Edit: Doãn Y Y

Beta: Doãn Uyển Du

Thành phố Giang, cửa hàng Armani, nhóm nhân viên chuẩn bị nghênh đón thời khắc bận rộn nhất trong ngày.

Không phải vì khách hàng nhiều, mà bởi vì hội viên siêu cấp của bọn họ, Kim tiên sinh tới.

Theo quan sát, buổi tối hẳn là anh có một bữa tiệc xã giao quan trọng, cho nên hơi khó tính, đã thử qua vài bộ tây trang, tuy rằng mỗi bộ anh mặc đều rất đẹp, nhưng đều không làm anh hài lòng.

Kim Trạch đứng trước gương, nhìn bộ tây trang xám đậm trên người, hơi nhíu mày, nhớ tới bộ quần áo sáng nay của Hứa Trừng Dạ, vốn còn cảm thấy bộ này khá thuận mắt, nháy mắt liền không thích.

"Đổi."

Anh đơn giản ném lại mấy chữ cho nhà tạo hình, nhà tạo hình lập tức tiếp tục chịu thương chịu khó đi chọn lựa.

Kỳ thật bản thân Kim Trạch không phải người bắt bẻ khó tính về chuyện quần áo, để phối hợp với thân phận hiện tại, ngày xưa đều là nhà tạo hình đưa cái gì thì mặc cái đó, tủ quần áo có đủ các loại phong cách, đủ cho các loại trường hợp, nhưng đa số đều chỉ mặc qua một lần.

Nhưng hôm nay có chút tốn tâm tư, anh đặc biệt khó tính với quần áo, những phong cách trước kia anh thích, nhà tạo hình đưa đến, đều bị anh vứt đi như giày rách.

Nhà tạo hình cân nhắc nửa ngày, đánh liều quyết định, cầm một bộ tây trang đen nhung nhìn cực kì "điệu", còn thêu thủ công thêm một hình thiên nga, trực tiếp đưa Kim Trạch, loại quần áo như này ngày thường căn bản không lọt nổi vào mắt Kim Trạch, thuần màu đen, ổn trọng lại an tĩnh, đường hoàng nhưng không phù hợp với tính cách kiêu ngạo của anh, cũng không thể hiện được cái loại khí thế "Lão tử là thiên hạ đệ nhất", nhà tạo hình chưa bao giờ chọn loại này, nhưng lúc này, khi anh ta thở hồng hộc xách theo bộ tây trang này đến cạnh Kim Trạch, Kim Trạch rốt cuộc cũng có chút chuyển biến.

Anh hơi mỉm cười, nhìn chằm chằm bộ tây trang đó, như ban ân mà gật nhẹ một cái, những nhân viên bận rộn xung quanh cùng nhà tạo hình nhẹ nhàng thở ra.

Ơn trời, cuối cùng cũng xong, bọn họ rốt cuộc cũng có thể kết thúc công việc.

Khách sạn Thắng Cảnh.

Hứa Trừng Dạ cùng đoàn trưởng đứng lẫn trong đám người chờ ở cửa.

Đồng nghiệp đi cùng tiếp tục lảm nhảm: "Đoàn trưởng, vị khách ngày hôm nay có địa vị gì thế? Ông cùng người đó ăn cơm, vì sao còn phải gọi chúng tôi theo chứ?"

Vì vô tình, lúc Chu Nham hẹn đoàn trưởng vũ đoàn buổi tối ăn cơm với Kim Trạch, không nói thẳng là muốn Hứa Trừng Dạ đi theo, anh ta chỉ nói hy vọng những trụ cột của vũ đoàn bọn họ đều có thể có mặt, để boss có thể nhìn thấy thành ý của bọn họ, cho nên đoàn trưởng vũ đoàn Lâm Minh đã gọi theo ba vũ công ưu tú nhất.

So với hai người kia, Hứa Trừng Dạ rất yên tĩnh, không nói chuyện, nếu muốn đợi người thì cô sẽ đứng ở đó chờ, một câu oán hận cũng không có.

Cô gái vừa nói chuyện nhìn cô một cái, lại nhìn đoàn trưởng, lẩm bẩm một câu: "Bọn tôi không phải bồi rượu, cùng người khác ăn cơm còn muốn gọi bọn ta tới, đúng là được mở rộng tầm mắt."

Lâm Đoàn trường không vui nói: "Minh Na, cô nói gì vậy?! Cái gì mà bồi rượu với không bồi rượu, không cần nói khó nghe như vậy, chỉ là ăn một bữa cơm thôi. Gần đây có một nhà đầu tư lớn muốn đầu tư vào vũ đoàn chúng ta, nếu thành công kí hợp đồng chúng ta có thể đổi chỗ huấn luyện, đổi trang phục và thiết bị mới, chẳng lẽ các cô không muốn à?"

Vừa nhắc đến cái này, cô gái vừa nói tên Tô Minh Na kia hai mắt đã sáng rực: " Thật sao?"

Tất Hạ bên cạnh cô ta cũng chờ mong nói: "Có thể đổi chỗ tập luyện sao? Tôi đã sớm cảm thấy nơi huấn luyện của vũ đoàn chúng ta quá cũ, nếu có thể đổi tới một nơi mới, giao thông thuận tiện thì thật tốt quá!"

Lâm Minh bất đắc dĩ nói: "Đương nhiên là sự thật, tôi lừa các cô làm gì?" Ông ta vừa dứt lời, thần sắc bỗng nhiên nghiêm túc hẳn, chỉ vào cái xe cách đó không xa nói, "Đều chỉnh đốn lại tinh thần cho tôi, nhà đầu tư đã tới, đừng chậm trễ."

Hai cô gái nhìn theo hướng Lâm Minh chỉ, Hứa Trừng Dạ vẫn luôn thờ ơ như người ngoài cuộc, lúc này mới có phản ứng, nhìn theo hướng đoàn trưởng chỉ.

Rolls-Royce giá trị xa xỉ tự cao tự đại đỗ trước mặt họ, bên trong khách sạn, vài nhân viên vội vàng lao ra, lướt qua người bọn họ trước bước xuống bậc thang, chờ xe mở.

Hứa Trừng Dạ và những người khác bị bắt lui về sau một chút, cô híp mắt, tầm mắt nhìn cửa xe của chiếc xe kia, bước xuống trước là tài xế và một người đàn ông trẻ tuổi, chắc là trợ lý.

Người đàn ông trẻ tuổi vừa xuống xe, liền vòng xuống phía sau mở cửa sau, theo sát đó, một đôi giày da màu đen không dính bụi từ trong xe bước ra, đặt trên mặt đất, chủ nhân chiếc giày rất nhanh lộ mặt.

Anh xuống xe đứng yên một lúc, dáng người đĩnh bạt thon dài, tây trang nhung đen thêu thủ công hoa văn thiên nga giống như được đặt may theo thân hình anh, dán sát từng tấc một dáng người ưu tú của anh. Eo nhỏ, vai rộng, dáng người tam giác ngược chuẩn tỉ lệ hoàng kim, đến cả đôi mắt kia, đều mang theo ánh nhìn thâm thúy khiến người khác né tránh, không dám nhìn thẳng.

Tây trang Armani, giày da SilvanoLattanzi, cánh tay hơi duỗi, chậc, đồng hồ Patek Philippe, ba thứ này, trăm vạn vẫn không mua nổi một cái, riêng chiếc đồng hồ đã có giá trị hết hồn, người này mặc kệ đi đến nơi nào, đều là tiền mặt di động.

Người đàn ông đẹp trai lại lắm tiền, tuổi tác cũng không lớn, Tất Hạ và Tô Minh Na đã bắt đầu kinh ngạc châu đầu ghé tai, Hứa Trừng Dạ liếc mắt nhìn bọn họ một cái, nghiêng đầu, nói lời này hình như có chút không thích hợp, nhưng cô cảm thấy người đàn ông này rất quen thuộc.

"Kim tổng, ngài tới rồi."

Lâm Đoàn trưởng là người đầu tiên tiến lên chào hỏi, nhiệt tình cùng người đàn ông được gọi là Kim tổng bắt tay, người đàn ông đó mang một cặp mắt kính không gọnh, nhìn qua văn hoá lại nho nhã, một đôi mắt phượng rực rỡ lung linh, sóng nước lóng lánh, lại có mị lực, đàn ông như vậy, còn có tiền, đúng là không mấy cô gái nhỏ có thể cưỡng lại được.

Tiền đề là, lúc giơ tay nhấc chân, không mang theo sự cường thế cùng phong độ quân tử cố tình như tạo dựng.

Hứa Trừng Dạ móc móc lỗ tai, làm lơ hai người bên cạnh vừa rồi còn oán giận, hiện tại nhiệt tình dào dạt, điều chỉnh thần sắc thoả đáng khéo léo nhìn đối phương, sau đó ánh mắt đối phương liền trên người Lâm Đoàn trường trực tiếp chuyển qua cô.

Nói đến cũng khéo, hôm nay quần áo Hứa Trừng Dạ với vị đầu tư này rất hài hòa, từ vải dệt đến màu sắc, không có chỗ nào không tương xứng, giống như trang phục tình nhân, tình huống này khiến lòng Hứa Trừng Dạ vẫn luôn bình tĩnh thoáng nổi lên gợn sóng.

Nhưng mà, so với gợn sóng nhỏ bé trong lòng cô, sóng trong lòng Kim Trạch cuồn cuộn như sóng thần.

Có lẽ vì tôn trọng khách hàng, cũng có thể do hết mưa rồi, cô không cảm thấy quá lạnh, Hứa Trừng Dạ không mặc áo khoác khi ra cửa buổi sáng, chỉ mặc một chiếc váy dài màu đen phối đai đeo tinh tế.

Đường cong hoàn mỹ, xương quai xanh tinh xảo, cổ thiên nga, mái tóc đen dài được búi gọn, chỉ có vài sợi bướng bỉnh rũ trên vai, bây giờ cô đang đứng đối diện anh, anh có thể nhìn thấy rõ ràng từng chi tiết trên khuôn mặt cô, môi đỏ, mắt thon dài, hoàn toàn khác với những cô gái khác chỉ biết đập khuôn một kiểu, đôi mắt cô to tròn, rất sáng, ánh mắt xinh đẹp lạnh nhạt, chóp mũi thấm chút mồ hôi không những không ảnh hưởng tới vẻ bề ngoài của cô, ngược lại càng khiến khí chất cô thêm đặc biệt.

Thật ra, nếu là người khác, quần áo đơn bạc, nhưng môi lại đỏ tươi như lửa sẽ khiến người ta cảm giác rất tục khí, nhưng với cô lại hoàn toàn khác, chẳng những không khiến cho người ta cảm thấy thấp kém, ngược lại làm Kim Trạch cảm thấy...... Đơn giản nhưn lịch sự tao nhã, thanh nhã mà trí thức, từ kia nói như thế nào ấy nhỉ? Nga, đúng rồi —— nhìn muốn quên lối về.

Giờ này phút này, mặc dù không phải rõ như ban ngày, nhưng cũng coi như phố lớn ngõ nhỏ, thân là một người đàn ông, nhìn chằm chằm vào cô gái không quen biết cũng không lễ phép cho lắm. Nhưng Kim Trạch một chút cũng không cảm thấy như vậy, đôi mắt thẳng tắp lăng lặng dính trên người Hứa Trừng Dạ, đến Chu Nham cũng cảm thấy thẹn thùng, anh vẫn không thu ánh nhìn lại, khiến Lâm Minh không thể không đi qua ngăn trở tầm mắt anh, khụ một tiếng nhắc nhở đối phương.

Nghe thấy tiếng khụ kia, tầm mắt lại bị đối phương ngăn cách, Kim Trạch đành phải đình chỉ việc thưởng thức sắc đẹp, anh đặc biệt bình tĩnh nói: "Xin lỗi, tôi rất thích điệu múa của Hứa tiểu thư, khó có được một lần nhìn thấy người thật, nhất thời có chút thất thần, khiến Lâm Đoàn trưởng chê cười rồi."

Đủ bình tĩnh khiến người ta kính nể, có thể đem hành vi vô lễ nhìn chằm chằm con gái nhà người ta như thế giải thích đường hoàng như vậy, công phu đổi trắng thay đen của boss càng ngày càng thâm hậu, Chu Nham hổ thẹn trong lòng thầm nghĩ, rốt cuộc mọi người ở đây duy nhất chỉ có anh ta rõ ràng, trước khi anh ta đưa ra cái hạng mục đầu tư này, boss căn bản không biết Hứa Trừng Dạ là ai......

"Không sao, bên ngoài trời lạnh, chúng ta đi vào vừa ăn vừa nói chuyện đi."

Lâm Đoàn Trưởng tin là thật, cười tủm tỉm chiêu đãi Kim Trạch, Kim Trạch hơi gật đầu, cùng ông ta đi vào, Chu Nham, Hứa Trừng Dạ và mấy người đồng nghiệp theo phía sau, Chu Nham nhịn nửa ngày, rốt cuộc vẫn không nhịn được, tiến đến cạnh Hứa Trừng Dạ nhỏ giọng nói: "Ừm, Hứa tiểu thư, xin chào, boss cực kì thích các vũ điệu của cô, tôi cũng là một fan hâm mộ cô, lát nữa nếu có thời gian, cô có thể ký tên cho tôi không?"

Chu Nham cúi đầu, thật cẩn thận thỉnh cầu, nhưng mãi không được câu trả lời của đối phương, mới tò mò, ngẩng đầu nhìn qua, liền phát hiện tâm tư Hứa Trừng Dạ căn bản không đặt chỗ này, cô chăm chú nhìn bóng dáng Kim Trạch phía trước, đôi mắt thanh lãnh lóe ra những tia sáng kỳ quái.

Trong lòng Chu Nham kêu lên một tiếng, lập tức làm bộ cái gì mình chưa từng nói, đỏ mặt đi qua một bên.

Lúc này, Hứa Trừng Dạ đã nhận ra vị Kim tổng này là ai, từ lúc cô bắt đầu học ba lê, đến khi chân chính trở thành một vũ công múa ba lê, tính đến giờ đã là mười mấy năm, đêm qua là lần đầu tiên có người ngay khi vở kịch vừa mới bắt đầu đã rời đi, bóng dáng người đàn ông đó, Hứa Trừng Dạ muốn quên cũng khó.

Thì ra là anh.

Hứa Trừng Dạ hơi cong môi, lãnh đạm cười một chút, hừ nhẹ một tiếng chuyển tầm mắt, đi theo mọi người vào phòng, chọn một vị trí cách xa Kim Trạch nhất.

Lâm Đoàn trưởng ngồi vững, bắt đầu cùng Kim Trạch nói chuyện về việc đầu tư, Tô Minh Na ngồi cạnh Hứa Trừng Dạ nghe thấy tên Kim Trạch, nhỏ giọng nói: "Tôi còn tưởng là ai, phô trương như vậy, thì ra là Kim Trạch."

Tất Hạ kỳ quái hỏi: "Kim Trạch? Là ai vậy?"

Tô Minh Na hạ giọng nói: " Tiểu khu cô ở hiện tại, người xây dựng chính là anh ta."

Tất Hạ mở to mắt nói: "...... Cô là nói Trạch Thương sao? Anh ta là boss của Trạch Thương?"

Xem vẻ mặt Tất Hạ biểu tình giống như " Người này rất giỏi", Tô Minh Na ra vẻ kiêu ngạo, khinh thường nói: "Là anh ta, nhưng cũng không có gì ghê gớm, bất quá chỉ là một tên thổ hào* thôi, không thấy tin tức mấy ngày hôm trước sao? Phóng viên đi tìm anh ta lý luận, anh ta còn có thể nói ra mấy câu không biết xấu hổ như vậy, đúng là nhà tư bản, quỷ hút máu. Hơn nữa, theo tôi được biết, anh ta còn chưa tốt nghiệp cao trung đã ra buôn bán, quê quán ở nơi thâm sơn cùng cốc, một chút văn hóa cũng không có."

*Thổ hào: phú hào địa chủ có quyền thế nhưng xuất thân từ nông thôn, xã hội cũ, không học nhiều

(đã cập nhật ở văn án)

Tất Hạ tuổi còn nhỏ, bộ dáng ngây thơ mờ mịt, cũng không biết có hiểu quan điểm của Tô Minh Na hay không.

Nhưng Hứa Trừng Dạ người vẫn kín như bưng, nhìn thoáng qua Tô Minh Na, đối phương xấu hổ khụ một tiếng, yên lặng trở lại, trong lòng thấp thỏm hi vọng không phải tâm tư của mình bị phát hiện.

Hứa Trừng Dạ không biết, ánh mắt cô chạm với Tô Minh Na chỉ là động tác rất nhỏ, nhưng tất cả đều lọt vào tầm mắt Kim Trạch người nhìn như chuyên tâm chuyện phiếm với Lâm Đoàn trưởng.

Còn tưởng rằng chỉ là mỹ nhân băng sơn thanh lãnh, hiện tại xem ra, thì ra cũng có tính khí nho nhỏ. Loại nhau tâm tình giống như phát hiện bảo tàng này, làm Kim Trạch cảm thấy trước mắt anh đang là một mảnh sương mù mênh mông, tầm mắt mơ hồ, sau đó trong nháy mắt, hết thảy đều sáng lên, sương mù tan đi, còn có người kia, sáng đến lạ, chói mắt như ánh bình minh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện