Đây cũng không phải là lần đầu tiên Hình Vận đến nhà Hạ Kha, trước đây cô thường xuyên bị anh lôi đến trong căn phòng nhỏ để đọc tài liệu.

Chỗ này giống như công ty thứ hai vậy, mọi giây phút khó chịu đều biến mất hoàn toàn sau cánh cửa. Vào giây tiếp theo, cô có cảm giác mình sẽ bị giữ lại ở đây suốt đêm.

Thế là theo thói quen như trước, cô cởi giày chạy ngay vào bếp…

– Em làm gì vậy? – Hạ Kha cất giọng hỏi từ đằng sau.

– Pha cà-phê. – Hình Vận trả lời với vẻ không hài lòng.

–  Khuya rồi còn uống cà phê làm gì? – Ừ nhỉ! – Cô gãi đầu – Suýt nữa quên hôm nay chỉ đến ngủ.

– …Hình như em không coi tôi là một thằng đàn ông. – Trai đơn gái chiếc nào có chuyện ngủ thuần túy.

– Hả?

– Bỏ đi, không có gì… – Anh duỗi tay đỡ Hình Vận đến chỗ sô-pha – Ngồi yên tại chỗ.

– Ơ. – Cô lúng túng gật đầu, nhìn Hạ Kha tất bật vào phòng làm việc rồi vào bếp.

Một lúc sau anh mới quay lại chỗ sô-pha cùng với một cái cốc, đưa cho cô:

– Uống cốc sữa ấm đi!

– Cảm ơn anh…. – Cô vươn tay nhận lấy, âm thầm đánh giá cái cốc trong tay.

– Sao thế? Đây không phải cốc của em à? Đừng lo, tôi chưa dùng nó.

– À không phải, chỉ là cảm thấy thân thiết quá, có cảm giác như đang ở nhà mình.

– …

–  Sếp Hạ ơi?

– …

– Sếp Hạ ơi?!

– Hả? – Anh quá nhập tâm.

– Sếp ổn không?

– Không sao. – Chỉ là trái tim hơi rung động, phần lớn là ảo giác. Anh liếm môi, không nghĩ quá nhiều nữa, cúi xuống mở hòm thuốc tìm dầu gió – Duỗi chân ra.

– Hả? – Hình Vận đứng hình, lát sau mới hiểu ý anh, chẳng những không dám duỗi chân ra mà còn liên tục ngồi lùi vào trong ghế – Không… không cần đâu, em tự làm được rồi…

– Nói nhảm ít thôi. – Anh kéo chân cô lên đầu gối mình – Bạn gái cũ của tôi là huấn luyện viên vật tự do, cho nên tôi có kinh nghiệm xử lý vết thương nhiều hơn em.

– Bình thường sếp giúp cô ấy à?

– Tự mình xử lý.

– &ampgt &amplt…

– Hơn nữa tôi không muốn em có cơ hội xin nghỉ ốm.

Nghe vậy, Hình Vận đột nhiên cảm thấy xấu hổ và phiền hà. Tên này đúng là có bệnh, lịch sự với một nhà tư bản độc ác như vậy chẳng khác nào bất lịch sự với chính mình!

– Xin sếp đấy! – Cô vẫn lùi vào trong, tạo dáng chuẩn bị hưởng thụ.

Tuy chỉ là tạo dáng nhưng trên thực tế cô cố ý muốn thử xem có đúng là có nhiều kinh nghiệm xử lý vết thương như đã nói không. Cứ coi như có nhiều kinh nghiệm yêu đương hơn, chẳng lẽ phương diện này cũng muốn thắng?! Cô phải dằn mặt tên này một lần!

Tuy nhiên…

Như hắn nói, thực sự có kinh nghiệm!

Tay khéo léo! Sức vừa đủ! Những ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng ấn mắt cá chân, không chỉ làm giảm cơn đau mà còn mang lại cho cô một cảm giác tê liệt giống như điện giật. Cô ấy bất giác thốt lên “ưm”…

Hạ Kha dừng động tác, ngước mắt lên nhìn thấy cô đỏ mặt, bối rối dùng tay che mặt, anh khẽ cười:

– Thoải mái thì cứ bật ra, em cũng chẳng phải là cô gái đầu tiên, điều này rất bình thường.

…Lời nói này nghe rất bất thường!

– Với lại, tiếng của em nghe êm ái lắm!

Trái tim cô thắt lại, dù cô biết anh chỉ nói đùa nhưng cô vẫn không thích trò đùa kiểu này:

– Sếp Hạ, xin phép cho em phê bình sếp. Hành vi này của sếp rất giống đàn bà con gái rêu rao khắp phố, dễ khiến người khác hiểu lầm. Vừa nãy em mới bị hiểu lầm em ở đồn công an, may là quản lý Hà xuất hiện kịp thời làm rõ, nếu không sẽ xảy ra nhiều rắc rối. Tật xấu này của sếp cần phải sửa, thật sự tệ lắm!

– Khì! – Anh khịt mũi tỏ vẻ không phản đối, đột nhiên hỏi – Em không tắm bao lâu rồi?

– Hả? – Cô nghệt mặt – Hằng ngày đều tắm.

Anh xòe tay ra trước mặt cô:

– Vậy sao tay em ra nhiều ghét bẩn thế này?

– &ampgt_& amplt…

Da chết màu trắng xám trong lòng bàn ta anh làm Hình Vận giận dữ và xấu hổ cực kỳ.

– Em thế này tôi mà muốn ghen tị à? Tự nhận thức cũng là một căn bệnh, cần được chữa trị, nguy hiểm lắm!

– …Không được nói ra! Hằng ngày em đều tắm rửa sạch sẽ! Đó chỉ là mồ hôi thôi! Sếp thử đi giày cao gót rồi vật lộn trong vài phút xem có đổ mồ hôi không!

Lần này lại đánh vào sự xấu hổ của Hạ Kha, sau một lúc im lặng anh không kìm được lại hỏi:

– Nhắc đến cái này tôi lại lấy làm lạ, sao em không bảo bạn trai đưa đi?

… Đến lượt Hình Vận im lặng.

Dĩ nhiên Sở Nam có nói đưa cô đi, bố mẹ anh ta cũng nhất quyết bảo con trai mình đưa cô đi, cho đến khi cô kiếm cớ đi tàu điện ngầm trong giờ cao điểm tan tầm này sẽ nhanh hơn, họ mới bỏ cuộc.

Sở dĩ làm như thế không phải vì muốn làm phiền anh ta mà quan trọng hơn là Hình Vận bỗng dưng không biết phải đối mặt với anh ta thế nào…

– Sao vậy? – Sau khi nhận ra cô hơi khác lạ, Hạ Kha có chút phấn khích – Hai người có cãi nhau không?

– Không. – Cô mím môi, thầm thì – Aiz… em cảm thấy mối quan hệ tiến triển hơi nhanh.

– Người trưởng thành yêu đương đều vậy cả, tốc chiến tốc thắng.

Không còn là những chàng trai cô gái tuổi mười bảy, mười tám nữa chỉ nắm tay đã coi là yêu đương, nằm trong vòng tay nhau đến tận hừng sáng ấy mới là cách thể hiện tình yêu trực tiếp và mạnh mẽ nhất.

Tuy nhiên, Hạ Kha vừa nói xong đã hối hận ngay lập tức…

Anh thực sự đã quên quan điểm của mình! Không những thế còn chỉ bảo tình yêu cho người ta! Liệu có sai không?

Rốt cuộc Sở Nam có thực sự yêu cô ấy không?

Với trình độ của Hình Vận về mặt này, có lẽ cô ấy sẽ coi mỗi câu mỗi chữ của anh làm chuẩn mực, nếu nghe theo, lần sau mà không quan tâm thì làm sao bây giờ?

Trong lúc Hạ Kha còn đang nghĩ cách…

– Thật á? – Cô nhíu mày, không hẳn là đồng ý với quan điểm của anh – Y Y và chồng cậu ấy yêu nhau một năm, bố mẹ hai bên mới nói chuyện cưới xin. Tính đến ngày hôm nay, em và Sở Nam mới gặp nhau tổng cộng ba lần, làm gì có chuyện đưa bạn gái ra mắt gia đình ở ngay lần gặp thứ ba đâu chứ?

– Em nói gì cơ?! – Anh hét lên đầy kinh ngạc nên dùng sức vượt ngoài tầm kiểm soát.

– Này! – Hình Vận đau đớn, hít thật sâu, vô thức rụt chân lại – Anh đang làm gì vậy?

Anh không thèm quan tâm đến nó mà tiếp tục gặng hỏi:

– Hắn dẫn em về nhà gặp bố mẹ ư?

– Vâng… – Cô dè dặt hỏi lại – Lạ lắm phải không?

– T_T… Ngay cả Hạ Kha cũng cảm thấy quá nhanh, quả nhiên tình yêu này không bình thường.

– Gặp người lớn thôi mà em đi mua đồ lót gợi cảm làm gì? Hâm à? – Hại anh sợ bóng sợ gió, thậm chí còn làm mấy điều hâm dở.

– Hả? – Ai quy định chỉ gặp người lớn mà không thể mua đồ lót vậy? Chẳng lẽ gặp người lớn không cần mặc đồ lót à?

– Cho nên em thất vọng lắm hả? Đấu tranh mua đồ lót, cuối cùng kết quả người ta không có ý đó.

– Hả? – Ai quy định chỉ gặp người lớn mà không thể mua đồ lót vậy? Chẳng lẽ gặp người lớn không cần mặc đồ lót à?

– Cho nên em thất vọng lắm hả? Ngay cả đồ nghề cũng mua xong rồi, cuối cùng kết quả người ta không có ý đó.

– Đồ…đồ nghề… – Là một sâu gạo thế hệ thứ hai, Hình Vận hoàn toàn hiểu ý nghĩa của từ này. Mặt cô đỏ bừng – Còn… còn lâu! Sếp đừng áp tư tưởng xấu xa của mình lên người khác, Sở Nam không phải là loại người đó đâu!

– Sao cơ? Thế hắn có thể tự sinh sản à? – Thôi đi, tần suất sinh hoạt tình dục của tên đó với Thẩm Thanh cao đến nỗi khiến anh cũng phải tự ti.

– Không phải ý đó… – Cô tiếp tục bảo vệ Sở Nam – Người ta rất lịch sự!

– Quý ông cởi quần áo rồi còn khác với đàn ông cơ đấy!

– …Nhưng sự thật là anh ấy không hề làm gì mà! Chỉ yêu cầu em gặp người lớn thôi.

– Ờ, thế thì em phải tự kiểm điểm bản thân rồi. Người ta hẹn em, chẳng những không ra tay mà còn mời bố mẹ làm kì đà cản mũi, có lẽ sợ em chạy mất ấy hả… – Ha Kha liếc mắt nhìn cô – Quần chữ T cũng không tăng nổi sức quyến rõ cho em, thôi thì từ bỏ đi.

– Vậy mới nói em đi mua áo tắm! Em đâu có mua quần chữ T, chẳng qua tò mò nên xem thử thôi.

– Em bị điên thật rồi, sắp mùa đông đến nơi rồi mà còn mua áo tắm!

– Đều tại sếp chứ sao! → _ →

– Mắc mớ gì đến tôi? – Trông anh vô (số) tội.

– Sắp tới công ty định tổ chức đi suối nước nóng mà!

Mùa đông năm ngoái rét đậm rét hại mà Hạ Kha lại nảy ra ý tưởng đưa moi người đi suối nước nóng, còn đặt ra quy định mùa đông hằng năm tất cả đều phải đi. Một trong số ít ưu điểm của anh là giữ lời hứa, khi mọi người gần như đã quên chuyện này thì anh lại chủ động nhắc lại.

– Hở? Đúng là mấy người thích đi suối nước nóng đến điên rồi! Có phúc mà không biết hưởng, tìm ở đâu được một cấp trên tốt như tôi chứ!

– Cấp trên tốt sẽ không chế giễu kiểu áo tắm của nhân viên! Năm nay em nhất định phải mặc bộ kiểu đó.

Lời giải thích này khiến tâm trạng của Hạ Kha vui lên:

– Ồ, em để ý đến ý kiến của tôi vậy cơ à?

– Sao không để ý cho được! – Cô nghiến răng – Chẳng có ai muốn nghe thấy “Cô mặc bộ này cảm giác rất quen thuộc, vừa nhìn đã nghĩ ngay đến mẹ tôi!” như sếp nói cả!

Anh nhếch môi:

– Thật ra kiểu đó cũng khá dễ thương.

… Sếp đang khoe mẹ mình dễ thương à?

– Nhưng mà đàn ông vẫn thích loại hai mảnh hơn. Ngực em cũng được mà, che thì tiếc thật!

– Sếp Hạ, xin đừng quấy rối tình dục! Em có thể kiện sếp đấy! =_=

– Cái này mà là quấy rối tình dục à?

– Tất nhiên! – Sếp bàn luận ngực của nhân viên phù hợp ư?

– Nó giống trêu gái trên đường à?

- …

– Sao? Cảm giác mình mình trêu hả?

– = _ = … Chính xác.

– Tôi đã nói rồi mà! Tự nhận thức cũng là một căn bệnh, sao em mãi không đổi nhỉ!

– Hạ Kha! Anh có phải đàn ông không hả? Thích trả thù đến nghiện phải không?

– Tôi sẽ tắm ngay bây giờ, em nghi ngờ giới tính của tôi thì có thể tắm cùng luôn.

– Anh còn nói nữa chúng ta cắt đứt luôn! – Nói rồi mới nhận ra mình thừa, trong khi đó bên kia liên tục khoe khoang khiến người ta lấy làm lạ, nghĩ quá đáng.

– Cắt đứt? Nó là cái gì?

– …Sếp có thể đưa số điện thoại của bạn gái cũ không?

– Làm gì? Em muốn học à?

– Vâng. – Học rồi có thể giết anh ta mà không cần nói một lời.

– Học vật lộn tự do hay học cách làm bạn gái tôi?

– …

– Ha ha ha ha ha ha… – Anh đã chơi đủ – Không trêu em nữa, chờ chút nhé, tôi tắm xong sẽ tìm cho em bộ đồ để mặc.

– T_T… Cô có cảm giác mình giống như món đồ chơi của ông chủ đen tói này, tuy hình dung này không hợp lắm nhưng rất hợp với tên này!

Hết chương 14
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện