Sáng ngày hôm sau, Sở Thế Kiệt thức dậy, giúp Tiểu Hi ăn mặc gọn gàng, sau đó lên xe taxi.
Chuyến bay của anh ấy là 9 giờ, bay về thành phố S.
Nhìn đồng hồ, 8 giờ, còn 1 tiếng nữa mới bay, mà trên đường ra sân bay, lại đúng lúc chạy ngang qua nhà của Hạn Thất Thất.
Sở Thế Kiệt chớp chớp đôi mắt khó hiểu ấy, nói với tài xế, “bác tài, phiền ông, khi chạy qua đường Bích Thanh, thì rẽ qua chung cư Bích Hinh Uyển một lát.”
Trước khi bay anh ấy muốn, nhìn Hạ Thất Thất thêm một lát, nếu như, có thể đúng lúc gặp được.
Xe taxi đó ngừng lại ở dưới lầu chung cư.
Một lát sau, Sở Thế Kiệt nhìn thấy Hạ Thất Thất và Mục Tư Vận vừa nói vừa cười mà rời khỏi chung cư.
Mục Tư Vận ngồi vào một chiếc xe BMW, Hạ Thất Thất cũng vào chiếc xe đó ngồi, sau đó hai người rời khỏi.
Nhìn cảnh này mà giống như một cặp vợ chồng vậy, sáng sớm, người chồng lái xe chở người vợ đi làm.
Hai người cùng ra cùng vào, ân ái như chim liền cánh vậy.
“Ba ơi, cái cô xinh đẹp lúc nãy, là mẹ...”Tiểu Hi bỗng nhiên xúc động nói, “mẹ, là mẹ...”
Lúc này Sở Thế Kiệt mới thức tỉnh lại, vì sự ham muốn nhìn Hạ Thất Thất thêm một lần nữa, mà đã tạo cho Tiểu Hi một khát khao không nên có.
Nếu như Hạ Thất Thất và Mục Tư Vận đã ở bên nhau, cho dù Tiểu Hi có nhận lại Hạ Thất Thất, thì cũng chỉ có thể thỉnh thoảng gặp mặt một lần, có mẹ, mà không có được tình thương của mẹ, đối với Tiểu Hi mà nói, không phải càng tàn nhẫn hơn sao? Sự hối hận, tràn ngập trong lòng của Sở Thế Kiệt, anh ấy nghẹn ngào nói, “không phải đâu, Tiểu Hi, cô đó chỉ là một người có khuôn mặt giống mẹ mà thôi, nhưng cô đó không phải là mẹ của Tiểu Hi đâu.”
Khuôn mặt buồn rầu của Tiểu Hi hiện lên vẻ thất vọng, “Không phải là mẹ thật sao?”
“Ừm, không phải con à.” Sở Thế Kiệt chỉ có thể trả lời một cách tàn nhẫn như vậy.
“Dạ...” ánh mắt Tiểu Hi rũ xuống thất vọng, nhưng nhanh chóng lại tươi cười, ôm chặt cổ của Sở Thế Kiệt, nói, “Không sao, Tiểu Hi có ba là đủ rồi.”
“...” cũng như đôi mắt ngây thơ của bao đứa trẻ khác, nhưng chỉ có Sở Thế Kiệt biết được, Tiểu Hi so với những đứa trẻ cùng trang lứa khác, thì đã quá hiểu chuyện và trưởng thành sớm rồi, Tiểu Hi thật ra rất khao khát có được tình thương của mẹ, nhưng phận làm cha lại không thể cho được tình thương đó.
Không biết nên nói gì hơn, Sở Thế Kiệt chỉ còn có thể nói với tài xế, “Bác tài, phiền ông cho xe chạy.”
Tài xế đang xem điện thoại, nghe thấy Sở Thế Kiệt nói có thể cho xe chạy, thì liền cất điện thoại đi và quay đầu xe lại, nhưng ông ấy đã sơ ý, quên nhìn qua kính chiếu hậu, nên đã, đụng vào nhân viên chuyển phát nhanh từ đằng sau chạy tới.
“Bùm bùm bùm...” nhân viên chuyển phát nhanh ấy, cùng với những kiện hàng đằng sau hộp xe, cứ như thế mà té ngã xuống đất cái bùm.
“Thôi không xong rồi...” giọng nói của người tài xế trầm lại, vội vã mở cửa xuống xe xem thế nào.
Nhân viên chuyển phát nhanh ngã trên đất, vừa bịt lại vết thương trên đầu gối vừa trách mắng người tài xế đã chạy xe như thế nào, còn bắt ông ấy đền tiền.
Xem điệu bộ này, chắc chắn không thể hòa giải mà phải tìm đến cảnh sát giao thông rồi.
Sở Thế Kiệt bồng Tiểu Hi xuống xe, lúc này người tài xế chỉ còn có thể ngại ngùng mà nhìn Sở Thế Kiệt nói, “Xin lỗi ông, ông có thể gọi xe khác không, chuyến xe lúc nãy, tôi sẽ không tính tiền ông.”
Sở Thế Kiệt nhẹ nhàng gật đầu, nhưng vẫn trả tiền cho chuyến xe lúc nãy.
Khi quay người lại, vừa đúng đá vào những kiện hàng trên đất, Sở Thế Kiệt đưa mắt nhìn xuống, sau đó nheo mắt lại nhìn, vừa thả Tiểu Hi xuống đất, vừa ngồi xổm xuống, nhặt một kiện hàng lên.
Anh ấy nhìn thấy, tên người nhận kiện hàng đó, vừa khéo lại là tên Hạ Thất Thất, trên đó còn ghi số điện thoại mới của cô ấy.
Ánh mắt Sở Thế Kiệt bừng tỉnh, đôi môi mím lại, móc điện thoại ra, sau đó lưu số điện thoại mới của Hạ Thất Thất vào danh bạ của mình.
Cho dù anh ấy không nhất định sẽ gọi vào số điện thoại này, nhưng anh ấy vẫn muốn lưu lại, để gửi gắm, sự tương tư.
Hai chữ tương tư, khiến Sở Thế Kiệt tự cười giễu vào mình, 30 tuổi đầu, mới biết tương tư là gì, mà vĩnh viễn sẽ không có kết quả, đúng là, rất ngốc.
Đưa kiện hàng trả lại cho nhân viên chuyển phát nhanh, Sở Thế Kiệt bồng Tiểu Hi lên, và quay lưng rời khỏi.
Chuyến bay của anh ấy là 9 giờ, bay về thành phố S.
Nhìn đồng hồ, 8 giờ, còn 1 tiếng nữa mới bay, mà trên đường ra sân bay, lại đúng lúc chạy ngang qua nhà của Hạn Thất Thất.
Sở Thế Kiệt chớp chớp đôi mắt khó hiểu ấy, nói với tài xế, “bác tài, phiền ông, khi chạy qua đường Bích Thanh, thì rẽ qua chung cư Bích Hinh Uyển một lát.”
Trước khi bay anh ấy muốn, nhìn Hạ Thất Thất thêm một lát, nếu như, có thể đúng lúc gặp được.
Xe taxi đó ngừng lại ở dưới lầu chung cư.
Một lát sau, Sở Thế Kiệt nhìn thấy Hạ Thất Thất và Mục Tư Vận vừa nói vừa cười mà rời khỏi chung cư.
Mục Tư Vận ngồi vào một chiếc xe BMW, Hạ Thất Thất cũng vào chiếc xe đó ngồi, sau đó hai người rời khỏi.
Nhìn cảnh này mà giống như một cặp vợ chồng vậy, sáng sớm, người chồng lái xe chở người vợ đi làm.
Hai người cùng ra cùng vào, ân ái như chim liền cánh vậy.
“Ba ơi, cái cô xinh đẹp lúc nãy, là mẹ...”Tiểu Hi bỗng nhiên xúc động nói, “mẹ, là mẹ...”
Lúc này Sở Thế Kiệt mới thức tỉnh lại, vì sự ham muốn nhìn Hạ Thất Thất thêm một lần nữa, mà đã tạo cho Tiểu Hi một khát khao không nên có.
Nếu như Hạ Thất Thất và Mục Tư Vận đã ở bên nhau, cho dù Tiểu Hi có nhận lại Hạ Thất Thất, thì cũng chỉ có thể thỉnh thoảng gặp mặt một lần, có mẹ, mà không có được tình thương của mẹ, đối với Tiểu Hi mà nói, không phải càng tàn nhẫn hơn sao? Sự hối hận, tràn ngập trong lòng của Sở Thế Kiệt, anh ấy nghẹn ngào nói, “không phải đâu, Tiểu Hi, cô đó chỉ là một người có khuôn mặt giống mẹ mà thôi, nhưng cô đó không phải là mẹ của Tiểu Hi đâu.”
Khuôn mặt buồn rầu của Tiểu Hi hiện lên vẻ thất vọng, “Không phải là mẹ thật sao?”
“Ừm, không phải con à.” Sở Thế Kiệt chỉ có thể trả lời một cách tàn nhẫn như vậy.
“Dạ...” ánh mắt Tiểu Hi rũ xuống thất vọng, nhưng nhanh chóng lại tươi cười, ôm chặt cổ của Sở Thế Kiệt, nói, “Không sao, Tiểu Hi có ba là đủ rồi.”
“...” cũng như đôi mắt ngây thơ của bao đứa trẻ khác, nhưng chỉ có Sở Thế Kiệt biết được, Tiểu Hi so với những đứa trẻ cùng trang lứa khác, thì đã quá hiểu chuyện và trưởng thành sớm rồi, Tiểu Hi thật ra rất khao khát có được tình thương của mẹ, nhưng phận làm cha lại không thể cho được tình thương đó.
Không biết nên nói gì hơn, Sở Thế Kiệt chỉ còn có thể nói với tài xế, “Bác tài, phiền ông cho xe chạy.”
Tài xế đang xem điện thoại, nghe thấy Sở Thế Kiệt nói có thể cho xe chạy, thì liền cất điện thoại đi và quay đầu xe lại, nhưng ông ấy đã sơ ý, quên nhìn qua kính chiếu hậu, nên đã, đụng vào nhân viên chuyển phát nhanh từ đằng sau chạy tới.
“Bùm bùm bùm...” nhân viên chuyển phát nhanh ấy, cùng với những kiện hàng đằng sau hộp xe, cứ như thế mà té ngã xuống đất cái bùm.
“Thôi không xong rồi...” giọng nói của người tài xế trầm lại, vội vã mở cửa xuống xe xem thế nào.
Nhân viên chuyển phát nhanh ngã trên đất, vừa bịt lại vết thương trên đầu gối vừa trách mắng người tài xế đã chạy xe như thế nào, còn bắt ông ấy đền tiền.
Xem điệu bộ này, chắc chắn không thể hòa giải mà phải tìm đến cảnh sát giao thông rồi.
Sở Thế Kiệt bồng Tiểu Hi xuống xe, lúc này người tài xế chỉ còn có thể ngại ngùng mà nhìn Sở Thế Kiệt nói, “Xin lỗi ông, ông có thể gọi xe khác không, chuyến xe lúc nãy, tôi sẽ không tính tiền ông.”
Sở Thế Kiệt nhẹ nhàng gật đầu, nhưng vẫn trả tiền cho chuyến xe lúc nãy.
Khi quay người lại, vừa đúng đá vào những kiện hàng trên đất, Sở Thế Kiệt đưa mắt nhìn xuống, sau đó nheo mắt lại nhìn, vừa thả Tiểu Hi xuống đất, vừa ngồi xổm xuống, nhặt một kiện hàng lên.
Anh ấy nhìn thấy, tên người nhận kiện hàng đó, vừa khéo lại là tên Hạ Thất Thất, trên đó còn ghi số điện thoại mới của cô ấy.
Ánh mắt Sở Thế Kiệt bừng tỉnh, đôi môi mím lại, móc điện thoại ra, sau đó lưu số điện thoại mới của Hạ Thất Thất vào danh bạ của mình.
Cho dù anh ấy không nhất định sẽ gọi vào số điện thoại này, nhưng anh ấy vẫn muốn lưu lại, để gửi gắm, sự tương tư.
Hai chữ tương tư, khiến Sở Thế Kiệt tự cười giễu vào mình, 30 tuổi đầu, mới biết tương tư là gì, mà vĩnh viễn sẽ không có kết quả, đúng là, rất ngốc.
Đưa kiện hàng trả lại cho nhân viên chuyển phát nhanh, Sở Thế Kiệt bồng Tiểu Hi lên, và quay lưng rời khỏi.
Danh sách chương