Sau khi ở lại bệnh viện vài ngày, ông cụ đã được xuất viện.

Sau khi quay về nhà, Giản Tế cẩn thận suy nghĩ một chút, đi tìm ông cụ Tang: "Ông nội, con nghĩ ông có muốn đến thủ đô với bọn con không?"

Ông cụ chỉ im lặng.

Nếu là ngày xưa, khả năng lớn ông sẽ trực tiếp từ chối.

Nhưng bây giờ chân ông hãy còn đang gãy xương, trên người có thương tích, nếu như đòi ở nhà một mình, hai người trẻ tuổi chắc chắn không yên tâm.

Bọn họ ở thủ đô cũng còn phải bận rộn công việc, ông không thể bởi vì bản thân mà làm người ta chậm trễ.

Giản Tế mềm mỏng nói: "Ông qua đó coi như đi chơi một chút, đợi vết thương tốt hơn, muốn ở đâu thì ông tự quyết định ạ."

"Thế cũng được." Ông cụ đáp một tiếng.

Tang Gia Ý ở bên cạnh thở phào nhẹ nhõm.

Giản Tế lo liệu mọi sự chu toàn, lúc quay về nhà, dì Ngô đã tiến lên đón.

Tang Gia Ý ngoan ngoãn gọi dì một tiếng, thường ngày Giản Tế phải lên công ty, chính dì Ngô tới đây nấu bữa trưa cho cậu ăn.

"Ban ngày con không ở nhà, dì Ngô có thể chăm sóc mọi người một chút, cho nên khoảng thời gian này dì sẽ ở bên đây."

Ông cụ than thở: "Có gì mà chăm sóc chứ."

Một bên ngửa đầu nhìn ngắm hoàn cảnh xung quanh.

Từ lần đầu tiên trông thấy Giản Tế, ông đã biết xuất thân của đối phương không tầm thường, chỉ là lúc anh dùng máy bay tư nhân đưa bọn họ tới thủ đô, ông cụ vẫn lấy làm kinh hãi.

Ông nhìn tòa biệt thự này, tuy rằng thoạt trông hào quý, nhưng phối màu ấm áp sáng sủa, bên trong bình hoa chính giữa bàn trà cắm hoa, bốn phía bày giỏ đồ ăn vặt.

Thảm trải sàn xung quanh bàn trà rất dày, trên sô pha phủ tấm thảm nhỏ lông xù, nửa bên rũ xuống mặt đất.

Ông cụ Tang mỉm cười, kiểu dáng trẻ con như vậy cũng chỉ có Hựu Hựu dùng.

Nghĩ thế, ông thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Chung quy ông chưa từng tận mắt chứng kiến hoàn cảnh sinh sống của Hựu Hựu, giây phút này mới thật sự yên tâm.

Hơi thở sinh hoạt của cả căn nhà đều đủ đầy, là dáng vẻ rất thoải mái hài lòng.

Cậu sống rất tốt.

"Ông nội, ông ngồi xe lăn không tiện lên lầu, nên phòng của ông được sắp xếp ở tầng một."

Ông cụ đối với những thứ này không mấy để ý, tùy tiện chọn đại một chỗ ở đây, cũng tốt hơn so với gian phòng cũ của ông.

Ông cụ phẩy phẩy tay: "Tiện hay không cái gì."

Thẳng đến buổi trưa, Tang Gia Ý và Giản Tế ngồi vào bàn cơm, liền phát hiện ánh mắt ông cụ không đúng.

"Ông ơi, sao vậy ạ?"

Ông cụ nghiêm túc nhìn bọn họ: "Bọn con...... chia phòng ngủ à?"

Giản Tế sửng sốt, Tang Gia Ý thì trực tiếp nghiêng đầu bị ngụm nước của mình sặc cho ho khù khụ.

Vừa nãy ông cụ ở dưới lầu tùy tiện đẩy xe lăn lắc lư, vừa ngẩng đầu đã phát hiện hai người trên lầu hai vào phòng khác nhau.

Giản Tế vừa mở miệng định nói gì đó, Tang Gia Ý bên cạnh đã vội vàng mở lời.

"Anh ấy ngủ ngáy!"

Giản Tế: "......"

Tang Gia Ý chột dạ liếc Giản Tế bên cạnh một cái, phút chốc lại thu tầm mắt về, nhỏ giọng giải thích: "Đây chẳng phải là có lúc con cũng muốn ở một mình yên tĩnh sao ạ."

Ông cụ Tang sửng sốt, chậm rãi mở miệng: "Ngáy cũng một loại bệnh, Tiểu Giản à, con tìm bác sĩ khám thử xem."

Giản Tế nghiến răng: "Vâng."

Nghĩ nghĩ anh định thanh minh gì đó, đã nghe thấy ông nội Tang nói với Tang Gia Ý: "Hựu Hựu này, không thể như vậy, giữa chồng chồng thường xuyên chia phòng ngủ sẽ ảnh hưởng đến tình cảm, con nên giải quyết vấn đề từ gốc rễ, đừng có trốn tránh, ngủ chung ha."

Vì vậy Giản Tế lại từ từ khép miệng vào.

Tang Gia Ý: "...... Ò."

Ban đêm, Tang Gia Ý bèn ôm gối đầu, ngơ ngác đứng trong phòng Giản Tế.

Giản Tế nén cười vây cậu đi một vòng, Tang Gia Ý tự dưng cảm thấy anh có cái loại hàm ý "vẫn rơi vào trong tay của ta".

Tang Gia Ý hơi khẩn trương, tình huống ngủ cùng nhau trước đó, hoặc là ở thị trấn Tô, lúc đó không có cách nào, hơn nữa là ở trong địa bàn của cậu, có cảm giác an toàn hơn.

Cho dù trước đó đến làng du lịch, cũng ngủ ở phòng cậu.

Hoặc là cả hai lần cậu đều trong tình trạng bị bệnh, không nghĩ được nhiều như thế.

Nhưng bây giờ Tang Gia Ý tỉnh tỉnh táo táo đứng trong phòng Giản Tế, hơi thở nơi đầu mũi đều thuộc về Giản Tế, giống như bị anh bao trùm cả người.

Cậu cảm thấy bản thân giống như con cừu nhỏ tiến vào hang sói.

Tang Gia Ý mím mím môi: "Không thì em về phòng nhé, len lén thôi ạ."

Vừa nói xong, người đàn ông thân hình cao lớn đã nghiêng người tới trước, vươn tay rút cái gối trong lồng ngực cậu ra, ném lên trên giường.

Tang Gia Ý sửng sốt một chút, cảm thấy trong lòng mình trống không.

Giây sau cánh tay cậu đã bị người nọ nâng lên, được Giản Tế bắc lên bả vai anh.

"Hồi trước ở thị trấn Tô bất tiện, bây giờ có thể không kiềm chế nữa sao?"

Tang Gia Ý ngửa đầu, có chút ngại ngùng: "Nếu em nói không thể, có tác dụng không?"

Giản Tế đè thắt lưng cậu lại rồi kéo qua bên mình một chút: "Không có."

Nói xong, môi đã hạ ngay xuống.

Giản Tế từ đầu chí cuối vẫn nhớ yêu cầu của đối phương vào lần hôn môi đầu tiên của bọn họ, không được hung dữ, không được cắn đau cậu, hôn một hồi phải để cậu hít thở.

Cũng bởi vậy mà nụ hôn càng dây dưa.

Day day liếm liếm, hôn một lát, rồi khẽ rút ra hôn vào lông mi ướt nước của người ấy, dọc theo chóp mũi đến hai má lại từ từ chuyển xuống khóe môi.

Tới lui một vòng, sau khi cảm nhận được tiếng thở dốc tinh mịn của đối phương bằng phẳng lại, thì có thể hôn tiếp.

Thời gian lâu dần, hình như là sợ cậu ngửa đầu mỏi, Giản Tế duỗi tay dùng sức nhấc eo Tang Gia Ý một chút, ôm người lên.

Cảm thấy chân của đối phương vô thức quặp lấy eo mình, khóe môi Giản Tế khẽ cong lên.

Tang Gia Ý muộn màng nhận ra tư thế thân mật, cậu mở đôi mắt mang theo hơi nước, đối diện với anh nửa ngày, cũng mỉm cười.

Cánh tay cậu càng ôm chặt lấy cổ anh hơn, bởi vì bị người ấy ôm lên, cậu cao hơn Giản Tế một chút.

Hòa hoãn một lát, Tang Gia Ý từ từ rũ ánh mắt, đường nhìn rơi vào đôi môi giương lên của đối phương.

Nào có ai không thích thân mật với người yêu chứ, cậu cũng vậy thôi.

Cho dù bình thường ngoài miệng lại quậy nói lời từ chối, nhưng ngay lúc Giản Tế hôn xuống, cậu cũng thích lắm.

Cậu choáng váng nghĩ, cậu rất thích sự chủ động của Giản Tế.

Vậy nếu cậu chủ động, Giản Tế cũng sẽ rất vui chứ? Nghĩ như vậy, cậu đã cúi ngay đầu xuống, khẽ liếm khóe môi của đối phương một chút.

Giản Tế sửng sốt, lập tức mỉm cười: "Hựu Hựu, sao anh cảm thấy em đang nếm thử đồ ăn vậy."

Mặt Tang Gia Ý càng đỏ tợn, cậu "hừ" một tiếng be bé, sau đó lại đụng vào rất nhẹ.

"Là một món ăn ngon, một cây kem ốc quế."

Vừa dứt lời, Giản Tế đã không thể làm được điều anh đáp ứng trước đó với Tang Gia Ý -- anh hôn rất dữ dội.

Giống như làm thế nào cũng không đủ.

Sau đó, Tang Gia Ý mơ mơ màng màng cảm nhận được sống lưng mình chạm phải giường.

Cậu không khỏi nhớ tới một câu mà Trì Vũ từng nói trước đó: "Đừng dung túng Giản Tế quá."

Tang Gia Ý nghĩ, nhưng làm sao cậu sinh ra ý nghĩ từ chối được cơ chứ.

Bỗng nhiên, Giản Tế rên lên một tiếng.

Tang Gia Ý mở to mắt nhìn, Miên Miên lại bắt đầu parkour, nhảy tới lui trên lưng Giản Tế, mỗi lần nhảy, chân sau đều đá một cước lên đầu Giản Tế.

"......"

Tang Gia Ý không nhịn nổi cười thành tiếng, đầu óc cậu hoàn toàn tỉnh táo, lăn một vòng trên giường, cách Giản Tế xa hơn chút xíu, dùng chăn quấn kín mình.

Giọng cậu ém trong chăn: "Em đi ngủ đây."

Giản Tế đau đầu vươn tay xoa xoa cái ót: "Con mèo này làm sao vậy?"

Trước đây Miên Miên toàn ngủ chung với Tang Gia Ý, hôm nay Tang Gia Ý qua đây, Miên Miên liền phe phẩy cái đuôi bự, lắc lư cùng cậu tới phòng Giản Tế.

Nghe thế, người từ trong chăn nhô ra một cái đầu lông xù nhỏ, thanh âm còn kèm theo chút ngại ngùng: "Miên Miên cảm thấy anh đang bắt nạt em."

Giản Tế nhướng nhướng lông mày: "Hựu Hựu, em cảm thấy anh đang bắt nạt em à?"

Cậu ồm ồm: "Có chút chút."

Giản Tế nhịn không được áp về trước, cắn nhẹ lên mặt cậu một cái: "Hôm nay anh không định làm gì cả."

Suy cho cùng ông nội còn ở nhà, lúc này anh lăn người qua lại coi sao được.

Tang Gia Ý thoáng nhìn anh, lại vùi cả con vào trong chăn, nhỏ giọng lầu bầu: "Tay anh thò luôn vào trong quần áo em rồi đấy."

Giản Tế: "......"

Anh cúi đầu cười thành tiếng, tiến vào trong chăn kéo người ra: "Xin lỗi xin lỗi, anh không nhịn được, thật sự không chọc em nữa."

Tang Gia Ý chầm chậm nháy mắt một chút, sau đó úp mở nói: "Đợi sau khi ông nội về thị trấn Tô."

Vừa nói xong, cả khuôn mặt cậu đã chui vào trong lòng Giản Tế.

Giản Tế nghe rõ mồn một, anh cười thành tiếng: "Hựu Hựu, đây mới là nửa câu, nửa còn lại đâu? Sau khi ông về thì làm gì?"

Người trong ngực vùi mặt mình càng sâu hơn, chỉ có cái cổ và vành tai đỏ bừng là có thể mang máng nhìn ra chút gì đó.

Giản Tế cười rồi nhào nhào mặt cậu, sau đó xoay người tắt đèn đầu giường.

"Mơ đẹp nhé."

-

Hai ngày sau.

Tang Gia Ý ngồi cạnh ông nội, dặn dò: "Ông ơi, hôm nay con phải cùng anh ra ngoài ăn cơm, ông ở nhà ngoan nha, có chuyện gì thì gọi cho con."

Ông nội Tang phẩy phẩy tay về phía cậu: "Đi đi đi, làm như ông là con ấy, khiến người ta bận tâm."

Tang Gia Ý bèn ôm cánh tay ông dụi dụi, kêu hai tiếng "Ông này" dính quẹo.

Khiến lòng người như nhũn ra.

"Được rồi, ra ngoài đi, chơi cho vui."

Vừa nói xong, Giản Tế đã từ trên lầu xuống tới, nhìn nhau mỉm cười với ông nội Tang.

Giản Tế vươn một tay về phía Tang Gia Ý: "Hựu Hựu, nên đi rồi."

Tang Gia Ý liền chạy hai bước nhỏ đến trước mặt, nhét tay của mình vào lòng bàn tay đối phương, hai người nắm tay nhau ra cửa.

Ông cụ cảm thán một tiếng: "Cứ cảm thấy Hựu Hựu còn nhỏ, chớp mắt cái đã kết hôn rồi."

Dì Ngô bên cạnh cười: "Tiên sinh rất tốt với Tiểu Ý, tôi ở cạnh tiên sinh hơn mấy năm, có phải thật lòng hay không nhìn thấy rất rõ ràng, ông yên tâm."

Ông nội Tang cười gật gật đầu.

-

"Hôm nay chúng ta đi đâu ăn ạ?"

Sau khi lên xe, Tang Gia Ý vừa cài dây an toàn vừa hỏi.

"Hình như là một nhà hàng Việt[1], là chỗ Biên Nam chọn."

[1] Ở đây là chỉ hai tỉnh Quảng Đông và Quảng Tây.

Tang Gia Ý "À" một tiếng.

Lúc trước sau khi bọn họ rời khỏi Vi Chuẩn, chưa được bao lâu, Biên Nam và Trì Vũ cũng quay lại trung tâm thành phố.

Gần đây rảnh rỗi, liền hẹn Giản Tế và Tang Gia Ý cùng ăn một bữa cơm.

Lúc đến phòng bao, Biên Nam và Trì Vũ đang nói chuyện, trông thấy hai người nắm tay đi vào, Trì Vũ nhướng lông mày.

"Hẹn hò rồi?"

Tang Gia Ý ngại ngùng gật gật đầu.

Trì Vũ bèn cười, vẫy vẫy tay với cậu: "Qua đây ngồi này."

"Cảm thấy yêu đương như thế nào?"

Nghe thấy câu này, tầm mắt Giản Tế vô thức rơi lên người bên cạnh.

Anh cũng muốn biết.

Cảm giác yêu đương với anh như thế nào.

Tang Gia Ý đang bưng một chiếc ly sứ màu trắng, khói trắng nhàn nhạt tỏa ra, phát ra hương trà thanh nhàn.

Có vẻ cậu cũng rũ mắt nghĩ ngợi một hồi, sau đó chậm rãi mở miệng:

"Giống như thưởng thức một món ăn ngon, ăn một cây kem ốc quế ạ."

Vừa nói xong, mặt cậu đã đỏ lên.

Trì Vũ vốn không hiểu câu này có ý gì lắm, nhưng vừa xoay người đã thấy Giản Tế cũng gục đầu cười.

Anh ta biết ngay hẳn là có hàm ý gì đó đặc biệt.

Trì Vũ khẽ "chẹp" một tiếng, một tay anh ta chống cằm, thoáng nghiêng đầu, hỏi người bên cạnh:

"Biên Nam, cảm thấy yêu đương với em thế nào?"

Biên Nam nhướng nhướng mày, chẳng nghĩ ngợi bao nhiêu đã trực tiếp mở miệng: "Giống như dầm một cơn mưa đến muộn."

Sau khi Trì Vũ nghe được thì cười cười, ngón tay vô thức xoay cái ly trong lòng bàn tay mình: "Anh đang thể hiện à, chỉ là tách tên của em ra mà thôi."

Biên Nam chỉ cười, không giải thích quá nhiều.

Nghe tới đây, Tang Gia Ý đột nhiên có chút tò mò.

"Hồi trước làm sao hai anh quen nhau vậy?"

Tang Gia Ý cảm thấy chỉ cần hai người Biên Nam và Trì Vũ ở cùng một chỗ, phảng phất đã có thể dấy lên lửa lớn hừng hực ngay lập tức.

Giống như lửa gần rơm, phù hợp với vở kịch song phương vừa gặp đã yêu nhất.

Trì Vũ cười nắn nắn gò má của Tang Gia Ý, sau đó hình như là đang hồi tưởng, từ từ mở miệng: "Anh ấy...... phong sát anh trong giới chụp ảnh, ép anh ra nước ngoài."

Tang Gia Ý: "...... Hả?"

Cậu ngẩn tò te, lập tức nghiêng đầu nhìn Giản Tế.

Giản Tế cười gật gật đầu, chứng nhận đây không phải là Trì Vũ nói lung tung.

Biên Nam ở một bên im như gà, người đàn ông vốn luôn cương quyết ắt lại hiếm khi lộ ra mấy phần thành thật.

Dứt lời, Trì Vũ vừa xoay đầu đã đối diện với con ngươi của Tang Gia Ý, không biết cậu bổ não cái gì.

Trì Vũ nghẹn: "Nghĩ cái gì đó? Anh là người sẽ ngoan ngoãn mặc người ta bắt nạt sao?" Nói xong, ánh mắt anh sâu kín dừng lại trên người Biên Nam, "Anh sống không tốt, anh ấy cũng đừng hòng trải qua thoải mái."

Biên Nam càng im lặng.

Tang Gia Ý không biết đây là cảm giác gì, bởi vì lúc cậu và Giản Tế vừa bắt đầu quen biết thì đã được đối phương nâng niu rồi.

Nghĩ đến đây, cậu xoay người cánh tay câu lấy cổ Giản Tế, cọ cọ mặt anh: "Hu hu sao anh lại tốt như vậy?"

Biên Nam: "......"

Trì Vũ cũng cười: "Thôi không nói nữa, tóm lại tức cũng xả ra rồi, lật lại cũng chẳng có ý nghĩa gì."

Sau đó một đám người lại cười nói về chủ đề khác.

Trì Vũ là người thích rượu, anh không thể chỉ uống có một mình, còn cần Biên Nam bồi rượu, liên lụy Giản Tế cũng uống không ít.

Cuối cùng Trì Vũ đã mang theo chút men say, loạng chà loạng choạng ra cửa, người mãi vẫn chưa quay lại, Biên Nam đành ra ngoài tìm.

Trong phòng bao chỉ còn hai người Giản Tế và Tang Gia Ý.

Tang Gia Ý vươn tay vuốt ve khuôn mặt Giản Tế, tầm mắt anh chầm chậm dừng lại trên người cậu.

"Em xem thử anh có say hay không?"

Giản Tế nắm lấy tay cậu, hôn vào mu bàn tay: "Không say."

Tang Gia Ý bấy giờ mới yên tâm: "Em vào nhà vệ sinh nhé."

Giản Tế gật gật đầu.

Hành lang ở đây ngoằn ngoèo liên tục, Tang Gia Ý ngơ ngác đi một hồi, liền phát hiện hình như bản thân không rõ nhà vệ sinh ở đâu lắm.

Mới đi về trước mấy bước, đã trông thấy Trì Vũ.

Tang Gia Ý vừa định gọi người kia, thì nhìn thấy Biên Nam trước đó bị bức tường che chắn.

Biên Nam đang dựa vào tường, bị Trì Vũ vươn tay ấn bả vai, đang cúi đầu hôn môi với Trì Vũ.

Là một nụ hôn khiến người ta đỏ mặt tim đập.

Tang Gia Ý sửng sốt, còn chưa kịp làm ra phản ứng gì, đã bị người câu lấy cổ xoay người lại.

Giọng nói kèm theo ý cười bên tai vang lên: "Hựu Hựu, chớ nên nhìn người ta nồng nhiệt."

Mặt Tang Gia Ý đỏ bừng trong nháy mắt: "Ò."

Thế nhưng trong đầu lại nhịn không được nhớ tới hình ảnh vừa thấy ban nãy.

Anh Trì Vũ lợi hại thật nha!

Anh ấy đang đè Biên Nam ra hôn!

Tấm gương mẫu mực của thế hệ chúng ta.

Cậu cũng không muốn lúc nào cũng bị đè hôn, cậu cũng muốn đè Giản Tế ra hôn.

"Hựu Hựu, đang nghĩ gì đó?"

Tang Gia Ý chưa kịp hoàn hồn, ngây ngẩn nói: "Em đang muốn học tập học tập."

Vừa dứt lời, trong lòng Tang Gia Ý cả kinh, vô thức nhìn qua Giản Tế bên cạnh, Giản Tế dừng bước chân, ánh mắt nhìn cậu sâu thẳm.

"Em học cái gì?"

Tang Gia Ý: "À, học --" Cậu chợt lóe linh quang, "Học sáng tác ạ!"

Giản Tế mang ý cười ôm người tiếp tục đi về trước: "Đi thôi, chúng ta về nhà, mắt thấy là lý luận suông, chúng ta phải thực hành mới biết thực tiễn"

"......"

-

Thời gian hai người quay về nhà đã hơi trễ, trong phòng tối om như mực.

Tang Gia Ý đi vào phòng bếp, chuẩn bị pha cho Giản Tế ly nước mật ong, ban nãy anh uống không ít rượu.

Ngay lúc chuẩn bị bật đèn, Tang Gia Ý vừa xoay người, đã bị anh ấn lên tường, nụ hôn rơi xuống.

Tang Gia Ý cảm thấy hẳn là Giản Tế xộc rượu lên rồi, thật sự có hơi say, suy cho cùng ông nội và dì Ngô vẫn còn đang ở đây, ngày xưa ít nhiều gì anh cũng mang vài phần cố kỵ.

Cậu né một chút: "Đây là phòng bếp đó!"

Thanh âm của Giản Tế thấp thấp: "Không sao, không có ai."

Nói rồi, anh khẽ cúi đầu mổ từng cái từng cái hôn vào khóe môi Tang Gia Ý.

Tang Gia Ý ngơ ngác nghĩ, nếu đã không thể phản kháng, thế thì đè lại anh!

Ý niệm vừa dâng lên, cậu khẽ ngọ nguậy một cái.

Giản Tế ngớ ra, nếu người thật sự không đồng ý, trước giờ anh sẽ không cưỡng cầu, vì vậy tay anh buông lỏng lực đạo.

Kết quả không ngờ tay vừa buông, đã bị người đẩy xoay lại, ấn lên tường.

"......"

Một tay Tang Gia Ý chống bên cạnh Giản Tế, nghĩ, kế tiếp nên làm cái gì đây?

Cậu cảm thấy động tác của bản thân hơi kỳ quái.

Đáng ghét! Rõ ràng anh Trì Vũ làm thì rất ngầu cơ mà!

Nghĩ như vậy, cậu bèn thay một tay khác chống bên cạnh Giản Tế.

Hai người đều rơi vào im lặng.

Qua hồi lâu, Giản Tế nín cười: "Hựu Hựu, em đang làm gì vậy?"

Tang Gia Ý trả lời chậm rì rì: "Em cũng muốn đè anh ra hôn."

Giản Tế cười không chịu nổi, cúi đầu tiếp tục mổ môi người ta: "Ừm, giờ em đang đè anh ra hôn rồi."

Tang Gia Ý hài lòng, đè người ngoan ngoãn bị hôn.

Tay cậu chống lên tường không tự giác mà di chuyển, "cạch" một tiếng, bàn tay không cẩn thận ấn lên công tắc đèn.

Cả gian phòng bếp nháy mắt sáng trưng, hết thảy đều chẳng thể che giấu.

Trong khóe mắt của Giản Tế và Tang Gia Ý bắt được một cục đen đen nào đó, cả hai đều cả kinh, vội vàng bật ra, đứng nghiêm chỉnh.

"Ông, ông nội?!"

Ông cụ ngồi trên xe lăn trong góc phòng, hai tay bưng một ly thủy tinh, vẻ mặt bình tĩnh lại khoan thai.

"Hai đứa chặn đường ra của ông."

"Chân ông vẫn còn gãy, không chạy được."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện