Đó chính là những khối ngọc giản ghi chép lại tuyệt kỹ không gian, mấy thứ này vốn rất khó tìm bởi vì rất ít người có thể tu luyện được không gian chi lực nên số lượng tuyệt kỹ sáng chế ra được rất hạn chế. So với tuyệt kỹ thuộc tính, giá trị của tuyệt kỹ không gian cao hơn rất nhiều lần, cũng đúng thôi cái gì càng hiếm lại càng có giá trị.
Lý Đằng Phong không biết hôm nay là ngày gì mà bản thân mình gặp may mắn liên tiếp như vậy, anh ta có nằm mơ cũng chưa chắc mơ được kết quả như thế. Nếu những bất ngờ vẫn còn ẩn giấu chưa xuất hiện hết, không khéo Lý Đằng Phong sẽ phải lên cơn đau tim mất.
Không môt động tác thừa, Lý Đằng Phong đã thu gom mọi thứ nhanh như cơn lốc, anh ta không an tâm khi để những thứ quý giá như vậy ở bên ngoài quá lâu, đồ cho vào trong túi rồi sẽ chắc cú hơn.
Bây giờ, Lý Đằng Phong không khác gì một thợ săn kho báu, thấy cái gì có giá trị là nhanh tay lẹ chân cho cái đó vào trong túi liền, phong cách không có chút gì tự trọng cả. Nói đi cũng phải nói lại, con người Lý Đằng Phong vốn chẳng hề bận tâm đến những hình thức trói buộc phiền phức kia.
Sau khi đã chắc chắn rằng tầng này không còn gì nữa, Lý Đằng Phong mới chậm rãi bước lên tầng tiếp theo.
Lên đến tầng bảy, Lý Đằng Phong không ngạc nhiên lắm khi phát hiện ra rằng nơi này cũng giống như tầng dưới đều trống trải như nhau. Tuy nhiên, một người đã từng nhém bị lừa như Lý Đằng Phong sớm đã rút ra được kinh nghiệm, anh ta dự đoán đồ tốt có thể được cất giấu đâu đó xung quanh trong đây.
Lý Đằng Phong thầm mắng chủ nhân của nơi này, đã cho người ta lấy đồ rồi mà còn làm khó người ta, cứ để phô thiên ra bên ngoài như mấy tầng trước có phải đặng lòng nhau rồi không.
Đúng là không ai như Lý Đằng Phong, được voi đòi tiên, người chủ của nơi này mà nghe được những lời của Lý Đằng Phong chắc chắn y sẽ mắng cho anh ta xói trán, đánh cho anh ta lên bờ xuống ruộng.
Quả nhiên không ngoài phỏng đoán của Lý Đằng Phong, ở một góc sàn nằm phía bên tay phải có điểm khác biệt so với xung quanh, nơi đó sẫm màu hơn so với những chỗ khác.
Không nhanh không chậm, Lý Đằng Phong thong thả bước lại gần chỗ góc sàn trước mặt, sau đó anh ta dùng một chút lực lượng đánh xuống chỗ đó. Mắt thường có thể thấy, chỗ sàn bị tác động nhanh chóng vỡ vụn ra để lộ mười khối ngọc giản nhiều màu sắc đang nằm yên trong hốc.
- Thời gian tuyệt kỹ!
Đã cố gắng bình tĩnh nhưng Lý Đằng Phong vẫn phải giật mình vô thức hô lên một tiếng, bởi vì trước mặt anh ta chính là những khối ngọc giản ghi chép lại cách luyện thời gian chi lực đang phát ra nguồn năng lượng hỗn loạn. Nói rõ hơn mấy khối ngọc này chính là Thời gian tuyệt kỹ, dùng cho những tu sĩ tu luyện thời gian chi lực, giá trị không thua kém gì Không gian tuyệt kỹ.
Đôi tay tham lam của Lý Đằng Phong thao tác liên tục, chỉ vài giây trong cái hốc chỉ còn đống đá vụn, làm xong anh ta thõa mãn thở ra một hơi rồi cười mĩm.
Lý Đằng Phong ngẫm nghĩ lại trình tự xuất hiện mấy cái tuyệt kỹ này, năm tầng đầu là Thuộc tính tuyệt kỹ, tầng sáu là Không gian tuyệt kỹ, tầng bảy là Thời gian tuyệt kỹ, anh ta dự đoán tầng tám có thể có Linh hồn tuyệt kỹ.
Nghĩ đến đây, Lý Đằng Phong không thèm kiểm tra lại tầng hiện tại nữa, anh ta tức tốc co giò chạy lên tầng tám. Dường như Lý Đằng Phong sợ chỉ cần đến chậm một bước là tầng tám sẽ không cánh mà bay vậy.
Thứ có thể khiến Lý Đằng Phong vội vã như thế chỉ có thể là Linh hồn tuyệt kỹ, bởi vì thứ này vô vô cùng khó tìm. So với thời gian hay không gian tuyệt kỹ, Linh hồn tuyệt kỹ khó kiếm gấp ngàn lần, chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu.
Độ quý hiếm của Linh hồn tuyệt kỹ có được là do có rất ít người tu luyện được linh hồn, phải nói là tu sĩ tu linh hồn chính là những kẻ thiên phú tuyệt đại, sức mạnh áp chế hoàn toàn so với những tu sĩ tu luyện những thứ khác. Vì ít người luyện được nên tuyệt kỹ cũng đồng thời khan hiếm theo, chỉ cần được một Linh hồn tuyệt kỹ là có thể đổi cả vạn Thuộc tính tuyệt kỹ nhưng cũng không có ai ngốc đến mức đem ra trao đổi như thế.
Đặt chân đến tầng tám, khung cảnh phía trước đã làm Lý Đằng Phong đứng hình, nhất thời cả cơ thể anh ta bất động như một pho tượng. Cả gương mặt biểu thị ra nét kinh ngạc tột độ, hai mắt anh ta căng ra hết cỡ, cái miệng cũng không tự chủ há ra to đến mức nhét được cả một quả trứng ngỗng.
Trước mắt Lý Đằng Phong chính là một căn phòng đang chất đống vô số ngọc giản đang không ngừng bộc phát năng lượng linh hồn thuần túy, anh ta ước chừng có trên một ngàn là ít. Hồi phục lại tinh thần, Lý Đằng Phong thần tốc thu nhặt những khối ngọc giản nằm trên đất đang không ngững khiêu khích kia.
Muốn lấy hết được đống này, Lý Đằng Phong sẽ phải bỏ ra thời gian không phải là con số ít, nhưng cho dù như vậy anh ta vẫn không cảm thấy cực khổ gì cả. Cực một chút mà được đống tài bảo này đổi lại ai cũng sẽ ngay lập tức chấp nhận.
Trong lúc mãi mê nhặt mấy khối ngọc nằm trên sàn, Lý Đằng Phong chợt phát hiện ra cái gì đó không đúng, phải nói là vô cùng sai. Lý Đằng Phong nghĩ thầm Linh hồn tuyệt kỹ quý giá như vậy tại sao lại xuất hiện ở đây nhiều như thế, ngoài ra số lượng còn nhiều hơn những tuyệt kỹ khác cộng lại.
- Có gian trá.
Lý Đằng Phong hô lên một tiếng rồi ném lại xuống sàn những khối ngọc giản vừa mới nhặt, đồng thời cả cơ thể anh ta tức tốc lùi về phía sau.
Cùng lúc đó, những khối ngọc giản bắt đầu biểu thị ra sự kì dị rồi nhanh chóng phát ra ánh sáng đến chói mắt. Sau đó tất cả chúng đồng thời bộc phát ra nguồn năng lượng linh hồn khủng bố bóp nát không gian bên trong phạm vi chúng chiếu đến.
Chứng kiến cảnh tượng đang diễn ra, Lý Đằng Phong bỗng lạnh dọc sống lưng, mồ hôi hột chảy đầy cả gương mặt, anh ta thầm cảm thấy may mắn khi mình đã kịp thời thoát ly đúng lúc. Nếu Lý Đằng Phong chậm một chút nữa thôi, anh ta đã biến thành một vũng máu rồi có khi không còn sót lại một chút gì là đằng khác.
- Con yêu thú này dám âm ta.
Lý Đằng Phong mắng nhỏ, giọng nói xen lẫn một chút gì đó run sợ.
- Tiểu tử, thông minh lắm. Mặc dù rất tham lam nhưng lại rất biết điểm dừng, khá khen cho tâm cảnh vững chắc.
Bỗng có một âm thanh già nua vang lên, âm thanh này cứ như từ địa ngục vọng về khiến con người ta nổi hết cả da gà.
- Ai đó? Lý Đằng Phong cảnh giác quan sát xung quanh.
- Không cần cẩn thận vậy chứ?
Âm thanh đó lại một lần nữa vang lên, đồng thời một thân ảnh hư ảo dần hiện ra trong không trung.
Lý Đằng Phong đánh giá một lượt qua thân ảnh kia, người này rất là mờ ảo cứ như là một bóng ma đang hiện hình, nhìn qua anh ta nhận ra ngay đây là một ông lão toàn thân mặc hắc y, gương mặt lờ mờ thiện thiện ác ác.
- Ông là ai?
Lý Đằng Phong lùi lại vài bước rồi hỏi. Trong đầu anh ta không ngừng tự nói ta không cẩn thận chắc gì bây giờ còn đứng đây.
- Đương nhiên là chủ nhân nơi này.
Thân ảnh mờ ảo chậm rãi trả lời.
Lý Đằng Phong không biết hôm nay là ngày gì mà bản thân mình gặp may mắn liên tiếp như vậy, anh ta có nằm mơ cũng chưa chắc mơ được kết quả như thế. Nếu những bất ngờ vẫn còn ẩn giấu chưa xuất hiện hết, không khéo Lý Đằng Phong sẽ phải lên cơn đau tim mất.
Không môt động tác thừa, Lý Đằng Phong đã thu gom mọi thứ nhanh như cơn lốc, anh ta không an tâm khi để những thứ quý giá như vậy ở bên ngoài quá lâu, đồ cho vào trong túi rồi sẽ chắc cú hơn.
Bây giờ, Lý Đằng Phong không khác gì một thợ săn kho báu, thấy cái gì có giá trị là nhanh tay lẹ chân cho cái đó vào trong túi liền, phong cách không có chút gì tự trọng cả. Nói đi cũng phải nói lại, con người Lý Đằng Phong vốn chẳng hề bận tâm đến những hình thức trói buộc phiền phức kia.
Sau khi đã chắc chắn rằng tầng này không còn gì nữa, Lý Đằng Phong mới chậm rãi bước lên tầng tiếp theo.
Lên đến tầng bảy, Lý Đằng Phong không ngạc nhiên lắm khi phát hiện ra rằng nơi này cũng giống như tầng dưới đều trống trải như nhau. Tuy nhiên, một người đã từng nhém bị lừa như Lý Đằng Phong sớm đã rút ra được kinh nghiệm, anh ta dự đoán đồ tốt có thể được cất giấu đâu đó xung quanh trong đây.
Lý Đằng Phong thầm mắng chủ nhân của nơi này, đã cho người ta lấy đồ rồi mà còn làm khó người ta, cứ để phô thiên ra bên ngoài như mấy tầng trước có phải đặng lòng nhau rồi không.
Đúng là không ai như Lý Đằng Phong, được voi đòi tiên, người chủ của nơi này mà nghe được những lời của Lý Đằng Phong chắc chắn y sẽ mắng cho anh ta xói trán, đánh cho anh ta lên bờ xuống ruộng.
Quả nhiên không ngoài phỏng đoán của Lý Đằng Phong, ở một góc sàn nằm phía bên tay phải có điểm khác biệt so với xung quanh, nơi đó sẫm màu hơn so với những chỗ khác.
Không nhanh không chậm, Lý Đằng Phong thong thả bước lại gần chỗ góc sàn trước mặt, sau đó anh ta dùng một chút lực lượng đánh xuống chỗ đó. Mắt thường có thể thấy, chỗ sàn bị tác động nhanh chóng vỡ vụn ra để lộ mười khối ngọc giản nhiều màu sắc đang nằm yên trong hốc.
- Thời gian tuyệt kỹ!
Đã cố gắng bình tĩnh nhưng Lý Đằng Phong vẫn phải giật mình vô thức hô lên một tiếng, bởi vì trước mặt anh ta chính là những khối ngọc giản ghi chép lại cách luyện thời gian chi lực đang phát ra nguồn năng lượng hỗn loạn. Nói rõ hơn mấy khối ngọc này chính là Thời gian tuyệt kỹ, dùng cho những tu sĩ tu luyện thời gian chi lực, giá trị không thua kém gì Không gian tuyệt kỹ.
Đôi tay tham lam của Lý Đằng Phong thao tác liên tục, chỉ vài giây trong cái hốc chỉ còn đống đá vụn, làm xong anh ta thõa mãn thở ra một hơi rồi cười mĩm.
Lý Đằng Phong ngẫm nghĩ lại trình tự xuất hiện mấy cái tuyệt kỹ này, năm tầng đầu là Thuộc tính tuyệt kỹ, tầng sáu là Không gian tuyệt kỹ, tầng bảy là Thời gian tuyệt kỹ, anh ta dự đoán tầng tám có thể có Linh hồn tuyệt kỹ.
Nghĩ đến đây, Lý Đằng Phong không thèm kiểm tra lại tầng hiện tại nữa, anh ta tức tốc co giò chạy lên tầng tám. Dường như Lý Đằng Phong sợ chỉ cần đến chậm một bước là tầng tám sẽ không cánh mà bay vậy.
Thứ có thể khiến Lý Đằng Phong vội vã như thế chỉ có thể là Linh hồn tuyệt kỹ, bởi vì thứ này vô vô cùng khó tìm. So với thời gian hay không gian tuyệt kỹ, Linh hồn tuyệt kỹ khó kiếm gấp ngàn lần, chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu.
Độ quý hiếm của Linh hồn tuyệt kỹ có được là do có rất ít người tu luyện được linh hồn, phải nói là tu sĩ tu linh hồn chính là những kẻ thiên phú tuyệt đại, sức mạnh áp chế hoàn toàn so với những tu sĩ tu luyện những thứ khác. Vì ít người luyện được nên tuyệt kỹ cũng đồng thời khan hiếm theo, chỉ cần được một Linh hồn tuyệt kỹ là có thể đổi cả vạn Thuộc tính tuyệt kỹ nhưng cũng không có ai ngốc đến mức đem ra trao đổi như thế.
Đặt chân đến tầng tám, khung cảnh phía trước đã làm Lý Đằng Phong đứng hình, nhất thời cả cơ thể anh ta bất động như một pho tượng. Cả gương mặt biểu thị ra nét kinh ngạc tột độ, hai mắt anh ta căng ra hết cỡ, cái miệng cũng không tự chủ há ra to đến mức nhét được cả một quả trứng ngỗng.
Trước mắt Lý Đằng Phong chính là một căn phòng đang chất đống vô số ngọc giản đang không ngừng bộc phát năng lượng linh hồn thuần túy, anh ta ước chừng có trên một ngàn là ít. Hồi phục lại tinh thần, Lý Đằng Phong thần tốc thu nhặt những khối ngọc giản nằm trên đất đang không ngững khiêu khích kia.
Muốn lấy hết được đống này, Lý Đằng Phong sẽ phải bỏ ra thời gian không phải là con số ít, nhưng cho dù như vậy anh ta vẫn không cảm thấy cực khổ gì cả. Cực một chút mà được đống tài bảo này đổi lại ai cũng sẽ ngay lập tức chấp nhận.
Trong lúc mãi mê nhặt mấy khối ngọc nằm trên sàn, Lý Đằng Phong chợt phát hiện ra cái gì đó không đúng, phải nói là vô cùng sai. Lý Đằng Phong nghĩ thầm Linh hồn tuyệt kỹ quý giá như vậy tại sao lại xuất hiện ở đây nhiều như thế, ngoài ra số lượng còn nhiều hơn những tuyệt kỹ khác cộng lại.
- Có gian trá.
Lý Đằng Phong hô lên một tiếng rồi ném lại xuống sàn những khối ngọc giản vừa mới nhặt, đồng thời cả cơ thể anh ta tức tốc lùi về phía sau.
Cùng lúc đó, những khối ngọc giản bắt đầu biểu thị ra sự kì dị rồi nhanh chóng phát ra ánh sáng đến chói mắt. Sau đó tất cả chúng đồng thời bộc phát ra nguồn năng lượng linh hồn khủng bố bóp nát không gian bên trong phạm vi chúng chiếu đến.
Chứng kiến cảnh tượng đang diễn ra, Lý Đằng Phong bỗng lạnh dọc sống lưng, mồ hôi hột chảy đầy cả gương mặt, anh ta thầm cảm thấy may mắn khi mình đã kịp thời thoát ly đúng lúc. Nếu Lý Đằng Phong chậm một chút nữa thôi, anh ta đã biến thành một vũng máu rồi có khi không còn sót lại một chút gì là đằng khác.
- Con yêu thú này dám âm ta.
Lý Đằng Phong mắng nhỏ, giọng nói xen lẫn một chút gì đó run sợ.
- Tiểu tử, thông minh lắm. Mặc dù rất tham lam nhưng lại rất biết điểm dừng, khá khen cho tâm cảnh vững chắc.
Bỗng có một âm thanh già nua vang lên, âm thanh này cứ như từ địa ngục vọng về khiến con người ta nổi hết cả da gà.
- Ai đó? Lý Đằng Phong cảnh giác quan sát xung quanh.
- Không cần cẩn thận vậy chứ?
Âm thanh đó lại một lần nữa vang lên, đồng thời một thân ảnh hư ảo dần hiện ra trong không trung.
Lý Đằng Phong đánh giá một lượt qua thân ảnh kia, người này rất là mờ ảo cứ như là một bóng ma đang hiện hình, nhìn qua anh ta nhận ra ngay đây là một ông lão toàn thân mặc hắc y, gương mặt lờ mờ thiện thiện ác ác.
- Ông là ai?
Lý Đằng Phong lùi lại vài bước rồi hỏi. Trong đầu anh ta không ngừng tự nói ta không cẩn thận chắc gì bây giờ còn đứng đây.
- Đương nhiên là chủ nhân nơi này.
Thân ảnh mờ ảo chậm rãi trả lời.
Danh sách chương