồn ào một trận, bây giờ bụng rất đói.
Diệu Nhất Nương tự nhiên cười:
- Được, trở về ta bảo đầu bếp làm lại cho ngươi!
- Ta muốn ăn cua hoàng đế… ta còn muốn ăn… Hứa Phù Phù vừa nghe thấy ăn lập tức phấn chấn.
- Ngươi tránh qua một bên. Diệu Nhất Nương cười lạnh nói.
- Thật quá đáng, các người không thể đối với ta như vậy! Hứa Phù Phù đầy mặt ai oán xông lên:
- Ta sai rồi có được chưa? Ta trêu chọc ai chứ? Tiện nghi ghì mình cũng không chiếm được? Hứa đại gia ta là nhất thế anh danh thánh thủ trong hoa đấy…
Sở Mặc đen mặt, chậm rãi nhìn Hứa Phù Phù thấm thía nói:
- Nhị Phù, chúng ta là huynh đệ, Nhất Nương là tỷ tỷ của chúng ta, bản thân chúng ta rất rõ. Giữa chúng ta là quan hệ thế nào, người khác cũng biết sao?
Hứa Phù Phù lúc này ngẩn ra. Nói thật, y sợ nhất nhìn thấy biểu tình nghiêm trọng này của Sở Mặc. Vì mỗi lúc như vậy, đều chứng tỏ Sở Mặc thật sự tức giận.
Đối mặt với câu hỏi này, Hứa Phù Phù chỉ có thể cúi đầu, nhẹ giọng nói:
- Là ta sai rồi.
Trong con ngươi của Diệu Nhất Nương có thủy quang lóe động, đôi mắt cách khăn che mặt dịu dàng nhìn Sở Mặc.
Sở Mặc nói tiếp:
- Chúng ta là con cháu quý tộc trong Viêm Hoàng Thành, trong con mắt những quý tộc đó cũng là chuyện như vậy, ăn chơi tráng tráng, không có thanh danh gì đáng nói. Giống như hôm nay ta phá cổng lớn của Thân Vương Phủ, bọn họ cũng chỉ đứng ở đó xem náo nhiệt, trong lòng thầm hô hai tiếng đập hay. Nhưng Nhất Nương tỷ tỷ không giống! Nàng là nữ nhi, xuất đầu lộ diện quản lý tửu lầu cho ngươi…
- Chúng ta… Hứa Phù Phù thập thò bổ sung.
- Cái này đã rất khó rồi, Sở Mặc lười để ý đến y, tiếp tục nói:
- Hành động hôm nay của ngươi nếu chỉ có mấy người chúng ta tất nhiên không ảnh hưởng đến toàn cục. Giống như ngày thường ngươi trêu chọc Nhất Nương tỷ tỷ, tỷ ấy cũng sẽ không phiền trách ngươi. Nhưng lần này ngươi làm rồi! Ngươi biết những người đó lát nữa sẽ nói thế nào không? Sẽ nói bà chủ Thao Thiết Lầu thoạt nhìn thần bí trầm lặng, trên thực tế lại… đối với thanh danh của tỷ ấy như vậy, ngươi cảm thấy có lợi ích gì không? Sau này tỷ ấy còn phải gả cho ngươi ta nữa?
Sắc mặt của Hứa Phù Phù có chút tái nhợt, trầm lặng hồi lâu, gật đầu, nhìn Diệu Nhất Nương nói:
- Tỷ, đệ sai rôi, thật là sai rồi, đệ xin lỗi tỷ. Hôm nay là đệ suy nghĩ nông cạn…
Trong con ngươi Diệu Nhất Nương có màn nước ngưng tụ, trên khuôn mặt phía sau khăn che mặt lại cười tươi như hoa, nói:
- Được rồi, thiếu gia của ta, biết người lo lắng thiếp thân, không sao. Đời này của thiếp thân cũng chưa từng nghĩ phải gả cho người ta! Người xem, làm khó Phù Phù kìa? Được rồi Phù Phù.. tỷ tỷ không có giận ngươi, thật đấy, ngươi đánh cược này là thỏa nguyện tâm ý mấy năm của tỷ tỷ. Nếu không phải trước mặt đám động, tỷ tỷ hôn không phải là ở trán của hắn…
- Ngươi đợi đó cho ta!
Bên này có người khá quen với Sở Mặc, lớn tiếng quát:
- Sở hiền đệ, hay là huynh chủ động thi
- Ha ha ha, phải, Sở huynh đệ, hay là huynh chủ động đi. Ta thấy bà chủ người ta xinh đẹp như vậy, ngươi nhẫn tâm từ chối sao? - Thật là diễm phúc. Huynh đệ cầu còn cầu không được!
Sau tiếng ồn ào của đám người, Diệu Nhất Nương đôi mắt sáng lên rơi trên mặt Sở Mặc, sau đó mỉm cười, sải bước đi lên, trong mục quang ngây dại của Sở Mặc, chiếu lên trán Sở Mặc.
Chụt một tiếng, hôn một cái thật mạnh.
Người xung quanh đều si ngốc.
Sở Mặc cũng si ngốc, tuy hôn là ở trán hắn, nhưng đôi môi mềm mại lạnh lẽo của Diệu Nhất Nương vẫn làm hắn có cảm giác khó thể diễn tả, cả người tê dại… nói không ra.
Nhưng đám người xem náo nhiệt xung quanh, lại không chịu.
- Làm dối!
- Đó là qua loa.
- Quá đáng thật, chúng tôi muốn xem là hôn môi! Là môi!
Diệu Nhất Nương cười lạnh nhìn một vòng, sau đó nhìn chằm chằm vào người Hứa Phù Phù núp trong đám đông sợ bị đánh:
- Lúc đầu bọn ta đánh cược là không được hôn mặt, đúng không?
Khóe miệng Hứa Phù Phù co quắp lại, mặt đầy xám xịt. Hứa đại công tử y thân là hoa trung thánh thủ, xưa nay chỉ có y trêu đùa người khác, đến giờ vẫn chưa bị ai chơi lại. Kết qả hôm nay lại té trên tay nữ nhân thông minh như Diệu Nhất Nương.
Đối mặt với chất vấn của Diệu Nhất Nương, Hứa Phù Phù chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu nói:
- Nàng quả thật là chơi xấu…
- Ta chơi xấu thế nào? Diệu Nhất Nương cười lạnh:
- Quy định chỉ là không được hôn mặt, nhưng không nói phải hôn môi. Lúc đặt cược ngươi đặt ra có lỗ hỏng, bản thân ngươi chưa đủ thông minh…
Nói xong, nhìn Sở Mặc, tự nhiên cười lớn:
- Đại thiếu, chúng ta đi thôi!
Sở Mặc nhìn Hứa Phù Phù lộ ra nụ cười âm hiểm:
- Được, chúng ta đi thôi!
Hứa Phù Phù khẽ run rẫy, biết mình lần này có chút đùa quá trớn, không những không tính kế Diệu Nhất Nương còn triêu chọc Sở Mặc. Y thật muốn quất mình hai bạt tay, ăn no rãnh rỗi không có gì làm… được, xin lỗi là chuyện sớm muộn thôi!
- Này, tỷ tỷ, Tiểu Hắc ca… các người đợi ta! Hứa Phù Phù lớn tiếng quát, đuổi theo Sở Mặc và Diệu Nhất Nương.
Đám người tụ tập ở cửa Thân Vương Phủ lúc này mới luyến tiếc không nỡ rời khỏi, đồng thời trong lòng thầm nghĩ:
- Hôm nay náo nhiệt thật là phấn khích, nếu mỗi ngày đều có thể nhìn thấy náo nhiệt đặc sắc như vậy.. vậy thì tốt bao nhiêu?
Chỗ xa ba người đã đi rất xa.
Hứa Phù Phù đầy mặt nịnh hót theo sau. Sở Mặc và Diệu Nhất Nương lạnh lùng không để ý đến y.
- Ây ya, Tiểu Hắc ca, ta sai rồi, còn chưa được sao? Tiểu ca mau nói cho đệ biết, tiểu ca ở trong vương phủ rốt cuộc làm chuyện gì? Tại sao lão khốn khiếp đó thả tiểu ca ra? Hứa Phù Phù vừa nói vừa dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Diệu Nhất Nương.
Diệu Nhất Nương tuy trong lòng cũng rất hiếu kỳ nhưng cũng lười quan tâm đến Hứa Phù Phù, lạnh lùng không để ý đến y.
- Ta nói Diệu tỷ tỷ, tỷ cứ như vậy thật không đúng rồi. Huynh đệ ta giận ta, là chuyện bình thường, nhưng tại sao tỷ giận ta? Lúc tỷ đánh cược với ta, là cam tâm tình nguyện mà! Hứa Phù Phù vừa nói vừa hi hi cười:
- Có phải nữ nhân da mặt mõng không? Trên mặt thoạt nhìn là không muốn, trong lòng lại rất muốn sao?
Ầm!
Diệu Nhất Nương đá vào mông Hứa Phù Phù một cái:
- Cút!
- Nên đá! Sở Mặc ở bên cạnh nói.
- Ây ây ây, hai người các ngươi… hứ, ta không nói nữa, không nói thì được rồi? Hứa Phù Phù đầy mặt ủy khuất, giống như gặp khốn cảnh, đi theo sau hai người.
Diệu Nhất Nương không kìm được tò mò trong lòng, nhìn Sở Mặc hỏi:
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Sở Mặc nói:
- Trở về hãy nói, ăn một bữa thật ngon, ồn ào một trận, bây giờ bụng rất đói.
Diệu Nhất Nương tự nhiên cười:
- Được, trở về ta bảo đầu bếp làm lại cho ngươi!
- Ta muốn ăn cua hoàng đế… ta còn muốn ăn… Hứa Phù Phù vừa nghe thấy ăn lập tức phấn chấn.
- Ngươi tránh qua một bên. Diệu Nhất Nương cười lạnh nói.
- Thật quá đáng, các người không thể đối với ta như vậy! Hứa Phù Phù đầy mặt ai oán xông lên:
- Ta sai rồi có được chưa? Ta trêu chọc ai chứ? Tiện nghi ghì mình cũng không chiếm được? Hứa đại gia ta là nhất thế anh danh thánh thủ trong hoa đấy…
Sở Mặc đen mặt, chậm rãi nhìn Hứa Phù Phù thấm thía nói:
- Nhị Phù, chúng ta là huynh đệ, Nhất Nương là tỷ tỷ của chúng ta, bản thân chúng ta rất rõ. Giữa chúng ta là quan hệ thế nào, người khác cũng biết sao?
Hứa Phù Phù lúc này ngẩn ra. Nói thật, y sợ nhất nhìn thấy biểu tình nghiêm trọng này của Sở Mặc. Vì mỗi lúc như vậy, đều chứng tỏ Sở Mặc thật sự tức giận.
Đối mặt với câu hỏi này, Hứa Phù Phù chỉ có thể cúi đầu, nhẹ giọng nói:
- Là ta sai rồi.
Trong con ngươi của Diệu Nhất Nương có thủy quang lóe động, đôi mắt cách khăn che mặt dịu dàng nhìn Sở Mặc.
Sở Mặc nói tiếp:
- Chúng ta là con cháu quý tộc trong Viêm Hoàng Thành, trong con mắt những quý tộc đó cũng là chuyện như vậy, ăn chơi tráng tráng, không có thanh danh gì đáng nói. Giống như hôm nay ta phá cổng lớn của Thân Vương Phủ, bọn họ cũng chỉ đứng ở đó xem náo nhiệt, trong lòng thầm hô hai tiếng đập hay. Nhưng Nhất Nương tỷ tỷ không giống! Nàng là nữ nhi, xuất đầu lộ diện quản lý tửu lầu cho ngươi…
- Chúng ta… Hứa Phù Phù thập thò bổ sung.
- Cái này đã rất khó rồi, Sở Mặc lười để ý đến y, tiếp tục nói:
- Hành động hôm nay của ngươi nếu chỉ có mấy người chúng ta tất nhiên không ảnh hưởng đến toàn cục. Giống như ngày thường ngươi trêu chọc Nhất Nương tỷ tỷ, tỷ ấy cũng sẽ không phiền trách ngươi. Nhưng lần này ngươi làm rồi! Ngươi biết những người đó lát nữa sẽ nói thế nào không? Sẽ nói bà chủ Thao Thiết Lầu thoạt nhìn thần bí trầm lặng, trên thực tế lại… đối với thanh danh của tỷ ấy như vậy, ngươi cảm thấy có lợi ích gì không? Sau này tỷ ấy còn phải gả cho ngươi ta nữa?
Sắc mặt của Hứa Phù Phù có chút tái nhợt, trầm lặng hồi lâu, gật đầu, nhìn Diệu Nhất Nương nói:
- Tỷ, đệ sai rôi, thật là sai rồi, đệ xin lỗi tỷ. Hôm nay là đệ suy nghĩ nông cạn…
Trong con ngươi Diệu Nhất Nương có màn nước ngưng tụ, trên khuôn mặt phía sau khăn che mặt lại cười tươi như hoa, nói:
- Được rồi, thiếu gia của ta, biết người lo lắng thiếp thân, không sao. Đời này của thiếp thân cũng chưa từng nghĩ phải gả cho người ta! Người xem, làm khó Phù Phù kìa? Được rồi Phù Phù.. tỷ tỷ không có giận ngươi, thật đấy, ngươi đánh cược này là thỏa nguyện tâm ý mấy năm của tỷ tỷ. Nếu không phải trước mặt đám động, tỷ tỷ hôn không phải là ở trán của hắn…
Danh sách chương