Editor: demcodon
Phượng Linh Vân nhìn thấy Vân Tư Vũ và bánh bao nhỏ đi ra trước không khỏi cảm thấy nam nhân này thật sự là không hiểu quy củ, đã sớm nghe nói Nhàn vương điện hạ rất sủng ái Nhàn vương quân nhưng nếu như sủng ái đến mức tôn ti không phân biệt được tình hình thì nàng không khỏi coi thường Phong Lăng Hề thêm mấy phần.
Đang nghĩ ngợi thì Nhàn vương điện hạ rốt cục chậm rãi xuống xe ngựa lộ ra bộ mặt thật.
Phượng Linh Vân vừa nhìn thấy nàng ta thì sắc mặt thay đổi, nhưng Nhàn vương điện hạ lại giống như không nhìn thấy sắc mặt của nàng khó coi mà đưa tay ôm lấy bánh bao nhỏ, ôm Vân Tư Vũ đi về phía tòa cung điện nhỏ trước mặt có thể sẽ ở một thời gian ngắn.
Bánh bao nhỏ ôm cổ Phong Lăng Hề, nằm ở trên vai mẫu thân trừng đôi mắt ngập nước long lanh nhìn Phượng Linh Vân, con ngươi chuyển động vừa nhìn thì biết đang có ý đồ xấu gì đó. Sau đó đột nhiên nói: "Mẫu thân, người kia vẫn nhìn chằm chằm vào ngài, có phải là muốn trộm hà bao của ngài hay không?"
Phong Lăng Hề buồn cười vỗ vỗ cái mông nhỏ của nó: "Mẫu thân lại nghĩ là con vẫn ghi nhớ hà bao của mẫu thân thì đúng hơn?"
Bánh bao nhỏ hừ một tiếng, nó mới không phải ghi nhớ hà bao, nó là ghi nhớ bạc trong túi. Dọc theo đường đi bánh bao nhỏ đã tiến hóa thành một kẻ tham tiền nhỏ, bởi vì muốn thứ gì cũng cần dùng bạc mua.
Phong Lăng Hề hiện tại một chút cũng không có ý tìm Phượng Linh Vân gây phiền phức, hoàn toàn không thấy vị Thái nữ điện hạ này.
Bất quá bánh bao nhỏ rất vội vàng, thấy Phong Lăng Hề không phối hợp với nó như thế làm sao không mất hứng: "Mẫu thân, ngài làm sao lại ngốc như thế chứ, ngài ném hà bao vào trong ngực nàng rồi sau đó xem nàng là tên trộm nhỏ bắt lại thu thập là được rồi!"
Sắc mặt của Phượng Linh Vân biến thành màu đen, nàng đường đường là Thái nữ điện hạ lại đi trộm hà bao của người khác ư? Vân Tư Vũ nén cười đến gương mặt đỏ bừng, mà Phong Lăng Hề lại có cảm giác tự mình làm bậy thì không thể sống. Bánh bao nhỏ vội vàng muốn cùng Dạ Tinh tương thân tương ái, đối với những "người xấu" này tương đối vội vàng muốn trừ khử còn không biết sẽ nháo xảy ra chuyện gì, xem ra vẫn là phải để cho Dạ Tinh rảnh rỗi đến chơi cạnh bánh bao nhỏ mới được.
Cảnh Duyệt và Duẫn Thiểu Thiên cũng mang theo một đám người tiến vào cung điện, chuẩn bị thu xếp người xuống.
Phượng Linh Vân nhìn thấy Mộ Dung Cầm không khỏi mở miệng nói: "Nhàn vương điện hạ, Tướng quân Mộ Dung rời khỏi nước Phượng Thiên lâu như vậy nhất định có rất nhiều chuyện chờ nàng xử lý, không biết Nhàn vương điện hạ có thể để cho nàng về trước phủ Tướng quân hay không?"
Phong Lăng Hề cười nói: "Đây là ý của Nữ hoàng quý quốc?"
"Đúng."
"Vậy thì mời Nữ hoàng quý quốc tự mình tới nói, chuyện Tướng quân Mộ Dung bản vương vừa vặn cần bà cho một câu trả lời."
Sắc mặt của Phượng Linh Vân bắt đầu âm trầm, trầm giọng nói: "Nhàn vương điện hạ đừng quên đây là nước Phượng Thiên." Nàng ngược lại không chút nào nói ra ba chữ ‘Phượng Lăng Tịch’.
Phong Lăng Hề không nể mặt mũi chút nào: "Bản vương chính là đến nước Phượng Thiên lấy lại công đạo."
Cuối cùng bởi vì Phong Lăng Hề không nhường chút nào nên Phượng Linh Vân chỉ có thể phất tay áo mà đi. Mộ Dung Cầm và Âu Dương Lăng Ca vẫn bị giam lỏng, nhắc tới cũng buồn cười, rõ ràng đã trở lại đất nước của mình nhưng vẫn còn bị người nước khác giam lỏng.
Sắc mặt của Mộ Dung Cầm tự nhiên không dễ nhìn, chính xác mà nói dọc theo đường đi sắc mặt của nàng sẽ không có đẹp mắt qua, không có tức giận đã là lấy đại cục làm trọng.
Ngược lại Âu Dương Lăng Ca từ khi tiến vào kinh thành giống như biến thành người khác dịu dàng khéo léo. Mặc dù là không được tự do cũng không có một chút nào oán giận, hoàn toàn không giống như người trên đường khắp nơi tức hận kia.
Vân Tư Vũ không khỏi rất là kinh ngạc, biến hóa của người này không khỏi quá lớn đã làm cho hắn cảm giác được uy hiếp, biết diễn kịch không đáng sợ nhưng có thể diễn đến hoàn toàn mất đi bản thân mình thì có chút đáng sợ. Nếu như không phải hắn gặp qua dáng vẻ oán độc của Âu Dương Lăng Ca thì đối mặt với Âu Dương Lăng Ca hiện tại hắn chỉ sợ cũng sẽ không cảm thấy y không tốt.
Phong Lăng Hề cũng vẫn tính là bình tĩnh, cô có trí nhớ của Phượng Lăng Tịch, mà Âu Dương Lăng Ca trong trí nhớ của Phượng Lăng Tịch chính là dáng vẻ này.
Cô hiện tại hơi rõ ràng vì sao người trong trí nhớ của Phượng Lăng Tịch và người cô nhìn thấy có khác biệt lớn như vậy, xem ra Âu Dương Dĩnh đối với Âu Dương Lăng Ca ảnh hưởng thật không phải lớn một cách bình thường.
Lão Âu Dương Dĩnh gàn bướng như vậy nghĩ cũng biết là làm sao dạy dỗ ra Âu Dương Lăng Ca. Âu Dương Lăng Ca là nhi tử của Âu Dương Dĩnh nên hào phóng khéo léo, không thể đố kỵ oán giận, không thể nham hiểm tàn nhẫn, muốn nói bà dạy Âu Dương Lăng Ca chính trực cũng không sai, chỉ là hiển nhiên không thành công. Kết quả cuối cùng lại làm cho Âu Dương Lăng Ca sợ hãi bà, tiến tới ẩn nấp tất cả cảm xúc không nên có của bản thân, đè nén chính mình.
Phượng Lăng Tịch mặc dù một lòng yêu thích Âu Dương Lăng Ca nhưng nam nữ khác biệt. Trên thực tế cơ hội thật sự gặp mặt cũng không nhiều, nàng có lẽ cũng không chính thức biết được Âu Dương Lăng Ca là người như thế nào, cũng có lẽ nàng nhìn ra hắn đè nén mới càng thêm đau lòng hắn. Rốt cuộc là như thế nào thì Phong Lăng Hề cũng không biết được, cô thừa kế trí nhớ của Phượng Lăng Tịch nhưng không có thừa kế tình cảm của nàng.
Giống như thấy được vô số hình ảnh nhưng lại không có cách nào biết suy nghĩ của người trong bức họa, chỉ có thể tự mình từ những hình ảnh kia phân tích ra một vài thứ mà thôi.
* * *
Tiếp đón sứ thần đều không thể tránh cử hành yến tiệc tẩy trần, chỉ là Phong Lăng Hề lần này vốn là mang theo khiêu khích đến. Phượng Tê chiêu đãi chỉ sợ cũng phải tràn ngập mùi thuốc súng.
Yến tiệc không ra yến tiệc nhưng cô lại muốn đi, không chỉ có như vậy còn mang cả người nhà tới.
Yến hội tẻ nhạt nên thỉnh thoảng đùa giỡn với phu lang và nhi tử mới thú vị chứ!
Đương nhiên nguyên nhân căn bản nhất vẫn là Dạ Tinh vội vàng làm chuẩn bị không rảnh bảo vệ bánh bao nhỏ. Nhàn vương điện hạ không thể làm gì khác hơn là tự mình mang theo bên người. Lúc Dạ Tinh đi ngược lại đã lặp lại ba lần phải bảo vệ tốt bánh bao nhỏ, đối với Dạ Tinh mà nói từ trước tới nay chưa từng có lải nhải như vậy. Phong Lăng Hề không khỏi nghĩ: ‘nếu như Dạ Tinh trở về nhìn thấy bánh bao nhỏ tổn thương một chút da có thể muốn lột da cô hay không đây?’
Ai... tình yêu cuồng nhiệt bên trong cái bóng thật sự là quá không đáng yêu, trước đó cố gắng hết chức trách thôi!
Vân Tư Vũ mang bạc băng nhét vào bên trong áo nhỏ của bánh bao, sau đó học những quý phu danh môn kia ôm sủng vật, con sủng vật tự nhiên do tiểu hồ ly đóng vai. Kết quả tiểu hồ ly không ngừng đâm tới đâm lui vào trong ngực của hắn.
Nghiên cứu nguyên nhân, thèm ăn đây!
Vân Tư Vũ chuẩn bị đầy đủ trên người tự nhiên khắp nơi là độc, tiểu hồ ly ngửi thấy mùi vị kia thì đã chảy nước miếng, nơi nào ngồi yên được chứ?
Mặc kệ trách nhiệm tại ai nhưng tiểu hồ ly mê đắm đâm tới đâm lui ở trong ngực Vân Tư Vũ cũng làm cho Nhàn vương điện hạ rất khó chịu. Vì vậy trực tiếp bắt lấy tiểu hồ ly ném ra ngoài ôm lấy Vân Tư Vũ hôn một cái. Sau đó giúp hắn chỉnh lại y phục chung quang bị lộn xộn lại, lúc này mới ôm hắn rời đi an ủi: "Không cần khẩn trương như vậy, Cảnh Duyệt và Duẫn Thiểu Thiên cũng không phải ngồi không; lại nói còn có nhiều ám vệ tới như vậy."
Vân Tư Vũ gật đầu một cái, hắn cũng biết không cần khẩn trương như vậy, chỉ bất quá nghĩ đến bánh bao nhỏ không có chút sức nào đánh trả, tùy tiện một người trưởng thành cũng có thể bóp chết nó thì hắn không khỏi không bắt đầu cẩn thận.
Bánh bao nhỏ chớp mắt, ngoan ngoãn đáng yêu không có chút nào làm ầm ĩ, thấy Vân Tư Vũ nghiêm túc như vậy không khỏi duỗi ra móng vuốt nhỏ vỗ vỗ đầu của phụ thân: "Phụ thân không sợ, chúng ta sẽ đánh ngã tất cả người xấu."
Nghiêm túc trên mặt của Vân Tư Vũ trong nháy mắt lại không kềm được, động tác này của bánh bao nhỏ hiển nhiên là học từ Phong Lăng Hề, bất quá có nhi tử nào vỗ đầu phụ thân như thế chứ?
Phong Lăng Hề cũng đưa tay vuốt vuốt tóc của hắn cười nói: "Dầu gì còn có ta đây!"
Vân Tư Vũ nhào tới quay về một lớn một nhỏ bẹp một cái, sau đó dũng cảm vung tay lên: "Xuất phát!"
Tiểu hồ ly oan ức theo sau, rập khuôn từng bước đi ở bên cạnh Vân Tư Vũ, trong lòng nghĩ: ‘nó vì sao lại muốn lớn như vậy chứ? Làm hại còn phải tự mình đi.’
Ở xa tới là khách, hơn nữa thân phận của Phong Lăng Hề vẫn còn đang ở đó. Mặc dù nước Phượng Thiên không muốn gặp nàng cũng không thể mất lễ nghi. Cho nên Thái nữ điện hạ tự mình đến dẫn Nhàn vương điện hạ đi tham gia yến hội.
Phượng Linh Vân mang theo cả nhà này đi vào cung điện yến hội, trong điện nháy mắt yên tĩnh lại sau đó rất nhanh lại vang lên tiếng bàn luận nhỏ, không ngừng có người tỉ mỉ quan sát Phong Lăng Hề. Loại chiến trận này đối với Phong Lăng Hề không có ảnh hưởng gì, bánh bao nhỏ cũng lớn gan một chút không có bị làm sợ. Vân Tư Vũ chỉ là đánh giá người trong điện, dường như muốn tìm ra ai sẽ bất lợi với bánh bao nhỏ.
Không thể trách hắn quá khẩn trương, mục đích Phong Lăng Hề lần này đến cũng đủ để cho tất cả mọi người nước Phượng Thiên nhìn nàng không hợp mắt, cộng thêm vào nàng lại một chút cũng không nể mặt mũi Phượng Linh Vân. Thủ hạ của Thái nữ điện hạ tất nhiên có không ít người theo, có thể tưởng tượng được có bao nhiêu người muốn đối phó nàng. Nhưng Phong Lăng Hề lại khó đối phó, khó tránh khỏi sẽ có người muốn tìm quả hồng mềm bóp, dạy dỗ cho nàng một trận.
Nếu như có người nhìn chằm chằm hắn, hắn ngược lại không sợ. Nhưng bánh bao lại nhỏ vậy thì đúng là quả mềm đến không thể lại mềm hơn quả hồng, không thể không bóp ư!
Phong Lăng Hề được Phượng Linh Vân nhiệt tình mang tới chỗ ngồi đầu tiên bên phải ngồi xuống. Trong điện tiếng bàn luận ong ong vẫn liên tục, Vân Tư Vũ mơ hồ nghe thấy vài từ như “Tam Hoàng nữ, hung tàn, hãm hại trung lương”. Hiển nhiên Phong Lăng Hề làm cho người nghĩ đến Tam Hoàng nữ lúc trước, nhưng nhìn những ánh mắt do dự kia hiển nhiên không thể xác định vị Nhàn vương điện hạ tôn quý của nước Hoàng Vũ này có phải chính là Tam Hoàng nữ của bọn họ hay không.
Phong Lăng Hề mắt điếc tai ngơ kiếm thức ăn gì bánh bao nhỏ có thể ăn đút cho nó, vẫn không quên nhét một ít vào trong miệng Vân Tư Vũ.
Phần thái độ này trong mắt không có người ngược lại để cho những đại thần kia cảm thấy rất giống với Tam Hoàng nữ.
Đột nhiên cảm giác được một tầm mắt quá mức đâm vào người Phong Lăng Hề không khỏi ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy Thừa tướng đại nhân Âu Dương Dĩnh đang đi vào trong điện.
Phong Lăng Hề không khỏi cười nói: "Xem ra trọng lượng của bản vương không đủ cho nên Thừa tướng Âu Dương mới lại khoan thai đến trễ như thế."
Địa vị của Phong Lăng Hề ở nước Hoàng Vũ không thua kém gì Hoàng Vũ Mặc, lẽ ra đến nước Phượng Thiên cho dù những đại thần này không tôn kính nàng nhưng trên lễ nghi cũng không thể so với bà còn tới trễ.
Phong Lăng Hề mặc dù không thèm để ý những thứ này nhưng lần này cô đến chủ yếu gây phiền phức!
Âu Dương Dĩnh hừ mỉa một tiếng, nghiêm mặt, trầm giọng nói: "Tam Hoàng nữ, nhi tử của ta không thể nào gả đưa cho ngài, ngài vẫn là nhanh chết tâm thả hắn về nhà đi."
Tất cả mọi người đang suy đoán thân phận của Phong Lăng Hề không nghĩ tới Âu Dương Dĩnh lại trực tiếp nói ra như thế. Liên quan đến ân oán giữa Tam Hoàng nữ Phượng Lăng Tịch và Thừa tướng Âu Dương Dĩnh, ngoại trừ những quan chức mới nhậm chức hai năm gần đây thì những người khác hầu như đều biết một ít. Lúc này ngược lại đều yên tĩnh lại xem cuộc vui.
Vân Tư Vũ liếc nhìn Âu Dương Dĩnh một chút trong lòng hừ mỉa. Nhi tử của ngươi ngược lại muốn gả nhưng mà gả không được!
Bánh bao nhỏ ngước đầu để cho Vân Tư Vũ lau miệng giúp nó, ăn uống no đủ nên tinh thần vô cùng phấn chấn, ngồi ở trên đùi Phong Lăng Hề phất phất cánh tay, vẫy vẫy chân, há miệng hỏi: "Mẫu thân, lão thái bà này là ai? Tại sao lại hung dữ như vậy?"
Phượng Linh Vân nhìn thấy Vân Tư Vũ và bánh bao nhỏ đi ra trước không khỏi cảm thấy nam nhân này thật sự là không hiểu quy củ, đã sớm nghe nói Nhàn vương điện hạ rất sủng ái Nhàn vương quân nhưng nếu như sủng ái đến mức tôn ti không phân biệt được tình hình thì nàng không khỏi coi thường Phong Lăng Hề thêm mấy phần.
Đang nghĩ ngợi thì Nhàn vương điện hạ rốt cục chậm rãi xuống xe ngựa lộ ra bộ mặt thật.
Phượng Linh Vân vừa nhìn thấy nàng ta thì sắc mặt thay đổi, nhưng Nhàn vương điện hạ lại giống như không nhìn thấy sắc mặt của nàng khó coi mà đưa tay ôm lấy bánh bao nhỏ, ôm Vân Tư Vũ đi về phía tòa cung điện nhỏ trước mặt có thể sẽ ở một thời gian ngắn.
Bánh bao nhỏ ôm cổ Phong Lăng Hề, nằm ở trên vai mẫu thân trừng đôi mắt ngập nước long lanh nhìn Phượng Linh Vân, con ngươi chuyển động vừa nhìn thì biết đang có ý đồ xấu gì đó. Sau đó đột nhiên nói: "Mẫu thân, người kia vẫn nhìn chằm chằm vào ngài, có phải là muốn trộm hà bao của ngài hay không?"
Phong Lăng Hề buồn cười vỗ vỗ cái mông nhỏ của nó: "Mẫu thân lại nghĩ là con vẫn ghi nhớ hà bao của mẫu thân thì đúng hơn?"
Bánh bao nhỏ hừ một tiếng, nó mới không phải ghi nhớ hà bao, nó là ghi nhớ bạc trong túi. Dọc theo đường đi bánh bao nhỏ đã tiến hóa thành một kẻ tham tiền nhỏ, bởi vì muốn thứ gì cũng cần dùng bạc mua.
Phong Lăng Hề hiện tại một chút cũng không có ý tìm Phượng Linh Vân gây phiền phức, hoàn toàn không thấy vị Thái nữ điện hạ này.
Bất quá bánh bao nhỏ rất vội vàng, thấy Phong Lăng Hề không phối hợp với nó như thế làm sao không mất hứng: "Mẫu thân, ngài làm sao lại ngốc như thế chứ, ngài ném hà bao vào trong ngực nàng rồi sau đó xem nàng là tên trộm nhỏ bắt lại thu thập là được rồi!"
Sắc mặt của Phượng Linh Vân biến thành màu đen, nàng đường đường là Thái nữ điện hạ lại đi trộm hà bao của người khác ư? Vân Tư Vũ nén cười đến gương mặt đỏ bừng, mà Phong Lăng Hề lại có cảm giác tự mình làm bậy thì không thể sống. Bánh bao nhỏ vội vàng muốn cùng Dạ Tinh tương thân tương ái, đối với những "người xấu" này tương đối vội vàng muốn trừ khử còn không biết sẽ nháo xảy ra chuyện gì, xem ra vẫn là phải để cho Dạ Tinh rảnh rỗi đến chơi cạnh bánh bao nhỏ mới được.
Cảnh Duyệt và Duẫn Thiểu Thiên cũng mang theo một đám người tiến vào cung điện, chuẩn bị thu xếp người xuống.
Phượng Linh Vân nhìn thấy Mộ Dung Cầm không khỏi mở miệng nói: "Nhàn vương điện hạ, Tướng quân Mộ Dung rời khỏi nước Phượng Thiên lâu như vậy nhất định có rất nhiều chuyện chờ nàng xử lý, không biết Nhàn vương điện hạ có thể để cho nàng về trước phủ Tướng quân hay không?"
Phong Lăng Hề cười nói: "Đây là ý của Nữ hoàng quý quốc?"
"Đúng."
"Vậy thì mời Nữ hoàng quý quốc tự mình tới nói, chuyện Tướng quân Mộ Dung bản vương vừa vặn cần bà cho một câu trả lời."
Sắc mặt của Phượng Linh Vân bắt đầu âm trầm, trầm giọng nói: "Nhàn vương điện hạ đừng quên đây là nước Phượng Thiên." Nàng ngược lại không chút nào nói ra ba chữ ‘Phượng Lăng Tịch’.
Phong Lăng Hề không nể mặt mũi chút nào: "Bản vương chính là đến nước Phượng Thiên lấy lại công đạo."
Cuối cùng bởi vì Phong Lăng Hề không nhường chút nào nên Phượng Linh Vân chỉ có thể phất tay áo mà đi. Mộ Dung Cầm và Âu Dương Lăng Ca vẫn bị giam lỏng, nhắc tới cũng buồn cười, rõ ràng đã trở lại đất nước của mình nhưng vẫn còn bị người nước khác giam lỏng.
Sắc mặt của Mộ Dung Cầm tự nhiên không dễ nhìn, chính xác mà nói dọc theo đường đi sắc mặt của nàng sẽ không có đẹp mắt qua, không có tức giận đã là lấy đại cục làm trọng.
Ngược lại Âu Dương Lăng Ca từ khi tiến vào kinh thành giống như biến thành người khác dịu dàng khéo léo. Mặc dù là không được tự do cũng không có một chút nào oán giận, hoàn toàn không giống như người trên đường khắp nơi tức hận kia.
Vân Tư Vũ không khỏi rất là kinh ngạc, biến hóa của người này không khỏi quá lớn đã làm cho hắn cảm giác được uy hiếp, biết diễn kịch không đáng sợ nhưng có thể diễn đến hoàn toàn mất đi bản thân mình thì có chút đáng sợ. Nếu như không phải hắn gặp qua dáng vẻ oán độc của Âu Dương Lăng Ca thì đối mặt với Âu Dương Lăng Ca hiện tại hắn chỉ sợ cũng sẽ không cảm thấy y không tốt.
Phong Lăng Hề cũng vẫn tính là bình tĩnh, cô có trí nhớ của Phượng Lăng Tịch, mà Âu Dương Lăng Ca trong trí nhớ của Phượng Lăng Tịch chính là dáng vẻ này.
Cô hiện tại hơi rõ ràng vì sao người trong trí nhớ của Phượng Lăng Tịch và người cô nhìn thấy có khác biệt lớn như vậy, xem ra Âu Dương Dĩnh đối với Âu Dương Lăng Ca ảnh hưởng thật không phải lớn một cách bình thường.
Lão Âu Dương Dĩnh gàn bướng như vậy nghĩ cũng biết là làm sao dạy dỗ ra Âu Dương Lăng Ca. Âu Dương Lăng Ca là nhi tử của Âu Dương Dĩnh nên hào phóng khéo léo, không thể đố kỵ oán giận, không thể nham hiểm tàn nhẫn, muốn nói bà dạy Âu Dương Lăng Ca chính trực cũng không sai, chỉ là hiển nhiên không thành công. Kết quả cuối cùng lại làm cho Âu Dương Lăng Ca sợ hãi bà, tiến tới ẩn nấp tất cả cảm xúc không nên có của bản thân, đè nén chính mình.
Phượng Lăng Tịch mặc dù một lòng yêu thích Âu Dương Lăng Ca nhưng nam nữ khác biệt. Trên thực tế cơ hội thật sự gặp mặt cũng không nhiều, nàng có lẽ cũng không chính thức biết được Âu Dương Lăng Ca là người như thế nào, cũng có lẽ nàng nhìn ra hắn đè nén mới càng thêm đau lòng hắn. Rốt cuộc là như thế nào thì Phong Lăng Hề cũng không biết được, cô thừa kế trí nhớ của Phượng Lăng Tịch nhưng không có thừa kế tình cảm của nàng.
Giống như thấy được vô số hình ảnh nhưng lại không có cách nào biết suy nghĩ của người trong bức họa, chỉ có thể tự mình từ những hình ảnh kia phân tích ra một vài thứ mà thôi.
* * *
Tiếp đón sứ thần đều không thể tránh cử hành yến tiệc tẩy trần, chỉ là Phong Lăng Hề lần này vốn là mang theo khiêu khích đến. Phượng Tê chiêu đãi chỉ sợ cũng phải tràn ngập mùi thuốc súng.
Yến tiệc không ra yến tiệc nhưng cô lại muốn đi, không chỉ có như vậy còn mang cả người nhà tới.
Yến hội tẻ nhạt nên thỉnh thoảng đùa giỡn với phu lang và nhi tử mới thú vị chứ!
Đương nhiên nguyên nhân căn bản nhất vẫn là Dạ Tinh vội vàng làm chuẩn bị không rảnh bảo vệ bánh bao nhỏ. Nhàn vương điện hạ không thể làm gì khác hơn là tự mình mang theo bên người. Lúc Dạ Tinh đi ngược lại đã lặp lại ba lần phải bảo vệ tốt bánh bao nhỏ, đối với Dạ Tinh mà nói từ trước tới nay chưa từng có lải nhải như vậy. Phong Lăng Hề không khỏi nghĩ: ‘nếu như Dạ Tinh trở về nhìn thấy bánh bao nhỏ tổn thương một chút da có thể muốn lột da cô hay không đây?’
Ai... tình yêu cuồng nhiệt bên trong cái bóng thật sự là quá không đáng yêu, trước đó cố gắng hết chức trách thôi!
Vân Tư Vũ mang bạc băng nhét vào bên trong áo nhỏ của bánh bao, sau đó học những quý phu danh môn kia ôm sủng vật, con sủng vật tự nhiên do tiểu hồ ly đóng vai. Kết quả tiểu hồ ly không ngừng đâm tới đâm lui vào trong ngực của hắn.
Nghiên cứu nguyên nhân, thèm ăn đây!
Vân Tư Vũ chuẩn bị đầy đủ trên người tự nhiên khắp nơi là độc, tiểu hồ ly ngửi thấy mùi vị kia thì đã chảy nước miếng, nơi nào ngồi yên được chứ?
Mặc kệ trách nhiệm tại ai nhưng tiểu hồ ly mê đắm đâm tới đâm lui ở trong ngực Vân Tư Vũ cũng làm cho Nhàn vương điện hạ rất khó chịu. Vì vậy trực tiếp bắt lấy tiểu hồ ly ném ra ngoài ôm lấy Vân Tư Vũ hôn một cái. Sau đó giúp hắn chỉnh lại y phục chung quang bị lộn xộn lại, lúc này mới ôm hắn rời đi an ủi: "Không cần khẩn trương như vậy, Cảnh Duyệt và Duẫn Thiểu Thiên cũng không phải ngồi không; lại nói còn có nhiều ám vệ tới như vậy."
Vân Tư Vũ gật đầu một cái, hắn cũng biết không cần khẩn trương như vậy, chỉ bất quá nghĩ đến bánh bao nhỏ không có chút sức nào đánh trả, tùy tiện một người trưởng thành cũng có thể bóp chết nó thì hắn không khỏi không bắt đầu cẩn thận.
Bánh bao nhỏ chớp mắt, ngoan ngoãn đáng yêu không có chút nào làm ầm ĩ, thấy Vân Tư Vũ nghiêm túc như vậy không khỏi duỗi ra móng vuốt nhỏ vỗ vỗ đầu của phụ thân: "Phụ thân không sợ, chúng ta sẽ đánh ngã tất cả người xấu."
Nghiêm túc trên mặt của Vân Tư Vũ trong nháy mắt lại không kềm được, động tác này của bánh bao nhỏ hiển nhiên là học từ Phong Lăng Hề, bất quá có nhi tử nào vỗ đầu phụ thân như thế chứ?
Phong Lăng Hề cũng đưa tay vuốt vuốt tóc của hắn cười nói: "Dầu gì còn có ta đây!"
Vân Tư Vũ nhào tới quay về một lớn một nhỏ bẹp một cái, sau đó dũng cảm vung tay lên: "Xuất phát!"
Tiểu hồ ly oan ức theo sau, rập khuôn từng bước đi ở bên cạnh Vân Tư Vũ, trong lòng nghĩ: ‘nó vì sao lại muốn lớn như vậy chứ? Làm hại còn phải tự mình đi.’
Ở xa tới là khách, hơn nữa thân phận của Phong Lăng Hề vẫn còn đang ở đó. Mặc dù nước Phượng Thiên không muốn gặp nàng cũng không thể mất lễ nghi. Cho nên Thái nữ điện hạ tự mình đến dẫn Nhàn vương điện hạ đi tham gia yến hội.
Phượng Linh Vân mang theo cả nhà này đi vào cung điện yến hội, trong điện nháy mắt yên tĩnh lại sau đó rất nhanh lại vang lên tiếng bàn luận nhỏ, không ngừng có người tỉ mỉ quan sát Phong Lăng Hề. Loại chiến trận này đối với Phong Lăng Hề không có ảnh hưởng gì, bánh bao nhỏ cũng lớn gan một chút không có bị làm sợ. Vân Tư Vũ chỉ là đánh giá người trong điện, dường như muốn tìm ra ai sẽ bất lợi với bánh bao nhỏ.
Không thể trách hắn quá khẩn trương, mục đích Phong Lăng Hề lần này đến cũng đủ để cho tất cả mọi người nước Phượng Thiên nhìn nàng không hợp mắt, cộng thêm vào nàng lại một chút cũng không nể mặt mũi Phượng Linh Vân. Thủ hạ của Thái nữ điện hạ tất nhiên có không ít người theo, có thể tưởng tượng được có bao nhiêu người muốn đối phó nàng. Nhưng Phong Lăng Hề lại khó đối phó, khó tránh khỏi sẽ có người muốn tìm quả hồng mềm bóp, dạy dỗ cho nàng một trận.
Nếu như có người nhìn chằm chằm hắn, hắn ngược lại không sợ. Nhưng bánh bao lại nhỏ vậy thì đúng là quả mềm đến không thể lại mềm hơn quả hồng, không thể không bóp ư!
Phong Lăng Hề được Phượng Linh Vân nhiệt tình mang tới chỗ ngồi đầu tiên bên phải ngồi xuống. Trong điện tiếng bàn luận ong ong vẫn liên tục, Vân Tư Vũ mơ hồ nghe thấy vài từ như “Tam Hoàng nữ, hung tàn, hãm hại trung lương”. Hiển nhiên Phong Lăng Hề làm cho người nghĩ đến Tam Hoàng nữ lúc trước, nhưng nhìn những ánh mắt do dự kia hiển nhiên không thể xác định vị Nhàn vương điện hạ tôn quý của nước Hoàng Vũ này có phải chính là Tam Hoàng nữ của bọn họ hay không.
Phong Lăng Hề mắt điếc tai ngơ kiếm thức ăn gì bánh bao nhỏ có thể ăn đút cho nó, vẫn không quên nhét một ít vào trong miệng Vân Tư Vũ.
Phần thái độ này trong mắt không có người ngược lại để cho những đại thần kia cảm thấy rất giống với Tam Hoàng nữ.
Đột nhiên cảm giác được một tầm mắt quá mức đâm vào người Phong Lăng Hề không khỏi ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy Thừa tướng đại nhân Âu Dương Dĩnh đang đi vào trong điện.
Phong Lăng Hề không khỏi cười nói: "Xem ra trọng lượng của bản vương không đủ cho nên Thừa tướng Âu Dương mới lại khoan thai đến trễ như thế."
Địa vị của Phong Lăng Hề ở nước Hoàng Vũ không thua kém gì Hoàng Vũ Mặc, lẽ ra đến nước Phượng Thiên cho dù những đại thần này không tôn kính nàng nhưng trên lễ nghi cũng không thể so với bà còn tới trễ.
Phong Lăng Hề mặc dù không thèm để ý những thứ này nhưng lần này cô đến chủ yếu gây phiền phức!
Âu Dương Dĩnh hừ mỉa một tiếng, nghiêm mặt, trầm giọng nói: "Tam Hoàng nữ, nhi tử của ta không thể nào gả đưa cho ngài, ngài vẫn là nhanh chết tâm thả hắn về nhà đi."
Tất cả mọi người đang suy đoán thân phận của Phong Lăng Hề không nghĩ tới Âu Dương Dĩnh lại trực tiếp nói ra như thế. Liên quan đến ân oán giữa Tam Hoàng nữ Phượng Lăng Tịch và Thừa tướng Âu Dương Dĩnh, ngoại trừ những quan chức mới nhậm chức hai năm gần đây thì những người khác hầu như đều biết một ít. Lúc này ngược lại đều yên tĩnh lại xem cuộc vui.
Vân Tư Vũ liếc nhìn Âu Dương Dĩnh một chút trong lòng hừ mỉa. Nhi tử của ngươi ngược lại muốn gả nhưng mà gả không được!
Bánh bao nhỏ ngước đầu để cho Vân Tư Vũ lau miệng giúp nó, ăn uống no đủ nên tinh thần vô cùng phấn chấn, ngồi ở trên đùi Phong Lăng Hề phất phất cánh tay, vẫy vẫy chân, há miệng hỏi: "Mẫu thân, lão thái bà này là ai? Tại sao lại hung dữ như vậy?"
Danh sách chương