Y Lai vừa trở lại Đế Quốc mấy ngày, Hạ gia đã hoàn toàn loạn. Hạ Diễm bắt được Hạ Long cấu kết với người ngoài làm tổn hại Hạ thị, cùng Kỳ Nhiên giết chết Anna, mưu hại Y Lý, chứng tỏ đã hại chết cháu đích tôn Hạ gia, khiến cho Hạ lão gia tức giận, đem Hạ Long đá khỏi Hạ gia. Hạ lão gia vì tức mà sinh trọng bệnh, Hạ Diễm chân chính trở thành người nắm quyền.
Sau tất cả những sự cố này, Hạ Diễm lại là người được lợi lớn nhất.
Tình địch gặp lại, đặc biệt ngứa mắt. Cho dù Lâm Sắt biết Y Lai tiếp cận Hạ Diễm chính là có mục đích khác, cũng không phải bởi vì thật sự yêu Hạ Diễm như y từng nói. Thế nhưng một khi nghĩ đến Y Lai cùng Hạ Diễm vui vẻ cùng giường, đồng thời còn làm việc giao hoan vợ chồng, hắn liền cảm thấy hết sức ghen tỵ.
Hai người đàn ông liền đứng ở nơi đó, ánh mắt chém giết xẹt qua xẹt lại, mà kiểm tra sức khỏe định kỳ cũng đã kết thúc.
"Lâm tiên sinh, liên quan đến việc khi nào thì bệnh nhân bắt đầu trị liệu, thời gian cụ thể sẽ thông báo cho ngài sau." Bác sĩ nói, chắc ông cũng cảm giác được bầu không khí trong phòng bệnh quá mức quái dị, cũng vội vã rời đi.
Lâm Sắt cùng Hạ Diễm vẫn trừng nhau, trừng đến mấy phút, lại cảm giác được mình có chút khôi hài. Một vị nắm quyền gia tộc Wilson lớn nhất Đế Quốc, một vị là người thừa kế Hạ gia, hai người trừng mắt nhau như vậy, thực ra có chút ngốc.
Lâm Sắt thu hồi ánh mắt, bộ mặt căng thẳng, cả người tỏa ra hơi lạnh. Hạ Diễm đi đến bên giường, ở một góc giường mà ngồi xuống, nhìn khuôn mặt tái nhợt kia, ngữ khí mềm nhẹ nói: "Mấy ngày nay tôi bận xử lý việc trong nhà, đúng lúc không thể đến thăm em. Có trách tôi không?"
"Em ấy tỉnh lại căn bản là không còn quen biết anh." Lâm Sắt ngữ khí lạnh lùng nói.
Nhưng vào lúc này, lông mi Y Lai giật giật, từ từ mở mắt ra, ánh mắt liền rơi trên người Hạ Diễm, tiếp đó còn hiếu kỳ chớp chớp, khác hắn so với ánh mắt thẫn thờ lúc đối mặt với Lâm Sắt. Mặt Lâm Sắt không khỏi đen, trong lòng dợn lên cảm giác chua xót, lẽ nào trong lòng Y Lai, Hạ Diễm so với hắn còn quan trọng hơn? Hạ Diễm ở bên cạnh nhìn y. Tinh thần Y Lai rất căng thẳng, mắt xanh trừng hắn một lúc, rất nhanh lại ngủ thiếp đi.
"Tôi muốn mang Y Lai trở lại Hải Thần tinh." Hạ Diễm nói.
Lâm Sắt nhất thời hết hồn đứng dậy: "Anh vốn biết em ấy tiếp cận anh là có mục đích!"
"Thế nhưng em ấy là vợ của tôi!" Hạ Diễm nói.
"Em ấy không phải Y Lý. Cho dù đã biết thân phận của em ấy, anh cũng có thể xem em ấy là vợ sao?" Sắc mặt Lâm Sắt bức bách.
Hạ Diễm trầm mặc. Hắn xác thực chưa hề nghĩ tới chuyện này. Trong lúc hắn ở cùng Y Lai, cái nào là thực tâm, cái nào là giả ý, chính hắn cũng không phân biệt được. Bọn họ thăm dò lẫn nhau, nhìn như thân mật, kì thực ai cũng không tín nhiệm ai. Chỉ là nếu như thật sự muốn buông tay, Hạ Diễm trong lòng vẫn cảm thấy có chút vắng vẻ. Thế nhưng hắn nhất định phải lựa chọn.
"Tôi có một chuyện." Hạ Diễm nói.
"Xin cứ nói." Lâm Sắt vô cùng thân sĩ.
"Đứa bé trong bụng Y Lai... là của anh phải không?" Hạ Diễm chần chờ trong chốc lát, lại tiếp tục hỏi.
Chân Lâm Sắt không khỏi run rẩy một hồi. Kết quả kiểm thể (kiểm tra thân thể) của Y Lai đã có, đứa bé trong bụng y đã bốn tháng, bốn tháng trước Y Lai còn chưa quen biết Hạ Diễm, cho nên đứa nhỏ không phải của Hạ Diễm được. Chỉ là Lâm Sắt không nghĩ tới lại là chính mình. Ở trong ấn tượng của hắn, Y Lai cùng rất nhiều nam nhân quan hệ, là người phóng đãng, đây là một khái niệm thâm căn cố đế, cho dù biết có khả năng Y Lai cùng Nặc Mạn Đại Đế có khả năng không có quan hệ, hắn nhất thời vẫn khó thay đổi quan niệm của chính mình. Bốn tháng trước, bọn họ xác thực có lên giường, đứa bé này quả thực vô cùng có khả năng là của hắn.
Lâm Sắt nhìn về phía bụng Y Lai, ánh mắt trở nên phức tạp.
"Đứa nhỏ là của anh, anh rất không vui?" Hạ Diễm bén nhạy nhận ra được Lâm Sắt biến hóa.
Lâm Sắt nở nụ cười, ngũ quan cũng trở nên ôn nhu: "Đương nhiên là rất vui."
Hạ Diễm nhìn Y Lai một chút, liền xoay người rời đi. Từ nhỏ tới lớn, mọi thứ hắn làm đều có kế hoạch. chỉ có lần này hắn hành sự lỗ mãng. Hắn biết hắn không nên tới Đế Quốc, không nên tới thăm Y Lai, hắn hiện tại rời đi, chính là lựa chọn tốt nhất. Bóng người Hạ Diễm rất nhanh biến mất trong bệnh viện, tựa hồ cũng mang đi đoạn thời gian Y Lai ở Hải Thần tinh. Chỉ là tâm tình thất vọng mất mát vẫn kéo dài, đến khi hắn rời khỏi Đế Quốc cũng chưa hồi phục.
Sau khi Hạ Diễm rời đi, Lâm sắt ngồi ở đó, mắt liên tục nhìn chằm chằm vào bụng Y Lai, hắn tựa hồ đang suy tư điều gì, ánh mắt có chút trầm lặng.
Thời khắc biết con Y Lai không phải của Hạ Diễm, đồng thời còn vô cùng có khả năng là của mình, Lâm Sắt mừng rỡ. Thế nhưng sau khi mừng rỡ, tâm trí hắn lại chìm xuống. Nếu như đứa bé thật sự là của hắn, hắn nhất định phải đối đứa bé mà chịu trách nhiệm, cho nó một gia đình hoàn thiện. Vậy nghĩa là hắn phải cùng Y Lai kết hôn. Trong đầu hắn không khỏi hiện lên một cái tên khác A Thụy Tư, hắn yêu mến A Thụy Tư hầu như đã trở thành một loại bản năng. Trong lòng Lâm Sắt có một cái cân, Y Lai cùng A Thụy Tư được đặt tại hai bên bàn cân, hắn khó có thể chọn lựa được.
Thời điểm trời tối, Y Lai tỉnh lại một lần. Y mở mắt ra, con ngươi không nhúc nhích, vẻ mặt thẫn thờ. Lâm Sắt nhìn dáng vẻ y, hơi đăm chiêu, không khỏi ôm lấy mặt y, đem gò má của chính mình dán tới. Mắt Y Lai mở càng lớn hơn một chút, ánh mắt xanh lam trong suốt, mê man mà nhìn hắn như vậy, tâm trí Lâm Sắt trở nên vô cùng mềm mại.
Vào lúc này, trong lòng hắn hoàn toàn bị Y Lai chiếm cứ.
"Y Lai..." Lâm Sắt thanh âm thâm trầm khàn khàn, "Khỏe nhanh một chút, tôi sẽ đối tốt với cậu."
Bác sĩ đem bệnh tình Y Lai cùng bản huấn luyện tinh thần của y tấn tốc giải thích một lần, đồng thời xác nhận phương án trị liệu cùng ngày bắt đầu. Những nội dung này được Lâm Sắt xem qua đầu tiên, sau khi hắn xác nhận xong, trị liệu liền lập tức được bắt đầu.
Đó là một gian phòng tối tăm, Y Lai nằm ở nơi đó, bác sĩ ngồi bên cạnh y. Lâm Sắt cũng ngồi một bên, ánh mắt của hắn vẫn dán trên người thanh niên.
Bác sĩ xây dựng một thế giới hoàn mỹ cho Y Lai, Y Lai đi lại trong đó, Lâm Sắt cũng đi vào thế giới kia. Hắn nhìn thấy Y Lai sống sờ sờ, ở cạnh biển, ở trong núi rừng, ở sâu thẳm trong lâu đài cổ, ở phố xá phồn hoa, hắn đi theo bước chân Y Lai, đi qua chỗ y từng đi, nhìn y cười vui vẻ, nhìn y mất khống chế bật khóc, từng giọt nước nhỏ trên khuôn mặt kia, phác họa ra một Y Lai chân thực và vô cùng hoàn chỉnh.
Đột nhiên, Lâm Sắt dừng bước, hắn đứng ở nơi đó, toàn thân căng thẳng, bởi vì hắn nhìn thấy Y Lai dừng bước, đầu chậm rãi quay lại, chỉ cần một chút nữa là có thể nhìn thấy hắn.
Bác sĩ đã nói, ở bên trong thế giới giả lập này, có thể tái tạo cái nhìn của một người đối với người khác. Hắn làm tổn thương tâm hồn Y Lai, Y Lai hận hắn oán hắn, đồng thời sẽ không yêu hắn. Thế nhưng có thể bởi vì cái nhìn này, một lần nữa từ thất lạc nhau tìm về yêu say đắm. Này kỳ thực là mục đích Lâm Sắt tiến vào thế giới này. Hắn muốn khiến cho những kí ức mơ hồ kia của Y Lai có thể tốt đẹp nhất.
Lâm Sắt làm ra một bộ mặt anh tuấn cùng ôn nhu, chỉ cần hắn chịu cười, trời sinh chính là trêu chọc hoa đào. Lâm Sắt đứng thẳng người, trên mặt nở ra một nụ cười, trong lòng đặc biệt đếm "một,... hai,... ba,...", chờ lúc Y Lai nhìn thấy hắn, đối với hắn có một ấn tượng tuyệt hảo.
"Tiên sinh, phu nhân Niết Phổ Đốn gọi điện thoại đến, nói tiên sinh A Thụy Tư tỉnh rồi!" Đột nhiên vang lên một thanh âm, Lâm Sắt liền biến mất khỏi thế giới giả lập.
A Thụy Tư tỉnh rồi! Thời điểm nghe thấy tin tức này, trong lòng Lâm Sắt chấn động mạnh, A Thụy Tư nằm trên giường bệnh đã ròng rã bốn tháng. Lâm Sắt cùng vợ chồng Niết Phổ Đốn mỗi ngày đều ngóng trông cậu tỉnh lại. Mà hiện tại, A Thụy Tư rốt cuộc tỉnh lại, đây là tin tức vô cùng tốt. Vừa nghĩ tới sẽ được nhìn thấy A Thụy Tư sống sờ sờ, trong đầu Lâm Sắt trống rỗng, trong lòng lại càng nhiều kích động cùng kinh hỉ, hắn liếc mắt nhìn Y Lai đang nằm trên giường, ở trên trán y hôn một cái, liền cầm áo khoác xông ra ngoài.
Trong thế giới giả lập kia, Y lai quay đầu, chỉ nhìn thấy một mảnh góc áo thoáng hiện. Y biết vốn dĩ nơi đó là có một người đang đứng, người kia đã theo y đi qua thật nhiều con phố, là người vô cùng quan trọng. Nhưng mà hiện tại, người đó cùng y đã vạch ra một thế giới xa cách... Y Lai chống đầu suy nghĩ, người kia là ai? Hắn tại sao lại rời đi? Là bỏ lại mình sao? Càng muốn biết, lông mày của y càng cau đến đau.
Bác sĩ vẫn ở đó chú ý hết thảy, nhìn biến hóa của y, nhìn đến biểu hiện trên mặt y do nghi hoặc mà sinh phiền muộn lại thống khổ, tâm trí ông cũng căng thẳng, quá trình trị liệu không được xảy ra bất cứ sai lầm nào, bằng không sẽ trở thành dã tràng xe cát. Bác sĩ nỗ lực khắc chế thanh âm chính mình, ôn nhu nói: "Y Lai, đó là một người không quá quan trọng. Không cần nghĩ nhiều, tiếp tục đi về phía trước đi."
Bác sĩ sau khi nói xong, ánh mắt liên tục nhìn chằm chằm Y Lai trên màn hình vi tính. thân thể bởi vì căng thẳng mà lao lực. Nếu như bệnh nhân cứ xoắn xuýt mãi ở đây, không tiếp tục đi, như vậy vô cùng có khả năng rơi vào trong cái vòng luẩn quẩn này căn bản không thể hoàn thành trị liệu. Mà trị liệu lần sau thì độ khó càng thêm lớn, nguy hiểm cũng càng nhiều hơn. Đương nhiên, lần này phải đảm bảo bệnh nhân không điên mất, lần sau mới có khả năng.
Nghe thấy thanh âm kia, Y Lai đầu tiên là sửng sốt một chút, tiếp đó lông mày dần dần dãn ra, y một lần nữa bước đi, đi về phía trước. Bác sĩ thở phào nhẹ nhõm, một giọt mồ hôi lạnh nhỏ xuống từ trên trán.
Lâm Sắt đã rời đi, trong phòng hiện tại chỉ còn ông là người tỉnh táo. Ngoại trừ những biến cố kia, quá trình trị liệu cũng rất thuận lợi. Bệnh nhân vẫn một đường thẳng mà đi về phía trước, thế giới giả lập cũng càng lúc càng hoàn chỉnh. Đột nhiên, chân trời xuất hiện một vệt nắng sớm. Ánh nắng kia soi trên gương mặt bệnh nhân, bệnh nhân chậm rãi mở mắt ra, khóe miệng câu lên một nụ cười nhạt nhòa. Màn hình đột nhiên chuyển đen, trị liệu kết thúc. Bác sĩ ngồi dựa vào ghế, thở ra một hơi thật sâu.
Ngày thứ hai, Y Lai liền tỉnh lại. Vị bác sĩ ngồi ở bên giường, nhìn y mở mắt ra, ánh mắt sáng suốt.
Y Lai cảm thấy, chính mình đã mơ một giấc mộng thật lâu, mộng quá dài, ký ức cũng mơ hồ. Rất nhiều người, rất nhiều chuyện, y đều không nhớ được. Bắt cóc, tử vong, rõ ràng là chuyện vừa phát sinh mấy ngày trước, mà lại như đã qua mấy chục năm.
Đầu Y Lai chậm rãi chuyển động, đem toàn bộ phòng bệnh đều nhìn một lượt, ánh mắt cuối cùng tập trung ở trên người vị bác sĩ, ngữ khí bình tĩnh nói: "Bác sĩ, cháu muốn xuất viện."
"Cậu cần tiến hành kiểm tra toàn thân một lần nữa, xác định khỏi hắn mới được xuất viện." Vị bác sĩ nói.
Y Lai từ trên giường bò dậy: "Cháu muốn xuất viện, cũng không phải hỏi ý kiến của bác, mà là thông báo với bác một tiếng."
Y Lai nói xong, liền mang giày, dưới ánh nhìn của bác sĩ thẳng tắp đi ra khỏi phòng bệnh, tiếp đó hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn của ông.
Đây là lần đầu tiên gặp được bệnh nhân tùy hứng như vậy, chờ Y Lai biến mất rồi, bác sĩ mới phản ứng được, vội vã gọi điện thoại cho Lâm Sắt.
"Lâm tiên sinh đang bận, tôi sẽ chuyển lời cho ngài ấy, cảm tạ ngài."
Được trợ lý Lâm Sắt hồi đáp, bác sĩ mới thở phào nhẹ nhõm, ngoại trừ có thể thiếu hụt một số bộ phận ký ức, bệnh nhân hẳn là đã khỏi hẳn, hơn nữa cũng đã thông báo cho người thân của bệnh nhân, trị liệu lần này xem như là kết thúc rồi!
Y Lai mới vừa đi khỏi cửa bệnh viện, một chiếc phi cơ liền đậu trước mặt y, chỗ tài xế ngồi duỗi ra một cái đầu: "Y Lai tiên sinh, bệ hạ phái tôi tới đón ngài."
Y Lai mặc bệnh phục cứ như vậy ngồi vào phi cơ, tư thái nhàn nhã mà thư thái. Phi cơ trực tiếp đậu trước tẩm cung Hoàng Đế, Y Lai rời khỏi phi cơ, đi vào tẩm cung, Y Lai thấy Nặc Mạn Đại Đế đang ngồi ghế.
"Bệ hạ."
Nặc Mạn Đại Đế hoảng hốt đứng đậy, đem Y Lai ôm vào trong ngực: "Y Lai, ngươi trở về rồi."
"Bệ hạ! Xin lỗi, thần chưa hoàn thành nhiệm vu lần này." Y Lai nói. Nhiệm vụ của y lần này kỳ thực là liên hoàn nhiệm vụ, dùng trân châu cứu A Thụy Tư, giả chết rồi đến Hải Thần tinh, có thân phận mới, tiếp đó câu dẫn Hạ Diễm lấy vảy giáp hỏa diễm thú. Thế nhưng y lại thất bại.
"Ngươi đã hoàn thành một nửa, A Thụy Tư tỉnh rồi." Nặc Mạn Đại Đế nói.
Mắt xanh Y Lai lóe lên, cuối cùng bình tĩnh lại.
"Chúc mừng bệ hạ! A Thụy Tư là cơ giáp chi thần, năng lực của anh ta nhất định làm ra cơ giáp ngài thích." Y Lai nói.
Nặc Mạn Đại Đế thế nhưng không cảm thấy vui vẻ: "Y Lai, ngươi vì sao lại xa lánh ta như vậy?" Bọn họ tuy là quân thần, thế nhưng ở chung rất nhiều năm, quan hệ thân mật. Mà lần này, Y Lai sau khi trở lại, Nặc Mạn Đại Đế rõ ràng cảm giác được y đang tránh né.
Y Lai chần chờ chốc lát, nhón chân lên, tiếp đó ở trên cằm Nặc Mạn Đại Đế hôn một cái.
Ánh mắt Nặc Mạn Đại Đế tối sầm xuống, hắn thả Y Lai ra, tiếp đó đem toàn thân y từ trên xuống dưới đều nhìn qua một lần, hắn cảm giác được Y Lai rất khác thường. Khắp toàn thân y từ trên xuống dưới đều quái dị khó nói thành lời: "Ngươi như vậy là bởi vì Lâm Sắt sao? Y Lai, A Thụy Tư tỉnh rồi, ngươi vẫn là nên quên hắn đi."
Trên mặt Y Lai lộ xuất vẻ nghi hoặc: "Lâm Sắt... là ai?"
Sau tất cả những sự cố này, Hạ Diễm lại là người được lợi lớn nhất.
Tình địch gặp lại, đặc biệt ngứa mắt. Cho dù Lâm Sắt biết Y Lai tiếp cận Hạ Diễm chính là có mục đích khác, cũng không phải bởi vì thật sự yêu Hạ Diễm như y từng nói. Thế nhưng một khi nghĩ đến Y Lai cùng Hạ Diễm vui vẻ cùng giường, đồng thời còn làm việc giao hoan vợ chồng, hắn liền cảm thấy hết sức ghen tỵ.
Hai người đàn ông liền đứng ở nơi đó, ánh mắt chém giết xẹt qua xẹt lại, mà kiểm tra sức khỏe định kỳ cũng đã kết thúc.
"Lâm tiên sinh, liên quan đến việc khi nào thì bệnh nhân bắt đầu trị liệu, thời gian cụ thể sẽ thông báo cho ngài sau." Bác sĩ nói, chắc ông cũng cảm giác được bầu không khí trong phòng bệnh quá mức quái dị, cũng vội vã rời đi.
Lâm Sắt cùng Hạ Diễm vẫn trừng nhau, trừng đến mấy phút, lại cảm giác được mình có chút khôi hài. Một vị nắm quyền gia tộc Wilson lớn nhất Đế Quốc, một vị là người thừa kế Hạ gia, hai người trừng mắt nhau như vậy, thực ra có chút ngốc.
Lâm Sắt thu hồi ánh mắt, bộ mặt căng thẳng, cả người tỏa ra hơi lạnh. Hạ Diễm đi đến bên giường, ở một góc giường mà ngồi xuống, nhìn khuôn mặt tái nhợt kia, ngữ khí mềm nhẹ nói: "Mấy ngày nay tôi bận xử lý việc trong nhà, đúng lúc không thể đến thăm em. Có trách tôi không?"
"Em ấy tỉnh lại căn bản là không còn quen biết anh." Lâm Sắt ngữ khí lạnh lùng nói.
Nhưng vào lúc này, lông mi Y Lai giật giật, từ từ mở mắt ra, ánh mắt liền rơi trên người Hạ Diễm, tiếp đó còn hiếu kỳ chớp chớp, khác hắn so với ánh mắt thẫn thờ lúc đối mặt với Lâm Sắt. Mặt Lâm Sắt không khỏi đen, trong lòng dợn lên cảm giác chua xót, lẽ nào trong lòng Y Lai, Hạ Diễm so với hắn còn quan trọng hơn? Hạ Diễm ở bên cạnh nhìn y. Tinh thần Y Lai rất căng thẳng, mắt xanh trừng hắn một lúc, rất nhanh lại ngủ thiếp đi.
"Tôi muốn mang Y Lai trở lại Hải Thần tinh." Hạ Diễm nói.
Lâm Sắt nhất thời hết hồn đứng dậy: "Anh vốn biết em ấy tiếp cận anh là có mục đích!"
"Thế nhưng em ấy là vợ của tôi!" Hạ Diễm nói.
"Em ấy không phải Y Lý. Cho dù đã biết thân phận của em ấy, anh cũng có thể xem em ấy là vợ sao?" Sắc mặt Lâm Sắt bức bách.
Hạ Diễm trầm mặc. Hắn xác thực chưa hề nghĩ tới chuyện này. Trong lúc hắn ở cùng Y Lai, cái nào là thực tâm, cái nào là giả ý, chính hắn cũng không phân biệt được. Bọn họ thăm dò lẫn nhau, nhìn như thân mật, kì thực ai cũng không tín nhiệm ai. Chỉ là nếu như thật sự muốn buông tay, Hạ Diễm trong lòng vẫn cảm thấy có chút vắng vẻ. Thế nhưng hắn nhất định phải lựa chọn.
"Tôi có một chuyện." Hạ Diễm nói.
"Xin cứ nói." Lâm Sắt vô cùng thân sĩ.
"Đứa bé trong bụng Y Lai... là của anh phải không?" Hạ Diễm chần chờ trong chốc lát, lại tiếp tục hỏi.
Chân Lâm Sắt không khỏi run rẩy một hồi. Kết quả kiểm thể (kiểm tra thân thể) của Y Lai đã có, đứa bé trong bụng y đã bốn tháng, bốn tháng trước Y Lai còn chưa quen biết Hạ Diễm, cho nên đứa nhỏ không phải của Hạ Diễm được. Chỉ là Lâm Sắt không nghĩ tới lại là chính mình. Ở trong ấn tượng của hắn, Y Lai cùng rất nhiều nam nhân quan hệ, là người phóng đãng, đây là một khái niệm thâm căn cố đế, cho dù biết có khả năng Y Lai cùng Nặc Mạn Đại Đế có khả năng không có quan hệ, hắn nhất thời vẫn khó thay đổi quan niệm của chính mình. Bốn tháng trước, bọn họ xác thực có lên giường, đứa bé này quả thực vô cùng có khả năng là của hắn.
Lâm Sắt nhìn về phía bụng Y Lai, ánh mắt trở nên phức tạp.
"Đứa nhỏ là của anh, anh rất không vui?" Hạ Diễm bén nhạy nhận ra được Lâm Sắt biến hóa.
Lâm Sắt nở nụ cười, ngũ quan cũng trở nên ôn nhu: "Đương nhiên là rất vui."
Hạ Diễm nhìn Y Lai một chút, liền xoay người rời đi. Từ nhỏ tới lớn, mọi thứ hắn làm đều có kế hoạch. chỉ có lần này hắn hành sự lỗ mãng. Hắn biết hắn không nên tới Đế Quốc, không nên tới thăm Y Lai, hắn hiện tại rời đi, chính là lựa chọn tốt nhất. Bóng người Hạ Diễm rất nhanh biến mất trong bệnh viện, tựa hồ cũng mang đi đoạn thời gian Y Lai ở Hải Thần tinh. Chỉ là tâm tình thất vọng mất mát vẫn kéo dài, đến khi hắn rời khỏi Đế Quốc cũng chưa hồi phục.
Sau khi Hạ Diễm rời đi, Lâm sắt ngồi ở đó, mắt liên tục nhìn chằm chằm vào bụng Y Lai, hắn tựa hồ đang suy tư điều gì, ánh mắt có chút trầm lặng.
Thời khắc biết con Y Lai không phải của Hạ Diễm, đồng thời còn vô cùng có khả năng là của mình, Lâm Sắt mừng rỡ. Thế nhưng sau khi mừng rỡ, tâm trí hắn lại chìm xuống. Nếu như đứa bé thật sự là của hắn, hắn nhất định phải đối đứa bé mà chịu trách nhiệm, cho nó một gia đình hoàn thiện. Vậy nghĩa là hắn phải cùng Y Lai kết hôn. Trong đầu hắn không khỏi hiện lên một cái tên khác A Thụy Tư, hắn yêu mến A Thụy Tư hầu như đã trở thành một loại bản năng. Trong lòng Lâm Sắt có một cái cân, Y Lai cùng A Thụy Tư được đặt tại hai bên bàn cân, hắn khó có thể chọn lựa được.
Thời điểm trời tối, Y Lai tỉnh lại một lần. Y mở mắt ra, con ngươi không nhúc nhích, vẻ mặt thẫn thờ. Lâm Sắt nhìn dáng vẻ y, hơi đăm chiêu, không khỏi ôm lấy mặt y, đem gò má của chính mình dán tới. Mắt Y Lai mở càng lớn hơn một chút, ánh mắt xanh lam trong suốt, mê man mà nhìn hắn như vậy, tâm trí Lâm Sắt trở nên vô cùng mềm mại.
Vào lúc này, trong lòng hắn hoàn toàn bị Y Lai chiếm cứ.
"Y Lai..." Lâm Sắt thanh âm thâm trầm khàn khàn, "Khỏe nhanh một chút, tôi sẽ đối tốt với cậu."
Bác sĩ đem bệnh tình Y Lai cùng bản huấn luyện tinh thần của y tấn tốc giải thích một lần, đồng thời xác nhận phương án trị liệu cùng ngày bắt đầu. Những nội dung này được Lâm Sắt xem qua đầu tiên, sau khi hắn xác nhận xong, trị liệu liền lập tức được bắt đầu.
Đó là một gian phòng tối tăm, Y Lai nằm ở nơi đó, bác sĩ ngồi bên cạnh y. Lâm Sắt cũng ngồi một bên, ánh mắt của hắn vẫn dán trên người thanh niên.
Bác sĩ xây dựng một thế giới hoàn mỹ cho Y Lai, Y Lai đi lại trong đó, Lâm Sắt cũng đi vào thế giới kia. Hắn nhìn thấy Y Lai sống sờ sờ, ở cạnh biển, ở trong núi rừng, ở sâu thẳm trong lâu đài cổ, ở phố xá phồn hoa, hắn đi theo bước chân Y Lai, đi qua chỗ y từng đi, nhìn y cười vui vẻ, nhìn y mất khống chế bật khóc, từng giọt nước nhỏ trên khuôn mặt kia, phác họa ra một Y Lai chân thực và vô cùng hoàn chỉnh.
Đột nhiên, Lâm Sắt dừng bước, hắn đứng ở nơi đó, toàn thân căng thẳng, bởi vì hắn nhìn thấy Y Lai dừng bước, đầu chậm rãi quay lại, chỉ cần một chút nữa là có thể nhìn thấy hắn.
Bác sĩ đã nói, ở bên trong thế giới giả lập này, có thể tái tạo cái nhìn của một người đối với người khác. Hắn làm tổn thương tâm hồn Y Lai, Y Lai hận hắn oán hắn, đồng thời sẽ không yêu hắn. Thế nhưng có thể bởi vì cái nhìn này, một lần nữa từ thất lạc nhau tìm về yêu say đắm. Này kỳ thực là mục đích Lâm Sắt tiến vào thế giới này. Hắn muốn khiến cho những kí ức mơ hồ kia của Y Lai có thể tốt đẹp nhất.
Lâm Sắt làm ra một bộ mặt anh tuấn cùng ôn nhu, chỉ cần hắn chịu cười, trời sinh chính là trêu chọc hoa đào. Lâm Sắt đứng thẳng người, trên mặt nở ra một nụ cười, trong lòng đặc biệt đếm "một,... hai,... ba,...", chờ lúc Y Lai nhìn thấy hắn, đối với hắn có một ấn tượng tuyệt hảo.
"Tiên sinh, phu nhân Niết Phổ Đốn gọi điện thoại đến, nói tiên sinh A Thụy Tư tỉnh rồi!" Đột nhiên vang lên một thanh âm, Lâm Sắt liền biến mất khỏi thế giới giả lập.
A Thụy Tư tỉnh rồi! Thời điểm nghe thấy tin tức này, trong lòng Lâm Sắt chấn động mạnh, A Thụy Tư nằm trên giường bệnh đã ròng rã bốn tháng. Lâm Sắt cùng vợ chồng Niết Phổ Đốn mỗi ngày đều ngóng trông cậu tỉnh lại. Mà hiện tại, A Thụy Tư rốt cuộc tỉnh lại, đây là tin tức vô cùng tốt. Vừa nghĩ tới sẽ được nhìn thấy A Thụy Tư sống sờ sờ, trong đầu Lâm Sắt trống rỗng, trong lòng lại càng nhiều kích động cùng kinh hỉ, hắn liếc mắt nhìn Y Lai đang nằm trên giường, ở trên trán y hôn một cái, liền cầm áo khoác xông ra ngoài.
Trong thế giới giả lập kia, Y lai quay đầu, chỉ nhìn thấy một mảnh góc áo thoáng hiện. Y biết vốn dĩ nơi đó là có một người đang đứng, người kia đã theo y đi qua thật nhiều con phố, là người vô cùng quan trọng. Nhưng mà hiện tại, người đó cùng y đã vạch ra một thế giới xa cách... Y Lai chống đầu suy nghĩ, người kia là ai? Hắn tại sao lại rời đi? Là bỏ lại mình sao? Càng muốn biết, lông mày của y càng cau đến đau.
Bác sĩ vẫn ở đó chú ý hết thảy, nhìn biến hóa của y, nhìn đến biểu hiện trên mặt y do nghi hoặc mà sinh phiền muộn lại thống khổ, tâm trí ông cũng căng thẳng, quá trình trị liệu không được xảy ra bất cứ sai lầm nào, bằng không sẽ trở thành dã tràng xe cát. Bác sĩ nỗ lực khắc chế thanh âm chính mình, ôn nhu nói: "Y Lai, đó là một người không quá quan trọng. Không cần nghĩ nhiều, tiếp tục đi về phía trước đi."
Bác sĩ sau khi nói xong, ánh mắt liên tục nhìn chằm chằm Y Lai trên màn hình vi tính. thân thể bởi vì căng thẳng mà lao lực. Nếu như bệnh nhân cứ xoắn xuýt mãi ở đây, không tiếp tục đi, như vậy vô cùng có khả năng rơi vào trong cái vòng luẩn quẩn này căn bản không thể hoàn thành trị liệu. Mà trị liệu lần sau thì độ khó càng thêm lớn, nguy hiểm cũng càng nhiều hơn. Đương nhiên, lần này phải đảm bảo bệnh nhân không điên mất, lần sau mới có khả năng.
Nghe thấy thanh âm kia, Y Lai đầu tiên là sửng sốt một chút, tiếp đó lông mày dần dần dãn ra, y một lần nữa bước đi, đi về phía trước. Bác sĩ thở phào nhẹ nhõm, một giọt mồ hôi lạnh nhỏ xuống từ trên trán.
Lâm Sắt đã rời đi, trong phòng hiện tại chỉ còn ông là người tỉnh táo. Ngoại trừ những biến cố kia, quá trình trị liệu cũng rất thuận lợi. Bệnh nhân vẫn một đường thẳng mà đi về phía trước, thế giới giả lập cũng càng lúc càng hoàn chỉnh. Đột nhiên, chân trời xuất hiện một vệt nắng sớm. Ánh nắng kia soi trên gương mặt bệnh nhân, bệnh nhân chậm rãi mở mắt ra, khóe miệng câu lên một nụ cười nhạt nhòa. Màn hình đột nhiên chuyển đen, trị liệu kết thúc. Bác sĩ ngồi dựa vào ghế, thở ra một hơi thật sâu.
Ngày thứ hai, Y Lai liền tỉnh lại. Vị bác sĩ ngồi ở bên giường, nhìn y mở mắt ra, ánh mắt sáng suốt.
Y Lai cảm thấy, chính mình đã mơ một giấc mộng thật lâu, mộng quá dài, ký ức cũng mơ hồ. Rất nhiều người, rất nhiều chuyện, y đều không nhớ được. Bắt cóc, tử vong, rõ ràng là chuyện vừa phát sinh mấy ngày trước, mà lại như đã qua mấy chục năm.
Đầu Y Lai chậm rãi chuyển động, đem toàn bộ phòng bệnh đều nhìn một lượt, ánh mắt cuối cùng tập trung ở trên người vị bác sĩ, ngữ khí bình tĩnh nói: "Bác sĩ, cháu muốn xuất viện."
"Cậu cần tiến hành kiểm tra toàn thân một lần nữa, xác định khỏi hắn mới được xuất viện." Vị bác sĩ nói.
Y Lai từ trên giường bò dậy: "Cháu muốn xuất viện, cũng không phải hỏi ý kiến của bác, mà là thông báo với bác một tiếng."
Y Lai nói xong, liền mang giày, dưới ánh nhìn của bác sĩ thẳng tắp đi ra khỏi phòng bệnh, tiếp đó hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn của ông.
Đây là lần đầu tiên gặp được bệnh nhân tùy hứng như vậy, chờ Y Lai biến mất rồi, bác sĩ mới phản ứng được, vội vã gọi điện thoại cho Lâm Sắt.
"Lâm tiên sinh đang bận, tôi sẽ chuyển lời cho ngài ấy, cảm tạ ngài."
Được trợ lý Lâm Sắt hồi đáp, bác sĩ mới thở phào nhẹ nhõm, ngoại trừ có thể thiếu hụt một số bộ phận ký ức, bệnh nhân hẳn là đã khỏi hẳn, hơn nữa cũng đã thông báo cho người thân của bệnh nhân, trị liệu lần này xem như là kết thúc rồi!
Y Lai mới vừa đi khỏi cửa bệnh viện, một chiếc phi cơ liền đậu trước mặt y, chỗ tài xế ngồi duỗi ra một cái đầu: "Y Lai tiên sinh, bệ hạ phái tôi tới đón ngài."
Y Lai mặc bệnh phục cứ như vậy ngồi vào phi cơ, tư thái nhàn nhã mà thư thái. Phi cơ trực tiếp đậu trước tẩm cung Hoàng Đế, Y Lai rời khỏi phi cơ, đi vào tẩm cung, Y Lai thấy Nặc Mạn Đại Đế đang ngồi ghế.
"Bệ hạ."
Nặc Mạn Đại Đế hoảng hốt đứng đậy, đem Y Lai ôm vào trong ngực: "Y Lai, ngươi trở về rồi."
"Bệ hạ! Xin lỗi, thần chưa hoàn thành nhiệm vu lần này." Y Lai nói. Nhiệm vụ của y lần này kỳ thực là liên hoàn nhiệm vụ, dùng trân châu cứu A Thụy Tư, giả chết rồi đến Hải Thần tinh, có thân phận mới, tiếp đó câu dẫn Hạ Diễm lấy vảy giáp hỏa diễm thú. Thế nhưng y lại thất bại.
"Ngươi đã hoàn thành một nửa, A Thụy Tư tỉnh rồi." Nặc Mạn Đại Đế nói.
Mắt xanh Y Lai lóe lên, cuối cùng bình tĩnh lại.
"Chúc mừng bệ hạ! A Thụy Tư là cơ giáp chi thần, năng lực của anh ta nhất định làm ra cơ giáp ngài thích." Y Lai nói.
Nặc Mạn Đại Đế thế nhưng không cảm thấy vui vẻ: "Y Lai, ngươi vì sao lại xa lánh ta như vậy?" Bọn họ tuy là quân thần, thế nhưng ở chung rất nhiều năm, quan hệ thân mật. Mà lần này, Y Lai sau khi trở lại, Nặc Mạn Đại Đế rõ ràng cảm giác được y đang tránh né.
Y Lai chần chờ chốc lát, nhón chân lên, tiếp đó ở trên cằm Nặc Mạn Đại Đế hôn một cái.
Ánh mắt Nặc Mạn Đại Đế tối sầm xuống, hắn thả Y Lai ra, tiếp đó đem toàn thân y từ trên xuống dưới đều nhìn qua một lần, hắn cảm giác được Y Lai rất khác thường. Khắp toàn thân y từ trên xuống dưới đều quái dị khó nói thành lời: "Ngươi như vậy là bởi vì Lâm Sắt sao? Y Lai, A Thụy Tư tỉnh rồi, ngươi vẫn là nên quên hắn đi."
Trên mặt Y Lai lộ xuất vẻ nghi hoặc: "Lâm Sắt... là ai?"
Danh sách chương