Thấy các học viên nhiệt tình như vậy, Hạ Diệu cũng không muốn làm mất hưng phấn của mọi người. Vì vậy trước mặt mấy trăm người đang hoan hô reo hò, sắc mặt ung dung đứng lên.
Bởi vì Hạ Diệu ngồi ở phía đường biên bên phải của Viên Tung, cho nên cậu ta muốn đi đến sàn nhảy, phải từ bên cạnh Viên Tung đi vòng qua.
Viên Tung đưa đôi chân dài và to khỏe ra chặn lối đi duy nhất để lên sân khấu, bắp đùi của Hạ Diệu căn bản tìm không được khe hở để chui ra. Mà Viên Tung lại trông có vẻ sẽ không đứng dậy tránh đường, Hạ Diệu chỉ có thể chủ động mở miệng.
"Làm phiền ngài nhường đường một chút được chứ?"
Gương mặt Viên Tung lạnh lùng cứng rắn vẫn không nhúc nhích, thân hình như một ngọn núi, hoàn toàn không có khả năng vượt qua.
"Mong ngài mau thu chân lại được chứ?" Hạ Diệu mở miệng lần nữa.
Viên Tung bổ hai cái đùi ra, vẫn như hai cái cột thép bắt ngang, một là cậu cứ dẫm lên mà đi, còn không thì tử tế ngồi xuống cho tôi.
Hạ Diệu từ trong mắt Viên Tung thấy được lệnh cấm, không biết là sợ tôi làm bể chương trình, hay là sợ "đệ tử" tôi đây làm mất mặt anh.
Nói chung nghĩ đến đây, Hạ Diệu liền có loại huyết mạch tuôn trào, một phen kích động điên cuồng.
Vì vậy, chân của Hạ Diệu nhảy lên trên mép lưng ghế, trực tiếp từ sau cổ Viên Tung nhảy qua đi thẳng ra hành lang đi bộ. Giữa tiếng vỗ tay như "núi hô biển gọi", bước chân vững vàng sãi rộng tiến về sân khấu.
Căn bản không cần thay đổi quần áo, giản đơn tinh tế một chiếc áo thun, quần jean, mũ lưỡi trai đội ngược. Ánh đèn vừa chiếu lên người, một loại hào quang chói mắt xuất hiện, cậu ta giống một ngôi sao tới mười phần.
Một giai điệu hip-hop vang lên, cơ thể và các đốt xương trong người Hạ Diệu chỉ nháy mắt được thức tỉnh. Không quá vội, không quá độ, rồi đột nhiên bước nhảy trở nên mạnh mẽ làm chấn động khán giả.
Uốn người, di chuyển, vờn quanh, rung lắc.....Động tác tiếp nối liên tục như nước chảy mây trôi, rất lưu loát; vặn eo, xoạt háng, bước lướt, đánh mông... Từ trong khung xương của cơ thể phát ra sự gợi cảm cuồng dã như một ngòi nổ trong lòng mọi người.
Ngay cả Viên Tung gương mặt nghiêm nghị, lúc này cũng âm thầm hút một điếu thuốc, ánh mắt phức tạp quan sát con người đang tỏa sáng trên sân khấu.
Quần jean của Hạ Diệu lúc uốn éo mới lộ ra việc lưng quần phía sau rất thấp, nhất là khi hông lắc quá mạnh, cái eo bất ngờ bị lộ ra lấm tấm mồ hôi, lại bị ánh đèn xung quanh chiếu rọi khắp phía, làm phơi bày ra làn da nhẵn mịn hấp dẫn.
Tiếng khán giả ồn ào nháo nhào lên đều là bị Hạ Diệu kích thích, càng ngày càng mãnh liệt. Các loại ca ngợi bắt đầu kèm theo những từ ngữ thô tục, một ít lão già cũng đột nhiên hưng phấn mạnh bạo!Viên Tung ngoài miệng như trước ngậm điếu thuốc, tàn thuốc đã dài gần nửa ngón tay, lại hồn nhiên chẳng biết điều gì đang xảy ra. Con ngươi đen láy bị màn khói thuốc che phủ, tâm tình không rõ ràng.
Tiếng nhạc càng ngày càng sục sôi, ẩn chứa tâm hồn, sự gợi cảm, sự rung động, âm nhạc và tiết tấu hòa hợp làm cho người khác điên cuồng không kềm chế được. Diêm dúa lẳng lơ nhưng không thấp kém, gợi cảm nhưng không mất tính khí cương dương. Làm cho mọi người đối với sinh hoạt cá nhân của Hạ Diệu không khỏi tò mò, cảm giác cậu ta nhất định bình thường là sinh hoạt trong sàn nhảy, trừ ăn cơm và đi ngủ ra còn lại chính là nhảy nhót, mới có thể ngẫu hứng thể hiện làm người khác rung động như vậy.
Thực tế, Hạ Diệu từng có một thời gian sinh hoạt như vậy, thời còn rất trẻ, không tiết chế mà ăn chơi phóng túng. Khi đó hư thối lêu lỏng, sau này vì phát hiện bản thân quá biến chất nên mới vứt bỏ cách sống như thế.
Thế nhưng niềm đam mê nhảy múa vẫn cứ thế mà không thay đổi, thỉnh thoảng sẽ thả lỏng nhảy vài điệu thư giãn gân cốt. Hơn nữa thời gian dài tập thể hình và tham gia huấn luyện, thân thể phối hợp với nhảy múa rất có ích lợi, khiến bước nhảy của Hạ Diệu nhìn rất có lực.
Âm nhạc tự dưng ngừng lại, Hạ Diệu xoay người, lưng hướng về phía khán giả.
Nhạc lại một lần nữa vang lên, mang theo một loại tê dại xuyên thấu trái tim khán giả. Hạ Diệu thân thể cuồn cuộn sóng lắc lư uốn lượn, nửa ngồi chồm hổm rồi lại đứng lên, cái mông rắn chắc khêu gợi làm hàng loạt những động tác chuyển động nóng bỏng, khán giả hét lên những tiếng chói tai kích động.
Hạ Diệu ngoái đầu nhìn lại cười, khóe miệng kiểu cách câu dẫn, quay về hướng Viên Tung.
Không khí của hội trường đã đạt đến mực độ không thể khống chế nổi, rất nhiều người đứng lên vỗ tay ủng hộ. Một đám mỹ nữ thậm chí điên cuồng mà hướng phía trước chen chúc, xém chút nữa là leo lên sân khấu vì Hạ Diệu mà cấu xé lẫn nhau.
Chỉ có Viên Tung, một người gương mặt vẫn âm trầm u ám, ngồi vững ở vị trí của mình, tàn thuốc rơi lạc đầy đất.
Nhạc điệu vẫn còn chưa kết thúc, Hạ Diệu liền giơ tay xin dừng, cầm lấy microphone thở dốc hổn hểnh mà nói: "Chỉ tới đây thôi."
"Thêm một đoạn nữa đi!"
"Vẫn còn chưa có xem đã nghiền mà!"
"Hay quá, đang sung mà!"
"..."
Hạ Diệu hướng về đám người đang ầm ĩ, vẻ mặt áy náy, "Không được, không nhảy nữa, lần sau nhé."
Mọi người vẫn là chưa thỏa mãn.
Lúc Hạ Diệu đi xuống, bên dưới một trận điên cuồng những tiếng vỗ tay, trong đó âm thanh vỗ tay to nhất chính là của Điền Nghiêm Kỳ.
Hạ Diệu từ bên cạnh hắn luồng đi qua, Điền Nghiêm Kỳ nhịn không được thở dài nói: "Thật quá đã."
"Vẫn không so được với cậu." Hạ Diệu giả vờ khiêm tốn, "Cậu chính là có vũ đạo rất chuyên nghiệp, tôi đây chỉ là nhảy bừa."Điền Nghiêm Kỳ thấy thẹn, "Vũ đạo chuyên nghiệp kiểu như tôi cũng không có người tung hô như vậy."
Hạ Diệu trong lòng cười nhạt: ngươi còn có thể khiến cái người có vẻ mặt u ám kia hứng thú, ngón tay còn đánh nhịp cùng những chuyển động của ngươi. Ta đây thắt lưng rung lắc muốn gãy đôi, người ta cũng không thèm đảo mắt nhìn tới.
Rõ ràng bài múa người lính và cây súng, trong mắt Viên Tung là sự yêu thích không ngừng.
Chỉ có một điều khiến Hạ Diệu bất ngờ là, lần này Viên Tung chủ động đứng dậy nhường đường, để Hạ Diệu ngồi về vị trí của mình.
Chương trình biểu diễn vẫn còn tiếp tục, nhưng dư vị từ màn biểu diễn bốc lửa của Hạ Diệu vẫn còn, rất nhiều người một mực đòi giao lưu, hội trường kêu loạn một trận, dẫn đến những người biểu diễn tiếp theo cũng không biết nên biểu diễn ra sao.
Hạ Diệu lúc đi xuống ngồi lại ghế vẫn còn nhớ hình ảnh mình nhảy nhót lúc nãy, mà bây giờ tiết mục cuối cùng đã diễn xong cũng chẳng nhận ra. Thấy các học viên tốp năm tốp ba đi về, Hạ Diệu cũng muốn đứng lên, lại bị bàn tay to lớn bên cạnh đè lại.
Lòng của Hạ Diệu bất thình lình run lên, miễn cưỡng ổn định tâm tình hướng về Viên Tung hỏi: "Có việc gì thế?"
Viên Tung không nói lời nào, ánh mắt cọ xát vào gương mặt Hạ Diệu.
Hạ Diệu cố gắng tránh né ánh mắt đó, cậu ta muốn giãy dụa, nhưng hoàn toàn chống không lại lực tay củaViên Tung. Hắn muốn mắng chửi, thế nhưng xung quanh đều là người, mà cậu ta lại vừa mới trở thành nhân vật tiêu điểm trong đêm, chỉ có thể yên lặng chịu đựng.
"Cảnh sát Hạ, Viên Tổng, hai người tại sao còn chưa đi?" Điền Nghiêm Kỳ hỏi nhiều.
Hạ Diệu miễn cưỡng ổn định giọng nói, "Có chút việc cần nói."
Sau khi Điền Nghiêm Kỳ bỏ đi, toàn bộ hội trường trở nên trống vắng, Hạ Diệu như là đã nhẫn nại đến cực hạn, trong nháy mắt hướng về Viên Tung hô lên một tiếng.
"Anh thực sự muốn làm gì?"
Viên Tung một lực mạnh đem Hạ Diệu kéo đứng lên, trực tiếp vác lên vai. Hạ Diệu nổi xông thiên đánh đấm loạn xạ, Viên Tung mặt không thay đổi hướng về phòng làm việc của mình mà sãi bước.
"Viên Tung, anh đó nha thả tôi xuống! Anh nếu như là một người đàn ông thì cứ thẳng thắn nói chuyện! Hành hạ tôi như thế anh thoải mái sao?"
Điền Nghiêm Kỳ trong nhà vệ sinh, đi ra liền đụng phải cảnh tượng này, trong nháy mắt sửng sốt, đây là thế nào?
Viên Tung đem Hạ Diệu khiêng đến phòng làm việc, cánh tay thô lỗ hất một cái.
Hạ Diệu ngã xuống vai đụng trúng tường, gân xanh sau ót nổi lên.
"Anh rốt cuộc muốn làm gì?" Hạ Diệu nóng giận.
Viên Tung so với cậu ta còn nóng giận cuồng bạo hơn, toàn bộ ngọn lửa tức giận kiềm nén lúc này vào thời khắc này hừng hực dấy lên. Hắn đem hai tay của Hạ Diệu siết chặt ra đằng sau, ngực dán vào tường, khống chế cậu ra trong một không gian chật hẹp.
"Đem đoạn còn dư lúc nãy nhảy hết cho tôi xem." Viên Tung đột nhiên mở miệng.
Hạ Diệu tức giận thở hổn hển, "Anh dựa vào cái gì để tôi nhảy cho anh xem?"
Viên Tung ánh mắt chìm xuống, giọng nói đùa cợt.
"Cậu có thể trước mặt nhiều người, cùng họ làm những động tác lẳng lơ đó, thì không thể làm cho tôi xem sao?"
Hạ Diệu con ngươi đỏ đậm, "Tôi cùng ai lẳng lơ?"
"Nhanh lên một chút, xoay người đứng lên." Viên Tung bình thản che dấu tâm tình mãnh liệt.
Toàn thân Hạ Diệu, bắp thịt đều bị siết chặt gắt gao, trên mặt lộ ra vẻ ngang bướng.
Ba! (âm thanh)
Một cái tát quất vào mông Hạ Diệu vang lên, đánh đến mức con mắt Hạ Diệu rực đỏ.
"Anh dựa vào cái gì đánh tôi? Cút đi!"
Viên Tung đánh Hạ Diệu và đánh người khác hoàn toàn là dùng hai lực khác nhau, đánh người khác mục đích khiến họ "đau" là chủ yếu, còn đánh Hạ Diệu là để cậu ta "tê dại" là chính.
"Nhảy!" một chữ ra lệnh.
Hạ Diệu nắm chặt hai nắm tay, ánh mắt thù hận nhìn về phía bức tường trước mặt, sau đó một lần nữa đem con mắt đen láy nhìn Viên Tung.
Ba ba ba ba... (tiếng đánh)
Liên tiếp ha ba cái tát quất vào mông của Hạ Diệu, đau đớn xen lẫn tê dại khó có thể nói bằng miệng, nổi giận mắng khóc nức nở, loại cảm xúc này không nói ra cũng hiểu được.
"Cút đi... đồ khốn..."
Viên Tung thu tay lại, đem thân thể cường tráng hung hăng dán vào Hạ Diệu, đem cả người cậu ta kiềm hãm trên mặt tường. Giam cầm vòng eo của Hạ Diệu, cự vật kiềm nén quá lâu trong quần chợt chạm vào kẽ mông của cậu ta.
"Lắc mông!"
Hạ Diệu hô hấp rối loạn, vẫn cứ không làm theo lời Viên Tung.
Viên Tung liền đem cự vật nhét vào rảnh quần ngay kẽ mông của cậu ta, vải quần bọc cự vật của người này và vải quần bao lấy cái mông của người kia liên tiếp dán chặt vào nhau. Cái háng liên tục đung đưa qua lại, khiến cự vật của Viên Tung, cách hai lớp vải, được mông của Hạ Diệu cọ xát không ngừng.