Edit: Mimi
Beta: Lam Yên
*****Cũng không biết Tống Tầm nói với Bạch Lệ Nhi như thế nào, tóm lại, sau đó nàng đặc biệt sai người chuẩn bị rượu ngon thượng đẳng, còn cùng phu quân và Tiêu Nhất Sơn uống một chầu.
Trong lúc đối ẩm, Bạch Lệ Nhi uống có phần quá chén, cứ thế kéo một góc áo của Tiêu Nhất Sơn, thao thao bất tuyệt không ngừng.
“Tiêu đại ca, tuy rằng lâu chủ đã chọn Kim đường chủ, thế nhưng ta cảm thấy ngươi và lâu chủ cũng thực xứng đôi.”
Tống Tầm mặc dù có chút say, thế nhưng tốt xấu gì cũng chưa hoàn toàn mụ mị, liền vội vã kéo Bạch Lệ Nhi trở về. Một bàn rượu thịt này không phải là để Tiêu Nhất Sơn thả lỏng tâm tình hay sao? Câu nói vừa rồi có khác nào đâm vào vết thương còn chưa đóng vẩy của người ta đâu.
Cũng may Tiêu Nhất Sơn đã sớm hiểu rõ tính tình của Bạch Lệ Nhi, cho nên chỉ ảm đạm cười một tiếng, cũng không để trong lòng.
Trái lại, Tống Tầm cảm thấy vô cùng xấu hổ. Đáng tiếc hắn không cẩn thận, nhoáng một cái lại để vuột mất Bạch Lệ Nhi. Nha đầu kia lại áp tới kéo lấy vạt áo của Tiêu Nhất Sơn, “Tiêu Đại ca, ngươi thực sự buông tay hay sao? Ngươi chưa thử nỗ lực một chút thì làm sao biết lâu chủ không thể tiếp nhận cả hai người các ngươi?”
Lần này Tống Tầm không vội vã kéo nàng ra, bởi vì hắn thực sự bị lời nói của Bạch Lệ Nhi làm cho kinh hách.
Vừa rồi, Bạch Lệ Nhi chính là nói muốn hai vị đường chủ cùng hầu hạ một phu quân? Nàng thậm chí dám có cái suy nghĩ như thế ở trong đầu? Ngay sau đó, Tống Tầm liền cảm thấy có một nguy cơ âm thầm nảy sinh. Hắn bắt đầu lo lắng có phải Bạch Lệ Nhi cũng có ý tưởng nhất thê đa phu gì gì đó hay không.
Vì thế, Tống Tầm vội vã nói vài lời xã giao cùng với Tiêu Nhất Sơn rồi một mạch kéo Bạch Lệ Nhi đang thao thao bất tuyệt về phòng, thuận tiện làm vài hoạt động phu thê nồng cháy để gia tăng tình cảm của hai người. Tốt nhất là trực tiếp đánh bay cái suy nghĩ loạn thất bát tao vừa mới nảy nở trong đầu nàng đi.
Tiêu Nhất Sơn cười cười như thể chẳng có vấn đề gì, vừa nhìn theo bóng lưng hai người nọ rời đi vừa chậm rãi ngồi xuống cạnh bàn, tiếp tục uống rượu.
Căn phòng trống trải mênh mông, thế nhưng chỉ còn lại một mình hắn. Hắn thấp giọng buông xuống một câu, “Nỗ lực? Ngay từ đầu vốn đã không có cơ hội rồi.”
Từ khi Thương Nguyệt lâu bị Vũ vương càn quét, lâu chủ tẩu hỏa nhập ma, được Kim đường chủ liều chết bảo hộ về đến phân đường, hắn đã cảm thấy không khí giữa hai người bọn họ có phần không đúng lắm. Sau này, được biết lâu chủ thế nhưng lại âm thầm giúp Kim đường chủ tu luyện Thần Việt, hắn liền hiểu ra tất cả. Thần Việt vốn dĩ chỉ truyền thụ cho người thân cận, từ xưa tới nay đều là một thầy một trò. Có lẽ thời điểm đó, Việt Thương muốn dùng phương thức này để nói cho bọn hắn biết, người kia chính là lựa chọn duy nhất rồi.
Tiếp đó, khi hắn biết người nọ được ban cho cái tên ‘Việt Tùy’ thì những phỏng đoán trong lòng lại càng thêm rõ ràng hơn một chút. Đích thực là cho đến tận bây giờ, thử thách giữa sống và chết cũng hoàn toàn không thể tách rời bọn họ ra. Kỳ thực, hắn chính là không muốn thừa nhận giữa hai người kia đã sớm không có khe hở để bất luận một kẻ nào chen vào.
Tiêu Nhất Sơn lại uống cạn một chén rượu nữa, sau đó lẳng lặng nhìn bóng trăng ảm đạm bên ngoài cửa sổ mà cười nhạt một tiếng. Xem ra thực sự phải buông tay.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tiêu Nhất Sơn nhanh chóng rời khỏi sơn cốc. Toàn bộ công vụ của Thương Nguyệt lâu đều đặt ở trên vai hắn, căn bản không có thời gian rảnh rỗi để mà nghỉ ngơi, thậm chí hắn chỉ hận không thể phân thân ra làm hai ba người cùng một lúc.
Tiêu Nhất Sơn vừa ra khỏi cửa thì người mà Tống Tầm ngày ngóng đêm trông liền lập tức trở về.
“Sư phụ!” Bạch Lệ Nhi vừa nghe nói sư phụ của phu quân trở lại, tóc tai cũng không kịp chải đã vội vã chạy ra nghênh đón.
Tống Tầm cũng vội vàng chạy ra, vừa vặn nhìn thấy sư phụ lão nhân gia đang nhanh chân bước vào cửa lớn.
Lão nhân rõ ràng đã ngoài tám mươi tuổi, thế nhưng da dẻ vẫn hồng hào, tinh thần phấn chấn, vừa nhìn thấy Bạch Lệ Nhi liền nở nụ cười, “Lệ nhi, bao giờ mới cho sư phụ bế đồ tôn đây?”
Bạch Lệ Nhi nhất thời lộ ra biểu tình xấu hổ, lùi về phía sau mấy bước, vùi mặt vào lồng ngực Tống Tầm, không đáp. Trái lại, Tống Tầm vừa thấy lão nhân đã xúc động không thôi, tiến lên cung kính hành đại lễ, “Sư phụ…”
“Được rồi, hiện tại cũng không phải lúc để ôn lại chuyện xưa.”
Tống Tầm tức thì dẫn lão nhân tới phòng của Việt Tùy. Quan sát bệnh chứng của Việt Tùy một chút, ngay cả Liêu thần y được người đời tụng xưng hai tiếng ‘Dược vương’ cũng phải thoáng chút nhíu mày, “Máu độc lan tràn khắp toàn thân, nếu không phải ngươi dùng châm phong bế tâm mạch thì người này đã sớm bỏ mạng rồi.”
“Hiện tại phải làm thế nào?”
Liêu thần y vuốt râu, “Rất khó. Đã kéo dài quá lâu rồi.”
Tống Tầm đương nhiên hiểu rõ ý tứ của lão nhân. Nếu ngay từ đầu Việt Tùy được phong bế hoàn toàn kinh mạch, nói không chừng có thể ức chế độc tính lan ra, hoặc là nếu sớm tiến hành trị liệu thì có lẽ cũng không lâm vào tình trạng như thế này. Nhưng mà tên kia lúc ấy một lòng một dạ muốn mang Cổ vương trở về, hơn nữa phía sau còn có một đám người Miêu không ngừng truy đuổi.
Một quãng đường này, mỗi ngày đều có không biết bao nhiêu giày vò tra tấn, lại còn phải nhẫn nhịn những thống khổ do độc phát mà chạy về. Những gì tên kia chịu đựng đã sớm vượt quá phạm vi chống đỡ của người thường. Sau cùng, mặc dù có cơ hội được cứu sống, thế nhưng hắn lại nguyện ý nhường cho người khác.
“Sư phụ, van cầu người!” Tống Tầm kéo theo Bạch Lệ Nhi đồng loạt quỳ xuống.
“Hồ đồ! Sư phụ là đại phu, có thể nào thấy chết mà không cứu hay sao?” Lão nhân thoáng dừng lại rồi nói, “Khó là khó ở chỗ chẳng những phải giải độc mà còn phải bức được cổ trùng ở trong cơ thể hắn ra.”
Tống Tầm ngây ngẩn cả người, “Sư phụ?”
“Ta biết một người có thể làm được việc này.” Vừa nói, lão nhân vừa vuốt chòm râu, tựa hồ nhớ ra một điều gì đó.
Tống Tầm lộ vẻ vui mừng. Nói như vậy chính là Kim đường chủ vẫn còn cứu được? Mà Liêu lão nhân gia trái lại rất có hứng thú đối với Việt Thương. Sau khi nghe Tống Tầm kể lại tình hình chi tiết, vẻ mặt lão dường như bừng tỉnh, “Lệ nha đầu, phụ thân ngươi một đời cũng chưa thể đột phá được tầng thứ bảy, trong lòng tiếc nuối vô cùng, không ngờ đệ tử của hắn thế mà có thể đột phá tận tầng thứ tám, hắn ở dưới suối vàng biết được hẳn là cũng nở mặt nở mày.”
Bạch Lệ Nhi cười cười, “Trước kia phụ thân vẫn luôn khen ngợi sư huynh thiên phú dị bẩm, thế gian khó tìm, là một kỳ tài không gì sánh được.”
“Ân, thiên phú tất nhiên quan trọng, thế nhưng còn phải dựa vào một thứ gọi là cơ duyên. Tầng thứ bảy và tầng thứ tám, có cái nào mà không phải trải qua một hồi cửu tử nhất sinh?”
Kinh ngạc nhìn sư phụ một chút, Tống Tầm và Bạch Lệ Nhi đột nhiên nhớ lại, thời điểm lâu chủ đột phá được tầng thứ bảy cũng chính là lúc bị Vũ vương vây khốn mà tẩu hỏa nhập ma, hoàn toàn mất đi công lực. Lần này, người nọ cũng là thân mang trọng thương, thể lực suy kiệt, tựa hồ gần như mất mạng. Thì ra cảnh giới của Thần Việt mỗi lần đều là đẩy con người ta vào chỗ chết, để rồi sau đó mạnh mẽ hồi sinh sao?
Suy nghĩ một chút, hai người bọn họ thực sự toát đầy một thân mồ hôi lạnh. Cái thứ công phu tà môn này quả thật không phải là thứ mà thường nhân có khả năng chịu đựng được.
Liêu lão nhân nhìn bộ dáng của đôi phu thê nọ, nhịn không được mà cười rộ lên, “Xem ra đã dọa cho các ngươi một trận rồi. Cái này người khác cầu cũng không được đâu.”
Vừa nói, lão lại liếc mắt về phía cánh cửa phòng vẫn luôn luôn đóng chặt, chỉ thấy bạch quang tỏa ra từ bên trong mỗi lúc một nhạt dần, “Xem ra lâu chủ của các ngươi đã thành công, sắp sửa xuất quan rồi.”
Nói xong, Liêu thần y lại nghĩ đến người vẫn còn đang trong hiểm cảnh kia, vẻ mặt bất chợt hòa hoãn đi vài phần, “Tiểu tử kia xem ra không chết được.”
Đúng như những gì Liêu lão nhân đã nói, đêm hôm đó, Việt Thương hoàn thành đại sự, đẩy cửa bước ra. Khi ấy, mọi người hầu như đều tụ tập ở trong hậu viện, vẻ mặt chờ mong được chứng kiến thời khắc mang tính lịch sử kia.
Thế nhưng tất cả những gì mọi người tưởng tượng, nào là rồng phượng bay vờn, tường vân bao phủ, hay dị tượng từ trên trời giáng xuống vân vân đều không hề phát sinh. Xung quanh yên tĩnh lạ thường, bạch quang trong phòng người nọ phát ra đích thực là nhu hòa đến cực điểm rồi dần dần lụi tắt.
Sau đó, cửa phòng khe khẽ mở ra, một người từ bên trong thong thả bước ra ngoài.
Bạch Lệ Nhi mở to cặp mắt, tỉ mỉ quan sát một phen. Sư huynh vẫn là sư huynh của ngày trước, dường như không có cái gì khác biệt, thế nhưng lại hình như không giống lắm.
Đường nét ngũ quan tuyệt sắc kia tựa hồ càng thêm tinh mỹ và xinh đẹp, thế nhưng khí chất cô độc ban đầu hình như giảm bớt vài phần, khiến cho người ta cảm thấy gần gũi và thân thiện, không còn cái vẻ cao cao tại thượng xa cách chúng nhân cả vạn dặm đường.
Điều không thể nói cho rõ được chính là, dường như có một tầng sương mù như ẩn như hiện bao quanh thân thể người nọ. Rõ ràng cảm thấy hắn rất đẹp, không khỏi muốn nhìn kỹ hơn, nhưng là nhìn rồi lại thấy không cách nào nhìn thấu hết được, tựa như vô pháp chạm tới chân diện mục vậy.
Bất quá, những cái này hoàn toàn không ảnh hưởng tới sự sùng kính của tất thảy mọi người đồi với hắn. Ngoại trừ một thoáng ngây ngốc lúc đầu, tất cả đều quỳ xuống cung kính mà đồng thanh nói, “Diện kiến lâu chủ!”
Việt Thương nhẹ nhàng vươn tay. Mọi người trong nháy mắt cảm giác được một luồng khí lực nâng đỡ bọn họ dậy. Kế tiếp, người nọ mở miệng, câu đầu tiên chính là, “Hắn đâu?”
Danh sách chương