Edit: Mimi

Beta: Lam Yên

*****C42Sau khi tỉnh lại, Việt Tùy phát hiện mình bị trói chặt ném trên xe ngựa, lại còn bị điểm đại huyệt, trong lúc nhất thời toàn thân uể oải, chỉ có thể động chuyển đôi mắt mà thôi.

“Tỉnh rồi sao?” Bên cạnh có người lên tiếng, thanh âm trầm thấp mà khàn khàn, ngữ khí lại còn mang theo một cảm giác cứng nhắc, có thể nhận ra là do bình thường ít khi nói chuyện, mà khí tức của người nọ Việt Tùy cũng chẳng xa lạ gì.

“Bát vương lệnh cho ngươi bắt ta?”

Người bên cạnh không lên tiếng, thế nhưng lại có một cảm giác ngầm thừa nhận.

Tuy rằng đã sớm nghe Việt Thương nói Uất Trì Vô Ương chính là Thiên Thần cung cung chủ, thế nhưng khi thực sự xác thực điều này, Việt Tùy vẫn là nhịn không được mà âm thầm cảm thán. Chủ tử nhà mình quả nhiên khả năng phân thích thông tin quá lợi hại rồi.

“Yên tâm.” Sơ Nhất không biết cách an ủi người, chỉ nói một câu như vậy.

Việt Tùy nhịn không được mà cảm thấy có phần bất đắc dĩ. Những người bị bắt làm tù binh có mấy ai có được kết cục tốt đẹp? Yên tâm sao? Y hiện tại không phải lo lắng cho an nguy của chính mình mà chỉ sợ sau khi Việt Thương biết chuyện sẽ làm không khống chế được rồi làm loạn.

Uất Trì Vô Ương một khi đã dám trực tiếp động thủ với Thương Nguyệt lâu, chỉ e đã sớm an bài thiên la địa võng, chờ đợi Việt Thương tự đến đưa đầu vào lưới. Việt Tùy không dám tưởng tượng thêm. Y không thể ngồi yên chờ chết, mặc cho người khác dùng mình để uy hiếp người kia. Sau khi nghĩ thông suốt, y liền bình tĩnh nằm yên, ý đồ bảo toàn sức lực.

Không biết Sơ Nhất có hiểu được những suy nghĩ trong lòng Việt Tùy hay không. Chỉ thấy hắn chăm chú nhìn vào đôi mắt đối phương, sau cùng vẫn không nói bất cứ cái gì.

Mã xa rong ruổi rất nhiều ngày, cơ hồ cũng không rẽ vào thành trấn, ngay cả sơn thôn cũng không hề dừng lại. Có lẽ là vì bọn chúng muốn tránh khỏi thẩm tra và các cứ điểm ngầm của địch nhân, cho nên liền cẩn trọng mà một mạch tiến vào cứ địa của Thiên Thần cung.

Tình báo của Thương Nguyệt lâu vẫn luôn không tra ra được vị trí đích xác của Thiên Thần cung, chỉ biết đối phương hình như trú chân trong núi. Khi bị bịt mắt dẫn vào địa lao, Việt Tùy có thể cảm nhận được thanh âm của núi rừng bị gió lùa vào xào xạc. Xung quanh nơi này dường như còn có sông ngòi, cứ điểm của Thiên Thần cung xem ra rất lớn, y đã bị dắt đi cả một đoạn đường dài mà cơ hồ vẫn chưa tới đích.

Sau khi Việt Tùy bị người dùng xích sắt trói lại, dây bịt trên mắt mới được tháo ra, Sơ Nhất lúc này lặng lẽ đứng ngay trước mặt y.

“Ân?” Việt Tùy nhìn người nọ, cảm thấy dường như đối phương có lời muốn hỏi.

Sơ Nhất vẫn đứng yên bất động, chẳng nói chẳng rằng, hình như còn đang chần chờ do dự. Việt Tùy có lẽ là đã hiểu người kia muốn hỏi điều gì.

“Có chuyện thì nói.”

“Ngươi và hắn…” Có lẽ là do rất ít khi có dịp nói chuyện, người nọ cơ bản không biết cách thăm hỏi mở lời.

“Đúng.”

Sơ Nhất trừng lớn con mắt, tựa hồ có chút không thể tin, hồi lâu lại nói, “Vì sao?”

Nhìn vào vẻ mặt hoang mang nghi hoặc của người nọ, thậm chí đối phương còn mang theo bộ dáng ‘không thể nào tưởng tượng ra’, Việt Tùy hiểu hắn đang suy nghĩ cái gì. Một nam nhân lại nguyện ý nằm dưới thân một nam nhân khác, cho dù người kia có là chủ tử của mình đi chăng nữa, chỉ sợ cũng khó lòng có thể tiếp thu. Đặc biệt là một người giống như Sơ Nhất vậy, quả thực căn bản không cách nào tưởng tượng.

Vì thế, Việt Tùy chỉ nói, “Ngươi gặp thì sẽ hiểu thôi.”

Sơ Nhất vẫn là không hiểu, trên mặt thậm chí dấy lên một tia mịt mù xưa nay hiếm thấy.

“Nếu ngươi gặp được một người, sau đó nhận thấy hắn là người quan trọng nhất trên thế gian này, vì để làm cho hắn được vui mà ngay cả tính mạng cũng có thể không cần, vậy thì thân thể này có đáng gì đâu, huống hồ…” Việt Tùy nghĩ đến cách Việt Thương đã đối xử với mình, trên mặt bất giác lộ ra một nụ cười. Huống hồ, giữa hai người bọn họ, tuy rằng Việt Thương tương đối chủ động, thế nhưng Việt Tùy cũng có khát khao mãnh liệt đối với đối phương, giống như thời thời khắc khắc đều trông mong được cùng người kia dung hòa làm một.

Nhìn Sơ Nhất vẫn mờ mịt chẳng hiểu gì, Việt Tùy cảm thấy nói nhiều với người này cũng là vô ích.

Có một số việc không tự bản thân mình trải nghiệm thì mãi mãi sẽ không thể hiểu được rõ ràng.

Hai người bọn họ rất giống nhau, thế nhưng sau khi Việt Tùy gặp được Việt Thương thì nhân sinh đã không còn băng lãnh và tăm tối một màu như trước nữa. Còn Sơ Nhất, người kia của hắn ở đâu? Cuộc đời này, liệu rằng hắn có hội gặp được một người như vậy? “Ngươi nếu có thể gặp một người như vậy thì đó chính là vạn hạnh của ngươi.”

Việt Tùy chỉ có thể nói như vậy, bất quá biểu tình trên mặt Sơ Nhất ngoại trừ mê man thì cũng chỉ là mê man chồng chất.

Địa lao đóng lại trong ba ngày, ngoại trừ ngày hôm ấy Sơ Nhất xuất hiện, còn lại đều là sai xử hạ nhân tới đưa cơm. Việt Tùy không sợ bị nghiêm hình tra tấn, trái lại y chỉ sợ địch nhân sẽ lợi dụng mình để uy hiếp Việt Thương.

Sau khi bị bắt tới đây, Việt Tùy cũng chưa từng nhìn thấy chủ tử của đối phương. Loại cảm giác mơ hồ do không thể xác định được ý muốn của đối phương này khiến cho y sống một ngày mà chẳng khác nào một năm. Cũng may hôm nay hình như có chút biến chuyển. Nhìn thấy Sơ Nhất một lần nữa xuất hiện trước mặt mình, Việt Tùy mơ hồ đoán được điều đó.

“Chủ tử của ngươi muốn gặp ta?”

Sơ Nhất nhíu mày, buồn bực không nói tiếng nào, yên lặng gỡ xích sắt dưới chân đối phương ra rồi áp tải y ra khỏi địa lao.

Khung cảnh bên ngoài quả nhiên giống như suy đoán của Việt Tùy. Nơi này là một sơn trang được núi non trùng trùng điệp điệp bủa vây bốn phía, diện tích thoạt nhìn rất rộng lớn. Y nhanh chóng bị áp tải băng qua rất nhiều khoảng sân nhỏ. Sau khi vào tới hậu viện, Sơ Nhất liếc mắt nhìn y, tuy rằng không nói lời nào, thế nhưng trong ánh mắt kia tựa hồ như ẩn chưa một tia lo lắng.

Trong đình viện bố trí tinh mỹ, Uất Trì Vô Ương một thân cẩm bào nguyệt sắc, bộ dáng tao nhã phong hoa, bên cạnh còn có mấy tiểu tì trẻ trung xinh đẹp hầu hạ. Bất quá, thần thái của hắn ngược lại đặc biệt mất tập trung.

Áp tải người tới nơi, Sơ Nhất liền lui xuống. Uất Trì Vô Ương giống như không phát hiện Việt Tùy đã có mặt ở đây, vẫn còn ngây ngốc nhìn về phía cái ao bên cạnh sân đình. Hoa sen trong ao đều đã sớm tàn, thoạt nhìn vô cùng thê lương quạnh quẽ.

Đối phương không nói lời nào, Việt Tùy đương nhiên cũng sẽ không lên tiếng. Cứ như vậy thật lâu, rốt cuộc Uất Trì Vô Ương mới quay đầu nhìn lại. Sau khi tỉ mỉ quan sát người kia một lượt, hắn nói, “Ngươi chẳng qua cũng chỉ là một nam nhân bình thường.”

Việt Tùy lặng im rồi lại lặng im. Chỉ nghe Uất Trì Vô Ương nói tiếp, “Hắn yêu thích ngươi ở chỗ nào?”

‘Hắn’ mà người kia ám chỉ chính là Việt Thương đi? Chân mày Việt Tùy có chút rung động, thế nhưng y vẫn bảo trì trầm mặc, mà đúng ra thì y cũng chẳng biết phải nói cái gì.

Thế nhưng sự im lặng của y dường như chọc giận Uất Trì Vô Ương. Một tiếng cốc chén rơi vỡ thanh thúy đột nhiên vang lên, Uất Trì Vô ương thế nhưng nổi nóng mà ném mạnh tách trà xuống đất khiến cho chiếc tách sứ tinh mỹ thoáng chốc vỡ vụn tan tành.

Quai hàm bị người hung hăng nắm lấy, Việt Tùy bất đắc dĩ nhìn thẳng vào đáy mắt Uất Trì Vô Ương. Đôi mắt khi xưa chan chứa ôn hòa và khiêm nhường, lúc này lại như có mây đen bão tố dâng đầy, đâu đó còn tràn ra một tia hận ý. Hận? Việt Tùy có phần kinh ngạc…

“Ở trước mặt hắn, ngươi không phải rất biết nghe lời hay sao? Hắn muốn cái gì ngươi liền cho cái đó, thân thể này bị hắn lăn qua lăn lại bao nhiêu lần rồi?”

Vừa nói, Uất Trì Vô Ương lại vừa như vô tình kéo mở lớp hắc y trước ngực đối phương. Tuy rằng đã ba ngày trôi qua, thế nhưng trên người kẻ kia vẫn mơ hồ lưu lại một vài vết tích ái tình còn chưa tiêu tan hết, chỉ cần tinh ý nhìn một chút là có thể nhận ra ngay.

“Bốp!” Trên mặt bị người giáng xuống một cái bạt tai, ngay sau đó cơ thể Việt Tùy bị đối phương đẩy ngã xuống mặt đất. Nháy mắt tiếp theo, y bị người kia giẫm đạp đến không cách nào cử động được. Việt Tùy rũ mắt, không nhìn tới chiếc đế giày đang chà đạp lên khuôn mặt của mình, lại càng không thèm nhìn chủ nhân của nó.

Uất Trì Vô Ương gắt gao nhìn người nọ, ánh mắt tựa hồ như muốn nghiền nát y ra. Thế nhưng bỗng chốc hắn lại nở nụ cười, “Ha, giống như nữ nhân mà nằm dưới thân thể của nam nhân khác, thực sự rất thích sao?”

Nhìn biểu tình bất biến của Việt Tùy, hắn lại tiếp tục cười, nói, “Chủ tử của ngươi đã không cần ngươi nữa. Ba ngày rồi, bản vương vẫn không hề nhận được bất cứ tin tức gì.”

Việt Tùy vẫn tiếp tục ngậm chặt môi không hề nói một câu, chỉ bình thảnh mà đối mặt với loại tư thế khuất nhục bị người giẫm đạp này.

“Để tránh người khác nói bản vương tiếp đãi không chu đáo, ta sẽ tìm mấy nam nhân tới tận lực hầu hạ ngươi.”

Một câu nói này đã thành công khiến cho vẻ mặt vẫn luôn bất biến của Việt Tùy xuất hiện một tia rạn nứt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện