Edit: Na

35.

Bất tri bất giác, trường học lại đến kỳ nghỉ hè.

An Điềm tính toán, kỳ nghỉ hè năm nay vừa vặn tròn một năm hai người quen nhau, bọn họ cũng có thể được xem là kết hôn chớp nhoáng.

Vừa lúc Dịch Diễn cũng đang sắp xếp công việc cần phải trở về thành phố W tìm hiệu trưởng để nhìn đám học sinh ở trường cấp 3 Triệu Dương, vì thế hai người quyết định trở về đó, An Điềm vừa hay cũng có thể tìm Trương Hâm ôn chuyện.

Dịch Diễn đặt chuyến bay rất sớm, mới 9 giờ sáng họ đã đến thành phố W, điều này khiến cho cô gái cần được ngủ đủ 8 tiếng rất bực bội.

Vừa mới đến ngôi nhà Dịch Diễn mua, chưa kịp ngủ bù lại bị Dịch Diễn đưa đến trường cấp 3 Triệu Dương gặp hiệu trưởng. Nói chuyện với hiệu trưởng xong cũng đã 3 giờ chiều, vừa ngồi xuống ghế phụ lái An Điềm liền ngủ thiếp đi.

Dịch Diễn ngắm nhìn gương mặt đang ngủ của cô, trong lòng anh có một tính toán khác.

Anh cầm lòng không đậu cúi đầu hôn lên môi An Điềm, bàn tay bình thản sờ bụng cô, gần đây cô gái nhỏ rất thích ngủ và dễ nổi giận, không biết trong bụng có phải đã mang thai đứa nhỏ của anh hay không.

An Điềm ngủ một giấc đến chập tối, đang mê mang thì cô nhận được điện thoại của Trương Hâm nói đêm nay gặp nhau ở quán nướng.

Cô đồng ý ngay mà không hề suy nghĩ gì cả, Dịch Diễn không còn cách nào khác đành phải từ bỏ kế hoạch đêm nay của anh, và đưa cô đi gặp bạn bè cô trước.

Trước khi xuống xe, Dịch Diễn không yên tâm nhắc nhở cô một lần nữa: “Không được ăn đồ có quá nhiều dầu mỡ, chỉ uống nước không được uống rượu.”

“Dạ.” An Điềm ngoan ngoãn gật đầu, cô đến gần hôn lên khóe miệng người đàn ông một cái, sau đó nhảy nhảy nhót đi vào hẻm nhỏ.

Dịch Diễn nheo mắt nhìn bóng lưng cô, anh lái xe qua cửa hàng ở đường phố khác để mua que thử thai trước, ngày mai anh sẽ mang cô đi gặp bác sĩ.

An Điềm tới quán nướng rồi thì mới phát hiện ngoài Trương Hâm ra còn có Loius, cảnh tượng này rất giống với cái cảnh lúc cô rời khỏi thành phố W.

Trương Hâm nhìn thấy cô, câu đầu tiên là: “Cô vẫn xinh đẹp như trước nha!” Không chờ An Điềm trả lời, ánh mắt cô ấy rơi vào chiếc nhẫn trên ngón tay áp út của An Điềm, vô cùng kinh ngạc hỏi: “Cô kết hôn rồi hả?”

“Đúng vậy.” An Điềm cười gật đầu, không hề chú ý rằng Trương Hâm và Louis đang nhìn nhau.

Louis uống một ngụm bia, đẩy cái ly bia chưa ai đụng vào qua cho An Điềm, sau đó thấy cô cười lắc đầu nói: “Chồng tôi không cho tôi uống bia.”

“…….Được” Louis cảm thấy ngực như bị đâm một mũi tên.

Nửa năm trước khi Trương Hâm cố ý muốn tác hợp An Điềm với hắn, tuy Louis cảm thấy An Điềm là người không tệ nhưng ngay lúc đó hắn mới từ nước ngoài về nên trong lòng có chút kiêu ngạo, không muốn chủ động theo đuổi cô.

Trong nửa năm An Điềm rời khỏi thành phố W, Louis thỉnh thoảng lại nhớ đến gương mặt ngây thơ kia, vì thế khi nghe Trương Hâm nói chuyện với người khác hắn lập tức chủ động muốn tham gia.

Tuy nhiên, chỉ có nửa năm ngắn ngủi An Điềm đã lấy chồng.

Louis đẩy mắt kính, hơi mất tự nhiên hỏi: “Chồng cô là người như thế nào vậy?”

An Điềm không phát hiện ra sự khác thường của hắn, cô còn rất nghiêm túc mà nhận xét: “Chồng tôi là người rất tốt.”

Trương Hâm bên cạnh cảm thấy xấu hổ đến tê da đầu thay cho Louis.

Bầu không khí lạnh lẽo một cách khó hiểu.

Mãi cho đến khi xiên nướng được mang lên, Trương Hâm mới có cơ hội mở ra các đề tài mới, nhưng Louis vẫn còn đắm chìm trong thế giới của mình, hắn chỉ trả lời qua loa có lệ làm cho An Điềm cũng thấy có hơi không được tự nhiên.

Trương Hâm không hiểu tại sao lại nuốt nước miếng, từ khoé mắt cô ấy đã thấy xuất hiện một bóng người thuộc.

Suy nghĩ một lúc, cô ấy thấp giọng nói với An Điềm: “Cô đừng quay đầu lại, người đàn ông mà lúc trước hay lì lợm la liếm* cô giờ đang ở phía sau kìa.”

* Raw: 死缠烂打 ý chỉ không ngừng quấn riết, bám riết làm phiên người ta.

“Hả?” An Điềm không hiểu gì, nhưng nhìn biểu tình nghiêm túc của Trương Hâm cô cũng không dám tùy ý quay đầu lại.

“Gì? Sao anh ta lại đến gần đây rồi?” Trương Hâm không khỏi nhíu mày, cô ấy khẩn trương lo lắng.

Cho đến khi người đàn ông khom lưng ôm vai An Điềm, ngay cả khi anh hôn một cái vào mặt mà An Điềm cũng không phản kháng lại, Trương Hâm mới hậu tri hậu giác* hiểu ra mọi chuyện.

* muộn màng nhận ra.

“An Điềm, người này là chồng cô à?” Không đợi Trương Hâm mở miệng nói Louis đã hỏi trước, mà giọng điệu hỏi kia rất khó chịu.

Dịch Diễn lạnh lùng liếc hắn một cái, anh kéo ghế bên cạnh ngồi xuống, chậm rãi trả lời: “Tôi là Dịch Diễn, là chồng của An Điềm, rất vui được làm quen với thầy Louis.”

Louis nhíu mày, loại cảm giác bị người khác nắm trong tay rất khó chịu: “Sao anh biết tôi tên Louis?”

Dịch Diễn không trả lời, anh nhìn về phía An Điềm thấy cô gái nhỏ đang cúi đầu yên lặng ăn xiên nướng. Sống với cô lâu như vậy, đương nhiên Dịch Diễn biết biểu hiện chết nhát này của cô, anh không khỏi hừ lạnh một tiếng.

Không nhận được câu trả lời, Louis càng khó chịu hơn.

Trương Hâm thấy vậy lập tức hoà giải: “Nào nào, khó khăn lắm An Điềm mới có thời gian rảnh về một lần, đêm nay chúng ta hãy vui vẻ ăn uống đi.”

Dịch Diễn nhếch miệng tuỳ tiện cầm ly bia uống cạn, Louis bên cạnh cũng không chịu thua mà yên lặng tham gia cuộc chiến uống bia.

Cho đến cuối, Dịch Diễn móc từ trong túi ra vé vào cửa trốn thoát khỏi mật thất đưa cho Trương Hâm, nói với bộ dạng nắm chắc phần thắng: “Cô Trương, phiếu này tặng cho cô, chúc mọi người chơi vui vẻ.”

Trương Hâm thất thần cầm mười mấy tờ vé, ngơ ngác hỏi: “Anh là ông chủ sao?”


Dịch Diễn lắc đầu: “Tôi là cổ đông thôi.”

Sau đó anh nắm tay An Điềm, ánh mắt tùy ý liếc Louis người đang say đến nằm lên bàn kia, anh nở nụ cười khó hiểu: “Hôm nay đến đây thôi, tôi phải đưa vợ của tôi về nhà nghỉ ngơi rồi.”

“…… Tạm biệt.” Trương Hâm vẫn còn hơi bối rối trước tình huống này, cô ấy đành trơ mắt nhìn hai bóng người một cao một thấp rời đi.

36.

Người đàn ông cao lớn ngồi xuống ghế sô pha đỏ, đôi chân thon dài tuỳ tiện tách ra tạo thành tư thế ngồi lười biếng, cùng với đó anh chống một tay lên đầu, rũ mắt thản nhiên giống như con sư lớn to đang nghỉ trưa.

Bên cạnh con sư tử lớn có một con mèo con đang trần trụi đang quỳ trên ghế sô pha, nó ra sức liếm láp côn th*t sư tử.

Thứ đồ vật kia nổi gân xanh dữ tợn và ngẩng cao lên, thân gậy màu đỏ tím bị mèo con liếm đến dính đầy nước miếng lấp la lấp lánh, đầu nấm được mèo con ngậm vào trong miệng.

Do miệng mèo con quá nhỏ, sau khi quả trứng gà lớn nhét vào thì hầu như nó không còn chỗ để tiếp tục cho vào nữa, cô đành phải dùng đôi tay mềm mại an ủi thân gậy to khoẻ và túi con cháu lớn đang giấu ở dưới lớp cây rậm rạp.

Sư tử lớn thoải mái thở ra, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mèo con, vén tóc mái cho cô sẵn tiện xoa xoa gương mặt đỏ của cô.

“Ưm……” Mèo con đã thấm mệt, chậm rãi rên một tiếng.

Sư tử lớn cười cười xoa gáy cô một cái, từ lưng cho đến cái mông đang vểnh anh dùng sức đánh nó một cái, da thịt trắng nõn trong nháy mắt đã trở nên đỏ ửng.

“Hu……” Mèo con ủy khuất chảy xuống hai giọt nước mắt, phun đồ vật kia ra, nước bọt tạo thành một sợi chỉ bạc.

“Ai cho em dừng lại?” Giọng nói trầm thấp ẩn chứa sự tức giận, bàn tay dùng sức nhào nặm bờ mông cô cho đỏ lên, ngón tay thỉnh thoảng di chuyển xuống mềm mại đè ‘cô em’ thật mạnh.

Đôi mắt hoa anh đào oán trách nhìn anh, thấy dáng vẻ thờ ơ của anh An Điềm không còn cách nào nữa đành phải ngậm cậu nhóc kia vào trong miệng, khó khăn mà đung đưa cái đầu.

Con người Dịch Diễn cái gì cũng tốt, nhưng anh rất tham muốn trong chuyện phòng the, nhất là khi anh đang tức giận.

Về phần tại sao hôm nay anh lại tức giận, có lẽ là anh đã nghe được Trương Hâm nói anh là “Lì lợm la liếm”.

An Điềm nghe lời nhắm mắt lại, cảm nhận được đồ vật trong khoang miệng đang dần dần to ra và nhảy lên, cô càng ra sức liếm mút nó. Một lát sau, cô bị người đàn ông ôm lên, cự vật to lớn đâm thẳng vào nhập trong cơ thể cô.

Đồ vật kia quá lớn, dù có làm bao nhiêu lần cô vẫn chưa quen được với nó.

Cô cứ tưởng lần này anh sẽ lại làm cho cô ngất xỉu nữa, nhưng Dịch Diễn chỉ đi vào một phần ba rồi sau đó nhanh chóng tấn công, anh không còn làm cho cô khóc lóc điên cuồng xin tha như lần trước nữa. Không chỉ có vậy, Dịch Diễn còn không ngừng kích thích viên đậu cô, không lâu sau hai người cùng nhau đạt được cao trào.

Chất lỏng đục ngầu bắn vào trong, đem toàn bộ ‘cô em’ ướt nhẹp thành một mảnh.

Dịch Diễn ôm cô và hôn một cái, sau đó anh mang cô vào phòng tắm để tắm rửa sạch sẽ, bộ dạng như thể anh không muốn làm thêm lần nữa. An Điềm cảm thấy rất kỳ lạ, cô thấy Dịch Diễn lấy que thử thai ra hỏi cô: “Tự em kiểm tra hay là để anh giúp em?”


An Điềm đỏ mặt lấy que thử thai qua, cô nhốt người đàn ông ra ngoài phòng vệ sinh.

Mười phút sau, mèo con bất an bước ra ngoài và ôm sư tử lớn không buông.

Sư tử lớn vòng tay ôm cô gái nhỏ xinh đẹp để cô tuỳ ý rục cổ vào, ngay sau đó anh lấy tay que thử thai trong tay cô và nhìn thấy nó hiện hai vạch.

Anh thở phào nhẹ nhõm.

May quá, hôm nay anh không có làm quá trớn.

Hôm sau họ đến bệnh viện một chuyến, bác sĩ nói An Điềm đã mang thai hơn một tháng, chẳng qua do dinh dưỡng của người mẹ không đủ, ngoài việc bổ sung vitamin thì cô cần phải chú ý trong sinh hoạt.

Và cả tuần suất và cường độ của chuyện phòng the.

Nghe bác sĩ nói xong, Dịch Diễn nhíu mày. An Điềm tưởng anh muốn hỏi chuyện mắc cỡ kia nhưng không ngờ chuyện mà anh quan tâm lại là tình huống của cơ thể cô, nghe đến đó cô không tự chủ được cong khóe miệng lên, trong lòng cảm thấy ấm áp không thôi.

37.

Sau khi xác nhận cô đã mang thai, Dịch Diễn và Lam Lam bắt tay cùng nhau chuẩn bị công cuộc dưỡng thai cho cô.

Đầu tiên là đổi vị trí tất cả đồ trong phòng lại để An Điềm có thể hoạt động tiện hơn. Tiếp đó là Dịch Trì trực tiếp ra mặt giải quyết vấn đề của công ty truyện tranh, địa vị của An Điềm trong công ty giờ đã cao ngang bằng với ông chủ.

Kể từ đó, An Điềm chỉ cần ở nhà vẽ truyện tranh, cô tranh thủ vẽ cho xong truyện tranh trước khi sinh bảo bảo rồi từ chức chuyên tâm vào việc chăm sóc cơ thể.

Dịch Diễn bất ngờ trở thành cha nên anh rất lo lắng và đề phòng, anh sợ An Điềm sẽ không để ý khiến cho bản thân bị thương vì thế anh thuê vệ sĩ và bảo mẫu cho cô.

An Điềm đã cự tuyệt nhưng Dịch Diễn không nghe, cô đành phải tìm Lam Lam giúp đỡ. Không nghĩ tới Lam Lam lại đứng chung phía với Dịch Diễn, không cho cô có cơ hội cự tuyệt.

“Điềm Điềm à, trong bụng em chính là Bảo Bảo đầu tiên của Dịch gia nên em phải chăm sóc cục cưng cho thật tốt.” Lam Lam cười giải thích, đôi mắt xinh đẹp thoáng hiện lên tia tự trách, thấp giọng nói: “Chị, chị không sinh thể sinh con cho nên con cháu Dịch gia phải nhờ vào em rồi.”

An Điềm nghe cô ấy nói vậy, không khỏi bình tĩnh lại và cẩn thận hỏi: “Tại sao ạ?”

Lam Lam kéo khóe miệng nở nụ cười như không cười, ánh mắt hơi trống rỗng, môi ngập ngừng, cuối cùng cô ấy cũng không nói được lời nào. An Điềm không muốn ép cô ấy, ý niệm muốn từ chối trong lòng cuối cùng cũng biến mất.

Bây giờ cô đã vào giai đoạn thai nghén, cô bị nghén rất nghiêm trọng khiến cho Dịch Diễn hoảng đến độ xoay mòng mòng, anh đi học một khóa học để tìm ra cách giúp cô bớt nôn nghén.

Một người đàn ông hung dữ chớp mắt biến thành một người ấm áp có thể dựa vào, mang đến niềm hạnh phúc lớn lao cho An Điềm.

Tháng thứ ba của thai kỳ, bụng An Điềm đã bắt đầu lớn, tay chân vẫn trắng mịn như xưa, từ một cô gái nhỏ giờ đã trưởng thành thành một thai phụ xinh đẹp.

Dịch Diễn cứ tưởng cô gái nhỏ mang thai rồi thì những ánh mắt ngắm nhìn cô sẽ tự động né ra xa, vậy mà đâu có ngờ lúc anh đưa cô ra công viên tản bộ mọi người xung quanh càng nhìn cô nhiều hơn.

Bây giờ bé thai phụ nhà anh có sức hút đến nổi các ông lão bà lão ở công viên cũng không tha.

Về đến nhà, An Điềm cúi đầu nhìn gương mặt đen thui của người đàn ông đang mát xa chân cho cô, nhịn không được cô bật cười: “Anh lại ghen nữa rồi à?”

Dịch Diễn không trả lời chỉ dùng cặp mặt tối sầm nhìn chằm chằm cô, nhìn một lát anh lại rũ xuống mắt tiếp tục động tác trong tay.

Gót chân trắng nõn gót được anh nắm trong tay, nó mềm mại như không có xương, móng chân màu hồng nhạt kia là do anh sơn lên. Cổ chân trái đeo một cái lắc chân tinh xảo, trên lắc chân đó mặt chữ Y tên của anh.

An Điềm nghịch ngợm đá ngón chân, thấy người đàn ông không phản ứng gì cô đạp chân vào nước khiến cho vài giọt nước bắn lên tay áo anh.

“Đừng giận nữa mà.” Cô chớp chớp mắt, cô nghe lời cho Dịch Diễn lau khô nước trên chân giúp mình.

Làm xong xuôi mọi chuyện, Dịch Diễn bóp cẳng chân cô và cúi người ghé sát vào cô, mục tiêu đã đươc xác định, anh nhìn đôi môi hồng ngọt ngào kia rồi cắn nó một cái.

An Điềm khóc thút thít che môi lại, đang muốn lấy lý do mà mình thường hay dùng ra thì đã nghe Dịch Diễn thấp giọng uy hiếp: “Đừng có lấy cớ em đang mang thai nữa, bác sĩ đã nói sau ba tháng là có thể làm, đến lúc đó hình như anh có thể làm em đến ngất xỉu luôn đấy.”

“……” Kẻ thức thời trang tuấn kiệt*.

* Câu nói này thường được mọi người hiểu là người có khả năng thích ứng với tình thế, nhận rõ sự lên xuống của thời đại thì được xưng là anh hùng hào kiệt.

An Điềm ngoan ngoãn làm một người câm.

38.

Tuy Dịch Diễn luôn uy hiếp bé thai phụ nhà mình là sẽ sẽ ‘chơi’ cô nhưng trong thời gian cô mang thai anh không hề đụng vào cô, anh sợ bé thai phụ sẻ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Dục vọng mạnh mẽ của người đàn ông đã bị nghẹn lâu, cho đến ngày hai anh em song sinh kia cất tiếng khóc chào đời Dịch Diễn liền gấp gáp bắt đầu giúp An Điềm tiến hành công việc khôi phục sau sinh.

Nhưng mỗi khi anh muốn làm chút chuyện gì đó thì hai anh em trong nhà lại ăn ý cùng nhau khóc nháo lên, An Điềm đành phải đi chăm sóc con, người cha mới này cũng thức đêm với cô.

Tối hôm nay, An Điềm đi ra khỏi phòng tắm thì nhìn thấy Dịch Diễn mỗi tay ôm mỗi đứa bé và đang ngã lên giường ngủ.

Cô đến gần, nhịn không được chụp lại hình ảnh của ba cha con, sau đó cô hôn đứa lớn một cái, đứa nhỏ một cái, cuối cùng cô cũng tặng cho ông xã yêu của mình một cái ôm ngọt ngào.

Nửa đêm Dịch Diễn tỉnh lại, anh phát hiện cả người mình đều bị tê.

Cúi đầu nhìn xuống thì ra hai trái dưa nhỏ đang đè lên cánh tay anh, còn cô vợ nhỏ đang nằm ngủ trên người anh.

Anh nở nụ cười rồi cúi đầu hôn lên đỉnh đầu An Điềm.

Ngủ ngon, thế giới của anh.

Hoàn toàn văn

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện