Hoàng Vũ Mặc đi tới đỡ Hoàng Ngọc Ngạn đứng dậy, Hoàng Ngọc Ngạn nắm lấy tay nàng giống như nắm lấy nhánh cỏ cứu mạng lần nữa oa oa khóc lớn: "Hoàng tỷ... đệ muốn về cung... đệ không muốn ở lại đây... đệ muốn về cung..."
Hoàng Vũ Mặc cởi áo khoác của mình phủ thêm cho hắn che khuất da thịt lộ ra, làm dịu xong một phen mới để cho Hoàng Ngọc Ngạn tỉnh táo lại. Bất quá ngay cả nhìn cũng không dám nhìn Phong Lăng Hề một cái.
Phong Lăng Hề làm cho hắn đầy đủ cảm nhận được mình nhỏ bé, ám vệ không bảo vệ được hắn, Hoàng tỷ cũng không bảo vệ được hắn, loại hoảng sợ tuyệt vọng không hề có chút sức chống đỡ chỉ có thể mặc cho người bắt nạt, tin tưởng cả đời này của hắn cũng không quên được.
Hiện tại hắn chỉ muốn về cung, trở lại nơi sống từ nhỏ đến lớn kia mới có thể làm cho hắn có một tia cảm giác an toàn, nơi đó có Đại Hoàng tỷ, có Phụ hậu.
Bánh bao nhỏ nhìn Hoàng Vũ Mặc và Hoàng Ngọc Ngạn bĩu môi nhỏ hừ nói: "Người xấu rồi cũng có người khác trừng trị!"
Hoàng Vũ Mặc cười khổ, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Mẫu thân cháu mới là người xấu chứ?"
Ai biết bánh bao nhỏ thính tai nghe được nàng nói thầm một câu lập tức lại xù lông: "Mẫu thân là người tốt, mẫu thân sẽ bảo vệ ta, người xấu muốn đánh ta!"
Hoàng Vũ Mặc nhìn dáng vẻ của bánh bao nhỏ tức giận, cuối cùng cũng coi như là hiểu rõ lần này Hoàng Ngọc Ngạn lại làm sao trêu chọc đến Phong Lăng Hề.
"Sơ Tuyết..." Hoàng Vũ Mặc cũng rất khó khăn, vừa là thương yêu đệ đệ, vừa lại là vô cùng yêu thích bánh bao nhỏ.
Hoàng Ngọc Ngạn làm sai nàng cũng không thể thật sự nhẫn tâm nhìn hắn đi chết. Hiện tại Hoàng Ngọc Ngạn chịu đả kích lớn như vậy nàng không đành lòng lại trách cứ hắn, nhưng nàng lại không nhịn được đau lòng cho bánh bao nhỏ vô tội. Mặc kệ giữa người lớn như thế nào hài tử nhỏ như thế đều là đúng. Mặc dù bánh bao nhỏ thông minh hơn người, cũng không thể lý giải những cong cong queo quẹo giữa người lớn.
Bánh bao nhỏ hừ một tiếng, quay đầu.
Vẻ mặt của Hoàng Vũ Mặc đau khổ rất là bất đắc dĩ, thấy bánh bao nhỏ quyết tâm không để ý tới nàng nên chỉ có thể trước tiên mang Hoàng Ngọc Ngạn đi nghỉ ngơi.
Minh Tuyên yên lặng đứng lên lảo đảo theo sát, phỏng đoán về sau cũng không dám lại quơ tay múa chân với Phong Lăng Hề.
Còn lại thị vệ đáng thương chưa thỏa mãn dục vọng nằm ở nơi đó không ai để ý tới. Mặc dù đột nhiên không còn khí lực nhưng dược tính của xuân dược vẫn còn đó.
Cho nên đây mới là xuân dược tà ác chỗ Duẫn Thiểu Thiên.
Vốn cho là Hoàng Ngọc Ngạn mặc dù bị hù dọa không nhẹ nhưng chỉ cần nghỉ ngơi một chút thì không sao. Thế nhưng hiển nhiên Ninh vương điện hạ đã đánh giá cao năng lực chịu đựng của Hoàng tử Ngọc Ngạn.
Hoàng Ngọc Ngạn kiên trì ầm ĩ muốn về cung còn kiên trì muốn cho Hoàng Vũ Mặc đưa hắn về cung.
Hoàng Vũ Mặc rất là khó xử, Hoàng Ngọc Ngạn bị hoảng sợ trình độ nằm ngoài dự liệu của nàng, ngay cả mắt cũng không dám nhắm lại một chút, để cho hắn tiếp tục ở lại chỗ này xác thực không phải biện pháp. Thế nhưng muốn cho nàng tự mình đưa trở về thì nàng lại lo lắng Mộ Dung Cầm.
Mộ Dung Cầm bây giờ nhìn ra vẫn coi như thành thật nhưng một khi có cơ hội tuyệt đối sẽ gây ra chuyện lớn.
Cũng may bây giờ rời kinh thành cũng không xa, cố gắng càng nhanh càng tốt một ngày thì đến. Hoàng Vũ Mặc chỉ có thể trước tiên dùng bồ câu đưa tin để cho Hoàng Vũ Hiên tìm người thay nàng.
Hoàng cung xưa nay đều không sạch sẽ nhưng Hoàng Ngọc Ngạn cho tới nay lại được bảo vệ rất khá, chưa từng thấy chuyện đen tối thật sự, cũng chưa từng có trải qua cái gì cản trở, lần này đối với hắn mà nói có thể nói là một đả kích lớn nhất từ lúc sinh ra tới nay, hắn lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác hủy diệt.
Hắn ngay từ đầu cũng là bởi vì Phong Lăng Hề đối xử với Vân Tư Vũ dịu dàng sủng ái nên mới bắt đầu quan tâm nàng. Mặc dù biết Phong Lăng Hề có chút thủ đoạn nhưng hắn lại chưa từng có nghĩ tới những thủ đoạn kia sẽ dùng ở trên người hắn. Hắn vẫn muốn Phong Lăng Hề sẽ đối xử với hắn giống như Vân Tư Vũ vậy, nhưng bây giờ cái mộng đẹp kia bị Phong Lăng Hề tự tay đánh nát, thực tế lại là tàn khốc đẫm máu như vậy, làm cho hắn khó có thể thừa nhận.
Hắn hiện tại ngay cả mặt mũi gặp Phong Lăng Hề cũng không có dũng khí, chỉ muốn cách nàng thật xa thì hắn mới sẽ có một chút cảm giác an toàn.
* * *
Đoàn người đã đi ra ngoài ngắm cảnh nhưng Hoàng Ngọc Ngạn lại trốn ở trong phòng không dám ra, còn sống chết lôi kéo Hoàng Vũ Mặc ở bên hắn.
Mặc dù trước đây Hoàng Vũ Mặc ngăn không làm cho người xem trò vui nhưng Hoàng Ngọc Ngạn kêu đến thê thảm như vậy những người khác cũng có thể đoán được một ít. Âu Dương Lăng Ca khách khí đến thăm Hoàng Ngọc Ngạn mang theo mặt nạ dịu dàng, trong lời nói lại chứa đầy châm chọc.
Hoàng Ngọc Ngạn hiện tại tự nhiên là không có tinh thần để ý tới hắn nhưng trong lòng Hoàng Vũ Mặc rất tức giận, lại dám bắt nạt đến trên người Ngọc Ngạn nữa chứ! Nói thế nào Hoàng Ngọc Ngạn cũng đường đường là Hoàng tử, mà Âu Dương Lăng Ca nói rất êm tai là đến cầu thân, nói khó nghe chính là nước Phượng Thiên đưa tới đồ chơi, vật gì đó? Ninh vương điện hạ "có ý tốt" nhắc nhở một câu: "Âu Dương công tử cũng đừng rơi vào kết cục thê thảm mới tốt."
Âu Dương Lăng Ca thay đổi sắc mặt ngay tại chỗ cười mỉa nói: "Vậy thì không nhọc đến Ninh vương điện hạ phí tâm."
Âu Dương Lăng Ca không có ngây ngốc quá lâu, Phong Lăng Hề muốn đi ngắm cảnh hắn tự nhiên phải đi theo.
Đối với Hoàng Vũ Mặc hắn căn bản không có để ở trong lòng, hắn và Hoàng Ngọc Ngạn sao lại giống nhau chứ?
Phượng Lăng Tịch ngay từ đầu chính là người hung tàn, thủ đoạn tàn nhẫn nhưng đối với hắn lại là cực kỳ dịu dàng, không nỡ lòng làm tổn thương tới một phần làm sao có thể đối xử Hoàng Ngọc Ngạn giống như thế đối với hắn chứ?
Đến bây giờ ở trong lòng hắn vẫn không muốn thừa nhận Phong Lăng Hề đã không phải là người giống như trước kia cẩn thận từng li từng tí một đối xử tốt với hắn.
Thiếu một Hoàng Vũ Mặc chỉ làm một mình Tô Văn rất khó hoàn toàn ngăn chặn được Mộ Dung Cầm. Vì vậy Phong Lăng Hề lại không được bình yên.
"Hoàng tử Ngọc Ngạn dường như không tốt lắm, Nhàn vương điện hạ không có đến xem một chút hả?"
Phong Lăng Hề đang cầm một quả trái cây nhỏ đỏ đỏ trêu chọc bánh bao nhỏ, bánh bao nhỏ muốn nhưng dù sao cũng không giành được tức giận đến gò má phình ra. Vân Tư Vũ đưa tay giúp nó cướp lại, bánh bao nhỏ lấy được mới cười một cái thật to, lại bị Phong Lăng Hề bất mãn mà gặm một cái.
Sau đó Phong Lăng Hề lại cướp trái cây nhỏ trong tay của bánh bao nhỏ, không mặn không nhạt nói: "Mộ Dung tướng quân không phải cũng không đến xem à?"
"Hoàng tử Ngọc Ngạn muốn gặp chỉ có Nhàn vương điện hạ thôi!"
Vân Tư Vũ lần nữa giúp bánh bao nhỏ cướp lại trái cây, sau đó ôm bánh bao nhỏ rời đi không để ý tới nữ nhân ấu trĩ cướp đồ với nhi tử.
Bánh bao nhỏ đắc ý cầm trái cây trực tiếp khoát tay trần trụi khiêu khích, Phong Lăng Hề cười theo sau đoạt lấy trái cây trong tay nó sau đó ném vào trong miệng ăn hết.
Bánh bao nhỏ sững sờ nhìn mẫu thân lại nhìn tay nhỏ của mình trống trơn, oan ức đến mức phải kêu oa oa: "Bại hoại!"
Vân Tư Vũ bị hai mẫu tử này làm cho dở khóc dở cười: "Hề..."
Phong Lăng Hề lại lấy ra hai quả trái cây đưa tới trước mặt bánh bao nhỏ, bánh bao nhỏ không khách khí cướp lấy đề phòng mà nhìn Phong Lăng Hề. Sau đó tỉ mỉ bỏ một quả vào trong túi, một quả khác đưa tới bên miệng dùng răng sữa nhỏ cắn một cái.
Sau đó toàn bộ khuôn mặt nhỏ đều nhíu lại, trong nháy mắt mắt nước mắt lưng tròng, mày nhíu lại đến độ có thể kẹp chết con ruồi.
Phong Lăng Hề đâm mặt mó một cái vo thành một nắm bánh bao, rất không đạo đức cười ha ha.
Bánh bao nhỏ mạnh mẽ nhổ ra phần thịt quả chua xót trong miệng, tức giận nói: "Người xấu..."
Phong Lăng Hề hừ cười nói: "Đừng tưởng rằng chuyện người khác từng làm thì mình nhất định có thể làm, biết không?"
Bánh bao nhỏ oan ức rút vào trong ngực của Vân Tư Vũ: "Phụ thân, nhi tử muốn kế mẫu..."
Vân Tư Vũ nhìn khuôn mặt tươi cười cứng ngắc của Phong Lăng Hề ngược lại cười ha ha, đã nói không cần phải luôn bắt nạt bánh bao nhỏ mà! Làm hại bánh bao nhỏ tình nguyện muốn kế mẫu!
Mộ Dung Cầm bị không để ý tới sắc mặt khó coi, bất quá Phong Lăng Hề làm sao lại trông nom sắc mặt nàng có tốt hay không chứ?
Âu Dương Lăng Ca ngược lại là không có đến gần, bất quá sắc mặt cũng có chút khó coi.
Vân Thiển nhìn một màn hạnh phúc kia trong lòng tràn đầy tức hận. Bây giờ mọi người nhìn thấy hắn lại giống như nhìn thấy đồ gì đó bỏ đi, trong mắt không che giấu được căm ghét, không nói đến người khác ngay cả hắn đều căm ghét thân thể buồn nôn này của mình.
Tô Văn một câu nói cũng không có quan tâm qua hắn, ngược lại cùng Vân Dật càng ngày càng tốt lên. Tất cả những thứ này làm cho hắn dồn nén ở trong ngực, nội thương cũng không thấy có tiến triển lại luôn mất ngủ, vừa nhắm mắt thì thấy ác mộng. Những việc này hành hạ hắn sức cùng lực kiệt, ý nghĩ trong lòng cũng càng thêm cực đoan.
Hắn hiện tại đã quên trước đây sợ sệt Phong Lăng Hề, chỉ một lòng nghĩ tất cả những thứ này đều là Phong Lăng Hề tạo thành, là nàng tổn thương hắn lại hạ độc hắn, còn treo cái đầu người đẫm máu ở đầu giường của hắn, hắn mới sẽ biến thành bộ dáng này, đều là chuyện tốt Phong Lăng Hề làm, làm cho hắn mất đi tất cả.
Dựa vào cái gì nàng và Vân Tư Vũ vẫn hạnh phúc như thế?
Cảnh Sơn có một cây cổ thụ rất cổ xưa, có người nói chỉ cần cầm dây đỏ cầu nguyện sau đó cột dây đỏ ở trên cây thì sẽ linh nghiệm.
Phong Lăng Hề tự nhiên không có hứng thú gì, nhưng nhóm người này phần lớn là nam tử đều rất tin những thứ này.
Vân Tư Vũ cũng rất có hứng thú, bất quá hắn không phải muốn cầu nguyện, hắn là muốn đi chứng minh điều này không linh, lôi kéo Phong Lăng Hề tràn đầy phấn khởi nói: "Ta muốn ăn bánh bao đậu, ta lập tức ước điều này, nếu như hôm nay ăn không được thì chứng tỏ không linh."
Cảnh Sơn bởi vì người đến ngắm cảnh rất nhiều, cho nên trên núi có rất nhiều người buôn bán nhỏ. Lúc Vân Tư Vũ đi mua bánh bao thịt cho bánh bao nhỏ thì muốn ăn bánh bao đậu, kết quả người ta bán hết. Cho nên hắn đưa bánh bao thịt cho bánh bao nhỏ ăn, ngược lại bánh bao nhỏ cũng chỉ có thể nếm thử mùi vị, ai bảo nó chỉ có bốn cái răng.
Những người buôn bán nhỏ này đều là sáng sớm lên núi, trời tối mới xuống núi. Nếu bánh bao đậu đã bán hết thì ngày hôm nay còn muốn mua được trên căn bản là không thể.
Phong Lăng Hề nghe hắn nói nhíu mày, cô rốt cuộc là nên mua giúp hắn để cho hắn thỏa mãn ham mê ăn uống hay là không mua giúp hắn để cho hắn thành công chứng minh cây này không linh đây?
Cô rốt cuộc có nên nói cho hắn biết thật sự không mua được còn có thể để cho Thích chưởng quản gọi phòng bếp làm?
Nhìn thấy có người cột dây đỏ lên trên cây Vân Tư Vũ mới nhớ tới không có dây đỏ, lại hứng thú bừng bừng ôm bánh bao nhỏ đi mua dây đỏ.
Phong Lăng Hề đi theo phía sau nhắc nhở: "Chàng đi chậm một chút."
Vân Tư Vũ một hơi mua một đống lớn, lão bà chủ sạp mừng rỡ cười toét miệng nhìn Vân Tư Vũ ánh mắt được gọi là một cái hòa nhã: "Vị phu lang này vừa nhìn chính là có bóng dáng phúc đấy!"
Vân Tư Vũ căn bản là không để lời nói của bà ở trong lòng, hắn đưa tiền vào túi áo của bà, bà tự nhiên sẽ nói vài câu êm tai.
Bất quá lão bà nhìn hắn một chút lại nói: "Bất quá phải cẩn thận gây chuyện."
Vân Tư Vũ nhíu mày mất hứng: "Bà là muốn nói ta gây chuyện thị phi?"
Lão bà cười ha ha nói: "Gây chuyện thị phi cũng không liên quan, chuyện to lớn hơn nữa kiếp này cũng có thể hóa giải." Nói xong thì liếc mắt nhìn Phong Lăng Hề.
Phong Lăng Hề nhíu mày cũng không có đi hỏi nguyên nhân. Những chuyện thần kỳ này cô vẫn là tin mấy phần, dù sao cô cũng có thể mượn xác nhập hồn. Bất quá cô cũng không có xâm nhập nghiên cứu những vấn đề này, người này nói cũng coi như là lời hay cô đương nhiên sẽ không đi tính toán.
Sau khi trả tiền muốn ôm bánh bao nhỏ lại, kết quả bánh bao nhỏ còn đang thù dai không vui.
Phong Lăng Hề xoa bóp mặt của nó nói: "Sẽ mệt mỏi phụ thân."
Bánh bao nhỏ nhìn Vân Tư Vũ một cái sau đó híp mắt cười nhào vào trong ngực của Phong Lăng Hề: "Cho mệt mỏi mẫu thân..."
Phong Lăng Hề vỗ vỗ mông nhỏ của nó một cái: "Bánh bao xấu xa..."
Bánh bao nhỏ hừ hừ một tiếng nằm trên bả vai của Phong Lăng Hề, tò mò nhìn lão bà kia cười đến hòa nhã. Lão bà nhìn nó cũng yêu thích, cười híp mắt đưa cho nó một sợi dây đỏ.
Bánh bao nhỏ không khách khí nhận, rất lễ phép nói cảm tạ, lão bà mừng rỡ cười nhíu một gương mặt già.
Bánh bao nhỏ phất phơ sợi dây đỏ trong tay, cũng hứng thú ầm ĩ muốn cầu nguyện, đáng tiếc vóc dáng kia của nó dây đỏ phỏng đoán chỉ có thể cột vào trên rễ cây. Vì vậy bánh bao nhỏ co được giãn được lấy trái cây nhỏ giấu ở trong túi áo cống hiến ra mua chuộc mẫu thân, nó vốn là giữ lại cho tinh tinh.
Bánh bao nhỏ nhìn trái cây đỏ kia bị Phong Lăng Hề ăn hết, trong lòng thầm nghĩ dù sao cũng ăn không ngon.
Phong Lăng Hề ôm nó đứng dưới gốc đại thụ, bánh bao nhỏ cầm lấy dây đỏ nói thầm một hồi: "Cây à cây, cầu cho mẫu thân không cần lại phải bắt nạt bánh bao nhỏ, phụ thân phải hiểu rõ bánh bao nhỏ nhất, tốt nhất bắt nạt lại mẫu thân..."
Vân Tư Vũ cười thành thật gật đầu, bánh bao nhỏ nhắm hai mắt, mặt mũi tràn đầy nghiêm túc tiếp tục thầm nói: "Tinh tinh phải thích bánh bao nhỏ nhất... còn có bánh bao nhỏ muốn trở nên rất lợi hại, rất rất lợi hại, so với mẫu thân còn lợi hại hơn..."
Phong Lăng Hề không nhịn được hỏi một câu: "Muốn lợi hại như vậy làm gì?" Không phải là vì bắt nạt cô chứ?
"Bảo vệ mẫu thân và phụ thân, đánh chạy người xấu bắt nạt mẫu thân và phụ thân!"
Phong Lăng Hề cười sờ sờ đầu nó, Vân Tư Vũ đã cảm động đến cầm lấy tay áo của nàng lau nước mắt. Bất quá giống như nước mắt còn ở trong hốc mắt.
Bánh bao nhỏ cầu nguyện xong thì vừa ý nhánh cây cao nhất kia, phía trên chỉ có vẻn vẹn cột mấy sợi dây đỏ.
Vân Tư Vũ thấy bánh bao nhỏ đều đã cầu nguyện xong vội vã cầm một đống lớn dây đỏ tâm nguyện ăn bánh đậu bao, tại sao phải một đống lớn? Bởi vì một xấp lớn nếu như đều không linh có thể càng đầy đủ chứng minh cây này không dùng được!
Cho nên hắn còn quyết định nói lên nguyện vọng đơn giản này một trăm lần.
Phong Lăng Hề dưới sự thúc giục của bánh bao nhỏ thì mũi chân nhón lên một chút dễ dàng nhảy lên rơi vào trên cây, để cho bánh bao nhỏ cột dây đỏ vào trên nhánh cây nó đã vừa ý.
Đáng tiếc bánh bao nhỏ không biết cột nên Phong Lăng Hề phải giúp nó, bánh bao nhỏ còn nóng nảy bởi vì phải tự tay cột mới linh. Phong Lăng Hề chỉ có thể bất đắc dĩ chỉ cho nó một chút, thầm nghĩ: ‘Bánh bao nhỏ sao lại mê tín như thế nhỉ? Từ đây về sau chẳng phải là muốn đứng đối lập với tiểu mèo hoang nhà cô chứ?’
Nghĩ tới không khỏi cúi đầu nhìn về phía Vân Tư Vũ đứng dưới gốc cây một lòng muốn chứng minh cây này không linh. Nhưng vừa vặn nhìn thấy Vân Thiển không biết lúc nào thì mò đến bên cạnh Vân Tư Vũ, thừa dịp lúc tất cả mọi người đều nhắm hai mắt cầu nguyện thì mạnh mẽ đẩy về phía về hắn.
Ánh mắt của Phong Lăng Hề lạnh lẽo nhưng không có sốt ruột.
Vân Tư Vũ có võ công nên nghe được âm thanh rõ ràng, đứng ở nơi người cũng không coi là nhiều, đối với tập kích như vậy thì lướt người qua đã tránh thoát. Tiểu hồ ly còn nhân cơ hội tàn nhẫn cào Vân Thiển một móng vuốt, bởi vì tức giận nên cũng không chê buồn nôn trên người Vân Thiển; mà bạc băng lại không có xuất động, tiểu hồ ly dùng móng vuốt có thể lòng không ghét nhưng nó dùng miệng lại rất buồn nôn. Mặc dù nó thấy rất thèm độc trên người Vân Thiển.
Khởi Vân từ lâu đã đứng bảo vệ ở trước người Vân Tư Vũ, mắt lạnh nhìn thấy Vân Thiển đẩy không được.
"A..." Vân Thiển không biết là hoảng sợ hay là đau đớn mà kêu thành tiếng.
Vân Thiển là dùng lực tàn nhẫn, Vân Tư Vũ tránh ra một cái, hắn lại không khống chế được nhào tới về phía trước, trực tiếp kéo Vân Dật đứng bên cạnh Vân Tư Vũ ngã nhào ở trên đất.
Nếu là Vân Tư Vũ không có né tránh thì như vậy nên là Vân Tư Vũ và Vân Dật té thành một cục.
Vân Tư Vũ nhìn sắc mặt trong mắt của Vân Thiển, từ kinh hoảng đến hung tàn, sau đó cố ý thúc khủy tay. Ngay lúc cùng nhau nhã xuống đã mạnh mẽ thúc vào bụng của Vân Dật, nhìn Vân Dật ngã trên mặt đất trong bộ dáng đau đớn mang theo kinh hoàng sợ hãi. Trong đầu tia sáng lóe lên có chút hiểu rõ ý đồ của Vân Thiển, không khỏi nhìn về phía dưới thân của Vân Dật, quả nhiên đã chảy ra một vũng máu.
Trong lòng không khỏi nghĩ Vân Thiển thật sự là càng ngày càng độc ác. Hắn mặc dù không thích Vân Dật nhưng cũng cảm thấy Vân Dật không có gì có lỗi ở chỗ Vân Thiển, không nghĩ tới lúc Vân Thiển đối với y xuống tay ác độc nhưng lại không chút do dự.
Mới vừa cảm thán xong thì nghe Vân Thiển tức giận nói: "Vân Tư Vũ, ngươi đẩy ta làm cái gì?"
Vân Tư Vũ hoàn hồn buồn cười hỏi: "Ta đẩy ngươi?"
Vân Thiển chật vật đứng lên mặt mũi tràn đầy tức giận nói: "Ngươi không chỉ có đẩy ta còn để cho con hồ ly kia cào ta nữa!" Nói xong thì nhấc cánh tay của mình lên, tay áo đã bị xé nát, dấu vết trên cánh tay thối rữa bị cào ra thật sâu, máu tươi chảy ròng đây là bằng chứng.
Lục Nhã Âm ngay lập tức phát hiện tình hình của Vân Dật, không khỏi kinh ngạc kêu thành tiếng, vội vàng kêu lên: "Mau gọi đại phu!"
Tô Văn cũng bị đã kinh động, lúc này mới biết Vân Dật mang thai, nhìn một vũng máu tươi kia không khỏi mù quáng: "Vân, Tư, Vũ!"
Bây giờ Tô Văn rõ ràng đã mất đi bình tĩnh, rút kiếm rồi đâm về phía Vân Tư Vũ. Một màn hỗn loạn như vậy Phong Lăng Hề đã sớm ném bánh bao nhỏ cho Dạ Tinh. Lúc này xuất hiện bên cạnh Vân Tư Vũ ôm hắn hơi nghiêng người, hai ngón tay kẹp lấy trường kiếm dùng sức một cái trường kiếm trực tiếp gãy thành hai đoạn.
"Tô tướng quân đây là có ý gì?"
Tô Văn cười mỉa nói: "Có ý gì? Tự nhiên là lấy mệnh đền mạng!" Đây là hài tử đầu tiên của nàng, còn là đích nữ nàng tự nhiên quan tâm, hơn nữa lần nữa cùng cả nhà Phong Lăng Hề này không hợp nhau, trong lòng nàng từ lâu dồn lại không ít oán trách.
Khởi Vân cười mỉa nói: "Đường đường là Đại tướng quân, thì ra cũng bất quá là kẻ ngu xuẩn bị nam nhân đùa bỡn trong lòng bàn tay!" Lời này của Khởi Vân đúng là nhục mạ mệnh quan triều đình. Bất quá hắn không có chút nào lo lắng bởi vì có chủ nhân làm chỗ dựa ở đây!
Hơn nữa lời này của hắn cũng không có mắng sai, Tô Văn một lòng trung quân ái quốc đối với nam nhân bên cạnh mặc dù không lạnh lùng nhưng cũng xác thực không có nghiêm túc cẩn thận đi xâm nhập hiểu rõ qua. Coi như là thật lòng thích qua Vân Dật, phần thích kia cũng là thành lập một ít biểu tượng trên cơ sở. Thật sự đối với người Vân Dật này nàng cũng không phải hiểu rõ lắm, cho nên nàng sẽ dễ dàng hiểu lầm hắn.
Đối với Vân Thiển nàng cũng như vậy không biết, cho nên nàng sẽ dễ dàng tin tưởng hắn, chỉ vì Vân Thiển bày ra được chứng cớ.
Nam nhân trên phương diện này không thể không nói Tô Văn là rất ngu xuẩn, ngu xuẩn ở chỗ không đủ coi trọng, phải biết nam nhân nháo lên cũng có thể lật trời.
Duẫn Thiểu Thiên phụ họa nói: "Chỉ là nam nhân buồn nôn này nói Vương quân nhà ta đẩy hắn ai nhìn thấy? Ta thấy thế nào cũng là hắn đẩy Vương quân nhà ta đấy."
"Ta... ta nhìn thấy... là Nhàn vương quân đẩy..."
Nói chuyện chính là tiểu thị bên cạnh Vân Thiển, giọng nói run rẩy căn bản không dám nhìn vào mắt Phong Lăng Hề.
"Vậy à?" Phong Lăng Hề nhếch môi cười cười, đột nhiên khoát tay ánh bạc chợt lóe lên, mùi máu tanh tràn ngập ra càng nồng.
"A..." Tiếng thét chói tai không ngừng vang lên, chỉ thấy cái đầu của tiểu thị kia đột nhiên lăn xuống đất, thân thể trong khoảng thời gian ngắn còn chưa ngã xuống, máu tươi không ngừng phún ra từ cổ chặt đứt trào ra, một hồi lâu mới "ầm" một tiếng ngã xuống đất.
Không ít người sợ đến mặt tái mét, có người thét chói tai, có người nôn ói, hỗn loạn tưng bừng.
Bọn họ cũng không phải là không có xem qua giết người, bình thường xử tử một hai hạ nhân cũng có nhưng chưa từng có sợ hãi qua như thế.
Bọn họ cách quá gần nên cái đầu kia lại lăn quan bên chân bọn họ, thậm chí có người còn không cẩn thận đá đến cái đầu kia, còn có người trên mặt bị máu tươi phun trào kia bắn vào, cảm giác dinh dính ấm áp như ruồi bâu lấy mật, lau đi không được.
Phong Lăng Hề nhếch môi cười đến xấu xa phóng túng, lười biếng hỏi: "Còn có ai nhìn thấy?"
Cô thậm chí chẳng muốn đi chứng minh Vân Tư Vũ vô tội, ai có ý kiến vậy thì đi tìm chết, lớn lối như thế quả thật có thể nói là không coi ai ra gì.
Duẫn Thiểu Thiên kích động, đây mới là Cung chủ vĩ đại nè! Từ khi Cung chủ có tình yêu làm dịu đi, tính tình tốt của nàng ta đều sắp cho rằng bị người đánh tráo, quả nhiên vẫn là Cung chủ lớn lối như vậy càng hợp mắt.
Vân Thiển đã không còn cây ngay không sợ chết đứng như trước đây nữa, cúi đầu cố gắng giảm bớt cảm giác về sự tồn tại của mình, khẽ run, một màn này rốt cục lại làm nổi lên sợ hãi trong đáy long của hắn.
Tầm mắt của Phong Lăng Hề rơi ở trên người hắn, giọng nói âm u lạnh lẽo giống như tới từ địa ngục đòi mạng: "Ngươi nói là Tư Vũ đẩy ngươi?"
Hàm răng của Vân Thiển trực tiếp run lên, ánh mắt né tránh: "Ta... ta..."
Mộ Dung Cầm đột nhiên mở miệng nói: "Chuyện này e sợ chỉ là hiểu lầm, vẫn là cứu người trước nói sau đi!"
Phong Lăng Hề híp mắt nhìn về phía Mộ Dung Cầm, Mộ Dung Cầm mặt không biến sắc giống như thật sự chỉ là muốn lắng lại trận sóng gió này. Phong Lăng Hề khẽ đảo mắt.
Lúc trước không cho Vân Thiển tiến cung chính là lo lắng hắn có vấn đề.
Vân Thiển lúc trước là bị Võ vương thế nữ bắt đi, mà Võ vương thế nữ lại có quan hệ với Minh Thất. Lúc Duẫn Thiểu Thiên dùng Minh Thất làm thuốc thí nghiệm thì phát hiện phía sau Minh Thất cũng còn có người, nhưng vẫn chưa có hỏi ra là ai thì Minh Thất chết rồi.
Mộ Dung Cầm vẫn hy vọng cô và những người khác ầm ĩ đại khai sát giới mới tốt làm sao lại đột nhiên có ý tốt khuyên giải như vậy?
Nàng ta lúc này mở miệng, nhìn bộ dáng cũng như là muốn bảo vệ Vân Thiển. Nếu như quả thật là như vậy cô không thể không hoài nghi người đứng phía sau Minh Thất là người nước Phượng Thiên, hơn nữa Vân Thiển cũng là thật sự có vấn đề, có ích với nước Phượng Thiên.
Hoàng Vũ Mặc cởi áo khoác của mình phủ thêm cho hắn che khuất da thịt lộ ra, làm dịu xong một phen mới để cho Hoàng Ngọc Ngạn tỉnh táo lại. Bất quá ngay cả nhìn cũng không dám nhìn Phong Lăng Hề một cái.
Phong Lăng Hề làm cho hắn đầy đủ cảm nhận được mình nhỏ bé, ám vệ không bảo vệ được hắn, Hoàng tỷ cũng không bảo vệ được hắn, loại hoảng sợ tuyệt vọng không hề có chút sức chống đỡ chỉ có thể mặc cho người bắt nạt, tin tưởng cả đời này của hắn cũng không quên được.
Hiện tại hắn chỉ muốn về cung, trở lại nơi sống từ nhỏ đến lớn kia mới có thể làm cho hắn có một tia cảm giác an toàn, nơi đó có Đại Hoàng tỷ, có Phụ hậu.
Bánh bao nhỏ nhìn Hoàng Vũ Mặc và Hoàng Ngọc Ngạn bĩu môi nhỏ hừ nói: "Người xấu rồi cũng có người khác trừng trị!"
Hoàng Vũ Mặc cười khổ, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Mẫu thân cháu mới là người xấu chứ?"
Ai biết bánh bao nhỏ thính tai nghe được nàng nói thầm một câu lập tức lại xù lông: "Mẫu thân là người tốt, mẫu thân sẽ bảo vệ ta, người xấu muốn đánh ta!"
Hoàng Vũ Mặc nhìn dáng vẻ của bánh bao nhỏ tức giận, cuối cùng cũng coi như là hiểu rõ lần này Hoàng Ngọc Ngạn lại làm sao trêu chọc đến Phong Lăng Hề.
"Sơ Tuyết..." Hoàng Vũ Mặc cũng rất khó khăn, vừa là thương yêu đệ đệ, vừa lại là vô cùng yêu thích bánh bao nhỏ.
Hoàng Ngọc Ngạn làm sai nàng cũng không thể thật sự nhẫn tâm nhìn hắn đi chết. Hiện tại Hoàng Ngọc Ngạn chịu đả kích lớn như vậy nàng không đành lòng lại trách cứ hắn, nhưng nàng lại không nhịn được đau lòng cho bánh bao nhỏ vô tội. Mặc kệ giữa người lớn như thế nào hài tử nhỏ như thế đều là đúng. Mặc dù bánh bao nhỏ thông minh hơn người, cũng không thể lý giải những cong cong queo quẹo giữa người lớn.
Bánh bao nhỏ hừ một tiếng, quay đầu.
Vẻ mặt của Hoàng Vũ Mặc đau khổ rất là bất đắc dĩ, thấy bánh bao nhỏ quyết tâm không để ý tới nàng nên chỉ có thể trước tiên mang Hoàng Ngọc Ngạn đi nghỉ ngơi.
Minh Tuyên yên lặng đứng lên lảo đảo theo sát, phỏng đoán về sau cũng không dám lại quơ tay múa chân với Phong Lăng Hề.
Còn lại thị vệ đáng thương chưa thỏa mãn dục vọng nằm ở nơi đó không ai để ý tới. Mặc dù đột nhiên không còn khí lực nhưng dược tính của xuân dược vẫn còn đó.
Cho nên đây mới là xuân dược tà ác chỗ Duẫn Thiểu Thiên.
Vốn cho là Hoàng Ngọc Ngạn mặc dù bị hù dọa không nhẹ nhưng chỉ cần nghỉ ngơi một chút thì không sao. Thế nhưng hiển nhiên Ninh vương điện hạ đã đánh giá cao năng lực chịu đựng của Hoàng tử Ngọc Ngạn.
Hoàng Ngọc Ngạn kiên trì ầm ĩ muốn về cung còn kiên trì muốn cho Hoàng Vũ Mặc đưa hắn về cung.
Hoàng Vũ Mặc rất là khó xử, Hoàng Ngọc Ngạn bị hoảng sợ trình độ nằm ngoài dự liệu của nàng, ngay cả mắt cũng không dám nhắm lại một chút, để cho hắn tiếp tục ở lại chỗ này xác thực không phải biện pháp. Thế nhưng muốn cho nàng tự mình đưa trở về thì nàng lại lo lắng Mộ Dung Cầm.
Mộ Dung Cầm bây giờ nhìn ra vẫn coi như thành thật nhưng một khi có cơ hội tuyệt đối sẽ gây ra chuyện lớn.
Cũng may bây giờ rời kinh thành cũng không xa, cố gắng càng nhanh càng tốt một ngày thì đến. Hoàng Vũ Mặc chỉ có thể trước tiên dùng bồ câu đưa tin để cho Hoàng Vũ Hiên tìm người thay nàng.
Hoàng cung xưa nay đều không sạch sẽ nhưng Hoàng Ngọc Ngạn cho tới nay lại được bảo vệ rất khá, chưa từng thấy chuyện đen tối thật sự, cũng chưa từng có trải qua cái gì cản trở, lần này đối với hắn mà nói có thể nói là một đả kích lớn nhất từ lúc sinh ra tới nay, hắn lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác hủy diệt.
Hắn ngay từ đầu cũng là bởi vì Phong Lăng Hề đối xử với Vân Tư Vũ dịu dàng sủng ái nên mới bắt đầu quan tâm nàng. Mặc dù biết Phong Lăng Hề có chút thủ đoạn nhưng hắn lại chưa từng có nghĩ tới những thủ đoạn kia sẽ dùng ở trên người hắn. Hắn vẫn muốn Phong Lăng Hề sẽ đối xử với hắn giống như Vân Tư Vũ vậy, nhưng bây giờ cái mộng đẹp kia bị Phong Lăng Hề tự tay đánh nát, thực tế lại là tàn khốc đẫm máu như vậy, làm cho hắn khó có thể thừa nhận.
Hắn hiện tại ngay cả mặt mũi gặp Phong Lăng Hề cũng không có dũng khí, chỉ muốn cách nàng thật xa thì hắn mới sẽ có một chút cảm giác an toàn.
* * *
Đoàn người đã đi ra ngoài ngắm cảnh nhưng Hoàng Ngọc Ngạn lại trốn ở trong phòng không dám ra, còn sống chết lôi kéo Hoàng Vũ Mặc ở bên hắn.
Mặc dù trước đây Hoàng Vũ Mặc ngăn không làm cho người xem trò vui nhưng Hoàng Ngọc Ngạn kêu đến thê thảm như vậy những người khác cũng có thể đoán được một ít. Âu Dương Lăng Ca khách khí đến thăm Hoàng Ngọc Ngạn mang theo mặt nạ dịu dàng, trong lời nói lại chứa đầy châm chọc.
Hoàng Ngọc Ngạn hiện tại tự nhiên là không có tinh thần để ý tới hắn nhưng trong lòng Hoàng Vũ Mặc rất tức giận, lại dám bắt nạt đến trên người Ngọc Ngạn nữa chứ! Nói thế nào Hoàng Ngọc Ngạn cũng đường đường là Hoàng tử, mà Âu Dương Lăng Ca nói rất êm tai là đến cầu thân, nói khó nghe chính là nước Phượng Thiên đưa tới đồ chơi, vật gì đó? Ninh vương điện hạ "có ý tốt" nhắc nhở một câu: "Âu Dương công tử cũng đừng rơi vào kết cục thê thảm mới tốt."
Âu Dương Lăng Ca thay đổi sắc mặt ngay tại chỗ cười mỉa nói: "Vậy thì không nhọc đến Ninh vương điện hạ phí tâm."
Âu Dương Lăng Ca không có ngây ngốc quá lâu, Phong Lăng Hề muốn đi ngắm cảnh hắn tự nhiên phải đi theo.
Đối với Hoàng Vũ Mặc hắn căn bản không có để ở trong lòng, hắn và Hoàng Ngọc Ngạn sao lại giống nhau chứ?
Phượng Lăng Tịch ngay từ đầu chính là người hung tàn, thủ đoạn tàn nhẫn nhưng đối với hắn lại là cực kỳ dịu dàng, không nỡ lòng làm tổn thương tới một phần làm sao có thể đối xử Hoàng Ngọc Ngạn giống như thế đối với hắn chứ?
Đến bây giờ ở trong lòng hắn vẫn không muốn thừa nhận Phong Lăng Hề đã không phải là người giống như trước kia cẩn thận từng li từng tí một đối xử tốt với hắn.
Thiếu một Hoàng Vũ Mặc chỉ làm một mình Tô Văn rất khó hoàn toàn ngăn chặn được Mộ Dung Cầm. Vì vậy Phong Lăng Hề lại không được bình yên.
"Hoàng tử Ngọc Ngạn dường như không tốt lắm, Nhàn vương điện hạ không có đến xem một chút hả?"
Phong Lăng Hề đang cầm một quả trái cây nhỏ đỏ đỏ trêu chọc bánh bao nhỏ, bánh bao nhỏ muốn nhưng dù sao cũng không giành được tức giận đến gò má phình ra. Vân Tư Vũ đưa tay giúp nó cướp lại, bánh bao nhỏ lấy được mới cười một cái thật to, lại bị Phong Lăng Hề bất mãn mà gặm một cái.
Sau đó Phong Lăng Hề lại cướp trái cây nhỏ trong tay của bánh bao nhỏ, không mặn không nhạt nói: "Mộ Dung tướng quân không phải cũng không đến xem à?"
"Hoàng tử Ngọc Ngạn muốn gặp chỉ có Nhàn vương điện hạ thôi!"
Vân Tư Vũ lần nữa giúp bánh bao nhỏ cướp lại trái cây, sau đó ôm bánh bao nhỏ rời đi không để ý tới nữ nhân ấu trĩ cướp đồ với nhi tử.
Bánh bao nhỏ đắc ý cầm trái cây trực tiếp khoát tay trần trụi khiêu khích, Phong Lăng Hề cười theo sau đoạt lấy trái cây trong tay nó sau đó ném vào trong miệng ăn hết.
Bánh bao nhỏ sững sờ nhìn mẫu thân lại nhìn tay nhỏ của mình trống trơn, oan ức đến mức phải kêu oa oa: "Bại hoại!"
Vân Tư Vũ bị hai mẫu tử này làm cho dở khóc dở cười: "Hề..."
Phong Lăng Hề lại lấy ra hai quả trái cây đưa tới trước mặt bánh bao nhỏ, bánh bao nhỏ không khách khí cướp lấy đề phòng mà nhìn Phong Lăng Hề. Sau đó tỉ mỉ bỏ một quả vào trong túi, một quả khác đưa tới bên miệng dùng răng sữa nhỏ cắn một cái.
Sau đó toàn bộ khuôn mặt nhỏ đều nhíu lại, trong nháy mắt mắt nước mắt lưng tròng, mày nhíu lại đến độ có thể kẹp chết con ruồi.
Phong Lăng Hề đâm mặt mó một cái vo thành một nắm bánh bao, rất không đạo đức cười ha ha.
Bánh bao nhỏ mạnh mẽ nhổ ra phần thịt quả chua xót trong miệng, tức giận nói: "Người xấu..."
Phong Lăng Hề hừ cười nói: "Đừng tưởng rằng chuyện người khác từng làm thì mình nhất định có thể làm, biết không?"
Bánh bao nhỏ oan ức rút vào trong ngực của Vân Tư Vũ: "Phụ thân, nhi tử muốn kế mẫu..."
Vân Tư Vũ nhìn khuôn mặt tươi cười cứng ngắc của Phong Lăng Hề ngược lại cười ha ha, đã nói không cần phải luôn bắt nạt bánh bao nhỏ mà! Làm hại bánh bao nhỏ tình nguyện muốn kế mẫu!
Mộ Dung Cầm bị không để ý tới sắc mặt khó coi, bất quá Phong Lăng Hề làm sao lại trông nom sắc mặt nàng có tốt hay không chứ?
Âu Dương Lăng Ca ngược lại là không có đến gần, bất quá sắc mặt cũng có chút khó coi.
Vân Thiển nhìn một màn hạnh phúc kia trong lòng tràn đầy tức hận. Bây giờ mọi người nhìn thấy hắn lại giống như nhìn thấy đồ gì đó bỏ đi, trong mắt không che giấu được căm ghét, không nói đến người khác ngay cả hắn đều căm ghét thân thể buồn nôn này của mình.
Tô Văn một câu nói cũng không có quan tâm qua hắn, ngược lại cùng Vân Dật càng ngày càng tốt lên. Tất cả những thứ này làm cho hắn dồn nén ở trong ngực, nội thương cũng không thấy có tiến triển lại luôn mất ngủ, vừa nhắm mắt thì thấy ác mộng. Những việc này hành hạ hắn sức cùng lực kiệt, ý nghĩ trong lòng cũng càng thêm cực đoan.
Hắn hiện tại đã quên trước đây sợ sệt Phong Lăng Hề, chỉ một lòng nghĩ tất cả những thứ này đều là Phong Lăng Hề tạo thành, là nàng tổn thương hắn lại hạ độc hắn, còn treo cái đầu người đẫm máu ở đầu giường của hắn, hắn mới sẽ biến thành bộ dáng này, đều là chuyện tốt Phong Lăng Hề làm, làm cho hắn mất đi tất cả.
Dựa vào cái gì nàng và Vân Tư Vũ vẫn hạnh phúc như thế?
Cảnh Sơn có một cây cổ thụ rất cổ xưa, có người nói chỉ cần cầm dây đỏ cầu nguyện sau đó cột dây đỏ ở trên cây thì sẽ linh nghiệm.
Phong Lăng Hề tự nhiên không có hứng thú gì, nhưng nhóm người này phần lớn là nam tử đều rất tin những thứ này.
Vân Tư Vũ cũng rất có hứng thú, bất quá hắn không phải muốn cầu nguyện, hắn là muốn đi chứng minh điều này không linh, lôi kéo Phong Lăng Hề tràn đầy phấn khởi nói: "Ta muốn ăn bánh bao đậu, ta lập tức ước điều này, nếu như hôm nay ăn không được thì chứng tỏ không linh."
Cảnh Sơn bởi vì người đến ngắm cảnh rất nhiều, cho nên trên núi có rất nhiều người buôn bán nhỏ. Lúc Vân Tư Vũ đi mua bánh bao thịt cho bánh bao nhỏ thì muốn ăn bánh bao đậu, kết quả người ta bán hết. Cho nên hắn đưa bánh bao thịt cho bánh bao nhỏ ăn, ngược lại bánh bao nhỏ cũng chỉ có thể nếm thử mùi vị, ai bảo nó chỉ có bốn cái răng.
Những người buôn bán nhỏ này đều là sáng sớm lên núi, trời tối mới xuống núi. Nếu bánh bao đậu đã bán hết thì ngày hôm nay còn muốn mua được trên căn bản là không thể.
Phong Lăng Hề nghe hắn nói nhíu mày, cô rốt cuộc là nên mua giúp hắn để cho hắn thỏa mãn ham mê ăn uống hay là không mua giúp hắn để cho hắn thành công chứng minh cây này không linh đây?
Cô rốt cuộc có nên nói cho hắn biết thật sự không mua được còn có thể để cho Thích chưởng quản gọi phòng bếp làm?
Nhìn thấy có người cột dây đỏ lên trên cây Vân Tư Vũ mới nhớ tới không có dây đỏ, lại hứng thú bừng bừng ôm bánh bao nhỏ đi mua dây đỏ.
Phong Lăng Hề đi theo phía sau nhắc nhở: "Chàng đi chậm một chút."
Vân Tư Vũ một hơi mua một đống lớn, lão bà chủ sạp mừng rỡ cười toét miệng nhìn Vân Tư Vũ ánh mắt được gọi là một cái hòa nhã: "Vị phu lang này vừa nhìn chính là có bóng dáng phúc đấy!"
Vân Tư Vũ căn bản là không để lời nói của bà ở trong lòng, hắn đưa tiền vào túi áo của bà, bà tự nhiên sẽ nói vài câu êm tai.
Bất quá lão bà nhìn hắn một chút lại nói: "Bất quá phải cẩn thận gây chuyện."
Vân Tư Vũ nhíu mày mất hứng: "Bà là muốn nói ta gây chuyện thị phi?"
Lão bà cười ha ha nói: "Gây chuyện thị phi cũng không liên quan, chuyện to lớn hơn nữa kiếp này cũng có thể hóa giải." Nói xong thì liếc mắt nhìn Phong Lăng Hề.
Phong Lăng Hề nhíu mày cũng không có đi hỏi nguyên nhân. Những chuyện thần kỳ này cô vẫn là tin mấy phần, dù sao cô cũng có thể mượn xác nhập hồn. Bất quá cô cũng không có xâm nhập nghiên cứu những vấn đề này, người này nói cũng coi như là lời hay cô đương nhiên sẽ không đi tính toán.
Sau khi trả tiền muốn ôm bánh bao nhỏ lại, kết quả bánh bao nhỏ còn đang thù dai không vui.
Phong Lăng Hề xoa bóp mặt của nó nói: "Sẽ mệt mỏi phụ thân."
Bánh bao nhỏ nhìn Vân Tư Vũ một cái sau đó híp mắt cười nhào vào trong ngực của Phong Lăng Hề: "Cho mệt mỏi mẫu thân..."
Phong Lăng Hề vỗ vỗ mông nhỏ của nó một cái: "Bánh bao xấu xa..."
Bánh bao nhỏ hừ hừ một tiếng nằm trên bả vai của Phong Lăng Hề, tò mò nhìn lão bà kia cười đến hòa nhã. Lão bà nhìn nó cũng yêu thích, cười híp mắt đưa cho nó một sợi dây đỏ.
Bánh bao nhỏ không khách khí nhận, rất lễ phép nói cảm tạ, lão bà mừng rỡ cười nhíu một gương mặt già.
Bánh bao nhỏ phất phơ sợi dây đỏ trong tay, cũng hứng thú ầm ĩ muốn cầu nguyện, đáng tiếc vóc dáng kia của nó dây đỏ phỏng đoán chỉ có thể cột vào trên rễ cây. Vì vậy bánh bao nhỏ co được giãn được lấy trái cây nhỏ giấu ở trong túi áo cống hiến ra mua chuộc mẫu thân, nó vốn là giữ lại cho tinh tinh.
Bánh bao nhỏ nhìn trái cây đỏ kia bị Phong Lăng Hề ăn hết, trong lòng thầm nghĩ dù sao cũng ăn không ngon.
Phong Lăng Hề ôm nó đứng dưới gốc đại thụ, bánh bao nhỏ cầm lấy dây đỏ nói thầm một hồi: "Cây à cây, cầu cho mẫu thân không cần lại phải bắt nạt bánh bao nhỏ, phụ thân phải hiểu rõ bánh bao nhỏ nhất, tốt nhất bắt nạt lại mẫu thân..."
Vân Tư Vũ cười thành thật gật đầu, bánh bao nhỏ nhắm hai mắt, mặt mũi tràn đầy nghiêm túc tiếp tục thầm nói: "Tinh tinh phải thích bánh bao nhỏ nhất... còn có bánh bao nhỏ muốn trở nên rất lợi hại, rất rất lợi hại, so với mẫu thân còn lợi hại hơn..."
Phong Lăng Hề không nhịn được hỏi một câu: "Muốn lợi hại như vậy làm gì?" Không phải là vì bắt nạt cô chứ?
"Bảo vệ mẫu thân và phụ thân, đánh chạy người xấu bắt nạt mẫu thân và phụ thân!"
Phong Lăng Hề cười sờ sờ đầu nó, Vân Tư Vũ đã cảm động đến cầm lấy tay áo của nàng lau nước mắt. Bất quá giống như nước mắt còn ở trong hốc mắt.
Bánh bao nhỏ cầu nguyện xong thì vừa ý nhánh cây cao nhất kia, phía trên chỉ có vẻn vẹn cột mấy sợi dây đỏ.
Vân Tư Vũ thấy bánh bao nhỏ đều đã cầu nguyện xong vội vã cầm một đống lớn dây đỏ tâm nguyện ăn bánh đậu bao, tại sao phải một đống lớn? Bởi vì một xấp lớn nếu như đều không linh có thể càng đầy đủ chứng minh cây này không dùng được!
Cho nên hắn còn quyết định nói lên nguyện vọng đơn giản này một trăm lần.
Phong Lăng Hề dưới sự thúc giục của bánh bao nhỏ thì mũi chân nhón lên một chút dễ dàng nhảy lên rơi vào trên cây, để cho bánh bao nhỏ cột dây đỏ vào trên nhánh cây nó đã vừa ý.
Đáng tiếc bánh bao nhỏ không biết cột nên Phong Lăng Hề phải giúp nó, bánh bao nhỏ còn nóng nảy bởi vì phải tự tay cột mới linh. Phong Lăng Hề chỉ có thể bất đắc dĩ chỉ cho nó một chút, thầm nghĩ: ‘Bánh bao nhỏ sao lại mê tín như thế nhỉ? Từ đây về sau chẳng phải là muốn đứng đối lập với tiểu mèo hoang nhà cô chứ?’
Nghĩ tới không khỏi cúi đầu nhìn về phía Vân Tư Vũ đứng dưới gốc cây một lòng muốn chứng minh cây này không linh. Nhưng vừa vặn nhìn thấy Vân Thiển không biết lúc nào thì mò đến bên cạnh Vân Tư Vũ, thừa dịp lúc tất cả mọi người đều nhắm hai mắt cầu nguyện thì mạnh mẽ đẩy về phía về hắn.
Ánh mắt của Phong Lăng Hề lạnh lẽo nhưng không có sốt ruột.
Vân Tư Vũ có võ công nên nghe được âm thanh rõ ràng, đứng ở nơi người cũng không coi là nhiều, đối với tập kích như vậy thì lướt người qua đã tránh thoát. Tiểu hồ ly còn nhân cơ hội tàn nhẫn cào Vân Thiển một móng vuốt, bởi vì tức giận nên cũng không chê buồn nôn trên người Vân Thiển; mà bạc băng lại không có xuất động, tiểu hồ ly dùng móng vuốt có thể lòng không ghét nhưng nó dùng miệng lại rất buồn nôn. Mặc dù nó thấy rất thèm độc trên người Vân Thiển.
Khởi Vân từ lâu đã đứng bảo vệ ở trước người Vân Tư Vũ, mắt lạnh nhìn thấy Vân Thiển đẩy không được.
"A..." Vân Thiển không biết là hoảng sợ hay là đau đớn mà kêu thành tiếng.
Vân Thiển là dùng lực tàn nhẫn, Vân Tư Vũ tránh ra một cái, hắn lại không khống chế được nhào tới về phía trước, trực tiếp kéo Vân Dật đứng bên cạnh Vân Tư Vũ ngã nhào ở trên đất.
Nếu là Vân Tư Vũ không có né tránh thì như vậy nên là Vân Tư Vũ và Vân Dật té thành một cục.
Vân Tư Vũ nhìn sắc mặt trong mắt của Vân Thiển, từ kinh hoảng đến hung tàn, sau đó cố ý thúc khủy tay. Ngay lúc cùng nhau nhã xuống đã mạnh mẽ thúc vào bụng của Vân Dật, nhìn Vân Dật ngã trên mặt đất trong bộ dáng đau đớn mang theo kinh hoàng sợ hãi. Trong đầu tia sáng lóe lên có chút hiểu rõ ý đồ của Vân Thiển, không khỏi nhìn về phía dưới thân của Vân Dật, quả nhiên đã chảy ra một vũng máu.
Trong lòng không khỏi nghĩ Vân Thiển thật sự là càng ngày càng độc ác. Hắn mặc dù không thích Vân Dật nhưng cũng cảm thấy Vân Dật không có gì có lỗi ở chỗ Vân Thiển, không nghĩ tới lúc Vân Thiển đối với y xuống tay ác độc nhưng lại không chút do dự.
Mới vừa cảm thán xong thì nghe Vân Thiển tức giận nói: "Vân Tư Vũ, ngươi đẩy ta làm cái gì?"
Vân Tư Vũ hoàn hồn buồn cười hỏi: "Ta đẩy ngươi?"
Vân Thiển chật vật đứng lên mặt mũi tràn đầy tức giận nói: "Ngươi không chỉ có đẩy ta còn để cho con hồ ly kia cào ta nữa!" Nói xong thì nhấc cánh tay của mình lên, tay áo đã bị xé nát, dấu vết trên cánh tay thối rữa bị cào ra thật sâu, máu tươi chảy ròng đây là bằng chứng.
Lục Nhã Âm ngay lập tức phát hiện tình hình của Vân Dật, không khỏi kinh ngạc kêu thành tiếng, vội vàng kêu lên: "Mau gọi đại phu!"
Tô Văn cũng bị đã kinh động, lúc này mới biết Vân Dật mang thai, nhìn một vũng máu tươi kia không khỏi mù quáng: "Vân, Tư, Vũ!"
Bây giờ Tô Văn rõ ràng đã mất đi bình tĩnh, rút kiếm rồi đâm về phía Vân Tư Vũ. Một màn hỗn loạn như vậy Phong Lăng Hề đã sớm ném bánh bao nhỏ cho Dạ Tinh. Lúc này xuất hiện bên cạnh Vân Tư Vũ ôm hắn hơi nghiêng người, hai ngón tay kẹp lấy trường kiếm dùng sức một cái trường kiếm trực tiếp gãy thành hai đoạn.
"Tô tướng quân đây là có ý gì?"
Tô Văn cười mỉa nói: "Có ý gì? Tự nhiên là lấy mệnh đền mạng!" Đây là hài tử đầu tiên của nàng, còn là đích nữ nàng tự nhiên quan tâm, hơn nữa lần nữa cùng cả nhà Phong Lăng Hề này không hợp nhau, trong lòng nàng từ lâu dồn lại không ít oán trách.
Khởi Vân cười mỉa nói: "Đường đường là Đại tướng quân, thì ra cũng bất quá là kẻ ngu xuẩn bị nam nhân đùa bỡn trong lòng bàn tay!" Lời này của Khởi Vân đúng là nhục mạ mệnh quan triều đình. Bất quá hắn không có chút nào lo lắng bởi vì có chủ nhân làm chỗ dựa ở đây!
Hơn nữa lời này của hắn cũng không có mắng sai, Tô Văn một lòng trung quân ái quốc đối với nam nhân bên cạnh mặc dù không lạnh lùng nhưng cũng xác thực không có nghiêm túc cẩn thận đi xâm nhập hiểu rõ qua. Coi như là thật lòng thích qua Vân Dật, phần thích kia cũng là thành lập một ít biểu tượng trên cơ sở. Thật sự đối với người Vân Dật này nàng cũng không phải hiểu rõ lắm, cho nên nàng sẽ dễ dàng hiểu lầm hắn.
Đối với Vân Thiển nàng cũng như vậy không biết, cho nên nàng sẽ dễ dàng tin tưởng hắn, chỉ vì Vân Thiển bày ra được chứng cớ.
Nam nhân trên phương diện này không thể không nói Tô Văn là rất ngu xuẩn, ngu xuẩn ở chỗ không đủ coi trọng, phải biết nam nhân nháo lên cũng có thể lật trời.
Duẫn Thiểu Thiên phụ họa nói: "Chỉ là nam nhân buồn nôn này nói Vương quân nhà ta đẩy hắn ai nhìn thấy? Ta thấy thế nào cũng là hắn đẩy Vương quân nhà ta đấy."
"Ta... ta nhìn thấy... là Nhàn vương quân đẩy..."
Nói chuyện chính là tiểu thị bên cạnh Vân Thiển, giọng nói run rẩy căn bản không dám nhìn vào mắt Phong Lăng Hề.
"Vậy à?" Phong Lăng Hề nhếch môi cười cười, đột nhiên khoát tay ánh bạc chợt lóe lên, mùi máu tanh tràn ngập ra càng nồng.
"A..." Tiếng thét chói tai không ngừng vang lên, chỉ thấy cái đầu của tiểu thị kia đột nhiên lăn xuống đất, thân thể trong khoảng thời gian ngắn còn chưa ngã xuống, máu tươi không ngừng phún ra từ cổ chặt đứt trào ra, một hồi lâu mới "ầm" một tiếng ngã xuống đất.
Không ít người sợ đến mặt tái mét, có người thét chói tai, có người nôn ói, hỗn loạn tưng bừng.
Bọn họ cũng không phải là không có xem qua giết người, bình thường xử tử một hai hạ nhân cũng có nhưng chưa từng có sợ hãi qua như thế.
Bọn họ cách quá gần nên cái đầu kia lại lăn quan bên chân bọn họ, thậm chí có người còn không cẩn thận đá đến cái đầu kia, còn có người trên mặt bị máu tươi phun trào kia bắn vào, cảm giác dinh dính ấm áp như ruồi bâu lấy mật, lau đi không được.
Phong Lăng Hề nhếch môi cười đến xấu xa phóng túng, lười biếng hỏi: "Còn có ai nhìn thấy?"
Cô thậm chí chẳng muốn đi chứng minh Vân Tư Vũ vô tội, ai có ý kiến vậy thì đi tìm chết, lớn lối như thế quả thật có thể nói là không coi ai ra gì.
Duẫn Thiểu Thiên kích động, đây mới là Cung chủ vĩ đại nè! Từ khi Cung chủ có tình yêu làm dịu đi, tính tình tốt của nàng ta đều sắp cho rằng bị người đánh tráo, quả nhiên vẫn là Cung chủ lớn lối như vậy càng hợp mắt.
Vân Thiển đã không còn cây ngay không sợ chết đứng như trước đây nữa, cúi đầu cố gắng giảm bớt cảm giác về sự tồn tại của mình, khẽ run, một màn này rốt cục lại làm nổi lên sợ hãi trong đáy long của hắn.
Tầm mắt của Phong Lăng Hề rơi ở trên người hắn, giọng nói âm u lạnh lẽo giống như tới từ địa ngục đòi mạng: "Ngươi nói là Tư Vũ đẩy ngươi?"
Hàm răng của Vân Thiển trực tiếp run lên, ánh mắt né tránh: "Ta... ta..."
Mộ Dung Cầm đột nhiên mở miệng nói: "Chuyện này e sợ chỉ là hiểu lầm, vẫn là cứu người trước nói sau đi!"
Phong Lăng Hề híp mắt nhìn về phía Mộ Dung Cầm, Mộ Dung Cầm mặt không biến sắc giống như thật sự chỉ là muốn lắng lại trận sóng gió này. Phong Lăng Hề khẽ đảo mắt.
Lúc trước không cho Vân Thiển tiến cung chính là lo lắng hắn có vấn đề.
Vân Thiển lúc trước là bị Võ vương thế nữ bắt đi, mà Võ vương thế nữ lại có quan hệ với Minh Thất. Lúc Duẫn Thiểu Thiên dùng Minh Thất làm thuốc thí nghiệm thì phát hiện phía sau Minh Thất cũng còn có người, nhưng vẫn chưa có hỏi ra là ai thì Minh Thất chết rồi.
Mộ Dung Cầm vẫn hy vọng cô và những người khác ầm ĩ đại khai sát giới mới tốt làm sao lại đột nhiên có ý tốt khuyên giải như vậy?
Nàng ta lúc này mở miệng, nhìn bộ dáng cũng như là muốn bảo vệ Vân Thiển. Nếu như quả thật là như vậy cô không thể không hoài nghi người đứng phía sau Minh Thất là người nước Phượng Thiên, hơn nữa Vân Thiển cũng là thật sự có vấn đề, có ích với nước Phượng Thiên.
Danh sách chương