Khởi Vân bởi vì trong lòng bất an chỉ muốn nhanh chóng trở lại phủ Nhàn vương, nhưng là cuối cùng bị người đi trước một bước, ngăn cản bọn họ.
Đối phương rõ ràng đến có chuẩn bị, tất cả mười người này đều là cao thủ. Khởi Vân mặc dù võ công không tệ, thế nhưng là bởi vì phải che chở bánh bao nhỏ mà bó tay bó chân, cũng may Vân Tư Vũ có dự kiến trước để bạc băng ở lại.
Mười người tấn công xung quanh Khởi Vân, làm cho Khởi Vân có chút luống cuống tay chân, mắt thấy hắn có ra tay cũng không thể thoát. Một người trong đó đưa tay liền muốn đến cướp bánh bao nhỏ đi, chỉ là, nàng không ngờ tới trên người bánh bao nhỏ còn cất giấu một con rắn, bạc băng thò đầu ra, trực tiếp cắn một cái trên tay nàng.
Người kia cũng là người tàn nhẫn, mắt thấy không ổn dứt khoát vung kiếm chặt đứt toàn bộ cánh tay của mình, tức giận nhắc nhở đồng bọn: “Cẩn thận con rắn kia!”
Sắc mặt Khởi Vân có chút khó coi, bánh bao nhỏ nhỏ như thế, hắn có chút bận tâm một màn máu tanh này sẽ hù dọa đến nó. Cũng may, đám người kia sau khi đến bánh bao nhỏ ngược lại không khóc nữa, chỉ là trong mắt rưng rưng nước mắt, cắn ngón tay, tò mò nhìn bọn họ đánh nhau.
Dường như là nhìn ra Khởi Vân một lòng che chở bánh bao nhỏ, những người này vô cùng đê tiện ra chiêu về phía bánh bao nhỏ, làm cho Khởi Vân không thể không chật vật né tránh.
Bạc băng thấy tình thế không ổn, cũng không lại bị động chờ đợi, bằng không đợi đến khi Khởi Vân mất đi sức chiến đấu, một con rắn như nó chỉ sợ là không bảo vệ được bánh bao nhỏ. Vì vậy nó bắt đầu chủ động xuất kích, tìm được cơ hội liền cắn cho người ta một phát, chỉ trong chốc lát sau đã đả thương được vài người. Thế nhưng bởi vì những người này quá ác, cho nên trúng độc tử vong chỉ có hai người.
Sắc mặt Khởi Vân càng ngày càng nghiêm nghị, độc của bạc băng lợi hại bao nhiêu hắn vẫn còn có chút hiểu rõ. Nếu là người bình thường cho dù là tự mình hại mình cũng phải lập tức ngã xuống, mà những người này mặc dù cũng trúng độc. Nhưng còn có thể kiên trì giao đấu với hắn, có thể thấy nội lực của các nàng thật thâm hậu. Mặc dù những người này cuối cùng chỉ sợ cũng khó thoát khỏi cái chết, thế nhưng hiện tại lại là phiền toái rất lớn với hắn. Hắn biết rõ hắn kiên trì không được bao lâu, chỉ sợ đối phương còn không ngã xuống thì hắn đã ngã xuống rồi.
Bất đắc dĩ là, những người này ngay cả cơ hội phóng ra đạn tín hiệu cầu cứu cũng không cho hắn làm.
Mấy người kia cũng đã bị khơi dậy hung tính, ra tay càng thêm tàn nhẫn. Khởi Vân bị hoàn toàn vây lại, nhận hết áp chế, khắp nơi trên người đều là vết thương, lại thêm một đao hung ác chém xuống vào phía sau lưng của hắn. Hắn lại không thể trốn, bị mấy người vây quanh, hắn muốn trốn cũng chỉ có thể cố gắng hết sức nghiêng người, như vậy sẽ để bánh bao nhỏ lộ ra ngoài. Bánh bao nhỏ nhỏ như thế, cho dù chỉ là gió đao ác liệt kia cũng có thể sẽ tổn thương đến nó.
Bạc băng rất tức giận, độc của nó tuy rằng lợi hại, thế nhưng nó không có tứ chi, cuối cùng không sánh được với tốc độ quỷ dị của tiểu hồ ly kia. Lúc trước phối hợp với tiểu hồ ly, tiểu hồ ly phụ trách quấy nhiễu địch, nó phụ trách đánh lén, quả thật có thể nói là đánh đâu thắng đó. Thế nhưng hiện tại không có tiểu hồ ly, lực công kích của nó lại giảm bớt rất nhiều, cộng thêm nó còn muốn phòng ngừa bánh bao nhỏ bị người cướp đi. Cho nên giống như Khởi Vân, khắp nơi bị quản lý khống chế, bản lãnh của bản thân căn bản là không có cách hoàn toàn phát huy được.
Một mực những người này dưới độc của nó còn có thể kiên trì hơn nửa khắc* như vậy, tình thế đối với bọn họ mà nói vô cùng bất lợi.
(*1 khắc = 15 phút.)
Kỳ thật những người này có thể kiên cường mà chống lại độc bạc băng, không chỉ là bởi vì nội lực thâm hậu, hay là bởi vì các nàng đã sớm chuẩn bị, mà các nàng đã ăn giải độc đan vào. Vốn là bởi vì biết Vân Tư Vũ giỏi dùng độc, cho nên các nàng mới cẩn thận như vậy, nhưng không nghĩ cuối cùng đều dùng để chống lại độc bạc băng. Đan giải độc mặc dù không thể giải độc của bạc băng, nhưng có thể làm cho các nàng sống thêm hơn nửa khắc.
Bạc băng rất không cam tâm, tức giận kêu “tê tê...”, sau đó sẽ tiếp tục xuất kích, chặt chẽ cắn lên bả vai một người. Vị trí ở vai không thể so với tay chân, còn không chờ người kia phản ứng độc tố đã lan tràn ra, người kia ngã xuống đất ầm ầm.
Cùng lúc đó, Khởi Vân bị một đao chém trúng, lảo đảo thiếu chút nữa ngã nhào xuống đất. Một người duy nhất không bị bạc băng cắn bị thương nhân cơ hội cướp lấy bánh bao nhỏ trong tay hắn, xoay người liền chạy không chút nào ham chiến.
Bạc băng tức giận thăng cấp, “tê tê...” hai tiếng đi theo.
Thương thế của Khởi Vân quá nặng, đã không còn sức lực hành động, bởi vì mất máu quá nhiều, ý thức dần dần tan rã. Bất quá không chờ hắn ngất đi, Phong Lăng Hề đã tìm được hắn.
Bạc băng ngoại trừ kịch độc vô cùng ở ngoài, còn có thể cảnh báo, mắt thấy không phải là đối thủ, nó tự nhiên là muốn tìm giúp đỡ. Nó kêu “tê tê...” không phải là kêu chơi, nơi này cách phủ Nhàn vương không phải rất xa. Nó có thể cảnh báo ở trong phạm vi, chỉ là Phong Lăng Hề cuối cùng là chậm một bước.
Mà hiện tại bạc băng hiển nhiên đã đi theo người cướp bánh bao nhỏ đi thật xa, muốn thông qua cảnh báo của nó tìm kiếm bánh bao nhỏ là không thể.
Khởi Vân kiên trì nói cho Phong Lăng Hề biết chuyện đã xảy ra, mới hôn mê bất tỉnh. Sắc mặt Phong Lăng Hề có chút khó coi, Vân Tư Vũ vừa vặn rời đi chỉ sợ không phải là trùng hợp, mà những người này hiển nhiên là nhằm vào bánh bao nhỏ. Bánh bao nhỏ vừa ra đời không lâu tự nhiên không thể có kẻ thù gì, đối phương chỉ sợ là nhằm vào cô đến, không chỉ có là bánh bao nhỏ, cô còn lo lắng Vân Tư Vũ có thể cũng bị người khống chế lại hay không.
* * *
Mà Vân Tư Vũ lúc này đã đi theo Minh Thất tiến vào một cái sơn cốc nhỏ, trong sơn cốc cảnh sắc thật xinh đẹp, hương hoa tỏa khắp nơi. Một toà lầu gỗ đứng sừng sững với ở giữa sơn cốc, được trăm hoa vờn quanh, bên cạnh lầu gỗ một cây đại thụ sinh sống dạt dào, nơi này dường như một chút cũng không có bị phá hư.
Vân Tư Vũ không khỏi nhíu nhíu mày, đột nhiên nghe thấy tiếng Minh Thất vang lên ở bên tai: “Nơi này có vẻ đẹp của đệ khi nhớ lại, cho nên ta không có phá hư nó.”
Vân Tư Vũ trong lòng rùng mình, trong nháy mắt hiểu được, hắn là bị lừa!: “Sư phụ đâu?” Trong lòng hắn biết rõ ràng, Minh Thất dám mang hắn tới nơi này, như vậy sư phụ tất nhiên sẽ không ở chỗ đây.
Hắn không có hỏi Minh Thất tại sao làm như thế, có một số việc làm chính là làm, mặc kệ nguyên nhân vì sao, kết quả đều sẽ không có gì khác nhau.
Minh Thất lừa gạt hắn, hay là dùng an nguy của sư phụ hắn tôn kính nhất đến lừa gạt hắn. Bất kể như thế nào, về sau hắn cũng sẽ không lại tin tưởng nàng, hơn nữa nhìn dáng vẻ của Minh Thất hiển nhiên không phải chỉ muốn mời hắn tới làm khách đơn giản như vậy.
“Sư phụ ra ngoài chơi, trong thời gian ngắn là sẽ không trở về, đệ không cần hy vọng sư phụ tới cứu đệ.” Nói xong đưa ra một viên thuốc: “Ăn nó.”
Nàng rất hiểu rõ Vân Tư Vũ, muốn lặng lẽ bỏ thuốc cho hắn căn bản là không thể, nàng cũng sẽ không đi làm điều thừa.
Vân Tư Vũ cười mỉa nói: “Sư tỷ là dựa vào cái gì cho rằng ta sẽ ăn viên thuốc này?”
Hắn biết rõ đây không phải là thuốc độc gì, thế nhưng là có thể hoàn toàn ngăn cản nội lực của hắn, làm cho hắn toàn thân vô lực, cái gì cũng không làm được, hoàn toàn mất đi lực phản kháng bị người khống chế.
Minh Thất nhếch môi cười cười, vẻ mặt có chút cứng ngắc, phối hợp với ánh mắt lạnh như băng của nàng làm cho người cảm giác một loại quỷ dị khiếp sợ: “Dựa vào nó thì thế nào?”
Theo lời nói của nàng rơi xuống, một hắc y nhân ôm bánh bao nhỏ xuất hiện ở sau lưng nàng. Móng vuốt người kia còn đặt ở trên cổ nhỏ của bánh bao nhỏ, chỉ cần dùng sức một cái liền có thể cắt đứt cái cổ mềm mại của bánh bao nhỏ.
Mà bánh bao nhỏ còn không tự biết nguy hiểm của mình, nhìn thấy phụ thân nó rất vui vẻ, cười khanh khách vươn tay về phía Vân Tư Vũ, muốn cho phụ thân ôm.
Minh Thất nhìn bánh bao nhỏ, cứng đờ kéo kéo khóe môi, khích lệ nói: “Hài tử đáng yêu thật!” Thế nhưng ánh mắt lại chưa từng có âm u như trước nay.
Bánh bao nhỏ dường như cũng cảm thấy nguy hiểm, nụ cười nhỏ trên mặt thu vào, mím mím môi dường như là muốn khóc, nhưng sau khi nhìn mắt phụ thân, lại giật giật mũi nhịn xuống.
Nhìn thấy Minh Thất ra tay về phía bánh bao nhỏ, đáy mắt Vân Tư Vũ một mảnh sâu thẳm, tóc dài không gió mà bay, dưới chân vốn là hoa tươi đang nở ra tươi đẹp trong nháy mắt khô héo, giọng nói âm u lạnh lẽo làm cho lòng người trong nháy mắt kết băng, lạnh tới cực điểm: “Tỷ dám động nó thử xem.”
Minh Thất hơi thay đổi sắc mặt, tựa hồ là có chút kiêng kỵ hắn, thu tay về, lần nữa đưa viên thuốc kia cho hắn.
Vân Tư Vũ mím mím môi, mặt không hề cảm xúc nhận nó nuốt xuống, hết cách rồi, hắn không dám cầm mạnh nhỏ của bánh bao nhỏ đi đánh cược, vừa nãy trong nháy mắt kia, Minh Thất là thật sự muốn giết bánh bao nhỏ.
Minh Thất thấy hắn nuốt viên thuốc vào tựa hồ như yên lòng, nhìn ánh mắt của nàng là trước nay chưa từng có dịu dàng, vẻ mặt lại có chút dữ tợn: “Ta không muốn tổn thương đệ, nhưng là đệ tại sao phải gả cho Phong Lăng Hề? Còn sinh ra dã chủng* này cho nàng, ta không tốt sao? Ta và đệ ở bên nhau nhiều năm như vậy, đệ lại gả cho người khác, sao đệ lại phụ lòng ta? Người dám chạm vào đệ đều đáng chết, ta sẽ giết Phong Lăng Hề, sau đó chỉ còn lại hai người chúng ta, đệ có chịu không?” Tiếng nói chuyển một cái, vừa giận nói: “Đều do tên ngu xuẩn Hoàng Ngọc Quỳnh kia, nếu như không phải nàng ta đánh cỏ động rắn thì ta đã sớm giết Phong Lăng Hề, cũng sẽ không chờ đến dã chủng này sinh ra...”
(*Dã chủng: con hoang.)
Thân phận của Vân Tư Vũ với Minh Thất mà nói vẫn là bí mật, hắn sẽ tìm cơ hội đến sơn cốc chơi. Thế nhưng là nhiều lúc sư phụ đi tìm hắn, dạy võ công và độc thuật cho hắn; với Minh Thất mà nói, người sư đệ này có chút thần bí, mà nàng vẫn chờ đợi chính là Vân Tư Vũ đến sơn cốc chơi.
Sư phụ sủng ái Vân Tư Vũ, mà đối với nàng lại thờ ơ, sẽ thu nhận giúp đỡ nàng tất cả đều là xem ở trên phần cầu xin của Vân Tư Vũ. Bất quá nàng cũng không đố kị Vân Tư Vũ, dưới cái nhìn của nàng, Vân Tư Vũ đáng giá được tất cả mọi người yêu thương.
Về sau nàng rời khỏi sơn cốc, bất quá những lúc Vân Tư Vũ trở lại cũng trở về sơn cốc ngây ngốc một quãng thời gian. Sư phụ thấy Vân Tư Vũ cao hứng, cũng sẽ không quá mức cho nàng sắc mặt. Nàng cho rằng sẽ vẫn tiếp tục như vậy, nhưng là, nàng lại đột nhiên phát hiện, sư đệ của nàng lại thành Nhàn vương quân, hắn đã lập gia đình! Chuyện đó đối với nàng mà nói không khác nào sấm sét giữa trời quang. Sau khi khiếp sợ đau khổ, nàng quyết định cướp lại Vân Tư Vũ, nàng muốn Phong Lăng Hề chết!
Cho nên nàng tìm tới Võ vương, thuyết phục bà tạo phản. Kỳ thật tất cả đều chỉ vì giết chết Phong Lăng Hề nữ nhân vô liêm sỉ này dám làm bẩn sư đệ nhà nàng!
Mặc dù Hoàng Ngọc Quỳnh đánh cỏ động rắn, thế nhưng nàng vẫn không loạn chút nào, lợi dụng Võ vương chết đi cứu vãn sai lầm, có thể nói, Minh Thất xác thật là người tâm cơ thâm trầm.
Chỉ là ông trời tựa hồ không quá thiên vị nàng, vốn là chuyện Võ vương tạo phản vừa mới giải quyết xong; hẳn là lúc Phong Lăng Hề dễ dàng buông lỏng cảnh giác, nhưng là Phong Lăng Hề vẫn không ra khỏi phủ Nhàn vương. Nàng căn bản không thể tìm được cơ hội, cũng không thể dịch dung thành Phong Lăng Hề ra cửa, lại không nghĩ rằng còn chưa chờ nàng giải quyết Phong Lăng Hề thì nàng lại biết được Vân Tư Vũ sinh nhi tử cho Phong Lăng Hề. Vì vậy nàng tức giận, kế hoạch ban đầu cũng thay đổi, thậm chí không tiếc bại lộ bộ mặt thật của mình, có thể thấy được bánh bao nhỏ sinh ra xác thật kích thích nàng rất lớn.
Mà kết quả là, nàng thừa dịp Phong Lăng Hề thả lỏng cảnh giác, thành công lừa gạt được Vân Tư Vũ, bắt được bánh bao nhỏ. Thế nhưng vốn là muốn đối phó Phong Lăng Hề lại chẳng có chuyện gì.
Bất quá nàng đã nghĩ kỹ, nàng sẽ không làm tổn thương Vân Tư Vũ. Thế nhưng dùng dã chủng này vừa vặn đến uy hiếp Phong Lăng Hề, tốt nhất là cùng lúc giết chết Phong Lăng Hề và dã chủng này đi!
Vân Tư Vũ chưa bao giờ biết Minh Thất lại có chấp niệm với hắn như vậy. Minh Thất ở trước mặt hắn cho tới bây giờ chính là người trong lạnh lùng mang theo dịu dàng, nàng đối xử với hắn rất tốt. Thế nhưng chưa từng có hành vi gì vượt qua nó. Nhưng không nghĩ rằng nàng sẽ bởi vì hắn lập gia đình mà muốn giết Hề, hơn nữa còn giật dây cho Võ vương tạo phản, chẳng trách Hoàng Ngọc Quỳnh trúng độc của hắn lại nhanh chóng giải như vậy.
Minh Thất là người cực thông tuệ, mặc dù sư phụ không có cố ý dạy nàng độc thuật. Thế nhưng nàng cũng như mưa dầm thấm đất học được rất nhiều.
Vân Tư Vũ không nghĩ tới Minh Thất lại có tâm lý vặn vẹo như vậy, chẳng trách lúc trước mặc kệ hắn cầu xin sư phụ như thế nào, cuối cùng sư phụ cũng chỉ là bất đắc dĩ thu nhận giúp đỡ Minh Thất, làm thế nào cũng không chịu thừa nhận nàng là đồ đệ, cũng không chịu dạy nàng cái gì, thì ra là hắn nhìn lầm.
Không biết là bởi vì Minh Thất ẩn nấp quá tốt, đã lừa gạt con mắt của hắn, hay là bởi vì trước đây chưa có chuyện gì chạm tới ranh giới cuối cùng của nàng, cho nên nàng còn là một người tốt.
Vân Tư Vũ mặc dù tâm tư lưu chuyển, trên mặt lại không chút nào nhìn ra cái gì. Thế nhưng bánh bao nhỏ không có định lực của nó, đã hoàn toàn quên hết nguy hiểm lúc trước, vẫy vẫy móng vuốt nhỏ bày tỏ tức giận của mình, muốn đánh người xấu bắt nạt phụ thân.
Vân Tư Vũ nhíu nhíu mày, liếc nó một cái, bánh bao nhỏ có được trực giác nhạy bén, hiểu rõ phụ thân không thích nó làm như vậy, mím mím môi, ngoan ngoãn bất động.
Vân Tư Vũ thở phào nhẹ nhõm, hiểu rõ trong lòng Minh Thất nghĩ gì, hắn sợ bánh bao nhỏ xằng bậy làm loạn sẽ chọc não nàng, mà chính hắn cũng không dám dùng giọng nói dịu dàng lời nói nhỏ nhẹ nói với bánh bao nhỏ, rất sợ kích thích đến Minh Thất, cũng may bánh bao nhỏ nhà hắn rất thông minh.
Nghĩ tới đây, Nhàn vương quân đại nhân dứt khoát quên hiện tại có bao nhiêu nguy hiểm, trong lòng các loại kiêu ngạo, các loại hả hê.
Chỉ là chờ hắn sau khi phát hiện sức lực của mình còn không bằng những nam tử yếu ớt kia, đi hai bước đều muốn thở gấp ba cái, không khỏi đen mặt.
Cũng may hắn phát hiện bạc băng cũng đi theo bánh bao nhỏ đến, hơn nữa còn có tiểu hồ ly.
Sự chú ý của Minh Thất vẫn luôn ở trên người Vân Tư Vũ, căn bản không có chú ý tới tiểu hồ ly rập khuôn từng bước đi theo hắn, cũng không có phát hiện con tiểu hồ ly kia không biết lúc nào đã không thấy.
Có hai con sủng vật này ở đây, mặc dù Minh Thất ôm bánh bao nhỏ đơn độc đi không tiếng động, hắn cũng không lo lắng như vậy. Bạc băng và tiểu hồ ly cũng không phải người ngốc, tuyệt đối sẽ chăm sóc tốt cho bánh bao nhỏ.
Trên thực tế cũng xác thực như hắn suy nghĩ. Minh Thất tùy ý ném bánh bao nhỏ ở trên giường rồi mặc kệ, mặc dù là uy hiếp Phong Lăng Hề, tạm thời không thể bóp chết nó. Thế nhưng đói bụng thêm một hai bữa, còn không đến mức sẽ chết.
Bất quá nàng cũng không dám dùng bạo lực đối xử với bánh bao nhỏ, thật sự là bánh bao nhỏ quá nhỏ, quá yếu đuối, sơ ý một chút cũng có thể đi đời nhà ma.
Nếu như bánh bao nhỏ chết rồi, đến lúc đó Phong Lăng Hề đã có thể khó đối phó. Thế nhưng, bánh bao nhỏ sẽ chịu khổ sao? Đáp án dĩ nhiên là sẽ không!
Đối phương rõ ràng đến có chuẩn bị, tất cả mười người này đều là cao thủ. Khởi Vân mặc dù võ công không tệ, thế nhưng là bởi vì phải che chở bánh bao nhỏ mà bó tay bó chân, cũng may Vân Tư Vũ có dự kiến trước để bạc băng ở lại.
Mười người tấn công xung quanh Khởi Vân, làm cho Khởi Vân có chút luống cuống tay chân, mắt thấy hắn có ra tay cũng không thể thoát. Một người trong đó đưa tay liền muốn đến cướp bánh bao nhỏ đi, chỉ là, nàng không ngờ tới trên người bánh bao nhỏ còn cất giấu một con rắn, bạc băng thò đầu ra, trực tiếp cắn một cái trên tay nàng.
Người kia cũng là người tàn nhẫn, mắt thấy không ổn dứt khoát vung kiếm chặt đứt toàn bộ cánh tay của mình, tức giận nhắc nhở đồng bọn: “Cẩn thận con rắn kia!”
Sắc mặt Khởi Vân có chút khó coi, bánh bao nhỏ nhỏ như thế, hắn có chút bận tâm một màn máu tanh này sẽ hù dọa đến nó. Cũng may, đám người kia sau khi đến bánh bao nhỏ ngược lại không khóc nữa, chỉ là trong mắt rưng rưng nước mắt, cắn ngón tay, tò mò nhìn bọn họ đánh nhau.
Dường như là nhìn ra Khởi Vân một lòng che chở bánh bao nhỏ, những người này vô cùng đê tiện ra chiêu về phía bánh bao nhỏ, làm cho Khởi Vân không thể không chật vật né tránh.
Bạc băng thấy tình thế không ổn, cũng không lại bị động chờ đợi, bằng không đợi đến khi Khởi Vân mất đi sức chiến đấu, một con rắn như nó chỉ sợ là không bảo vệ được bánh bao nhỏ. Vì vậy nó bắt đầu chủ động xuất kích, tìm được cơ hội liền cắn cho người ta một phát, chỉ trong chốc lát sau đã đả thương được vài người. Thế nhưng bởi vì những người này quá ác, cho nên trúng độc tử vong chỉ có hai người.
Sắc mặt Khởi Vân càng ngày càng nghiêm nghị, độc của bạc băng lợi hại bao nhiêu hắn vẫn còn có chút hiểu rõ. Nếu là người bình thường cho dù là tự mình hại mình cũng phải lập tức ngã xuống, mà những người này mặc dù cũng trúng độc. Nhưng còn có thể kiên trì giao đấu với hắn, có thể thấy nội lực của các nàng thật thâm hậu. Mặc dù những người này cuối cùng chỉ sợ cũng khó thoát khỏi cái chết, thế nhưng hiện tại lại là phiền toái rất lớn với hắn. Hắn biết rõ hắn kiên trì không được bao lâu, chỉ sợ đối phương còn không ngã xuống thì hắn đã ngã xuống rồi.
Bất đắc dĩ là, những người này ngay cả cơ hội phóng ra đạn tín hiệu cầu cứu cũng không cho hắn làm.
Mấy người kia cũng đã bị khơi dậy hung tính, ra tay càng thêm tàn nhẫn. Khởi Vân bị hoàn toàn vây lại, nhận hết áp chế, khắp nơi trên người đều là vết thương, lại thêm một đao hung ác chém xuống vào phía sau lưng của hắn. Hắn lại không thể trốn, bị mấy người vây quanh, hắn muốn trốn cũng chỉ có thể cố gắng hết sức nghiêng người, như vậy sẽ để bánh bao nhỏ lộ ra ngoài. Bánh bao nhỏ nhỏ như thế, cho dù chỉ là gió đao ác liệt kia cũng có thể sẽ tổn thương đến nó.
Bạc băng rất tức giận, độc của nó tuy rằng lợi hại, thế nhưng nó không có tứ chi, cuối cùng không sánh được với tốc độ quỷ dị của tiểu hồ ly kia. Lúc trước phối hợp với tiểu hồ ly, tiểu hồ ly phụ trách quấy nhiễu địch, nó phụ trách đánh lén, quả thật có thể nói là đánh đâu thắng đó. Thế nhưng hiện tại không có tiểu hồ ly, lực công kích của nó lại giảm bớt rất nhiều, cộng thêm nó còn muốn phòng ngừa bánh bao nhỏ bị người cướp đi. Cho nên giống như Khởi Vân, khắp nơi bị quản lý khống chế, bản lãnh của bản thân căn bản là không có cách hoàn toàn phát huy được.
Một mực những người này dưới độc của nó còn có thể kiên trì hơn nửa khắc* như vậy, tình thế đối với bọn họ mà nói vô cùng bất lợi.
(*1 khắc = 15 phút.)
Kỳ thật những người này có thể kiên cường mà chống lại độc bạc băng, không chỉ là bởi vì nội lực thâm hậu, hay là bởi vì các nàng đã sớm chuẩn bị, mà các nàng đã ăn giải độc đan vào. Vốn là bởi vì biết Vân Tư Vũ giỏi dùng độc, cho nên các nàng mới cẩn thận như vậy, nhưng không nghĩ cuối cùng đều dùng để chống lại độc bạc băng. Đan giải độc mặc dù không thể giải độc của bạc băng, nhưng có thể làm cho các nàng sống thêm hơn nửa khắc.
Bạc băng rất không cam tâm, tức giận kêu “tê tê...”, sau đó sẽ tiếp tục xuất kích, chặt chẽ cắn lên bả vai một người. Vị trí ở vai không thể so với tay chân, còn không chờ người kia phản ứng độc tố đã lan tràn ra, người kia ngã xuống đất ầm ầm.
Cùng lúc đó, Khởi Vân bị một đao chém trúng, lảo đảo thiếu chút nữa ngã nhào xuống đất. Một người duy nhất không bị bạc băng cắn bị thương nhân cơ hội cướp lấy bánh bao nhỏ trong tay hắn, xoay người liền chạy không chút nào ham chiến.
Bạc băng tức giận thăng cấp, “tê tê...” hai tiếng đi theo.
Thương thế của Khởi Vân quá nặng, đã không còn sức lực hành động, bởi vì mất máu quá nhiều, ý thức dần dần tan rã. Bất quá không chờ hắn ngất đi, Phong Lăng Hề đã tìm được hắn.
Bạc băng ngoại trừ kịch độc vô cùng ở ngoài, còn có thể cảnh báo, mắt thấy không phải là đối thủ, nó tự nhiên là muốn tìm giúp đỡ. Nó kêu “tê tê...” không phải là kêu chơi, nơi này cách phủ Nhàn vương không phải rất xa. Nó có thể cảnh báo ở trong phạm vi, chỉ là Phong Lăng Hề cuối cùng là chậm một bước.
Mà hiện tại bạc băng hiển nhiên đã đi theo người cướp bánh bao nhỏ đi thật xa, muốn thông qua cảnh báo của nó tìm kiếm bánh bao nhỏ là không thể.
Khởi Vân kiên trì nói cho Phong Lăng Hề biết chuyện đã xảy ra, mới hôn mê bất tỉnh. Sắc mặt Phong Lăng Hề có chút khó coi, Vân Tư Vũ vừa vặn rời đi chỉ sợ không phải là trùng hợp, mà những người này hiển nhiên là nhằm vào bánh bao nhỏ. Bánh bao nhỏ vừa ra đời không lâu tự nhiên không thể có kẻ thù gì, đối phương chỉ sợ là nhằm vào cô đến, không chỉ có là bánh bao nhỏ, cô còn lo lắng Vân Tư Vũ có thể cũng bị người khống chế lại hay không.
* * *
Mà Vân Tư Vũ lúc này đã đi theo Minh Thất tiến vào một cái sơn cốc nhỏ, trong sơn cốc cảnh sắc thật xinh đẹp, hương hoa tỏa khắp nơi. Một toà lầu gỗ đứng sừng sững với ở giữa sơn cốc, được trăm hoa vờn quanh, bên cạnh lầu gỗ một cây đại thụ sinh sống dạt dào, nơi này dường như một chút cũng không có bị phá hư.
Vân Tư Vũ không khỏi nhíu nhíu mày, đột nhiên nghe thấy tiếng Minh Thất vang lên ở bên tai: “Nơi này có vẻ đẹp của đệ khi nhớ lại, cho nên ta không có phá hư nó.”
Vân Tư Vũ trong lòng rùng mình, trong nháy mắt hiểu được, hắn là bị lừa!: “Sư phụ đâu?” Trong lòng hắn biết rõ ràng, Minh Thất dám mang hắn tới nơi này, như vậy sư phụ tất nhiên sẽ không ở chỗ đây.
Hắn không có hỏi Minh Thất tại sao làm như thế, có một số việc làm chính là làm, mặc kệ nguyên nhân vì sao, kết quả đều sẽ không có gì khác nhau.
Minh Thất lừa gạt hắn, hay là dùng an nguy của sư phụ hắn tôn kính nhất đến lừa gạt hắn. Bất kể như thế nào, về sau hắn cũng sẽ không lại tin tưởng nàng, hơn nữa nhìn dáng vẻ của Minh Thất hiển nhiên không phải chỉ muốn mời hắn tới làm khách đơn giản như vậy.
“Sư phụ ra ngoài chơi, trong thời gian ngắn là sẽ không trở về, đệ không cần hy vọng sư phụ tới cứu đệ.” Nói xong đưa ra một viên thuốc: “Ăn nó.”
Nàng rất hiểu rõ Vân Tư Vũ, muốn lặng lẽ bỏ thuốc cho hắn căn bản là không thể, nàng cũng sẽ không đi làm điều thừa.
Vân Tư Vũ cười mỉa nói: “Sư tỷ là dựa vào cái gì cho rằng ta sẽ ăn viên thuốc này?”
Hắn biết rõ đây không phải là thuốc độc gì, thế nhưng là có thể hoàn toàn ngăn cản nội lực của hắn, làm cho hắn toàn thân vô lực, cái gì cũng không làm được, hoàn toàn mất đi lực phản kháng bị người khống chế.
Minh Thất nhếch môi cười cười, vẻ mặt có chút cứng ngắc, phối hợp với ánh mắt lạnh như băng của nàng làm cho người cảm giác một loại quỷ dị khiếp sợ: “Dựa vào nó thì thế nào?”
Theo lời nói của nàng rơi xuống, một hắc y nhân ôm bánh bao nhỏ xuất hiện ở sau lưng nàng. Móng vuốt người kia còn đặt ở trên cổ nhỏ của bánh bao nhỏ, chỉ cần dùng sức một cái liền có thể cắt đứt cái cổ mềm mại của bánh bao nhỏ.
Mà bánh bao nhỏ còn không tự biết nguy hiểm của mình, nhìn thấy phụ thân nó rất vui vẻ, cười khanh khách vươn tay về phía Vân Tư Vũ, muốn cho phụ thân ôm.
Minh Thất nhìn bánh bao nhỏ, cứng đờ kéo kéo khóe môi, khích lệ nói: “Hài tử đáng yêu thật!” Thế nhưng ánh mắt lại chưa từng có âm u như trước nay.
Bánh bao nhỏ dường như cũng cảm thấy nguy hiểm, nụ cười nhỏ trên mặt thu vào, mím mím môi dường như là muốn khóc, nhưng sau khi nhìn mắt phụ thân, lại giật giật mũi nhịn xuống.
Nhìn thấy Minh Thất ra tay về phía bánh bao nhỏ, đáy mắt Vân Tư Vũ một mảnh sâu thẳm, tóc dài không gió mà bay, dưới chân vốn là hoa tươi đang nở ra tươi đẹp trong nháy mắt khô héo, giọng nói âm u lạnh lẽo làm cho lòng người trong nháy mắt kết băng, lạnh tới cực điểm: “Tỷ dám động nó thử xem.”
Minh Thất hơi thay đổi sắc mặt, tựa hồ là có chút kiêng kỵ hắn, thu tay về, lần nữa đưa viên thuốc kia cho hắn.
Vân Tư Vũ mím mím môi, mặt không hề cảm xúc nhận nó nuốt xuống, hết cách rồi, hắn không dám cầm mạnh nhỏ của bánh bao nhỏ đi đánh cược, vừa nãy trong nháy mắt kia, Minh Thất là thật sự muốn giết bánh bao nhỏ.
Minh Thất thấy hắn nuốt viên thuốc vào tựa hồ như yên lòng, nhìn ánh mắt của nàng là trước nay chưa từng có dịu dàng, vẻ mặt lại có chút dữ tợn: “Ta không muốn tổn thương đệ, nhưng là đệ tại sao phải gả cho Phong Lăng Hề? Còn sinh ra dã chủng* này cho nàng, ta không tốt sao? Ta và đệ ở bên nhau nhiều năm như vậy, đệ lại gả cho người khác, sao đệ lại phụ lòng ta? Người dám chạm vào đệ đều đáng chết, ta sẽ giết Phong Lăng Hề, sau đó chỉ còn lại hai người chúng ta, đệ có chịu không?” Tiếng nói chuyển một cái, vừa giận nói: “Đều do tên ngu xuẩn Hoàng Ngọc Quỳnh kia, nếu như không phải nàng ta đánh cỏ động rắn thì ta đã sớm giết Phong Lăng Hề, cũng sẽ không chờ đến dã chủng này sinh ra...”
(*Dã chủng: con hoang.)
Thân phận của Vân Tư Vũ với Minh Thất mà nói vẫn là bí mật, hắn sẽ tìm cơ hội đến sơn cốc chơi. Thế nhưng là nhiều lúc sư phụ đi tìm hắn, dạy võ công và độc thuật cho hắn; với Minh Thất mà nói, người sư đệ này có chút thần bí, mà nàng vẫn chờ đợi chính là Vân Tư Vũ đến sơn cốc chơi.
Sư phụ sủng ái Vân Tư Vũ, mà đối với nàng lại thờ ơ, sẽ thu nhận giúp đỡ nàng tất cả đều là xem ở trên phần cầu xin của Vân Tư Vũ. Bất quá nàng cũng không đố kị Vân Tư Vũ, dưới cái nhìn của nàng, Vân Tư Vũ đáng giá được tất cả mọi người yêu thương.
Về sau nàng rời khỏi sơn cốc, bất quá những lúc Vân Tư Vũ trở lại cũng trở về sơn cốc ngây ngốc một quãng thời gian. Sư phụ thấy Vân Tư Vũ cao hứng, cũng sẽ không quá mức cho nàng sắc mặt. Nàng cho rằng sẽ vẫn tiếp tục như vậy, nhưng là, nàng lại đột nhiên phát hiện, sư đệ của nàng lại thành Nhàn vương quân, hắn đã lập gia đình! Chuyện đó đối với nàng mà nói không khác nào sấm sét giữa trời quang. Sau khi khiếp sợ đau khổ, nàng quyết định cướp lại Vân Tư Vũ, nàng muốn Phong Lăng Hề chết!
Cho nên nàng tìm tới Võ vương, thuyết phục bà tạo phản. Kỳ thật tất cả đều chỉ vì giết chết Phong Lăng Hề nữ nhân vô liêm sỉ này dám làm bẩn sư đệ nhà nàng!
Mặc dù Hoàng Ngọc Quỳnh đánh cỏ động rắn, thế nhưng nàng vẫn không loạn chút nào, lợi dụng Võ vương chết đi cứu vãn sai lầm, có thể nói, Minh Thất xác thật là người tâm cơ thâm trầm.
Chỉ là ông trời tựa hồ không quá thiên vị nàng, vốn là chuyện Võ vương tạo phản vừa mới giải quyết xong; hẳn là lúc Phong Lăng Hề dễ dàng buông lỏng cảnh giác, nhưng là Phong Lăng Hề vẫn không ra khỏi phủ Nhàn vương. Nàng căn bản không thể tìm được cơ hội, cũng không thể dịch dung thành Phong Lăng Hề ra cửa, lại không nghĩ rằng còn chưa chờ nàng giải quyết Phong Lăng Hề thì nàng lại biết được Vân Tư Vũ sinh nhi tử cho Phong Lăng Hề. Vì vậy nàng tức giận, kế hoạch ban đầu cũng thay đổi, thậm chí không tiếc bại lộ bộ mặt thật của mình, có thể thấy được bánh bao nhỏ sinh ra xác thật kích thích nàng rất lớn.
Mà kết quả là, nàng thừa dịp Phong Lăng Hề thả lỏng cảnh giác, thành công lừa gạt được Vân Tư Vũ, bắt được bánh bao nhỏ. Thế nhưng vốn là muốn đối phó Phong Lăng Hề lại chẳng có chuyện gì.
Bất quá nàng đã nghĩ kỹ, nàng sẽ không làm tổn thương Vân Tư Vũ. Thế nhưng dùng dã chủng này vừa vặn đến uy hiếp Phong Lăng Hề, tốt nhất là cùng lúc giết chết Phong Lăng Hề và dã chủng này đi!
Vân Tư Vũ chưa bao giờ biết Minh Thất lại có chấp niệm với hắn như vậy. Minh Thất ở trước mặt hắn cho tới bây giờ chính là người trong lạnh lùng mang theo dịu dàng, nàng đối xử với hắn rất tốt. Thế nhưng chưa từng có hành vi gì vượt qua nó. Nhưng không nghĩ rằng nàng sẽ bởi vì hắn lập gia đình mà muốn giết Hề, hơn nữa còn giật dây cho Võ vương tạo phản, chẳng trách Hoàng Ngọc Quỳnh trúng độc của hắn lại nhanh chóng giải như vậy.
Minh Thất là người cực thông tuệ, mặc dù sư phụ không có cố ý dạy nàng độc thuật. Thế nhưng nàng cũng như mưa dầm thấm đất học được rất nhiều.
Vân Tư Vũ không nghĩ tới Minh Thất lại có tâm lý vặn vẹo như vậy, chẳng trách lúc trước mặc kệ hắn cầu xin sư phụ như thế nào, cuối cùng sư phụ cũng chỉ là bất đắc dĩ thu nhận giúp đỡ Minh Thất, làm thế nào cũng không chịu thừa nhận nàng là đồ đệ, cũng không chịu dạy nàng cái gì, thì ra là hắn nhìn lầm.
Không biết là bởi vì Minh Thất ẩn nấp quá tốt, đã lừa gạt con mắt của hắn, hay là bởi vì trước đây chưa có chuyện gì chạm tới ranh giới cuối cùng của nàng, cho nên nàng còn là một người tốt.
Vân Tư Vũ mặc dù tâm tư lưu chuyển, trên mặt lại không chút nào nhìn ra cái gì. Thế nhưng bánh bao nhỏ không có định lực của nó, đã hoàn toàn quên hết nguy hiểm lúc trước, vẫy vẫy móng vuốt nhỏ bày tỏ tức giận của mình, muốn đánh người xấu bắt nạt phụ thân.
Vân Tư Vũ nhíu nhíu mày, liếc nó một cái, bánh bao nhỏ có được trực giác nhạy bén, hiểu rõ phụ thân không thích nó làm như vậy, mím mím môi, ngoan ngoãn bất động.
Vân Tư Vũ thở phào nhẹ nhõm, hiểu rõ trong lòng Minh Thất nghĩ gì, hắn sợ bánh bao nhỏ xằng bậy làm loạn sẽ chọc não nàng, mà chính hắn cũng không dám dùng giọng nói dịu dàng lời nói nhỏ nhẹ nói với bánh bao nhỏ, rất sợ kích thích đến Minh Thất, cũng may bánh bao nhỏ nhà hắn rất thông minh.
Nghĩ tới đây, Nhàn vương quân đại nhân dứt khoát quên hiện tại có bao nhiêu nguy hiểm, trong lòng các loại kiêu ngạo, các loại hả hê.
Chỉ là chờ hắn sau khi phát hiện sức lực của mình còn không bằng những nam tử yếu ớt kia, đi hai bước đều muốn thở gấp ba cái, không khỏi đen mặt.
Cũng may hắn phát hiện bạc băng cũng đi theo bánh bao nhỏ đến, hơn nữa còn có tiểu hồ ly.
Sự chú ý của Minh Thất vẫn luôn ở trên người Vân Tư Vũ, căn bản không có chú ý tới tiểu hồ ly rập khuôn từng bước đi theo hắn, cũng không có phát hiện con tiểu hồ ly kia không biết lúc nào đã không thấy.
Có hai con sủng vật này ở đây, mặc dù Minh Thất ôm bánh bao nhỏ đơn độc đi không tiếng động, hắn cũng không lo lắng như vậy. Bạc băng và tiểu hồ ly cũng không phải người ngốc, tuyệt đối sẽ chăm sóc tốt cho bánh bao nhỏ.
Trên thực tế cũng xác thực như hắn suy nghĩ. Minh Thất tùy ý ném bánh bao nhỏ ở trên giường rồi mặc kệ, mặc dù là uy hiếp Phong Lăng Hề, tạm thời không thể bóp chết nó. Thế nhưng đói bụng thêm một hai bữa, còn không đến mức sẽ chết.
Bất quá nàng cũng không dám dùng bạo lực đối xử với bánh bao nhỏ, thật sự là bánh bao nhỏ quá nhỏ, quá yếu đuối, sơ ý một chút cũng có thể đi đời nhà ma.
Nếu như bánh bao nhỏ chết rồi, đến lúc đó Phong Lăng Hề đã có thể khó đối phó. Thế nhưng, bánh bao nhỏ sẽ chịu khổ sao? Đáp án dĩ nhiên là sẽ không!
Danh sách chương