Kim Đại Phúc và Chu Thành đã gần một tháng không làm. Theo lý thuyết, bọn họ làm hay không làm chẳng liên quan lắm đến tôi, cuối tuần được ngủ ngon là tốt rồi, nhưng đảo mắt nhìn quanh phòng Mười bảy, chỉ có Chu Thành là bình thường nhất, còn lũ chúng tôi và Kim Đại Phúc đều cảm thấy bất thường, thật giống như môi trường quen thuộc đột nhiên bị phá vỡ, thế nên làm gì cũng chẳng ra hồn.

Lấy ví dụ đơn giản nhất, trước đây tôi vẫn hay gọi đùa Chu Thành là vợ Đại Kim Tử, bây giờ mỗi lần định há mồm, tôi lại cấp tốc nuốt trở về, lắm khi suýt thì sặc nước miếng chết. Tiểu Phong Tử cũng tế nhị hẳn lên, sau khi bị Đại Kim Tử chỉnh đốn vì cái tội vô tâm khơi mào chuyện nhạy cảm. Hoa Hoa thoạt nhìn vẫn như cũ, nhưng nếu quan sát kỹ sẽ nhận ra, trước đây cậu còn dùng tay ra hiệu hoặc dùng ánh mắt trao đổi vài câu với Chu Thành, bây giờ cậu cũng tránh. Nhưng đáng thương nhất vẫn là Đại Kim Tử, tức giận với Chu Thành chẳng khác nào giơ nắm đấm đấm bịch bông, cả tiếng còn chẳng phát ra nổi, cứ nhìn hắn cười cười, nhẹ thì nội thương hộc máu, còn nặng thì tức chết luôn được.

Tiểu Phong Tử nói, cái này gọi là bất mãn sinh lý, nếu phát triển thêm, khả năng sẽ biến thành ức chế tâm lý. Lời này nói ra vào một buổi chiều âm u, Tiểu Phong Tử chán chơi bóng rổ, bèn chạy đến chia sẻ nghiên cứu tâm đắc của mình với tôi, mà trong lúc đó, ở phía Tây Nam sân thể dục, Chu Thành tựa vào cột xà đơn, tán gẫu với một thằng nhỏ xinh đẹp mới đến khu số Ba.

Nhìn từ xa, có vẻ rất hoà thuận ấm cúng.

Tôi đã nói mà, Chu Thành dứt khoát là vô địch phòng Mười bảy. Tôi hơi hối hận vì theo nghề ăn trộm, lẽ ra phải hướng nghiệp làm thầy bói bói cầu thủy tinh mới đúng.

Áp suất thấp vẫn duy trì, tại khoảnh khắc Chu Thành hôn một cái lên mặt thằng nhỏ kia, đã vọt đến cực hạn.

Hôm đó là thứ Năm, xem xong tin tức phát thanh, lần đầu tiên phòng Mười bảy không ai chịu quay về, toàn thể ở lại phòng sinh hoạt chung, mấy bạn tù cách vách đều rất tò mò, hỏi hôm nay trúng gió gì thế, phòng chúng bây có chuột à? Không ai trả lời. Chu Thành ngồi trong một góc, kề tai thì thầm với tình yêu mới, Tiểu Phong Tử suy tư trước TV LCD, Hoa Hoa bất động tại chỗ, nghiêm túc ngắm phương Đông, Kim Đại Phúc ngồi chéo Chu Thành và tình yêu mới, nhìn nhìn, cuồng phong chậm rãi nổi lên trong mắt.

Tôi rất muốn giải thích cho các bạn hàng xóm rằng phòng chúng tôi không có chuột, phòng chúng tôi chỉ có một thứ gọi là virus tình cảm. Virus này không màu không mùi, nhưng có thể lây nhiễm qua không khí, nước bọt, tầm mắt, âm thanh, bệnh nhẹ thì lo âu khủng hoảng, bệnh nặng thì có khuynh hướng bạo lực. Hoa Hoa và Tiểu Phong Tử nghĩ gì tôi không biết, nhưng tôi kiếm đủ cách không về phòng chỉ vì sợ Kim Đại Phúc không kìm chế được, bộc phát rồi lĩnh án thêm mười năm, tôi phải cố tránh, hoặc cố trì hoãn bi kịch này.

Làm được đến mức này, tôi thật muốn tự lạy mình ba cái.

Nhưng Kim Đại Phúc giỏi nhẫn nhịn hơn tôi nghĩ, mãi đến ngày hôm sau mới bùng nổ tại dây chuyền thủ công. Kẻ bất hạnh đạp trúng mìn là “Hố phân” phòng Mười sáu. Thực ra tranh chấp phát sinh lúc làm việc là chuyện bình thường, đơn giản chỉ là trách móc nhau làm chậm, ảnh hưởng tiến độ của cả tổ, hoặc là châm chọc nhau mấy câu, ê, thiếu gia cũng phải ngồi làm hoa giả cơ à. Nhưng cái tên Hố phân này tính tình đúng như biệt danh, đã bị gọi là thối miệng, nhưng gặp chuyện gì hắn cũng thích chõ mồm vào. Cuối cùng hắn nói gì với Kim Đại Phúc thì chẳng ai biết, khi tôi cảnh giác ngẩng đầu lên, Kim Đại Phúc đã cho hắn một đạp gục xuống rồi.

Lúc đó phân xưởng không có quản giáo, hai hiệp quản phạm đang ngồi tán dóc cuối dây chuyền. Tôi thấy tình hình nghiêm trọng, vội vàng nhào đến ôm lấy Đại Kim Tử từ phía sau, đề phòng gã lại xông lên tiếp tục dùng chiêu mãnh hổ xuống núi, cái chân ấy mà giáng xuống, phỏng chừng nửa đời sau Hố phân khỏi mơ cưới vợ luôn. Hoa Hoa hành động cũng nhanh, chỉ khác tôi là cậu chạy tới nâng Hố phân dậy, nhét hắn vào chỗ ngồi của Tiểu Phong Tử, Tiểu Phong Tử sửng sốt nửa giây, ngầm hiểu, lập tức nhảy đến thế chỗ Hố phân bò càng ban nãy.

Hố phân tạm thời an toàn, nhưng Kim Đại Phúc vẫn đang vùng vẫy muốn thoát khỏi tôi. Tôi gần như đeo cả thân mình sau lưng gã, giống tuyển thủ cưỡi bò ôm cổ con bò điên đang húc điên cuồng. Vật lộn một lúc, cuối cùng hiệp quản phạm phát hiện động tĩnh, bước nhanh tới.

“Buông ra buông ra, chuyện gì đây?” Hiệp quản phạm dừng lại cách chúng tôi hai mét, chỉ dám há miệng ồn ào.

Tôi cũng hiểu được, dạo này mấy kẻ thấy lợi quên nghĩa thì nhiều, chứ xả thân vì nghĩa thì hiếm lắm, nào có mấy ai ngu dốt như Phùng Nhất Lộ tôi đây? Nhưng tình hình thế này tôi buông ra sao được?! Tôi dám cam đoan, hễ tôi buông tay một cái, nhất định Kim Đại Phúc sẽ xông lên đánh Hố phân đến khi cha mẹ hắn chả nhận ra hắn nữa.

“Phùng Nhất Lộ tao *** cả nhà mày…”

Đấy, hảo tâm mà còn bị coi là lòng lang dạ thú, tôi đến phải đổi tên thành Phùng Đậu Nga mất.

Chửi tôi xong, Kim Đại Phúc vùng vẫy càng thêm kịch liệt, thể lực không hổ là Lỗ Trí Thâm chuyển thế, chưa nói đến chuyện sức tôi chỉ như lá liễu so với gã, nếu tôi là cây liễu thật, bị gã nhổ bật rễ cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Ngay tại lúc tôi suy xét nên bỏ cuộc buông tay hay nên kiên trì giữ vững thanh danh hảo hán, Hoa Hoa chẳng biết từ đâu nhào tới, giúp tôi giữ Kim Đại Phúc lại.

Có Hoa Hoa hỗ trợ, cuối cùng tôi mới dám thở ra, cánh tay vô thức thả lỏng nhói lên từng cơn đau đớn.

Hiệp quản phạm nóng nảy, “Tao ***, chúng mày bỏ ra, bị làm sao thế hả?”

“Báo cáo, không bỏ được, gã ta…” Gã ta cái gì, tôi tắc tị, đâu thể nói là gã đang phát cuồng vì bị bạn tình ruồng bỏ, nên nhìn ai cũng ngứa mắt.

Ngay tại thời khắc chỉ mành treo chuông, Dung Khải nhàn nhã phun ra một câu, “Gã ta tái phát bệnh động kinh ấy mà.”

Ai bảo tri thức là sức mạnh đó? Tôi toát mồ hôi, Hoa Hoa sửng sốt, Kim Đại Phúc hộc máu, hai gã hiệp quản phạm nhìn nhau, nghẹn họng trân trối. Cơ hội ngàn năm một thuở đã tới, tôi vội vàng nói nhỏ vào tai Kim Đại Phúc, “Đừng làm ầm lên nữa, chỉ có chuyện đó thôi chứ gì, để tôi nghĩ cách giúp anh.”

Giọng tôi cực nhỏ, nhưng tốc độ cực nhanh, thế nên mọi người chỉ thấy Kim Đại Phúc đột nhiên yên tĩnh, không phải, yên tĩnh chưa đủ để hình dung, phải nói là dịu ngoan phục tùng, cả người như vừa được Rejoice gội sạch.

Tôi thầm thở phào một cái, vừa bảo Hoa Hoa buông tay, vừa kính cẩn lễ phép đứng nghiêm, “Báo cáo hiệp quản phạm, bệnh của Đại Kim Tử mang tính gián đoạn, bây giờ đã khỏe rồi.”

Hai gã hiệp quản phạm vẻ mặt đầy ngờ vực, nhìn lên nhìn xuống Kim Đại Phúc vài lần.

Kim Đại Phúc tuy sắc mặt không được tốt, nhưng phát biểu vẫn như đinh đóng cột, “Báo cáo hiệp quản phạm, tôi có bệnh.”

Đàn ông chân chính co được giãn được, Đại Kim Tử, giỏi lắm!

Hai gã hiệp quản phạm tuy không thích bị người khác đùa cợt như lũ ngốc, nhưng trong cái thế giới khép kín này, nhiều một chuyện chẳng bằng bớt một chuyện, bớt một chuyện chẳng bằng không có chuyện gì, chuyện Kim Đại Phúc mà bị trình lên trên thì họ cũng chẳng được lợi, ngược lại, có khi còn phải chịu trách nhiệm giám thị không hết mình, thế nên buồn bực mấy cũng phải miễn cưỡng cho qua.

“Hết bệnh rồi thì làm tiếp ngay! Mẹ kiếp đừng có kiếm cớ kéo dài thời gian!”

Kim Đại Phúc ngoan ngoãn về vị trí, Hoa Hoa và tôi chia nhau ngồi hai bên gã, giờ tôi mới thắc mắc tại sao Hố phân chịu ngậm bồ hòn, thử liếc qua khóe mắt, lại thấy hắn đang mải mê nói chuyện với người nào đó.

Chu Thành, anh đúng là tuyệt cú!

Tiếp tục làm việc, hiệp quản phạm giám sát một hồi lâu, cuối cùng mới yên lòng.

Đợi hiệp quản phạm đi rồi, Kim Đại Phúc vẫn đang lạnh mặt bỗng nhiên cất tiếng, “Lời đã nói, cậu đừng có quên.”

“Không quên được, tôi lấy nhân cách ra đảm bảo.” Từ trước đến giờ tôi cứ nghĩ mình không có nhân cách, bây giờ lại cảm thấy nhìn khắp cái nhà giam này, tôi là người nhân cách dồi dào nhất.

Chuyện này phải giải quyết, không vì Kim Đại Phúc thì cũng phải vì chính mình.

Khổ sở ngồi tù không phải điều tôi mong muốn, nhưng mẹ nó đã ngồi tù còn phải xem kịch Quỳnh Dao thì bố tôi cũng chẳng chịu nổi. Tôi từng có rất nhiều mơ ước hão huyền, tiền tài, mỹ nữ, danh tiếng, nhưng lúc này mơ ước của tôi lại thật nhỏ nhoi —  Cực kỳ vui vẻ vào tù, sau đó cực kỳ bình an ra tù.

Các người có chịu để tôi sống đúng ước mơ một lần không?

Tôi theo trường phái hành động, trong lòng cứ canh cánh chuyện này, hơn nữa Đại Kim Tử còn thường xuyên dùng ánh mắt Thu Cúc* nhìn tôi, vì thế ngay hôm ấy tôi dành mấy phút suy tư trước khi ngủ, xác định hôm sau phải giải quyết luôn. (Thu Cúc: là nhân vật chính trong bộ phim “Thu Cúc đi kiện” (1992), bộ phim nói về cuộc sống người dân nông thôn Trung Quốc. Thu Cúc là một người phụ nữ mang bầu đi đòi lại công bằng cho chồng. – Ở đây anh Lộ ví von Đại Kim Tử với Thu Cúc, vì Đại Kim Tử cũng đang chờ ảnh giúp mình đòi công đạo =..=)
Ngày hôm sau là thứ Bảy, thời tiết xấu muốn chết, bụi bay mù mịt nhìn chẳng thấy trời xanh. Chúng tôi vẫn bị trục xuất ra hóng mát, thỉnh thoảng ngẩng đầu rồi cúi đầu, lại cứ tưởng trên dưới xung quanh đều là nhựa đường, bọn tôi đang bị kẹp giữa hai mặt nhựa đường.

Đại Kim Tử để chứng minh mình chẳng thèm quan tâm, chạy đi chơi bóng rổ với Dung Khải, tôi không tìm thấy Chu Thành, nhưng lại tìm thấy Hoa Hoa đang ngồi ngẩn ngơ trên xà kép.

Sân thể dục có rất nhiều người, quanh xà kép cũng nhiều người, nhưng chỉ liếc mắt một lần là tôi đã nhận ra cậu, bởi vì cậu không hòa nhập, cậu tách biệt khỏi hết thảy mọi thứ xung quanh.

Trong thoáng chốc, tôi nhớ lại cuối hè năm trước, lần đầu tiên tôi gặp Hoa Hoa, cậu cũng ngồi như vậy, im lặng nhìn về phương xa, tưởng chừng rất nghiêm túc, nhưng nếu để ý sẽ phát hiện, trong đôi mắt cậu không chất chứa thứ gì cả. Không có cảnh vật, không có bất luận kẻ nào, không tức giận, cũng không chờ mong.

“Sao không đi chơi bóng rổ?” Tôi bước đến, vốn định dùng tư thế rất đẹp trai để leo lên, nhưng Hoa Hoa ngồi bên trên chẳng hề có ý định tránh chỗ, tôi đành phẫn nộ bỏ cuộc.

So với khi ấy không thèm để ý, bây giờ Hoa Hoa đã chịu nhìn tôi, nhưng trông chờ cậu đáp lời quả thật là rất khó.

Tôi cũng biết thế, nên câu vừa nãy chỉ là khúc dạo đầu, dùng để thu hút sự chú ý của cậu, tới khi ánh mắt cậu dừng lại trên người tôi, tôi liền đi vào vấn đề chính, “Thấy Chu Thành không?”

Hoa Hoa thở dài, tuy không phát ra tiếng, nhưng biểu cảm và đôi môi hơi hơi mấp máy rõ ràng chứng tỏ cậu đang thở dài. Tôi rối như tơ vò, từ khi nào mà Phùng Nhất Lộ đã suy đồi đến mức cả Hoa Hoa cũng phải thở dài? Đủ thấy chuyện này có bao nhiêu khốn khổ chưa!

Hoa Hoa đưa tay chỉ sang một bên sân thể dục, tôi nhìn theo hướng ấy, xuyên qua tầng tầng lớp lớp người, quả nhiên Chu Thành đang xoắn xuýt với thằng bé ở nhà giam số Ba.

Tôi chịu không nổi, liếc mắt khinh bỉ, thế giới đồng tính nam cũng thật phong phú nha.

Thu hồi tầm mắt, tôi đang định cảm ơn rồi đi làm chuyện chính, nhưng nhìn thấy cánh tay Hoa Hoa lại ngẩn cả người.

Bởi vì thời tiết đang ấm lên, mà nhà giam lại chưa cho phép mọi người thay đồ mùa hè, vì vậy rất nhiều người xắn cao tay áo mỗi khi hóng mát. Tôi cũng thế, Hoa Hoa cũng thế, nhưng cánh tay tôi không có vết sẹo nào từ đầu thuốc lá. Không chỉ một, mà là rất nhiều, những vết sẹo chi chít phủ kín cánh tay Hoa Hoa, thoạt nhìn như mưa thiên thạch đánh xuống một tinh cầu, vô cùng thê thảm.

Tay áo đột nhiên bị kéo xuống, che đi tất cả những vết sẹo kia.

Tôi ngẩng đầu, Hoa Hoa đang nhìn tôi, trong đôi mắt đen thăm thẳm, ngoại trừ hình bóng tôi, chỉ còn một khoảng lạnh lùng.

“Bị trước khi vào đây à?” Tôi chưa từng thấy Hoa Hoa hút thuốc, vì thế chỉ có thể đoán. Tôi nhớ có nhiều tên côn đồ thích dùng cách ấy để thể hiện cá tính và đẳng cấp, hầu hết chúng đều là lũ choai choai, chẳng đứa nào nghĩ tới nỗi đau của người gánh chịu.

Hoa Hoa không đáp.

Tôi cảm giác cậu muốn trả lời, bởi vì có một chút cảm xúc rất phức tạp vừa thoáng qua đôi mắt cậu, nhưng có lẽ cậu không biết ngoài nói chuyện thì còn cách nào để trao đổi với người khác, nên chỉ im lặng nhìn tôi.

Tôi nắm lấy cánh tay cậu, cậu không chống cự, vì thế tôi lớn mật vén ống áo của cậu lên. Lúc này tôi đã nhìn rất rõ, từ cổ tay tới khuỷu tay, hầu như toàn bộ cánh tay đều bị bao phủ bởi các vết sẹo có sâu có nông.

Tôi không biết phải hình dung tâm trạng mình giờ đang thế nào, giống như có đứa con ương bướng không chịu học hành, vốn định bắt nó về nhà đánh cho một trận, ai ngờ nó đã bị thương trước rồi, thế nên rất tức giận, rất đau lòng, “Cái thằng đầu đất, tưởng thế là đẹp trai, là ngầu lắm đó à? Mả cha thằng não tàn, có đau cũng là mày đau nhất…”

Tôi còn chưa kịp nói gì, Hoa Hoa bỗng nhiên rút tay về, động tác rất mạnh, sượt qua lòng bàn tay tôi nóng rát. Sau đó chẳng đợi tôi phản ứng, cậu nhảy từ trên xà kép xuống, bỏ đi không ngoái lại!

Tôi đứng tại chỗ, tủi thân đầy bụng biến thành một tiếng hú dài, “Đại gia cậu đúng là không đỡ nổi —- ”

Bên này không đỡ nổi thì vẫn còn bên kia. Tôi tạm thời gác Hoa Hoa lại, bước về phía Chu Thành — Phòng Mười bảy đang có một Thu Cúc khấp khởi đợi tôi đem tin thắng trận trở về, không thể chậm trễ được.

Phỏng chừng nhìn thấy tôi sắp đến, Chu Thành cúi đầu nói gì đó với cậu nhỏ kia, nên khi tôi tới nơi, cậu ta đã bỏ đi rồi.

Tôi thấy chỗ này khá vắng vẻ, nằm bên rìa sân thể dục, xung quanh là mấy cái cây con, cũng không có nhiều người qua lại, liền đi thẳng vào vấn đề, “Tôi chẳng thích làm thuyết khách cho Đại Kim Tử, nhưng quả thật tôi có vài lời muốn nói.”

Chu Thành đột nhiên ngồi xuống đất, sau đó vỗ vỗ bên cạnh, ý bảo tôi cũng ngồi xuống.

Nếu đối phương đã hợp tác như thế, đương nhiên tôi cũng thuận theo liền, lập tức đặt mông ngồi cạnh hắn, bởi vì động tác mạnh mẽ quá, nhựa đường cứng ngắc đập vào mông đau điếng.

Chu Thành mỉm cười, “Nói đi, tôi nghe đây.”

Thực ra tôi chẳng có lập luận hùng hồn gì cả, bởi vì tôi thấy chuyện này chỉ cần đôi ba câu là đủ rõ ràng rồi, “Anh với Đại Kim Tử làm sao đến với nhau thì tôi không biết, nhưng chuyện gã ta đã có vợ, chắc chắn không phải anh mới biết đúng không?”

Chu Thành gật đầu, khóe miệng khẽ cong cong.

Tôi nhíu mày, “Nếu anh không thích thì từ đầu đừng có dây dưa, đã đi đến bước này rồi còn chơi trò gút mắc yêu đương làm gì nữa, anh rảnh quá nên đau trứng à?”

Chu Thành nhìn tôi hai giây, chẳng ngờ còn sảng khoái thừa nhận, “Cậu nói đúng, đúng là rảnh quá thật, ở đây chán quá, thỉnh thoảng giày vò người khác sẽ giúp thể xác và tinh thần khỏe mạnh.”

Tôi suy sụp! Logic gì đây trời?!

“Nếu anh là Dung Khải, nói câu này tôi sẽ tin, logic của cậu ta không thuộc về địa cầu.”

“Cho nên?”

“Tôi không đến đây nói nhảm với anh.” Thở sâu, tôi nghiêm túc nhìn Chu Thành, “Anh hài lòng, Đại Kim Tử là chồng anh, anh không hài lòng, thì gã ta chả là cái mẹ gì cả. Nói một câu cho rõ xem nào.”

“Không hài lòng.”

“Rồi, lý do?” Tôi hỏi, tôi không phải là thuyết khách của Đại Kim Tử, tôi chỉ thay gã ta hỏi nguyên nhân.

“Kỹ thuật không tốt, đau.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện