Thời điểm Giản Tế nói lời này rất thản nhiên, anh cởi áo vét ra, chỉ còn dư lại một chiếc sơ mi trắng ở bên trong, tay áo xắn lên hai đường, lộ ra gân xanh, cánh tay rõ ràng rất có lực.

Thậm chí anh cũng không ngồi cho nghiêm chỉnh, mà ngồi tại chỗ trên tấm thảm trải sàn lông mềm, nhìn tờ giấy trên bàn trà.

Lò sưởi cách đó không xa tỏa ra ánh lửa nhè nhè, toàn bộ bầu không khí trong phòng đều rất thoải mái, khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ hài lòng.

Tang Gia Ý không khỏi thả lỏng hơn.

Chỉ là thời điểm nghe thấy Giản Tế nói câu đó trong lòng vẫn không nhịn được nhảy một cái, sao lại có người đem cái chuyện kết hôn này, nói đến mức qua loa hời hợt như vậy? Giản Tế liền ngồi bên chân Tang Gia Ý, sau khi nhìn tư liệu thì quay đầu đặt ánh mắt lên người cậu:

"Tiểu Ý, tôi có thể gọi như vậy không?"

Tang Gia Ý gật gật đầu.

Đối phương tiếp tục mở miệng: "Đầu tiên, có chuyện rất xin lỗi, tôi đã lén điều tra tư liệu của cậu."

Bởi vì biết nhu cầu của cậu, mới có thể thỏa mãn nhu cầu của cậu.

Tang Gia Ý sửng sốt, sau đó nhìn con mắt mang theo vẻ thật sự áy náy của đối phương, một chút cảm giác bị mạo phạm dần dần phai nhạt.

Hơn nữa...... hơn nữa thanh âm của đối phương còn dễ nghe như vậy.

"Vậy anh có tra được cái gì không?"

"Đây chính là điều kiện mà tôi muốn bàn với cậu hôm nay, chúng ta nói qua trước, tôi cần một mối quan hệ hôn nhân kỳ hạn nửa năm, để lấy được đồ của ông ngoại tôi, không cần cậu phải làm bất cứ điều gì, chỉ cần kết hôn với tôi là được."

Khi ấy có lẽ cha mẹ anh cũng đã cân nhắc đến việc anh sẽ tùy tiện tìm một người để kết hôn, thậm chí còn định sẵn một kỳ hạn, sau khi kết hôn được nửa năm mới có thể cầm tới tay.

"Về phần thứ tôi có thể cho cậu, nếu cậu cần tiền tài, muốn bao nhiêu tôi cũng có thể cho. Hơn nữa căn cứ vào tư liệu, trước hết, hình như có một người vẫn luôn dây dưa theo đuổi cậu."

Giản Tế đặt tư liệu có liên quan đến Lý Trì Hạ xuống trước mặt cậu, sau đó thanh âm lãnh đạm nói: "Vấn đề này có thể xử lý rất nhanh cho cậu."

Vì để tiện nhìn, Tang Gia Ý nghiêng người về trước, sau lại trực tiếp dứt khoát giống Giản Tế, ngồi lên tấm thảm lông mềm.

Giản Tế thuận tay cầm lấy gối ôm mềm mại trên ghế sô pha, chèn ra sau lưng Tang Gia Ý.

Lông mi Tang Gia Ý khẽ run rẩy, sau đó ánh mắt liền tập trung vào tư liệu trên bàn trà.

Kỳ thực chỉ bằng Lý Trì Hạ cũng chưa thể hoàn toàn thuyết phục cậu, nếu thật sự bị Lý Trì Hạ chọc giận, cậu sẽ không nhượng bộ.

Giáo sư Lý Hồng là một tiên sinh biết đúng sai, sẽ xử lý tốt được chuyện này, chỉ là bây giờ cậu không muốn làm đến mức khó coi như vậy, sẽ tổn thương tình nghĩa thầy trò.

Mà hôn nhân nào phải trò đùa.

Tang Gia Ý nói: "Thầy Vũ Tế, tôi rất thích anh, nhưng điều này không đủ để tôi kết hôn với anh."

Giản Tế nhếch lông mày, hài hước nói: "Có hơi thích, nhưng không quá nhiều?"

Nói xong anh lại đặt một phần tư liệu khác xuống trước mặt cậu.

"Đương nhiên, bên cần phải giải quyết hơn -- Tề gia."

Nói tới đây, giọng điệu của Giản Tế mềm mỏng lại, từng câu từng chữ đều đâm vào vết lõm trong tim Tang Gia Ý:

"Tiểu Ý, muốn gặp ông nội không? Tôi có thể cho cậu tự do, bất cứ lúc nào, miễn là cậu muốn, liền có thể đi gặp."

Tang Gia Ý bỗng nghiêng đầu nhìn anh.

Con ngươi của Giản Tế cũng bình tĩnh đáp xuống người cậu, khiến người ta có cảm giác an toàn cường đại.

Vốn nên là đứa trẻ được lớn lên trong muôn vàn sủng ái, lại vì tư tâm của một đôi vợ chồng ở trấn nhỏ, trộm long tráo phụng[1], một đường lận đận trưởng thành.

[1] Gốc là "li miêu hoán thái tử": chỉ hành động ăn cắp ăn trộm, lấy đi thứ có giá trị rồi tráo đổi bằng vật không có giá trị, hoặc giá trị thấp hơn.

Cho dù năm 16 tuổi ấy được nhận về Tề gia, cũng không được đối đãi tốt đẹp.

Trước năm tuổi đứa nhỏ ở nhà vợ chồng họ Tang, sống cũng không được tốt, bởi vì bọn họ biết đây không phải là đứa con thân sinh của mình.

Về sau vẫn là ông nội Tang, dưới cơn giận dữ đón Tang Gia Ý về bên cạnh, cố gắng nuôi nấng trưởng thành.

Đáng nhẽ Tang Gia Ý còn có ông nội Tang là người thân duy nhất, nhưng người nhà họ Tề cực kỳ hận người nhà họ Tang, vì vậy cấm Tang Gia Ý gặp mặt người Tang gia.

Hai năm cậu 16, 17 ấy, lúc phải chịu tủi thân hoặc là nhớ ông nội, sẽ đến thành phố Tô thăm ông cụ.

Sau này, Văn Hân lấy ông nội Tang ra uy hiếp Tang Gia Ý, cậu mới giảm bớt số lần quay về.

Chỉ có thể tranh thủ dịp tết ngắn ngủi mỗi năm quay về thăm.

Thanh âm ôn nhu của Giản Tế vẫn đang tiếp tục, như đầu độc người ta:

"Cậu muốn triệt để thoát khỏi Tề gia không? Muốn rời xa mấy chuyện phiền lòng này không? Muốn đạt được tự do lớn hơn không? Tôi đều có thể cho cậu."

Tang Gia Ý mỉm cười, trong ánh mắt tích trữ một tầng nước mắt: "Được ư? Giản tiên sinh, tôi có thể biết thêm chi tiết về thân phận của anh không?"

Nhà họ Tề không dễ bị giải quyết như vậy, cậu phải xác định đối phương thật sự cường đại đến mức có thể làm được tất cả chuyện này.

Giờ khắc này, Giản Tế không phải là thần tượng Vũ Tế mà cậu sùng bái, mà là Giản tiên sinh đang đàm phán điều kiện với cậu.

Giản Tế cười đáp: "Đương nhiên."

Anh dường như sớm có chuẩn bị, đưa tư liệu của bản thân cho cậu

Trong đó bao gồm chứng minh nhân dân, sổ hộ khẩu, giấy tờ liên quan đến tập đoàn Giản thị, thậm chí còn bao gồm thông tin tài sản mà luật sư chỉnh lý cho cậu.

Tang Gia Ý cầm tới tay, chứng kiến mấy chữ Chủ tịch tập đoàn Giản thị kia, liền cảm thấy xấp tư liệu này có chút phỏng tay.

Giản thị là hào môn lâu đời, chẳng qua có lẽ đã đạt đến đỉnh cao, liền bắt đầu xuống dốc, mỗi năm lại giảm sút.

Thẳng đến 6 năm trước, người thừa kế tân nhiệm thượng vị, tiến hành cải cách nội bộ công ty mạnh mẽ, rực rỡ hẳn lên, vì thế Giản thị lại bắt đầu một vòng quay huy hoàng mới của nó.

Hiện giờ, chính là thời điểm Giản thị như mặt trời ban trưa, cho dù là Tề gia cũng phải tránh né mũi nhọn.

Về phần mấy tư liệu tài sản đó, Tang Gia Ý không lật ra, chỉ đẩy đồng loạt cho Giản Tế: "Được rồi được rồi, biết anh rất lợi hại rồi."

Giản Tế không nhịn được xoa nhẹ cái ót của cậu: "Thế nên bây giờ ý kiến của cậu là? Hay cậu còn muốn cái gì, đều có thể thảo luận."

Tang Gia Ý nâng con ngươi nhìn anh một cái.

Sau đó hình như Giản Tế nhớ đến cái gì đó, cười một tiếng, Tang Gia Ý đột nhiên có loại dự cảm không lành.

Quả nhiên, đối phương mở miệng nói: "Nếu cậu muốn thêm một điều khoản, kêu tôi thở dốc bên tai cậu cũng không phải không thể."

Tang Gia Ý:!!!

Cái vụ hiểu lầm đáng chết đó[2] vì sao lại đột nhiên công kích cậu!

[2] Gốc là 社死: một thuật ngữ trên interner, ám chỉ sự xấu hổ tột độ trước công chúng.

Mặt cậu thoáng cái đỏ lên, ý cười trong mắt Giản Tế thêm sâu: "Được rồi, không chọc cậu nữa, nói chuyện đứng đắn, cậu còn có yêu cầu gì không?"

Tang Gia Ý cố gắng bình ổn lại cảm giác xấu hổ vừa rồi, tập trung lực chú ý của bản thân vào chuyện này, trì hoãn một hồi lâu, cậu mới mở miệng.

"Không cần tôi phải làm bất cứ chuyện gì sao?"

"Phải, chỉ cần cho tôi một thân phận đã kết hôn là được."

Tang Gia Ý có chút do dự: "Chỉ là tôi có hơi tò mò."

Con ngươi gom lại của Giản Tế rũ xuống nhìn cậu.

"Có vẻ tôi là một người rất phiền phức, cậu xem chuyện phải giải quyết cùng với tôi mà cậu vừa nói, thực ra đã liên lụy cậu rất nhiều, dựa vào tình trạng của cậu dường như có thể xử lý chuyện này đơn giản hơn, ví dụ tìm một người thiếu tiền, trực tiếp giao dịch tiền bạc là được."

"Vì sao lại là tôi ạ?" Tang Gia Ý hỏi.

"Tôi từng nói rồi, bởi vì rất thích cậu, cảm thấy cậu là một bạn nhỏ rất đáng yêu."

Tang Gia Ý không nhịn được lỗ tai bắt đầu nóng lên, trong lời nói của đối phương không có bất luận ý tứ tán tỉnh kiều diễm nào, chỉ là đơn thuần coi cậu thành một đứa nhỏ.

Nhưng cũng chính kiểu khen ngợi thành tâm này, lại khiến cậu càng thêm ngượng ngùng.

"Bởi vì cuộc hôn nhân hỏng bét lại mang tính hủy diệt của cha mẹ tôi, cho nên tôi rất chán ghét, nhưng kết hôn lại là điều kiện để tôi lấy được đồ của ông ngoại, tôi liền cảm thấy, đặt cậu vào vị trí này, hình như tôi không có bài xích nó như vậy."

"Cậu cũng không cần quá lo lắng, quan hệ hôn nhân của chúng ta có lẽ kết thúc rất nhanh, sẽ không quấy nhiễu quá lớn đến cậu."

Tang Gia Ý thở phào nhẹ nhõm, thực ra cậu cũng chưa từng nghĩ tới bên cạnh sẽ tồn tại một nửa khác.

Cậu biết tính cách của bản thân, cậu không thích hợp ở chung với bất kể một người nào.

Mối quan hệ như thế này rất tốt.

Ngón tay Tang Gia Ý động đậy, chóp mũi bỗng có hơi chua xót: "Tôi thật sự có thể gặp ông nội liên tục sao?"

"Có thể, nếu ông cụ bằng lòng, đón ông ấy tới đây cũng được, tôi sẽ thu xếp tốt tất cả."

"Tôi không muốn gặp người nhà họ Tề, vậy có thể không gặp không?"

"Có thể, toàn bộ đều lấy suy nghĩ của bản thân cậu làm tiêu chuẩn."

"Tôi rất nhỏ mọn, chuyện người nhà họ Tề làm khiến tôi rất tức giận, vậy nếu như tôi muốn trả thù thì sao?"

"Có thể, thậm chí tôi còn có thể giúp cậu trút giận."

Có lẽ bản thân Giản Tế cũng không phát hiện, thực ra lời hứa hẹn của anh đã vượt quá điều lệ viết trong hợp đồng.

Cuối cùng hình như là đã hạ quyết tâm, con ngươi sáng rực của Tang Gia Ý rơi lên người Giản Tế:

"Được, vậy chúng ta kết hôn."

Giản Tế mỉm cười, anh nghiêm túc nhìn lại đối phương:

"Tiểu Ý, tết năm nay tôi cũng trải qua một mình, sang năm chúng ta có thể trải qua cùng nhau rồi."

Anh không nói rõ chuyện Tang Gia Ý một mình phát sốt ở nhà vào mùng một tết năm nay, nhưng bỗng dưng trong lòng Tang Gia Ý mềm nhũn, cậu lại nhớ tới hai tiếng độc hành trong đêm khuya trên sườn núi của bản thân.

Một giọt nước mắt nện xuống.

Có lẽ mùa xuân sang năm bọn họ đã không còn quan hệ hôn nhân, nhưng Giản Tế biết, anh muốn cho đứa nhỏ này sống tốt hơn một chút.

Trong chớp mắt này, Giản Tế thực sự đã nảy sinh một loại cảm xúc nào đó tương tự đau lòng.

Tay anh đặt sau gáy đứa nhỏ, kéo người qua, để trán đối phương chống lên vai anh.

Trong phòng khách ấm áp hòa thuận, một tiếng than nhẹ vang lên:

"Rõ là bé đáng thương."

Có người nhỏ giọng đáp lời: "Dạ."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện