Buổi tối, một già một trẻ lại tiến về ổ chăn.
Đêm qua làm rất hăng, Hoa Hoa cũng hiểu được nên có chút xin lỗi, cậu tính toán buổi tối hôm nay sẽ để Phùng Nhất Lộ nghỉ ngơi thật cho thật đã, vì thế chỉ ôm hắn.
Nhưng Phùng Nhất Lộ mặc kệ, nghĩ thế nào đều vẫn cảm giác mình là người bị ghét bỏ, vì thế quay sang áp Hoa Hoa xuống, chu chu cái miệng hôn một cái!
Hoa Hoa vui mừng quá đỗi, hiếm khi thấy Phùng Nhất Lộ chủ động liền lập tức hóa thành sói cắn người cắn cắn cắn..
Thời điểm ngón tay Hoa Hoa đưa vào Phùng Nhất Lộ cảm thấy thật hối hận, mình bám theo người ta, nhưng người ta khó chịu ghét bỏ. Thế mà mình vẫn mặt dày bò theo năn nỉ người ta quay trở về, ai dè người yêu hóa quái vật, một ngụm nuốt hắn vào bụng.
Sau đó Phùng Nhất Lộ đã mệt muốn chết nhưng vẫn muốn vì chính mình tính toán tương lai, vì thế hắn kéo Hoa Hoa đem lại, mắt đối mắt căn dặn: “Nghe cho tốt, sau này khi nếu anh già đi em nhất định không được đưa anh vào viện dưỡng lão, nếu em dám, anh tại đó sẽ tự sát cho em xem, sau thì hiện hồn về ám em chết.”
Hoa Hoa trừng mắt nhìn, thực nghiêm túc khoa tay múa chân: Khi anh già, em cũng già mà.
Phùng Nhất Lộ tức giận giơ tay lắc lắc đầu cậu “Đừng có trốn tránh, anh đây lớn hơn mày tới một thế hệ!” Nói tới thì bỗng nhiên nhớ đến cái gì, “Em lâu rồi không còn gọi anh là ca..”
Hoa Hoa vui vẻ: Về sau gọi.
Phùng Nhất Lộ mặc kệ: “Gọi bây giờ.”
Hoa Hoa rất thất vọng thở dài vâng lời: Ca, chúng ta làm thêm một lần đi.
“….”
Chuyện của Phùng Tĩnh một chữ Phùng Nhất Lộ cũng chưa nói cho Hoa Hoa nghe.
Phòng cháy, phòng trộm, nay còn phải phòng tiểu tam, đây là nhiệm vụ của chủ gia đình nha.
Phùng Tĩnh ngược lại không hề cố chấp, sau ngày đó liền có một vị khách nhân tới ăn cơm tìm nàng, không lâu sau thì hai người thuận lợi kết giao.
Tảng đá trong lòng nay đã rơi xuống, Phùng Nhất Lộ lại bắt đầu suy nghĩ đến chuyện khác.
……
Thanh Minh
Nghĩa trang luôn mang cho người ta một cảm giác yên tĩnh, sự yên tĩnh này không phải là tử khí âm trầm làm người rợn tóc gáy, mà là cảm giác an tường khi tất cả nay đã trở về với cát bụi.
Hoa Hoa đã từng đến nơi này rất nhiều lần, cậu không có thân nhân để tế bái, vì thế lấy danh là huynh đệ để cùng Phùng Nhất Lộ đến tảo mộ Phùng lão cha.
Khi đến mặt mộ, Hoa Hoa thuần thục mang hoa quả dọn lên rồi dâng hương nghiêm túc bái hoàn, sau thì cúi về sau đứng bên cạnh, chừa lại không gian cho Phùng Nhất Lộ cùng lão cha của hắn nói chuyện,
Phùng Nhất Lộ trước sau vẫn quỳ xuống đất, cầm bình đổ thành hai li rượu, một ly kính dâng cho cha, một ly hắn ngâm một mình.
Hoa Hoa ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời thật xanh, thật rộng lớn, thứ vốn quen thuộc nay bỗng nhiên nhìn thật xa cách lạ lẫm, chính mình chỉ muốn bay lên về phía chân trời…
“Con còn không còn cho cha chỉnh cái gì sai cái gì đúng a lão cha, nhưng con nói cha nghe, Hoa Hoa là con nhặt được, cả hai đã xưng huynh đệ, nhưng bây giờ cũng là con dâu của lão cha,” Phùng Nhất Lộ dừng lại một chút, lại nhấn mạnh một lần, “Là vợ của con.”
Một trận gió thổi qua mát lạnh.
Phùng Nhất Lộ nhíu nhíu mũi, muốn hắt xì, nhưng chờ hoài vẫn không đến: “Ây ông trăm ngàn đừng từ dưới đất chui lên a, tôi bây giờ chạy không nổi đâu.”
Mộ bia như cũ im lặng.
“Ông không chui lên thì xem như đã đồng ý đi,” Phùng Nhất Lộ đứng lên đến cạnh Hoa Hoa, “Đến, gọi lão cha.”
Hoa Hoa không nhúc nhích.
Phùng Nhất Lộ ngẩng đầu nhìn, ánh nắng chói lóa làm hắn không mở ra được mắt, giống như có những giọt mưa rơi từ trời mang theo độ ấm tràn ra làm ướt hai đôi má, nhưng rất nhanh, gió thổi đi, chẳng còn gì nữa..
Nếu hỏi thứ không thể thiếu trong sinh hoạt của Chu Thành cùng Dung Khải là gì, thì xin được trả lời: đó chính là cãi nhau.
Sử dụng điều khiển xem TV cũng cãi được.
Chơi trò chơi trên máy tính cũng cãi được.
Lâu lâu hứng lên muốn nấu bếp mà cũng tìm được chuyện để cãi nhau.
Chó nhà hàng xóm buổi tối gấu một cái cũng làm hai người này cãi nhau ngon lành.
Chu đại tiên thật chướng mắt người sao hỏa, vì một cuộc sống an bình, hắn mới phải quản người yêu mình thật tốt, nhưng người sao hỏa lại phiền nghe đại tiên thuyết giáo, cho nên hắn vừa mở miệng thì cậu lại tạc mao. Thời gian duy nhất hai bên đều đồng ý thỏa hiệp hòa bình chính là khi họ cùng nhau lên giường, lao động xong chỉ muốn ngủ chứ chẳng còn sức cãi nhau đâu.
Chu Thành chưa bao giờ đồng ý sử dụng bạo lực để giải quyết vấn đề, hắn tin nếu đối người tốt thì có thể thay đổi được họ, nhưng một khi đã ở trên giường rồi thì t*ng trùng thượng não, lý trí xin được đóng gói đem trả về hành tinh mẹ.
Nhưng bây giờ lại vì cái gì mà họ lại cãi nhau? Tâm tư kín đáo như Chu Thành đây cũng không nhớ được gì cả, hắn chỉ biết bỗng dưng hai người như biến thành hai lão già bảy mươi tuổi vào trưa cuối tuần giữa hàng tá hoạt động vui vẻ có thể làm, thì lại chọn ở phòng khách ngồi chỉ trích nhau tận nửa giờ, tuy rằng một người đứng ở đằng kia đỏ mặt tía tai, một người ngồi ở sô pha bình thản tự nhiên, đối khẩu hai bên vẫn không hề dừng lại, anh một câu tôi một câu, khó phân thắng bại.
Luận về cãi nhau, người sao Hỏa bại nhiều thắng ít, nhưng chẳng bao giờ chịu để yên, cứ thích bày chuyện mà cãi, giống như hiện tại, cậu nói Chu Thành là tên hoa hoa công tử suốt ngày trêu hoa chọc bướm, chính hắn bẻ cậu thành cong, dụ bắt cậu lên giường, dụ gian cậu nấu gạo thành cơm, bằng chứng là vụ việc hôm ở tiểu lữ quán!
Chu Thành trong lòng nổi lên hỏa giận, rất kỳ quái, rõ ràng biết người sao Hỏa khi tức lên sẽ nói chuyện không còn đầu óc, não bộ như bị bốc hơi, nhưng lần này hắn nhịn không được mà quát: “Vậy xem như lần đầu đó là tôi nháo cậu đi, còn sau này, cậu không cần cùng tôi làm gì đâu, bạn bè làm hay không tôi cũng mặc kệ. Hai ta nếu đã thỏa mãn, bây giờ tôi tùy cậu phân xử.”
Nếu nói Dung Khải trước đó còn giữ được một tia lý trí, thì hiện tại đã tức đến phát điên rồi, đôi mắt bắt đầu trở nên phiếm hồng, giận đến mức không thể sắp xếp ngôn từ: “Vậy chia tay! Không cần anh thương hại nữa, chúng ta con mẹ nó chấm dứt đi!”
Đây không phải là lần đầu tiên người sao Hỏa nói ra điều này, nên hắn cũng chẳng biết cậu có thực sự có ý đó hay không, cho nên Chu Thành rộng lượng nhún nhún vai nói: “Tùy cậu.”
Cửa đóng sầm một cái.
Người sao Hỏa vĩnh viễn chỉ biết dùng chiêu này.
Chu Thành hít sâu, lại thở đều, qua thật lâu mới dập tắt được ngọn lửa trong lòng mình.
Cứ như vậy mãi sẽ giảm thọ mất thôi, hắn nghĩ, cũng chẳng hiểu lần trước đầu óc như thế nào lại đồng ý cùng Dung Khải một chỗ, thật phi khoa học.
Nghĩ tới nghĩ lui, Chu Thành chỉ có thể đổ lỗi cho cái hạ thân của mình. Người sao Hỏa trên giường tư vị ăn thật tốt, hắn không muốn nhận mình là người [tục tằng], thời điểm kia suy nghĩ mình có thể xử lí chuyện này tốt, nhưng khi cãi nhau cùng người sao Hỏa thì hắn chẳng nghiêm túc gì hết.
Hắn có muốn chia tay cùng người kia hay không…
Khi một ý niệm lạ lẫm nảy lên trong đầu hắn thì người sao hỏa đã bỏ nhà đi được gần hai giờ đồng hồ.
Chu Thành bị ý nghĩ của mình dọa sợ, nhưng chỉ là một lát, rất nhanh hắn liền từ góc độ tâm lý phân tích ra ý tưởng này xuất phát từ đâu. Tạm thời là hắn chưa thể kết luận điều gì, ít nhất là vẫn có thể lý giải chuyện này, có thể là ở chung cùng hắn làm cho người sao Hỏa nhận không biết bao nhiêu tra tấn tinh thần, vì thể có lẽ trong tiềm thức cậu ta nghĩ mình nên tránh nặng tìm nhẹ muốn thoát khỏi tình trạng này đi? Di động bỗng nhiên hét rầm lên, chính xác mà nói chính là tiếng nữ nhân kêu thảm thiết, đánh gãy dòng suy nghĩ của Chu đại tiên, cũng làm đại tiên thấy thực khó chịu—Dung Khải lại dám lén đổi nhạc chuông của hắn, lần nào đổi cũng thật khó nghe!
“Nghĩ thông rồi?” Thanh âm Chu Thành có chút lãnh, nhưng vẫn thật thản nhiên, “Nghĩ thông suốt rồi thì mau trở về, không ai chờ cậu ăn cơm đâu.”
“Vừa đúng lúc, thế tôi ở ngoài ăn luôn vậy.” Đầu bên kia không như hắn nghĩ là sẽ buồn thiu, mà là nhẹ nhàng thở ra một cái.
Chu thành thấy có gì đó không đúng, hắn không nghe được người ầm ĩ phía sau như người đứng ngoài đường nên có.
“Thế nhé, tôi cúp đây.” Khí tức Dung Khải có chút không ổn, tựa như nóng lòng muốn chấm dứt cuộc trò chuyện.
“Xảy ra chuyện gì.” Chu Thành nheo mắt, cướp lại lời cậu.
“Không có gì,” Dung Khải chối ngay lập tức, “Tôi chỉ là muốn nói với anh là tối sẽ không về ăn cơm, ách, có lẽ là sẽ không về ngủ luôn, dù sao hiện tại anh cũng chẳng muốn tôi quay về nên…”
“Dung Khải.” Chu Thành rất ít khi gọi đích danh người sao Hỏa, nhưng một khi đã gọi, liền mang ý cảnh báo rõ ràng.
Đầu bên kia im lặng một lát, sau đó Chu Thành nghe người sao Hỏa ra vẻ thoải mái nói: “Cũng chẳng có gì đâu, vừa nãy ra đường tôi vừa gặp cha mình a, ân, gặp cha.”
“Cậu đang ở đâu?”
“Ân?”
“Đ*t mẹ nó tôi hỏi cậu đang ở đâu!”
Chu Thành bỗng nhiên phát hỏa đem người sao Hỏa sợ muốn khóc, vội vàng báo lại một chuỗi địa chỉ cho hắn.
Chu Thành chỉ nghe một lần rồi cúp điện thoại lao đến nơi đó.
Người sao Hỏa vừa mới ra tù, sau lại gặp cha? Mà người cha kia lại muốn làm gì? Đem cậu ta về sao Hỏa?
Chu Thành đã sớm quên cách đây vài phút hắn đã muốn cùng cậu chia tay.
Hắn hiện tại chỉ nghĩ đến một chuyện, người sao Hỏa sắp bị cha cậu ta mang đi, hắn phải chạy tới cái đĩa bay kia cướp dâu về!
Cái gì dám ngăn hắn? Hắn chẳng quan tâm. Ngăn hắn làm cái gì? Hắn đã bảo hắn không quan tâm. Dù cho sau này người kia ồn ào đến mức làm vỡ não hắn, hắn cũng chịu.
Dung Khải đưa địa chỉ, Chu Thành hoài nghi hai giờ kia cậu chỉ ở trên đường cước bộ đến mòn chân, thế nên lên xe taxi hắn liều mạng hối tài xế, xe chạy nửa tiếng liền tới nơi.
Dung Khải ngồi bên cửa sổ một nhà hàng, Chu Thành từ trên xe bước xuống liếc mắt đã thấy tiểu gia hỏa kia.
Tiến vào nhà hàng, Chu Thành đáp với người phục vụ rằng mình đến tìm bằng hữu, liền bước đén bàn của Dung Khải, đồ ăn có hai bộ, nhưng chỉ còn một người ngồi đó.
“Sao chỉ còn mình cậu thế này?” Chu Thành kéo ghế đối diện Dung Khải ngồi xuống.
“Ai bảo anh tới chậm.” Người sao hỏa nhún nhún vai, biểu tình thật vô tội.
Chu Thành đem phần đồ dư thừa đẩy đẩy về hướng khác, không chút để ý hỏi: “Hai người nói với nhau chuyện gì?”
“Chuyện mấy năm qua thôi, ông ta còn có ý nói xấu hổ khi để tôi tự sinh tự diệt thời gian qua,”
“Sau đó thì sao?”
“Có gì đâu,” Người sao hỏa kề sát lại, không có ý tốt cười, “Anh nghĩ là cái gì?”
Chu Thành bất động như tượng đá, trầm mặc.
“Lúc nãy trong điện thoại hấp tấp lắm mà, sao bây giờ yên tĩnh thế?” Người sao hỏa nhướn mày, “Nhớ tôi thì nói thẳng đi, đừng có dọa nhau như thế.”
Chu Thành vui vẻ: “Vậy nói tôi nghe, sao lại cậu lại tự tin như thế?”
Tươi cười của Dung Khải dần ảm đạm, rốt cuộc biến mất: “Vậy anh sốt ruộc chạy tới làm caai1 gì? Không phải sợ tôi đi cùng ông ấy sao?”
Chu Thành nheo lại ánh mắt: “Ông ta muốn cậu về nhà?”
“Ân, nói muốn bồi tôi sống thật tốt,” Dung Khải thẳng thẳng lưng mình, ngồi thẳng dậy, “Tôi nói muốn suy nghĩ hai người, bây giờ thì xem ra không cần rồi, dù sao anh cũng phiền tôi mà, đúng không.”
“Ừ,” Chu Thành lẳng lặng nhìn đối phương, “Cậu phiền muốn chết.”
Dung Khải sững sờ ngồi đó, vài lần muốn mở miệng, nhưng lại không phát ra được tiếng nào.
Chu Thành nhướn người dùng ngón tay lau đi vết bơ còn dính trên khóe miệng người sao hỏa, tiếp tục nói: “Em đã lấy đi nửa phần mạng của tôi rồi, nửa còn lại, em có còn muốn lấy hay không?”
Dung Khải không trả lời.
Chu đại tiên không hiểu sao người sao hỏa có khả năng vọt một phát bay như superman, chờ đến khi hắn phản ứng lại thì đã bị đè xuống một cái rầm, phục vụ nhà hàng còn tưởng bọn họ xảy ra xung đột, muốn tiến lên ngăn lại, nhưng nhìn tới nhìn lui thì lại chần chờ không biết làm gì.
Đó là một đêm mà Chu Thành mãi mãi không thể quên.
Bởi vì hắn là trải qua chướng ngại tâm lý, thản nhiên thừa nhận chính mình là tiểu M cuồng ngược, nếu có một ngày vì cãi nhau với Dung Khải mà lên cơn đau tim chết bất ngờ, khi gặp mặt Diêm Vương, hắn sẽ chi tiết báo cho thần linh biết: Tôi tự tìm ngược rồi tự chết, các ngài cứ khinh bỉ tôi đi.
Về phần cha của Dung Khải, lại không còn xuất hiện nữa.
Thật lâu sau Chu Thành mới biết được, buổi tối hôm đó người sao Hỏa không chỉ nhận được lời mời về nhà của vị kia, mà còn bị mắng đến không còn đầu heo gì, vì thế vị kia tức giận bỏ mặc cậu, khi đứng lên còn làm rơi hai cái đĩa.
“Loại cha này em không cần đâu.” Một lần sau nhắc tới chuyện này, Chu Thành đã nói thế.
Người sao Hỏa gật đầu: “Vốn em đã không muốn cùng ông ta quay về, có anh là đủ rồi.”
Chu Thành có cảm giác định nghĩa của logic đã bị ai đó đập vỡ, lại nhìn người sao Hỏa kia, hắn liền vươn tay tự nhiên ôm người yêu vào lòng, còn sau đó, ai thèm quan tâm định nghĩa logic là gì nữa.
Tác giả có lời muốn nói: Thế gian đi đến tận đây, đã thực sự kết thúc.
Xin chân thành cảm tạ các đại gia đã cùng ta đồng hành đến bây giờ.
Ba tháng mở đầu, ba tháng kết thúc, cùng đã được một năm rồi đi. Văn này viết mạch rất từ tốn, vì thế tốc độ cũng rất chậm, các vị nếu đã cùng tôi kiên trì đến tận đây, mọi người đều đã là chân hán tử! Kia cũng có vài vị không theo nổi liền khinh bỉ tôi, tôi cũng khiêm tốn nhận, ây, tóm lại tâm tình tôi khi viết bộ truyện này cũng rất bình lặng, cảm giác như sinh hoạt của mình như những giọt nước nhỏ chảy thành một con sông lớn. Nếu quý vị khi đọc truyện cũng có cảm giác như thế, thì xem như thân là tác giả tôi đã thành công.
Cuối cùng rất cảm ơn những ai đã yêu thích bộ truyện này, nếu không có các bạn cổ vũ, thì sẽ không có tác phẩm hoàn chỉnh như vậy đâu. Yêu các bạn!
Đêm qua làm rất hăng, Hoa Hoa cũng hiểu được nên có chút xin lỗi, cậu tính toán buổi tối hôm nay sẽ để Phùng Nhất Lộ nghỉ ngơi thật cho thật đã, vì thế chỉ ôm hắn.
Nhưng Phùng Nhất Lộ mặc kệ, nghĩ thế nào đều vẫn cảm giác mình là người bị ghét bỏ, vì thế quay sang áp Hoa Hoa xuống, chu chu cái miệng hôn một cái!
Hoa Hoa vui mừng quá đỗi, hiếm khi thấy Phùng Nhất Lộ chủ động liền lập tức hóa thành sói cắn người cắn cắn cắn..
Thời điểm ngón tay Hoa Hoa đưa vào Phùng Nhất Lộ cảm thấy thật hối hận, mình bám theo người ta, nhưng người ta khó chịu ghét bỏ. Thế mà mình vẫn mặt dày bò theo năn nỉ người ta quay trở về, ai dè người yêu hóa quái vật, một ngụm nuốt hắn vào bụng.
Sau đó Phùng Nhất Lộ đã mệt muốn chết nhưng vẫn muốn vì chính mình tính toán tương lai, vì thế hắn kéo Hoa Hoa đem lại, mắt đối mắt căn dặn: “Nghe cho tốt, sau này khi nếu anh già đi em nhất định không được đưa anh vào viện dưỡng lão, nếu em dám, anh tại đó sẽ tự sát cho em xem, sau thì hiện hồn về ám em chết.”
Hoa Hoa trừng mắt nhìn, thực nghiêm túc khoa tay múa chân: Khi anh già, em cũng già mà.
Phùng Nhất Lộ tức giận giơ tay lắc lắc đầu cậu “Đừng có trốn tránh, anh đây lớn hơn mày tới một thế hệ!” Nói tới thì bỗng nhiên nhớ đến cái gì, “Em lâu rồi không còn gọi anh là ca..”
Hoa Hoa vui vẻ: Về sau gọi.
Phùng Nhất Lộ mặc kệ: “Gọi bây giờ.”
Hoa Hoa rất thất vọng thở dài vâng lời: Ca, chúng ta làm thêm một lần đi.
“….”
Chuyện của Phùng Tĩnh một chữ Phùng Nhất Lộ cũng chưa nói cho Hoa Hoa nghe.
Phòng cháy, phòng trộm, nay còn phải phòng tiểu tam, đây là nhiệm vụ của chủ gia đình nha.
Phùng Tĩnh ngược lại không hề cố chấp, sau ngày đó liền có một vị khách nhân tới ăn cơm tìm nàng, không lâu sau thì hai người thuận lợi kết giao.
Tảng đá trong lòng nay đã rơi xuống, Phùng Nhất Lộ lại bắt đầu suy nghĩ đến chuyện khác.
……
Thanh Minh
Nghĩa trang luôn mang cho người ta một cảm giác yên tĩnh, sự yên tĩnh này không phải là tử khí âm trầm làm người rợn tóc gáy, mà là cảm giác an tường khi tất cả nay đã trở về với cát bụi.
Hoa Hoa đã từng đến nơi này rất nhiều lần, cậu không có thân nhân để tế bái, vì thế lấy danh là huynh đệ để cùng Phùng Nhất Lộ đến tảo mộ Phùng lão cha.
Khi đến mặt mộ, Hoa Hoa thuần thục mang hoa quả dọn lên rồi dâng hương nghiêm túc bái hoàn, sau thì cúi về sau đứng bên cạnh, chừa lại không gian cho Phùng Nhất Lộ cùng lão cha của hắn nói chuyện,
Phùng Nhất Lộ trước sau vẫn quỳ xuống đất, cầm bình đổ thành hai li rượu, một ly kính dâng cho cha, một ly hắn ngâm một mình.
Hoa Hoa ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời thật xanh, thật rộng lớn, thứ vốn quen thuộc nay bỗng nhiên nhìn thật xa cách lạ lẫm, chính mình chỉ muốn bay lên về phía chân trời…
“Con còn không còn cho cha chỉnh cái gì sai cái gì đúng a lão cha, nhưng con nói cha nghe, Hoa Hoa là con nhặt được, cả hai đã xưng huynh đệ, nhưng bây giờ cũng là con dâu của lão cha,” Phùng Nhất Lộ dừng lại một chút, lại nhấn mạnh một lần, “Là vợ của con.”
Một trận gió thổi qua mát lạnh.
Phùng Nhất Lộ nhíu nhíu mũi, muốn hắt xì, nhưng chờ hoài vẫn không đến: “Ây ông trăm ngàn đừng từ dưới đất chui lên a, tôi bây giờ chạy không nổi đâu.”
Mộ bia như cũ im lặng.
“Ông không chui lên thì xem như đã đồng ý đi,” Phùng Nhất Lộ đứng lên đến cạnh Hoa Hoa, “Đến, gọi lão cha.”
Hoa Hoa không nhúc nhích.
Phùng Nhất Lộ ngẩng đầu nhìn, ánh nắng chói lóa làm hắn không mở ra được mắt, giống như có những giọt mưa rơi từ trời mang theo độ ấm tràn ra làm ướt hai đôi má, nhưng rất nhanh, gió thổi đi, chẳng còn gì nữa..
Nếu hỏi thứ không thể thiếu trong sinh hoạt của Chu Thành cùng Dung Khải là gì, thì xin được trả lời: đó chính là cãi nhau.
Sử dụng điều khiển xem TV cũng cãi được.
Chơi trò chơi trên máy tính cũng cãi được.
Lâu lâu hứng lên muốn nấu bếp mà cũng tìm được chuyện để cãi nhau.
Chó nhà hàng xóm buổi tối gấu một cái cũng làm hai người này cãi nhau ngon lành.
Chu đại tiên thật chướng mắt người sao hỏa, vì một cuộc sống an bình, hắn mới phải quản người yêu mình thật tốt, nhưng người sao hỏa lại phiền nghe đại tiên thuyết giáo, cho nên hắn vừa mở miệng thì cậu lại tạc mao. Thời gian duy nhất hai bên đều đồng ý thỏa hiệp hòa bình chính là khi họ cùng nhau lên giường, lao động xong chỉ muốn ngủ chứ chẳng còn sức cãi nhau đâu.
Chu Thành chưa bao giờ đồng ý sử dụng bạo lực để giải quyết vấn đề, hắn tin nếu đối người tốt thì có thể thay đổi được họ, nhưng một khi đã ở trên giường rồi thì t*ng trùng thượng não, lý trí xin được đóng gói đem trả về hành tinh mẹ.
Nhưng bây giờ lại vì cái gì mà họ lại cãi nhau? Tâm tư kín đáo như Chu Thành đây cũng không nhớ được gì cả, hắn chỉ biết bỗng dưng hai người như biến thành hai lão già bảy mươi tuổi vào trưa cuối tuần giữa hàng tá hoạt động vui vẻ có thể làm, thì lại chọn ở phòng khách ngồi chỉ trích nhau tận nửa giờ, tuy rằng một người đứng ở đằng kia đỏ mặt tía tai, một người ngồi ở sô pha bình thản tự nhiên, đối khẩu hai bên vẫn không hề dừng lại, anh một câu tôi một câu, khó phân thắng bại.
Luận về cãi nhau, người sao Hỏa bại nhiều thắng ít, nhưng chẳng bao giờ chịu để yên, cứ thích bày chuyện mà cãi, giống như hiện tại, cậu nói Chu Thành là tên hoa hoa công tử suốt ngày trêu hoa chọc bướm, chính hắn bẻ cậu thành cong, dụ bắt cậu lên giường, dụ gian cậu nấu gạo thành cơm, bằng chứng là vụ việc hôm ở tiểu lữ quán!
Chu Thành trong lòng nổi lên hỏa giận, rất kỳ quái, rõ ràng biết người sao Hỏa khi tức lên sẽ nói chuyện không còn đầu óc, não bộ như bị bốc hơi, nhưng lần này hắn nhịn không được mà quát: “Vậy xem như lần đầu đó là tôi nháo cậu đi, còn sau này, cậu không cần cùng tôi làm gì đâu, bạn bè làm hay không tôi cũng mặc kệ. Hai ta nếu đã thỏa mãn, bây giờ tôi tùy cậu phân xử.”
Nếu nói Dung Khải trước đó còn giữ được một tia lý trí, thì hiện tại đã tức đến phát điên rồi, đôi mắt bắt đầu trở nên phiếm hồng, giận đến mức không thể sắp xếp ngôn từ: “Vậy chia tay! Không cần anh thương hại nữa, chúng ta con mẹ nó chấm dứt đi!”
Đây không phải là lần đầu tiên người sao Hỏa nói ra điều này, nên hắn cũng chẳng biết cậu có thực sự có ý đó hay không, cho nên Chu Thành rộng lượng nhún nhún vai nói: “Tùy cậu.”
Cửa đóng sầm một cái.
Người sao Hỏa vĩnh viễn chỉ biết dùng chiêu này.
Chu Thành hít sâu, lại thở đều, qua thật lâu mới dập tắt được ngọn lửa trong lòng mình.
Cứ như vậy mãi sẽ giảm thọ mất thôi, hắn nghĩ, cũng chẳng hiểu lần trước đầu óc như thế nào lại đồng ý cùng Dung Khải một chỗ, thật phi khoa học.
Nghĩ tới nghĩ lui, Chu Thành chỉ có thể đổ lỗi cho cái hạ thân của mình. Người sao Hỏa trên giường tư vị ăn thật tốt, hắn không muốn nhận mình là người [tục tằng], thời điểm kia suy nghĩ mình có thể xử lí chuyện này tốt, nhưng khi cãi nhau cùng người sao Hỏa thì hắn chẳng nghiêm túc gì hết.
Hắn có muốn chia tay cùng người kia hay không…
Khi một ý niệm lạ lẫm nảy lên trong đầu hắn thì người sao hỏa đã bỏ nhà đi được gần hai giờ đồng hồ.
Chu Thành bị ý nghĩ của mình dọa sợ, nhưng chỉ là một lát, rất nhanh hắn liền từ góc độ tâm lý phân tích ra ý tưởng này xuất phát từ đâu. Tạm thời là hắn chưa thể kết luận điều gì, ít nhất là vẫn có thể lý giải chuyện này, có thể là ở chung cùng hắn làm cho người sao Hỏa nhận không biết bao nhiêu tra tấn tinh thần, vì thể có lẽ trong tiềm thức cậu ta nghĩ mình nên tránh nặng tìm nhẹ muốn thoát khỏi tình trạng này đi? Di động bỗng nhiên hét rầm lên, chính xác mà nói chính là tiếng nữ nhân kêu thảm thiết, đánh gãy dòng suy nghĩ của Chu đại tiên, cũng làm đại tiên thấy thực khó chịu—Dung Khải lại dám lén đổi nhạc chuông của hắn, lần nào đổi cũng thật khó nghe!
“Nghĩ thông rồi?” Thanh âm Chu Thành có chút lãnh, nhưng vẫn thật thản nhiên, “Nghĩ thông suốt rồi thì mau trở về, không ai chờ cậu ăn cơm đâu.”
“Vừa đúng lúc, thế tôi ở ngoài ăn luôn vậy.” Đầu bên kia không như hắn nghĩ là sẽ buồn thiu, mà là nhẹ nhàng thở ra một cái.
Chu thành thấy có gì đó không đúng, hắn không nghe được người ầm ĩ phía sau như người đứng ngoài đường nên có.
“Thế nhé, tôi cúp đây.” Khí tức Dung Khải có chút không ổn, tựa như nóng lòng muốn chấm dứt cuộc trò chuyện.
“Xảy ra chuyện gì.” Chu Thành nheo mắt, cướp lại lời cậu.
“Không có gì,” Dung Khải chối ngay lập tức, “Tôi chỉ là muốn nói với anh là tối sẽ không về ăn cơm, ách, có lẽ là sẽ không về ngủ luôn, dù sao hiện tại anh cũng chẳng muốn tôi quay về nên…”
“Dung Khải.” Chu Thành rất ít khi gọi đích danh người sao Hỏa, nhưng một khi đã gọi, liền mang ý cảnh báo rõ ràng.
Đầu bên kia im lặng một lát, sau đó Chu Thành nghe người sao Hỏa ra vẻ thoải mái nói: “Cũng chẳng có gì đâu, vừa nãy ra đường tôi vừa gặp cha mình a, ân, gặp cha.”
“Cậu đang ở đâu?”
“Ân?”
“Đ*t mẹ nó tôi hỏi cậu đang ở đâu!”
Chu Thành bỗng nhiên phát hỏa đem người sao Hỏa sợ muốn khóc, vội vàng báo lại một chuỗi địa chỉ cho hắn.
Chu Thành chỉ nghe một lần rồi cúp điện thoại lao đến nơi đó.
Người sao Hỏa vừa mới ra tù, sau lại gặp cha? Mà người cha kia lại muốn làm gì? Đem cậu ta về sao Hỏa?
Chu Thành đã sớm quên cách đây vài phút hắn đã muốn cùng cậu chia tay.
Hắn hiện tại chỉ nghĩ đến một chuyện, người sao Hỏa sắp bị cha cậu ta mang đi, hắn phải chạy tới cái đĩa bay kia cướp dâu về!
Cái gì dám ngăn hắn? Hắn chẳng quan tâm. Ngăn hắn làm cái gì? Hắn đã bảo hắn không quan tâm. Dù cho sau này người kia ồn ào đến mức làm vỡ não hắn, hắn cũng chịu.
Dung Khải đưa địa chỉ, Chu Thành hoài nghi hai giờ kia cậu chỉ ở trên đường cước bộ đến mòn chân, thế nên lên xe taxi hắn liều mạng hối tài xế, xe chạy nửa tiếng liền tới nơi.
Dung Khải ngồi bên cửa sổ một nhà hàng, Chu Thành từ trên xe bước xuống liếc mắt đã thấy tiểu gia hỏa kia.
Tiến vào nhà hàng, Chu Thành đáp với người phục vụ rằng mình đến tìm bằng hữu, liền bước đén bàn của Dung Khải, đồ ăn có hai bộ, nhưng chỉ còn một người ngồi đó.
“Sao chỉ còn mình cậu thế này?” Chu Thành kéo ghế đối diện Dung Khải ngồi xuống.
“Ai bảo anh tới chậm.” Người sao hỏa nhún nhún vai, biểu tình thật vô tội.
Chu Thành đem phần đồ dư thừa đẩy đẩy về hướng khác, không chút để ý hỏi: “Hai người nói với nhau chuyện gì?”
“Chuyện mấy năm qua thôi, ông ta còn có ý nói xấu hổ khi để tôi tự sinh tự diệt thời gian qua,”
“Sau đó thì sao?”
“Có gì đâu,” Người sao hỏa kề sát lại, không có ý tốt cười, “Anh nghĩ là cái gì?”
Chu Thành bất động như tượng đá, trầm mặc.
“Lúc nãy trong điện thoại hấp tấp lắm mà, sao bây giờ yên tĩnh thế?” Người sao hỏa nhướn mày, “Nhớ tôi thì nói thẳng đi, đừng có dọa nhau như thế.”
Chu Thành vui vẻ: “Vậy nói tôi nghe, sao lại cậu lại tự tin như thế?”
Tươi cười của Dung Khải dần ảm đạm, rốt cuộc biến mất: “Vậy anh sốt ruộc chạy tới làm caai1 gì? Không phải sợ tôi đi cùng ông ấy sao?”
Chu Thành nheo lại ánh mắt: “Ông ta muốn cậu về nhà?”
“Ân, nói muốn bồi tôi sống thật tốt,” Dung Khải thẳng thẳng lưng mình, ngồi thẳng dậy, “Tôi nói muốn suy nghĩ hai người, bây giờ thì xem ra không cần rồi, dù sao anh cũng phiền tôi mà, đúng không.”
“Ừ,” Chu Thành lẳng lặng nhìn đối phương, “Cậu phiền muốn chết.”
Dung Khải sững sờ ngồi đó, vài lần muốn mở miệng, nhưng lại không phát ra được tiếng nào.
Chu Thành nhướn người dùng ngón tay lau đi vết bơ còn dính trên khóe miệng người sao hỏa, tiếp tục nói: “Em đã lấy đi nửa phần mạng của tôi rồi, nửa còn lại, em có còn muốn lấy hay không?”
Dung Khải không trả lời.
Chu đại tiên không hiểu sao người sao hỏa có khả năng vọt một phát bay như superman, chờ đến khi hắn phản ứng lại thì đã bị đè xuống một cái rầm, phục vụ nhà hàng còn tưởng bọn họ xảy ra xung đột, muốn tiến lên ngăn lại, nhưng nhìn tới nhìn lui thì lại chần chờ không biết làm gì.
Đó là một đêm mà Chu Thành mãi mãi không thể quên.
Bởi vì hắn là trải qua chướng ngại tâm lý, thản nhiên thừa nhận chính mình là tiểu M cuồng ngược, nếu có một ngày vì cãi nhau với Dung Khải mà lên cơn đau tim chết bất ngờ, khi gặp mặt Diêm Vương, hắn sẽ chi tiết báo cho thần linh biết: Tôi tự tìm ngược rồi tự chết, các ngài cứ khinh bỉ tôi đi.
Về phần cha của Dung Khải, lại không còn xuất hiện nữa.
Thật lâu sau Chu Thành mới biết được, buổi tối hôm đó người sao Hỏa không chỉ nhận được lời mời về nhà của vị kia, mà còn bị mắng đến không còn đầu heo gì, vì thế vị kia tức giận bỏ mặc cậu, khi đứng lên còn làm rơi hai cái đĩa.
“Loại cha này em không cần đâu.” Một lần sau nhắc tới chuyện này, Chu Thành đã nói thế.
Người sao Hỏa gật đầu: “Vốn em đã không muốn cùng ông ta quay về, có anh là đủ rồi.”
Chu Thành có cảm giác định nghĩa của logic đã bị ai đó đập vỡ, lại nhìn người sao Hỏa kia, hắn liền vươn tay tự nhiên ôm người yêu vào lòng, còn sau đó, ai thèm quan tâm định nghĩa logic là gì nữa.
Tác giả có lời muốn nói: Thế gian đi đến tận đây, đã thực sự kết thúc.
Xin chân thành cảm tạ các đại gia đã cùng ta đồng hành đến bây giờ.
Ba tháng mở đầu, ba tháng kết thúc, cùng đã được một năm rồi đi. Văn này viết mạch rất từ tốn, vì thế tốc độ cũng rất chậm, các vị nếu đã cùng tôi kiên trì đến tận đây, mọi người đều đã là chân hán tử! Kia cũng có vài vị không theo nổi liền khinh bỉ tôi, tôi cũng khiêm tốn nhận, ây, tóm lại tâm tình tôi khi viết bộ truyện này cũng rất bình lặng, cảm giác như sinh hoạt của mình như những giọt nước nhỏ chảy thành một con sông lớn. Nếu quý vị khi đọc truyện cũng có cảm giác như thế, thì xem như thân là tác giả tôi đã thành công.
Cuối cùng rất cảm ơn những ai đã yêu thích bộ truyện này, nếu không có các bạn cổ vũ, thì sẽ không có tác phẩm hoàn chỉnh như vậy đâu. Yêu các bạn!
Danh sách chương