Edit: Mimi

Beta: Lam Yên

*****C65Đường núi vô cùng khó đi. Hai người bọn họ chỉ đơn giản mang theo lương khô và một chút nước, tất thảy ngựa cùng với quần áo trang bị đều bỏ lại cho nhẹ nhàng.

Dọc đường đi, Uất Trì Vô ương cố ý bắt chuyện với Việt Tùy rất nhiều lần, thế nhưng Việt Tùy từ đầu đến cuối đều không hề đáp lại người nọ dù chỉ một câu. Kết quả Uất Trì Vô Ương giống như tự độc thoại một mình vậy.

“Mệt chết đi được, nghỉ ngơi một lúc đã.”

Việt Tùy tuy rằng suốt cả quãng đường không đáp lại lời hắn, nhưng thời điểm hắn đề nghị nghỉ ngơi vẫn sẽ phối hợp mà dừng lại. Hai người bọn họ chọn một chỗ đất bằng để ngồi xuống. Núi này cây cối um tùm rậm rạp, cành lá xum xuê xanh tốt, Việt Tùy lo có rắn, cho nên trước khi ngồi xuống còn đặc biệt dùng kiếm chọc chọc vào bên trong bụi rậm để tạo ra âm thanh đánh động xua đuổi loài vật này. Sau khi xác định không có gì bất thường, y mới tự chọn cho mình một chỗ khô ráo, ngồi xuống, lấy lương khô ra lặng lẽ ăn.

Uất Trì Vô Ương ở một bên quan sát hết thảy hành động của người này, như là đã quên mất thái độ lạnh nhạt của y đối với mình, lại mở miệng bắt chuyện.

“Ngươi và Việt Thương quen biết nhau từ khi nào?”

Động tác của Việt Tùy loáng thoáng dừng lại một chút, sau đó y lại tiếp tục gặm lương khô, trầm mặc không hề lên tiếng.

“Theo như tin tức ta nhận được từ Thiên Thần cung, lâu chủ của các ngươi trước đó luôn yêu thích mỹ cơ tuyệt sắc, chưa từng sủng hạnh bất cứ nan nhân nào. Ta rất ngạc nhiên vì sao hắn lại đột nhiên chọn ngươi cận kề bên cạnh?”

Việt Tùy hạ mi, im lặng. Uất Trì Vô Ương nhìn thấy trong đôi mắt đối phương bỗng chốc hiện lên một tia ưu tư, tuy rằng chỉ là thoáng qua trong giây lát, thế nhưng so với việc người nọ lúc trước chỉ coi hắn như không khí thì đã là tốt lắm rồi. Vì thế, Uất Trì Vô Ương bèn tiếp tục.

“Thương Nguyệt lâu lâu chủ tuyệt sắc khuynh thành, võ công cái thế, ngươi ái mộ hắn ta cũng không cảm thấy có gì lạ. Ta chỉ tò mò, rằng hắn vì sao lại chọn ngươi? Ngươi không lên tiếng, có phải bởi vì chính ngươi cũng không biết lý do hay không?”

Phép khích tướng của hắn dường như có chút tác dụng, sắc mặt Việt Tùy theo đó mà mỗi lúc một bớt đi vẻ thờ ơ lãnh đạm.

“Ta còn biết, Thương Nguyệt lâu lâu chủ sau khi bị Triệu Bình phải bội đã từng tẩu hỏa nhập ma một lần. Sau sự kiện đó, tính tình hắn liền đại biến, mà thậm chí là sau đó, hắn liền cùng ngươi cận kề ngày đêm. Cái này không phải quá trùng hợp rồi sao?”

Uất Trì Vô Ương giống như vô tình vô ý nói ra, thế nhưng ánh mắt của hắn lại chuyên chú quan sáng từng biến chuyển cảm xúc trên gương mặt Việt Tùy. Quả nhiên, sau khi hắn nhắc tới sự cố tẩu hỏa nhập ma kia, thần sắc Việt Tùy lại biến đổi càng thêm mãnh liệt, tựa hồ sâu trong nội tâm bị chấn động một hồi. Thế là, Uất Trì Vô Ương xác định, sau biến cố kia chắc chắn đã có một sự kiện trọng đại nào đó xảy ra.

“Mặc dù có những kích động và thương tích cực lớn đích thực sẽ khiến cho tính cách con người đại biến, thế nhưng ta không cho là ngay cả tính hướng cũng sẽ thay đổi theo. Chuyện kia quả thực là rất kỳ quái, không phải sao?”

“Có liên quan gì đến ngươi?” Việt Tùy cuối cùng nhịn không được mà thốt ra một câu như thế.

Đáy mắt Uất Trì Vô Ương tức thì lóe lên một tia vui mừng, thế nhưng hắn vẫn bất động thanh sắc, nói, “Ta chỉ là tò mò, mà trong chốn giang hồ này, những người có tính hiếu kỳ như ta chỉ sợ cũng không phải con số nhỏ.”

Sắc mặt Việt Tùy lạnh tựa hàn băng nghìn năm, ở giữa mi tâm còn mơ hồ xuất ra một tia sát khí.

Khóe miệng Uất Trì Vô Ương nhất thời cong lên, loáng thoáng lộ ra một nét cười. Hắn rất thức thời mà im lặng. Một khi đã có được những thông tin mình muốn biết rồi thì chọc giận Việt Tùy hiển nhiên là một việc không cần thiết.

Việt Tùy rõ ràng đã bị mấy lời nói của Uất Trì Vô Ương đả động đến tâm tình. Suốt đoạn đường sau đó, y trừ bỏ vẻ trầm mặc lãnh đạm lúc trước thì còn ẩn ẩn mang theo một cỗ sát khí đè nén, lông mày cũng vì vậy mà nhíu chặt hơn so với bình thường rất nhiều.

Ý cười nơi khóe miệng Uất Trì Vô Ương vẫn chưa biến mất. Đương nhiên hắn sẽ không tự tới tìm xui xẻo. Hắn biết tâm tình Việt Tùy hiện giờ vô cùng bực bội, cho nên hiếm thấy mà im lặng đi theo phía sau y, hoàn toàn không gây thêm phiền toái nào khác.

Đúng như lời thôn dân đã nói, sau khi đi qua quả núi lớn sẽ gặp được một thôn làng của đám thợ săn. Uất Trì Vô Ương theo lệ cũ đòi nghỉ ngơi. Ý tứ của hắn rất rõ ràng, thôn này đã là chốn có thể dừng chân nghỉ lại cuối cùng rồi, tất nhiên phải tranh thủ bồi bổ thể lực một phen mới được.

Việt Tùy trong lòng bực bội, không muốn cùng đối phương tranh cãi, sau khi ăn uống liền tự mình đi nghỉ ngơi, để mặc Uất Trì Vô Ương bộ dáng uể oải đi dạo quanh sân, tán dóc với đám người trong thôn.

Bởi vì mấy lời nói lúc trước của Uất Trì Vô Ương, Việt Tùy cảm thấy tâm phiền ý loạn một hồi. Y nằm ở trong phòng, nghĩ lại tất thảy những biến đổi trong mối quan hệ giữa mình và Việt Thương.

Uất Trì Vô Ương vờ như đang đi tản bộ, trong lúc vô ý liền đi tới một góc khuất vắng người ở trong thôn. Ngay sau đó, sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi, trở nên sắc lạnh vô cùng, “Chuẩn bị xong rồi?”

“Hồi thiếu chủ, tất cả đã an bài đâu ra đấy.” Một bóng đen ở trong bụi rậm lên tiếng đáp lời.

Uất Trì Vô Ương gật đầu, lại nhỏ giọng phân phó vài câu gì đó rồi mới xoay người rời đi. Bóng đen kia cũng lắc mình biến mất, xung quanh lại quay về một vẽ an tĩnh lúc ban đầu.

Ngày hôm sau, Uất Trì Vô Ương và Việt Tùy tiếp tục lên đường. Việt Tùy thoạt nhìn đêm qua có vẻ không an giấc, cho nên sắc mặt u ám hơn mọi ngày, dọc đường cũng thường xuyên lộ ra trạng thái mất tập trung. Uất Trì Vô Ương cố tình bắt chuyện vài câu, thế nhưng người nọ vẫn không hề phản ứng.

Uất Trì Vô Ương dắt Việt Tùy đi vào một con đường hẻo lánh và đặc biệt khó đi. Trên mặt đất đúng là có thể lờ mờ nhìn thấy một con đường đất nhỏ, thế nhưng xung quanh cây cỏ mọc đầy, rõ ràng nơi này đã lâu lắm rồi không hề có người qua lại. Việt Tùy đi theo phía sau người nọ, cũng cảm thấy nơi này tĩnh lặng dị thường.

Nhiều lần phía trước không có đường để đi, cây cối càng đi vào sâu lại càng sinh trưởng mạnh mẽ, dây leo vấn vít cơ hồ che kín cả không gian, đến mức một lỗ hổng để chui qua cũng không tìm thấy được, Việt Tùy buộc lòng phải dùng kiếm chém đứt cây cối mà mở đường tiến lên.

Tiến vào sâu thêm nữa, dường như cứ đi một bước lại dừng một bước, dây leo chồng chéo đan cài vào nhau bò lan ra đầy mặt đất. Bọn họ dẫm chân liền như thể sa lầy mà thụt chân sâu xuống, nhấc chân lên lại có cảm giác bị thứ gì đó cuốn chặt lấy không buông, thực sự là vô cùng khó nhọc.

Việt Tùy mặc dù cả một đường đi không hề lên tiếng, thế nhưng cũng nhịn không được mà bắt đầu hoài nghi. Y lên tiếng hỏi, “Thực sự là đường này?”

Trên trời, những tán lá um tùm xanh tốt của vô số cây cổ thụ dệt thành một tấm màn kín mít, hoàn toàn che chắn ánh nắng mặt trời. Dưới đất, rễ cây cùng dây leo vấn vít không kẽ hở, lại thêm cỏ dại rậm rạp mọc cao tới tận bên hông.

Loại địa phương này đi qua một lần thế mà liền có thể nhớ kỹ được? Việt Tùy hoàn toàn không thể xác định. Trong khu rừng này, chỗ nào chỗ nấy cũng đều giống hệt như nhau. Y tin rằng bản thân mình nếu như đi vào một nơi như thế này, chắc chắn cũng sẽ bị lạc. Uất Trì Vô Vương kia như thế nào lại có thể nhớ được đường?! Ngoài dự liệu của y, Uất Trì Vô Ương vừa nghe được lời này thì thoáng dừng cước bộ, sau đó bất chợt cười ra thành tiếng.

“Ta còn tưởng ngươi sẽ không hỏi chứ.”

Nhìn nụ cười quái dị khác thường của hắn, lông mày Việt Tùy hơi hơi nhíu lại, thân thể tức thì bày ra tư thế phòng ngự, ánh mắt lóe lên một tia cảnh cáo rõ ràng. Đáng tiếc, Uất Trì Vô Ương hình như đã sớm quen với vẻ mặt lạnh lùng tràn đầy sát ý này của y rồi, cho nên hoàn toàn không phát sinh bất cứ động tĩnh gì cả.

“Kỳ thực không hề có cái gì gọi là ‘tục mệnh cổ’.”

Nhìn vào sắc mặt bỗng chốc tái nhợt của đối phương, Uất Trì Vô Ương càng thêm vui sướng bỡn cợt, “Yên tâm, hắn sống không được, ngươi cũng sẽ nhanh chóng đi theo hắn thôi.”

Nghe được người kia nói mình cũng sẽ chết, thế nhưng biểu tình trên mặt Việt Tùy trái lại lại vô cùng bình ổn.

“Mục đích của ngươi là gì?” Uất Trì Vô Ương nếu muốn bỏ trốn, hẳn là không cần phải chịu đủ cực khổ mà lừa gạt mình đến tận chỗ này.

Uất Trì Vô Ương cười cười, “Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng mà ta thực sự đố kị với ngươi.”



/Mi/ Vì yêu sinh oán hận và đố kị là vô cùng bỉ ổi đấy Vô Ương ca ca~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện