Sáng sớm hôm đó, trời đổ mưa to, mưa không lâu, lúc tạnh cũng chỉ mới tám giờ rưỡi.
Còn nửa tiếng nữa là đến giờ khai trương hoàng đạo.
Tôi ghé vào một chiếc bàn mới tinh trong quán, nhìn những hạt nước trượt dọc xuống bên ngoài cửa kính. Để chuẩn bị khai trương, hôm qua bận bịu đến tận nửa đêm, bây giờ mệt mỏi ập đến, ngáp bao nhiêu cũng không đủ, “May mà bảng hiệu bằng nhựa, không thấm nước…”
Tiểu Phong Tử bị lây, cũng ngáp theo vài cái, hai mắt đẫm lệ, “Oáp… Tiếc là lẵng hoa không chống thấm nước…”
Tôi đang ngáp dở thì dừng ngay lại, giây tiếp theo, đứng bật dậy, chạy ra ngoài.
Mưa sớm đã tàn sát xong xuôi, ngoài cửa chỉ còn hoa tàn liễu dập.
“Dung, Khải —-”
“Không trách tôi được, anh có dặn gì đâu.”
“Cái này mà còn cần phải dặn à?!”
“Thì tôi cứ tưởng… Càng tưới càng tươi!”
“Cậu đi chết đi —”
“Đừng mà, giữ được rừng xanh, lo gì thiếu củi đốt…”
“Nói tôi nghe xem rừng xanh ở đâu?!”
Tiểu Phong Tử giơ tay chỉ lẵng hoa trống rỗng, “Đấy, xem miếng xốp cắm hoa kiên cường chưa kìa!”
Tôi chỉ muốn lấy miếng xốp xanh lét nọ nhét vào mồm cu cậu!!!
Chu Thành và Hoa Hoa có mặt lúc chín giờ mười lăm, thuê một xe tải nhỏ, mang theo vật dụng để khai trương, nào là thịt xiên, bia, đồ uống, than củi, có cả một dàn loa second-hand.
“Loa để ngoài cửa, chọn chỗ nào không có nước ấy.” Tiểu Phong Tử vừa chỉ huy, vừa lôi ra một cái MP3 chẳng biết mua từ bao giờ, bắt đầu cắm điện.
“Pin cái này của cậu chạy được bao lâu vậy?” Tôi có chút hoài nghi.
Tiểu Phong Tử nhướn mày, “Trên đời này có một thứ gọi là sạc đấy.”
Được rồi, tôi không phải cái MP3, cho nên không có quyền đưa ra kháng nghị đối với hành vi hung ác một bên cắm sạc, một bên cắm loa.
Hoa Hoa vào bếp sửa soạn nguyên liệu mang đến, Chu Thành dọn loa xong, lặng lẽ khoanh tay đứng trước cửa tiệm, suy ngẫm thật lâu, “Sao tôi cứ nhớ là đặt tám lẵng hoa mà nhỉ…”
Tôi đưa mắt nhìn về nơi xa lắm, “Bốn lẵng bị mưa phá rồi.”
Chu Thành sờ sờ cằm, “Mưa đúng là biết lựa chọn.”
Tôi còn nói được gì nữa đây, chẳng lẽ lại bảo tôi và Tiểu Phong Tử thu gom hài cốt dưới đất, khổ sở lắm mới cắm lại được thành bốn lẵng à?!
Một trận gió thổi qua, giai điệu du dương theo gió lướt vào tai chúng tôi.
“Dung Khải,” Tôi cố gắng giữ vững nụ cười, “Đang bật ca khúc gì thế…”
“Không phải ca khúc, mà là điệu nhạc, anh nghe kiểu gì mà thành ca khúc?”
Ừ được, tôi tiếp tục mỉm cười, “Vậy có thể nói cho tôi biết đây là điệu nhạc gì không?”
“Mẹ kiếp, điệu Waltz kinh điển như vậy mà anh chưa nghe bao giờ à? ‘The Blue Danube*’ của Johann Strauss II đó!” (Sông Đa-nuýp Xanh =]]]]])
…
Tiên sư cha có thấy quán nướng nào dùng ‘Sông Đa-nuýp Xanh’ để mời chào khách hàng chưa??? Tiên sư cha Danube so blue, so bright and blue, through vale and field, you flow so calm, our Vienna greets you, your silver stream, through all the lands, you merry the heart, with your beautiful shores!!!
Nhưng, giờ lành đã đến, tân khách — chủ yếu là láng giềng ở tiệm cắt tóc, tiệm mát-xa chân, quán bar, shop quần áo, khách sạn và một cơ số quần chúng đi ngang qua tiện thể vào xem —- ùn ùn kéo đến, lắng nghe điệu Waltz, đắm chìm trong hương thịt nướng.
Vì khai trương nên chúng tôi giảm giá 50%, cơ bản là lỗ, nhưng bù lại hàng xóm láng giềng cổ động rất hăng hái, ai cũng phấn chấn tưng bừng. Nhất là ông chủ nhà hàng lớn bên cạnh chúng tôi, tuy cạnh tranh cùng nghề, nhưng người ta chẳng những đến ủng hộ, mà còn tặng một phong bì năm trăm đồng, tốt bụng thế, chẳng biết do giàu quá hay do trời sinh phóng khoáng, vì thế tôi còn đặc biệt uống với ổng vài ly, chuyện trò vài câu, vô cùng khoái trá.
Tối hôm đó về nhà, ai cũng mệt như cóc chết, trong lòng vui lắm, nhưng tay chân không nhấc lên nổi.
Mãi đến khi nằm lên giường, tôi vẫn cảm thấy không chân thật, giống như cả ngày bồng bềnh bước trên một đám kẹo bông, hương thơm ngọt ngào làm đầu óc tôi mê muội. Quay lại một năm trước, tôi vẫn nghĩ cuộc đời mình chính là bán thịt xiên. Quay lại hai năm trước, tôi nghĩ cuộc đời mình đạp xe ba gác. Quay lại năm năm trước, tôi nghĩ cuộc đời mình là một tên tội phạm đang bị cải tạo… Mẹ kiếp, thế mới nói nếu phải tin cuộc đời, chẳng thà tin xiên thịt nướng còn hơn.
Hoa Hoa nằm sấp bên cạnh tôi nghịch điện thoại, tôi tưởng cậu chơi game, ai ngờ lơ đãng liếc thử, ối zời, hóa ra là nhắn tin tán gẫu với Tiểu Phong Tử, có qua có lại liên tu bất tận.
Màn hình hiển thị nội dung cuộc trò chuyện, cụ thể như sau:
Tiểu Phong Tử: Cho ít muối thôi, mày ăn mặn thế.
Hoa Hoa: Ừ.
Tiểu Phong Tử: Lúc vớt ra bỏ thêm ít đường, ngon hơn.
Hoa Hoa: Ừ.
Tiểu Phong Tử: Mày có định làm thử món cay Tứ Xuyên không?
Hoa Hoa: Được.
Tiểu Phong Tử: Phùng Nhất Lộ làm gì đấy?
Hoa Hoa: Ngủ.
… Đây chẳng phải trợn mắt nói dối sao? “Hai đứa nói chuyện nhạt thế.” Chịu không nổi phải lé mắt lườm, tôi phát hiện tâm tư lũ trẻ bây giờ thật khó lý giải.
Hoa Hoa không nhanh không chậm viết vài chữ cho tôi: Nhắn tin miễn phí.
Tôi (-_-|||), “Được rồi, mời hai đứa tiếp tục.”
Hoa Hoa cười một cái, rồi thôi: Dung Khải nói tôi nấu khó ăn.
Tôi nhíu mày, “Vậy em thấy sao?”
Rất ngon.
“Ha ha, thế chẳng phải ổn rồi sao?”
Tôi không thông minh như Dung Khải, cũng không có nhiều kinh nghiệm xã hội như Tru Thành, muốn giúp anh, nhưng không giúp được.
Tôi giương mắt nhìn Hoa Hoa, cậu không có biểu cảm gì, đôi mắt vẫn mang vẻ thản nhiên, khiến người ta không thể biết cậu đang nghiêm túc hay đang hờ hững.
“Sao lại không giúp được, em làm bao nhiêu món ăn còn gì? Trông cậy vào hai tên lười như hủi kia thì anh chỉ có nước húp không khí!” Vò vò cái đầu quăn của Hoa Hoa, tôi bá cổ cậu, kéo lại gần, “Nhớ kỹ đây, em là em của anh, đừng có cả ngày ngẫm nghĩ làm thế nào cống hiến kiến thiết chủ nghĩa xã hội, cứ ăn no mặc ấm với anh là được rồi, biết không?”
Hoa Hoa im lặng, rồi đột nhiên quay lại, phỏng chừng muốn nhìn tôi, không ngờ tư thế kề vai sát cánh gần nhau quá, môi cậu lướt qua môi tôi, trùng khớp dừng ở khóe miệng.
Góc độ này nếu được máy quay cẩn thận ghi lại, nhất định có thể trở thành cảnh hôn lãng mạn như trong phim.
Tôi giữ nguyên trạng thái đứng hình, một suy nghĩ lóe qua não, ặc, lần cuối cùng tôi hôn ai đó, là khi nào nhỉ?
Con người khi bị kích thích mãnh liệt đôi lúc sẽ nhớ tới một ít chuyện mà thường ngày rất khó nhớ tới, tỷ như hiện tại, tôi nhẹ nhàng lùi lại phía sau, để cả hai cùng có không gian suy ngẫm —
“Bao nhiêu năm rồi… Hình như em chưa gọi anh là anh lần nào.”
Hoa Hoa chớp chớp mắt, biểu cảm rất tế nhị lóe lên rồi chợt tắt, sau đó quyết đoán trở mình, ngủ.
Tôi 囧, vội vàng truy kích, “Nhanh, gọi anh nào.”
Hoa Hoa nhắm mắt, quyết tâm giả chết.
Mọe!
Ông đây ôm trái tim tổn thương tắt đèn đi ngủ, chỉ thoáng chốc, kẻ tàn nhẫn xích lại, ôm từ phía sau lưng, giống như những đêm về trước. Tiểu Phong Tử nói đây là biến chứng bất an khi ngủ —- bởi vì có lần tôi phàn nàn với cậu ta. Nhưng mà giờ á, anh kệ xác mày biến chứng, cứ đạp mày cái đã!
“Cút đi.”
Không cho ngựa ăn mà cứ bắt ngựa làm việc á, trên đời làm gì có chuyện dễ dàng thế!!
Hoa Hoa lại nhích vào lần nữa, bám riết không tha.
Tiên sư đang mùa hè!
Tiên sư không sợ nóng nổi rôm à?!
Tiên sư vừa nãy mi lại viết sai tên Chu Thành!!!
Đêm hôm đó thật sự quá mệt mỏi, kháng chiến thắng lợi với Hoa Hoa như thế nào tôi cũng quên, nhưng đến sáng hôm sau, tôi vẫn phải cam chịu thân phận của mình — gối ôm Phùng.
Tiểu Lộ Nướng kinh doanh còn tốt hơn cả tưởng tượng, tôi nghĩ chuyện này vẫn chủ yếu nhờ vào bí quyết của Tiểu Phong Tử. Nhìn khắp các hàng quán, phàm là hàng ăn ngon, nhất định đều phải có độc chiêu sát thủ riêng, tỷ như bán miến chua cay, bán bánh bao, bán mì lạnh, bán phở trộn, thịt xiên nướng, ai cũng phải có bí quyết, khách hàng miệng truyền miệng, đông như trẩy hội. Nhưng mà so ra, bán đồ mang về không đắt khách lắm, được rồi, rất không đắt khách, mỗi ngày chỉ bán được vài suất, còn chưa đủ chi phí giao hàng, nhưng mấy suất này đều là từ các fan trung thành, thật sự không muốn để họ thương tâm, nên mỗi ngày Hoa Hoa đều cần cù thêm vào cho họ một chút ưu đãi.
So với ban ngày, khoảng thời gian từ chập tối đến đêm quả thực có thể gọi là thịnh vượng. Trong quán chật kín chỗ, chúng tôi bày thêm mấy cái bàn bên ngoài, nghiễm nhiên biến thành quán ăn hè phố. Rất nhiều nhân viên tiêu thụ bia và đồ uống đến bàn chuyện hợp tác, muốn làm nhà cung cấp lâu dài. Thường xuyên ra chợ mua thịt, các cửa hàng thịt cũng nhớ mặt chúng tôi, sôi nổi bảo có thể giao hàng tận nơi. Mất chuyện này tôi giao hết cho Tiểu Phong Tử, cậu chàng mở một phiên đấu thầu gì đó, cuối cùng chọn ra một cửa hàng giá cả phải chăng nhưng danh tiếng không tồi làm nhà cung cấp thịt, một cửa hàng giá thấp nhất nhưng chất lượng an toàn nhất làm nhà cung cấp nguyên liệu nấu ăn.
Tất bật hơn một tháng, tôi gầy đi trông thấy, thắt lưng chặt thêm một lỗ, nhưng công sức bỏ ra cũng không phải vô ích, trừ đi chi phí nguyên vật liệu, tiền thuê nhà, tiền tu bổ hôm khai trương, vẫn còn lãi chín ngàn sáu trăm hai mươi ba!
“Cái *** cậu xác định không tính sai chứ?” Không phải tôi nghi ngờ trình độ kế toán của Tiểu Phong Tử, nhưng cái này… So với bán thịt xiên trước cổng trường chẳng phải nhảy ba bước, mà là cưỡi tên lửa phóng đi mới đúng!
Tiểu Phong Tử cực kỳ ức chế vì bị tôi ngờ vực, đập bàn thét lên, “Anh có thể sỉ nhục nhân cách của tôi, nhưng anh không thể sỉ nhục sự chuyên nghiệp của tôi!”
Tôi (-_-|||), quan điểm này đúng là mới mẻ.
Chu Thành lại cực kỳ tỉnh, “Kiếm khá đấy, nhưng chúng ta còn phải trả nợ và lãi ngân hàng nữa.”
“Đúng rồi,” Tiểu Phong Tử chen vào, “Hôm nay bên môi giới gọi cho tôi, căn hộ của ba anh có người thuê rồi, khoảng hai ngày nữa là ký hợp đồng và bàn giao tiền.” Tất cả những vấn đề liên quan đến giao dịch đều do Tiểu Phong Tử làm, nên trung tâm môi giới nhà đất cũng lưu số của cậu chàng, “Đặt cọc một tháng, đóng tiền ba tháng, ký hợp đồng xong là có tám ngàn đến tay, ha ha.”
“Đợi đã,” Tôi lờ mờ nhớ ra, “Không phải một ngàn sáu à?”
Tiểu Phong Tử nhún vai, thản nhiên đáp, “Tôi đề nghị nâng giá rồi.”
… Sách vở nói có đầu óc là có tất cả, tôi thật muốn đắp pho tượng thờ Tiểu Phong Tử.
Theo như lời Tiểu Phong Tử, không đến hai ngày sau, căn hộ của ba tôi được bàn giao cho một cặp đôi trẻ tuổi, hai người không kết hôn, nhưng tình cảm rất khăng khít, cô gái là giáo viên mầm non, chàng trai làm IT, rất xứng đôi.
Thực ra mới đầu tôi định cho thuê luôn chỗ ở hiện tại, nhưng Chu Thành và Tiểu Phong Tử liên thủ với nhau, sống chết không chịu chuyển đến tầng hai cửa hàng. Chu Thành nêu lý do là môi trường quá ồn ào, khó ngủ, còn Tiểu Phong Tử lý luận bùi tai hơn — Để đó, bao giờ thuê phục vụ viên thì cho họ ngủ lại luôn, rất tiện.
Được rồi, tôi biết mấy gã đàn ông bưng bê rửa bát rất khó khăn, nhất là trong nền kinh tế đang không ngừng phát triển như hiện nay.
Trước khi thuê nhân viên, chúng tôi đi mua xe điện, như vậy về khuya không cần gọi xe, đỡ lo thi thoảng còn không gọi được. Nói cũng khéo, đúng lúc có một cửa hàng mới khai trương khuyến mại, mua xe được rút thăm trúng thưởng, vì thế Hoa Hoa đưa bàn tay vàng ra, giải ba, thưởng thêm một chiếc. Bọn tôi đần mặt luôn, cảm giác không đáng tin lắm, nhưng ông chủ xoa xoa tay vẻ rất thơ ngây, hào phóng tự mình đưa xe đến. Niềm vui ngoài ý muốn không làm giảm sút tinh thần ham học hỏi của chúng tôi, đi khắp nơi tìm kiếm, rốt cuộc tìm được danh sách giải thưởng,
Giải ba, thưởng một chiếc xe.
Giải nhì, thưởng hai chiếc xe.
Giải nhất, thưởng ba chiếc xe.
Giải đặc biệt, thưởng năm chiếc xe.
Ngay sát áp phích là hai bài báo rất bắt mắt, đương nhiên nội dung trong báo không quan trọng, quan trọng là hàng chữ to tướng in đậm — Sắp giải thể, thanh lý toàn bộ.
Hết chương 63
~~~~
Đây là chuyên mục chú thích đồ ăn, ta-dah~~
Miến chua cay:
Bánh bao:
Mì lạnh:
Thịt xiên nướng:
Phở trộn:
Danh sách chương