Edit: Doãn Y Y

Beta: Doãn Uyển Du

Chương 1

"Tôi làm địa ốc, vì muốn cho dân chúng trong thành thị có cái nhà, cho những người phiêu bạc có một chỗ an cư lạc nghiệp. Theo tôi, đây là việc thiện tỏa khắp mọi chúng sinh, cho nên tôi lấy tên công ty là Trạch Thương. Hiện tại các người nói tôi là quỷ hút máu, tôi không thể tán đồng."

* Bất động sản hay còn gọi là địa ốc là một thuật ngữ pháp luật bao gồm đất đai và những gì dính liền vĩnh viễn với mảnh đất như là nhà cửa, ga ra, kiến trúc ở trên hoặc dầu khí, mỏ khoáng chất ở dưới mảnh đất đó.

Trung tâm thành phố Giang, lá cờ xí nghiệp kiêu kì tung bay trên tòa office building.

Trong phòng hội nghị cao nhất của Office building, các phóng viên được mời tới phỏng vấn trợn mắt há hốc mồm nhìn người đàn ông đang nói chuyện.

Anh mang mắt kính, bề ngoài tuấn dật nho nhã, mắt phượng nheo lại phát ra tia sáng nhàn nhạt, điềm nhiên bày mưu tính kế đám người nghe, nói xong, khóe miệng anh hơi hơi cong lên, đường hoàng tự cao tự đại mỉm cười.

Có thể làm trò "Không biết xấu hổ" trước nhiều người tới như vậy, người này sao có thể là người đường hoàng. Nhưng thật sự, bọn họ lại không thể phản bác, chỉ có thể dùng ánh mắt khó tin nhìn chằm chằm đối phương.

"Chẳng lẽ mọi người không mua nổi phòng, hoặc là các công ty địa ốc khác ào ào lên giá nhà, là do tôi sai sao?"

Anh còn giả bộ buồn rầu, mặt không đỏ tim không loạn tiếp tục chọc giận mọi người, nói xong còn bất đắc dĩ thở dài, nghiêng đầu, ngón tay thon dài như ngọc xoa xoa thái dương, giống như vô cùng khó xử nói: "Không bằng như vậy đi, hôm nay các vị tới trình diện, nếu nhất định phải có thứ gì mang về, tôi có thể chiết khấu 9% cho mọi người, xem như giúp đỡ người nghèo, như thế nào?" Nói xong, còn dõng dạc bổ sung, "Thật hổ thẹn, tôi chỉ làm chút việc nhỏ bé, ngàn vạn lần không cần mang ơn đội nghĩa với tôi."

Quá kiêu ngạo.

Quá không biết xấu hổ.

Đám phóng viên đều nhìn không được nữa, múa may chỉ camera muốn để người đàn ông kia nói chuyện kiêng kị một chút. Mà anh giống như thật sự không để vào mắt, hơi ghé mắt nhìn sang bên cạnh, đội trưởng đội bảo an luôn canh giữ ở đó tùy thời hành động, lập tức lạnh măt tiến lên động tác điêu luyện đẹp mắt, hiển nhiên được huấn luyện đoạt lấy camera.

"Các vị phóng viên, có những thứ có thể mang, cũng có những thứ không thể, tỷ như đương sự không đồng ý cho mọi người quay chụp. Mọi người là người làm công tác văn hoá, so với tôi càng hiểu pháp luật, tin tưởng hậu quả của việc xâm phạm quyền cá nhân, mọi người so với tôi càng rõ ràng hơn đi."

Người đàn ông chậm rãi đứng lên, bộ tây trang màu xanh biển, trang trí những hoa văn ám sắc, hàng khuy trước ngực được cài cẩn thận, cà vạt rực rỡ trên cổ không những không có vẻ tục khí, ngược lại càng làm khí chất cả người anh thêm cao quý điển nhã, anh tuấn mười phần, GUCCI nên đi tìm anh làm người phát ngôn cho nhãn hiệu.

Nữ phóng viên vốn đang rất phẫn nộ, vừa lúc anh quay về phía cô chớp mắt, ánh mắt lưu chuyển, mặc dù không nói lời nào, nhưng hàm ý sâu sắc.

Nữ phóng viên như bị sét đánh, sững sờ tại chỗ, mờ mịt nhìn anh, lúc phản ứng lại, đã bị bảo an đuổi ra khỏi phòng họp, bị ném thẳng đến chỗ thang máy rồi.

Cửa thang máy mở ra, nữ phóng viên vừa đi vào, vừa quay đầu lại nhìn hướng phòng họp cao nhất của địa ốc Trạch Thương, nhịn không được mặt đỏ tim đập. Cô ta nghĩ thầm, vị boss tổng của Trạch Thương này, không giống người thường, lại cộng thêm...... Danh bất hư truyền.

Trong phòng hội nghị.

Sau khi những người không liên quan rời khỏi, người còn có thể lưu lại chỉ khoảng bốn năm công ty cao tầng.

Quần áo khéo léo, diện mạo tinh xảo, vị nữ phó tổng đứng dậy đi rót ly nước ấm, tư thái ưu nhã đi đến vị trí trung tâm, khom lưng đặt ly nước xuống, khách khí nhu hòa nói: "Kim tổng, nói nhiều như vậy, nhất định mệt mỏi, uống nước đi."

Người được gọi là Kim tổng nhoẻn miệng cười, cho mỹ nhân một ánh mắt cảm tạ, liền bưng ly nước nhấp một ngụm, lúc buông ly nước, môi mỏng mang theo ánh nước liễm diễm, là người nếu nhìn thấy, thật sự rất khó mà không nghĩ bậy, giống như nếu không làm vậy, là không tôn kính với sắc đẹp này.

"Kim tổng, anh sao phải kêu bảo an cho đám người kia đi lên, bọn họ chẳng qua chỉ loè thiên hạ thôi, giá nhà cao cũng không phải do chúng ta sai, những công ty địa ốc nhỏ cả ngày vì muốn kiếm thêm mấy đồng tiền mà ào ào lên giá, chúng ta đâu thể nào quản chuyện này? Phiên giao dịch gần đây giá mỗi mét vuông của chúng ta còn thấp hơn bọn họ một ít, thật không biết vì sao đám người kia không đưa tin về chúng ta tốt một chút, cứ một hai bắt lấy chúng ta không bỏ, coi chúng ta như con thế mạng."

Cao quản lí đối diện căm phẫn, vùng tay lới lỏng cà vạt một chút, thật sự thực tức giận.

Chỉ là, boss của anh ta, Kim Trạch Kim tổng, giống như chưa xảy ra chuyện gì, không một chút ảnh hưởng, trực tiếp chuyển đề tài, tiếp tục đàm luận vấn đề trước khi đám phóng viên tiến vào.

"Các người đưa lên ba cái phương án đầu tư dày cộp, mỗi cái ít nhất cũng hơn ba mươi mấy trang, muốn để tôi xem đến khi nào? Thời gian là tiền bạc, hiện tại cho mỗi người hai phút, phân tích đơn giản ba phương án này."

Kim Trạch không quan tâm nhàn nhạt nói, lại nhìn đồng hồ trên tay, người phía dưới không ngốc, đương nhiên biết bos đang sắp hết kiên nhẫn.

Boss của bọn họ cái gì cũng tốt, chỉ là làm nếu làm anh mất kiên nhẫn thì sẽ không tốt. Bất kể chuyện gì anh cũng rất có kiên nhẫn, như việc cùng đối thủ đánh giá kế hoạch kinh doanh cả mấy tiếng đồng hồ vẫn có thể, duy nhất chỉ việc xem hợp đồng, phương án và tổ chức hội nghĩ là vô cùng không kiên nhẫn, giống như văn bản là kẻ địch của anh, các CEO khác đều tận lực xem mỗi kế hoạch kỹ càng tỉ mỉ từng chi tiết, nhưng anh thì sao? Có thể giản lược liền giản lược, tốt nhất là ba câu nói đến điểm chính, kế hoạch vượt quá ba trang sẽ không thèm nhìn, càng miễn bàn ba mươi mấy trang.

Mọi người, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cuối cùng mỹ nữ phó tổng Đỗ Mạn Thanh khụ khụ một tiếng, báo cáo đầu tiên.

"Kim tổng, để tôi nói trước đi. Lần này chúng ta đầu tư mục đích chính là làm nhãn hiệu Trạch Thương có chiều sâu hơn, không để mọi người cứ nhắc tới chúng ta là trực tiếp hình dung ra nhà tư bản hoặc là quỷ hút máu. Nếu muốn vậy, đương nhiên phải đầu tư một ít về lĩnh vực văn hóa. Tôi cảm thấy ngành sản xuất thơ tranh là tốt nhất." Đỗ Mạn Thanh mỉm cười, "Kế hoạch của tôi là đầu tư một hành lang trưng bày, liên kết với nhiều nhà thi họa nổi danh, dùng tác phẩm của học sinh trưng bày, chúng ta có thể sự dụng các danh họa lịch sử, và thư pháp này để tuyên truyền, hay thậm chí là bán đấu giá, theo tôi dự kiến, ba tháng là có thể hồi vốn, anh cảm thấy thế nào?"

Đỗ Mạn Thanh nói xong, ánh mắt chờ mong nhìn Kim Trạch, Kim Trạch tựa lưng vào ghế ngồi, kéo hai tay, ngón tay chạm qua cánh môi, giống như suy tư một chút, nhưng đáng tiếc, anh không lộ ra biểu hiện gì, bất kể ánh mắt tán đồng hoặc nụ cười thưởng thức, chỉ gật đầu một cái, nhìn về người tiếp theo.

Đỗ Mạn Thanh có chút thất vọng, nhưng vẫn nhìn sang bên người đồng nghiệp, đó là Cao quản lí vừa rồi lòng còn đầy căm phẫn.

Cao quản lí tầm nhìn hạn hẹp thấy đến lượt mình, lập tức đem kế hoạch dài thật dài thay đổi thành ngôn ngữ ngắn gọn nhất để miêu tả cho boss, đáng tiếc, boss vẫn không có động tĩnh gì, hơn nữa tâm tình giống như càng không vui.

Boss không ủng hộ, thậm chí, bos còn không hài lòng.

Để boss không hài lòng, vậy chính là tội lớn, mọi người vốn dĩ đã dự liệu trước, lúc này càng thêm thấp thỏm.

Còn phương án đầu tư cuối cùng, là từ trợ lý đặc biệt của Kim Trạch, Chu Nham, so với các quản lí khác, Chu Nham trẻ tuổi nhất, thời gian tiến vào công ty ngắn nhất, nhưng lại có bằng cấp cao, đã từng du học tại Paris.

Phát hiện tất cả mọi người đều đem hy vọng đặt trên vai người mình, Chu Nham cảm giác áp lực như đang đỡ núi, căng da đầu nói kế hoạch của mình, thanh âm còn nhỏ hơn tiếng muỗi, rất không tự tin.

"Kim tổng, phương án của tôi, nói đơn giản chính là...... Lúc trước ở Paris du học, thường đi xem các concert âm nhạc và múa ba lê, gần đây, các vũ đoàn múa ba lê rong nước cũng phát triển rất tốt, ba lê cao quý lại điển nhã, cùng hình tượng mà Trạch Thương chúng ta muốn phát triển rất giống nhau, anh cảm thấy cái hạng mục này thế nào?"

Chu Nham nơm nớp lo sợ trình bày trọng tâm phương án của mình, cẩn thận quan sát biểu tình của boss, gần như quên hô hấp.

May mắn, trong lúc mọi người tưởng rằng sẽ phai nghe boss chỉ trích "Một đám phế vật vô dụng", bọn họ lại thấy trên mặt boss hiện ra một chút hứng thú, tuy chỉ là một chút hứng thú rã rời, nhưng ít nhất vẫn không phải biểu tình nhạt nhẽo như trước.

"Ba lê?"

Anh nhíu mày, lặp lại hai chữ này, ánh mắt đạm mạc xa cách nhìn Chu Nham, cũng không phản đối vội.

Chu Nham thoáng có thêm chút tự tin, mở tư liệu đã chuẩn bị, đứng lên, cung kính đưa qua: "Đúng vậy, ba lê, giống như âm nhạc, là văn hóa nghệ thuật trong các buổi thịnh yến của giới thượng lưu. Kim tổng ngài xem, đây là tư liệu tôi thu thập về đoàn múa ba lê của thành phố Giang, thủ lĩnh vũ đoàn này rất lợi hại, đã từng là thành viên của đoàn múa ba lê nước Pháp, ca kịch viện Paris chính là đoàn múa ba lê đứng đầu thế giới, ở Paris một vé vào buổi biểu diễn của cô ấy cũng khó lấy, cô ấy chính là người Trung Quốc đầu tiên có thể trở thành thành viên của đoàn múa ấy."

Kim Trạch càng thêm hứng thú, chần chừ vài giây, vẫn nhận tư liệu Chu Nham đưa qua.

Mang vẻ mặt chán ghét mở tư liệu, vốn anh cũng không có kí vọng gì quá lớn, nhưng ở trang đầu tiên, có một tấm ảnh chụp. Người này chính là diễn viên múa ba lê đặc biệt lợi hại trong miệng Chu Nham.

Bối cảnh rất sạch sẽ, màn sân khấu màu đen, ánh sáng màu trắng, mặc trang phục múa ba lê, hơi hơi cong eo, hai tay nghiêng xuống phía dưới, đôi chân thẳng tắp, mặc dù chỉ thấy được một bên sườn mặt, nhưng cũng có thể cảm giác được loại xinh đẹp mông lung nhưng cô đơn.

Dáng người rất tốt.

Diễn viên múa ba lê chuyên nghiệp, yêu cầu rất nghiêm khắc với dáng người. Chiều cao phải trên 165, chân phải dài hơn thân trên 12 centimet trở lên, độ rộng vai cùng chiều dài cánh tay hợp thân cao từ 12 centimet trở lên, đương nhiên, chủ yếu vẫn là cần phải có thiên phú múa ba lê, còn phải có khí chất cao quý, cung đình.

Kim Trạch vốn dĩ không để ý, còn hơi lơ đãng, nhưng lại chậm rãi có chuyển biến.

Tầm mắt anh dừng ở trên ảnh chụp đôi chân thon dài thẳng tắp cùng phần bắp chân của cô gái, một độ cong hoàn hảo, làm tim anh đập mạnh như sấm, giống như lâm vào bể tình.

Tầm mắt chậm rãi dời đi, dịch chuyển xuống dưới ảnh chụp, nhìn chằm chằm đống chữ giới thiệu, nhìn rất lâu.

Nơi đó dùng kiểu chữ in đậm chỉnh tề viết một vài dòng ngắn gọn giới thiệu người trên ảnh chụp.

Rõ ràng không có mấy chữ, lại nắm bắt lòng tâm người xem.

Thủ lĩnh đoàn múa ba lê thành phố Giang —— Hứa Trừng Dạ.

Hứa Trừng Dạ.

Trong suốt, đêm.

Vừa nghe liền cảm thấy cái tên hay, rất có văn hóa.

Khóe miệng Kim Trạch chậm rãi cong lên, nhìn chằm chằm ảnh chụp, lộ ra một nụ cười mờ ám. Rõ ràng tuấn dật đẹp trai như vậy, lại khiến các cấp dưới cảm thấy như nụ cười của vai ác tâm lý biến thái.

A —— hình như anh chưa từng thừa nhận, thật ra, anh là chân khống.

UDu: Lại thêm một bộ khống:v

Bìa:





Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện