Phong Phi Tiễn!

Lý Đằng Phong hô nhỏ một tiếng, lần lượt xuất hiện mười lăm mũi tên nhỏ màu trắng cắm thẳng vào trán mười lăm tên nam nhân đang lao vào.

Mọi chuyện chỉ diễn ra chưa đầy hai giây, làm bọn chúng chưa kịp biết vì sao mình lại mất mạng.

Bây giờ, Lý Đằng Phong đang ở giai đoạn Luyện Khí tầng bốn nên tuyệt kĩ Phong Phi Tiễn rất dễ thúc dục ra, trong thời gian ngắn có thể phóng ra cả ngàn mũi tên như vậy. Đối với Lý Đằng Phong, đánh mười lăm mũi tên này ra nhẹ nhàng như trở bàn tay.

Ba tên nam nhân còn lại thấy đồng bọn đều ngã lăn ra chết, trên trán đều có một lỗ hỏng xuyên qua tận đằng sau gáy nhưng không hề trông thấy một cái ám khí nào cả. Ba tên nam nhân đều đồng loạt khựng người lại, giờ đây có cho tiền, chúng cũng chẳng dám tiến lên nửa bước.

Lý Đằng Phong chừa một mạng lại cho ba tên nam nhân này là vì anh ta còn có việc muốn chúng giải quyết cho. Lý Đằng Phong biết rõ những tên còn lại trước mặt đều là lão đại của những bang hội lớn, tuy không bằng Hắc hội nhưng cũng có chỗ đứng lớn trong giang hồ.

- Các ngươi tốt nhất nên ngồi yên ở vị trí của mình, tránh cái mạng quèn mất lúc nào chẳng hay.

Lý Đằng Phong âm trầm nói ra, từng lời nói như những ngọn gió lạnh đang tạc vào người ba tên nam nhân trước mặt làm chúng run rẩy chẳng dám sai lời.

Sau đó, Lý Đằng Phong bước từng bước chậm rãi về phía Lý Y Tam, anh ta mỉm cười rất tươi nhưng trong đó lại ẩn chứa sự lạnh lẽo đến đơ người.

- Lý Đằng Phong, ngươi đừng tưởng giết được mấy tên cóc ké thì dọa được ta sao? Để ta cho ngươi thấy gia chủ của Lý gia không dễ chơi đâu.

Lý Y Tam run giọng hét lớn, mặc dù hắn cũng hơi sợ nhưng hắn không tin tên nhóc trước mắt mình lợi hại đến nổi có thể đánh bại hắn.

- Ta sẽ trả lại những gì ngươi đã làm với ta và người thân của ta.

Lý Đằng Phong âm lãnh nói ra rồi dồn nguyên khí vào tay phải, đấm thẳng vào cánh tay trái Lý Y Tam.

Theo phản xạ, Lý Y Tam liền đưa tay trái ra đỡ đòn nhưng hắn không ngờ mình đang chuẩn bị làm điều dại dột.

Rột!

Cả cánh tay trái của Lý Y Tam hóa thành thịt nát rơi xuống đất, để lộ phần bả vai trống hóc đang phun máu.

A...

Tiếng kêu thảm thiết của Lý Y Tam vang lên, hắn thật không ngờ sẽ có một ngày hắn phải nếm thử mùi vị mình đã từng làm với người khác.

Đang định phế luôn cả cánh tay còn lại của Lý Y Tam, Lý Đằng Phong chợt nghe âm thanh quen thuộc.



- Lý Đằng Phong dừng lại, bằng không ta giết lão già này.

Quay lại nhìn, Lý Đằng Phong trông thấy hai bóng người đang đi tới, người đi trước là ông nội của anh ta nhưng lão ta đang bị khống chế bởi người nam nhân phía sau. Lý Đằng Phong liếc nhìn tên còn lại, hắn khoảng mười sáu mười bảy tuổi, trạc tuổi Lý Đằng Phong, anh ta liền nhận ra đó là con trai của Lý Y Tam, Lý Tầm Vũ.

Dường như Lý Tầm Vũ biết Lý Thiên Thường là người duy nhất còn lại mà Lý Đằng Phong quan tâm đến nên hắn mới dùng lão ta để uy hiếp Lý Đằng Phong.

Lý Tầm Vũ có vẻ hơi hốt hoảng, đôi mắt hắn luôn động đậy không yên, hình như hắn cũng đang rất sợ Lý Đằng Phong. Nhưng vì muốn cứu cha mình nê Lý Tầm Vũ mới liều mạng uy hiếp Lý Đằng Phong.

Lý Thiên Thường từ đầu đến cuối đều im lặng, bây giờ lão ta chỉ muốn chết thôi, lão không muốn mình trở thành gánh nặng của ai, một bên là cháu một bên là con thật sự lão ta không biết phải chọn bên nào.

- Lý Tầm Vũ, ngươi mau thả ông nội ra, nếu ông nội có chuyện gì thì cái mạng nhỏ của ngươi không còn giữ được đâu.

Lý Đằng Phong nhanh chóng khống chế Lý Y Tam lại rồi hét lớn.

- Ngươi thả cha ta ra, ta sẽ thả lão già này. Nhưng ngươi phải thực hiện trước.

Lý Tầm Vũ run run nói ra, từ bên ngoài nhìn vào có thể thấy hắn đang run rẩy đến cả bộ đồ thun bên ngoài cũng đã ướt đẫm mồ hôi.

- Cút đi!

Lý Đằng Phong đẩy Lý Y Tam về phía trước rồi cẩn thận quan sát tỉnh hình. Lý Y Tam tay phải giữ vết thương rồi lếch từng bước về phía trước.

Khi thấy, Lý Tầm Vũ đã bắt đầu thả Lý Thiên Thường ra, chỉ sau vài giây mắt Lý Đằng Phong lóe lên một cái, chỉ thấy anh ta động tay một cái, lập tức có hai mũi tên lao về hướng hai cha con Lý Y Tam và Lý Tầm Vũ.

Dường như cảm nhận được sự bất thường từ Lý Đằng Phong nên Lý Thiên Thường nhanh chóng chắn trước người Lý Tầm Vũ.

Sau khi mũi tên xuyên qua người Lý Y Tam, thoáng chốc cũng xuyên qua người Lý Thiên Thường.

- Ông nội!

- Cha!

Sau khi tiếng hét vang lên, Lý Đằng Phong chạy thẳng đến chỗ Lý Thiên Thường, còn Lý Tầm Vũ chạy đến bên cạnh Lý Y Tam.

- Ông nội, sao ông lại làm vậy chứ?

Lý Đằng Phong đau khổ nói ra, không ngờ anh ta đã trực tiếp đánh trúng ông nội mình.

- Tầm Vũ không có tội gì cả, chuyện gì tha thứ được thì hãy cho qua đi...

Dứt lời, Lý Thiên Thường tắt thở, lão ta cuối cùng cũng đã được giải thoát.

Cùng lúc, Lý Y Tam cũng vong mạng, Lý Tầm Vũ gào thét trong tuyệt vọng, hắn thù hận nhìn về phía Lý Đằng Phong.

- Ngươi đền mạng cho cha ta ngay...

Lý Tầm Vũ nhặt con dao lao vào Lý Đằng Phong, bây giờ hắn không còn sợ gì cả mà chỉ có hận thù đang không ngừng tăng thôi.

Trông thấy ba tên nam nhân được mình tha mạng định ra tay ngăn cản Lý Tầm Vũ, Lý Đằng Phong liền ra hiệu cho chúng dừng lại.

- Nếu ngươi chạm vào được cơ thể Lý Đằng Phong này, ta sẽ cho ngươi mặc sức chém giết. Nếu không động vào ta được, xem như mọi ân oán đã được hóa giải.

Trông vẻ bề ngoài đứng yên như cây trụ của Lý Đằng Phong sẽ không ai ngờ rằng anh ta đang dồn nguyên khí vào hai chân.

Lý Đằng Phong làm vậy là vì muốn theo ý nguyện của ông nội mình, chứ bằng không Lý Tầm Vũ đã lìa đời dưới sát chiêu của anh ta từ khi nào rồi.

Ầm!

Trước khi áp sát được Lý Đằng Phong, đột nhiên có một tia sét màu trắng đánh thẳng vào người Lý Tầm Vũ, sau đó cả người hắn đều biến mất cùng với tia sét trước ánh mắt ngỡ ngàng của Lý Đằng Phong và mấy tên còn lại trong phòng.

Chứng kiến diễn biến trước mắt, Lý Đằng Phong kinh ngạc không thôi, rõ ràng là trời quang mây tạnh lại có sấm sét. Điều khó hiểu hơn là cả bóng dáng của Lý Tầm Vũ cũng không còn nữa, một tia sét không thể nào làm một con người tan thành mây khói được.

Nhanh chóng, Lý Đằng Phong đã phục hồi lại tinh thần, anh ta mượn chuyện tia sét để trấn áp mấy tên còn lại.

- Các ngươi thấy chưa, ai động vào ta đều sẽ phải chết, ngay cả trời cũng sẽ không buông tha cho kẻ đó. Các ngươi biết vì sao không? Bởi vì ta là người trời!

Lý Đằng Phong thừa cơ mượn gió bẻ măng làm bọn nam nhân trong phòng tin đến sái cổ.

Không phải người trời thì sao lại được trời bảo vệ với lại còn có bản lĩnh kinh thiên động địa như vậy. Ngay cả kẻ ngốc cũng biết rõ điều đó.

- Dạ... dạ. Thiên nhân có việc gì cứ giao cho chúng tôi làm cho.

Lý Đằng Phong cố gắng nhịn cười, cái gì thiên nhân chứ, là do anh ta bịa ra thôi vậy mà bọn chúng tin thật. Ngay cả việc hồi nãy là do cái gì, Lý Đằng Phong còn chẳng biết một cái tí tẹo nào cả.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện