Cả đêm hôm ấy, Hạ Diệu đều ngủ không được ngon, trằn trọc suy nghĩ chuyện ban sáng, càng nghĩ càng cảm thấy chán ghét. Đằng ấy thử nói mà xem, một gã đàn ông đang yên đang lành, thế nào tự nhiên lại nhìn trúng cậu cơ chứ? Nếu là một cô gái thì còn dễ lo liệu, tùy tiện nói đôi câu ngang ngạnh là đá văng được thôi. Thế nhưng loại người này lại không phải thân thiện gì cho cam, trông cái đức hạnh kia chắc hẳn chuyện gì cũng làm ra được. Thế này mà chọc giận hắn, để hắn tới trước cửa đơn vị diễn một tràng tuyên thệ ái tình, sau này chẳng cần nghĩ cũng đủ thấy nhức đầu.

Vốn dĩ là cuối tuần, có thể ngủ nướng một giấc ngon lành, nhưng Hạ Diệu lại chẳng buồn ngủ chút nào. Cầm di động bấm tìm một hồi lâu, cuối cùng dừng lại ở cái tên Bành Trạch, liền căng thẳng bấm gọi.

“Alo…” Giọng nói ngái ngủ truyền tới từ trong ống nghe.

Hạ Diệu trầm giọng hỏi: “Đại Trạch, cậu có rảnh không?”

“Khi nào?”

“Bây giờ luôn.”

Bành Trạch ngáp dài một cái, “Bây giờ mới mấy giờ chứ?”

Hạ Diệu thở dài, “Bên tôi xảy ra chút chuyện, hơn nữa còn là vấn đề rất nghiêm trọng. Nếu cậu tiện, liền qua đây một chuyến đi, quán cafe ở ngay cổng Đông Trực, tôi chờ cậu.”

Ngắt điện thoại, Hạ Diệu rửa mặt qua loa rồi thay quần áo đi ra ngoài.

Vốn định bí mật tán gẫu, kết quả Bành Trạch lại dẫn theo một gã trai tới. Hơn nữa còn là một yêu nam*, phong cách ăn mặc đặc biệt mang hơi hướm phương tây, ánh mắt khi đi đường còn hào hứng nhìn ngó xung quanh.

(*mỹ nam trung tính hóa)

“Đây là ai nhỉ?” Hạ Diệu hỏi.

Bành Trạch giới thiệu, “Một người bạn của tôi, Lý Chân Chân.”

Lý Chân Chân cười tà, “Cứ gọi tôi Chân Chân là được rồi.”

Chân Chân… Hạ Diệu âm thầm mắc ói, chẳng hiểu có phải do bị Viên Tung làm rộn hay không, bây giờ Hạ Diệu cứ hễ nhìn thấy người nào có thần vận gay là trong lòng lại không thoải mái.

Ánh mắt của Lý Chân Chân rất độc, Hạ Diệu bên này có chút tình tự nào, đều bị hắn chộp được cả.

Ba người vừa ngồi xuống ghế, phục vụ bàn liền đi tới.

“Xin hỏi ba anh dùng gì ạ?”

Hạ Diệu nói: “Cafe đi.”

“Hai tách cafe.” Bành Trạch nói xong lại quay sang Lý Chân Chân, “Em uống gì?”

Lý Chân Chân nói: “Nước khoáng thiên nhiên Băng Xuyên 5100m (1).”

Bành Trạch phì cười, “Em nói thẳng là nước lọc không phải được rồi sao!”

“Giống nhau làm sao được? Nước khoáng Băng Xuyên có thể làm tăng độ đàn hồi của da, nước lọc có thể sao?”

Hạ Diệu lại âm thầm liếc xấu Lý Chân Chân một cái.

Sau khi người phục vụ rời đi, Bành trạch cố ý chỉ vào Hạ Diệu, hỏi Lý Chân Chân: “Khà, người anh em này của anh có đẹp trai không?”

Lý Chân Chân liếc nhìn Hạ Diệu, bâng quơ đáp: “Cũng xem như có chút dạng người đi!”

Hạ Diệu không quá để ý tới lời bình phẩm của người ngoài về diện mạo của cậu, giữa anh em trêu chọc nhau cũng không quá để tâm, nhưng lời này từ miệng Lý Chân Chân nói ra, sao lại cảm thấy khó chịu vậy chứ?

Bành Trạch lại hỏi Hạ Diệu: “Phải rồi, cậu nói bên cậu xảy ra chuyện, rốt cuộc là chuyện gì?”

“Khỏi nói đi, dù sao bây giờ tôi cũng triệt để nhịn xuống rồi.” Hạ Diệu thở dài, “Tôi thật sự không biết nên mở miệng thế nào, bỏ đi, để sau này rồi nói, chúng ta tán gẫu chút chuyện khác trước đi.”

Lý Chân Chân ứa ra một câu, “Nghe ý tứ này là đang chê tôi làm cản trở chứ gì?”

Bạch Trạch vỗ một cái lên đùi Lý Chân Chân, nói: “Em đừng thiếu tự trọng đi! Bạn anh chỉ thuận miệng nói thôi, nào có ý đấy?”

Lý Chân Chân nói: “Anh đập đùi tôi làm gì? Tôi nói cho anh biết! Chúng ta trong diễn ngoài diễn phải phân cho rõ ràng, đừng suốt ngày động tay động chân, để người khác thấy được thì biết nói thế nào?”

“Anh động tay động chân thì lại làm sao?” Bành Trạch càng táo tợn hơn, sờ loạn trên người Lý Chân Chân, “Cái miệng em còn tiện nữa, gia liền ở đây thượng em luôn.”

Lý Chân Chân cố tình rên một tiếng khiến Hạ Diệu cảm thấy cực kỳ không thoải mái.

Sau khi nháo đủ, Lý Chân Chân kéo cổ áo lên, đứng dậy nói: “Thôi, không cản trở hai người các anh hàn huyên tình cảm nữa, tôi sang cửa hàng tổng hợp bên kia xem thử, tản bộ một chút.”

Bành Trạch nói: “Thấy gì đẹp thì cứ mua, lão công mua cho em.”

Nói xong lại cười phóng đãng một hồi rồi mới quay đầu về, phát hiện sắc mặt Hạ Diệu cực kỳ không tốt.

“Khụ… là như vậy.” Bành Trạch giải thích một chút, “Gần đây tôi đang thích một cô gái, để chiếm được trái tim của cô nàng, tôi mới gọi Lý Chân Chân tới cùng tôi làm trò ái muội.”

Khóe miệng Hạ Diệu giật giật, “Cậu cùng hắn ái muội, là để theo đuổi một cô gái?”

Cái này là kiểu logic mẹ gì!

Bành Trạch khẳng khái nói: “Đúng vậy! Cậu không biết sao? Bây giờ con gái đều thích thế đấy! Tôi trực tiếp theo đuổi thì chẳng buồn để ý tới tôi, tôi vừa cùng Chân Chân ái muội, cô nàng liền dính tới ngay lập tức.”

Hạ Diệu hóa đá.

Bành Trạch hỏi: “Đúng rồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khủng khiếp thế? Bây giờ Lý Chân Chân cũng đi rồi, cậu có thể nói.”

Hạ Diệu ấp úng lắc đầu.

“Không có.”

“Không có?”

“Ừ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện