Từ khi Hoa Hoa trở về, tôi vẫn luôn muốn trò chuyện cùng cậu, bất kể là về chủ đề gì, chỉ cần có thể ngồi trò chuyện với nhau là tốt rồi, nhưng từ đầu tới cuối tôi lại không tìm được cơ hội. Rõ ràng cùng sống dưới một mái nhà, mà tôi lại cảm giác mình và cậu càng ngày càng cách xa nhau. Nhưng như vậy cũng có mặt tốt, ấy là tôi không còn miên man suy nghĩ nữa, kể từ khi Hoa Hoa trở về, những tâm tình xáo trộn trong lòng tôi cũng chậm rãi ổn định lại, cuối cùng tôi đã có thể dành tâm trí để làm một số việc khác. Ví dụ như, học ngôn ngữ ký hiệu.

Mới đầu tôi cứ tưởng đơn giản lắm, cho rằng đến nhà sách mua một cuốn “Nhập môn Ngôn ngữ ký hiệu” là xong, nhưng hóa ra tôi chẳng những đánh giá quá cao chỉ số thông minh của mình, mà còn đánh giá quá thấp sự phức tạp của môn học này. Về sau hết cách, tôi chỉ đành vụng trộm đi học thêm mỗi cuối tuần. Chuyện này tôi không nói với ai, làm ông chủ, cuối tuần biến mất nửa ngày cũng không phải vấn đề gì lớn, vì thế bí mật ấy cứ được giữ kín như vậy.

Hèn chi có câu ngoài nghề học qua cho biết, trong nghề học đêm học ngày, từ lúc bắt đầu học, tôi mới phát hiện hóa ra ngôn ngữ ký hiệu không phải chỉ là khoa tay múa chân tùy tiện như tôi vẫn nghĩ, mà nó còn có rất nhiều động tác chuyên dùng để biểu đạt các vấn đề, tỷ như mấy từ đơn giản xin chào, hẹn gặp lại, mặt trời, mặt trăng, heo bò dê vân vân, cũng đều có động tác riêng để diễn đạt, tôi thật hối hận, nếu học cái này sớm hơn, tôi đã có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian gõ tin nhắn cho Hoa Hoa.

Bất ngờ là những học viên lớp ngôn ngữ ký hiệu đều là người nói được nghe được, khi thầy giáo hỏi tại sao lại theo học môn này, đủ loại đáp án được đưa ra. Nào là học cái này rất vui, nào là làm mấy động tác thật nhanh nhẹn thật vui mắt, thậm chí có người còn bảo mình thích nhảy disco, nhưng âm nhạc trên sàn nhảy ồn ào quá, nói chuyện chẳng ai nghe, nên quyết định học cách giao tiếp bằng cử chỉ. Lúc hỏi đến tôi, tôi đáp em trai tôi không thể nói chuyện, học ngôn ngữ ký hiệu là để trao đổi cùng cậu. Vì thế tôi được cả lớp cúng bái, kể cả thầy giáo, ai cũng bảo, chú ơi, chú thật tuyệt vời!
Tháng Sáu, trời dần chuyển nóng, áo dài tay cất vào tủ, áo ngắn tay lại thấy ánh mặt trời.

Nhà hàng có chế độ nghỉ luân phiên, mỗi người được nghỉ một ngày một tuần, đương nhiên Hoa Hoa và Lý Tiểu Bảo thì không được, nên tiền lương cuối tháng tôi đều cân nhắc cẩn thận.

Tuy rằng mỗi cuối tuần tôi lại biến mất nửa ngày, nhưng trên thực tế ngày nghỉ của tôi là vào thứ Hai, vì thế lúc bị Tiểu Phong Tử đánh thức, tôi bực bội vô cùng, móa nó vất vả lắm mới ngủ được thì tự nhiên lại bị dựng dậy!

Tiểu Phong Tử không chỉ gọi tôi dậy, mà phương thức gọi dậy còn cực kỳ điên máu, tôi nghĩ chắc nồi niêu xoong chảo trong bếp chả còn mấy cái nữa rồi.

“Anh cứ để cậu ta làm loạn thế à?!” Tôi dựa vào bờ tường nối giữa phòng khách và phòng ngủ, cố gắng nhìn thẳng, tránh để ý tới cái nơi đang làm tôi phát điên.

Chu Thành ngồi trên sofa, vừa xem tin buổi sáng, vừa chậm rãi uống trà, “Hiếm lắm mới có dịp cậu ta muốn thể hiện, tôi không ngăn được.”

“Nhà anh không có bếp à?!” Tôi nổi khùng, “Hay là nấu bữa sáng tình yêu ở chỗ tôi nó thi vị hơn?!”

“Bếp nhà hỏng rồi.” Chu Thành đặt chén trà xuống, mỉm cười với tôi, “Từ hôm qua.”

Tôi bị đôi vợ chồng dở người này đánh bại rồi, “Thế anh còn để cậu ta tiếp tục làm cái gì nữa? Không thấy nghiệp chướng à?”

Chu Thành nhún vai, phản bác, “Không gây thiệt hại lớn là được, còn hơn suốt ngày cắm mặt vào máy tính.”

Tôi bước đến, ngồi phịch xuống nửa bên sofa còn lại, không chút khách sáo tự rót một tách trà, “Không ngờ anh cũng nhịn Tiểu Phong Tử phết.”

Nụ cười thản nhiên của Chu Thành tươi hơn một chút, hiển nhiên rất hài lòng với kết luận này.

Tôi còn có thể nói gì đây, tình yêu thật sự là vĩ…

Choang —-

“Mẹ cha nó cái nồi cát của tao!!!”

Rút lại câu vừa nãy.

Chu Thành có tình yêu, hắn nhịn, tôi đây chẳng có tình yêu, tôi cũng nhịn, tính ra thì tôi mới là người vĩ cmn đại nhất!

Bên kia Tiểu Phong Tử đang cố gắng biến nhà bếp của tôi thành chiến trường chiến tranh thế giới lần thứ III, bên này lại truyền đến tiếng chuông cửa.

Hoa Hoa và Lý Tiểu Bảo đã đến nhà hàng từ sớm, huống chi nếu một trong hai trở về thì cũng có chìa khóa, tôi vừa thắc mắc vừa ra mở cửa, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể là thu tiền ga hoặc tiền nước.

Thế nhưng từ khi nào nhân viên thu tiền ga lại đổi thành một ông lão tóc bạc? Mà tuổi thọ cùng cơn giận tỉ lệ thuận, tôi cảm giác nếu ông lão cứ tiếp tục phùng mang trợn mắt, cả người có khi còn bốc cháy luôn.

“Hoa Điêu đâu?”

Kẻ địch đến tìm à? Tôi và Chu Thành vừa theo ra hai mặt nhìn nhau.

“À, cậu ấy tới nhà hàng rồi.” Tôi gian khổ nuốt nước miếng, tự nhiên thấy áp lực.

Ông cụ nhìn chằm chằm tôi nửa ngày như thể nghi ngờ tôi nói láo, may mà tôi ý chí kiên định không sợ khảo sát, cuối cùng đánh tan ngờ vực trong mắt đối phương.

“Thế ai là anh của Hoa Điêu?”

Đợt sóng này chưa qua, đợt sóng khác đã tới. Trả thù cả người nhà à?!

Chu Thành rất tử tế lùi lại một bước, giúp tôi làm rõ thân phận.

Giờ thì ánh mắt ông cụ nhìn tôi cực kỳ không thân thiện, đánh giá lên xuống một vòng, sau còn nửa khinh miệt nửa chán ghét ‘hừ’ một tiếng.

Không thể tha thứ được! Kính già yêu trẻ dẹp quách sang một bên! Tôi lấy hơi thét lớn, “Tiên sư thế rốt cuộc ông là ai?”

Ông cụ trợn mắt, không kém cạnh thét lại, “Tiên sư ta là sư phụ của nó đây!”

Tôi ngớ người, mồm há hốc nhét được cả một quả trứng đà điểu.

“Sư phụ?” Tiểu Phong Tử nghe tiếng ồn cũng đến góp vui, kỳ quái hỏi, “Hoa Hoa học võ công à?”



Chu Thành là một người rất tỉnh táo, đương nhiên điều này có thể cũng do một nguyên nhân khác – Chuyện không liên quan đến mình thì tỉnh táo hơn. Cho nên dù Tiểu Phong Tử hiếu kỳ đến cuống quýt, hắn vẫn ung dung kéo cậu chàng về động Bàn Tơ nhà mình, để lại tôi trơ trọi đối đầu với vị khách không mời mà tới.

“Sư, sư phụ, mời dùng trà.” Tôi cẩn thận rót một chén trà cho ông cụ, tươi cười nịnh nọt.

Ông cụ không bạc đãi chính mình, thổi thổi hai cái rồi uống một hơi cạn sạch, thoạt nhìn như đã bôn ba cả quãng đường dài, sau đó đặt chén trà xuống, cũng chẳng thèm nhìn tôi, chỉ ‘hừ’ thêm một tiếng.

“Sư phụ, ha ha, sư phụ vừa từ Bắc Kinh tới ạ?”

“Hừ.”

“Tìm Hoa Hoa ạ?”

“Hừ.”

“Sư phụ bực bội với ai vậy ạ?”

“Hừ.”

“Vậy sư phụ cứ thong thả ngồi đây hừ nhé, con về phòng ngủ bù trước đây.”

“Đồ con rùa đứng lại đó cho ta!”

Nhếch mép khoe răng trắng, “Chưa đi mà.”

Đã phá được tảng băng, ông cụ cũng thôi hừ, nhưng thái độ vẫn lạnh lùng như cũ, “Đừng gọi ta là sư phụ, ta không tùy tiện nhận đồ đệ.”

“Vậy con gọi ngài là… Cụ lớn nhé?”

“Mi thử gọi một tiếng xem!”

Ôi, sao mà khó hầu hạ thế…



Hoa Hoa đang vội vã trở về, tuy là gọi điện báo cho Lý Tiểu Bảo, nhưng xem cái cách cậu nhóc giật mình thì cũng không khó đoán phản ứng của Hoa Hoa.

Từ nhà hàng về mất ít nhất nửa tiếng, vì thế tôi còn phải đối đầu với Đức Phật nổi giận này ít nhất ba mươi phút nữa.

Trà cứ rót hết chén này đến chén khác, sư phụ cũng rất nhiệt tình uống hết chén này đến chén khác, nhìn cũng biết ông cụ rất khát nước, nhưng vì nguồn cung cấp không ngừng, nên giờ cụ đã lấy lại ít sức lực để định tội tôi. Mới đầu tôi còn không hiểu mình đã làm gì mạo phạm đến sư phụ của Hoa Hoa, về sau nghe mới biết, lý do ông cụ mắng mỏ tôi tới tấp thực ra chỉ là vì —

“Ta gần đất xa trời rồi, cả đời chỉ tìm được một đồ đệ ưng ý, thế mà chưa gì nó đã đòi xuất sư rồi cắp mông chạy! Nó bảo muốn về nhà đứng bếp trong quán ăn của anh nó! Mi nghe xem thế mà là tiếng người à?”

Ơ, nghe rất xuôi tai mà…

“Tuy chưa nên xuất sư,” Tôi cẩn thận tìm từ, “Nhưng học lâu như vậy rồi, coi như cũng gần được…”

“Còn lâu mới được!” Sư phụ đập bàn, trừng mắt nhìn tôi, “Mi xào rau không gắp ra đĩa? Dựng nhà không đắp mái? Đan rổ không đan vành? Dệt áo không thùa cúc?”

Tôi cực kỳ thành kính ngưỡng mộ cụ, “Sư phụ biết nhiều thật.”

Cuối cùng, tới khi tôi sắp hết chịu nổi, Hoa Hoa về nhà. Lý Tiểu Bảo không về cùng, nếu không phải cậu nhóc vô lương tâm, thì tôi đoán có lẽ sư phụ thật sự thiên vị Hoa Hoa, nên các đồ đệ khác đều tự hiểu trong lòng.

Hoa Hoa rất kính trọng sư phụ, đứng trước bậc thềm chưa cởi giày đã nghiêm túc cúi đầu chín mươi độ, sư phụ.

Thế là tôi đã biết thói quen gập người của Lý Tiểu Bảo học từ ai rồi.

Sư phụ thản nhiên tiếp nhận, thật lâu sau mới vuốt râu, chậm rãi nói, “Ở đây không tiện, chúng ta vào phòng nói.”

Nói lời hay không cần tránh mặt, nói lời không hay mới cần tránh mặt.

Tôi mang phỏng đoán ác độc nọ trong lòng, ngồi phòng khách cạp bốn quả táo, tới khi dạ dày chua như mới tu nửa bình dấm, cửa phòng ngủ mới chậm rãi hé mở.

Hoa Hoa bước ra, thấy tôi vẫn ngồi nguyên như mấy tiếng trước thì kinh ngạc, nhưng kinh ngạc rất nhanh tiêu tán, trong đôi mắt cậu chỉ còn lại một thứ gì đó tương tự muốn nói lại thôi.

Tôi chột dạ, có linh cảm xấu, bất giác thốt lên, “Ổng muốn em quay về hả?”

Ánh mắt Hoa Hoa thoáng dao động, chẳng biết như vậy nghĩa là tôi đoán đúng hay đoán sai, nhưng chưa kịp phân tích, Hoa Hoa đã đưa điện thoại đánh chữ sẵn cho tôi.

Sư phụ muốn ở lại cửa hàng để hỗ trợ một thời gian, được không?

Tôi ngẩn ngơ nhìn điện thoại, thật lâu sau mới khen ngợi tự đáy lòng, “Hoa này, càng ngày em nói chuyện càng cao siêu đấy.”

Hỗ trợ gì chứ, chẳng qua muốn mượn nhà bếp của tôi để tiếp tục dạy dỗ đồ đệ ấy mà.

Hoa Hoa hiểu tôi đã ngầm đồng ý, khóe mắt cong cong: Cám ơn.

“Hai chúng ta mà còn phải nói câu đó à…” Tôi đột nhiên thấy chạnh lòng, giả vờ đứng dậy đi lấy nước, lảng tránh đối diện với Hoa Hoa.
Sư phụ cứ thế ở lại, ngày ngày cùng đến nhà hàng với chúng tôi, trừ lúc đi WC thì cơ bản không rời khỏi bếp, đồng thời cũng cấm tiệt người ngoài bước vào, như thể bất cứ ai nhìn một cái thì chân truyền sẽ lập tức bị tiết lộ.

Chu Thành và Tiểu Phong Tử hay tin cũng có phần cảm khái, nhưng hai người cảm khái hai vấn đề hơi bị khác nhau.

Chu Thành, “Trong lòng Hoa Hoa có cán cân, ai nặng ai nhẹ đã đong đếm từng milligram rồi.”

Dung Khải, “Sao nhiều người xoắn xuýt Tên câm như bảo bối thế nhỉ?”

Đối với Tiểu Phong Tử, tôi chẳng thèm nhìn, đối với Chu Thành, tôi không biết câu kia liệu có trùng với ý nghĩ trong lòng tôi hay không.

Nhưng có một điều chắc chắn là, sư phụ thật sự không ưa tôi. Sống chung một nhà, ra ra vào vào khó tránh khỏi đụng mặt nhau, lần nào ông cụ cũng sầm mặt với tôi, đương nhiên không đến nỗi đày ải tôi khổ sở, chỉ nghiêm mặt nhìn nhìn, cả người tỏa ra luồng khí ‘Ta đây chả ghét ai chỉ ghét mi’. Tôi còn nói gì được nữa? Đành phải giả ngu thôi, thứ nhất, ông cụ là sư phụ của Hoa Hoa, nghiêm khắc mà nói thì cũng là bề trên của tôi, thứ hai, người ta đứng bếp cho tôi miễn phí, thu hút không biết bao nhiêu là khách quen, tôi đành phải nhịn vậy.

Nói đến khách quen, gần đây số lượng khách quen tăng vụt tới điên cuồng, đúng là một bước nhảy vọt! Lúc tính toán sổ sách Tiểu Phong Tử còn hỏi có phải tôi giở trò gì hay không, bởi vì lợi nhuận mỗi ngày cứ thế cao vút lên, nếu diện tích quán không hạn hẹp, có khi con số này còn phát triển khủng khiếp hơn nữa. Mà mười khách quen thì có chín người hỏi tôi mới thay đầu bếp à. Tôi kín đáo hỏi Hoa Hoa, bây giờ em là bếp trưởng hay sư phụ là bếp trưởng, nhận được đáp án năm mươi năm mươi, vì thế kết luận đã rõ — Thầy dạy tốt, trò học tốt, ăn ý vô cùng.

Chu Thành nói tôi mời được Kim Phượng Hoàng về nhà, tôi nghĩ đến khuôn mặt nhăn nheo của sư phụ, hỏi hắn, anh đã thấy con Phượng Hoàng nào ngoại hình thế kia chưa?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện