“Năm xưa Thái Tử từng đến Tây Kỳ rèn luyện, chính là dưới trướng Hoàng Lão Tướng Quân. Quan hệ tốt cũng là chuyện bình thường thôi?”
Hạ Vân Chương nhìn ta chằm chằm:
“Hoàng Thượng triệu Hoàng Triển vào kinh, ý đồ thế nào ai cũng rõ. Phụ hoàng từ sớm đã có ý chỉ, Hạ Liên bây giờ còn dám công khai như vậy, hắn dựa vào cái gì? Là thương hành của Tần gia sao?”
“Tần Ngọc, ngươi đang đùa với lửa.”
Chén rượu trong tay ta nặng nề đặt xuống bàn, ta cười khẽ:
“Thì sao? Phu thê vốn là một thể. Hạ Vân Chương, trước đây ngươi theo sau Hạ Liên, ta còn tưởng ngươi trầm ổn, không ngờ bây giờ lại nôn nóng đến thế.”
“Ngươi muốn tranh thủ sự sủng ái để thuận thế thượng vị, lại không muốn thấy Hạ Liên lớn mạnh.”
“Rốt cuộc, nếu ngươi thực sự muốn có vị trí kia, tại sao chỉ biết tranh quyền đoạt lợi, mà không hề quan tâm đến bách tính? Có bao nhiêu hài tử ở biên cương vì giữ gìn quốc thổ mà bỏ mạng nơi chiến trường, chỉ vì các ngươi chơi trò cân bằng quyền lực, để bọn họ c.h.ế.t trong đói khát, lạnh lẽo, tha hương nơi đất khách?”
Sắc mặt Hạ Vân Chương lập tức trầm xuống, lạnh lùng nhìn ta:
“Ngươi có biết mình đang nói gì không?”
“Ta nói gì?”
Ta cười khinh miệt, rồi ngửa mặt, giọng nói dần trở nên lờ đờ:
“Hình như… ta uống hơi nhiều rồi, không nhớ rõ lắm.”
Hạ Vân Chương ánh mắt sắc bén:
“Xem ra ngươi thật sự quyết tâm giúp Hạ Liên, Tần Ngọc, không ngờ ngươi cũng có lúc hồ đồ như vậy. Nhưng đặt cược tất cả vào hắn, ngươi chắc chắn sẽ thua không còn một mảnh!”
Dứt lời, hắn vung tay áo rời đi.
Ta xoa nhẹ mi tâm, khẽ thở dài, rốt cuộc vẫn là thất vọng.
Ta không thích Thịnh Kinh, cũng không thích con người nơi đây.
Người ở bậc cao thì bạc tình giả dối, vừa cần ngươi, lại vừa phòng bị ngươi; vừa biết ơn ngươi, lại vừa dày vò ngươi.
Thương nhân vì giàu có mà bị xem thường, chiến sĩ vì cao quý mà bị đẩy vào nghèo khó, như những con ch.ó bị trói buộc trong dây xích.
Nhưng dựa vào đâu?
Ta nâng bình rượu, ngửa đầu uống một ngụm lớn, khi ngẩng lên liền đối diện với ánh mắt lo lắng của Hạ Liên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn vẫy tay gọi thị vệ, dường như muốn đi về phía này.
Ta liếc nhìn Hoàng Lão Tướng Quân vẫn đang hứng thú chuyện trò bên cạnh hắn, vội vàng xua tay, chỉ ra bên ngoài, tỏ ý muốn đi dạo một chút.
Ta men theo con đường bên bờ tường đi ra xa, nhưng càng đi, đầu óc càng trở nên mê muội.
Lúc này, một đôi tay đỡ lấy ta:
“Quý nhân, ngài làm sao vậy?”
Trước mắt ta toàn là ảo ảnh chồng chéo, ta gắng gượng nắm lấy cánh tay kẻ kia, giọng nói yếu ớt:
“Ta là Thái Tử Phi, đưa ta đi tìm Hạ Liên.”
“Được, xin mời theo ta.”
Ta được dìu đi, nhưng càng đi càng thấy chung quanh tĩnh lặng lạ thường.
Cảm giác không đúng, ta vội lên tiếng dừng lại, nhưng đã muộn.
Ta bị đẩy ngã xuống một nơi mềm mại, toàn thân vô lực, ngay sau đó là tiếng cửa phòng bị đóng sầm lại.
Một mùi hương xa lạ và khó chịu đến gần ta, có bàn tay giữ lấy ta, níu chặt ta.
Nhục nhã, phẫn nộ, ta liều mạng giãy giụa, giơ tay tát mạnh:
“Cút!”
Nam nhân kia chửi rủa một tiếng, hung hăng vung tay tát trả.
Nửa bên mặt ta tê dại, tai ù đi, đầu óc choáng váng.
Ta vẫn không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì, chỉ cảm thấy ý thức mơ hồ, thân thể nóng rực, cố gắng gằn từng chữ cuối cùng:
“Ta là Thái Tử Phi, cút ngay! Ta coi như chưa từng nhìn thấy ngươi.”
“Hừ, sau đêm nay ngươi không còn là Thái Tử Phi nữa rồi.”
Y phục dần bị cởi ra.
Nhận ra đây là một âm mưu đã được sắp đặt từ trước, ta tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Đúng lúc này, “Rầm”, cửa bị đá văng ra.
Hạ Vân Chương nhìn ta chằm chằm:
“Hoàng Thượng triệu Hoàng Triển vào kinh, ý đồ thế nào ai cũng rõ. Phụ hoàng từ sớm đã có ý chỉ, Hạ Liên bây giờ còn dám công khai như vậy, hắn dựa vào cái gì? Là thương hành của Tần gia sao?”
“Tần Ngọc, ngươi đang đùa với lửa.”
Chén rượu trong tay ta nặng nề đặt xuống bàn, ta cười khẽ:
“Thì sao? Phu thê vốn là một thể. Hạ Vân Chương, trước đây ngươi theo sau Hạ Liên, ta còn tưởng ngươi trầm ổn, không ngờ bây giờ lại nôn nóng đến thế.”
“Ngươi muốn tranh thủ sự sủng ái để thuận thế thượng vị, lại không muốn thấy Hạ Liên lớn mạnh.”
“Rốt cuộc, nếu ngươi thực sự muốn có vị trí kia, tại sao chỉ biết tranh quyền đoạt lợi, mà không hề quan tâm đến bách tính? Có bao nhiêu hài tử ở biên cương vì giữ gìn quốc thổ mà bỏ mạng nơi chiến trường, chỉ vì các ngươi chơi trò cân bằng quyền lực, để bọn họ c.h.ế.t trong đói khát, lạnh lẽo, tha hương nơi đất khách?”
Sắc mặt Hạ Vân Chương lập tức trầm xuống, lạnh lùng nhìn ta:
“Ngươi có biết mình đang nói gì không?”
“Ta nói gì?”
Ta cười khinh miệt, rồi ngửa mặt, giọng nói dần trở nên lờ đờ:
“Hình như… ta uống hơi nhiều rồi, không nhớ rõ lắm.”
Hạ Vân Chương ánh mắt sắc bén:
“Xem ra ngươi thật sự quyết tâm giúp Hạ Liên, Tần Ngọc, không ngờ ngươi cũng có lúc hồ đồ như vậy. Nhưng đặt cược tất cả vào hắn, ngươi chắc chắn sẽ thua không còn một mảnh!”
Dứt lời, hắn vung tay áo rời đi.
Ta xoa nhẹ mi tâm, khẽ thở dài, rốt cuộc vẫn là thất vọng.
Ta không thích Thịnh Kinh, cũng không thích con người nơi đây.
Người ở bậc cao thì bạc tình giả dối, vừa cần ngươi, lại vừa phòng bị ngươi; vừa biết ơn ngươi, lại vừa dày vò ngươi.
Thương nhân vì giàu có mà bị xem thường, chiến sĩ vì cao quý mà bị đẩy vào nghèo khó, như những con ch.ó bị trói buộc trong dây xích.
Nhưng dựa vào đâu?
Ta nâng bình rượu, ngửa đầu uống một ngụm lớn, khi ngẩng lên liền đối diện với ánh mắt lo lắng của Hạ Liên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn vẫy tay gọi thị vệ, dường như muốn đi về phía này.
Ta liếc nhìn Hoàng Lão Tướng Quân vẫn đang hứng thú chuyện trò bên cạnh hắn, vội vàng xua tay, chỉ ra bên ngoài, tỏ ý muốn đi dạo một chút.
Ta men theo con đường bên bờ tường đi ra xa, nhưng càng đi, đầu óc càng trở nên mê muội.
Lúc này, một đôi tay đỡ lấy ta:
“Quý nhân, ngài làm sao vậy?”
Trước mắt ta toàn là ảo ảnh chồng chéo, ta gắng gượng nắm lấy cánh tay kẻ kia, giọng nói yếu ớt:
“Ta là Thái Tử Phi, đưa ta đi tìm Hạ Liên.”
“Được, xin mời theo ta.”
Ta được dìu đi, nhưng càng đi càng thấy chung quanh tĩnh lặng lạ thường.
Cảm giác không đúng, ta vội lên tiếng dừng lại, nhưng đã muộn.
Ta bị đẩy ngã xuống một nơi mềm mại, toàn thân vô lực, ngay sau đó là tiếng cửa phòng bị đóng sầm lại.
Một mùi hương xa lạ và khó chịu đến gần ta, có bàn tay giữ lấy ta, níu chặt ta.
Nhục nhã, phẫn nộ, ta liều mạng giãy giụa, giơ tay tát mạnh:
“Cút!”
Nam nhân kia chửi rủa một tiếng, hung hăng vung tay tát trả.
Nửa bên mặt ta tê dại, tai ù đi, đầu óc choáng váng.
Ta vẫn không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì, chỉ cảm thấy ý thức mơ hồ, thân thể nóng rực, cố gắng gằn từng chữ cuối cùng:
“Ta là Thái Tử Phi, cút ngay! Ta coi như chưa từng nhìn thấy ngươi.”
“Hừ, sau đêm nay ngươi không còn là Thái Tử Phi nữa rồi.”
Y phục dần bị cởi ra.
Nhận ra đây là một âm mưu đã được sắp đặt từ trước, ta tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Đúng lúc này, “Rầm”, cửa bị đá văng ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương