[9]
Dung Khải ra tù, sau đó là Phùng Nhất Lộ, thiếu hai người bọn họ phòng mười bảy trở nên thật trầm. Hoa Điêu khi làm việc đột nhiên chăm chỉ lạ thường, cư nhiên phá lệ hoàn thành nhiều hơn số lượng đã giao, liền được điểm thưởng. Chu Thành biết vì cái gì làm Hoa Điêu liều mạng như vậy, đáng tiếc điểm thưởng ấy cũng chắc làm giảm hình phạt bao nhiêu.
Còn tận mấy tháng hắn mới có thể tự do, Chu Thành lại ngẩn ngơ suy nghĩ bây giờ thế giới bên ngoài đã ra sao, khi chiêm ngưỡng, có lẽ chính mình sẽ bị hù dọa một phen. Tới thời điểm này, hắn vẫn chưa vạch sẵn đường lối cho bản thân trong tương lai. Không giống Phùng Nhất Lộ, có ao ước thay đổi xã hội, không giống Dung Khải, hận không thể làm Bill Gates thứ hai, con người một khi không có thứ gì để theo đuổi, thì trong hay ngoài ngục cũng như nhau. Cái gọi là tự do chân chính, là được qui ước trên tinh thần, chỉ cần anh không cần trói chặt bản thân với điều gì hay ai đó, bản thân thanh thản có thể so sánh với Phật tổ.
Ngày mười tháng mười, trời có gió.
Chu Thành bước ra khỏi ngục giam, cảm giác có chút không thật.
Hắn từng nghĩ chính mình đã chết từ lâu trong tù.
Ai dè, hắn vẫn bình yên đứng tại nơi đây.
Tiếp đến phải làm gì? Hắn thấy tại nơi kia có người đang chờ mình, mà không chỉ một người.
Bọn người kia đã biết hắn sẽ về cùng tỷ tỷ, thế mà vẫn còn muốn đến đón, Chu Thành vẫn đi về hướng đám ngu ngốc ấy.
Trời đang mưa trời u ám, nhưng ba người đang đứng cách xa kia tựa như đèn đường soi lối hắn đi.
Cùng chị về nhà cũng không xấu hổ như Chu Thành thường nghĩ, có lẽ thời gian lâu lắm, mọi người cũng đã xem chuyện hắn đi tù là chuyện bình thường, bất thường là chuyện hắn thích nam nhân. Chỉ khi nào Chu Thành nói muốn đi ra ngoài, chị sẽ cảnh giác đứng lên, phảng phất hắn chỉ cần rời nhà một bước, là sẽ có chuyện xảy ra.
Chu Thành biết danh tiếng mình không tốt, cho nên cũng không muốn kích thích chị làm gì, đối phương trước giờ đã thật vất vả, hắn không nên làm người con gái này lo lắng nữa. Dần dà, Chu Thành biến thành gấu bắc cực ngủ đông trong hang. Ở nhà mãi thế này không có chuyện gì không tốt, hắn tìm được cảm giác quen thuộc mấy năm qua sống trong tù, đúng giờ rời giường, ăn cơm, đọc sách, ngủ.
Sự quen thuộc này làm Chu Thành thực an tâm, hắn hoàn toàn không chán ghét sự đơn điệu này.
Nhưng hắn biết, sống như ốc trong vỏ như vầy là chuyện không tốt, cần phải đứng dậy lao động như những con người khác, như lẽ thường, nói đều dễ hơn làm.
Đêm giao thừa, ngắm trăng, bao sủi cảo, hắn đột nhiên muốn biết hai gia hỏa kia đang làm gì.
“Đang cùng Tiểu Phong Tử ăn thịt nướng uống bia xem TV, chuẩn bị làm sủi cảo đây.” Phùng Nhất Lộ như thường ngày trả lời tường tận.
“Tôi tham gia cùng nhé.” Chu Thành cười nói, phảng phất như trăm năm qua hắn đã luôn muốn đoàn tụ cùng họ.
Nghe hắn muốn đi tìm hai bằng hữu trong ngục giam kia, chị liền phá lệ không nói gì, còn giúp hắn chuẩn bị tốt hai cạp lồng sườn xào dưa chua cùng cá sốt chua ngọt. Hắn chỉ cảm thấy mình toàn lo lắng chuyện gì không đâu.
Phùng Nhất Lộ hỏi hắn ra tù sống ra sau, hắn nói vô vị. Phùng Nhất Lộ không dám hỏi tiếp điều gì, sợ gây áp lực cho hắn. Kỳ thật hắn không bận tâm chuyện gì, chỉ là hắn vẫn chưa tìm được cảm giác, một loại cảm giác chỉ duy nhất người ra tù mang đầy hoài bão mới có thể cảm nhận.
[Bão tố xx 20:18:15] Cùng nam nhân là không bình thường.
Thời điểm cố ý vô tình lộ ra cho Dung Khải, người này liền phát rồ lên.
Ngày đó hắn cho người này QQ của mình khi nào? Hình như nghe nói Phùng Nhất Lộ mua cho cậu di động dùng tạm, người này hỏi hắn có QQ hay không, sau trò chuyện liền khinh bỉ Phùng Nhất Lộ chẳng biết QQ là cái gì.
Hắn vô cùng vui vẻ khi người kia tiết lộ bí mật này cho hắn.
Vì thế hắn mới làm bạn cùng vị chim cánh cụt béo ú này, trong danh sách bạn bè hảo hữu luôn chỉ có một cái avatar suốt ngày nhấp nháy không ngừng.
[Bão tố xx 20:20:02] Đừng có giả vờ chưa thấy, tôi biết anh thấy tin nhắn rồi!
Xem, người này mỗi lần nhắn, vẫn ác liệt bắn sung liên thanh cùng hắn như ngày trước, không trả lời đối phương là không được.
[Chu Thành 20:20:27] Cậu không xứng để tôi trả lời.
[Bão tố xx 20:20:31] ….
[Bão tố xx 20:20:35] Tôi bỏ cuộc.
[Chu Thành 20:20:59] Tốt.
[Bão tố xx 20:21:15] Anh đặt tên QQ lấy tên thật sao? Profile QQ cũng đâu phải là chứng minh thư.
[Tôi sẽ cùng em đi hết cuộc đời 20:21:30] Mỹ nhân, vậy được chưa?
[Bão tố xx 20:22:00] Aaaaaaaaa con mẹ nó anh thật kinh tởm!!!
Chu Thành ngồi trên ghế cười ôm bụng. Hắn xin được đính chính, đánh quái làm gì, đánh chết Tiểu Phong Tử ta đây mới là võng du đại thần!
[Tôi sẽ cùng em đi hết cuộc đời 20:23:38] Người đâu hiện hình.
[Bão tố xx 20:24:03] Đã qua đời.
[Tôi sẽ cùng em đi hết cuộc đời 20:24:10] Bão tố xx.
[Bão tố xx 20:24:17] Chết rồi, không đứng lên trả lời được…
[Tôi sẽ cùng em đi hết cuộc đời 20:24:26] Không sao, cậu cứ nằm đi, tôi đến là được.
XX công tử avatar ảm đạm tắt ngủm, chưa phất cờ tạm biệt đã cầm dép chạy trốn.
Chu Thành tựa vào ghế dựa hồi tưởng lại cuộc nói chuyện kia, nhếch môi cười ngẩn ngơ thật lâu.
[10]
Chuyển đến ở cùng đám người này, lần đầu tiên Chu Thành cảm thấy cuộc sống thật ý nghĩa. Trên thực tế thì hắn đã có những bước đầu cho kế hoạch làm lại từ đầu cho mình, rời đi khỏi căn nhà kia, cùng đám người này phấn đấu, sau thì mở rộng mở rộng sinh hoạt tìm kiếm đích đến cho bản thân.
Cùng gia nhập bọn Phùng Nhất Lộ, nhưng hắn biết trên thế gian này không có bữa tiệc nào không tàn, vài đại nam nhân không gia đình, trụ được đến tuổi già thì rủ nhau vào trại dưỡng lão. Con người sống cần bạn hữu, nhưng vẫn phải rút cho mình đường lui, độc lập sống sót. Nhưng Chu Thành vẫn dựa vào bọn người này, vì hắn vẫn còn bóng ma trong lòng không thể xóa nhòa.
Bóng ma, nói thì nói thế thôi, chứ nó chỉ là khái niệm mà kẻ yếu đuối như hắn lấy cớ biện hộ.
“Yêu, ai đó bị chị mình đuổi khỏi nhà sao?”
Dung Khải mặt mày nghênh ngang bước ra.
Nhưng cũng là gia hỏa này, trên bàn rượu cẩn thận hỏi hắn: “Anh chuyển đến thật? Không đi?”
Được khẳng định, người này sầm mặt: “Nhà đã chật lại còn thêm một mống ăn! Phiền!”
Chu Thành nghĩ, trên đời này hình như có vài người không biết giải bày cảm xúc, rõ ràng rất vui mà mồm lại nói khác, này hắn nên vui hay buồn đây?
Như cũ, người sao hỏa như cũ mắt như mù miệng phát biểu linh tinh.
Tỷ như chuyện của Kim Đại Phúc cứ phải mòi ra cho bằng được.
“Anh không gặp hắn sao?”
“Còn dám nhìn hắn?”
“Ra tù về sau đừng liên lạc hắn, làm tiểu tam không tốt đâu.”
“Nhân gia tức phụ nhi nhiều không dễ dàng a, ác độc thật.”
“Anh nói xem, như vậy còn gì là đạo đức làm người a…”
Hắn vẫn không nhìn tới Kim Đại Phúc, hắn trước giờ cũng không nghĩ sẽ dây dưa cùng gã khi ra tù, nhưng không có nghĩa là hắn thoải mái khi người ta nhắc đến chuyện này.
Dung Khải thường xuyên phát bệnh, nhưng tần suất tên này lên cơn khi gần hắn đặc biệt cao. Nguyên nhân vì sao Chu Thành cũng chưa rõ, nhưng cái cảm giác này như có ruồi bọ bay vo ve bên tai, ngươi tưởng đã đánh chết nó, nhưng nó cứ ha ha hi hi bên tai, ngươi không nhìn nó, nó cứ bay tới bay lui qua mắt ngươi, vì thế đại hận cứ phải chồng chất như vậy.
Cái cảm xúc này hẳn cứ phải hằng ngày trải qua, nhưng trước đây hắn luôn nghĩ phải lấy thứ gì đó chặn họng cái nòng súng này, nhưng hiện tại, hắn muốn làm người ta từ tận trong lòng thật khó chịu. Ít ra cả hai đều khó chịu, cả hai cùng chết, hắn không có cô đơn.
Rốt cuộc, cơ hội cũng đến tay.
Khi Dung Khải mặt mày đầy thương tích trở về, hắn cùng Phùng Nhất Lộ đều kinh ngạc. Người này luôn chỉ biết chiếm tiện nghi kẻ khác, lần này Phùng Nhất Lộ đồng tình cùng hắn, nhưng hắn thì im lặng suy tính trong lòng, còn Phùng Nhất Lộ thì hỏi thẳng. Vì thế Dung Khải lên cơn ngạo kiều.
“Tôi làm sao? Tôi đây cố gắng ra ngoài kiếm tiền cho các người, mà chẳng ai biết ơn tôi! Từ này các người tự ăn tự sống đi! Ông đây không cần các người quan tâm! Cút! Chết hết đi—“
Dung Khải chạy, hắn bắt lấy. Đối phương giống như tiểu sư tử bị chọc giận, liên tiếp giãy dụa, duỗi chân, cắn hắn, dùng mọi thủ đoạn để thoát ra, thấy Chu Thành đau đớn, cậu càng làm, nhưng hắn không hề buông lỏng tay.
“Theo tôi đi tự thú!”
“Phùng Nhất Lộ anh xấu tính…”
“Cậu mới xấu tính! Thật vất vả mới được ra tù, giờ một chuyện của cậu có thể tống ngược cậu về trong đấy! Tám trăm đồng, cậu kiếm ra bằng cách đó, chúng ta sống vui vẻ sao? Tưởng một bước lên trời? Về tù ngẫm lại cuộc sống đi!!!”
“Tôi ở trên đường bị xe tông, đây là tài xế bồi tiền!”
Phùng Nhất Lộ sửng sốt, tay Chu Thành cũng run lên, Dung Khải nhờ nó mà thoát ra, đứng một bên nổi giận đùng đùng trừng hai người bọn họ.
Phùng Nhất Lộ tự nhiên mềm xuống, giận dữ ma ma biến thành mẫu thân hiền từ: “Vậy chỗ bị thương có sao không? Xương cốt vẫn lành lặn chứ?”
Nhưng đáng tiếc nhi tử không một lời cảm kích: “Cút đi!”
Phùng Nhất Lộ không phải một ngụm nước miếng có thể phun đi, trực tiếp bước tới tự tay kiểm tra.
“Ai ai đã bảo không sao mà…” Dung Khải chịu không được, nộ khí như bọt xà phòng, nổ cái bép biến mất.
Một lát sau.
“Cậu cố tình để bị đụng sao?”
Chu Thành thực vui vẻ Phùng Nhất Lộ cuối cùng cũng ló được một xíu cái khôn.
Người sao Hỏa bị phục kích, miệng liền phản bác: “Thao, tôi là loại người này sao! Phùng Nhất Lộ anh phải có chừng mực!”
Phùng Nhất Lộ nheo lại ánh mắt.
Người sao Hỏa nuốt nước miếng.
“Ờ, cái kia… Ban đầu tôi không định thế.. Rời giường thì thấy các anh chưa tỉnh, liền nghĩ nên ra ngoài lao động kiếm tiền một tí, tôi thề với Mao chủ tịch, đèn xanh cho phép tôi mới dám qua đường, nhưng có một tên điên vượt đèn đỏ, vốn tôi định né, kết quả nhìn lên thấy logo BMW, vì thế tôi chỉ dùng tí tiểu xảo, dù sao thoạt nhìn cũng không nghiêm trọng gì… Tôi chỉ sợ hắn xách tôi đưa vào bệnh viện, ai dè gặp tên nhân phẩm thối, nhất định muốn dùng tiền giải quyết riêng, phỏng chừng là sợ điều tra ra là vượt đèn đỏ gây chuyện, sau đó…”
“Sau đó cậu cứ cầm tiền đi.”
“Hắc hắc.”
“Lần sau không được lấy lí do bậy bạ nữa, cậu cũng đâu có bất tử.” Hiển nhiên Phùng Nhất Lộ lại mềm lòng, kéo người sao Hỏa sang sờ tóc cậu.
“Bất tử là gì, Iron Man giờ mới là mốt.” Người sao Hỏa tranh luận lại tranh luận, nhưng không chú ý chính mình lộ ra tính khí trẻ con.
A, thật đúng là đã xem Phùng Nhất Lộ là mẹ? Chu Thành kéo kéo khóe miệng, không biết thế nào, nhưng trong lòng hắn dâng lên một ngọn lửa, không tốt, không nóng tới mứng nướng cả nội tạng, nhưng tổng thể là rất-không-thoải-mái.
“Hắn chỉ đưa cậu tám trăm?” Lời vừa ra khỏi miệng, chính Chu Thành cũng cảm thấy nó thật ác nghiệt, nhưng xem sắc mặt Dung Khải, hắn lại cảm thấy vui sướng hơn là hối hận, phảng phất ngọn lửa kia đã tan thành băng.
Áo bị người sao Hỏa nắm lấy, hiển nhiên là đối phương đã giận đến cực điểm rồi: “Con mẹ nó anh dám nói gì, cái gì mà chỉ đưa cậu tám trăm? Mẹ nó anh cho là tôi đem tiền giấu sao?!”
Chu Thành nghĩ mình thật thích hợp làm người xấu, bởi vì giờ khắc này đây, hắn càng cảm thấy sung sướng: “Tôi chỉ hỏi bâng quơ, cậu làm sao phải nhột như vậy?”
Dung Khải tức đến không nói được, mắt trợn đỏ bừng, toàn thân run rẩy.
Chu Thành hơi nghiêng đầu, ung dung chuẩn bị nghênh đón đợt tiến công tiếp theo, hắn thậm chí nghĩ rằng nếu Dung Khải dám đánh hắn, hắn sẽ đáp lại thật nặng, đem ủy khuất trong lòng trước giờ đang chờ phát nổ tặng về cho Dung Khải.
Đáng tiếc, người kia không có động thủ đánh hắn, ngược lại chỉ lê thân về phòng ngủ.
Phùng Nhất Lộ hỏi: “Cậu nghĩ thật đấy à? Nghĩ Tiểu Phong Tử nói dối sao?”
Không, hắn không nghĩ thế, nhưng hắn sẽ không nói thật. Hài tử sẽ nói thật với mẹ, còn hắn sẽ là kẻ bắt nạt hài tử kia.
“Tôi thật bó tay hai người a….”
Phùng Nhất Lộ hắc tuyến.
Một lát sau, Phùng Nhất Lộ lại không yên lòng nhìn về phía phòng ngủ kia: “Uy, cậu ta hẳn đang thương tâm lắm đấy.”
“Thương tâm?” Chu Thành càng không tin, “Cậu ta biết thương tâm là gì sao?” Nói là đang giận dỗi, thì có lẽ còn đúng một tí.
Hiền từ ma ma bắt đầu trừng hắn.
“Ok. Tôi vào xem.” Chu Thành đành giơ tay đầu hàng trước chính đạo, kẻ ác không có kết cục tốt.
Nhưng ai dè cửa không khóa, thấy người sao Hỏa nay đang cuộn tròn biến về làm tiểu miêu, Chu Thành liền như bị sét đánh tan nát.
Mắt mũi đỏ lên, nước mắt còn vương trên mi, Dung Khải không có biện pháp che giấu.
Người sao hỏa như tiểu miêu dùng vuốt đánh bại người địa cầu, hình ảnh kia thật làm Chu Thành không biết làm sao.
Khép lại cửa, Chu Thành thở dài đến bên giường, thực tự nhiên ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn đối phương.
Lúc này mới chú ý tới có khách không mời đến, người sao Hỏa liền dùng tay chùi chùi mặt, còn lớn miệng nhưng tiếng nói không hề có tính uy hiếp: “Ai cho anh vào! Lăn!”
Chu Thành ung dung hướng đối phương mỉm cười: “Không.”
Dung Khải trợn trừng mắt, giống như thấy bệnh nhân thần kinh trốn viện.
Chu Thành vươn một đầu ngón tay chạm vào vết bầm trên mặt Dung Khải. Thật mềm a.
Đối phương nháy mắt đau đến nhe răng trợn mắt, theo bản năng chạy trốn: “Bà nó anh làm cái quái gì vậy!”
“Buổi tối muốn ăn gì?” Chu Thành đột nhiên nói lời không liên quan.
Dung Khải mặt đầy mờ mịt, tựa hồ như ngôn ngữ kia đến từ ngân hà khác.
Không báo trước, Chu Thành liền hướng đối phương thổi a thổi.
Dung Khãi bị dọa sợ, giống như tiểu miêu dựng thẳng đuôi trừng hắn.
Chu Thành tâm tình thật tốt, không nguyên do, chính là thấy thực tốt, giống như anh đào nở rộ mùa xuân.
“Đau đau đau đau!”
Dung Khải từ tiểu miêu hóa thành quái vật.
Chu Thành không ngừng cố gắng, lại hướng thân về phía trước thổi thổi thổi, hừ hừ, âm điệu đồng dao con mèo kia phát cũng thật hay đi: “Đau đau đau đau ~~ Đau mà đau thật đấy ~~”
Trán bỗng nhiên được ai chạm vào, sau hắn nghe người đó nói: “Anh điên sao?”
Chu Thành nén cười, phỏng chừng nhịn đến nội thương, nhưng trên mặt như cũ vẫn nghiêm túc: “Mới trước đây chạy loạn rách đầu gối, mẹ cậu không lo sao?”
Người sao Hỏa giật mình, thật lâu thật lâu sau, mới không tự nhiên phủ nhận: “Không có.”
Chu Thành lúc này mới nhớ đối phương không có nhà, tựa hồ như bị bỏ rơi từ khi vào tù, bị cha mẹ cho vào sổ đen.
Vì thế có còn không bằng không có, bởi vì càng ấm áp thì càng phải quên, như vậy càng khó phải vượt qua.
Nhưng là kẻ bị bỏ rơi này đã luyện ra được tinh thân sắt thép, tố chất rắn rỏi không ai bằng.
Sau đó tám trăm năm qua, hai người bốn mắt nhìn nhau không ai mở miệng, cho đến khi—
“Tối nay ăn cà chua trứng gà đánh kho mặt đi.”—
Hết chương 97.
Xin được lải nhải: Chương này dài hơn 3000 từ.. Gửi sang beta, beta nhận xong nhắn: “Không hẹn ngày giao”..
Dung Khải ra tù, sau đó là Phùng Nhất Lộ, thiếu hai người bọn họ phòng mười bảy trở nên thật trầm. Hoa Điêu khi làm việc đột nhiên chăm chỉ lạ thường, cư nhiên phá lệ hoàn thành nhiều hơn số lượng đã giao, liền được điểm thưởng. Chu Thành biết vì cái gì làm Hoa Điêu liều mạng như vậy, đáng tiếc điểm thưởng ấy cũng chắc làm giảm hình phạt bao nhiêu.
Còn tận mấy tháng hắn mới có thể tự do, Chu Thành lại ngẩn ngơ suy nghĩ bây giờ thế giới bên ngoài đã ra sao, khi chiêm ngưỡng, có lẽ chính mình sẽ bị hù dọa một phen. Tới thời điểm này, hắn vẫn chưa vạch sẵn đường lối cho bản thân trong tương lai. Không giống Phùng Nhất Lộ, có ao ước thay đổi xã hội, không giống Dung Khải, hận không thể làm Bill Gates thứ hai, con người một khi không có thứ gì để theo đuổi, thì trong hay ngoài ngục cũng như nhau. Cái gọi là tự do chân chính, là được qui ước trên tinh thần, chỉ cần anh không cần trói chặt bản thân với điều gì hay ai đó, bản thân thanh thản có thể so sánh với Phật tổ.
Ngày mười tháng mười, trời có gió.
Chu Thành bước ra khỏi ngục giam, cảm giác có chút không thật.
Hắn từng nghĩ chính mình đã chết từ lâu trong tù.
Ai dè, hắn vẫn bình yên đứng tại nơi đây.
Tiếp đến phải làm gì? Hắn thấy tại nơi kia có người đang chờ mình, mà không chỉ một người.
Bọn người kia đã biết hắn sẽ về cùng tỷ tỷ, thế mà vẫn còn muốn đến đón, Chu Thành vẫn đi về hướng đám ngu ngốc ấy.
Trời đang mưa trời u ám, nhưng ba người đang đứng cách xa kia tựa như đèn đường soi lối hắn đi.
Cùng chị về nhà cũng không xấu hổ như Chu Thành thường nghĩ, có lẽ thời gian lâu lắm, mọi người cũng đã xem chuyện hắn đi tù là chuyện bình thường, bất thường là chuyện hắn thích nam nhân. Chỉ khi nào Chu Thành nói muốn đi ra ngoài, chị sẽ cảnh giác đứng lên, phảng phất hắn chỉ cần rời nhà một bước, là sẽ có chuyện xảy ra.
Chu Thành biết danh tiếng mình không tốt, cho nên cũng không muốn kích thích chị làm gì, đối phương trước giờ đã thật vất vả, hắn không nên làm người con gái này lo lắng nữa. Dần dà, Chu Thành biến thành gấu bắc cực ngủ đông trong hang. Ở nhà mãi thế này không có chuyện gì không tốt, hắn tìm được cảm giác quen thuộc mấy năm qua sống trong tù, đúng giờ rời giường, ăn cơm, đọc sách, ngủ.
Sự quen thuộc này làm Chu Thành thực an tâm, hắn hoàn toàn không chán ghét sự đơn điệu này.
Nhưng hắn biết, sống như ốc trong vỏ như vầy là chuyện không tốt, cần phải đứng dậy lao động như những con người khác, như lẽ thường, nói đều dễ hơn làm.
Đêm giao thừa, ngắm trăng, bao sủi cảo, hắn đột nhiên muốn biết hai gia hỏa kia đang làm gì.
“Đang cùng Tiểu Phong Tử ăn thịt nướng uống bia xem TV, chuẩn bị làm sủi cảo đây.” Phùng Nhất Lộ như thường ngày trả lời tường tận.
“Tôi tham gia cùng nhé.” Chu Thành cười nói, phảng phất như trăm năm qua hắn đã luôn muốn đoàn tụ cùng họ.
Nghe hắn muốn đi tìm hai bằng hữu trong ngục giam kia, chị liền phá lệ không nói gì, còn giúp hắn chuẩn bị tốt hai cạp lồng sườn xào dưa chua cùng cá sốt chua ngọt. Hắn chỉ cảm thấy mình toàn lo lắng chuyện gì không đâu.
Phùng Nhất Lộ hỏi hắn ra tù sống ra sau, hắn nói vô vị. Phùng Nhất Lộ không dám hỏi tiếp điều gì, sợ gây áp lực cho hắn. Kỳ thật hắn không bận tâm chuyện gì, chỉ là hắn vẫn chưa tìm được cảm giác, một loại cảm giác chỉ duy nhất người ra tù mang đầy hoài bão mới có thể cảm nhận.
[Bão tố xx 20:18:15] Cùng nam nhân là không bình thường.
Thời điểm cố ý vô tình lộ ra cho Dung Khải, người này liền phát rồ lên.
Ngày đó hắn cho người này QQ của mình khi nào? Hình như nghe nói Phùng Nhất Lộ mua cho cậu di động dùng tạm, người này hỏi hắn có QQ hay không, sau trò chuyện liền khinh bỉ Phùng Nhất Lộ chẳng biết QQ là cái gì.
Hắn vô cùng vui vẻ khi người kia tiết lộ bí mật này cho hắn.
Vì thế hắn mới làm bạn cùng vị chim cánh cụt béo ú này, trong danh sách bạn bè hảo hữu luôn chỉ có một cái avatar suốt ngày nhấp nháy không ngừng.
[Bão tố xx 20:20:02] Đừng có giả vờ chưa thấy, tôi biết anh thấy tin nhắn rồi!
Xem, người này mỗi lần nhắn, vẫn ác liệt bắn sung liên thanh cùng hắn như ngày trước, không trả lời đối phương là không được.
[Chu Thành 20:20:27] Cậu không xứng để tôi trả lời.
[Bão tố xx 20:20:31] ….
[Bão tố xx 20:20:35] Tôi bỏ cuộc.
[Chu Thành 20:20:59] Tốt.
[Bão tố xx 20:21:15] Anh đặt tên QQ lấy tên thật sao? Profile QQ cũng đâu phải là chứng minh thư.
[Tôi sẽ cùng em đi hết cuộc đời 20:21:30] Mỹ nhân, vậy được chưa?
[Bão tố xx 20:22:00] Aaaaaaaaa con mẹ nó anh thật kinh tởm!!!
Chu Thành ngồi trên ghế cười ôm bụng. Hắn xin được đính chính, đánh quái làm gì, đánh chết Tiểu Phong Tử ta đây mới là võng du đại thần!
[Tôi sẽ cùng em đi hết cuộc đời 20:23:38] Người đâu hiện hình.
[Bão tố xx 20:24:03] Đã qua đời.
[Tôi sẽ cùng em đi hết cuộc đời 20:24:10] Bão tố xx.
[Bão tố xx 20:24:17] Chết rồi, không đứng lên trả lời được…
[Tôi sẽ cùng em đi hết cuộc đời 20:24:26] Không sao, cậu cứ nằm đi, tôi đến là được.
XX công tử avatar ảm đạm tắt ngủm, chưa phất cờ tạm biệt đã cầm dép chạy trốn.
Chu Thành tựa vào ghế dựa hồi tưởng lại cuộc nói chuyện kia, nhếch môi cười ngẩn ngơ thật lâu.
[10]
Chuyển đến ở cùng đám người này, lần đầu tiên Chu Thành cảm thấy cuộc sống thật ý nghĩa. Trên thực tế thì hắn đã có những bước đầu cho kế hoạch làm lại từ đầu cho mình, rời đi khỏi căn nhà kia, cùng đám người này phấn đấu, sau thì mở rộng mở rộng sinh hoạt tìm kiếm đích đến cho bản thân.
Cùng gia nhập bọn Phùng Nhất Lộ, nhưng hắn biết trên thế gian này không có bữa tiệc nào không tàn, vài đại nam nhân không gia đình, trụ được đến tuổi già thì rủ nhau vào trại dưỡng lão. Con người sống cần bạn hữu, nhưng vẫn phải rút cho mình đường lui, độc lập sống sót. Nhưng Chu Thành vẫn dựa vào bọn người này, vì hắn vẫn còn bóng ma trong lòng không thể xóa nhòa.
Bóng ma, nói thì nói thế thôi, chứ nó chỉ là khái niệm mà kẻ yếu đuối như hắn lấy cớ biện hộ.
“Yêu, ai đó bị chị mình đuổi khỏi nhà sao?”
Dung Khải mặt mày nghênh ngang bước ra.
Nhưng cũng là gia hỏa này, trên bàn rượu cẩn thận hỏi hắn: “Anh chuyển đến thật? Không đi?”
Được khẳng định, người này sầm mặt: “Nhà đã chật lại còn thêm một mống ăn! Phiền!”
Chu Thành nghĩ, trên đời này hình như có vài người không biết giải bày cảm xúc, rõ ràng rất vui mà mồm lại nói khác, này hắn nên vui hay buồn đây?
Như cũ, người sao hỏa như cũ mắt như mù miệng phát biểu linh tinh.
Tỷ như chuyện của Kim Đại Phúc cứ phải mòi ra cho bằng được.
“Anh không gặp hắn sao?”
“Còn dám nhìn hắn?”
“Ra tù về sau đừng liên lạc hắn, làm tiểu tam không tốt đâu.”
“Nhân gia tức phụ nhi nhiều không dễ dàng a, ác độc thật.”
“Anh nói xem, như vậy còn gì là đạo đức làm người a…”
Hắn vẫn không nhìn tới Kim Đại Phúc, hắn trước giờ cũng không nghĩ sẽ dây dưa cùng gã khi ra tù, nhưng không có nghĩa là hắn thoải mái khi người ta nhắc đến chuyện này.
Dung Khải thường xuyên phát bệnh, nhưng tần suất tên này lên cơn khi gần hắn đặc biệt cao. Nguyên nhân vì sao Chu Thành cũng chưa rõ, nhưng cái cảm giác này như có ruồi bọ bay vo ve bên tai, ngươi tưởng đã đánh chết nó, nhưng nó cứ ha ha hi hi bên tai, ngươi không nhìn nó, nó cứ bay tới bay lui qua mắt ngươi, vì thế đại hận cứ phải chồng chất như vậy.
Cái cảm xúc này hẳn cứ phải hằng ngày trải qua, nhưng trước đây hắn luôn nghĩ phải lấy thứ gì đó chặn họng cái nòng súng này, nhưng hiện tại, hắn muốn làm người ta từ tận trong lòng thật khó chịu. Ít ra cả hai đều khó chịu, cả hai cùng chết, hắn không có cô đơn.
Rốt cuộc, cơ hội cũng đến tay.
Khi Dung Khải mặt mày đầy thương tích trở về, hắn cùng Phùng Nhất Lộ đều kinh ngạc. Người này luôn chỉ biết chiếm tiện nghi kẻ khác, lần này Phùng Nhất Lộ đồng tình cùng hắn, nhưng hắn thì im lặng suy tính trong lòng, còn Phùng Nhất Lộ thì hỏi thẳng. Vì thế Dung Khải lên cơn ngạo kiều.
“Tôi làm sao? Tôi đây cố gắng ra ngoài kiếm tiền cho các người, mà chẳng ai biết ơn tôi! Từ này các người tự ăn tự sống đi! Ông đây không cần các người quan tâm! Cút! Chết hết đi—“
Dung Khải chạy, hắn bắt lấy. Đối phương giống như tiểu sư tử bị chọc giận, liên tiếp giãy dụa, duỗi chân, cắn hắn, dùng mọi thủ đoạn để thoát ra, thấy Chu Thành đau đớn, cậu càng làm, nhưng hắn không hề buông lỏng tay.
“Theo tôi đi tự thú!”
“Phùng Nhất Lộ anh xấu tính…”
“Cậu mới xấu tính! Thật vất vả mới được ra tù, giờ một chuyện của cậu có thể tống ngược cậu về trong đấy! Tám trăm đồng, cậu kiếm ra bằng cách đó, chúng ta sống vui vẻ sao? Tưởng một bước lên trời? Về tù ngẫm lại cuộc sống đi!!!”
“Tôi ở trên đường bị xe tông, đây là tài xế bồi tiền!”
Phùng Nhất Lộ sửng sốt, tay Chu Thành cũng run lên, Dung Khải nhờ nó mà thoát ra, đứng một bên nổi giận đùng đùng trừng hai người bọn họ.
Phùng Nhất Lộ tự nhiên mềm xuống, giận dữ ma ma biến thành mẫu thân hiền từ: “Vậy chỗ bị thương có sao không? Xương cốt vẫn lành lặn chứ?”
Nhưng đáng tiếc nhi tử không một lời cảm kích: “Cút đi!”
Phùng Nhất Lộ không phải một ngụm nước miếng có thể phun đi, trực tiếp bước tới tự tay kiểm tra.
“Ai ai đã bảo không sao mà…” Dung Khải chịu không được, nộ khí như bọt xà phòng, nổ cái bép biến mất.
Một lát sau.
“Cậu cố tình để bị đụng sao?”
Chu Thành thực vui vẻ Phùng Nhất Lộ cuối cùng cũng ló được một xíu cái khôn.
Người sao Hỏa bị phục kích, miệng liền phản bác: “Thao, tôi là loại người này sao! Phùng Nhất Lộ anh phải có chừng mực!”
Phùng Nhất Lộ nheo lại ánh mắt.
Người sao Hỏa nuốt nước miếng.
“Ờ, cái kia… Ban đầu tôi không định thế.. Rời giường thì thấy các anh chưa tỉnh, liền nghĩ nên ra ngoài lao động kiếm tiền một tí, tôi thề với Mao chủ tịch, đèn xanh cho phép tôi mới dám qua đường, nhưng có một tên điên vượt đèn đỏ, vốn tôi định né, kết quả nhìn lên thấy logo BMW, vì thế tôi chỉ dùng tí tiểu xảo, dù sao thoạt nhìn cũng không nghiêm trọng gì… Tôi chỉ sợ hắn xách tôi đưa vào bệnh viện, ai dè gặp tên nhân phẩm thối, nhất định muốn dùng tiền giải quyết riêng, phỏng chừng là sợ điều tra ra là vượt đèn đỏ gây chuyện, sau đó…”
“Sau đó cậu cứ cầm tiền đi.”
“Hắc hắc.”
“Lần sau không được lấy lí do bậy bạ nữa, cậu cũng đâu có bất tử.” Hiển nhiên Phùng Nhất Lộ lại mềm lòng, kéo người sao Hỏa sang sờ tóc cậu.
“Bất tử là gì, Iron Man giờ mới là mốt.” Người sao Hỏa tranh luận lại tranh luận, nhưng không chú ý chính mình lộ ra tính khí trẻ con.
A, thật đúng là đã xem Phùng Nhất Lộ là mẹ? Chu Thành kéo kéo khóe miệng, không biết thế nào, nhưng trong lòng hắn dâng lên một ngọn lửa, không tốt, không nóng tới mứng nướng cả nội tạng, nhưng tổng thể là rất-không-thoải-mái.
“Hắn chỉ đưa cậu tám trăm?” Lời vừa ra khỏi miệng, chính Chu Thành cũng cảm thấy nó thật ác nghiệt, nhưng xem sắc mặt Dung Khải, hắn lại cảm thấy vui sướng hơn là hối hận, phảng phất ngọn lửa kia đã tan thành băng.
Áo bị người sao Hỏa nắm lấy, hiển nhiên là đối phương đã giận đến cực điểm rồi: “Con mẹ nó anh dám nói gì, cái gì mà chỉ đưa cậu tám trăm? Mẹ nó anh cho là tôi đem tiền giấu sao?!”
Chu Thành nghĩ mình thật thích hợp làm người xấu, bởi vì giờ khắc này đây, hắn càng cảm thấy sung sướng: “Tôi chỉ hỏi bâng quơ, cậu làm sao phải nhột như vậy?”
Dung Khải tức đến không nói được, mắt trợn đỏ bừng, toàn thân run rẩy.
Chu Thành hơi nghiêng đầu, ung dung chuẩn bị nghênh đón đợt tiến công tiếp theo, hắn thậm chí nghĩ rằng nếu Dung Khải dám đánh hắn, hắn sẽ đáp lại thật nặng, đem ủy khuất trong lòng trước giờ đang chờ phát nổ tặng về cho Dung Khải.
Đáng tiếc, người kia không có động thủ đánh hắn, ngược lại chỉ lê thân về phòng ngủ.
Phùng Nhất Lộ hỏi: “Cậu nghĩ thật đấy à? Nghĩ Tiểu Phong Tử nói dối sao?”
Không, hắn không nghĩ thế, nhưng hắn sẽ không nói thật. Hài tử sẽ nói thật với mẹ, còn hắn sẽ là kẻ bắt nạt hài tử kia.
“Tôi thật bó tay hai người a….”
Phùng Nhất Lộ hắc tuyến.
Một lát sau, Phùng Nhất Lộ lại không yên lòng nhìn về phía phòng ngủ kia: “Uy, cậu ta hẳn đang thương tâm lắm đấy.”
“Thương tâm?” Chu Thành càng không tin, “Cậu ta biết thương tâm là gì sao?” Nói là đang giận dỗi, thì có lẽ còn đúng một tí.
Hiền từ ma ma bắt đầu trừng hắn.
“Ok. Tôi vào xem.” Chu Thành đành giơ tay đầu hàng trước chính đạo, kẻ ác không có kết cục tốt.
Nhưng ai dè cửa không khóa, thấy người sao Hỏa nay đang cuộn tròn biến về làm tiểu miêu, Chu Thành liền như bị sét đánh tan nát.
Mắt mũi đỏ lên, nước mắt còn vương trên mi, Dung Khải không có biện pháp che giấu.
Người sao hỏa như tiểu miêu dùng vuốt đánh bại người địa cầu, hình ảnh kia thật làm Chu Thành không biết làm sao.
Khép lại cửa, Chu Thành thở dài đến bên giường, thực tự nhiên ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn đối phương.
Lúc này mới chú ý tới có khách không mời đến, người sao Hỏa liền dùng tay chùi chùi mặt, còn lớn miệng nhưng tiếng nói không hề có tính uy hiếp: “Ai cho anh vào! Lăn!”
Chu Thành ung dung hướng đối phương mỉm cười: “Không.”
Dung Khải trợn trừng mắt, giống như thấy bệnh nhân thần kinh trốn viện.
Chu Thành vươn một đầu ngón tay chạm vào vết bầm trên mặt Dung Khải. Thật mềm a.
Đối phương nháy mắt đau đến nhe răng trợn mắt, theo bản năng chạy trốn: “Bà nó anh làm cái quái gì vậy!”
“Buổi tối muốn ăn gì?” Chu Thành đột nhiên nói lời không liên quan.
Dung Khải mặt đầy mờ mịt, tựa hồ như ngôn ngữ kia đến từ ngân hà khác.
Không báo trước, Chu Thành liền hướng đối phương thổi a thổi.
Dung Khãi bị dọa sợ, giống như tiểu miêu dựng thẳng đuôi trừng hắn.
Chu Thành tâm tình thật tốt, không nguyên do, chính là thấy thực tốt, giống như anh đào nở rộ mùa xuân.
“Đau đau đau đau!”
Dung Khải từ tiểu miêu hóa thành quái vật.
Chu Thành không ngừng cố gắng, lại hướng thân về phía trước thổi thổi thổi, hừ hừ, âm điệu đồng dao con mèo kia phát cũng thật hay đi: “Đau đau đau đau ~~ Đau mà đau thật đấy ~~”
Trán bỗng nhiên được ai chạm vào, sau hắn nghe người đó nói: “Anh điên sao?”
Chu Thành nén cười, phỏng chừng nhịn đến nội thương, nhưng trên mặt như cũ vẫn nghiêm túc: “Mới trước đây chạy loạn rách đầu gối, mẹ cậu không lo sao?”
Người sao Hỏa giật mình, thật lâu thật lâu sau, mới không tự nhiên phủ nhận: “Không có.”
Chu Thành lúc này mới nhớ đối phương không có nhà, tựa hồ như bị bỏ rơi từ khi vào tù, bị cha mẹ cho vào sổ đen.
Vì thế có còn không bằng không có, bởi vì càng ấm áp thì càng phải quên, như vậy càng khó phải vượt qua.
Nhưng là kẻ bị bỏ rơi này đã luyện ra được tinh thân sắt thép, tố chất rắn rỏi không ai bằng.
Sau đó tám trăm năm qua, hai người bốn mắt nhìn nhau không ai mở miệng, cho đến khi—
“Tối nay ăn cà chua trứng gà đánh kho mặt đi.”—
Hết chương 97.
Xin được lải nhải: Chương này dài hơn 3000 từ.. Gửi sang beta, beta nhận xong nhắn: “Không hẹn ngày giao”..
Danh sách chương