EDITOR: DOCKE
Ta nhíu mày hỏi hắn: “Như vậy, Trầm Ngư đâu?”
Hắn nhàn nhạt nói: “Thực hiện thuật này, chỉ có linh hồn nào mạnh hơn mới được lưu lại. Linh hồn của cô ta, đương nhiên đã bị bài trừ ra ngoài cơ thể, không thấy bóng dáng. Còn hoàng hậu nương nương, trong cơ thể đã không còn linh hồn cho nên mới hôn mê bất tỉnh như thế.”
Ta ảm đạm thương xót, nhưng cũng không biết làm gì hơn. Trong lòng Tuyên Vương, hắn là thiên hoàng tôn quý, còn những người khác chẳng qua chỉ là con kiến dưới đất, có thể tùy ý dẫm đạp, cũng có thể hy sinh bất cứ lúc nào. Hắn không biết rằng, ta phản cảm nhất, chính là thái độ này của hắn.
Đúng lúc này, có tiếng ồn ào từ bên ngoài truyền tới, âm thanh đao thương va chạm hỗn loạn. Tiểu Phúc Tử cùng Tuyên Vương nhìn nhau, đồng thời nói: “Không hay rồi.”
Chúng ta đang muốn lao ra, cửa mật thất lại xuất hiện mấy người. Dẫn đầu, chính là cái lão La Thành kia. Lão cùng với mấy tên thị vệ chung quanh, trong tay mỗi người đều cầm một loại vũ khí hình thù kỳ quái. Ta nhìn thấy, trong lòng bán tín bán nghi. Bởi vì ta nghi ngờ, vũ khí đó là súng kíp (1), nhưng hình dạng của nó lại cực kỳ quái lạ, tuyệt đối không giống với súng kíp của thời hiện đại mà giống hai cái hồ lô bị treo ngược hơn. Một lớn một nhỏ nối dính vào nhau. Nhưng không hiểu sao, ta cuối cùng vẫn cảm giác được, uy lực của loại vũ khí này, có thể là vô cùng mãnh liệt.
Chẳng những là ta, Tuyên Vương thấy vũ khí trong tay bọn họ, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, nói: “Chúng ta mau lui lại.”
Không đợi ta kịp phản ứng, Tuyên Vương cùng Tiểu Phúc Tử mỗi người một tay giữ chặt lấy tay ta, bay vút về phía sau. Nhưng gian mật thất này nhỏ như vậy, có thể lui đến đâu cơ chứ? Trong lúc chúng ta lui lại, vũ khí trong tay bọn họ phát ra những tiếng động đùng đoàng kinh thiên động địa, đánh cho những trang sách trong mật thất tung bay tán loạn, bàn ghế dập nát. Lúc này ta mới có thể khẳng định, vũ khí này nhất định là một loại súng kíp. Một nỗi nghi ngờ dâng lên trong lòng ta, La Thành rốt cuộc là ai?
Đang nghĩ ngợi, lại bị hai người bọn họ kéo vào phía sau một cái giá sách. Tuyên Vương xoay tròn một bình hoa trên giá sách, bức tường phía sau giá sách đột nhiên mở ra một cánh cửa. Chúng ta liền lách người đi vào…
Đây là một không gian cực kỳ nhỏ hẹp. Ba người nhét vào một chỗ, không khỏi gặp khó khăn. Tiểu Phúc Tử phòng bị Tuyên Vương rất nghiêm, đứng ngăn giữa ta và Tuyên Vương. Cho dù trong bóng tối, ta vẫn có thể nhìn thấy ánh mắt hắn đang giương lên sắc bén như mắt hổ, tỏa sáng trong bóng tối.
Ta bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, kêu lên: “Nguy rồi.”
Tuyên Vương nói: “Pho tượng…”
Tiểu Phúc Tử nói: “Để ta ra ngoài cướp về.”
Lại nghe thấy phía trong mật thất, La Thành cười ha ha, “Lão phu rốt cuộc lại có được pho tượng này. Thật tốt quá. Tề Tuyên Lâm, ngươi nghĩ hết trăm phương nghìn kế, chính là vì muốn lấy cho được vật này. Vì lấy nó cho ngươi mà con gái ta đã chết. Hôm nay, ta muốn mộng đẹp của ngươi tan thành mây khói, khiến ngươi phải mất hết tất cả.”
Dứt lời, lại một trận cười to. Cười xong, lại tiếp tục cuồng nói: “Tề Tuyên Lâm, ngươi trốn ở đâu? Ngươi không thể tưởng được đúng không, chẳng những lão phu không chết mà ngay cả một vết thương tích cũng không có. Lão phu rút đi, chỉ là kế nghi binh. Ta biết ngươi đoạt được Hắc tinh thạch, tất sẽ vội vàng chạy trở về định hồn cho nữ nhân kia. Nhưng ngươi lại không biết, đường lang bộ thiền, tại hậu hoàng tước(2).”
Sau đó thì thào tự nói: “Rốt cuộc cũng tìm thấy nó rồi. Hoàn bích quy Triệu (3), sau này ta đã có thể đời đời kiếp kiếp bất tử bất diệt.”
Ta ở mặt trong của mật thất nghe thấy, không khỏi lắp bắp kinh hãi, không hiểu vì cái gì mà hắn lại nói như vậy. Chẳng lẽ vật này cũng có tác dụng với cả người thường? Sử dụng vật này, chỉ cần tìm được một thân hình thích hợp là có thể dời đổi linh hồn, tiếp tục sinh tồn?
Ta thấp giọng hỏi Tuyên Vương: “Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
Tuyên Vương nhẹ giọng nói: “Pho tượng này là ta trộm về từ Hắc Vụ Đảo. Vì trộm vật này mà đã kéo con gái của lão xuống nước. Lúc ấy, lão hạ độc thủ với ta, nhưng không ngờ Hải La vì muốn bảo vệ ta mà ngăn cản trước người ta, nên đã bị lão giết chết. Cho nên, lão hận ta đến tận xương.”
Ta càng nghĩ càng thấy không đúng. Mô hình kiến trúc ở trong cung điện của Tuyên Vương, rõ ràng là kiến trúc hiện đại. Hắn từ đâu mà biết được?
Ta chỉ cảm thấy nghi ngờ trong lòng dày đặc như sương mù, như lọt vào đám mây ngũ sắc. Chuyện rõ ràng có thể sờ tới được, nhưng trước sau vẫn với tay không đến.
Không gian phía sau vách tường nhỏ hẹp nhưng được thiết kế cực kỳ tinh diệu. La Thành ở bên ngoài sai người lục tung nhưng vẫn không tìm thấy cửa vào. Tức quá liền hạ lệnh nổ súng, bắn phá bừa bãi khắp nơi. Ta nghe thấy trên vách tường vang lên hai tiếng đing đang, tựa như tiếng chuông vàng ngân vang. Hóa ra, vách tường này được chế tạo từ sắt lá, có thể ngăn cản sự công kích của súng đạn. Ta cẩn thận lắng nghe khoảng cách giữa những lần bọn hắn nổ súng, phát hiện vũ khí trong tay bọn họ vẫn còn rất lạc hậu, vẫn là loại súng mỗi lần bắn là mỗi lần lên đạn. Liền lặng lẽ kêu gọi Tiểu Phúc Tử, muốn hắn thừa lúc bọn chúng ngừng lại lên đạn mà lao ra.
Sau một khoảng thời gian dài trầm mặc, lại một loạt đạn được bắn vang. Tiểu Phúc Tử lôi kéo cửa ngầm, đột nhiên chạy vọt ra ngoài. Chỉ nghe vài tiếng bang bang liên tiếp vang lên, có tiếng đạn rơi xuống đất, cũng có âm thanh nổ súng. Ta không khỏi quýnh lên, nghĩ rằng, nếu Tiểu Phúc Tử trúng đạn, vậy thì nguy to rồi. Vì thế, kéo cửa ngầm lao ra xem. Tuyên Vương bị bất ngờ, không giữ chặt ta nên cũng theo đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, vui mừng quá đỗi. Trên mặt đất rơi đầy súng kíp. Trên tay Tiểu Phúc Tử cũng có hai cây súng, đứng ở giữa phòng. Hai tay La Thành trống trơn, oán hận nhìn hắn.
Còn thủ hạ của La Thành, mỗi người đều ngây ra như phỗng. Rất hiển nhiên, bọn họ đã bị điểm huyệt. Rất hiển nhiên, công phu điểm huyệt của Tiểu Phúc Tử vẫn không tồi.
Ta trút bỏ hết nỗi uể oải kinh hoàng trong lòng, đắc ý phi phàm. Ba bước biến thành hai bước, nhảy đến trước mặt La Thành, ha ha cười bạo hai tiếng, nói: “La đảo chủ, rốt cuộc ngươi cũng rơi vào tay của ta.”
La Thành nhìn ta, vẻ mặt gìa nua xuất hiện biểu tình cổ quái, nói: “Đã là cố nhân, tất nhiên sẽ mau chóng gặp lại.”
Ta xì một tiếng đầy khinh miệt, “Cố nhân cái gì, ta cho tới bây giờ chưa từng gặp ngươi. Nếu ngươi mà là cố nhân của ta, chắc ta xấu hổ và mắc cỡ đến chết mất.”
La Thành chậm rãi nói: “Hoàng hậu nương nương, ngài chưa từng thấy qua mô hình này sao? Mấy thứ đó, vốn là do ta chế tạo để dùng khi tiêu khiển. Sau khi Tề Tuyên Lâm biết được ngươi đến từ nơi nào, đã lấy trộm nó từ trong tay của ta. Ngươi và ta, đều đến từ cùng một thế giới…”
Ta kinh hỏi: “Rốt cuộc ngươi là ai?” Hỏi xong, trong đầu giống như có điện xẹt qua, hiện lên cái tên này: La Thành, La Thành…
“Ngươi chính là tài xế lái xe tải?” Ta bỗng nhiên nói.
Ta nhớ rồi. Trên tờ giấy để lại trong Thần Cung, ở một chỗ kín đáo có một chữ ký, chính là ký tên La Thành. Nhưng La Thành, không phải đã xuyên không đến cách đây mấy trăm năm hay sao? Vì sao hắn vẫn còn sống đến giờ? Chẳng lẽ, sau khi hắn xuyên không, có thể trường sinh bất tử? Nhưng tờ giấy mà hắn để lại, giữa những hàng chữ đều tràn ngập thiện ý. Vì sao con người bây giờ lại biến thành… giống như ác ma vậy?
——— —————— —————— ————————
Ghi chú:
Súng kíp là loại súng trường kiểu cũ, nguyên tắc hoạt động đơn giản. Thuốc phóng và đạn được nạp từ miệng nòng, gây hỏa bằng một kíp kiểu va đập đặt ở đuôi nòng.
Đường lang bộ thiền, tại hậu hoàng tước: Bọ ngựa rình bắt ve sầu, chim sẻ chờ sẵn phía sau: Ý nói người ngu dự định làm chuyện xấu, không ngờ lại bị người khác lợi dụng cơ hội làm hại.
Hoàn bích quy Triệu: Chữ “Hoàn” ở đây chỉ hoàn chỉnh, còn chữ “Bích” có nghĩa là ngọc. Ý của câu thành ngữ này là ví về việc đem đồ vật nguyên si trả lại cho chủ cũ. Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Sử ký Liêm Pha Lạn Tương Như liệt truyện.”
Tần Triêu Vương được biết, Triệu Huệ Văn Vương có một viên ngọc tên là Hòa Thị Bích vô cùng quý hiếm, liền cử người đưa thư sang nói mình muốn dùng 15 ngôi thành trì để đổi lấy viên ngọc này.
Vua Triệu sợ bị mắc lừa, không muốn đưa ngọc sang, nhưng lại lo vua Tần sẽ lấy cớ này để tấn công nước Triệu, nên đang vắt óc suy nghĩ tìm người có tài ăn nói sang phúc đáp vua Tần. Bấy giờ có người đề cử Lạn Tương Như. Lạn Tương Như mới nói với vua Triệu rằng: “Tôi sẽ đưa viên ngọc sang nước Tần và xin đảm bảo rằng; Nếu nước Tần đồng ý trao thành trì cho nước Triệu thì tôi sẽ dâng ngọc cho vua Tần. Bằng không, tôi sẽ đem viên ngọc nguyên si trả về nước Triệu”. Sau đó, Lạn Tương Như được cử đi sứ nước Tần.
Sau khi dâng viên ngọc cho vua Tần, Lạn Tương Như thấy vua Tần chỉ mải mê ngắm nghía viên ngọc, chứ không hề nhắc đến việc giao nộp thành trì, nên ông mượn cớ nói trên viên ngọc có vết rạn muốn chỉ cho vua Tần xem, rồi lấy lại viên ngọc, trách vua Tần không có thành ý. Nếu vua Tần mà bức bách, thì ông sẽ để viên ngọc lên đầu rồi đâm vào cột cho cùng nát vụn cả ra.
Vua Tần nghe vậy tái mặt, liền giả vờ gọi người đem tấm bản đồ ra, khoanh ngay 15 ngôi thành trì. Lạn Tương Như thấy vua Tần vẫn chưa thực lòng thực dạ, nên bảo vua Tần là phải ăn chay trong 5 ngày rồi ông sẽ dâng ngọc lên. Vua Tần đành phải đồng ý. Lạn Tương Như bèn nhân cơ hội này, trở về nhà khách liền gọi ngay một tên tùy tùng mặc áo thường dân đem viên ngọc theo đường tắt trốn về nước Triệu, qua đó đã thực hiện được lời cam kết ” Hoàn bích quy Triệu” của mình
Ta nhíu mày hỏi hắn: “Như vậy, Trầm Ngư đâu?”
Hắn nhàn nhạt nói: “Thực hiện thuật này, chỉ có linh hồn nào mạnh hơn mới được lưu lại. Linh hồn của cô ta, đương nhiên đã bị bài trừ ra ngoài cơ thể, không thấy bóng dáng. Còn hoàng hậu nương nương, trong cơ thể đã không còn linh hồn cho nên mới hôn mê bất tỉnh như thế.”
Ta ảm đạm thương xót, nhưng cũng không biết làm gì hơn. Trong lòng Tuyên Vương, hắn là thiên hoàng tôn quý, còn những người khác chẳng qua chỉ là con kiến dưới đất, có thể tùy ý dẫm đạp, cũng có thể hy sinh bất cứ lúc nào. Hắn không biết rằng, ta phản cảm nhất, chính là thái độ này của hắn.
Đúng lúc này, có tiếng ồn ào từ bên ngoài truyền tới, âm thanh đao thương va chạm hỗn loạn. Tiểu Phúc Tử cùng Tuyên Vương nhìn nhau, đồng thời nói: “Không hay rồi.”
Chúng ta đang muốn lao ra, cửa mật thất lại xuất hiện mấy người. Dẫn đầu, chính là cái lão La Thành kia. Lão cùng với mấy tên thị vệ chung quanh, trong tay mỗi người đều cầm một loại vũ khí hình thù kỳ quái. Ta nhìn thấy, trong lòng bán tín bán nghi. Bởi vì ta nghi ngờ, vũ khí đó là súng kíp (1), nhưng hình dạng của nó lại cực kỳ quái lạ, tuyệt đối không giống với súng kíp của thời hiện đại mà giống hai cái hồ lô bị treo ngược hơn. Một lớn một nhỏ nối dính vào nhau. Nhưng không hiểu sao, ta cuối cùng vẫn cảm giác được, uy lực của loại vũ khí này, có thể là vô cùng mãnh liệt.
Chẳng những là ta, Tuyên Vương thấy vũ khí trong tay bọn họ, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, nói: “Chúng ta mau lui lại.”
Không đợi ta kịp phản ứng, Tuyên Vương cùng Tiểu Phúc Tử mỗi người một tay giữ chặt lấy tay ta, bay vút về phía sau. Nhưng gian mật thất này nhỏ như vậy, có thể lui đến đâu cơ chứ? Trong lúc chúng ta lui lại, vũ khí trong tay bọn họ phát ra những tiếng động đùng đoàng kinh thiên động địa, đánh cho những trang sách trong mật thất tung bay tán loạn, bàn ghế dập nát. Lúc này ta mới có thể khẳng định, vũ khí này nhất định là một loại súng kíp. Một nỗi nghi ngờ dâng lên trong lòng ta, La Thành rốt cuộc là ai?
Đang nghĩ ngợi, lại bị hai người bọn họ kéo vào phía sau một cái giá sách. Tuyên Vương xoay tròn một bình hoa trên giá sách, bức tường phía sau giá sách đột nhiên mở ra một cánh cửa. Chúng ta liền lách người đi vào…
Đây là một không gian cực kỳ nhỏ hẹp. Ba người nhét vào một chỗ, không khỏi gặp khó khăn. Tiểu Phúc Tử phòng bị Tuyên Vương rất nghiêm, đứng ngăn giữa ta và Tuyên Vương. Cho dù trong bóng tối, ta vẫn có thể nhìn thấy ánh mắt hắn đang giương lên sắc bén như mắt hổ, tỏa sáng trong bóng tối.
Ta bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, kêu lên: “Nguy rồi.”
Tuyên Vương nói: “Pho tượng…”
Tiểu Phúc Tử nói: “Để ta ra ngoài cướp về.”
Lại nghe thấy phía trong mật thất, La Thành cười ha ha, “Lão phu rốt cuộc lại có được pho tượng này. Thật tốt quá. Tề Tuyên Lâm, ngươi nghĩ hết trăm phương nghìn kế, chính là vì muốn lấy cho được vật này. Vì lấy nó cho ngươi mà con gái ta đã chết. Hôm nay, ta muốn mộng đẹp của ngươi tan thành mây khói, khiến ngươi phải mất hết tất cả.”
Dứt lời, lại một trận cười to. Cười xong, lại tiếp tục cuồng nói: “Tề Tuyên Lâm, ngươi trốn ở đâu? Ngươi không thể tưởng được đúng không, chẳng những lão phu không chết mà ngay cả một vết thương tích cũng không có. Lão phu rút đi, chỉ là kế nghi binh. Ta biết ngươi đoạt được Hắc tinh thạch, tất sẽ vội vàng chạy trở về định hồn cho nữ nhân kia. Nhưng ngươi lại không biết, đường lang bộ thiền, tại hậu hoàng tước(2).”
Sau đó thì thào tự nói: “Rốt cuộc cũng tìm thấy nó rồi. Hoàn bích quy Triệu (3), sau này ta đã có thể đời đời kiếp kiếp bất tử bất diệt.”
Ta ở mặt trong của mật thất nghe thấy, không khỏi lắp bắp kinh hãi, không hiểu vì cái gì mà hắn lại nói như vậy. Chẳng lẽ vật này cũng có tác dụng với cả người thường? Sử dụng vật này, chỉ cần tìm được một thân hình thích hợp là có thể dời đổi linh hồn, tiếp tục sinh tồn?
Ta thấp giọng hỏi Tuyên Vương: “Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
Tuyên Vương nhẹ giọng nói: “Pho tượng này là ta trộm về từ Hắc Vụ Đảo. Vì trộm vật này mà đã kéo con gái của lão xuống nước. Lúc ấy, lão hạ độc thủ với ta, nhưng không ngờ Hải La vì muốn bảo vệ ta mà ngăn cản trước người ta, nên đã bị lão giết chết. Cho nên, lão hận ta đến tận xương.”
Ta càng nghĩ càng thấy không đúng. Mô hình kiến trúc ở trong cung điện của Tuyên Vương, rõ ràng là kiến trúc hiện đại. Hắn từ đâu mà biết được?
Ta chỉ cảm thấy nghi ngờ trong lòng dày đặc như sương mù, như lọt vào đám mây ngũ sắc. Chuyện rõ ràng có thể sờ tới được, nhưng trước sau vẫn với tay không đến.
Không gian phía sau vách tường nhỏ hẹp nhưng được thiết kế cực kỳ tinh diệu. La Thành ở bên ngoài sai người lục tung nhưng vẫn không tìm thấy cửa vào. Tức quá liền hạ lệnh nổ súng, bắn phá bừa bãi khắp nơi. Ta nghe thấy trên vách tường vang lên hai tiếng đing đang, tựa như tiếng chuông vàng ngân vang. Hóa ra, vách tường này được chế tạo từ sắt lá, có thể ngăn cản sự công kích của súng đạn. Ta cẩn thận lắng nghe khoảng cách giữa những lần bọn hắn nổ súng, phát hiện vũ khí trong tay bọn họ vẫn còn rất lạc hậu, vẫn là loại súng mỗi lần bắn là mỗi lần lên đạn. Liền lặng lẽ kêu gọi Tiểu Phúc Tử, muốn hắn thừa lúc bọn chúng ngừng lại lên đạn mà lao ra.
Sau một khoảng thời gian dài trầm mặc, lại một loạt đạn được bắn vang. Tiểu Phúc Tử lôi kéo cửa ngầm, đột nhiên chạy vọt ra ngoài. Chỉ nghe vài tiếng bang bang liên tiếp vang lên, có tiếng đạn rơi xuống đất, cũng có âm thanh nổ súng. Ta không khỏi quýnh lên, nghĩ rằng, nếu Tiểu Phúc Tử trúng đạn, vậy thì nguy to rồi. Vì thế, kéo cửa ngầm lao ra xem. Tuyên Vương bị bất ngờ, không giữ chặt ta nên cũng theo đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, vui mừng quá đỗi. Trên mặt đất rơi đầy súng kíp. Trên tay Tiểu Phúc Tử cũng có hai cây súng, đứng ở giữa phòng. Hai tay La Thành trống trơn, oán hận nhìn hắn.
Còn thủ hạ của La Thành, mỗi người đều ngây ra như phỗng. Rất hiển nhiên, bọn họ đã bị điểm huyệt. Rất hiển nhiên, công phu điểm huyệt của Tiểu Phúc Tử vẫn không tồi.
Ta trút bỏ hết nỗi uể oải kinh hoàng trong lòng, đắc ý phi phàm. Ba bước biến thành hai bước, nhảy đến trước mặt La Thành, ha ha cười bạo hai tiếng, nói: “La đảo chủ, rốt cuộc ngươi cũng rơi vào tay của ta.”
La Thành nhìn ta, vẻ mặt gìa nua xuất hiện biểu tình cổ quái, nói: “Đã là cố nhân, tất nhiên sẽ mau chóng gặp lại.”
Ta xì một tiếng đầy khinh miệt, “Cố nhân cái gì, ta cho tới bây giờ chưa từng gặp ngươi. Nếu ngươi mà là cố nhân của ta, chắc ta xấu hổ và mắc cỡ đến chết mất.”
La Thành chậm rãi nói: “Hoàng hậu nương nương, ngài chưa từng thấy qua mô hình này sao? Mấy thứ đó, vốn là do ta chế tạo để dùng khi tiêu khiển. Sau khi Tề Tuyên Lâm biết được ngươi đến từ nơi nào, đã lấy trộm nó từ trong tay của ta. Ngươi và ta, đều đến từ cùng một thế giới…”
Ta kinh hỏi: “Rốt cuộc ngươi là ai?” Hỏi xong, trong đầu giống như có điện xẹt qua, hiện lên cái tên này: La Thành, La Thành…
“Ngươi chính là tài xế lái xe tải?” Ta bỗng nhiên nói.
Ta nhớ rồi. Trên tờ giấy để lại trong Thần Cung, ở một chỗ kín đáo có một chữ ký, chính là ký tên La Thành. Nhưng La Thành, không phải đã xuyên không đến cách đây mấy trăm năm hay sao? Vì sao hắn vẫn còn sống đến giờ? Chẳng lẽ, sau khi hắn xuyên không, có thể trường sinh bất tử? Nhưng tờ giấy mà hắn để lại, giữa những hàng chữ đều tràn ngập thiện ý. Vì sao con người bây giờ lại biến thành… giống như ác ma vậy?
——— —————— —————— ————————
Ghi chú:
Súng kíp là loại súng trường kiểu cũ, nguyên tắc hoạt động đơn giản. Thuốc phóng và đạn được nạp từ miệng nòng, gây hỏa bằng một kíp kiểu va đập đặt ở đuôi nòng.
Đường lang bộ thiền, tại hậu hoàng tước: Bọ ngựa rình bắt ve sầu, chim sẻ chờ sẵn phía sau: Ý nói người ngu dự định làm chuyện xấu, không ngờ lại bị người khác lợi dụng cơ hội làm hại.
Hoàn bích quy Triệu: Chữ “Hoàn” ở đây chỉ hoàn chỉnh, còn chữ “Bích” có nghĩa là ngọc. Ý của câu thành ngữ này là ví về việc đem đồ vật nguyên si trả lại cho chủ cũ. Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Sử ký Liêm Pha Lạn Tương Như liệt truyện.”
Tần Triêu Vương được biết, Triệu Huệ Văn Vương có một viên ngọc tên là Hòa Thị Bích vô cùng quý hiếm, liền cử người đưa thư sang nói mình muốn dùng 15 ngôi thành trì để đổi lấy viên ngọc này.
Vua Triệu sợ bị mắc lừa, không muốn đưa ngọc sang, nhưng lại lo vua Tần sẽ lấy cớ này để tấn công nước Triệu, nên đang vắt óc suy nghĩ tìm người có tài ăn nói sang phúc đáp vua Tần. Bấy giờ có người đề cử Lạn Tương Như. Lạn Tương Như mới nói với vua Triệu rằng: “Tôi sẽ đưa viên ngọc sang nước Tần và xin đảm bảo rằng; Nếu nước Tần đồng ý trao thành trì cho nước Triệu thì tôi sẽ dâng ngọc cho vua Tần. Bằng không, tôi sẽ đem viên ngọc nguyên si trả về nước Triệu”. Sau đó, Lạn Tương Như được cử đi sứ nước Tần.
Sau khi dâng viên ngọc cho vua Tần, Lạn Tương Như thấy vua Tần chỉ mải mê ngắm nghía viên ngọc, chứ không hề nhắc đến việc giao nộp thành trì, nên ông mượn cớ nói trên viên ngọc có vết rạn muốn chỉ cho vua Tần xem, rồi lấy lại viên ngọc, trách vua Tần không có thành ý. Nếu vua Tần mà bức bách, thì ông sẽ để viên ngọc lên đầu rồi đâm vào cột cho cùng nát vụn cả ra.
Vua Tần nghe vậy tái mặt, liền giả vờ gọi người đem tấm bản đồ ra, khoanh ngay 15 ngôi thành trì. Lạn Tương Như thấy vua Tần vẫn chưa thực lòng thực dạ, nên bảo vua Tần là phải ăn chay trong 5 ngày rồi ông sẽ dâng ngọc lên. Vua Tần đành phải đồng ý. Lạn Tương Như bèn nhân cơ hội này, trở về nhà khách liền gọi ngay một tên tùy tùng mặc áo thường dân đem viên ngọc theo đường tắt trốn về nước Triệu, qua đó đã thực hiện được lời cam kết ” Hoàn bích quy Triệu” của mình
Danh sách chương