Anh đứng tại đầu bậc thang, nhìn bóng dáng cô vội biến mất tại góc rẽ, khóe môi bất giác cong lên, cả khuôn mặt đều nhuộm ý cười, anh đi ra xe, nhìn vết thương đỏ ửng trên mu bàn tay, anh ngậm lấy vết thương rồi ngồi vào vị trí lái.

Chân dài duỗi thẳng, cả người nhẹ nhõm như trút được ưu sầu.

Điện thoại ở ghế lái phụ bên cạnh tích tích hai tiếng.

Yến Hành: Hứa tổng, bộ khuyên tai anh tìm có tin tức rồi.

Hứa Điện cầm lên, nhìn lướt qua rồi trả lời.

Hứa Điện: Tốt.

Yến Hành: Còn đang ở dưới lầu Mạnh tiểu thư sao.

Yến Hành: Lâu như vậy cũng không có tiến triển. . .

Hứa Điện: Hả, không tiến triển?

A.

Khinh thường khoe khoang.

Sau đó, Chu Dương cũng nhắn tin tới.

Chu Dương: Lạy chúa, mày muốn ngâm mình ở Geneva bao lâu nữa đây? Mạnh Oánh đi nửa năm mày cũng đi nửa năm?

Chu Dương: Không hổ là Hứa thiếu gia, đi đâu cũng chả phải lo.

Gần đây, tập đoàn nhà Chu Dương xảy ra nội chiến đến sứt đầu mẻ trán, Chu Dương đành tạm gác dự án khoa học kỹ thuật quân sự lại để lên kế sách, chuẩn bị đánh một trận ác liệt với mấy lão quỷ kia.

Trong ba người, chỉ có Giang gia được xem là ổn định nhất, lúc trước Giang Úc kéo cha Giang Lục xuống đài, chỉ vì cha con bất hòa, không cùng chiến tuyến, quan niệm kinh doanh khác biệt, sau khi kéo xuống, Giang gia vậy mà không có bất kỳ tổn thất gì, lại còn ổn định, vững chãi hơn rất nhiều, Giang Lục thân là tổng giám đốc, cũng không thể đi giết con trai của mình.

Thế là nói dễ nghe thì cũng chỉ có thể thoái vị.

Vận hạn của Hứa gia đến sớm nhất, lúc Hứa Điện đang học đại học đã đánh đến rất lợi hại, Hứa Diệc nhã nhặn nho nhã, bị chèn ép phải liên tục nhún nhường, Hứa Điện lúc ấy không thể không từ bỏ việc đi du học, ở lại "tiếp chiêu" với mấy kẻ không an phận, cũng may anh xuất chiêu sấm rền gió cuốn, thủ đoạn tàn nhẫn, chuyên đánh vào nhược điểm, mặc dù cuộc chiến này kéo dài hơn nửa năm, nhưng cũng coi như bật được cả gốc và rễ.

Chu gia mấy năm trước rất ổn, bởi vì vậy mà Chu Dương không quá quan tâm đến chuyện nhà mình lắm, thế là thông qua quan hệ đại viện làm khoa học kỹ thuật quân công, rồi cùng hợp tác với Chính phủ, không ngờ trong lúc dự án đang phát triển ổn định, tập đoàn lại xảy ra chuyện, Chu Dương không thể không ra tay bảo vệ những thứ vốn thuộc về mình, đành phải tự mình xuất chinh dẹp loạn, còn không có cả thời gian để tâm đến bạn gái.

Hứa Điện: Chưa biết.

Chu Dương: Không có tiến triển gì sao?

Hứa Điện: Có.

Chu Dương: Tiến triển thế nào?

Hứa Điện liếm khóe môi, đáp: Cơ hội theo đuổi cô ấy.

Chu Dương: . . . .

Chu Dương: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha, cám ơn, mày làm tao chết cười rồi này.

Hứa Điện: Cút.

Chu Dương: Có gì, ngày mai tâm tình tao lại không tốt, mày nói lại lời này cho tao nghe.

*

Trở lại chung cư, Mạnh Oánh đi gội đầu, nhìn thời gian cũng đã trễ, cô đi tới cửa sổ nhìn ra ngoài, lướt một vòng thì nhìn thấy chiếc xe màu đen vẫn đỗ dưới lầu, chỗ ghế lái có ánh đèn màu quýt nhàn nhạt, Mạnh Oánh lui lại, đóng cửa, kéo màn cửa lại, cầm điện thoại di động, đi vào phòng ngủ.

Bởi vì cửa sổ phòng ngủ rất nhỏ, vị trí cửa sổ cũng khá cao, thành ra ánh sáng trong phòng không được tốt, Mạnh Oánh mở đèn ngủ, nằm trên giường, điện thoại liền tích tích vang lên.

Cô mở ra xem.

Hứa Điện: Ngủ ngon.

Mạnh Oánh: Ngủ ngon.

Trả lời xong, cô cất điện thoại, kéo chăn chuẩn bị đi ngủ.

Không biết có phải vì hôm qua không ngủ trong phòng ngủ hay không, mà Mạnh Oánh ngủ đến hơn nửa đêm lại tỉnh, ra ngoài rót một chén nước, kéo màn cửa sổ ra lướt nhìn khung cảnh bên ngoài lan can một vòng, chiếc kia màu đen xe con vẫn còn ở đó, cô hơi ngạc nhiên, nhìn đồng hồ treo tường, đã quá nửa đêm, cũng gần bốn giờ trời còn sắp sáng.

Cô buông rèm cửa sổ xuống, uống nước, đi vào phòng, cầm lấy điện thoại ở đầu giường, ấn mở khung trò chuyện, soạn tin nhắn.

Mạnh Oánh: Anh vẫn còn dưới lầu? Đêm nay còn có còn một vụ bắn súng nữa sao?

Chờ một lúc, đầu kia trả lời.

Hứa Điện: Đêm nay em nói cho anh cơ hội mà, anh chỉ muốn xác nhận một chút.

Cô ngáp một cái, ngồi xếp bằng, trả lời.

Mạnh Oánh: Vậy sao.

Hứa Điện: Ừ.

Hứa Điện: Không có chuyện gì đâu, chỉ là anh chưa muốn đi mà thôi, bây giờ chuẩn bị đi.

Mạnh Oánh: Được, ngủ ngon.

Đầu kia, Hứa Điện cong môi, nhìn chằm chằm dòng tin cô gửi tới, lại nhìn đoạn hội thoại hắn nhắn cô đáp lại, khiến trái tim hắn như được lấp đầy, lúc này hắn mới nắm lấy tay lái, nổ máy xe rời đi.

*

Uống xong nước, Mạnh Oánh để cốc xuống, cất điện thoại, ngủ tiếp. Ngày hôm sau, ánh nắng rất tốt, Mạnh Oánh sửa sang lại cổ áo rồi xuống dưới lầu, hôm nay cô thức dậy rất sớm, đi qua đường cái, nhìn mọi người ở trong sân của biệt thự ăn sáng, Di Tuyết vẫy tay với cô: "Mau tới đây, bữa sáng Trung Quốc, có bánh cuốn, bánh bao xá xíu, có rất nhiều, trời ơi, đúng là hương vị quê nhà."

Mạnh Oánh đi qua, nhìn xem.

Quả nhiên.

Tất cả đều là đồ ăn sáng của Trung Quốc.

Hồ Nghiệp đẩy một cái bình giữ nhiệt bốn tầng cho cô, nói: "Đều là Hứa Điện phân phó cho đầu bếp của công ty hắn làm, vẫn còn nóng lắm, phần này là cố ý giữ lại cho em đó."

Mạnh Oánh ngồi vào ghế, cầm đũa, mở nắp.

Có bánh cuốn, cháo tôm tươi, còn có hai cái bánh tart trứng, chân gà cùng xương sườn. Chu Mẫn Nhi rướn người nhìn qua, "Cái gì đây, sao phần của cô lại nhiều như thế chứ?"

"Còn có xương sườn." Chu Mẫn Nhi nước bọt chảy ròng, "Cho tôi một miếng được không?"

Xương sườn được tẩm ướp gia vị, lên màu rất đẹp, khó có thể cưỡng được.

"Được." Mạnh Oánh mở ra, để cô gắp, Chu Mẫn Nhi gắp một miếng, nước bọt chảy ròng ròng, nói: "Hứa tổng đối tốt với cô thật đấy."

Kiều Khởi chậc một tiếng, bất đắc dĩ cúi đầu ăn.

Mặc dù không tình nguyện lắm nhưng vẫn muốn ăn, so bữa sáng bên này thì ngon hơn nhiều.

"Nhờ em mà chúng ta mới có lộc ăn." Di Tuyết ngậm một cái chân gà.

Mạnh Oánh cười cười, bắt đầu ăn.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi cô đến đây, cô mới được ăn bữa sáng ngon như vậy.

Ăn sáng xong, một đoàn người xuất phát, lần này không phải đến trung tâm thành phố, mà là đến nơi có những công trình kiến trúc từ thời La Mã cổ đại, có khu mua sắm, cũng có nhà hàng, khách sạn sang trọng và khu vui chơi, nhưng không quá nhiều, không khí ở đây đặc biệt tốt, rất nhiều kiến trúc đều mang văn hóa lịch sử.

Hồ Nghiệp cũng giống như trước, mặc kệ bọn họ tự biên tự diễn để phát huy năng lực của mình. Triệu Việt và Chu Mẫn Nhi sau khi xuống xe liền không yên lòng, Mạnh Oánh đi qua, hắn cũng không để ý, cho đến khi Mạnh Oánh đứng trước mặt hắn, Triệu Việt mới hoàn hồn, sau đó mới nhìn cô, Mạnh Oánh cảm thấy, Triệu Việt và Kiều Khởi đúng là hoàn toàn khác nhau, Triệu Việt cực kỳ không chủ động.

Mạnh Oánh tự an ủi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.

Cô chỉ vào bên kia ghế dài, nói: "Chúng ta qua bên kia ngồi một chút?"

Triệu Việt lúng túng, nhìn tới nhìn lui, chần chừ một lúc, gật gật đầu: "Được."

Trước khi đi còn nhìn Chu Mẫn Nhi thêm một lần nữa, nhìn người kia bị Kiều Khởi trêu đùa cười cợt rất thoải mái, Triệu Việt lúc này mới mím môi, đi qua ngồi xuống, Mạnh Oánh lấy một cái ghế nhỏ ở bên cạnh ra, Hồ Nghiệp ngồi đó thấy cô ngồi lên, thấp hơn so với Triệu Việt rất nhiều, hắn phải cúi đầu nhìn, Mạnh Oánh ngửa đầu, hai người đối mặt.

Có chút ánh nắng.

Triệu Việt nhìn gương mặt không một hạt phấn của cô, nhưng làn da lại trắng nõn, đang chuyên chú nhìn hắn, mặt hắn đột nhiên đỏ lên.

Cứ thế cảm giác lưu luyến Chu Mẫn Nhi cũng bay sạch, hắn sửng sốt một chút, cảm thấy mình thay đổi cảm xúc cũng quá nhanh đi, Mạnh Oánh nhìn hắn, cười nói: "Có phải anh cảm thấy em rất xinh đẹp không?"

"Phải. . ."

Mạnh Oánh nói: "Khuôn mặt anh cũng không tệ, Tần Tuyển cũng nhìn rất đẹp."

Triệu Việt hơi khó hiểu.

Nói đến Tần Tuyển làm gì.

"Cố Viêm cũng rất đẹp trai, Kiều Khởi thì trông rất hoạt bát và hài hước." Mạnh Oánh nói, Triệu Việt đột nhiên hiểu được, hắn nói: "Tôi biết."

Cô cũng nhìn rất đẹp, Chu Mẫn Nhi cũng đẹp mắt, cũng đẹp, nhưng .. . đó không phải tình yêu.

"Biết rồi thì chúng ta bắt đầu đi." Mạnh Oánh cười một tiếng, xác nhận hắn đã tỉnh ngộ, cô đứng lên.

"Còn anh?" Một giọng nói trầm thấp từ phía sau truyền đến, Mạnh Oánh vừa quay đầu lại, liền thấy Hứa Điện cầm theo một bình sữa bò, anh đeo kính mắt, nhíu mày nhìn cô.

Mạnh Oánh cười, lại không trả lời.

Hứa Điện đi đến bậc thang, nhét bình sữa vào trong tay cô, nói: "Anh cũng cảm thấy em rất đẹp, cũng không có ai đẹp bằng em."

Ánh nắng sớm nhàn nhạt dán lên gương mặt anh.

Đôi mắt đằng sau lớp kính tràn ngập sự cưng chiều.

Mạnh Oánh cắn ống hút trong bình sữa, nhìn anh.

Lúc trước.

Vì nụ cười này mà cô đã bị lấy mất trái tim.

"Đừng quấy rầy chúng tôi." Cô đi đến chỗ Triệu Việt, giọng điệu không khách khí. Hứa Điện xốc lại cổ áo sơ mi, nói: "Anh đi ngang qua mà thôi."

Mấy ngày nay rất bận, nói xong, hắn xuống bậc thang, chào hỏi Hồ Nghiệp xong liền đi đến chiếc xe đang dừng ven đường. Sau khi lên xe cũng chưa đi mà cúi đầu bấm điện thoại.

Mọi người đồng loạt nhín chằm chằm chai sữa trong tay Mạnh Oánh, hôm nay Di Tuyết cũng cùng đi theo, trầm mặc nhìn chằm chằm, trong ánh mắt tràn ngập sự hâm mộ.

Di Tuyết túm lấy Hồ Nghiệp: "Mua sữa cho em đi, anh xem người ta cất công chạy thật xa tới đây, chỉ vì đưa một bình sữa bò, anh có làm được không?"

Hồ Nghiệp: ". . . . Đừng lắc nữa, đang làm việc mà! !"

"Tan học rồi mua được không, nếu không, Mạnh Oánh, em cho bà ấy một ngụm?"

"Không muốn!" Di Tuyết đánh Hồ Nghiệp mấy cái, ông cười phá lên, né tránh.

Triệu Việt nhìn Mạnh Oánh nói, "Tôi cũng có thể mua sữa cho em."

Mạnh Oánh cười lên, nói: "Nhanh diễn đi."

Điện thoại cô tích tích vang lên, cô mở ra xem.

Hứa Điện: Em diễn thôi đừng ôm, hôn nữa.

Hứa Điện: Anh cũng vì em mà giữ mình không dính một hạt bụi đây này.

Mạnh Oánh: Không cần, cám ơn.

Hứa Điện: . . .

Hứa Điện: Anh thấy lần nào, anh phá lần đó.

Nói xong, chiếc xe màu đen bên kia đường, theo câu nói này, khởi động, nghênh ngang rời đi, cửa sổ xe nửa mở, có thể thấy gương mặt người đàn ông phương Đông điển trai ngồi bên trong đang cắn răng, lông mi nhuốm màu u ám.

 *Chương này khá dài nên t tách làm hai phần đăng trước một phần, sợ mn ngóng rồi lo tui drop nữa hihi, chúc mn đọc truyền dui dẻ hong quạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện