Quý Khải Mộ sợ đến nhũn chân, cậu ta sợ đây là di ngôn cuối cùng của anh trai cậu ta.
Ngôn Dụ nhìn sợi dây trong vali, miếng lót nhung màu đen, sợi dây chuyền sáng lấp lánh đang yên lặng nằm đó. Đây là vật báu Quý gia đã lưu truyền mấy đời, là món quà quý giá nhất mà mỗi một người đứng đầu Quý gia sẽ tặng cho vợ của mình.
Cô khẽ nói: "Tôi không thế nhận."
Tiếu Văn không bất ngờ, bởi thời gian anh ta quen biết Ngôn Dụ cũng không ngắn. Từ sau khi Quý Khải Mộ quen biết Ngôn Dụ ở trường đại học, anh ta cũng từng điều tra qua vị Ngôn tiểu thư này, biết cô xuất thân danh môn, nhưng thân thế vô cùng phức tạp.
Chuyện của Mạnh gia thực ra cũng không khó nghe ngóng, con gái nuôi dưỡng mười mấy năm trời, lại không phải con ruột.
Huống hồ mẹ ruột cô Tống Uyển còn là nghệ sĩ nổi tiếng, có độ nổi tiếng rộng rãi, loại tin tức này đủ để bùng nổ. Sở dĩ có thể ép xuống được, cũng là Mạnh gia ra tay.
Năm đó nếu không phải cô có thân phận như thế, e rằng Quý tiên sinh cũng sẽ không lựa chọn cô.
Chỉ là không ngờ, cuối cùng người động lòng cũng là Quý Khải Phục.
Lúc ở Mỹ, bên cạnh Ngôn Dụ không thiếu người theo đuổi, chỉ là cô đối với những người đó từ đầu đến cuối đều là không nể mặt. Cô không để ý cách nhìn của họ đối với cô, cũng không muốn để người khác làm phiền cô.
Cô vốn tưởng Quý Khải Phục đối với cô, cũng chỉ là bạn mà thôi.
Cô đẩy vali cho Quý Khải Mộ, cuối đầu hờ hững nói: "Đây là đồ của Quý gia các cậu, tôi không thể nhận, cậu nhận giúp anh trai cậu đi."
Quý Khải Mộ bây giờ đầu óc rối loạn, anh trai cậu ta hiện tại không rõ tung tích, còn bảo người khác đưa cái này đến cho Ngôn Dụ.
Sau khi bố mẹ cậu ta lần lượt qua đời, người có thể dựa vào cũng chỉ có anh trai. Thực ra Quý Khải Mộ không ngốc, cậu ta chỉ là không muốn tranh đoạt, anh trai cái gì cũng lợi hại hơn cậu ta, trước khi bố mất đã từng nói, anh trai có thể bảo vệ cậu ta.
Quý gia là một gia tộc lớn, ngoài mặt nhìn thì hòa thuận, nhưng bên trong có bao nhiêu chuyện, cậu ta không nhìn rõ cũng không muốn nhìn.
Quý Khải Mộ không muốn làm một Quý tiên sinh lạnh như băng.
Cậu ta chỉ muốn làm một tiểu thiếu gia của Quý gia, không suy nghĩ quá nhiều, cũng không muốn tranh đoạt, giành giật.
"Anh trai tôi vẫn không có tin tức gì sao?" Quý Khải Mộ nhìn Tiếu Văn, hỏi.
Tiếu Văn khẽ lắc đầu, nhưng vẫn an ủi cậu ta: "Tiểu thiếu gia, ngài đừng lo lắng, Quý tiên sinh nhất định sẽ không sao."
Lúc này bà cụ ở bên cạnh xem như là nghe hiểu, anh trai của thằng nhóc này đã xảy ra chuyện, nên Ngôn Ngôn mới đưa nó về đây. Bà đã sống hơn tám mươi tuổi rồi, loại chuyện trong gia tộc lớn này, thấy còn nhiều hơn họ.
Bà xoa đầu Quý Khải Mộ, nhẹ nhàng nói: "Cháu cũng đừng lo lắng, ngoan ngoãn ở lại nhà bà, đợi anh trai cháu đến đón."
Quý Khải Mộ cảm động gật đầu.
Kết quả chặp sau bà cụ lại nói: "Mấy ngày này bà sẽ trông chừng cháu thật kĩ."
Quý Khải Mộ: "......"
**
Chuyện Quý Khải Phục mất liên lạc, Quý gia vẫn đang phong tỏa tin tức, may mà anh luôn làm việc khiêm tốn, cho nên lúc này ngoại trừ Quý gia và bên Singapore biết ra, thì chuyện này vẫn được phong tỏa chặt chẽ.
Ngôn Dụ không thể giúp đỡ được gì, việc duy nhất cô có thể làm, chính là bảo vệ Quý Khải Mộ.
Mãi cho đến tối, điện thoại của lão phu nhân Quý gia, lại gọi vào di động cô. Bởi vì quan hệ trước đây của cô với Quý Khải Phục, cho nên lão phu nhân đã gặp qua cô mấy lần. Nhưng cô cũng không ngờ, bà ta lại sẽ tìm đến cô.
"Thằng bé Khải Mộ này tôi cũng không liên lạc được, bây giờ trong nhà rối loạn một đoàn, anh trai nó không thấy đâu, nó nên trở về để chủ trì đại cuộc," lão phu nhân lo lắng nói.
Ngôn Dụ cau mày, Quý Khải Mộ bây giờ đang ngồi trong phòng cô, vẻ mặt buồn chán nhìn sách y học để trên giá sách của cô.
"Khải Mộ không thấy đâu? Làm sao sẽ, hôm nay ở công ty tôi còn thấy cậu ấy mà," giọng điệu của Ngôn Dụ càng ngạc nhiên hơn.
Quý Khải Mộ nhìn về phía cô, nhưng lại yên lặng không mở miệng.
Ngôn Dụ lại nói: "Có phải cậu ấy đến quán Bar chơi rồi không? Khải Mộ cái gì cũng tốt, chỉ là hơi thích chơi bời."
Lão phu nhân thấy vậy, lại cười cười, khẽ hỏi: "Gần đây cô vẫn liên lạc với Khải Phục chứ?"
Kể từ sau khi Quý Viễn Hồng bị tống vào tù, có lẽ Quý Khải Phục đã tuyên bố với bên ngoài rằng, anh và Ngôn Dụ đã kết thúc rồi. Giờ đây lão phu nhân hỏi dò thế này, lại khiến trong lòng Ngôn Dụ lạnh đi.
Cô thờ ơ nói: "Tôi và Quý tiên sinh bây giờ chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới, với cấp bậc của tôi còn không đến lượt báo cáo trực tiếp với Quý tiên sinh. Cho nên chúng tôi rất lâu cũng chưa từng liên lạc."
"Cho dù không thành người một nhà, thì cũng có thể làm bạn mà, lần đầu tiên tôi thấy Khải Phục dẫn con gái về nhà đấy," lão phu nhân tiếc nuối nói.
Ngôn Dụ: "Nhưng mà tôi sợ chết."
Sở dĩ Quý Viễn Hồng bị tống vào tù, chính là vì ông ta đã sai người bắt cóc Ngôn Dụ, nên mới bị Quý Khải Phục tóm được cái cán.
Bây giờ vị lão phu nhân Quý gia này lại nói ra lời người một nhà này, thật khiến người ta cảm thấy buồn cười.
Có lẽ đối diện cũng không ngờ cô không biết tốt xấu như vậy, nên cũng không giả vờ nhiệt tình nữa, mà lạnh lùng dập máy.
Lúc này Quý Khải Mộ ngồi trên ghế, lưng dựa bàn sách, rất thất vọng nói: "Bà nội tớ phải không?"
Ngôn Dụ gật đầu, Quý Khải Mộ cúi đầu cười giễu, "Quả nhiên trong lòng bà ấy chỉ có chú ba."
Ngay cả tiểu thiếu gia luôn ngây thơ vô tội, cũng đã nhìn rõ hiện thực. Ánh trăng bên ngoài cửa sổ giờ phút này, dịu dàng chiếu vào trong phòng, vầng trăng nơi phía chân trời kia, lại khiến cho có những người đã định trược không thể nào đoàn viên.
Ngôn Dụ đi qua, cúi đầu nhìn cậu ta, "Sợ cái gì, cậu còn có tôi."
Để đề phòng có người tìm đến Quý Khải Mộ, cho nên cậu ta không về khách sạn, mà ở lại nhà Ngôn Dụ. Đúng lúc Mạnh Tây Nam không về, tự tay Tống Uyển thay gối và vỏ chăn. Ngôn Dụ không tính là người kết bạn rộng rãi, cho nên bạn cô dẫn về nhà, ngoại trừ mấy người bạn cùng phòng thời đại học cô ra, nhiều năm như vậy dường như cũng chỉ có vị này.
Lại thêm Quý Khải Mộ miệng ngọt, bộ dạng lại đẹp mắt, rất dễ khiến cho người lớn yêu thích.
Ngày hôm sau, Ngôn Dụ vẫn đi làm như thường, còn Quý Khải Mộ lại ở đại viện. Lúc cô họp xong, đã sắp mười hai giờ, đúng lúc lão Thu điện thoại đến.
Nói là nhà kia không có gì đặc biệt, nhiều lắm chỉ là người phụ nữ trung niên đẩy người ngày đó, cho vay nặng lãi ở bên ngoài.
Loại vay tiền dân gian này, ngay cả cảnh sát cũng không sao quản được.
Ngôn Dụ nghe thấy, cười lạnh nói: "Điều tra kỹ càng lại lần nữa, loại người đã đi vào con đường dơ bẩn này, thì chắc chắn có chỗ không để người khác thấy."
Lão Thu nhẹ giọng đáp, cũng rất tức giận nói: "Phải có người trừng trị thích đáng loại đàn bà chanh chua này đi. Loại người này vậy mà còn con mẹ nó nói giải phóng quân cứu bọn họ là chuyện nên làm, cho dù xảy ra chuyện cũng không liên quan đến họ."
Cứu người là nên, nhưng vì loại người như bọn họ mà mất mạng, ai con mẹ nó cũng không nên.
Lão Thu là người làm việc lấy tiền, ông ta không có lòng nhiệt huyết gì đó. Vốn ông ấy còn cảm thấy chuyện này Ngôn Dụ xử lý rất xem thường mọi chuyện, chỉ là hai người đàn bà nông dân chanh chua, hà tất chấp nhặt với bọn họ.
Nhưng bây giờ phát hiện, càng là loại đàn bà nông dân chanh chua này, mới càng khiến người ta lạnh lẽo cõi lòng.
Trước khi cúp điện thoại, Ngôn Dụ dựa bên bàn, nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng chiếu vào, mang theo hơi nóng của ngày hè. Nhưng khuôn mặt cô bình tĩnh, không giống như muốn tìm người gây phiền phức.
Ngược lại bình tĩnh nói: "Lão Thu, tôi không ức hiếp người, nếu họ sẵn sàng đứng ra xin lỗi, thì chuyện này có thể cho qua."
Thực ra đêm qua, Ngôn Dụ điện thoại cho Tưởng Tĩnh Thành, anh vẫn ở bệnh viện, phải quan sát thêm hai ngày.
Cô hỏi: "Anh tiểu Thành, anh thất vọng không?"
Thất vọng mình phải cứu loại người lạnh lùng vô sỉ thế kia không.
Tưởng Tĩnh Thành im lặng một lát, giọng nói rất khẽ: "Em biết lúc anh bị nước lũ cuốn đi, suy nghĩ cuối cùng trong đầu anh là gì không? Ngôn Dụ yên lặng lắng nghe, thẳng đến khi anh chậm rãi nói: "Họ đã đón được đứa trẻ kia rồi."
Đất nước này có lẽ có rất nhiều nơi không tốt, mảnh đất này có lẽ có rất nhiều người lạnh lùng ích kỷ, nhưng những con người ích kỷ lạnh lùng này không ngăn được lòng nhiệt huyết của họ.
Đối với họ mà nói, chí ít rất nhiều người vào lúc nhìn thấy bộ quân trang màu xanh kia, sẽ kích động hô vang, giải phóng quân đến rồi.
Đủ rồi, như thế đã đủ rồi.
Ngôn Dụ nghe xong lời này, trong lòng không nói ra được tư vị gì. Thật lòng như thế, lại bị người loại người đó dẫm dưới lòng bàn chân, không chỉ ỷ vào bất luận họ làm chuyện gì quá đáng, thì quân nhân cũng sẽ không so đo với bọn họ.
Đoạn clip này trên mạng cũng thiên về một phía chửi mắng đôi mẹ con này.
Thậm chí còn có người hỏi luật sư, rốt cuộc có cách nào để cho đôi mẹ con này bị xử phạt hay không. Nhưng sự căm phẫn của dân mạng lại khiến bên phía bộ đội cũng khó khăn.
Sau khi Tưởng Tĩnh Thành bị thương, lãnh đạo cấp trên cũng đến thăm anh.
Có một thủ trưởng biết anh là con trai của Tưởng Tề Mình, còn sợ trong lòng anh sẽ có ý kiến, nên đặc biệt tình ý sâu xa an ủi anh: "Ngàn vạn đừng vì chút chuyện nhỏ này, mà thất vọng với quần chúng. Thực ra nhân dân chúng ta phần lớn đều vẫn tốt, loại người kia cũng chỉ là số ít thôi. Sau khi cậu mất tích, hàng ngàn người đã tự phát đi tìm cậu."
Mặc dù Tưởng Tĩnh Thành mặc đồ bệnh nhân, nhưng vẫn đứng thẳng tắp trước mặt thủ trưởng, kính một quân lễ tiêu chuẩn với đối phương.
"Là trách nhiệm, không oán không hận."
Bộ đội cũng không hy vọng quá cứng nhắc với quan hệ nhân dân, cho nên cũng không xử phạt đôi mẹ con kia nhiều hơn. Huống hồ họ chỉ sai về mặt đạo đức, còn về mặt pháp luật lại chưa từng sai lầm.
Mãi đến khi có một clip, trong vòng một tiếng đồng hồ đã xuất hiện trên trang chủ weibo của tất cả mọi người.
Mở đầu clip, chính là dáng vẻ khóc lóc kể lể của người phụ nữ trung niên kia, bà ta nhìn vào ống kính liên tục nói ba chữ xin lỗi. Sau đó là người đàn ông trẻ, anh ta thấp thỏm nhìn ống kính, cũng nói xin lỗi.
Sau lời xin lỗi của họ, hình ảnh đột nhiên trở nên trắng toát.
Sau đó một hàng chữ đỏ tươi, chậm rãi di động trên hình ảnh.
"Chính nghĩa có lẽ sẽ đến muộn, nhưng chắc chắn sẽ không vắng mặt."
"Kính chào mỗi một chiến sĩ giải phóng quân."
Hai hàng chữ, bỗng khiến người ta lệ nóng doanh tròng. Hình ảnh tiếp theo lại chuyển đổi lần nữa, lần này là khoảnh khắc Tưởng Tĩnh Thành bị nước lũ cuốn đi, tiếp theo lại là cảnh tượng trong chống lũ cứu nạn. Những gương mặt non nớt mặc đồ màu xanh, đứng trong dòng nước bẩn thỉu, trời đang đổ mưa, nhưng họ lại khiêng bao cát, vững vàng bước từng bước đi về phía trước.
Clip này mặc dù chỉ có bốn phút ngắn ngủi, nhưng lúc mọi người xem, hốc mắt vẫn không nhịn được ướt nhòe.
Đám bạn từ nhỏ của Tưởng Tĩnh Thành có một nhóm chat, người kiệm lời nhất trong đó chính là Dịch Trạch Thành. Không ngờ lần này lại là anh gửi clip này vào nhóm.
Dịch Trạch Thành: @Kính chào tiểu Thành
Anh vừa gửi xong, thì Hàn Kinh Dương cũng đi theo gửi một tin: @Kính chào tiểu Thành
Hàn Nghiêu: @Kính chào tiểu Thành
Mạnh Tây Nam: @Kính chào tiểu Thành
Lúc Tưởng Tĩnh Thành cầm di động lên, chính là một loạt thông báo nhắc nhở, đến khi mở ra nhìn thấy một đống kính chào này. Anh ngồi trong phòng bệnh, lắc đầu rồi bật cười ha ha.
Đám người này, thật con mẹ nó khiến người ta ấm lòng.
*
Vốn tưởng chuyện này đã đến hồi kết thúc, nhưng không ngờ, hai tiếng sau, bỗng có truyền thông đưa tin, đôi mẹ con này bởi vì nghi có dính líu đến hùn vốn phi pháp, đã bị phía cảnh sát tạm giam.
Nhất thời, mọi người vỗ tay tỏ ý vui mừng.
Lão Thu cũng cùng lúc đó điện thoại cho Ngôn Dụ, ông mở miệng cười nói: "Khó trách nói không thể đắc tội với phụ nữ, phụ nữ lòng dạ hẹp hòi thật."
Đôi mẹ con này quả thực không sạch sẽ, trước đó bọn họ còn từ chối xin lỗi. Kết quả sau khi bị lão Thu tra ra được chuyện của bọn họ, thì hai mẹ con mới nhận sai, không ngờ quay xong clip xin lỗi.
Ngôn Dụ liền bảo ông tố giác bọn họ với phía cảnh sát.
Ngôn Dụ thờ ơ nói: "Xã hội pháp chế, mọi người đều có trách nhiệm."
Lão Thu rất bội phục cô gái này, có thủ đoạn, đủ bình tĩnh. Hơn nữa cô không phải người không có lòng khoan dung, cô đã cho đôi mẹ con này cơ hội nhận sai, nhưng đối phương lại không nắm bắt, cô cũng không mềm lòng, trực tiếp giết chết.
"Ngôn tiểu thư, nếu cô làm nghề của bọn tôi, thì tôi chắc chắn không phải đối thủ."
Ngôn Dụ: "Tiền ngày mai sẽ chuyển cho ông, còn có, tôi sẽ không cướp chén cơm của ông."
Lão Thu cười ha ha, nói: "Nếu không lần này tôi giảm giá cho cô 20%......"
Thế nhưng ông còn chưa nói xong, đối diện đã trực tiếp dập máy.
Ông vừa lắc đầu vừa nhìn điện thoại, cô gái này, đủ lợi hại.
*
Buổi chiều, Ngôn Dụ đang điện thoại cho Tưởng Tĩnh Thành, nói cho anh biết, buổi tối mình sẽ đến, hỏi anh có muốn ăn gì hay không.
Tưởng Tĩnh Thành nghe ra tâm trạng không tệ, "Em đến là được rồi, lần sau anh dẫn em đến nhà ăn quân tổng ăn, chỉ là kém xa đơn vị bọn anh."
Cô còn chưa nói xong, không ngờ Chu Trác đã đi vào.
Ngôn Dụ đành phải dập máy ngay, Chu Trác nghĩ cũng không nghĩ hỏi: "Quý tiên sinh thật sự xảy ra chuyện rồi?"
Ngôn Dụ sững sờ, trợ lý tổng giám đốc cùng đi theo Chu Trác đến, đưa máy tính bảng trong tay cho Ngôn Dụ, trên hình ảnh lúc này là một buổi họp báo rất nghiêm trang.
"Ông nói rất lo lắng việc Quý tiên sinh mất tích, nhưng cũng nói công việc của ngài ấy thực sự thất trách nghiêm trọng, vậy xin hỏi cụ thể là những mặt nào?"
Giờ phút này Quý Viễn Hồng ngồi trên sân khấu chủ trì họp báo, mặt nhìn về phía ống kính, trên mặt mang theo hàm ý nặng nề.
Sau đó ông ta dùng phát âm tiêu chuẩn, lên án Quý Khải Phục với mọi người.
Cho đến khi Quý Viễn Hồng nói: "Thực ra điều tôi phản đối nhất chính là, nó tặng Vĩnh Hằng Chi Tâm vật báu gia truyền của Quý gia cho một người ngoài. Loại hành vi giống như hoa hoa công tử này, làm sao có thể dẫn dắt một công ty?"
Có lẽ phóng viên cũng không ngờ, sẽ nghe được tin tức về vụ bê bối tình dục ở đây, tất cả mọi người bên dưới chen nhau giơ tay.
Sau đó một cô gái được chỉ tên.
Cô ta hỏi: "Xin hỏi Vĩnh Hằng Chi tâm bây giờ đang ở đâu? Nó được Quý Khải Phục tiên sinh tặng cho ai?"
"Ngôn Dụ giám đốc quan hệ xã hội khu vực Trung Quốc của tập đoàn Liên hợp, sợi dây chuyền kim cương này hiện đang ở trong tay cô ta, đương nhiên tôi sẵng sàng trả giá cao để lấy về. Dù sao đối với cô ta mà nói, đó chỉ là một món trang sức đắt đỏ, nhưng đối với Quý gia chúng tôi mà nói, nó lại có ý nghĩa phi thường."
Lúc này, ngay cả Chu Trác cũng ngớ người nhìn cô.
Ngôn Dụ nhìn chằm chằm người đàn ông trong clip, lần này, họ không dây dưa đến chết thì không ngừng.*不死不休: có nghĩa là dây dưa cho đến chết mới thôi.
Ngôn Dụ nhìn sợi dây trong vali, miếng lót nhung màu đen, sợi dây chuyền sáng lấp lánh đang yên lặng nằm đó. Đây là vật báu Quý gia đã lưu truyền mấy đời, là món quà quý giá nhất mà mỗi một người đứng đầu Quý gia sẽ tặng cho vợ của mình.
Cô khẽ nói: "Tôi không thế nhận."
Tiếu Văn không bất ngờ, bởi thời gian anh ta quen biết Ngôn Dụ cũng không ngắn. Từ sau khi Quý Khải Mộ quen biết Ngôn Dụ ở trường đại học, anh ta cũng từng điều tra qua vị Ngôn tiểu thư này, biết cô xuất thân danh môn, nhưng thân thế vô cùng phức tạp.
Chuyện của Mạnh gia thực ra cũng không khó nghe ngóng, con gái nuôi dưỡng mười mấy năm trời, lại không phải con ruột.
Huống hồ mẹ ruột cô Tống Uyển còn là nghệ sĩ nổi tiếng, có độ nổi tiếng rộng rãi, loại tin tức này đủ để bùng nổ. Sở dĩ có thể ép xuống được, cũng là Mạnh gia ra tay.
Năm đó nếu không phải cô có thân phận như thế, e rằng Quý tiên sinh cũng sẽ không lựa chọn cô.
Chỉ là không ngờ, cuối cùng người động lòng cũng là Quý Khải Phục.
Lúc ở Mỹ, bên cạnh Ngôn Dụ không thiếu người theo đuổi, chỉ là cô đối với những người đó từ đầu đến cuối đều là không nể mặt. Cô không để ý cách nhìn của họ đối với cô, cũng không muốn để người khác làm phiền cô.
Cô vốn tưởng Quý Khải Phục đối với cô, cũng chỉ là bạn mà thôi.
Cô đẩy vali cho Quý Khải Mộ, cuối đầu hờ hững nói: "Đây là đồ của Quý gia các cậu, tôi không thể nhận, cậu nhận giúp anh trai cậu đi."
Quý Khải Mộ bây giờ đầu óc rối loạn, anh trai cậu ta hiện tại không rõ tung tích, còn bảo người khác đưa cái này đến cho Ngôn Dụ.
Sau khi bố mẹ cậu ta lần lượt qua đời, người có thể dựa vào cũng chỉ có anh trai. Thực ra Quý Khải Mộ không ngốc, cậu ta chỉ là không muốn tranh đoạt, anh trai cái gì cũng lợi hại hơn cậu ta, trước khi bố mất đã từng nói, anh trai có thể bảo vệ cậu ta.
Quý gia là một gia tộc lớn, ngoài mặt nhìn thì hòa thuận, nhưng bên trong có bao nhiêu chuyện, cậu ta không nhìn rõ cũng không muốn nhìn.
Quý Khải Mộ không muốn làm một Quý tiên sinh lạnh như băng.
Cậu ta chỉ muốn làm một tiểu thiếu gia của Quý gia, không suy nghĩ quá nhiều, cũng không muốn tranh đoạt, giành giật.
"Anh trai tôi vẫn không có tin tức gì sao?" Quý Khải Mộ nhìn Tiếu Văn, hỏi.
Tiếu Văn khẽ lắc đầu, nhưng vẫn an ủi cậu ta: "Tiểu thiếu gia, ngài đừng lo lắng, Quý tiên sinh nhất định sẽ không sao."
Lúc này bà cụ ở bên cạnh xem như là nghe hiểu, anh trai của thằng nhóc này đã xảy ra chuyện, nên Ngôn Ngôn mới đưa nó về đây. Bà đã sống hơn tám mươi tuổi rồi, loại chuyện trong gia tộc lớn này, thấy còn nhiều hơn họ.
Bà xoa đầu Quý Khải Mộ, nhẹ nhàng nói: "Cháu cũng đừng lo lắng, ngoan ngoãn ở lại nhà bà, đợi anh trai cháu đến đón."
Quý Khải Mộ cảm động gật đầu.
Kết quả chặp sau bà cụ lại nói: "Mấy ngày này bà sẽ trông chừng cháu thật kĩ."
Quý Khải Mộ: "......"
**
Chuyện Quý Khải Phục mất liên lạc, Quý gia vẫn đang phong tỏa tin tức, may mà anh luôn làm việc khiêm tốn, cho nên lúc này ngoại trừ Quý gia và bên Singapore biết ra, thì chuyện này vẫn được phong tỏa chặt chẽ.
Ngôn Dụ không thể giúp đỡ được gì, việc duy nhất cô có thể làm, chính là bảo vệ Quý Khải Mộ.
Mãi cho đến tối, điện thoại của lão phu nhân Quý gia, lại gọi vào di động cô. Bởi vì quan hệ trước đây của cô với Quý Khải Phục, cho nên lão phu nhân đã gặp qua cô mấy lần. Nhưng cô cũng không ngờ, bà ta lại sẽ tìm đến cô.
"Thằng bé Khải Mộ này tôi cũng không liên lạc được, bây giờ trong nhà rối loạn một đoàn, anh trai nó không thấy đâu, nó nên trở về để chủ trì đại cuộc," lão phu nhân lo lắng nói.
Ngôn Dụ cau mày, Quý Khải Mộ bây giờ đang ngồi trong phòng cô, vẻ mặt buồn chán nhìn sách y học để trên giá sách của cô.
"Khải Mộ không thấy đâu? Làm sao sẽ, hôm nay ở công ty tôi còn thấy cậu ấy mà," giọng điệu của Ngôn Dụ càng ngạc nhiên hơn.
Quý Khải Mộ nhìn về phía cô, nhưng lại yên lặng không mở miệng.
Ngôn Dụ lại nói: "Có phải cậu ấy đến quán Bar chơi rồi không? Khải Mộ cái gì cũng tốt, chỉ là hơi thích chơi bời."
Lão phu nhân thấy vậy, lại cười cười, khẽ hỏi: "Gần đây cô vẫn liên lạc với Khải Phục chứ?"
Kể từ sau khi Quý Viễn Hồng bị tống vào tù, có lẽ Quý Khải Phục đã tuyên bố với bên ngoài rằng, anh và Ngôn Dụ đã kết thúc rồi. Giờ đây lão phu nhân hỏi dò thế này, lại khiến trong lòng Ngôn Dụ lạnh đi.
Cô thờ ơ nói: "Tôi và Quý tiên sinh bây giờ chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới, với cấp bậc của tôi còn không đến lượt báo cáo trực tiếp với Quý tiên sinh. Cho nên chúng tôi rất lâu cũng chưa từng liên lạc."
"Cho dù không thành người một nhà, thì cũng có thể làm bạn mà, lần đầu tiên tôi thấy Khải Phục dẫn con gái về nhà đấy," lão phu nhân tiếc nuối nói.
Ngôn Dụ: "Nhưng mà tôi sợ chết."
Sở dĩ Quý Viễn Hồng bị tống vào tù, chính là vì ông ta đã sai người bắt cóc Ngôn Dụ, nên mới bị Quý Khải Phục tóm được cái cán.
Bây giờ vị lão phu nhân Quý gia này lại nói ra lời người một nhà này, thật khiến người ta cảm thấy buồn cười.
Có lẽ đối diện cũng không ngờ cô không biết tốt xấu như vậy, nên cũng không giả vờ nhiệt tình nữa, mà lạnh lùng dập máy.
Lúc này Quý Khải Mộ ngồi trên ghế, lưng dựa bàn sách, rất thất vọng nói: "Bà nội tớ phải không?"
Ngôn Dụ gật đầu, Quý Khải Mộ cúi đầu cười giễu, "Quả nhiên trong lòng bà ấy chỉ có chú ba."
Ngay cả tiểu thiếu gia luôn ngây thơ vô tội, cũng đã nhìn rõ hiện thực. Ánh trăng bên ngoài cửa sổ giờ phút này, dịu dàng chiếu vào trong phòng, vầng trăng nơi phía chân trời kia, lại khiến cho có những người đã định trược không thể nào đoàn viên.
Ngôn Dụ đi qua, cúi đầu nhìn cậu ta, "Sợ cái gì, cậu còn có tôi."
Để đề phòng có người tìm đến Quý Khải Mộ, cho nên cậu ta không về khách sạn, mà ở lại nhà Ngôn Dụ. Đúng lúc Mạnh Tây Nam không về, tự tay Tống Uyển thay gối và vỏ chăn. Ngôn Dụ không tính là người kết bạn rộng rãi, cho nên bạn cô dẫn về nhà, ngoại trừ mấy người bạn cùng phòng thời đại học cô ra, nhiều năm như vậy dường như cũng chỉ có vị này.
Lại thêm Quý Khải Mộ miệng ngọt, bộ dạng lại đẹp mắt, rất dễ khiến cho người lớn yêu thích.
Ngày hôm sau, Ngôn Dụ vẫn đi làm như thường, còn Quý Khải Mộ lại ở đại viện. Lúc cô họp xong, đã sắp mười hai giờ, đúng lúc lão Thu điện thoại đến.
Nói là nhà kia không có gì đặc biệt, nhiều lắm chỉ là người phụ nữ trung niên đẩy người ngày đó, cho vay nặng lãi ở bên ngoài.
Loại vay tiền dân gian này, ngay cả cảnh sát cũng không sao quản được.
Ngôn Dụ nghe thấy, cười lạnh nói: "Điều tra kỹ càng lại lần nữa, loại người đã đi vào con đường dơ bẩn này, thì chắc chắn có chỗ không để người khác thấy."
Lão Thu nhẹ giọng đáp, cũng rất tức giận nói: "Phải có người trừng trị thích đáng loại đàn bà chanh chua này đi. Loại người này vậy mà còn con mẹ nó nói giải phóng quân cứu bọn họ là chuyện nên làm, cho dù xảy ra chuyện cũng không liên quan đến họ."
Cứu người là nên, nhưng vì loại người như bọn họ mà mất mạng, ai con mẹ nó cũng không nên.
Lão Thu là người làm việc lấy tiền, ông ta không có lòng nhiệt huyết gì đó. Vốn ông ấy còn cảm thấy chuyện này Ngôn Dụ xử lý rất xem thường mọi chuyện, chỉ là hai người đàn bà nông dân chanh chua, hà tất chấp nhặt với bọn họ.
Nhưng bây giờ phát hiện, càng là loại đàn bà nông dân chanh chua này, mới càng khiến người ta lạnh lẽo cõi lòng.
Trước khi cúp điện thoại, Ngôn Dụ dựa bên bàn, nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng chiếu vào, mang theo hơi nóng của ngày hè. Nhưng khuôn mặt cô bình tĩnh, không giống như muốn tìm người gây phiền phức.
Ngược lại bình tĩnh nói: "Lão Thu, tôi không ức hiếp người, nếu họ sẵn sàng đứng ra xin lỗi, thì chuyện này có thể cho qua."
Thực ra đêm qua, Ngôn Dụ điện thoại cho Tưởng Tĩnh Thành, anh vẫn ở bệnh viện, phải quan sát thêm hai ngày.
Cô hỏi: "Anh tiểu Thành, anh thất vọng không?"
Thất vọng mình phải cứu loại người lạnh lùng vô sỉ thế kia không.
Tưởng Tĩnh Thành im lặng một lát, giọng nói rất khẽ: "Em biết lúc anh bị nước lũ cuốn đi, suy nghĩ cuối cùng trong đầu anh là gì không? Ngôn Dụ yên lặng lắng nghe, thẳng đến khi anh chậm rãi nói: "Họ đã đón được đứa trẻ kia rồi."
Đất nước này có lẽ có rất nhiều nơi không tốt, mảnh đất này có lẽ có rất nhiều người lạnh lùng ích kỷ, nhưng những con người ích kỷ lạnh lùng này không ngăn được lòng nhiệt huyết của họ.
Đối với họ mà nói, chí ít rất nhiều người vào lúc nhìn thấy bộ quân trang màu xanh kia, sẽ kích động hô vang, giải phóng quân đến rồi.
Đủ rồi, như thế đã đủ rồi.
Ngôn Dụ nghe xong lời này, trong lòng không nói ra được tư vị gì. Thật lòng như thế, lại bị người loại người đó dẫm dưới lòng bàn chân, không chỉ ỷ vào bất luận họ làm chuyện gì quá đáng, thì quân nhân cũng sẽ không so đo với bọn họ.
Đoạn clip này trên mạng cũng thiên về một phía chửi mắng đôi mẹ con này.
Thậm chí còn có người hỏi luật sư, rốt cuộc có cách nào để cho đôi mẹ con này bị xử phạt hay không. Nhưng sự căm phẫn của dân mạng lại khiến bên phía bộ đội cũng khó khăn.
Sau khi Tưởng Tĩnh Thành bị thương, lãnh đạo cấp trên cũng đến thăm anh.
Có một thủ trưởng biết anh là con trai của Tưởng Tề Mình, còn sợ trong lòng anh sẽ có ý kiến, nên đặc biệt tình ý sâu xa an ủi anh: "Ngàn vạn đừng vì chút chuyện nhỏ này, mà thất vọng với quần chúng. Thực ra nhân dân chúng ta phần lớn đều vẫn tốt, loại người kia cũng chỉ là số ít thôi. Sau khi cậu mất tích, hàng ngàn người đã tự phát đi tìm cậu."
Mặc dù Tưởng Tĩnh Thành mặc đồ bệnh nhân, nhưng vẫn đứng thẳng tắp trước mặt thủ trưởng, kính một quân lễ tiêu chuẩn với đối phương.
"Là trách nhiệm, không oán không hận."
Bộ đội cũng không hy vọng quá cứng nhắc với quan hệ nhân dân, cho nên cũng không xử phạt đôi mẹ con kia nhiều hơn. Huống hồ họ chỉ sai về mặt đạo đức, còn về mặt pháp luật lại chưa từng sai lầm.
Mãi đến khi có một clip, trong vòng một tiếng đồng hồ đã xuất hiện trên trang chủ weibo của tất cả mọi người.
Mở đầu clip, chính là dáng vẻ khóc lóc kể lể của người phụ nữ trung niên kia, bà ta nhìn vào ống kính liên tục nói ba chữ xin lỗi. Sau đó là người đàn ông trẻ, anh ta thấp thỏm nhìn ống kính, cũng nói xin lỗi.
Sau lời xin lỗi của họ, hình ảnh đột nhiên trở nên trắng toát.
Sau đó một hàng chữ đỏ tươi, chậm rãi di động trên hình ảnh.
"Chính nghĩa có lẽ sẽ đến muộn, nhưng chắc chắn sẽ không vắng mặt."
"Kính chào mỗi một chiến sĩ giải phóng quân."
Hai hàng chữ, bỗng khiến người ta lệ nóng doanh tròng. Hình ảnh tiếp theo lại chuyển đổi lần nữa, lần này là khoảnh khắc Tưởng Tĩnh Thành bị nước lũ cuốn đi, tiếp theo lại là cảnh tượng trong chống lũ cứu nạn. Những gương mặt non nớt mặc đồ màu xanh, đứng trong dòng nước bẩn thỉu, trời đang đổ mưa, nhưng họ lại khiêng bao cát, vững vàng bước từng bước đi về phía trước.
Clip này mặc dù chỉ có bốn phút ngắn ngủi, nhưng lúc mọi người xem, hốc mắt vẫn không nhịn được ướt nhòe.
Đám bạn từ nhỏ của Tưởng Tĩnh Thành có một nhóm chat, người kiệm lời nhất trong đó chính là Dịch Trạch Thành. Không ngờ lần này lại là anh gửi clip này vào nhóm.
Dịch Trạch Thành: @Kính chào tiểu Thành
Anh vừa gửi xong, thì Hàn Kinh Dương cũng đi theo gửi một tin: @Kính chào tiểu Thành
Hàn Nghiêu: @Kính chào tiểu Thành
Mạnh Tây Nam: @Kính chào tiểu Thành
Lúc Tưởng Tĩnh Thành cầm di động lên, chính là một loạt thông báo nhắc nhở, đến khi mở ra nhìn thấy một đống kính chào này. Anh ngồi trong phòng bệnh, lắc đầu rồi bật cười ha ha.
Đám người này, thật con mẹ nó khiến người ta ấm lòng.
*
Vốn tưởng chuyện này đã đến hồi kết thúc, nhưng không ngờ, hai tiếng sau, bỗng có truyền thông đưa tin, đôi mẹ con này bởi vì nghi có dính líu đến hùn vốn phi pháp, đã bị phía cảnh sát tạm giam.
Nhất thời, mọi người vỗ tay tỏ ý vui mừng.
Lão Thu cũng cùng lúc đó điện thoại cho Ngôn Dụ, ông mở miệng cười nói: "Khó trách nói không thể đắc tội với phụ nữ, phụ nữ lòng dạ hẹp hòi thật."
Đôi mẹ con này quả thực không sạch sẽ, trước đó bọn họ còn từ chối xin lỗi. Kết quả sau khi bị lão Thu tra ra được chuyện của bọn họ, thì hai mẹ con mới nhận sai, không ngờ quay xong clip xin lỗi.
Ngôn Dụ liền bảo ông tố giác bọn họ với phía cảnh sát.
Ngôn Dụ thờ ơ nói: "Xã hội pháp chế, mọi người đều có trách nhiệm."
Lão Thu rất bội phục cô gái này, có thủ đoạn, đủ bình tĩnh. Hơn nữa cô không phải người không có lòng khoan dung, cô đã cho đôi mẹ con này cơ hội nhận sai, nhưng đối phương lại không nắm bắt, cô cũng không mềm lòng, trực tiếp giết chết.
"Ngôn tiểu thư, nếu cô làm nghề của bọn tôi, thì tôi chắc chắn không phải đối thủ."
Ngôn Dụ: "Tiền ngày mai sẽ chuyển cho ông, còn có, tôi sẽ không cướp chén cơm của ông."
Lão Thu cười ha ha, nói: "Nếu không lần này tôi giảm giá cho cô 20%......"
Thế nhưng ông còn chưa nói xong, đối diện đã trực tiếp dập máy.
Ông vừa lắc đầu vừa nhìn điện thoại, cô gái này, đủ lợi hại.
*
Buổi chiều, Ngôn Dụ đang điện thoại cho Tưởng Tĩnh Thành, nói cho anh biết, buổi tối mình sẽ đến, hỏi anh có muốn ăn gì hay không.
Tưởng Tĩnh Thành nghe ra tâm trạng không tệ, "Em đến là được rồi, lần sau anh dẫn em đến nhà ăn quân tổng ăn, chỉ là kém xa đơn vị bọn anh."
Cô còn chưa nói xong, không ngờ Chu Trác đã đi vào.
Ngôn Dụ đành phải dập máy ngay, Chu Trác nghĩ cũng không nghĩ hỏi: "Quý tiên sinh thật sự xảy ra chuyện rồi?"
Ngôn Dụ sững sờ, trợ lý tổng giám đốc cùng đi theo Chu Trác đến, đưa máy tính bảng trong tay cho Ngôn Dụ, trên hình ảnh lúc này là một buổi họp báo rất nghiêm trang.
"Ông nói rất lo lắng việc Quý tiên sinh mất tích, nhưng cũng nói công việc của ngài ấy thực sự thất trách nghiêm trọng, vậy xin hỏi cụ thể là những mặt nào?"
Giờ phút này Quý Viễn Hồng ngồi trên sân khấu chủ trì họp báo, mặt nhìn về phía ống kính, trên mặt mang theo hàm ý nặng nề.
Sau đó ông ta dùng phát âm tiêu chuẩn, lên án Quý Khải Phục với mọi người.
Cho đến khi Quý Viễn Hồng nói: "Thực ra điều tôi phản đối nhất chính là, nó tặng Vĩnh Hằng Chi Tâm vật báu gia truyền của Quý gia cho một người ngoài. Loại hành vi giống như hoa hoa công tử này, làm sao có thể dẫn dắt một công ty?"
Có lẽ phóng viên cũng không ngờ, sẽ nghe được tin tức về vụ bê bối tình dục ở đây, tất cả mọi người bên dưới chen nhau giơ tay.
Sau đó một cô gái được chỉ tên.
Cô ta hỏi: "Xin hỏi Vĩnh Hằng Chi tâm bây giờ đang ở đâu? Nó được Quý Khải Phục tiên sinh tặng cho ai?"
"Ngôn Dụ giám đốc quan hệ xã hội khu vực Trung Quốc của tập đoàn Liên hợp, sợi dây chuyền kim cương này hiện đang ở trong tay cô ta, đương nhiên tôi sẵng sàng trả giá cao để lấy về. Dù sao đối với cô ta mà nói, đó chỉ là một món trang sức đắt đỏ, nhưng đối với Quý gia chúng tôi mà nói, nó lại có ý nghĩa phi thường."
Lúc này, ngay cả Chu Trác cũng ngớ người nhìn cô.
Ngôn Dụ nhìn chằm chằm người đàn ông trong clip, lần này, họ không dây dưa đến chết thì không ngừng.*不死不休: có nghĩa là dây dưa cho đến chết mới thôi.
Danh sách chương