8
Hôm ấy, lão quản gia tìm ta lúc ta vừa thay thuốc cho Hạ Liên xong.
“Thái Tử Phi, có một phong thư gửi cho cô nương Lăng Nguyệt, nhưng hai ngày trước nàng đã hồi Mạc Bắc thăm thân, bây giờ nên xử trí thế nào?”
“Thư? Thư gì?”
Ta ngẩng đầu, vừa thấy kiểu dáng phong thư quen thuộc, tim lập tức lỡ một nhịp, vội vàng đứng bật dậy.
“À… cái này, đưa ta đi.”
Ta giật lấy phong thư, liếc nhìn Hạ Liên một cái, rồi nhanh chóng rời đi.
Tìm một nơi yên tĩnh, ta chậm rãi mở thư ra.
Nét chữ quen thuộc hiện lên trước mắt:
A Ngọc thân mến, thấy thư như thấy người.
Khi ngươi đọc thư này, ta đã lên đường về phía nam, quay lại Đại Thịnh…
Ta nghiêng đầu, bỗng nhiên sau lưng dâng lên một luồng khí lạnh, quay đầu lại liền đối diện với gương mặt vô cảm của Hạ Liên.
Tốt lắm, hắn đến từ lúc nào vậy?
Chắc chắn là ta đã quá nhập tâm, c.h.ế.t tiệt thật.
Ta vội đứng dậy, cười gượng:
“Phơi nắng không? Ta đẩy điện hạ đi dạo.”
Nhưng Hạ Liên chỉ vươn tay ra:
“Đưa ta xem thư.”
Ta giấu tay ra sau lưng, không nhúc nhích, nhưng Hạ Liên cũng chẳng thu tay lại, chỉ lẳng lặng nhìn ta, kiên định không đổi.
Cuối cùng, ta là người đầu hàng trước, thở dài một hơi, đưa thư qua:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Nói trước, không được nổi giận đâu đấy.”
Hạ Liên cầm lấy thư, cúi mắt đọc, vẻ mặt vẫn bình tĩnh.
Ta ghé mắt lại gần, vừa vặn nhìn thấy một dòng chữ—”An Đông Nhi thực sự quá sức mê hoặc, ta thích chàng vô cùng.”
Ta quan sát sắc mặt hắn:
“Ngươi thực sự không sao chứ? Đừng buồn quá.”
Hạ Liên trả lại thư cho ta, nhìn ánh mắt đầy thương hại của ta, khẽ nhắm mắt:
“Ta sớm biết nàng không thích ta, trước đây chỉ nghĩ rằng thời gian còn dài.”
“Bây giờ… cũng là điều sớm muộn, không có gì đáng buồn cả.”
Quan sát tư thế của hắn kỹ hơn, không giống nói dối, mà lại có chút… nhẹ nhõm?
Ta nhướn mày, đổi đề tài:
“Vậy thì tốt. Tây Kỳ đại thắng, Lục Hoàng Tử thay mặt Thánh Thượng ban thưởng, có gửi thiệp mời. Trước đây ngươi đóng cửa không ra ngoài, chắc hẳn cũng có nghi kỵ, đi hay không?”
“Đi, tiện thể xem hắn rốt cuộc muốn thấy điều gì.”
Ta gật đầu, chuẩn bị rời đi thì bị Hạ Liên gọi lại, ta nghi hoặc nhìn hắn.
Còn chuyện gì nữa?
Hắn khẽ ho một tiếng, quay đầu tránh ánh mắt ta:
“Không phải muốn đẩy ta phơi nắng sao?”
Ta sững người, sau đó lập tức nở nụ cười nịnh nọt, đặt tay lên tay vịn xe lăn:
“Phải phải, Trương Thái Y có nói, phơi nắng nhiều thì mau khỏe.”
Hạ Liên khẽ tựa vào lưng ghế, ánh mắt lướt qua mu bàn tay ta, nhíu mày:
“Không bôi thuốc nữa sao?”
“Quên mất rồi.”
Hôm ấy, lão quản gia tìm ta lúc ta vừa thay thuốc cho Hạ Liên xong.
“Thái Tử Phi, có một phong thư gửi cho cô nương Lăng Nguyệt, nhưng hai ngày trước nàng đã hồi Mạc Bắc thăm thân, bây giờ nên xử trí thế nào?”
“Thư? Thư gì?”
Ta ngẩng đầu, vừa thấy kiểu dáng phong thư quen thuộc, tim lập tức lỡ một nhịp, vội vàng đứng bật dậy.
“À… cái này, đưa ta đi.”
Ta giật lấy phong thư, liếc nhìn Hạ Liên một cái, rồi nhanh chóng rời đi.
Tìm một nơi yên tĩnh, ta chậm rãi mở thư ra.
Nét chữ quen thuộc hiện lên trước mắt:
A Ngọc thân mến, thấy thư như thấy người.
Khi ngươi đọc thư này, ta đã lên đường về phía nam, quay lại Đại Thịnh…
Ta nghiêng đầu, bỗng nhiên sau lưng dâng lên một luồng khí lạnh, quay đầu lại liền đối diện với gương mặt vô cảm của Hạ Liên.
Tốt lắm, hắn đến từ lúc nào vậy?
Chắc chắn là ta đã quá nhập tâm, c.h.ế.t tiệt thật.
Ta vội đứng dậy, cười gượng:
“Phơi nắng không? Ta đẩy điện hạ đi dạo.”
Nhưng Hạ Liên chỉ vươn tay ra:
“Đưa ta xem thư.”
Ta giấu tay ra sau lưng, không nhúc nhích, nhưng Hạ Liên cũng chẳng thu tay lại, chỉ lẳng lặng nhìn ta, kiên định không đổi.
Cuối cùng, ta là người đầu hàng trước, thở dài một hơi, đưa thư qua:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Nói trước, không được nổi giận đâu đấy.”
Hạ Liên cầm lấy thư, cúi mắt đọc, vẻ mặt vẫn bình tĩnh.
Ta ghé mắt lại gần, vừa vặn nhìn thấy một dòng chữ—”An Đông Nhi thực sự quá sức mê hoặc, ta thích chàng vô cùng.”
Ta quan sát sắc mặt hắn:
“Ngươi thực sự không sao chứ? Đừng buồn quá.”
Hạ Liên trả lại thư cho ta, nhìn ánh mắt đầy thương hại của ta, khẽ nhắm mắt:
“Ta sớm biết nàng không thích ta, trước đây chỉ nghĩ rằng thời gian còn dài.”
“Bây giờ… cũng là điều sớm muộn, không có gì đáng buồn cả.”
Quan sát tư thế của hắn kỹ hơn, không giống nói dối, mà lại có chút… nhẹ nhõm?
Ta nhướn mày, đổi đề tài:
“Vậy thì tốt. Tây Kỳ đại thắng, Lục Hoàng Tử thay mặt Thánh Thượng ban thưởng, có gửi thiệp mời. Trước đây ngươi đóng cửa không ra ngoài, chắc hẳn cũng có nghi kỵ, đi hay không?”
“Đi, tiện thể xem hắn rốt cuộc muốn thấy điều gì.”
Ta gật đầu, chuẩn bị rời đi thì bị Hạ Liên gọi lại, ta nghi hoặc nhìn hắn.
Còn chuyện gì nữa?
Hắn khẽ ho một tiếng, quay đầu tránh ánh mắt ta:
“Không phải muốn đẩy ta phơi nắng sao?”
Ta sững người, sau đó lập tức nở nụ cười nịnh nọt, đặt tay lên tay vịn xe lăn:
“Phải phải, Trương Thái Y có nói, phơi nắng nhiều thì mau khỏe.”
Hạ Liên khẽ tựa vào lưng ghế, ánh mắt lướt qua mu bàn tay ta, nhíu mày:
“Không bôi thuốc nữa sao?”
“Quên mất rồi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương