Câu nói “Ma cao một thước, đạo cao một trượng”, tới hôm nay cuối cùng Khúc Kiều cũng được chứng kiến. Nàng cúi đầu khổ tư, đang định thêm
thắt vài khoản điều kiện xảo trá khiến cho hắn biết khó mà lui thì lúc
này chợt có cơn gió lạnh thổi tới, thấm vào từng khoảng trống nơi cành
lá, mang theo hơi lạnh, bủa vây lấy da thịt. Nàng phục hồi tinh thần
lại, chỉ thấy bông tuyết lất phất, bay lượn nơi nơi.Đúng rồi nhỉ, đã tới mùa đông rồi đó …
Khúc Kiều bất giác ngây người, nhất thời quên cử động. Mục Vũ thấy thế, cũng không hỏi nhiều nữa. Hắn nhặt áo choàng lên, phủi sạch bụi bặm, phủ lên vai nàng. Khúc Kiều cả kinh, ngước mặt lên đối diện với ánh mắt của hắn. Hắn không nói gì, chỉ là trong đôi mắt đó hàm chứa nét cười dịu dàng.
Dưới bầu trời tuyết bay, mi mắt hắn run rẩy hơi khép xuống tựa như bươm bướm. Qua đợt “làm loạn” mới vừa rồi, trang phục trên người hắn trở nên quá phong phanh, trong trận tuyết này sẽ càng thêm rét lạnh. Suy nghĩ vừa tới đã thúc giục hành động ngay, khiến cho lòng nàng chợt rung lên. Nàng giơ tay lên, nhẹ nhàng hất một cái. Ấm áp dần quay lại, tiết trời trở nên vô cùng ôn hòa.
Khúc Kiều thả tay xuống, suy nghĩ một chút nói: “Này … cậu … cậu đường xa tới, chắc hẳn rất mệt mỏi, hay là cứ nghỉ ngơi trước đi.” Nàng nói xong, ngượng ngùng muốn rời đi.
“Cô nương …” Mục Vũ gọi nàng một tiếng, lại thấy không ổn, thoáng nghĩ ngợi một lát rồi hỏi, “Sau này, ta nên xưng hô với cô nương như thế nào đây? “Cô nương” tựa hồ không ổn, hay gọi là “Chủ nhân”?”
Khúc Kiều vội vàng xua tay đáp: “Không cần không cần, gọi ta “Khúc Kiều” là được.”
Mục Vũ không biết hai chữ kia, nhất thời có chút ngơ ngác.
“Chính là hàm ý “Uốn lượn, cao lớn”.” Khúc Kiều nhìn ra chỗ mờ mịt của hắn, giải thích.
Mục Vũ nghe vậy, nhìn gốc cây dâu cổ thụ kia, quả đúng là “bàn cầu ngọa long, cao vút che trời”. Hắn gật đầu một cái, khen: “Quả là một cái tên rất hay.”
(*Bàn cầu ngọa long: có nghĩa tượng tự với “ngọa hổ tàng long”, đối với các loài cây thì có nghĩa cành cây uốn lượn quanh co, cứng cáp có lực.– nguồn: baike.baidu.com)
“Ừ.” Khúc Kiều cười đáp lại hắn.
“Không biết chỗ này có nơi nào ta không thể tới không?” Mục Vũ lại hỏi tiếp, “Nếu như mạo phạm, chính là ta không phải.”
Khúc Kiều nhìn xung quanh một lát rồi đáp: “Không có đâu, cậu cứ tùy ý.”
“Được.” Mục Vũ đáp lại, sau đó không nói gì nữa.
Khúc Kiều cũng không biết còn có thể nói gì, thấy hắn đang bình thản nhìn mình, dường như đang đợi nàng mở miệng trước, tim nàng không khỏi loạn nhịp, cười khẽ nói: “Vậy ta không quấy rầy cậu nghỉ ngơi nữa.” Dứt lời, nàng khẽ xoay người đi, bước vào nơi sâu trong rừng.
Mục Vũ thấy nàng rời đi, cười nhạt, quay lại nhìn về phía gốc cây dâu cổ thụ. Hắn cất bước đi tới bên cây, giơ tay lên xoa nhẹ thân cây, nhiệt độ ấm áp truyền vào lòng bàn tay khiến cho người ta cảm thấy thật thoải mái dễ chịu.
“Yêu vật sao…” Hắn cười than một tiếng, nhỏ giọng lẩm bẩm.
…
Khúc Kiều đi thật xa mới dừng lại, nàng kinh ngạc đứng đó một lúc lâu, che mặt thở dài.
Không đúng rồi! Sao lại để người ở lại chứ? Hoàn toàn không đúng rồi! Còn cả cái tình nhi nữ gì đó nữa, lại càng không đúng mà! Nàng nhất thời khóc không ra nước mắt, không rõ mình rốt cuộc là đang lung túng, là thẹn thùng khó xử hay là đang kinh sợ. Trong lòng nàng đang loạn, chợt có một ý nghĩ lóe lên khiến nàng buông bàn tay đương che mặt xuống. Nàng cau mày tự hỏi: “Ta sợ cái gì?”
Không sai, nàng sợ cái gì đây. Dù gì nàng cũng là một yêu tinh, bàn về đạo hạnh cũng không coi là kém. Đối phương chẳng qua chỉ là loài người chừng 20 tuổi, làm gì có đạo lý nàng phải sợ chứ. Cho dù có “tình nhi nữ” thì cũng cần gì phải hoảng? Nàng nghĩ tới đây liền nhớ lại các câu chuyện trước kia đã từng nghe qua. Trong đó cũng có côn trùng, cây cối, hồ ly, mãng xà tu luyện thành yêu, sau đó quyến rũ đàn ông hút lấy dương khí. Mặc dù nàng không có bản lãnh này cũng không có lòng này nhưng Mục Vũ há có thể biết? Nghĩ thế nào cũng nên là hắn sợ mới đúng!
Cứ như thế, ngay lúc đó nàng cảm giác thật xấu hổ thật quá mất mặt với hành vi “chạy trối chết” vừa rồi của bản thân. Nàng xoay người, đang chuẩn bị quay về vãn hồi thế thua, lại cảm thấy giờ mà đi tới thật quá mức vội vàng, dường như không ổn lắm. Bởi vậy, nàng cũng không biết nên vào hay nên lui. Mặt nàng nghiêm trọng, đi tới đi lui.
Một lúc lâu sau, nàng hít sâu một hơi, ổn định mười phần dũng khí và lòng tin, cất bước trở về. Tới khi trở lại dưới gốc cây dâu, nàng nhìn thấy Mục Vũ đang ở dưới tàng cây, đang chuẩn bị cất lời chợt khựng lại – hắn ngồi dựa vào cây, dường như đã ngủ thiếp đi.
Khúc Kiều suy nghĩ một lát, nhẹ chân nhẹ tay đi tới. Nàng ngồi xổm trước người hắn, nghiêng đầu, trầm tư suy nghĩ.
Từ mặt mày cho tới đôi môi, từ cằm cho tới cổ, cả phần da thịt bóng loáng nơi vạt áo buông lơi nữa … Nhớ lại dáng vẻ lần đầu gặp gỡ của hắn, lòng nàng tràn đầy cảm khái.
May mắn là, nàng có thể cứu hắn. Dù sao một nghìn hai trăm năm tu luyện, nàng cũng coi như có chút bản lĩnh. “Thần tang kim nhụy” kia chính là cái hạng nhất trong đó. Vật này một trăm năm mới có thể luyện thành một viên, bất luận là yêu quái hay con người ăn vào đều có thể trị bách bệnh, tăng tuổi thọ. Từ khi nàng đắc đạo tới nay, luyện thành được tổng cộng sáu viên, mà cả sáu đều đã đưa cả cho sáu người. Từ rất lâu rồi, nàng đã không còn nhớ rõ là vì chuyện gì, cho người nào, có lẽ nàng cũng từng đề cập tới điều kiện, có lẽ cũng có người từng ưng thuận cam kết … nhưng cuối cùng, chưa từng có ai tới thực hiện …
Phát hiện suy nghĩ của mình đã bay quá xa, Khúc Kiều lắc lắc đầu, tập trung suy nghĩ lại.
Nàng không có ý nhìn gì thêm nữa, cẩn thận chuẩn bị rời đi. Nàng vừa lùi xuống từng bước một, áo choàng trên vai chợt rơi xuống, nàng cả kinh, quay ngay lại giơ tay chụp lấy, đón được nó. Động tĩnh thế này, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nàng lúng túng quay đầu lại, thấy Mục Vũ không thức dậy, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng nhìn áo choàng trong tay không nhịn được cười một tiếng.
Nàng nín cười, cầm áo choàng tới, đang định đắp lên cho hắn, chợt một tia sáng lạnh thoáng qua nơi khóe mắt khiến nàng bất giác rùng mình. Nàng cúi đầu, nhìn thấy ngọn giáo ngắn kia đang đặt ở bên cạnh, mũi giáo lóe ra tia sáng lạnh lẽo, khiến cho người ta sợ hãi. Nàng nhìn mũi giáo rồi lại nhìn Mục Vũ, ngẫm nghĩ một lát, mở miệng nói: “Cậu thức, đúng không?”
Lời này vừa nói ra, Mục Vũ từ từ mở mắt, mỉm cười xin lỗi.
Khúc Kiều thở dài, cúi đầu xuống.
Mục Vũ thấy nàng như vậy, giải thích: “Ta không cố ý giả bộ. Nhưng nếu tỉnh lại, không chỉ mạo phạm tới ý tốt của cô mà còn khiến cho cô lúng túng …”.
Khúc Kiều nghe hắn nói, nỗi phiền muộn trào dâng. Nàng cũng biết không nên tỏ thái độ, chẳng qua là … Nàng nhìn ngọn giáo ngắn ở bên cạnh, lại thở dài một tiếng. Không hề nghi ngờ gì, hắn vẫn luôn đề phòng. Nàng chưa từng có ác ý, lại bị đối đãi như thế, cảm giác thực khổ sở. Nàng vừa muốn thở dài một hơi, suy nghĩ trong đầu chợt liên tưởng tới việc: hắn luôn đề phòng chẳng phải nghĩa là hắn đang sợ sao? Nàng lập tức phấn chấn hẳn lên, ngước mắt nhìn về phía hắn, hỏi: “Làm sao cậu biết ta có ý tốt?”
Mục Vũ bị hỏi như thế, nhất thời im lặng không nói được gì.
Khúc Kiều lại càng thêm phấn chấn, nàng ôm áo choàng, đặt vào bên cạnh hắn, nói: “Cậu đã từng nghe qua chuyện kể về yêu tinh hút dương khí của con người chưa?”
Mục Vũ ngẩn ra, thoáng nhíu mày.
Khúc Kiều cười thầm không ngừng, tiếp tục nói: “Ta là do cây cối biến thành, dù có đạo hạnh nhưng rốt cuộc cũng không chịu được lạnh. Mỗi khi mùa đông đến, ta sẽ rù quyến người lên núi, hút lấy dương khí. Cho nên …”
Mục Vũ nghe tới đây, đáp ngay: “Lúc trước cô đã nói, cô không hề làm chuyện gì tội ác tày trời.”
Vào lúc hắn nói ra những lời này, Khúc Kiều cảm giác được một luồng sát khí. Quen thuộc, lạnh lẽo, tựa như hàn quang trên mũi giáo. Nhớ tới lúc cứu hắn cũng là lúc tiên ma đại chiến, xem trang phục và thân thủ của hắn, hẳn là đệ tử tiên tông không cần phải bàn thêm nữa. Nàng đứng trước mặt hắn, nói về chuyện hút dương khí con người, quả đúng là không biết sống chết. Nhưng nàng vẫn còn nhớ rõ quyết tâm khi trước của mình: Không thể sợ!
Nàng hắng giọng, lấy lại can đảm nói: “Ta không hút dương khí thì không thể nào qua được mùa đông, đây cũng chỉ là chuyện bất đắc dĩ thôi mà.”
Chân mày Mục Vũ càng nhíu chặt hơn, muốn phản bác cuối cùng lại trầm mặc.
Khúc Kiều nhìn vẻ mặt hắn không khỏi vui mừng. Tình hình thế này tốt rồi đây, cứ hù dọa hắn chưa biết chừng hắn sẽ bỏ đi.
Nàng tiếp tục bước trên con đường hù dọa, theo dõi ánh mắt hắn, nói tiếp: “Cho nên, ta đã cứu cậu một mạng, cậu cũng đã đồng ý sẽ đem quãng đời còn lại cho ta, chút dương khí này, cậu sẽ không keo kiệt chứ?”
Chân mày Mục Vũ giãn ra, bình thản đáp: “Ta đã hứa hẹn sẽ báo ân, hồn phách thân thể này, tất cả đều thuộc về cô. Nếu cô cần dương khí, ta sẽ không cự tuyệt. Chỉ có điều…” Hắn muốn nói lại dừng, chậm chạp không nói tiếp.
“Chỉ có điều?” Khúc Kiều không khỏi tò mò, dò hỏi.
Đúng lúc này, Mục Vũ cầm ngọn giáo ngắn lên, tách rời khoảng cách giữa hai người, nghiêm túc nói: “Ta thân là đệ tử Hỏa Thần giáo dưới trướng Thượng Dương chân quân, từ nhỏ sư môn đã răn dạy: trợ giúp dân chúng, trừ ma vệ đạo. Nếu cô thật có hành vi đả thương hoặc có lòng hại người, ta cũng chỉ còn cách diệt trừ cô.”
“Hả???” Khúc Kiều kinh hãi.
Mục Vũ đứng dậy, giọng nói biểu lộ vẻ trang nghiêm: “Sau khi cô chết, ta sẽ trả mạng này lại cho cô. Ân cứu mạng, thứ cho ta mắc nợ. Nếu có kiếp sau, nhất định báo đáp.”
Hắn nói xong, dựng ngọn giáo dậy, dường như muốn động thủ. Khúc Kiều thấy thế, nhảy lên, lùi ra thật xa, cuống quýt nói: “Khoan đã! Cậu bình tĩnh một chút!”
Mục Vũ không nói gì, cứ lặng yên đứng đó nhìn nàng.
“Thật ra mới vừa rồi ta đều là nói đùa hết đó! Ta biết cậu không thích đùa giỡn, ta nhất định sẽ sửa đổi! Tóm lại, cậu ngàn vận lần đừng động thủ nhé, chúng ta chuyện gì cũng từ từ!” Khúc Kiều vội vàng nói. Mắt thấy Mục Vũ vẫn duy trì tư thế chuẩn bị công kích, nàng hối hận không thôi, khua tay múa chân tiếp tục giải thích, “Cậu xem, ta là cây, mùa đông cùng lắm thì rơi lá cây thôi, sẽ không chết rét. Còn nữa, trăm dặm xung quanh nơi này cực kỳ hoang dã vắng vẻ, mười năm tám bận cũng không có người lên núi, cho nên ta thực sự là nói đùa mà!”
Sau khi Mục Vũ nghe xong, thở phào một tiếng, buông binh khí trong tay xuống. Khúc Kiều cũng thở phào nhẹ nhõm theo, vỗ vỗ ngực hồi thần. Nàng chỉ vừa mới thoáng yên tâm lại, đã thấy Mục Vũ nhấc ngọn giáo đi về phía nàng, dọa nàng lùi lại mấy bước.
“Ai ai ai, đã nói là đừng động thủ mà!” Khúc Kiều vội vàng nói rõ.
Thấy nàng như vậy, Mục Vũ không tới gần nữa. Hắn đứng lại, rũ mắt xuống, nói: “Xin lỗi đã dọa cô sợ.”
“Cậu biết là tốt rồi.” Khúc Kiều đáp.
Mục Vũ có chút áy náy, sau một thoáng nghĩ ngợi thì gọi nàng: “Khúc Kiều.”
Một tiếng này, nửa là dịu dàng, nửa là mềm mại, nghe hết sức cảm động. Nhưng Khúc Kiều chỉ cảm thấy nguy hiểm, nào dám buông lơi phòng bị.
Mục Vũ lại thở dài một tiếng, nói: “Cô là ân nhân cứu mạng của ta, ta không nên đối xử với cô như vậy. Nhưng có câu: thiện ác, chính tà bất lưỡng lập, ta không thể tha cho kẻ đả thương, sát hại tính mạng người khác, sẽ càng không vì cô làm trái với đạo lý chính nghĩa.” Hắn nói đến đây, dừng lại, cười một tiếng: “Trừ chuyện này ra, cho dù chuyện gì, chỉ cần cô mở miệng, ta cũng đáp ứng cô.”
Khúc Kiều nhìn nụ cười của hắn, nghiêm túc nói: “Vậy cậu xuống núi về nhà đi.”
Mục Vũ vẫn mỉm cười như cũ, lên tiếng: “Chuyện này không được.”
Khúc Kiều rưng rưng, âm thầm ca thán: Đồ lừa đảo!
~
Tác giả:
Đọc xong chương này, nhất định mọi người đều cảm thấy bị hố phải không …
Mn khóc với tôi ~ truyện đều là lừa đảo hết ~~~
[Khúc Kiều: Đàn ông đều là đồ lừa đảo … QAQ]
[Mục Vũ: …]
Khụ khụ~
Dưới đây sẽ tiến hành giải thích tên họ của nữ chính cho mọi người~~~
Khúc Kiều
Dịch thẳng chính là: cong & cao lớn.
Dĩ nhiên, vì để cho có vẻ cao siêu, tôi nhất định sẽ đưa ra một lời giải thích hoa mĩ!
Đó chính là:
Khúc: Mộc viết khúc trực.
Trong “Hồng phạm – Thượng thư” có viết: “Ngũ hành viết: Nhất viết thủy, nhị viết hỏa, tam viết mộc, tứ viết kim, ngũ viết thổ. Hỏa viết Viêm Thượng, Mộc viết Khúc Trực, Kim viết Tòng Cách, Thổ ái Giá Sắt.”
Kiều: Quyết mộc duy kiều
Trong “Thư – Vũ cống” có ghi: Quyết thảo duy yểu, quyết mộc duy kiều.
Chính là như vậy đó!
Cuối cùng, để đáp lại sư mong đợi của mọi người, dưới đây là tiết mục giới thiệu chương sau:
Yêu tinh cũng có nội hàm – Khúc Kiều.
~
Lion: phần lời tác giả mình chỉ trích thôi, không lấy hết vì còn lời bài hát các kiểu nữa.
Đọc xong phần giải thích tên nữ chính theo cách hoa mĩ của tác giả mà hoa mắt mất. Dưới đây là những gì mình tìm hiểu được:
Mộc viết khúc trực: Khúc trực có nhiều ý:– Gẫy khúc và thẳng thắn
– Cong và ngay
– Gián tiếp và trực tiếp
Khúc Kiều bất giác ngây người, nhất thời quên cử động. Mục Vũ thấy thế, cũng không hỏi nhiều nữa. Hắn nhặt áo choàng lên, phủi sạch bụi bặm, phủ lên vai nàng. Khúc Kiều cả kinh, ngước mặt lên đối diện với ánh mắt của hắn. Hắn không nói gì, chỉ là trong đôi mắt đó hàm chứa nét cười dịu dàng.
Dưới bầu trời tuyết bay, mi mắt hắn run rẩy hơi khép xuống tựa như bươm bướm. Qua đợt “làm loạn” mới vừa rồi, trang phục trên người hắn trở nên quá phong phanh, trong trận tuyết này sẽ càng thêm rét lạnh. Suy nghĩ vừa tới đã thúc giục hành động ngay, khiến cho lòng nàng chợt rung lên. Nàng giơ tay lên, nhẹ nhàng hất một cái. Ấm áp dần quay lại, tiết trời trở nên vô cùng ôn hòa.
Khúc Kiều thả tay xuống, suy nghĩ một chút nói: “Này … cậu … cậu đường xa tới, chắc hẳn rất mệt mỏi, hay là cứ nghỉ ngơi trước đi.” Nàng nói xong, ngượng ngùng muốn rời đi.
“Cô nương …” Mục Vũ gọi nàng một tiếng, lại thấy không ổn, thoáng nghĩ ngợi một lát rồi hỏi, “Sau này, ta nên xưng hô với cô nương như thế nào đây? “Cô nương” tựa hồ không ổn, hay gọi là “Chủ nhân”?”
Khúc Kiều vội vàng xua tay đáp: “Không cần không cần, gọi ta “Khúc Kiều” là được.”
Mục Vũ không biết hai chữ kia, nhất thời có chút ngơ ngác.
“Chính là hàm ý “Uốn lượn, cao lớn”.” Khúc Kiều nhìn ra chỗ mờ mịt của hắn, giải thích.
Mục Vũ nghe vậy, nhìn gốc cây dâu cổ thụ kia, quả đúng là “bàn cầu ngọa long, cao vút che trời”. Hắn gật đầu một cái, khen: “Quả là một cái tên rất hay.”
(*Bàn cầu ngọa long: có nghĩa tượng tự với “ngọa hổ tàng long”, đối với các loài cây thì có nghĩa cành cây uốn lượn quanh co, cứng cáp có lực.– nguồn: baike.baidu.com)
“Ừ.” Khúc Kiều cười đáp lại hắn.
“Không biết chỗ này có nơi nào ta không thể tới không?” Mục Vũ lại hỏi tiếp, “Nếu như mạo phạm, chính là ta không phải.”
Khúc Kiều nhìn xung quanh một lát rồi đáp: “Không có đâu, cậu cứ tùy ý.”
“Được.” Mục Vũ đáp lại, sau đó không nói gì nữa.
Khúc Kiều cũng không biết còn có thể nói gì, thấy hắn đang bình thản nhìn mình, dường như đang đợi nàng mở miệng trước, tim nàng không khỏi loạn nhịp, cười khẽ nói: “Vậy ta không quấy rầy cậu nghỉ ngơi nữa.” Dứt lời, nàng khẽ xoay người đi, bước vào nơi sâu trong rừng.
Mục Vũ thấy nàng rời đi, cười nhạt, quay lại nhìn về phía gốc cây dâu cổ thụ. Hắn cất bước đi tới bên cây, giơ tay lên xoa nhẹ thân cây, nhiệt độ ấm áp truyền vào lòng bàn tay khiến cho người ta cảm thấy thật thoải mái dễ chịu.
“Yêu vật sao…” Hắn cười than một tiếng, nhỏ giọng lẩm bẩm.
…
Khúc Kiều đi thật xa mới dừng lại, nàng kinh ngạc đứng đó một lúc lâu, che mặt thở dài.
Không đúng rồi! Sao lại để người ở lại chứ? Hoàn toàn không đúng rồi! Còn cả cái tình nhi nữ gì đó nữa, lại càng không đúng mà! Nàng nhất thời khóc không ra nước mắt, không rõ mình rốt cuộc là đang lung túng, là thẹn thùng khó xử hay là đang kinh sợ. Trong lòng nàng đang loạn, chợt có một ý nghĩ lóe lên khiến nàng buông bàn tay đương che mặt xuống. Nàng cau mày tự hỏi: “Ta sợ cái gì?”
Không sai, nàng sợ cái gì đây. Dù gì nàng cũng là một yêu tinh, bàn về đạo hạnh cũng không coi là kém. Đối phương chẳng qua chỉ là loài người chừng 20 tuổi, làm gì có đạo lý nàng phải sợ chứ. Cho dù có “tình nhi nữ” thì cũng cần gì phải hoảng? Nàng nghĩ tới đây liền nhớ lại các câu chuyện trước kia đã từng nghe qua. Trong đó cũng có côn trùng, cây cối, hồ ly, mãng xà tu luyện thành yêu, sau đó quyến rũ đàn ông hút lấy dương khí. Mặc dù nàng không có bản lãnh này cũng không có lòng này nhưng Mục Vũ há có thể biết? Nghĩ thế nào cũng nên là hắn sợ mới đúng!
Cứ như thế, ngay lúc đó nàng cảm giác thật xấu hổ thật quá mất mặt với hành vi “chạy trối chết” vừa rồi của bản thân. Nàng xoay người, đang chuẩn bị quay về vãn hồi thế thua, lại cảm thấy giờ mà đi tới thật quá mức vội vàng, dường như không ổn lắm. Bởi vậy, nàng cũng không biết nên vào hay nên lui. Mặt nàng nghiêm trọng, đi tới đi lui.
Một lúc lâu sau, nàng hít sâu một hơi, ổn định mười phần dũng khí và lòng tin, cất bước trở về. Tới khi trở lại dưới gốc cây dâu, nàng nhìn thấy Mục Vũ đang ở dưới tàng cây, đang chuẩn bị cất lời chợt khựng lại – hắn ngồi dựa vào cây, dường như đã ngủ thiếp đi.
Khúc Kiều suy nghĩ một lát, nhẹ chân nhẹ tay đi tới. Nàng ngồi xổm trước người hắn, nghiêng đầu, trầm tư suy nghĩ.
Từ mặt mày cho tới đôi môi, từ cằm cho tới cổ, cả phần da thịt bóng loáng nơi vạt áo buông lơi nữa … Nhớ lại dáng vẻ lần đầu gặp gỡ của hắn, lòng nàng tràn đầy cảm khái.
May mắn là, nàng có thể cứu hắn. Dù sao một nghìn hai trăm năm tu luyện, nàng cũng coi như có chút bản lĩnh. “Thần tang kim nhụy” kia chính là cái hạng nhất trong đó. Vật này một trăm năm mới có thể luyện thành một viên, bất luận là yêu quái hay con người ăn vào đều có thể trị bách bệnh, tăng tuổi thọ. Từ khi nàng đắc đạo tới nay, luyện thành được tổng cộng sáu viên, mà cả sáu đều đã đưa cả cho sáu người. Từ rất lâu rồi, nàng đã không còn nhớ rõ là vì chuyện gì, cho người nào, có lẽ nàng cũng từng đề cập tới điều kiện, có lẽ cũng có người từng ưng thuận cam kết … nhưng cuối cùng, chưa từng có ai tới thực hiện …
Phát hiện suy nghĩ của mình đã bay quá xa, Khúc Kiều lắc lắc đầu, tập trung suy nghĩ lại.
Nàng không có ý nhìn gì thêm nữa, cẩn thận chuẩn bị rời đi. Nàng vừa lùi xuống từng bước một, áo choàng trên vai chợt rơi xuống, nàng cả kinh, quay ngay lại giơ tay chụp lấy, đón được nó. Động tĩnh thế này, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nàng lúng túng quay đầu lại, thấy Mục Vũ không thức dậy, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng nhìn áo choàng trong tay không nhịn được cười một tiếng.
Nàng nín cười, cầm áo choàng tới, đang định đắp lên cho hắn, chợt một tia sáng lạnh thoáng qua nơi khóe mắt khiến nàng bất giác rùng mình. Nàng cúi đầu, nhìn thấy ngọn giáo ngắn kia đang đặt ở bên cạnh, mũi giáo lóe ra tia sáng lạnh lẽo, khiến cho người ta sợ hãi. Nàng nhìn mũi giáo rồi lại nhìn Mục Vũ, ngẫm nghĩ một lát, mở miệng nói: “Cậu thức, đúng không?”
Lời này vừa nói ra, Mục Vũ từ từ mở mắt, mỉm cười xin lỗi.
Khúc Kiều thở dài, cúi đầu xuống.
Mục Vũ thấy nàng như vậy, giải thích: “Ta không cố ý giả bộ. Nhưng nếu tỉnh lại, không chỉ mạo phạm tới ý tốt của cô mà còn khiến cho cô lúng túng …”.
Khúc Kiều nghe hắn nói, nỗi phiền muộn trào dâng. Nàng cũng biết không nên tỏ thái độ, chẳng qua là … Nàng nhìn ngọn giáo ngắn ở bên cạnh, lại thở dài một tiếng. Không hề nghi ngờ gì, hắn vẫn luôn đề phòng. Nàng chưa từng có ác ý, lại bị đối đãi như thế, cảm giác thực khổ sở. Nàng vừa muốn thở dài một hơi, suy nghĩ trong đầu chợt liên tưởng tới việc: hắn luôn đề phòng chẳng phải nghĩa là hắn đang sợ sao? Nàng lập tức phấn chấn hẳn lên, ngước mắt nhìn về phía hắn, hỏi: “Làm sao cậu biết ta có ý tốt?”
Mục Vũ bị hỏi như thế, nhất thời im lặng không nói được gì.
Khúc Kiều lại càng thêm phấn chấn, nàng ôm áo choàng, đặt vào bên cạnh hắn, nói: “Cậu đã từng nghe qua chuyện kể về yêu tinh hút dương khí của con người chưa?”
Mục Vũ ngẩn ra, thoáng nhíu mày.
Khúc Kiều cười thầm không ngừng, tiếp tục nói: “Ta là do cây cối biến thành, dù có đạo hạnh nhưng rốt cuộc cũng không chịu được lạnh. Mỗi khi mùa đông đến, ta sẽ rù quyến người lên núi, hút lấy dương khí. Cho nên …”
Mục Vũ nghe tới đây, đáp ngay: “Lúc trước cô đã nói, cô không hề làm chuyện gì tội ác tày trời.”
Vào lúc hắn nói ra những lời này, Khúc Kiều cảm giác được một luồng sát khí. Quen thuộc, lạnh lẽo, tựa như hàn quang trên mũi giáo. Nhớ tới lúc cứu hắn cũng là lúc tiên ma đại chiến, xem trang phục và thân thủ của hắn, hẳn là đệ tử tiên tông không cần phải bàn thêm nữa. Nàng đứng trước mặt hắn, nói về chuyện hút dương khí con người, quả đúng là không biết sống chết. Nhưng nàng vẫn còn nhớ rõ quyết tâm khi trước của mình: Không thể sợ!
Nàng hắng giọng, lấy lại can đảm nói: “Ta không hút dương khí thì không thể nào qua được mùa đông, đây cũng chỉ là chuyện bất đắc dĩ thôi mà.”
Chân mày Mục Vũ càng nhíu chặt hơn, muốn phản bác cuối cùng lại trầm mặc.
Khúc Kiều nhìn vẻ mặt hắn không khỏi vui mừng. Tình hình thế này tốt rồi đây, cứ hù dọa hắn chưa biết chừng hắn sẽ bỏ đi.
Nàng tiếp tục bước trên con đường hù dọa, theo dõi ánh mắt hắn, nói tiếp: “Cho nên, ta đã cứu cậu một mạng, cậu cũng đã đồng ý sẽ đem quãng đời còn lại cho ta, chút dương khí này, cậu sẽ không keo kiệt chứ?”
Chân mày Mục Vũ giãn ra, bình thản đáp: “Ta đã hứa hẹn sẽ báo ân, hồn phách thân thể này, tất cả đều thuộc về cô. Nếu cô cần dương khí, ta sẽ không cự tuyệt. Chỉ có điều…” Hắn muốn nói lại dừng, chậm chạp không nói tiếp.
“Chỉ có điều?” Khúc Kiều không khỏi tò mò, dò hỏi.
Đúng lúc này, Mục Vũ cầm ngọn giáo ngắn lên, tách rời khoảng cách giữa hai người, nghiêm túc nói: “Ta thân là đệ tử Hỏa Thần giáo dưới trướng Thượng Dương chân quân, từ nhỏ sư môn đã răn dạy: trợ giúp dân chúng, trừ ma vệ đạo. Nếu cô thật có hành vi đả thương hoặc có lòng hại người, ta cũng chỉ còn cách diệt trừ cô.”
“Hả???” Khúc Kiều kinh hãi.
Mục Vũ đứng dậy, giọng nói biểu lộ vẻ trang nghiêm: “Sau khi cô chết, ta sẽ trả mạng này lại cho cô. Ân cứu mạng, thứ cho ta mắc nợ. Nếu có kiếp sau, nhất định báo đáp.”
Hắn nói xong, dựng ngọn giáo dậy, dường như muốn động thủ. Khúc Kiều thấy thế, nhảy lên, lùi ra thật xa, cuống quýt nói: “Khoan đã! Cậu bình tĩnh một chút!”
Mục Vũ không nói gì, cứ lặng yên đứng đó nhìn nàng.
“Thật ra mới vừa rồi ta đều là nói đùa hết đó! Ta biết cậu không thích đùa giỡn, ta nhất định sẽ sửa đổi! Tóm lại, cậu ngàn vận lần đừng động thủ nhé, chúng ta chuyện gì cũng từ từ!” Khúc Kiều vội vàng nói. Mắt thấy Mục Vũ vẫn duy trì tư thế chuẩn bị công kích, nàng hối hận không thôi, khua tay múa chân tiếp tục giải thích, “Cậu xem, ta là cây, mùa đông cùng lắm thì rơi lá cây thôi, sẽ không chết rét. Còn nữa, trăm dặm xung quanh nơi này cực kỳ hoang dã vắng vẻ, mười năm tám bận cũng không có người lên núi, cho nên ta thực sự là nói đùa mà!”
Sau khi Mục Vũ nghe xong, thở phào một tiếng, buông binh khí trong tay xuống. Khúc Kiều cũng thở phào nhẹ nhõm theo, vỗ vỗ ngực hồi thần. Nàng chỉ vừa mới thoáng yên tâm lại, đã thấy Mục Vũ nhấc ngọn giáo đi về phía nàng, dọa nàng lùi lại mấy bước.
“Ai ai ai, đã nói là đừng động thủ mà!” Khúc Kiều vội vàng nói rõ.
Thấy nàng như vậy, Mục Vũ không tới gần nữa. Hắn đứng lại, rũ mắt xuống, nói: “Xin lỗi đã dọa cô sợ.”
“Cậu biết là tốt rồi.” Khúc Kiều đáp.
Mục Vũ có chút áy náy, sau một thoáng nghĩ ngợi thì gọi nàng: “Khúc Kiều.”
Một tiếng này, nửa là dịu dàng, nửa là mềm mại, nghe hết sức cảm động. Nhưng Khúc Kiều chỉ cảm thấy nguy hiểm, nào dám buông lơi phòng bị.
Mục Vũ lại thở dài một tiếng, nói: “Cô là ân nhân cứu mạng của ta, ta không nên đối xử với cô như vậy. Nhưng có câu: thiện ác, chính tà bất lưỡng lập, ta không thể tha cho kẻ đả thương, sát hại tính mạng người khác, sẽ càng không vì cô làm trái với đạo lý chính nghĩa.” Hắn nói đến đây, dừng lại, cười một tiếng: “Trừ chuyện này ra, cho dù chuyện gì, chỉ cần cô mở miệng, ta cũng đáp ứng cô.”
Khúc Kiều nhìn nụ cười của hắn, nghiêm túc nói: “Vậy cậu xuống núi về nhà đi.”
Mục Vũ vẫn mỉm cười như cũ, lên tiếng: “Chuyện này không được.”
Khúc Kiều rưng rưng, âm thầm ca thán: Đồ lừa đảo!
~
Tác giả:
Đọc xong chương này, nhất định mọi người đều cảm thấy bị hố phải không …
Mn khóc với tôi ~ truyện đều là lừa đảo hết ~~~
[Khúc Kiều: Đàn ông đều là đồ lừa đảo … QAQ]
[Mục Vũ: …]
Khụ khụ~
Dưới đây sẽ tiến hành giải thích tên họ của nữ chính cho mọi người~~~
Khúc Kiều
Dịch thẳng chính là: cong & cao lớn.
Dĩ nhiên, vì để cho có vẻ cao siêu, tôi nhất định sẽ đưa ra một lời giải thích hoa mĩ!
Đó chính là:
Khúc: Mộc viết khúc trực.
Trong “Hồng phạm – Thượng thư” có viết: “Ngũ hành viết: Nhất viết thủy, nhị viết hỏa, tam viết mộc, tứ viết kim, ngũ viết thổ. Hỏa viết Viêm Thượng, Mộc viết Khúc Trực, Kim viết Tòng Cách, Thổ ái Giá Sắt.”
Kiều: Quyết mộc duy kiều
Trong “Thư – Vũ cống” có ghi: Quyết thảo duy yểu, quyết mộc duy kiều.
Chính là như vậy đó!
Cuối cùng, để đáp lại sư mong đợi của mọi người, dưới đây là tiết mục giới thiệu chương sau:
Yêu tinh cũng có nội hàm – Khúc Kiều.
~
Lion: phần lời tác giả mình chỉ trích thôi, không lấy hết vì còn lời bài hát các kiểu nữa.
Đọc xong phần giải thích tên nữ chính theo cách hoa mĩ của tác giả mà hoa mắt mất. Dưới đây là những gì mình tìm hiểu được:
Mộc viết khúc trực: Khúc trực có nhiều ý:– Gẫy khúc và thẳng thắn
– Cong và ngay
– Gián tiếp và trực tiếp
Danh sách chương