12
Lục Hoàng Tử bị bắt cóc trên đường về phủ, hôm sau tỉnh lại trong thanh lâu, hai chân run lẩy bẩy không đi nổi, bị người ta khiêng về.
Ngự Sử Đài dâng sớ đàn hặc hắn, tấu chương chất thành đống.
Lại nghe nói thứ tử của Thượng Thư họ Trần bị đánh tàn phế, một mắt mù, một cánh tay bị chặt đứt.
Một tháng sau, khi đã đạt được mục đích, Hoàng Lão Tướng Quân rời kinh, lưng thẳng tắp mà đi.
Hạ Liên tự mình tiễn ông ấy ngoài cửa thành.
Ta đứng trên tường thành đợi, Hạ Vân Chương tiến lại gần.
“Hạ Liên xuất bạc tương đương với quân lương một năm của Tây Kỳ, ngươi nói xem, phụ hoàng có thể dung thứ cho hắn không?”
Hoàng Đế bệnh triền miên, dù Hạ Liên đã khỏi chân, vẫn chưa hề có ý thu lại quyền lực trong tay Hạ Vân Chương để trao lại cho Thái Tử.
Rõ ràng là muốn để hai người ngang tài ngang sức mà đấu với nhau.
Nhìn nụ cười đắc ý của hắn, ta cũng cười, bước lên một bước, bất ngờ vung tay nắm lấy hắn, kéo vào góc khuất.
Một quyền giáng xuống.
Lại thêm mấy cước nữa, đến khi hắn ho ra một ngụm máu, được tùy tùng xông lên cứu ra.
Hạ Vân Chương hất tay bọn chúng ra, lau vệt m.á.u nơi khóe miệng, nhìn ta, cười lạnh:
“Người mời ngươi về Thịnh Kinh là ta, vậy mà ngươi lại gả cho Hạ Liên.”
“Nếu đã thích hắn như vậy, thì tức giận làm gì? Không phải nên cảm tạ ta đã giúp ngươi sao?”
“Giống như năm xưa ngươi đã giúp ta vậy.”
Ta vung vẩy bàn tay ê ẩm vì ra đòn, khẽ cười:
“Cũng vì cảm tạ ngươi, ta mới không đánh c.h.ế.t ngươi.”
“Nhưng ta thật sự hối hận vì năm đó đã cứu ngươi khỏi bầy sói, để ngươi có cơ hội lấy oán báo ân, uy h.i.ế.p ta.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hạ Vân Chương như bị chạm vào điểm đau, lạnh giọng nói:
“Tần Ngọc, ta cho ngươi cơ hội cuối cùng. Rời khỏi Hạ Liên.”
“Ngươi muốn gì, ta đều có thể cho.”
Ta cười khẩy:
“Lục điện hạ lo cho chính mình đi thì hơn.”
Thấy Hạ Liên đã trở lại, ta lười dây dưa thêm với kẻ điên này, xoay người chạy xuống tường thành, nắm lấy bàn tay vươn ra của Hạ Liên.
Hạ Liên nhìn theo bóng lưng Hạ Vân Chương, lạnh nhạt nói:
“Đừng ở gần hắn quá, hắn không còn là Hạ Vân Chương mà ngươi từng biết nữa.”
“Ta biết, ám vệ đều ở đây, chỉ là đơn thuần muốn đánh hắn xả giận thôi.”
Hạ Liên không nói gì, chỉ nắm chặt lấy tay ta.
Trên đường hồi phủ, tin từ trong cung truyền đến: Thiên tử thổ huyết, hôn mê bất tỉnh.
Hạ Liên vội vã rời đi.
Chuyện này quá mức kỳ lạ, ta sai người âm thầm theo dõi, còn bản thân ngồi trên xe ngựa về phủ. Nhưng chẳng bao lâu sau, ý thức dần trở nên mơ hồ.
Lúc tỉnh lại, ta phát hiện xe ngựa đã ra khỏi thành, những người xung quanh cũng đã bị thay đổi hoàn toàn.
Ta giả vờ hôn mê, đợi đến lúc bọn họ rời đi giải quyết, lặng lẽ mở cơ quan trên vòng tay, cắt đứt dây trói rồi chạy trốn.
Ta một đường chạy thẳng về hướng kinh thành, sắp ra khỏi khu rừng thì nghe thấy tiếng vó ngựa rầm rập phía sau.
Một mũi tên xuyên qua bả vai, ta bị đánh ngã xuống đất.
Cắn răng chịu đau, ta cố bò dậy muốn chạy tiếp, nhưng tiếng dây cung căng cứng vang lên ngay sau lưng.
“Nếu ngươi còn chạy, mũi tên tiếp theo sẽ xuyên qua tim ngươi.”
Ta quay đầu lại.
Là Hạ Vân Chương.
Lục Hoàng Tử bị bắt cóc trên đường về phủ, hôm sau tỉnh lại trong thanh lâu, hai chân run lẩy bẩy không đi nổi, bị người ta khiêng về.
Ngự Sử Đài dâng sớ đàn hặc hắn, tấu chương chất thành đống.
Lại nghe nói thứ tử của Thượng Thư họ Trần bị đánh tàn phế, một mắt mù, một cánh tay bị chặt đứt.
Một tháng sau, khi đã đạt được mục đích, Hoàng Lão Tướng Quân rời kinh, lưng thẳng tắp mà đi.
Hạ Liên tự mình tiễn ông ấy ngoài cửa thành.
Ta đứng trên tường thành đợi, Hạ Vân Chương tiến lại gần.
“Hạ Liên xuất bạc tương đương với quân lương một năm của Tây Kỳ, ngươi nói xem, phụ hoàng có thể dung thứ cho hắn không?”
Hoàng Đế bệnh triền miên, dù Hạ Liên đã khỏi chân, vẫn chưa hề có ý thu lại quyền lực trong tay Hạ Vân Chương để trao lại cho Thái Tử.
Rõ ràng là muốn để hai người ngang tài ngang sức mà đấu với nhau.
Nhìn nụ cười đắc ý của hắn, ta cũng cười, bước lên một bước, bất ngờ vung tay nắm lấy hắn, kéo vào góc khuất.
Một quyền giáng xuống.
Lại thêm mấy cước nữa, đến khi hắn ho ra một ngụm máu, được tùy tùng xông lên cứu ra.
Hạ Vân Chương hất tay bọn chúng ra, lau vệt m.á.u nơi khóe miệng, nhìn ta, cười lạnh:
“Người mời ngươi về Thịnh Kinh là ta, vậy mà ngươi lại gả cho Hạ Liên.”
“Nếu đã thích hắn như vậy, thì tức giận làm gì? Không phải nên cảm tạ ta đã giúp ngươi sao?”
“Giống như năm xưa ngươi đã giúp ta vậy.”
Ta vung vẩy bàn tay ê ẩm vì ra đòn, khẽ cười:
“Cũng vì cảm tạ ngươi, ta mới không đánh c.h.ế.t ngươi.”
“Nhưng ta thật sự hối hận vì năm đó đã cứu ngươi khỏi bầy sói, để ngươi có cơ hội lấy oán báo ân, uy h.i.ế.p ta.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hạ Vân Chương như bị chạm vào điểm đau, lạnh giọng nói:
“Tần Ngọc, ta cho ngươi cơ hội cuối cùng. Rời khỏi Hạ Liên.”
“Ngươi muốn gì, ta đều có thể cho.”
Ta cười khẩy:
“Lục điện hạ lo cho chính mình đi thì hơn.”
Thấy Hạ Liên đã trở lại, ta lười dây dưa thêm với kẻ điên này, xoay người chạy xuống tường thành, nắm lấy bàn tay vươn ra của Hạ Liên.
Hạ Liên nhìn theo bóng lưng Hạ Vân Chương, lạnh nhạt nói:
“Đừng ở gần hắn quá, hắn không còn là Hạ Vân Chương mà ngươi từng biết nữa.”
“Ta biết, ám vệ đều ở đây, chỉ là đơn thuần muốn đánh hắn xả giận thôi.”
Hạ Liên không nói gì, chỉ nắm chặt lấy tay ta.
Trên đường hồi phủ, tin từ trong cung truyền đến: Thiên tử thổ huyết, hôn mê bất tỉnh.
Hạ Liên vội vã rời đi.
Chuyện này quá mức kỳ lạ, ta sai người âm thầm theo dõi, còn bản thân ngồi trên xe ngựa về phủ. Nhưng chẳng bao lâu sau, ý thức dần trở nên mơ hồ.
Lúc tỉnh lại, ta phát hiện xe ngựa đã ra khỏi thành, những người xung quanh cũng đã bị thay đổi hoàn toàn.
Ta giả vờ hôn mê, đợi đến lúc bọn họ rời đi giải quyết, lặng lẽ mở cơ quan trên vòng tay, cắt đứt dây trói rồi chạy trốn.
Ta một đường chạy thẳng về hướng kinh thành, sắp ra khỏi khu rừng thì nghe thấy tiếng vó ngựa rầm rập phía sau.
Một mũi tên xuyên qua bả vai, ta bị đánh ngã xuống đất.
Cắn răng chịu đau, ta cố bò dậy muốn chạy tiếp, nhưng tiếng dây cung căng cứng vang lên ngay sau lưng.
“Nếu ngươi còn chạy, mũi tên tiếp theo sẽ xuyên qua tim ngươi.”
Ta quay đầu lại.
Là Hạ Vân Chương.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương