"Chuyện quan trọng gì?" công tước hỏi.
A Thụy Tư trầm mặc, không nói gì.
Làm cha của A Thụy Tư, công tước tất nhiên biết rõ tính cách của cậu. A Thụy Tư rất cố chấp. Chuyện cậu không muốn nói, bất luận ông cố hỏi tới đâu, cậu cũng sẽ không chịu nói ra.
"A Thụy Tư, lại đây xem cái này đi." Công tước ngược lại nói. Tiếp đó bật tivi, tua video đến một đoạn rồi lại bấm dừng, chỉ nhân vật đó mà nói: "Người này cùng Y Đế Tư giống nhau như đúc."
Ánh mắt A Thụy Tư lạc trên người y, con ngươi mãnh liệt run rẩy. Thì ra đây chính là nguyên nhân Nặc Mạn Đại Đế muốn giam lỏng cha mẹ cậu!
"Cha, con có một vài chuyện cần xác nhận. Chờ con làm rõ ràng minh bạch, sẽ nói cho cha nghe." A Thụy Tư nói xong liền đi về phòng mình.
Cậu đóng cửa lại, nhanh chóng tra tin tức về đoạn video ban nãy cha cho cậu xem. A Thụy Tư đoán bức ảnh kia mới được công bố cách đây không lâu. A Thụy Tư tập trung chú ý toàn thân người có hình dáng giống Y Đế Tư này. Người thanh niên này tên là Y Lai, là nhân vật nổi danh khắp Đế Quốc. Nhìn vào gương mặt của thanh niên, A Thụy Tư cảm thấy cực kỳ quen thuộc. So với Y Đế Tư, nhìn ảnh chụp Y Lai cậu lại có cảm giác như đã quen biết từ lâu.
A Thụy Tư dựa vào ghế, mắt khẩn trương nhìn chằm chằm thanh niên, hít một hơi thật sâu.
"Y Lai." Cậu nhẹ giọng nỉ non một tiếng. Trong giọng nói lại bao hàm tâm tình vô cùng phức tạp.
A Thụy Tư một đêm không ngủ, tìm kiếm hết thảy tin tức về Y Lai, tiếp đó từ đầu tới đuôi đều nghiền ngẫm đọc qua một lần. Sau khi xem xong hết thảy tư liệu của Y Lai, khí lực của cậu như bị rút cạn. Trong đầu cậu hiện giờ rất loạn, rất lâu sau mới có thể hiểu được đại khái mọi chuyện.
Y Lai là sủng thần của hoàng đế. Thế nhưng y làm sủng thần lại chưa từng dùng mặt thật của mình đi gặp người khác. Y rốt cuộc đang che giấu điều gì? Gương mặt thật của y sao lại...? Bốn năm trước, cậu được cải tử hoàn sinh. Mà Y Lai trên danh nghĩa cũng đồng thời chết đi. Mất đi trân châu đối với Giao Nhân là một việc cực kỳ trọng đại, có thể ảnh hưởng đến tính mạng. Về mặt thời gian thì vô cùng ăn khớp. Bốn năm trước, Y Đế Tư không ở Đế Quốc. Người cứu cậu không có khả năng là Y Đế Tư, khả năng duy nhất chính là Y Lai.
Những chứng cứ sáng tỏ đặt trước mặt A Thụy Tư đã nói rõ thân phận thật sự của Y Lai. Đương nhiên, chân chính khiến cho A Thụy Tư xác định Y Lai chắc chắn là đệ đệ của mình chính là nhờ vào trực giác. Bọn họ là huynh đệ cùng huyết thống, chỉ đơn giản nhìn tấm hình kia, A Thụy Tư liền cảm nhận được sự ràng buộc bất thường.
Y Lai, cái tên này đối với A Thụy Tư mà nói có chút xa lạ. Lúc cái tên này đang thịnh hành nhất, thì A Thụy Tư đã chết rồi.
Thế nhưng bọn họ đã từng cùng sinh sống ở Đế Quốc, gần đến như vậy...
Có lẽ là trong một tối chạng vạng, tại buổi tiệc rượu nào đó, bọn họ đã từng chạm mặt... Đã từng cách nhau chỉ hai, ba bước chân...
Cũng có lẽ là bọn họ đã từng gặp thoáng qua, y đã nhận ra cậu, cúi đầu lướt qua... Cậu lại chưa từng nhận ra y...
Nhìn từng câu từng chứ miêu tả Y Lai, A Thụy Tư cảm thấy như bên trong như ẩn giấu một âm mưu to lớn, nơi nơi đều là huyết lệ...
A Thụy Tư nhắm mắt dưỡng thần. công tước cùng phu nhân gõ cửa đến mấy lần, A Thụy Tư vẫn không đáp lại. Hai người nghĩ rằng cậu mệt mỏi còn đang ngủ, liền không gọi cậu nữa.
Chờ đến trưa, A Thụy Tư mới mở cửa phòng.
"A Thụy Tư, phu nhân gọi ngài xuống ăn cơm." Thanh âm vang lên, hóa ra là phu nhân đã lập trình người máy này. A Thụy Tư vừa ra khỏi cửa, người máy lập tức sẽ nhắc nhở cậu.
A Thụy Tư chạy thẳng đến phòng ăn.
Cơm nước đã dọn sẵn trên bàn. Đã có ba người ngồi bên bàn ăn, đang nhàn nhã dùng bữa. Thanh niên ngồi bên người công tước cùng phu nhân đang gắp rau cho phu nhân. Trên gương mặt phu nhân tràn đầy vẻ vui mừng. Đây vốn là một màn cực kỳ hòa ái, A Thụy Tư lại đen mặt.
Cậu cảm thấy như có một cơn lửa giận vọt lên, thiêu đốt lý trí của cậu.
A Thụy Tư nổi giận đùng đùng đi tới, cũng không ngồi xuống, à là trừng mắt nhìn Y Đế Tư.
"A Thụy Tư, con làm sao thế?" Phu nhân hỏi, trong mắt cũng mang theo tức giận trách mắng.
A Thụy Tư kéo ghế ngồi xuống: "Y Đế Tư, quà sinh nhật tôi tặng, cậu có thích không?"
Ánh mắt trốn tránh của Y Đế Tư đột nhiên lóe lên một cái.
Một khắc đó, trong lòng y chỉ có một ý nghĩ: "A Thụy Tư biết cả rồi!!"
Y biết, lúc y nhận Cơ Giáp Hỏa Diễm từ tay A Thụy Tư, y nên biến mất khỏi cuộc sống của cậu. Y không nên ôm lòng chờ mong may mắn sẽ đến với mình, không nên lưu luyến loại tình thân giả dối này...
Vô luận là ở nơi đâu, y cũng không thay thế được "người kia"...
Y Đế Tư cúi đầu, trầm mặc không nói.
"Y Đế Tư." Phu nhân hơi nghi hoặc một chút: "Sinh nhật con sao? Khi nào?"
Y Đế Tư rũ mắt nói: "Hôm qua ạ."
"Trời ạ, dì cư nhiên lại không biết. Y Đế Tư, thật xin lỗi! Không thể cùng con mừng sinh nhật rồi..." phu nhân áy náy nói.
Y Đế Tư lộ ra một nụ cười rất khó coi.
"Y Đế Tư, sau này cậu không cần đến đây nữa." Ngữ khí A Thụy Tư lạnh lẽo tột cùng.
"A Thụy Tư, con rốt cuộc là đang nói gì thế?" Tức giận trong lòng phu nhân vừa lắng lại giờ lại bộc phát.
"Mẹ, nếu như Y Đế Tư đã không có quan hệ gì với gia tộc Niết Phổ Đốn, vậy cũng không nên đến đây nữa." A Thụy Tư nói.
Phu nhân sửng sốt: "Con nói sao?"
"Y Đế Tư không phải Y Lý của chúng ta, không phải em trai con, cũng không phải con trai của mẹ." A Thụy Tư gằn từng chữ.
Thân thể Y Đế Tư run lên một trận.
Phu nhân trợn to hai mắt, sắc mặt công tước cũng thay đổi.
"Làm sao có khả năng? Báo cáo gen giám định đã..."
Y Đế Tư đột nhiên khiếp sợ. Y cố giấu đi nỗi bất an cùng kinh hoảng trên gương mặt, thẳng tắp mà nhìn công tước cùng phu nhân: "Phu nhân, thực xin lỗi. Con đã lừa dì, con không phải Y Lý." Y Đế Tư khom người chào phu nhân, liền xoay người đi ra ngoài.
Đôi mắt lam của A Thụy Tư lóe sáng, đối với Y Đế Tư cũng nhìn với cặp mắt khác xưa, thế nhưng cũng chỉ dừng chỉ mức độ này.
Phu nhân sắp điên rồi, bà rất vất vả mới có thể tìm được đứa bé này. Thế mà nó cư nhiên lại không phải con trai mình! Bà muốn bồi thường cho nó, muốn rút ngắn cái khoảng cách xa xôi ấy. Thế nhưng khi tất cả mọi chuyện còn chưa thành toàn, lại phát hiện tất cả chỉ là một giấc mộng...
"Y Lý... Rốt cuộc con có còn trên cõi đời này không...?" phu nhân trắng bệch mặt tự hỏi.
Chuyện về tiểu nhi tử của bà từ lâu đã trở thành một vết sẹo, năm tháng qua đi vết thương cũng đã khép lại, thế nhưng vĩnh viễn sẽ không biến mất. Kỳ thực bất kể là Y Đế Tư, hay là bất kỳ người nào, nếu như nói mình là con trai của bà, bà cũng sẽ đem hết toàn lực đối xử tốt với người đó.. Đây kỳ thực chính là một loại cứu rỗi. Thế nhưng bà làm như vậy, đối với Y Lý thật sự lại là không công bằng.
"Em ấy vẫn còn sống." A Thụy Tư nói.
Trong mắt vợ chồng công tước đều lóe lên một tia sáng.
"Cha, mẹ, Y Lai chính là con trai hai người."
Tại quán rượu Hương Tạ.
Y Lai lại chuyển về nơi này, y đem quần áo trong rương hành lý lại một lần nữa lấy ra, gấp thật gọn gàng từng cái từng cái một. Ai Nhĩ Duy Tư có vẻ rất hưng phấn, vẫn luôn chạy nhảy bên cạnh y, giúp y xếp quần áo.
Hai cha con là xong mọi việc, liền cùng nhau ngồi trên ghế sa-lông nghỉ ngơi.
"Baba, cho baba đồ ăn nè!" Ai Nhĩ Duy Tư vỗ vỗ túi xách nhỏ trong tay, nghiêm túc nói.
Y Lai không chút khách khí lấy đồ ăn của nhóc.
Móng vuốt tiểu gia hỏa len lén duỗi tới, đoạt về một gói bánh bích quy. Y Lai nhịn không được chọt chọt đầu nhỏ của nhóc.
"Con giúp baba mở nhé." Nhóc con nghiêm túc nói, tiếp đó xé bao ra, đem bánh bích quy nhét vào tay Y Lai.
Chỉ là bánh bích quy tuy rằng nằm trong tay Y Lai, thế nhưng móng vuốt của nhóc con thỉnh thoảng lại đưa đến, cuối cùng hơn nửa gói bánh đêu lọt vào bụng nhỏ của nhóc.
Y Lai xoa xoa bụng tiểu gia hỏa, trong đầu vẫn đang suy nghĩ vài chuyện khác. Y nếu đã quyết định ở lại Đế Quốc thì cũng không thể ở lại mãi trong quán rượu, cũng nên tìm một chỗ nghỉ ngơi.
"Bảo bối, con thích một căn nhà như thế nào?"
Ai Nhĩ Duy Tư suy nghĩ một chút, mở to mắt nói: "Phải có hoa viên, con muốn có biển rộng nữa!"
Biển... Bọn họ là trời sinh yêu biển rộng.
"Được. Ngày mai baba dẫn con đi tìm nhà." Y Lai nói.
Buổi tối sau khi dỗ Ai Nhĩ Duy Tư ngủ, Y Lai lại chậm chạp không ngủ được. Y đang có tâm sự trong lòng. Y trở mình mấy lần, rốt cuộc không nhịn được ngồi dậy, đăng nhập vào quang não, tiến vào thế giới giả lập.
"Hoan nghênh mọi người đến với "Đọa Lạc Thiên Sứ"."
Một thanh âm cứng nhắc vang lên bên tai y.
Hiện tại trong thế giới này cũng là ban đêm. Tuy rằng ban ngày cũng rất ít khi gặp người khác, thế nhưng buổi tối cũng đậm phần trống trải hơn.
Y Lai nhìn về phía bốn chữ lớn "Đọa Lạc Thiên Sứ". Phía dưới tấm bảng ấy cũng không còn bóng dáng quen thuộc ngày nào.
Y Lai đi tới, ngồi xuống ở đó. Y ngẩng đầu lên, liền có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao sáng.
Y ở đó đợi ròng rã hai tiếng đồng hồ, thế nhưng cũng không đợi được người y muốn gặp. Y liền rời khỏi thế giới giả lập, ngủ thật say.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Y Lai liền dẫn Ai Nhĩ Duy Tư đi tìm nơi ở.
Ai Nhĩ Duy Tư yêu biển, y cũng yêu biển, cho nên bọn họ liền đến chỗ bờ biển. Ở cạnh biển có rất nhiều biệt thự, mỗi một căn đều có hoa viên xinh đẹp. Bọn họ cuối cùng lại chọn một căn nhà được xây riêng biệt, trước cửa còn trồng một loạt cây nhãn. Y Lai và chủ nhà rất nhanh đã thương lượng xong, kỳ hạn thuê là một năm. Nếu như một năm sau bọn họ còn ở lại Đế Quốc thì sẽ mua lại.
Buổi chiều hôm đó bọn họ liền chuyển vào nhà mới.
Nhóc con rất thích phòng mới của mình, còn thích bò lên cây nhãn nhìn ra biển. Y Lai nhìn cái thân thể tròn vo đang muốn leo lên cây kia, leo được một chút lại trượt xuống, vô cùng buồn cười. Y nhìn một hồi mới quay lại biệt thự lấy ra một sợi dây thừng. Lúc y đi ra, tiểu gia hỏa đã biến đi đâu mất.
Ánh mắt Y Lai quét một vòng, cũng chưa thấy nhóc con đang ở đâu, trên gương mặt không khỏi mang theo chút lo lắng.
Y ném dây thừng, chạy nhanh về phía bờ biển.
Ai Nhĩ Duy Tư mặc dù là con của y, theo lý mà nói cũng là thành viên của Giao Tộc, thế nhưng lúc nhóc sinh ra lại mang hình người, chưa từng hóa thành hình thú bao giờ. Nhóc tuy rằng rất thích biển cả, thế nhưng cũng không thể đi lại tự do dưới nước như Y Lai.
Ai Nhĩ Duy Tư nếu rơi xuống nước thì làm sao bây giờ...
Tâm tư Y Lai kịch liệt hoang mang, ba bước thành hai chạy tới cạnh biển, ánh mắt lo lắng kiếm tìm nơi biển cả bao la.
Dương quang soi rọi mặt biển khiến cho địa phương lấp lánh sóng nước thu hút tầm nhìn của Y Lai. "Vật kia" vùng vẫy trong nước xanh, tình cờ tạo nên một vòng cung xinh đẹp. Đó là một cái đuôi cá nhỏ a! Đuôi cá kia liên kết với da thịt trắng nõn, cùng cái mái tóc xù xù đỏ đỏ.
Là Ai Nhĩ Duy Tư! Nhóc con đã hóa thành hình thú rồi!
-------------------------------
Hiên Dư: Aiyo -.- Tui không biết mọi người nghĩsao, chứ riêng tui thấy hơi không thích vợ chồng Niết Phổ Đốn:< Chỉ phái một đám người tìm kiếm Y Lý mấy thánglúc y mới bị mất tích, sau đó vẫn sống nhàn nhã, thỉnh thoảng ưu tư sầu muộn nhớcon. Chỉ có mình A Thụy Tư là nỗ lực tìm kiếm mười mấy năm trời, tự thân vận độngchạy đông chạy tây tìm tin tức. Lúc biết Y Đế Tư không phải là con mình thì phunhân uất ức khóc lóc, sầu thảm như thể mình đã tìm kiếm mệt mỏi lắm ấy:> Nếu tui là Y Lai, chắc tui cũng không thể gắnbó yêu thương hai vợ chồng này như khi còn nhỏ được nữa. Có cố gắng bù đắp baonhiêu cũng không lấp nổi vết thương lòng cùng thanh xuân nghiệt ngã của Y Laiđược:<
A Thụy Tư trầm mặc, không nói gì.
Làm cha của A Thụy Tư, công tước tất nhiên biết rõ tính cách của cậu. A Thụy Tư rất cố chấp. Chuyện cậu không muốn nói, bất luận ông cố hỏi tới đâu, cậu cũng sẽ không chịu nói ra.
"A Thụy Tư, lại đây xem cái này đi." Công tước ngược lại nói. Tiếp đó bật tivi, tua video đến một đoạn rồi lại bấm dừng, chỉ nhân vật đó mà nói: "Người này cùng Y Đế Tư giống nhau như đúc."
Ánh mắt A Thụy Tư lạc trên người y, con ngươi mãnh liệt run rẩy. Thì ra đây chính là nguyên nhân Nặc Mạn Đại Đế muốn giam lỏng cha mẹ cậu!
"Cha, con có một vài chuyện cần xác nhận. Chờ con làm rõ ràng minh bạch, sẽ nói cho cha nghe." A Thụy Tư nói xong liền đi về phòng mình.
Cậu đóng cửa lại, nhanh chóng tra tin tức về đoạn video ban nãy cha cho cậu xem. A Thụy Tư đoán bức ảnh kia mới được công bố cách đây không lâu. A Thụy Tư tập trung chú ý toàn thân người có hình dáng giống Y Đế Tư này. Người thanh niên này tên là Y Lai, là nhân vật nổi danh khắp Đế Quốc. Nhìn vào gương mặt của thanh niên, A Thụy Tư cảm thấy cực kỳ quen thuộc. So với Y Đế Tư, nhìn ảnh chụp Y Lai cậu lại có cảm giác như đã quen biết từ lâu.
A Thụy Tư dựa vào ghế, mắt khẩn trương nhìn chằm chằm thanh niên, hít một hơi thật sâu.
"Y Lai." Cậu nhẹ giọng nỉ non một tiếng. Trong giọng nói lại bao hàm tâm tình vô cùng phức tạp.
A Thụy Tư một đêm không ngủ, tìm kiếm hết thảy tin tức về Y Lai, tiếp đó từ đầu tới đuôi đều nghiền ngẫm đọc qua một lần. Sau khi xem xong hết thảy tư liệu của Y Lai, khí lực của cậu như bị rút cạn. Trong đầu cậu hiện giờ rất loạn, rất lâu sau mới có thể hiểu được đại khái mọi chuyện.
Y Lai là sủng thần của hoàng đế. Thế nhưng y làm sủng thần lại chưa từng dùng mặt thật của mình đi gặp người khác. Y rốt cuộc đang che giấu điều gì? Gương mặt thật của y sao lại...? Bốn năm trước, cậu được cải tử hoàn sinh. Mà Y Lai trên danh nghĩa cũng đồng thời chết đi. Mất đi trân châu đối với Giao Nhân là một việc cực kỳ trọng đại, có thể ảnh hưởng đến tính mạng. Về mặt thời gian thì vô cùng ăn khớp. Bốn năm trước, Y Đế Tư không ở Đế Quốc. Người cứu cậu không có khả năng là Y Đế Tư, khả năng duy nhất chính là Y Lai.
Những chứng cứ sáng tỏ đặt trước mặt A Thụy Tư đã nói rõ thân phận thật sự của Y Lai. Đương nhiên, chân chính khiến cho A Thụy Tư xác định Y Lai chắc chắn là đệ đệ của mình chính là nhờ vào trực giác. Bọn họ là huynh đệ cùng huyết thống, chỉ đơn giản nhìn tấm hình kia, A Thụy Tư liền cảm nhận được sự ràng buộc bất thường.
Y Lai, cái tên này đối với A Thụy Tư mà nói có chút xa lạ. Lúc cái tên này đang thịnh hành nhất, thì A Thụy Tư đã chết rồi.
Thế nhưng bọn họ đã từng cùng sinh sống ở Đế Quốc, gần đến như vậy...
Có lẽ là trong một tối chạng vạng, tại buổi tiệc rượu nào đó, bọn họ đã từng chạm mặt... Đã từng cách nhau chỉ hai, ba bước chân...
Cũng có lẽ là bọn họ đã từng gặp thoáng qua, y đã nhận ra cậu, cúi đầu lướt qua... Cậu lại chưa từng nhận ra y...
Nhìn từng câu từng chứ miêu tả Y Lai, A Thụy Tư cảm thấy như bên trong như ẩn giấu một âm mưu to lớn, nơi nơi đều là huyết lệ...
A Thụy Tư nhắm mắt dưỡng thần. công tước cùng phu nhân gõ cửa đến mấy lần, A Thụy Tư vẫn không đáp lại. Hai người nghĩ rằng cậu mệt mỏi còn đang ngủ, liền không gọi cậu nữa.
Chờ đến trưa, A Thụy Tư mới mở cửa phòng.
"A Thụy Tư, phu nhân gọi ngài xuống ăn cơm." Thanh âm vang lên, hóa ra là phu nhân đã lập trình người máy này. A Thụy Tư vừa ra khỏi cửa, người máy lập tức sẽ nhắc nhở cậu.
A Thụy Tư chạy thẳng đến phòng ăn.
Cơm nước đã dọn sẵn trên bàn. Đã có ba người ngồi bên bàn ăn, đang nhàn nhã dùng bữa. Thanh niên ngồi bên người công tước cùng phu nhân đang gắp rau cho phu nhân. Trên gương mặt phu nhân tràn đầy vẻ vui mừng. Đây vốn là một màn cực kỳ hòa ái, A Thụy Tư lại đen mặt.
Cậu cảm thấy như có một cơn lửa giận vọt lên, thiêu đốt lý trí của cậu.
A Thụy Tư nổi giận đùng đùng đi tới, cũng không ngồi xuống, à là trừng mắt nhìn Y Đế Tư.
"A Thụy Tư, con làm sao thế?" Phu nhân hỏi, trong mắt cũng mang theo tức giận trách mắng.
A Thụy Tư kéo ghế ngồi xuống: "Y Đế Tư, quà sinh nhật tôi tặng, cậu có thích không?"
Ánh mắt trốn tránh của Y Đế Tư đột nhiên lóe lên một cái.
Một khắc đó, trong lòng y chỉ có một ý nghĩ: "A Thụy Tư biết cả rồi!!"
Y biết, lúc y nhận Cơ Giáp Hỏa Diễm từ tay A Thụy Tư, y nên biến mất khỏi cuộc sống của cậu. Y không nên ôm lòng chờ mong may mắn sẽ đến với mình, không nên lưu luyến loại tình thân giả dối này...
Vô luận là ở nơi đâu, y cũng không thay thế được "người kia"...
Y Đế Tư cúi đầu, trầm mặc không nói.
"Y Đế Tư." Phu nhân hơi nghi hoặc một chút: "Sinh nhật con sao? Khi nào?"
Y Đế Tư rũ mắt nói: "Hôm qua ạ."
"Trời ạ, dì cư nhiên lại không biết. Y Đế Tư, thật xin lỗi! Không thể cùng con mừng sinh nhật rồi..." phu nhân áy náy nói.
Y Đế Tư lộ ra một nụ cười rất khó coi.
"Y Đế Tư, sau này cậu không cần đến đây nữa." Ngữ khí A Thụy Tư lạnh lẽo tột cùng.
"A Thụy Tư, con rốt cuộc là đang nói gì thế?" Tức giận trong lòng phu nhân vừa lắng lại giờ lại bộc phát.
"Mẹ, nếu như Y Đế Tư đã không có quan hệ gì với gia tộc Niết Phổ Đốn, vậy cũng không nên đến đây nữa." A Thụy Tư nói.
Phu nhân sửng sốt: "Con nói sao?"
"Y Đế Tư không phải Y Lý của chúng ta, không phải em trai con, cũng không phải con trai của mẹ." A Thụy Tư gằn từng chữ.
Thân thể Y Đế Tư run lên một trận.
Phu nhân trợn to hai mắt, sắc mặt công tước cũng thay đổi.
"Làm sao có khả năng? Báo cáo gen giám định đã..."
Y Đế Tư đột nhiên khiếp sợ. Y cố giấu đi nỗi bất an cùng kinh hoảng trên gương mặt, thẳng tắp mà nhìn công tước cùng phu nhân: "Phu nhân, thực xin lỗi. Con đã lừa dì, con không phải Y Lý." Y Đế Tư khom người chào phu nhân, liền xoay người đi ra ngoài.
Đôi mắt lam của A Thụy Tư lóe sáng, đối với Y Đế Tư cũng nhìn với cặp mắt khác xưa, thế nhưng cũng chỉ dừng chỉ mức độ này.
Phu nhân sắp điên rồi, bà rất vất vả mới có thể tìm được đứa bé này. Thế mà nó cư nhiên lại không phải con trai mình! Bà muốn bồi thường cho nó, muốn rút ngắn cái khoảng cách xa xôi ấy. Thế nhưng khi tất cả mọi chuyện còn chưa thành toàn, lại phát hiện tất cả chỉ là một giấc mộng...
"Y Lý... Rốt cuộc con có còn trên cõi đời này không...?" phu nhân trắng bệch mặt tự hỏi.
Chuyện về tiểu nhi tử của bà từ lâu đã trở thành một vết sẹo, năm tháng qua đi vết thương cũng đã khép lại, thế nhưng vĩnh viễn sẽ không biến mất. Kỳ thực bất kể là Y Đế Tư, hay là bất kỳ người nào, nếu như nói mình là con trai của bà, bà cũng sẽ đem hết toàn lực đối xử tốt với người đó.. Đây kỳ thực chính là một loại cứu rỗi. Thế nhưng bà làm như vậy, đối với Y Lý thật sự lại là không công bằng.
"Em ấy vẫn còn sống." A Thụy Tư nói.
Trong mắt vợ chồng công tước đều lóe lên một tia sáng.
"Cha, mẹ, Y Lai chính là con trai hai người."
Tại quán rượu Hương Tạ.
Y Lai lại chuyển về nơi này, y đem quần áo trong rương hành lý lại một lần nữa lấy ra, gấp thật gọn gàng từng cái từng cái một. Ai Nhĩ Duy Tư có vẻ rất hưng phấn, vẫn luôn chạy nhảy bên cạnh y, giúp y xếp quần áo.
Hai cha con là xong mọi việc, liền cùng nhau ngồi trên ghế sa-lông nghỉ ngơi.
"Baba, cho baba đồ ăn nè!" Ai Nhĩ Duy Tư vỗ vỗ túi xách nhỏ trong tay, nghiêm túc nói.
Y Lai không chút khách khí lấy đồ ăn của nhóc.
Móng vuốt tiểu gia hỏa len lén duỗi tới, đoạt về một gói bánh bích quy. Y Lai nhịn không được chọt chọt đầu nhỏ của nhóc.
"Con giúp baba mở nhé." Nhóc con nghiêm túc nói, tiếp đó xé bao ra, đem bánh bích quy nhét vào tay Y Lai.
Chỉ là bánh bích quy tuy rằng nằm trong tay Y Lai, thế nhưng móng vuốt của nhóc con thỉnh thoảng lại đưa đến, cuối cùng hơn nửa gói bánh đêu lọt vào bụng nhỏ của nhóc.
Y Lai xoa xoa bụng tiểu gia hỏa, trong đầu vẫn đang suy nghĩ vài chuyện khác. Y nếu đã quyết định ở lại Đế Quốc thì cũng không thể ở lại mãi trong quán rượu, cũng nên tìm một chỗ nghỉ ngơi.
"Bảo bối, con thích một căn nhà như thế nào?"
Ai Nhĩ Duy Tư suy nghĩ một chút, mở to mắt nói: "Phải có hoa viên, con muốn có biển rộng nữa!"
Biển... Bọn họ là trời sinh yêu biển rộng.
"Được. Ngày mai baba dẫn con đi tìm nhà." Y Lai nói.
Buổi tối sau khi dỗ Ai Nhĩ Duy Tư ngủ, Y Lai lại chậm chạp không ngủ được. Y đang có tâm sự trong lòng. Y trở mình mấy lần, rốt cuộc không nhịn được ngồi dậy, đăng nhập vào quang não, tiến vào thế giới giả lập.
"Hoan nghênh mọi người đến với "Đọa Lạc Thiên Sứ"."
Một thanh âm cứng nhắc vang lên bên tai y.
Hiện tại trong thế giới này cũng là ban đêm. Tuy rằng ban ngày cũng rất ít khi gặp người khác, thế nhưng buổi tối cũng đậm phần trống trải hơn.
Y Lai nhìn về phía bốn chữ lớn "Đọa Lạc Thiên Sứ". Phía dưới tấm bảng ấy cũng không còn bóng dáng quen thuộc ngày nào.
Y Lai đi tới, ngồi xuống ở đó. Y ngẩng đầu lên, liền có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao sáng.
Y ở đó đợi ròng rã hai tiếng đồng hồ, thế nhưng cũng không đợi được người y muốn gặp. Y liền rời khỏi thế giới giả lập, ngủ thật say.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Y Lai liền dẫn Ai Nhĩ Duy Tư đi tìm nơi ở.
Ai Nhĩ Duy Tư yêu biển, y cũng yêu biển, cho nên bọn họ liền đến chỗ bờ biển. Ở cạnh biển có rất nhiều biệt thự, mỗi một căn đều có hoa viên xinh đẹp. Bọn họ cuối cùng lại chọn một căn nhà được xây riêng biệt, trước cửa còn trồng một loạt cây nhãn. Y Lai và chủ nhà rất nhanh đã thương lượng xong, kỳ hạn thuê là một năm. Nếu như một năm sau bọn họ còn ở lại Đế Quốc thì sẽ mua lại.
Buổi chiều hôm đó bọn họ liền chuyển vào nhà mới.
Nhóc con rất thích phòng mới của mình, còn thích bò lên cây nhãn nhìn ra biển. Y Lai nhìn cái thân thể tròn vo đang muốn leo lên cây kia, leo được một chút lại trượt xuống, vô cùng buồn cười. Y nhìn một hồi mới quay lại biệt thự lấy ra một sợi dây thừng. Lúc y đi ra, tiểu gia hỏa đã biến đi đâu mất.
Ánh mắt Y Lai quét một vòng, cũng chưa thấy nhóc con đang ở đâu, trên gương mặt không khỏi mang theo chút lo lắng.
Y ném dây thừng, chạy nhanh về phía bờ biển.
Ai Nhĩ Duy Tư mặc dù là con của y, theo lý mà nói cũng là thành viên của Giao Tộc, thế nhưng lúc nhóc sinh ra lại mang hình người, chưa từng hóa thành hình thú bao giờ. Nhóc tuy rằng rất thích biển cả, thế nhưng cũng không thể đi lại tự do dưới nước như Y Lai.
Ai Nhĩ Duy Tư nếu rơi xuống nước thì làm sao bây giờ...
Tâm tư Y Lai kịch liệt hoang mang, ba bước thành hai chạy tới cạnh biển, ánh mắt lo lắng kiếm tìm nơi biển cả bao la.
Dương quang soi rọi mặt biển khiến cho địa phương lấp lánh sóng nước thu hút tầm nhìn của Y Lai. "Vật kia" vùng vẫy trong nước xanh, tình cờ tạo nên một vòng cung xinh đẹp. Đó là một cái đuôi cá nhỏ a! Đuôi cá kia liên kết với da thịt trắng nõn, cùng cái mái tóc xù xù đỏ đỏ.
Là Ai Nhĩ Duy Tư! Nhóc con đã hóa thành hình thú rồi!
-------------------------------
Hiên Dư: Aiyo -.- Tui không biết mọi người nghĩsao, chứ riêng tui thấy hơi không thích vợ chồng Niết Phổ Đốn:< Chỉ phái một đám người tìm kiếm Y Lý mấy thánglúc y mới bị mất tích, sau đó vẫn sống nhàn nhã, thỉnh thoảng ưu tư sầu muộn nhớcon. Chỉ có mình A Thụy Tư là nỗ lực tìm kiếm mười mấy năm trời, tự thân vận độngchạy đông chạy tây tìm tin tức. Lúc biết Y Đế Tư không phải là con mình thì phunhân uất ức khóc lóc, sầu thảm như thể mình đã tìm kiếm mệt mỏi lắm ấy:> Nếu tui là Y Lai, chắc tui cũng không thể gắnbó yêu thương hai vợ chồng này như khi còn nhỏ được nữa. Có cố gắng bù đắp baonhiêu cũng không lấp nổi vết thương lòng cùng thanh xuân nghiệt ngã của Y Laiđược:<
Danh sách chương