Edit: Nhàn Vân Quá Hải
Beta: Mimi, Lam Yên
*****Việt Thương một đường phóng ngựa không dừng, trực tiếp chạy tới kinh đô, lẻn vào hoàng cung ngay trong đêm tối.
Thương Nguyệt lâu đã di dời đến Hán quốc, trong lúc nhất thời nền móng chưa thể ổn định vững vàng, hơn nữa trước đó đã tổn hao rất nhiều nguyên khí. Nhưng so với việc để mặc mấy tên vô lại kia dòm ngó những thứ thuộc về mình, không bằng châm ngòi kích động cho cuộc chiến giữa bọn chúng ngày càng kịch liệt hơn.
Hoàng cung được canh phòng nghiêm mật hơn rất nhiều so với lúc trước. Vũ vương bây giờ vẫn còn đang ở trong ngự thư phòng phê duyệt tấu chương. Tuy rằng tính cách của hắn có chút chuyên quyền, thế nhưng cũng có thể xem là một vị quân vương cần cù việc nước. Việt Thương trước tiên chạy tới ngự thiên phòng ăn ăn uống uống một hồi, sau đó mới trực tiếp lẻn vào tẩm cung của hoàng đế, không chút khách khí mà nhảy vào dục trì ngự dụng của vua. Trong bể tắm to lớn bằng bạch ngọc, từng dòng nước ấm liên tục phun trào.
Hắn ung dung trút bỏ y phục, vứt xuống bên cạnh bể rồi mới thoải mái mà nằm dựa lưng vào thành dục trì.
“Ngươi là ai…”
Thời điểm thanh âm trầm thấp của một nam nhân nào đó vang lên, Việt Thương mới từ từ mở mắt. Đôi mắt phượng diễm lệ lúc này bởi vì vừa nhiễm một tầng hơi nước mà trở nên dụ hoặc lạ thường. Nam nhân đang đứng trước mặt kia một thân long bào vàng rực, hoa văn rồng xòe năm vuốt được thêu trước ngực hiển nhiên đã bộc lộ rất rõ thân phận của hắn.
Thoáng nhìn một chút, người nọ thân hình cao gầy, ngũ quan cương nghị, nhưng mà đôi môi mỏng lúc nào cũng mím chặt, hơn nữa cặp mắt kia tựa hồ còn ẩn chứa một loại tinh quang lãnh khốc dị thường, ngoại trừ một cảm giác tà ác nhàn nhạt còn có khí độ vương giả không ngừng toát ra. Bị người như thế nhìn chòng chọc, người thường tất nhiên sẽ không khỏi lo lắng khẩng trương.
Việt Thương miễn cưỡng đứng lên, còn chưa nói lời nào đã giơ tay che miệng ngáp dài một cái.
“Dục trì của ngươi tắm thực thoải mái.” Việt Thương cũng không keo kiệt, thản nhiên khen ngợi một câu.
Vũ vương vẫn chằm chằm nhìn hắn, chỉ là ánh mắt nhất thời có chút sáng lên, ngay sau đó đôi con ngươi tràn đầy hàn ý kia dần dần sẫm lại, “Ngươi là ai?”
Hắn hỏi một lần nữa, từ trên cao nhìn xuống Việt Thương lúc này vẫn còn đang đứng giữa dục trì, ánh mắt không chút kiêng dè mà lưu luyến lướt qua bờ vai đi xuống lồng ngực của đối phương, “Bát đệ cử ngươi tới?”
“Ngươi không biết ta là ai?” Việt Thương nhìn hắn, biếng nhác cười một cái, cũng không bỏ sót một tia kinh diễm vừa chợt lóe lên rồi tức thì biến mất ở trong đáy mắt đối phương.
Việt Thương lại chầm chậm ngồi xuống, thoải mái duỗi người, thậm chí còn khen ngợi, “Dục trì này thật không tồi, xem ra ta cũng phải tự làm một cái.”
“Việt Thương?” Vũ vương cuối cùng cũng đoán được.
“A, không ngờ ngài còn nhớ đến ta.”
Vũ vương thoáng nhíu mày, “Ngươi tới để giết ta?”
“Đoán lại đi.” Việt Thương ung dung khép mắt, thoải mái hưởng thụ làn nước ấm áp bên trong dục trì, một chút cảnh giác cũng không hề có.
Thấy bộ dạng thả lỏng đến cực hạn của hắn, Vũ vương liền giảm bớt sự phòng bị trong lòng, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh dục trì, ánh mắt không ngừng dán chặt lên mặt Việt Thương, “Nói xem, ngươi đến đây có mục đích gì?”
“Ta nói ta tới để tắm nước nóng ở chỗ của ngươi, ngươi có tin không?”
Vốn tưởng rằng Vũ vương sẽ tức giận, chẳng ngờ người kia thế mà lại cười rộ lên, “Nếu ngươi thích thì cứ tiếp tục tắm đi.”
“Bệ hạ không để tâm sao?”
“Không phải ai cũng có may mắn được ngắm nhìn tuyệt thế giai nhân tắm rửa như vậy.” Con ngươi đen láy của Vũ vương chất chợt lóe ra một thứ ánh sáng dị thường. Khóe miệng hắn khe khẽ cong lên, vừa nhìn Việt Thương vừa cười một cách vô cùng thâm ý.
“Vậy thì ta sẽ không khách khí nữa.” Kỳ thực, cho dù đối phương không đáp ứng thì hắn cũng đã không khách khí rồi.
“Ngươi tới giết Triệu Bình?” Vũ vương rất thông minh. Nếu Việt Thương đã không phải tới đây để giết hắn thì người đầu tiên mà hắn có thể nghĩ tới chính là tên Triệu Bình kia.
Việt Thương không trả lời mà hỏi ngược lại, “Bệ hạ cho rằng Thiên Thần cung và Thương Nguyệt lâu liều mạng giao chiến, bên nào thắng, bên nào thua?”
“Lưỡng bại câu thương.” Đáp án này quả thực chính là một câu nói liền đúng trọng tâm.
“Như thế bệ hạ có nguyện ý thay ta giải quyết chút phiền phức?”
“Muốn ta giúp ngươi đối phó với Thiên Thần cung?” Vũ vương bắt chước Việt Thương ngả lưng một chút, tựa vào thành ghế dựa, thoải mái mà nằm.
Việt Thương cười cười nhìn về phía đối phương. Không ngoài dự đoán, hắn bắt gặp một tia mê luyến hiển hiện trong mắt Vũ vương, “Là ta đang giúp bệ hạ mới đúng.”
“Sao?” Vũ vương bày ra một bộ dáng thập phần thoải mái, chờ nghe Việt Thương tiếp lời.
“Thì ra bệ hạ còn chưa biết cung chủ đích thực của Thiên Thần cung là ai.”
Việt Thương giả bộ sửng sốt, sau đó ánh mắt như có như không mà động chuyển một hồi, đã thế còn không ngừng tràn ra một vẻ phong tình vạn chủng.
Vũ Vương nhíu chặt lông mày, cảm giác được Việt Thương tựa hồ như đang ám chỉ điều gì đó, “Lâu chủ nguyện ý nói cho ta biết?”
“Bệ hạ nếu có hứng thú, không bằng bắt đầu tiến hành điều tra từ Triệu Bình đi.”
Triệu Bình? Vũ vương nhướn mày, lộ ra một vẻ mặt trầm tư. Người làm việc dưới tay hắn, hắn đương nhiên hiểu rõ. Thân thế và những việc làm của cái tên Triệu Bình kia trước khi đầu quân cho hắn, hắn cũng đã phái người đi điều tra chi tiết, nhưng nhìn vào vẻ mặt chắc chắn của Việt Thương, chẳng lẽ lại thực sự có gì không ổn? Vũ vương ngoại trừ võ đoán ra còn có tính đa nghi. Chính vì thế cho nên sau khi ngồi trên vương vị, hắn mới giết hết huynh đệ của mình, thậm chí cả bào đệ ruột thịt cũng chưa từng tin tưởng. Lúc này Việt Thương bỗng nhiên lại nói như thế, khiến cho trong lòng hắn bắt đầu nổi lên sự nghi ngờ đối với Triệu Bình.
Việt Thương cảm thấy ngâm mình đã đủ rồi liền từ trong nước ấm đứng lên. Phía trên làn da trơn mịn nõn nà còn lưu lại vài bọt nước li ti, chẳng khác nào một khối ngọc thạch mĩ miều thượng hạng. Vũ vương nhất thời nhìn không chớp mắt, cơ hồ đã có chút thất thần.
Cũng không thấy rõ Việt Thương di chuyển như thế nào, chỉ biết thoáng cái hắn đã đứng ở trên bờ, tiếp đó vung tay thành một vòng cung, trên người đã được phủ lên một kiện áo lót sạch sẽ. Vũ vương nhất thời lộ ra một tia tiếc nuối, dường như là bởi vì không được chứng kiến toàn cảnh mỹ nhân lên bờ mà nảy sinh thất vọng trong lòng.
“Oáp~” Việt Thương lại ngang nhiên che miệng ngáp một cái, trong con ngươi đen bóng mơ hồ dâng lên một tầng hơi nước nhạt nhòa.
“Mệt sao?” Vũ vương thẳng người ngồi dậy từ trên ghế.
“Chờ sau khi bệ hạ điều tra rõ ràng, chúng ta sẽ bàn bạc tiếp.”
“Ở lại đi.” Nhìn Việt Thương sắp sửa ly khai, Vũ vương nhịn không được mà lên tiếng, “Trong cung không thiếu phòng trống.”
Việt Thương mỉm cười với đối phương, “Nhưng mà ta lại không quen giường.”
Lời vừa dứt, người đã biến mất vô tung. Vũ vương nhịn không được mà đứng lên nhìn về phía tấm màn mỏng manh đang bị gió thổi khiến cho nhẹ nhàng lay động. Tiểu mỹ nhân vừa mới cùng mình nói chuyện lúc này đã không thấy bóng rồi.
Vũ vương đảo mắt nhìn quanh, phát hiện ở trên giá treo y phục thiếu mất một kiện áo lót và một chiếc ngoại bào. Đổi lại, trên mặt đất là bộ y phục dạ hành của người nào đó cởi ra bỏ lại. Tất cả những điều này đều như âm thầm nhắc nhở Vũ vương: tiểu mỹ nhân tràn đầy mị hoặc ảo ảo mờ mờ kia là người thật.
Đích thực hắn không phải hoa mắt hay là tự tưởng tượng ra.
“Lời đồn quả không sai.” Hắn lẩm bẩm. Còn nhớ trước đây giang hồ đồn đại, Thương Nguyệt lâu lâu chủ thoắt ẩn thoắt hiện, người có cơ hội diện kiến đối phương rất hiếm hoi. Cũng chính vì thế, ngày sau có vài tin đồn nói rằng người kia cực kỳ xấu xí, bất quá cũng có rất nhiều kẻ nói rằng người nọ là một tuyệt thế giai nhân.
Ngày ấy khi nghe được những lời đồn đại này, Vũ vương cũng chỉ cười trừ một tiếng, thế nhưng hôm nay nhìn thấy, mới biết được lời đồn kia quả thực không sai.
“Người đâu! Đi điều tra Triệu Bình cho trẫm!” Kiềm chế cảm xúc đang choáng ngợp trong lòng, Vũ vương lạnh lùng phân phó.
Nếu như Việt Thương đã ám chỉ tên Triệu Bình kia có vấn đề, kể cả có là kế li gián đi chăng nữa thì một người bản tính đa nghi như Vũ vương cũng sẽ không hề băn khoăn do dự mà tiến hành một cuộc điều tra.
Vũ vương đi tới, tự tay nhặt kiện hắc y mà người nào đó vừa lưu lại lên. Vừa mới biệt ly, thế nhưng cũng đã bắt đầu chờ đợi một ngày gặp lại.
Danh sách chương