Edit: Mimi
Beta: Lam Yên
*****Một đường du sơn ngoạn thủy từ Võ quốc sang đến Hán quốc, thế mà đi cả tháng trời vẫn còn chưa tới nơi.
Việt Thương dù sao đi chăng nữa cũng phải nhúng tay vào dàn xếp một vài công việc của Thương Nguyệt lâu, nhờ thế mà Tiêu Nhất Sơn sau bao ngày bận rộn muốn chết cuối cùng cũng được xả hơi một trận.
Sau khi giải quyết xong chuyện của Uất Trì Vô Ương, thiên hạ cuối cùng cũng được thái bình, mà thậm chí khắp chốn giang hồ cũng là sóng yên biển lặng.
Nhưng là trên đời dù sao cũng có một vài người bởi vì buồn chán mà đi kiếm chuyện để làm, chẳng hạn như Vũ vương kia. Sau khi thủ tiêu cường địch, xử trí Thái hậu giả mạo cùng với vây cánh đối nghịch trong triều đình, hắn liền nảy ra ý tưởng đi tìm Thương Nguyệt lâu gây phiền toái.
Bất quá, so với thái độ ngàn dặm đuổi giết ngày xưa thì sự truy lùng lần này có phần ôn hòa và êm ả hơn rất nhiều. Việt Thương hiểu rõ suy nghĩ của Vũ vương, người nọ chẳng phải là muốn buộc hắn phải lộ diện rồi sau đó thừa cơ uy hiếp và khống chế hay sao? Kỳ thực, việc thanh toán Uất Trì Vô Ương, Thương Nguyệt lâu cũng đóng góp không ít công sức, về lý về tình Vũ vương hẳn là phải cảm kích bọn họ mới đúng. Bất quá Việt Thương hiểu rất rõ ràng, Vũ vương kia chính là loại người lợi dụng xong rồi thì liền không thèm đếm xỉa đến đồng minh. Hiện tại cường địch đã được diệt trừ, đối phương tức thì trở mặt, dường như không hề nhớ tới điều kiện hợp tác lúc trước đã luận bàn.
Xem xong phong thư do Bạch Lệ Nhi gửi tới, Việt Thương nhướn mày ngáp dài một cái, tiện tay ném bỏ sang một bên.
Việt Tùy nhanh chóng tiếp được, mở ra đọc thử, mà Ôn Đình nhàm chán ngồi trong xe ngựa cũng chen chúc mò tới cùng xem.
Sau đó Ôn Đình lặng lẽ chọc chọc vào người Việt Tùy, nhỏ giọng nói, “Cái tên Vũ vương này, các ngươi cứ để mặc cho hắn ức hiếp như thế mà không hề chống trả hay sao?”
Việt Tùy loáng thoáng nhíu mày. Quả thực Vũ vương kia rất không an phận, thế nhưng vừa nghĩ đến kế hoạch mà chủ tử đã sớm an bài, khóe miệng y lại nhịn không được mà khe khẽ cong lên. Chủ tử ngay từ đầu đã dự đoán được tất thảy mọi việc, thậm chí đã sớm vạch ra kế sách đối phó với Vũ vương rồi. Trái lại, Vũ vương kia ngày sau chắc chắn sẽ phải đau đầu rất nhiều đi.
Nghĩ tới đây, Việt Tùy lại đảo mắt nhìn về phía Việt Thương một cái, chủ tử của y làm việc bao giờ cũng chu toàn như thế.
Ôn Đình nhìn thấy một mạt cười rất nhẹ ở bên khóe miệng Việt Tùy, lại thêm vẻ mặt bình tĩnh ung dung của y, liền đoán bọn họ đã có đối sách cả rồi.
Bất quá ngay sau đó, hắn lại nhận ra ánh mắt một mực dán chặt lên người Việt Thương của tên ngốc nào đó, vì thế mà không khỏi lắc đầu thở dài một hơi. Đúng là một tên không có tiền đồ!
Nhiều lúc nhìn y bị chủ tử ức hiếp bạo tàn, hắn còn nảy sinh một tia đồng cảm, muốn âm thầm trợ giúp một phen. Thế nhưng, đến bây giờ hắn mới thực sự hiểu ra, mọi nỗ lực giúp đỡ của hắn đề là vô ích. Người nọ căn bản không muốn làm ra bất cứ hành vi nào đối nghịch với mong muốn của chủ tử nhà mình. Cho dù có bị ức hiếp và khi dễ, đó cũng là bản thân y cam tâm tình nguyện. Hai người kia, một người muốn đánh một người tình nguyện chịu đòn, thế giới của hai bọn họ đích thực là không có một người nào có thể chen chân vào được.
Nhìn Việt Tùy si ngốc ngắm nhìn vẻ mặt đang yên lặng nghỉ ngơi của người kia, Ôn Đình hiểu rằng đây là thế giới rất riêng của hai người bọn họ. Vì thế hắn đặc biệt thức thời mà nhanh chân lẹ tay bò ra bên ngoài xe ngựa, cùng Sơ Nhất đánh xe.
Việt Tùy mải mê ngắm nhìn người nọ, ngay cả Ôn Đình đã ra khỏi xe từ lúc nào cũng không hề hay biết. Trái lại cái tên đang thiêm thiếp ngủ kia chẳng biết như thế nào lại bất chợt vươn tay, một phen ôm y kéo thẳng vào lồng ngực của mình.
Việt Tùy nghe thấy tiếng cười trầm thấp của người nọ vang lên bên tai, ngay giây tiếp theo liền bị đối phương trở mình áp đảo dưới thân, đôi môi tức thì bị đoạt lấy, vạt áo nhanh chóng được mở ra, lồng ngực rắn chắc bất thình lình bại lộ bên ngoài không khí. Y hơi hơi giãy giụa, thế nhưng người phía trên lại càng mạnh mẽ dùng sức hơn.
Hắn thì thào khẽ nói, “Đừng lên tiếng, ngươi muốn gọi bọn họ vào trong này hay sao?”
Một lời này thành công khiến cho Việt Tùy trở nên ngoan ngoãn. Ngay sau đó Việt Thương không chút do dự trút bỏ y phục của đối phương, đồng thời tự cởi quần áo của chính mình, để lộ ra một thân hình mảnh khảnh thon dài. Cơ thể kia rõ ràng thoạt nhìn có phần gầy gò bé nhỏ, thế nhưng cư nhiên lại ẩn chứa một sức mạnh kinh người.
Việt Tùy không dám nhìn thêm nữa, tận lực bảo trì thanh tỉnh, cố gắng đè thấp thanh âm của chính mình.
“Chủ tử, đừng… người khác sẽ nghe thấy…”
Việt Thương trấn an mà hôn xuống bờ môi của đối phương, lại nói, “Ngoan, ta là lo lắng độc tính trong người ngươi vẫn còn lưu lại.” Ngụ ý chính là, hắn đây đích thực một mảnh từ tâm, chỉ là mong muốn giúp người giải độc mà thôi, hoàn toàn không phải vì thỏa mãn dục vọng của chính bản thân mình.
Đương nhiên chuyện này chỉ có quỷ mới tin được!
Mấy ngày trước đó Việt Thương vẫn luôn dùng cái cớ này, thế nhưng đại gian đại ác chính là hắn cư nhiên thật sự lấy ra thuốc mỡ mà Ôn Đình đặc chế để bôi lên thân thể của Việt Tùy.
Lúc trước Ôn Đình có nói giải độc bằng cách trích máu sẽ gây tổn hại cho thân thể, vì thế cố tình chuyển sang một phương thức tiêu độc khác, tuy rằng hiệu quả không rõ rệt bằng, thế nhưng sau cùng cũng sẽ có tác dụng nhất định.
Mà phương thức mới kia đương nhiên không cần phải nói nhiều. Chỉ biết mỗi lần Việt Tùy tâm không cam tình không nguyện bị đối phương đè xuống là một lần y âm thầm nghi hoặc cái phương thức tiêu độc mới này rốt cuộc có thực sự hiệu quả, hay là hai người kia đã lén lút thông đồng làm ra?!
Việt Thương đương nhiên hiểu được trong đầu y đang nghĩ cái gì. Sau khi vuốt ve và hôn liếm những bộ vị mẫn cảm trên khắp thân thể đối phương, hắn liền cao hứng lấy thuốc mỡ mà Ôn Đình đã chế ra. Nghe nói thuốc này nếu được dùng thường xuyên sẽ có thể làm dịu và làm mềm vùng da nơi tư mật ấy. Sau khi dùng thử vài lần, Việt Thương đích xác cảm giác được hậu huyệt của Việt Tùy càng lúc càng mềm mại và nhẵn mịn hơn.
Thế là hắn càng dùng lại càng không biết chán. Dùng đầu ngón tay quẹt lấy một chút thuốc rồi vẽ loạn vào trong thân thể Việt Tùy, sau đó cảm nhận người kia bởi vì cảm giác lạnh lẽo của dược liệu mà nhất thời co rút, Việt Thương liền xấu xa cười, “Lạnh sao? Ta lập tức sưởi ấm cho ngươi.”
Không chút do dự, cự vật thô to nóng bỏng kia lập tức mạnh mẽ đâm thằng vào hậu huyệt của đối phương, ở giữa những tiếng rên rỉ trầm thấp của Việt Tùy mà kiên trì tiến tới tận sâu cùng. Rõ ràng đã làm không biết bao nhiêu lần, thế nhưng khoảng thời gian này, Việt Tùy vẫn luôn có một loại ảo giác sẽ bị vật thể thô to kia xuyên thủng, vì thế y bất giác căng cứng thân mình, huyệt khẩu cũng bởi vậy mà kẹp chặt ngăn chặn con đường tiến bước của đối phương.
“Ngoan, để cho ta vào, thuốc mỡ còn chưa bôi được hết đâu.”
Nghe được lời này, Việt Tùy vốn dĩ đang tận lực thả lỏng thân mình lại nhịn không được mà co rút vài cái, khiến cho Việt Thương chịu không nổi mà ghé sát xuống thở gấp mấy hơi.
Sau đó, hắn dứt khoát hung hăng tiến thẳng vào trong, ngay khi Việt Tùy bật ra mấy tiếng kinh hô liền điên cuồng đưa đẩy.
Trong mã xa lắc lư chao đảo, từng hồi rên rỉ tràn ngập lỗ tai, khí tức ái muội thậm chí còn lan truyền ra cả bên ngoài xe ngựa.
Ôn Đình ngồi cạnh Sơ Nhất cũng vì thế mà sắc mặt bỗng chốc đỏ bừng, không được tự nhiên nhìn ngó xung quanh một chút, tận lực xem nhẹ những thanh âm mập mờ truyền tới từ sau tấm màn xe.
Sơ Nhất đột nhiên vươn tay ôm lấy thắt lưng hắn, dọa cho Ôn Đình thiếu chút nữa sợ đến nhảy dựng lên. Hắn quay đầu nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy người kia thì thầm khẽ nói, “Cẩn thận.”
Thanh âm trầm khàn kia thế nhưng mang theo một cảm giác áp bức và đè nén đặc biệt mê người.
Ôn Đình lúc này mới phát hiện, ban nãy khi mình nhìn ngó xung quanh đã vô thức ngồi nhích ra sát mép ghế đánh xe, nếu không cẩn thận thực sự rất dễ dàng té xuống.
Nhưng mà có cần phải ôm chặt như thế này không?
Ôn Đình có cảm giác toàn thân đều bị ghì vào trong lồng ngực đối phương, thậm chí có thể ngửi thấy mùi hương quen thuộc phảng phất trên thân người nọ. Bất quá, nếu như không tính đến vật thể cứng rắn đang âm thầm cọ cọ vào bụng hắn kia thì mọi thứ đúng là hoàn hảo.
Vật thể vừa cứng lại vừa nóng bỏng nọ, không cần nhìn cũng có thể đoán ra. Ôn Đình hung hăng ngẩng đầu trừng mắt nhìn Sơ Nhất một cái, “Ngươi nhìn cái gì! Ta nói cho ngươi biết, ngươi không thể học theo hắn!”
Khoảng khời gian này, bọn họ cùng nhau du sơn ngoạn thủy. Việt Thương tùy tâm sở dục, Việt Tùy lại nhất mực cưng chiều, bất kể là ở chỗ nào, chỉ cần Việt Thương muốn thì liền phát tiết. Hai người này không hiểu có phải là một tấm gương sáng hay không, chỉ biết Sơ Nhất ngoan ngoãn nhu nhuận ban đầu gần đây cũng dần dần học được một vài chuyện xấu.
Trước kia, nếu không phải Ôn Đình mở miệng yêu cầu, tên này căn bản không bao giờ dám tự tiện vượt qua giới hạn, lúc nào cũng lo lắng làm cho đối phương phải bực mình.
Thế nhưng sau khi ở cùng một chỗ với bọn Việt Thương, người này liền bắt đầu chủ động cầu hoan, hơn nữa tần số còn càng ngày càng tăng tiến. Cứ như thế, gần đây cơ hồ mỗi đêm đều phải lăn qua lăn lại một lần. Chuyện này cũng không có gì đáng nói, dù sao thì đi theo hai kẻ không biết tiết chế kia, bọn họ cũng luôn phải nghe đủ loại thanh âm xuân sắc khiến người mặt đỏ tim đập, khí huyết sục sôi mà.
Nhưng mà, hiện tại là cái tình huống gỉ?! Sơ Nhất một tay ôm Ôn Đình vào trong ngực, tay còn lại bắt đầu lần mò trên sống lưng của đối phương, sau đó lại liên tục ái muội mà ve vuốt. Kỳ thực tất thảy chỉ là những động tác hết sức qua loa, thế nhưng tựa hồ như có thể rút cạn khí lực trên thân thể Ôn Đình, khiến cho hắn một phen mềm nhũn.
Mấy lời cự tuyệt tràn đầy bất mãn còn chưa kịp bật ra khỏi miệng, đôi môi đã bị người kia gấp rút phủ lên, hoàn toàn ngăn chặn.
“Ô ô…” Ôn Đình không cam tâm nhẹ nhàng giãy giụa vài cái. Đáng tiếc, sự chống cự của hắn chỉ làm cho dục hỏa đã bùng cháy trong ngực người kia càng lúc càng mãnh liệt hơn.
Nghe mấy tiếng rên rỉ như có như không truyền ra từ bên trong xe ngựa, lại cảm nhận được vài âm tiết mập mờ do chính mình nhịn không nổi mà bật ra, Ôn Đình thoáng chốc đỏ bừng khuôn mặt.
Đây… Đây gọi là hành tẩu giang hồ sao…
Hình như có cái gì đó không được đúng lắm nha.
Nhưng mà, như thế cũng không tồi đi! Dường như rất hạnh phúc… đúng vậy, bọn họ đều thực sự vô cùng hạnh phúc.
Có lẽ đây là dụng ý khi lão thiên gia đưa họ đến với thế giới này.
—
TOÀN VĂN HOÀN
Danh sách chương