"Nói cho em biết thì cả thiên hạ cũng biết theo mất."
Tam Hồ xấu hổ gãi đầu, lại hỏi tiếp: "Nhưng sao hai người biết trước tám tộc sẽ làm phản mà chuẩn bị trước như vậy?"
"Thì đoán thôi."
Nhị Hồ thản nhiên đáp lại, Tam Hồ cũng biết tâm trạng hắn đang không vui nên cũng không hỏi tiếp nữa. Cái gọi là phán đoán tiên liệu này, có lẽ những người có tố chất, sinh ra để làm người thủ lĩnh mới có, còn những kẻ vô lo vô nghĩ như cậu chắc là không rồi.
Quân tám tộc còn sống sót chừng hơn chục tên, chẳng tên nào còn lành lặn, sợ hãi lê cái thân tàn đầy máu me chạy mất. Mấy trăm thi thể nằm chất đống lên nhau, những mảnh thi thể tay, chân, đầu rời rạc lăn lóc khắp nơi. Một khoảng đất trống bị máu tươi nhuộm thành một màu đỏ gay mắt, mùi tanh nồng của máu hoà lẫn với mùi thuốc súng làm người ta ngửi thôi cũng ói ra mật xanh mật vàng.
Quân của Cảnh Dương dạt sang hai bên, chừa đường cho một chiếc xe ngựa đi tới. Người ngồi bên ngoài đánh xe ngựa là Hoàng Khải, người ngồi bên trong là Cảnh Dương.
Nhị Hồ biết Cảnh Dương không thể hiện thân ngoài ánh sáng nên cũng không làm khó cậu, chỉ hướng vào trong nói lớn:
"Đa tạ, chúc hai người bên nhau hạnh phúc, sớm sinh quý tử."
Bên trong xe ngựa có tiếng bật cười khe khẽ, một giọng nói trầm ổn truyền ra:
"Đa tạ vì những gì ngươi đã làm cho cô ấy, cũng chúc vợ chồng ngươi bên nhau hạnh phúc, sớm sinh quý tử. Chúc ngươi sớm ngồi lên ngôi vị tộc trưởng Hồ tộc."
Nhị Hồ phất tay, hai thằng hầu khiêng một cái cáng đi tới nom như khiêng người chết: "Trả cho ngươi. Bảo cô ta cút xa Ngải một chút."
Tuy Cúc Tiên là em họ của Cảnh Dương nhưng sau tất cả những gì cô ta làm, cậu không buồn hé mắt nhìn lấy một cái, cứ thế cho hai người lính khiêng cái cáng đem về, cũng không buồn đắp cho cô ta một mảnh chăn mỏng nào.
Mấy ngày Cảnh Dương dẫn quân đi đánh Hồ tộc cũng là mấy ngày cô Ngải ở nhà lo lắng không thôi. Bà Chúa Sen cách vài ngày lại xuống trần một lần thăm vợ chồng cô, thái độ của bà với cô thay đổi hoàn toàn, cưng chiều cô nhiều lúc còn hơn cả cậu Cảnh Dương.
"Xem cái bụng này, nhòn nhọn nhô lên, nhất định là một thằng cháu trai của bà."
"Mẹ này, mới có hơn một tháng, bụng con còn phẳng lì, sao mà nhìn ra bụng nhọn hay vậy?" - Cô Ngải bật cười.
Cảnh Dương dặn cô không được nói với bà chuyện cậu dẫn quân đi đánh Hồ tộc, nếu bà biết sẽ lại lo lắng. Bà luôn lo sợ cậu bây giờ chỉ là một hồn ma, làm sao mà đánh lại được một đám Hồ yêu, nhưng bà đâu biết con trai mình không chỉ đánh được mà còn đánh toàn thắng.
Bà Chúa Sen lấy ra một hộp phấn son tinh xảo đẹp mắt tặng cho cô Ngải, so với hộp lần trước đẹp lấp lánh và thơm hơn rất nhiều, quan trọng là hộp phấn son này hoàn toàn bình thường, không hề trộn độc chu sa như lần trước.
"Mẹ lại cho con đồ nữa, mẹ con dặn đang mang thai cũng không nên dùng quá nhiều phấn son đâu. Mà hộp phấn lần trước sao mẹ lại vứt đi vậy, con còn chưa dùng được mấy lần."
Bà Chúa Sen nghĩ đến hành động hồ đồ của mình lần trước, nét mặt hơi sượng trân, trong lòng hối hận vô cùng:
"Hộp đó không tốt bằng hộp này, đã là con dâu của ta thì cái gì cũng phải dùng đồ tốt nhất."
"Bẩm bà, bẩm cô, hoàng hậu nương nương tới!"
Con Bé từ bên ngoài vội vã chạy vào, hoàng hậu lặn lội đến tận nơi này làm người hầu chúng nó hết cả hồn, ngay cả cô Ngải cũng tròn mắt ngạc nhiên.
"Tham kiến nương..."
"Đứng dậy đi, ngươi đang có thai mà." - Hoàng hậu vội ngăn cản khi thấy cô hành lễ.
Trông thấy một bà bà khí chất bất phàm, hoàng hậu ngẩn ra vài giây sau đó lập tức sáng mắt lên như tỉnh ngộ ra:
"Để ta đoán, bà lão đây chắc hẳn là mẹ của Cảnh Dương, mẹ chồng của Ngải."
"Nương nương anh minh."
Hoàng hậu trò chuyện hỏi thăm cái thai trong bụng cô một lúc rồi ngại ngùng hỏi: "Thạch bà có nhà không?"
Nãy giờ hoàng hậu quấn một cái khăn che đi vết sẹo cực lớn trên trán, cô Ngải liền biết mục đích hoàng hậu đến đây vì muốn tìm Thạch bà chữa mờ sẹo.
"Nương nương đừng lo, thiếp thân thấy người vẫn luôn xinh đẹp. Mẹ thiếp có nhà, để bà xem cho người."
Con Bé dẫn Thạch bà đi ra, hoàng hậu trông thấy không khỏi cảm thán, nhà này từ vợ đến chồng cho đến cha mẹ hai bên đều đẹp, đứa bé trong bụng cô Ngải sau này không biết đẹp cỡ nào.
Thạch bà xem xét vết sẹo trên trán hoàng hậu rồi nói: "Thái y trong cung trị thương rất tốt, không phải lo di chứng đâu. Còn về vết sẹo thì nương nương bôi cái này, đều đặn buổi tối trước khi đi ngủ, không quá một tháng sẽ mờ sẹo làn da mịn màng."
Hoàng hậu mừng rỡ vô cùng nhận lấy lọ cao bôi Thạch bà đưa cho, nhưng nụ cười trên môi nhạt dần rồi lại ngượng ngùng hỏi tiếp: "Nếu không phiền Thạch bà có thể cho ta thêm một lọ nữa không? Thái tử cũng mới bị thương để lại một vết sẹo lớn, có thể cho ta một lọ nữa bôi cho nó..."
Tam Hồ xấu hổ gãi đầu, lại hỏi tiếp: "Nhưng sao hai người biết trước tám tộc sẽ làm phản mà chuẩn bị trước như vậy?"
"Thì đoán thôi."
Nhị Hồ thản nhiên đáp lại, Tam Hồ cũng biết tâm trạng hắn đang không vui nên cũng không hỏi tiếp nữa. Cái gọi là phán đoán tiên liệu này, có lẽ những người có tố chất, sinh ra để làm người thủ lĩnh mới có, còn những kẻ vô lo vô nghĩ như cậu chắc là không rồi.
Quân tám tộc còn sống sót chừng hơn chục tên, chẳng tên nào còn lành lặn, sợ hãi lê cái thân tàn đầy máu me chạy mất. Mấy trăm thi thể nằm chất đống lên nhau, những mảnh thi thể tay, chân, đầu rời rạc lăn lóc khắp nơi. Một khoảng đất trống bị máu tươi nhuộm thành một màu đỏ gay mắt, mùi tanh nồng của máu hoà lẫn với mùi thuốc súng làm người ta ngửi thôi cũng ói ra mật xanh mật vàng.
Quân của Cảnh Dương dạt sang hai bên, chừa đường cho một chiếc xe ngựa đi tới. Người ngồi bên ngoài đánh xe ngựa là Hoàng Khải, người ngồi bên trong là Cảnh Dương.
Nhị Hồ biết Cảnh Dương không thể hiện thân ngoài ánh sáng nên cũng không làm khó cậu, chỉ hướng vào trong nói lớn:
"Đa tạ, chúc hai người bên nhau hạnh phúc, sớm sinh quý tử."
Bên trong xe ngựa có tiếng bật cười khe khẽ, một giọng nói trầm ổn truyền ra:
"Đa tạ vì những gì ngươi đã làm cho cô ấy, cũng chúc vợ chồng ngươi bên nhau hạnh phúc, sớm sinh quý tử. Chúc ngươi sớm ngồi lên ngôi vị tộc trưởng Hồ tộc."
Nhị Hồ phất tay, hai thằng hầu khiêng một cái cáng đi tới nom như khiêng người chết: "Trả cho ngươi. Bảo cô ta cút xa Ngải một chút."
Tuy Cúc Tiên là em họ của Cảnh Dương nhưng sau tất cả những gì cô ta làm, cậu không buồn hé mắt nhìn lấy một cái, cứ thế cho hai người lính khiêng cái cáng đem về, cũng không buồn đắp cho cô ta một mảnh chăn mỏng nào.
Mấy ngày Cảnh Dương dẫn quân đi đánh Hồ tộc cũng là mấy ngày cô Ngải ở nhà lo lắng không thôi. Bà Chúa Sen cách vài ngày lại xuống trần một lần thăm vợ chồng cô, thái độ của bà với cô thay đổi hoàn toàn, cưng chiều cô nhiều lúc còn hơn cả cậu Cảnh Dương.
"Xem cái bụng này, nhòn nhọn nhô lên, nhất định là một thằng cháu trai của bà."
"Mẹ này, mới có hơn một tháng, bụng con còn phẳng lì, sao mà nhìn ra bụng nhọn hay vậy?" - Cô Ngải bật cười.
Cảnh Dương dặn cô không được nói với bà chuyện cậu dẫn quân đi đánh Hồ tộc, nếu bà biết sẽ lại lo lắng. Bà luôn lo sợ cậu bây giờ chỉ là một hồn ma, làm sao mà đánh lại được một đám Hồ yêu, nhưng bà đâu biết con trai mình không chỉ đánh được mà còn đánh toàn thắng.
Bà Chúa Sen lấy ra một hộp phấn son tinh xảo đẹp mắt tặng cho cô Ngải, so với hộp lần trước đẹp lấp lánh và thơm hơn rất nhiều, quan trọng là hộp phấn son này hoàn toàn bình thường, không hề trộn độc chu sa như lần trước.
"Mẹ lại cho con đồ nữa, mẹ con dặn đang mang thai cũng không nên dùng quá nhiều phấn son đâu. Mà hộp phấn lần trước sao mẹ lại vứt đi vậy, con còn chưa dùng được mấy lần."
Bà Chúa Sen nghĩ đến hành động hồ đồ của mình lần trước, nét mặt hơi sượng trân, trong lòng hối hận vô cùng:
"Hộp đó không tốt bằng hộp này, đã là con dâu của ta thì cái gì cũng phải dùng đồ tốt nhất."
"Bẩm bà, bẩm cô, hoàng hậu nương nương tới!"
Con Bé từ bên ngoài vội vã chạy vào, hoàng hậu lặn lội đến tận nơi này làm người hầu chúng nó hết cả hồn, ngay cả cô Ngải cũng tròn mắt ngạc nhiên.
"Tham kiến nương..."
"Đứng dậy đi, ngươi đang có thai mà." - Hoàng hậu vội ngăn cản khi thấy cô hành lễ.
Trông thấy một bà bà khí chất bất phàm, hoàng hậu ngẩn ra vài giây sau đó lập tức sáng mắt lên như tỉnh ngộ ra:
"Để ta đoán, bà lão đây chắc hẳn là mẹ của Cảnh Dương, mẹ chồng của Ngải."
"Nương nương anh minh."
Hoàng hậu trò chuyện hỏi thăm cái thai trong bụng cô một lúc rồi ngại ngùng hỏi: "Thạch bà có nhà không?"
Nãy giờ hoàng hậu quấn một cái khăn che đi vết sẹo cực lớn trên trán, cô Ngải liền biết mục đích hoàng hậu đến đây vì muốn tìm Thạch bà chữa mờ sẹo.
"Nương nương đừng lo, thiếp thân thấy người vẫn luôn xinh đẹp. Mẹ thiếp có nhà, để bà xem cho người."
Con Bé dẫn Thạch bà đi ra, hoàng hậu trông thấy không khỏi cảm thán, nhà này từ vợ đến chồng cho đến cha mẹ hai bên đều đẹp, đứa bé trong bụng cô Ngải sau này không biết đẹp cỡ nào.
Thạch bà xem xét vết sẹo trên trán hoàng hậu rồi nói: "Thái y trong cung trị thương rất tốt, không phải lo di chứng đâu. Còn về vết sẹo thì nương nương bôi cái này, đều đặn buổi tối trước khi đi ngủ, không quá một tháng sẽ mờ sẹo làn da mịn màng."
Hoàng hậu mừng rỡ vô cùng nhận lấy lọ cao bôi Thạch bà đưa cho, nhưng nụ cười trên môi nhạt dần rồi lại ngượng ngùng hỏi tiếp: "Nếu không phiền Thạch bà có thể cho ta thêm một lọ nữa không? Thái tử cũng mới bị thương để lại một vết sẹo lớn, có thể cho ta một lọ nữa bôi cho nó..."
Danh sách chương