Edit: Docke

Vừa muốn trả lời thì lại thấy ánh mắt ông đã nhắm chặt, ngón tay vô lực buông xuống, tinh thần đã rơi vào mê man. Ta bắt mạch cho ông thì thấy mạch tính vững vàng. Ta dìu đỡ ông chậm rãi bước đến bên giường nệm rồi giúp ông nằm xuống, đắp chăn cho ông. Mở cửa phòng ra, ngoài cửa đã có hai nha hoàn chờ sẵn. Nói rằng do Tuyên Vương phái bọn họ đến chăm sóc lão tiên sinh.    

Ta nghĩ, Tuyên Vương đối xử với chúng ta cũng thật không tồi. Bất luận là chuyện gì, dù lớn hay nhỏ đều lo lắng rất chu đáo. Nói vậy, ta cũng có thể yên tâm.

Ta ra hiệu cho hai nha hoàn đi vào chăm sóc lão cha, còn mình thì cùng Tư Đồ đi ra ngoài, xuyên qua mấy hành lang quanh co, đi vào khách phòng của mình.

Dọc đường đi, Tư Đồ đều không lên tiếng. Thật hiển nhiên, nàng vẫn còn mờ mịt trước vị sư phó ngày trước xem mình như châu như bảo, sao lần này gặp mặt lại hờ hững, nhưng đến cuối cùng lại làm như cảm thấy không phải khi trút giận lên đầu nàng…

Trong khách phòng, tuy không có ngọn đèn nhưng ta biết, Tiểu Phúc Tử nhất định đã chờ ở một nơi nào đó rồi. Châm đèn lên, quả nhiên, Tiểu Phúc Tử đang lặng lẽ ngồi ở trước bàn.

Tư Đồ hỏi hắn: “Tiểu Phúc Tử, vì sao ngươi không hít thở gì hết vậy? Vì sao ta không nghe được tiếng hô hấp của ngươi?”

Ta nhàn nhạt nói: “Đó là bởi vì, công lực của Tiểu Phúc Tử đã khôi phục được một nửa rồi…”

Tư Đồ kinh ngạc: “Không thể nào. Ta mới khôi phục được một tầng mà hắn lại khôi phục một nửa rồi sao?” Nói xong liền muốn xông lên phía trước, dùng quyền cước tiếp đón Tiểu Phúc Tử…

Ta ‘khụ’ một tiếng, nói: “Bây giờ còn chưa phải lúc, không nên quấy rối đến toàn bộ kế hoạch của ta. Bằng không, vở tuồng vừa diễn ở hậu viện sẽ thành công toi. Tư Đồ, ngươi muốn Tiểu Phúc Tử bị gãy thêm mấy khúc xương chân nữa có đúng hay không đây…”

Lúc này Tư Đồ mới chịu ngừng múa may tay chân…

Ta hỏi Tiểu Phúc Tử: “Có ai theo dõi ngươi không?”

Tiểu Phúc Tử nói: “Ừm. Nhưng ta vòng vo mấy lần, cắt đuôi hắn rồi…”

Ta nói: “Không để hắn phát hiện ra ngươi đã khôi phục võ công đấy chứ?”

Tiểu Phúc Tử nói: “Không đâu, ta rất cẩn thận…”

Ta gật gật đầu, bưng chén trà trên bàn lên uống một ngụm…

Tiểu Phúc Tử nói: “Vì sao? Ngươi bảo ta lấy trộm bánh tơ vàng ngũ sắc từ phòng của Tần Thập Nhất, sau khi lấy ra còn phải dùng khăn tay của ngươi bao lại rồi giấu ở dưới gốc cây Tử La Lan tại hoa viên để làm gì?”

Ta thở dài một hơi, vừa định nói chuyện thì lại bị một trận ho khăn mãnh liệt. Ho khan xong lại phun ra một ngụm máu tươi…

Tiểu Phúc Tử và Tư Đồ kinh hãi. Liên tục hỏi: “Ngươi sao rồi, đã xảy ra chuyện gì…”

Ta khoát tay áo, ngăn không để bọn họ nâng ta dậy, nhưng hai tay cũng không thể ức chế được sự run rẩy. Ta nhàn nhạt nói: “Không có gì, chẳng qua là, ta đã trúng Nhiễu chỉ nhu tẩm trong bánh tơ vàng ngũ sắc…”

Tư Đồ đi theo lão cha hờ của ta nhiều năm. Tuy đối với y thuật dốt đặc cán mai nhưng phàm là tên thuốc, nàng nghe cũng quen tai rồi. Nàng cả kinh nói: “Cái gì? Nhiễu chỉ nhu…”

Tiểu Phúc Tử không biết đây là chất độc gì, nhìn thấy vẻ mặt của Tư Đồ rất cổ quái, không khỏi hỏi: “Đó là loại độc gì vậy? Lợi hại lắm sao? Có lợi hại hơn Tiên nhân đảo hay không?”

Ta miễn cưỡng ngồi, nhàn nhàn nở nụ cười: “Loại độc này, cũng không lợi hại, không thể xem như một loại độc. Nó chẳng qua chỉ là một loại mê hồn dược mà thôi, cũng có thể được cho là xuân dược. Tiểu Phúc Tử, ngươi biết không? Thật ra trên đời này, độc nhất không phải là thuốc độc, mà là thuốc chuyên tấn công vào nhân tâm. Sau khi ngươi trúng phải nó, không thể chết được, cũng không dám lên tiếng kể ra với ai. Mỗi khi nhớ đến tình cảnh ngay lúc đó là lại xấu hổ muốn chết đi cho xong chuyện, nhưng thường thì vẫn không có đủ dũng cảm để mà chết. Loại Nhiễu chỉ nhu này, lúc phát độc, có thể khiến người trúng độc tiến vào trạng thái cực lạc, ảo tưởng người trước mắt chính là người thân thiết nhất của mình, có thể làm cho mình sung sướng đến cực hạn, cho nên sẽ biểu lộ, bày tỏ muôn vàn nhu tình, tất cả ôn nhu với người đó. Nhưng sau khi tỉnh mộng, tất cả chân tướng được vạch trần. Nhưng rõ ràng trước mắt, tất cả đều do mình tự gây nên. Từ nay về sau, kêu người ta làm sao mà dám ngẩng mặt lên nhìn ai được nữa?”

Ta nghĩ loại độc này, so với thuốc giảm đau thời hiện đại còn lợi hại hơn nhiều. Sau khi uống thuốc giảm đau, vật đổi sao dời, đương sự thường sẽ không nhớ rõ lúc ấy đã phát sinh chuyện hoang đường gì. Còn loại độc này, làm cho tất cả đều khắc sâu vào trong trí nhớ của ngươi. Lợi hại nhất, cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi! Tiểu Phúc Tử ngắm nghía sắc mặt của ta, đại khái chỉ thấy sắc mặt ta đã tái nhợt quá mức. Hắn hỏi: “Nếu ngươi đã biết loại độc này, tất sẽ có cách ứng đối, ngươi…”

Ta nở nụ cười, khen: “Vẫn là Tiểu Phúc Tử hiểu ta…”

Tư Đồ cũng hiểu rõ, trước mắt ta có điểm không ổn, nàng lo lắng nói: “Ngươi đã dùng phương pháp gì?”

Ta bình tĩnh, trên mặt mang theo vài phần lạnh lùng, nói: “Nhiễu chỉ nhu, không có thuốc nào có thể giải được. Người bày ra trò này, có thể nói là đã vận dụng thủ đoạn và mưu lược đến mức siêu cấp rồi. Mỗi một sự kiện, mỗi một đồ vật đều lo lắng rành mạch. Nhiễu Chỉ Nhu vốn có mùi giống như mùi hoa lài. Nếu thuốc này được hạ trong thực vật bình thường, tất nhiên ta sẽ cảm nhận được. Bọn họ lại hạ thuốc trong bánh tơ vàng ngũ sắc dùng phương pháp bí mật mà nấu thành. Loại điểm tâm này, không biết bọn họ đã dùng cách nào để chế biến mà có thể trộn lẫn tất cả hương vị dung hòa làm một, hình thành một mùi vị vô cùng kỳ lạ. Hơn nữa, mỗi loại lại được bỏ vào một phần rất ít, khiến ta không thể nào nhận biết được. Đợi đến lúc ta cảm thấy thân thể có điều khác thường thì trên thực tế, ta đã ăn xong vài miếng rồi…”

Tiểu Phúc Tử lạnh nhạt nói: “Ta không có hỏi ngươi chuyện này. Ta hỏi ngươi, ngươi rốt cuộc dùng biện pháp gì để ngăn cản độc tính tràn ra?”

Ta chậm rì rì liếc mắt nhìn Tiểu Phúc Tử một cái, nói: “Thế nào, Tiểu Phúc Tử, ngươi cho rằng y thuật của ta thật sự lợi hại như vậy sao, có thể giải được loại độc này ư?”

Tư Đồ nói: “Ngay cả Thiên Chỉ Kim Châm Quá Huyệt Pháp của sư phụ mà ngươi cũng có thể chỉ cần đọc lén sách của sư phụ mà luyện thành, còn có gì mà không thể làm được chứ?”

Ta lo nghĩ nói: “Tư Đồ, Ngươi không thấy kỳ quái lắm sao, vừa rồi ta dùng lời thử thăm dò lão cha. Xác định thật sự hắn chính là cha ta, nhưng ta lại không dám khẳng định. Hắn đã trải qua biến cố trọng đại gì rồi mà ngay cả ngươi cũng không muốn cứu?”

Tư Đồ hiển nhiên vẫn một mực nghĩ đến vấn đề này, nàng nói: “Ngươi muốn nói, tay chân ông run rẩy, cùng với thân thể suy kiệt, tất cả đều là giả?”

Ta gật gật đầu, nói: “Cũng không phải tất cả đều là giả. Nhưng với tình huống hiện tại của ông, dám chắc sẽ cứu được các ngươi. Nhưng không biết vì sao lại không chịu ra tay cứu giúp?”

Tiểu Phúc Tử cắt ngang lời ta, âm thanh lạnh lùng nói: “Ngươi đừng chuyển đề tài nữa. Nói cho chúng ta biết, ngươi rốt cuộc đã dùng biện pháp gì?”

Tư Đồ nghe xong, vội ngừng hỏi, nhìn thấy thần sắc Tiểu Phúc Tử cau mày khẩn trương, bèn nói: “Tuệ Như, rốt cuộc thì ngươi dùng biện pháp gì vậy?”

Ta nghĩ rằng. Thật là không thể đùa được nữa rồi. Tiểu Phúc Tử càng lúc càng khó lừa. Tư Đồ cũng đã thông minh hơn xưa rất nhiều.

Ta thở dài, chậm rãi nói: “Tiểu Phúc Tử, ta đã nói rồi. Loại độc này không có thuốc giải, chỉ có thể chờ thời gian từ từ trôi qua, dược tính của nó sẽ tiêu tán. Nhưng thông thường thì không ai có thể nhẫn chịu qua khỏi quá trình này…” Nói tới đây, ta không tự chủ được ‘khụ’ một tiếng, nén cơn đau xuống ngực.

Tiểu Phúc Tử và Tư Đồ lo lắng nhìn ta.

Ta cười nói: “Có một câu, không biết các ngươi đã nghe qua chưa. Vui vẻ cực độ thì phải dùng đau khổ cực độ đến ngăn cản. Loại mê hồn dược này sinh ra hiệu quả, chính là khiến cho người ta rơi vào trạng thái ảo tưởng vui vẻ cực độ. Cũng may ta biết một cách, có thể khiến cho cơ thể sinh ra cảm giác thống khổ cực độ…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện