Edit: Docke
Tiểu Phúc Tử nóng lòng muốn thử, hiển nhiên nghĩ rằng năng lực bản thân có thể tìm ra mật thất. Ta rất hiếm khi thấy hắn như vậy. Đối với chuyện này ta cũng cảm thấy hứng thú, nghĩ rằng. Hay là thanh toàn cho hắn một lần, để sau này hắn đừng biến thành băng nhân nữa?
Tiểu Phúc Tử nhìn ta, ta nói: “Nếu không thì ngươi tìm thử xem? Trong hoa viên này nè…”
Tiểu Phúc Tử tuy là một ông cụ non, nhưng cuối cùng hắn vẫn chỉ là một thiếu niên vừa tròn hai mươi tuổi. Vừa nghe ta nói, hắn ra vẻ đứng đắn gật gật đầu, làm như sắp phải hoàn thành một nhiệm vụ vô cùng lớn lao vậy. Thật ra, tận đáy lòng, suy nghĩ muốn tìm cho bằng được càng lúc càng tăng.
Ta thấy hắn thi triển khinh công, chợt cao chợt thấp, lúc trái lúc phải, xới nền lấy đất, đào lỗ nhỏ, bới tổ kiến. Cuối cùng, ta không thể không ngăn hắn lại. Bởi vì, hắn nhìn cái hầm cầu đã định nhảy xuống đó tìm luôn rồi.
Ta nghĩ, nếu nhảy xuống đó, thối rùm cả người, ta còn làm sao dám trông cậy vào hắn để mang ta nhảy lên lủi xuống nữa. Lỡ may dính lây qua ta, thật là hố to rồi.
Đầu tiên, ta đi vào cửa sau của hoa viên. Hoa viên này nối thẳng ra bên ngoài. Tổng cộng có hai cái cửa sau, một cái hàng năm luôn mở, một cái lại luôn luôn đóng. Phía trước còn chất đầy những thứ tạp nham…
Hiểu rồi chưa, cửa mật thất ở đâu? Nơi rõ ràng nhất, ngược lại khiến người khác luôn xem nhẹ. Mật thất, đương nhiên là một nơi bí mật. Phải tài năng thế nào mới được chọn làm mật thất chứ. Nào ai có thể ngờ được, cửa mật thất lại ở ngay trước mắt ngươi, vừa đi qua là thấy được ngay đâu?
Hai cánh cửa chứa đầy tạp vật này, đương nhiên là một cánh cửa thật. Hơn nữa, từ ngoài tường nhìn vào, nó cũng là một cánh cửa thật, lại còn có thể mở ra. Hàng năm đúng sau lễ mừng năm mới, nó thật sự được mở ra. Cho nên, càng khiến không ai có thể ngờ rằng, cánh cửa này lại là cửa vào mật thất.
Bởi vì, cánh cửa này, khi mở ra, nó là một cánh cửa chân chính. Nhưng khi đóng cửa lại, khởi động cơ quan xong, cánh cửa lập tức thông đến một con đường khác, vừa đủ cho một người đi lọt. Cách cửa vài bước có một ngọn núi giả. Núi giả dựa vào tường mà đứng. Nhìn bên ngoài không ai phát hiện được, bức tường này so với những nơi khác dày hơn một chút. Độ dầy vừa đủ một người có thể nghiêng thân đi qua. Bên ngoài hàng tường vây là một khu dân cư nhà giàu mới nổi. Khu dân cư đó cách hàng tường vây rất gần, gần đến mức có một đoạn thậm chí dính vào làm một.
Theo tâm lý của con người, cũng sẽ không cho rằng cánh cửa ở ngay trước mắt, quanh năm đóng kín ấy có cái gì cực kỳ bí mật.
Thật ra, lúc ấy, sau ba ngày tìm kiếm ta đã tìm được cửa mật thất, suy nghĩ duy nhất chính là. Khó trách tướng quân không cho ta chui lỗ chó, cũng là sợ ta có thể đào bới xung quanh làm lộ ra mật thất đây thôi?
Lúc ấy ta đã hỏi phụ thân như vầy: “Bức tường này rốt cuộc cũng là vì phòng ngự kẻ thù mà thiết lập. Nhưng lại thiết kế cửa mật thất ở trong này, chẳng phải là trực tiếp đối mặt với kẻ thù hay sao, nếu như kẻ thù phá tường mà vào thì…”
Lão cha hờ của ta đã đáp lời thế này: “Cho nên, đoạn khoảng cách này mới phải trồng hai cây đại thụ. Hai cây đại thụ này là người nào cũng có thể trèo lên được…” Nói xong, lại đăm chiêu nhìn ta. Ta biết, ông đang có ý nói ta đây. Ta và Tư Đồ không biết đã trốn đi bao nhiêu lần, kinh nghiệm trèo cây cũng vì thế mà luyện thành.
Thì ra hai cây đại thụ này là phương tiện để đám trộm cướp leo vào trong nhà…
Ông còn nói cho ta biết: Phủ đại tướng quân không biết đã có bao nhiêu cao thủ võ lâm từng đột nhập vào. Nếu dấu cơ quan mật thất như bình thường, ví như thư phòng, giường nằm, thậm chí là giếng sâu, chỉ cần là nơi có thể nghĩ đến thì từ từ cũng bị người ta ghé thăm thôi. Nhưng chưa từng có ai phát hiện ra cánh cửa này chính là cửa mật thất.
Nói xong, ánh mắt ông lóng lánh tha thiết nhìn ta, ý muốn ta khen ông đây mà. Lúc đó ta không khen ông, ngẫm lại cũng rất hối hận…
Ta thổi đám bụi mù bám loang lổ lên ổ khóa lớn, không hề có dấu hiệu từng được người ta mở ra. Không khỏi khiến bản thân ta cũng cảm thấy nghi ngờ. Nơi này, thật sự là cửa vào mật thất hay sao?
Kỳ thật thì cửa mật đạo này, tuy là vô cùng rõ ràng, mọi người đều biết nơi này có một cái cửa sau, nhưng bởi vì cha ta dựa theo ngũ hành bát quái trồng không ít cây trong hoa viên này mới vừa vặn che khuất cửa mật đạo. Vẫn để cho mọi người biết ở đây có một cánh cửa. Nhưng nếu có người đứng trước cửa, cùng lúc có người đứng cách xa cánh cửa một đoạn, vì bị cây cối che khuất nên nhìn thế nào cũng nhìn không thấy người kia. Cho nên, ta cùng Tiểu Phúc Tử yên tâm lớn mật.
Đầu tiên…
Ta vặn vặn cái khóa đồng, vặn qua trái ba cái rồi xoay bên phải ba cái. Chỉ nghe được ‘rắc rắc’ mấy tiếng, cánh cửa kia liền mở ra. Cánh cửa này hướng ra lối hành lang quanh bờ tường, nhưng sau khi mở ra thì nhìn thấy không phải là cảnh sắc bên ngoài, mà là một cánh cửa khác. Bên cạnh lộ ra một cửa động nho nhỏ. Chỉ cần không phải là một người mập mạp nặng hai trăm cân thì có thể đi vào được.
Ta biết. Cửa động này thông ra nơi nào. Mật thất phủ tướng quân không nằm trong phủ tướng quân, mà thông ra phủ của một nhà giàu họ Trần mới nổi nhờ mua bán heo sữa. Đây cũng là một trong những nguyên nhân chủ yếu khiến ta để cho Tiểu Phúc Tử tìm kiếm nghiêng trời lệch đất trong hoa viên mà không sợ bị hắn phát hiện ra.
Gian mật thất này hiệu quả cách âm cực kỳ tốt. Ta nghĩ, nguyên nhân chính yếu phải chăng là vì người ở trong mật thất sợ nghe thấy tiếng giết mổ heo đinh tai nhức óc trong phủ của vị nhà giàu mới nổi này?
Sau khi hiểu rõ mật thất này, ta có hỏi lão cha hờ: “Vì sao lại bố trí mật thất ở đây?”
Lão cha hờ của ta vẫn như trước, đăm chiêu nhìn ta: “Chuyện này không phải là cả con cũng tìm không ra nguyên nhân đấy chứ?” Nghe được lời nói đó, tâm hồn bé nhỏ của ta lại được một phen mừng thầm. Xem ra, lão cha hờ này đã xem ta như một đối thủ đấu trí mạnh mẽ rồi.
Ta còn hỏi ông: “Nhà giàu mới nổi này chẳng lẽ thật sự chỉ là một đại tài chủ bình thường thôi sao?”
Lão cha hờ nói: “Nếu con đã gọi hắn là nhà giàu mới nổi, thì hắn đương nhiên là một đại tài chủ bình thường rồi…”
Ta hiểu rồi. Thình lình bộc phát, sinh sôi tài vật, thình lình phát tài, mà nguyên nhân khiến hắn phát tài, chính là vì bảo trụ gian mật thất này. Nhưng ta nghĩ. Đại tài chủ họ Trần đại khái cũng không biết mật thất mật bí này. Bởi vì ta nghe lén cha ta nói chuyện, biết được vị đại tài chủ này là bà con thân thích xa của ông. Bởi vì trước đây có giúp ông trải qua cảnh nghèo khó, cho nên ông mới âm thầm đưa họ từ vùng nông thôn gần đó an trí ở nơi này. Đương nhiên còn cho bọn họ một món tiền, rồi để bọn họ vẫn theo nghiệp cũ – giết mổ heo.
Ta đã gặp người thân thích này của phụ thân rồi. Hắn là một tên nhát gan, tham tài, cẩn thận chi li, cộng thêm an phận thủ thường, đi đường cũng sợ dẫm phải con kiến nhỏ. Ta vô cùng bội phục phụ thân, làm sao mà người có thể tìm được một gia đình hoàn hảo đến vậy. Cứ như vậy, nếu như cha ta có xảy ra chuyện gì, bọn họ tuyệt đối sẽ không ra mặt. Thậm chí, ngay cả mặt mũi cũng không thấy bóng dáng. Tuyệt đối sẽ vì bảo toàn lợi ích gia đình mình mà ngay cả cha ta, họ cũng coi như không quen không biết. Càng không thể nói đến đại tướng quân, người còn cách phụ thân một tầng quan hệ. Mà có khi, ngay cả đại tướng quân cũng không hề hay biết có một hộ gia đình như vậy tồn tại. Hơn nữa, bởi vì bọn họ cẩn thận chi li từng chuyện lớn việc nhỏ, cho nên đối với số tài sản khó hiểu này cũng sẽ sinh ra cảm giác không phải của mình. Đối với thứ không phải của mình, tức sẽ không dám tu sửa quá mức, càng không dám nghĩ đến việc trùng tu, trùng kiến, trang hoàng gì cả. Cứ như vậy, có thể tránh cho mật thất không bị vô ý tìm được. Đương nhiên, ta nghĩ, giấy tờ đất đai nhà cửa, khẳng định là phụ thân không cho bọn họ giữ. Cứ như vậy, càng khiến cho bọn họ gia tăng cảm giác này…
Ta đoán. Cái gọi là hành động giúp đỡ phụ thân lúc ông còn nhỏ, thực chất chính là muốn vào một lúc nào đó có thể hưởng sái một miếng bánh nướng…
Bằng không, người nhà này sao lại có thể thành thật như vậy, không tự cho mình là ân nhân, giành của lão cha hờ ta càng nhiều lợi ích càng tốt sao? Chỉ e rằng, phương thức lão cha hờ báo ân, chân chính là chịu ơn một giọt nước liền đem cả hồ nước mà trả, khiến cho trong thâm tâm, bọn họ ít nhiều sẽ có cảm giác bất an?
Đương nhiên, cũng có khả năng là. Lúc đó phụ thân làm như vậy chính là vì không muốn bọn họ nhận là có quen biết với mình để tránh bị mất mặt. Với kiểu sĩ diện của cha ta, hoàn toàn có khả năng nha. Làm quân sư trong quý phủ của đại tướng quân là một nhân vật thế nào, ai cũng không hy vọng lại có họ hàng thân thích làm nghề giết mổ heo đúng không? Chuyện này không phải sẽ bị người đời cười thúi mũi hay sao? Ta nghĩ, đại tài chủ họ Trần này cũng hiểu chuyện. Cho nên, nếu không phải tính ta vốn ưa thích việc nghe lén nhìn lén hoặc là mấy chuyện liên quan đến ‘lén’, thì làm sao có thể phát hiện ra mối quan hệ giữa bọn họ được.
_________________
Tiểu Phúc Tử nóng lòng muốn thử, hiển nhiên nghĩ rằng năng lực bản thân có thể tìm ra mật thất. Ta rất hiếm khi thấy hắn như vậy. Đối với chuyện này ta cũng cảm thấy hứng thú, nghĩ rằng. Hay là thanh toàn cho hắn một lần, để sau này hắn đừng biến thành băng nhân nữa?
Tiểu Phúc Tử nhìn ta, ta nói: “Nếu không thì ngươi tìm thử xem? Trong hoa viên này nè…”
Tiểu Phúc Tử tuy là một ông cụ non, nhưng cuối cùng hắn vẫn chỉ là một thiếu niên vừa tròn hai mươi tuổi. Vừa nghe ta nói, hắn ra vẻ đứng đắn gật gật đầu, làm như sắp phải hoàn thành một nhiệm vụ vô cùng lớn lao vậy. Thật ra, tận đáy lòng, suy nghĩ muốn tìm cho bằng được càng lúc càng tăng.
Ta thấy hắn thi triển khinh công, chợt cao chợt thấp, lúc trái lúc phải, xới nền lấy đất, đào lỗ nhỏ, bới tổ kiến. Cuối cùng, ta không thể không ngăn hắn lại. Bởi vì, hắn nhìn cái hầm cầu đã định nhảy xuống đó tìm luôn rồi.
Ta nghĩ, nếu nhảy xuống đó, thối rùm cả người, ta còn làm sao dám trông cậy vào hắn để mang ta nhảy lên lủi xuống nữa. Lỡ may dính lây qua ta, thật là hố to rồi.
Đầu tiên, ta đi vào cửa sau của hoa viên. Hoa viên này nối thẳng ra bên ngoài. Tổng cộng có hai cái cửa sau, một cái hàng năm luôn mở, một cái lại luôn luôn đóng. Phía trước còn chất đầy những thứ tạp nham…
Hiểu rồi chưa, cửa mật thất ở đâu? Nơi rõ ràng nhất, ngược lại khiến người khác luôn xem nhẹ. Mật thất, đương nhiên là một nơi bí mật. Phải tài năng thế nào mới được chọn làm mật thất chứ. Nào ai có thể ngờ được, cửa mật thất lại ở ngay trước mắt ngươi, vừa đi qua là thấy được ngay đâu?
Hai cánh cửa chứa đầy tạp vật này, đương nhiên là một cánh cửa thật. Hơn nữa, từ ngoài tường nhìn vào, nó cũng là một cánh cửa thật, lại còn có thể mở ra. Hàng năm đúng sau lễ mừng năm mới, nó thật sự được mở ra. Cho nên, càng khiến không ai có thể ngờ rằng, cánh cửa này lại là cửa vào mật thất.
Bởi vì, cánh cửa này, khi mở ra, nó là một cánh cửa chân chính. Nhưng khi đóng cửa lại, khởi động cơ quan xong, cánh cửa lập tức thông đến một con đường khác, vừa đủ cho một người đi lọt. Cách cửa vài bước có một ngọn núi giả. Núi giả dựa vào tường mà đứng. Nhìn bên ngoài không ai phát hiện được, bức tường này so với những nơi khác dày hơn một chút. Độ dầy vừa đủ một người có thể nghiêng thân đi qua. Bên ngoài hàng tường vây là một khu dân cư nhà giàu mới nổi. Khu dân cư đó cách hàng tường vây rất gần, gần đến mức có một đoạn thậm chí dính vào làm một.
Theo tâm lý của con người, cũng sẽ không cho rằng cánh cửa ở ngay trước mắt, quanh năm đóng kín ấy có cái gì cực kỳ bí mật.
Thật ra, lúc ấy, sau ba ngày tìm kiếm ta đã tìm được cửa mật thất, suy nghĩ duy nhất chính là. Khó trách tướng quân không cho ta chui lỗ chó, cũng là sợ ta có thể đào bới xung quanh làm lộ ra mật thất đây thôi?
Lúc ấy ta đã hỏi phụ thân như vầy: “Bức tường này rốt cuộc cũng là vì phòng ngự kẻ thù mà thiết lập. Nhưng lại thiết kế cửa mật thất ở trong này, chẳng phải là trực tiếp đối mặt với kẻ thù hay sao, nếu như kẻ thù phá tường mà vào thì…”
Lão cha hờ của ta đã đáp lời thế này: “Cho nên, đoạn khoảng cách này mới phải trồng hai cây đại thụ. Hai cây đại thụ này là người nào cũng có thể trèo lên được…” Nói xong, lại đăm chiêu nhìn ta. Ta biết, ông đang có ý nói ta đây. Ta và Tư Đồ không biết đã trốn đi bao nhiêu lần, kinh nghiệm trèo cây cũng vì thế mà luyện thành.
Thì ra hai cây đại thụ này là phương tiện để đám trộm cướp leo vào trong nhà…
Ông còn nói cho ta biết: Phủ đại tướng quân không biết đã có bao nhiêu cao thủ võ lâm từng đột nhập vào. Nếu dấu cơ quan mật thất như bình thường, ví như thư phòng, giường nằm, thậm chí là giếng sâu, chỉ cần là nơi có thể nghĩ đến thì từ từ cũng bị người ta ghé thăm thôi. Nhưng chưa từng có ai phát hiện ra cánh cửa này chính là cửa mật thất.
Nói xong, ánh mắt ông lóng lánh tha thiết nhìn ta, ý muốn ta khen ông đây mà. Lúc đó ta không khen ông, ngẫm lại cũng rất hối hận…
Ta thổi đám bụi mù bám loang lổ lên ổ khóa lớn, không hề có dấu hiệu từng được người ta mở ra. Không khỏi khiến bản thân ta cũng cảm thấy nghi ngờ. Nơi này, thật sự là cửa vào mật thất hay sao?
Kỳ thật thì cửa mật đạo này, tuy là vô cùng rõ ràng, mọi người đều biết nơi này có một cái cửa sau, nhưng bởi vì cha ta dựa theo ngũ hành bát quái trồng không ít cây trong hoa viên này mới vừa vặn che khuất cửa mật đạo. Vẫn để cho mọi người biết ở đây có một cánh cửa. Nhưng nếu có người đứng trước cửa, cùng lúc có người đứng cách xa cánh cửa một đoạn, vì bị cây cối che khuất nên nhìn thế nào cũng nhìn không thấy người kia. Cho nên, ta cùng Tiểu Phúc Tử yên tâm lớn mật.
Đầu tiên…
Ta vặn vặn cái khóa đồng, vặn qua trái ba cái rồi xoay bên phải ba cái. Chỉ nghe được ‘rắc rắc’ mấy tiếng, cánh cửa kia liền mở ra. Cánh cửa này hướng ra lối hành lang quanh bờ tường, nhưng sau khi mở ra thì nhìn thấy không phải là cảnh sắc bên ngoài, mà là một cánh cửa khác. Bên cạnh lộ ra một cửa động nho nhỏ. Chỉ cần không phải là một người mập mạp nặng hai trăm cân thì có thể đi vào được.
Ta biết. Cửa động này thông ra nơi nào. Mật thất phủ tướng quân không nằm trong phủ tướng quân, mà thông ra phủ của một nhà giàu họ Trần mới nổi nhờ mua bán heo sữa. Đây cũng là một trong những nguyên nhân chủ yếu khiến ta để cho Tiểu Phúc Tử tìm kiếm nghiêng trời lệch đất trong hoa viên mà không sợ bị hắn phát hiện ra.
Gian mật thất này hiệu quả cách âm cực kỳ tốt. Ta nghĩ, nguyên nhân chính yếu phải chăng là vì người ở trong mật thất sợ nghe thấy tiếng giết mổ heo đinh tai nhức óc trong phủ của vị nhà giàu mới nổi này?
Sau khi hiểu rõ mật thất này, ta có hỏi lão cha hờ: “Vì sao lại bố trí mật thất ở đây?”
Lão cha hờ của ta vẫn như trước, đăm chiêu nhìn ta: “Chuyện này không phải là cả con cũng tìm không ra nguyên nhân đấy chứ?” Nghe được lời nói đó, tâm hồn bé nhỏ của ta lại được một phen mừng thầm. Xem ra, lão cha hờ này đã xem ta như một đối thủ đấu trí mạnh mẽ rồi.
Ta còn hỏi ông: “Nhà giàu mới nổi này chẳng lẽ thật sự chỉ là một đại tài chủ bình thường thôi sao?”
Lão cha hờ nói: “Nếu con đã gọi hắn là nhà giàu mới nổi, thì hắn đương nhiên là một đại tài chủ bình thường rồi…”
Ta hiểu rồi. Thình lình bộc phát, sinh sôi tài vật, thình lình phát tài, mà nguyên nhân khiến hắn phát tài, chính là vì bảo trụ gian mật thất này. Nhưng ta nghĩ. Đại tài chủ họ Trần đại khái cũng không biết mật thất mật bí này. Bởi vì ta nghe lén cha ta nói chuyện, biết được vị đại tài chủ này là bà con thân thích xa của ông. Bởi vì trước đây có giúp ông trải qua cảnh nghèo khó, cho nên ông mới âm thầm đưa họ từ vùng nông thôn gần đó an trí ở nơi này. Đương nhiên còn cho bọn họ một món tiền, rồi để bọn họ vẫn theo nghiệp cũ – giết mổ heo.
Ta đã gặp người thân thích này của phụ thân rồi. Hắn là một tên nhát gan, tham tài, cẩn thận chi li, cộng thêm an phận thủ thường, đi đường cũng sợ dẫm phải con kiến nhỏ. Ta vô cùng bội phục phụ thân, làm sao mà người có thể tìm được một gia đình hoàn hảo đến vậy. Cứ như vậy, nếu như cha ta có xảy ra chuyện gì, bọn họ tuyệt đối sẽ không ra mặt. Thậm chí, ngay cả mặt mũi cũng không thấy bóng dáng. Tuyệt đối sẽ vì bảo toàn lợi ích gia đình mình mà ngay cả cha ta, họ cũng coi như không quen không biết. Càng không thể nói đến đại tướng quân, người còn cách phụ thân một tầng quan hệ. Mà có khi, ngay cả đại tướng quân cũng không hề hay biết có một hộ gia đình như vậy tồn tại. Hơn nữa, bởi vì bọn họ cẩn thận chi li từng chuyện lớn việc nhỏ, cho nên đối với số tài sản khó hiểu này cũng sẽ sinh ra cảm giác không phải của mình. Đối với thứ không phải của mình, tức sẽ không dám tu sửa quá mức, càng không dám nghĩ đến việc trùng tu, trùng kiến, trang hoàng gì cả. Cứ như vậy, có thể tránh cho mật thất không bị vô ý tìm được. Đương nhiên, ta nghĩ, giấy tờ đất đai nhà cửa, khẳng định là phụ thân không cho bọn họ giữ. Cứ như vậy, càng khiến cho bọn họ gia tăng cảm giác này…
Ta đoán. Cái gọi là hành động giúp đỡ phụ thân lúc ông còn nhỏ, thực chất chính là muốn vào một lúc nào đó có thể hưởng sái một miếng bánh nướng…
Bằng không, người nhà này sao lại có thể thành thật như vậy, không tự cho mình là ân nhân, giành của lão cha hờ ta càng nhiều lợi ích càng tốt sao? Chỉ e rằng, phương thức lão cha hờ báo ân, chân chính là chịu ơn một giọt nước liền đem cả hồ nước mà trả, khiến cho trong thâm tâm, bọn họ ít nhiều sẽ có cảm giác bất an?
Đương nhiên, cũng có khả năng là. Lúc đó phụ thân làm như vậy chính là vì không muốn bọn họ nhận là có quen biết với mình để tránh bị mất mặt. Với kiểu sĩ diện của cha ta, hoàn toàn có khả năng nha. Làm quân sư trong quý phủ của đại tướng quân là một nhân vật thế nào, ai cũng không hy vọng lại có họ hàng thân thích làm nghề giết mổ heo đúng không? Chuyện này không phải sẽ bị người đời cười thúi mũi hay sao? Ta nghĩ, đại tài chủ họ Trần này cũng hiểu chuyện. Cho nên, nếu không phải tính ta vốn ưa thích việc nghe lén nhìn lén hoặc là mấy chuyện liên quan đến ‘lén’, thì làm sao có thể phát hiện ra mối quan hệ giữa bọn họ được.
_________________
Danh sách chương