Người bình thường sẽ hiểu, cách vẽ bùa niệm chú, đều là Thái thượng lão quân nghe lệnh. Nhưng cách ông nội dạy tôi không giống như vậy, đây là mật nguyền có một không hai của Ngô gia ta, không giống cũng không sao, có tác dụng là được.
Tôi buông pháp ấn xuống, tĩnh tâm trong chốc lát, ngưng thần nhìn một lần, trên đạo phù chú hiện lên tầng kim quang nhàn nhạt, bên trong có sát khí. Tôi cầm phù lên, huơ hươ, chờ chu sa khô lại, hỏi Khả Nhi: “Cậu chắc chắn muốn kiếm 100 ngàn chứ?”
“Chắc chắn!” Khả Nhi nói.
“Được, vậy giờ cậu không thể đổi ý.” Tôi đưa phù cho cô ấy: “Đeo bên người, trước khi xong chuyện này, tuyệt đối không được rời người.”
“Được!” Cô ấy nhận lấy, cần thận gấp lại, nhét vào áo lót.
“Thu dọn đồ lại, cầm cẩn thận.” Tôi đứng lên: “Chúng ta đến nhà anh Phi của cậu.
“Được!” Khả Nhi gật đầu.
Cô đứng lên bắt đầu thu dọn đồ.
Đường Tư Giai nhỏ giọng hỏi tôi: “Vẽ bùa thế này, so với hôm đó ở mộ tổ nhà tôi, có lợi hại hơn không?”
Tôi tiến đến bên tai chị, nhỏ giọng nói: “Thật ra thì giống nhau…”
“Vậy sao phải phiền toái như vậy.”
“Như hôm nọ thì bớt phiền, như hôm nay, bớt phí sức lực…”
Chị hiểu: “Ra là vậy ….”
Khả Nhi mang lọ chu sa, giấy vàng, ấn gỗ đào cất đi, mang theo liễn chu sa, cầm bút lên, xoay người đi.
“Thật sự để cho em ấy làm?” Đường Tư Giai có chút không yên tâm: “Em ấy làm được không?”
“Cô ấy đã đeo Hộ thân phù, không còn lựa chọn nào khác rồi.” Tôi nhìn chị: “Về nghỉ ngơi đi, ngày mai còn tới công ty mới nhậm chức. Chuyện này, em sẽ lo.”
Chị đưa mắt nhìn tôi, sau đó lại gần, ôm lấy tôi.
“Vất vả cho thầy rồi, bảo vệ bản thân cẩn thận.”
Mặt tôi nóng lên, gật đầu: “Ừm.”
Vừa lúc Khả Nhi trở về, ngẩng đầu nhìn, vội vàng xoay người: “Cái đó … bút lông phải rửa, em không nhìn thấy gì hết.”
Đường Tư Giai buông tôi ra, đỏ mặt đứng lên, nhẹ giọng nói: “Vậy tôi đi trước.”
Tôi cũng đứng lên: “Trên đường lái xe cẩn thận.”
“Ừm.” Chị cầm túi lên, xoay người đi.
Tôi tiễn chị tới cửa, đưa mắt nhìn chị xuống lầu, lúc này mới đóng của lại.
Khả Nhi chầm chậm chạy đến bên tôi, hung phấn hỏi: “Thế nào? Để tôi nhìn thấy rồi kìa? Thiếu gia, cậu và chị Giai Giai đang hẹn hò! Đúng không hả?”
Mặt tôi đỏ lên: “Cậu đừng hiểu lầm, đó là bạn bè ôm nhau…”
“Ha ha, tôi không hiểu lầm đâu nhé.” Cô ấy cười gian nhìn tôi, ánh mắt đắc ý: “Bạn bè ôm nhau, sẽ không đụng ngực, mới vừa rồi chị Giai Giiai ôm cậu, tôi nhìn rồi, sát lắm đó! Ha ha ha, cậu xem, mặt cậu đỏ rần rồi, ha ha ha ….”
Tôi bình tĩnh nhìn cô ấy, không lên tiếng.
Cô ấy không dám cười nữa, hắng giọng: “À … Tôi hiểu lầm? Được rồi, thật xin lỗi thiếu gia, tôi cái gì cũng không thấy…”
“Lấy đồ, đến nhà ông chủ cậu.” Tôi bảo cô ấy.
Cô ấy cúi đầu chạy tới phòng khách, cất bút lông cẩn thận, xách túi đến bên cạnh tôi, chột dạ giống một đứa trẻ phạm lỗi.
Tôi cười nhạt: “Đi thôi.”
Tôi buông pháp ấn xuống, tĩnh tâm trong chốc lát, ngưng thần nhìn một lần, trên đạo phù chú hiện lên tầng kim quang nhàn nhạt, bên trong có sát khí. Tôi cầm phù lên, huơ hươ, chờ chu sa khô lại, hỏi Khả Nhi: “Cậu chắc chắn muốn kiếm 100 ngàn chứ?”
“Chắc chắn!” Khả Nhi nói.
“Được, vậy giờ cậu không thể đổi ý.” Tôi đưa phù cho cô ấy: “Đeo bên người, trước khi xong chuyện này, tuyệt đối không được rời người.”
“Được!” Cô ấy nhận lấy, cần thận gấp lại, nhét vào áo lót.
“Thu dọn đồ lại, cầm cẩn thận.” Tôi đứng lên: “Chúng ta đến nhà anh Phi của cậu.
“Được!” Khả Nhi gật đầu.
Cô đứng lên bắt đầu thu dọn đồ.
Đường Tư Giai nhỏ giọng hỏi tôi: “Vẽ bùa thế này, so với hôm đó ở mộ tổ nhà tôi, có lợi hại hơn không?”
Tôi tiến đến bên tai chị, nhỏ giọng nói: “Thật ra thì giống nhau…”
“Vậy sao phải phiền toái như vậy.”
“Như hôm nọ thì bớt phiền, như hôm nay, bớt phí sức lực…”
Chị hiểu: “Ra là vậy ….”
Khả Nhi mang lọ chu sa, giấy vàng, ấn gỗ đào cất đi, mang theo liễn chu sa, cầm bút lên, xoay người đi.
“Thật sự để cho em ấy làm?” Đường Tư Giai có chút không yên tâm: “Em ấy làm được không?”
“Cô ấy đã đeo Hộ thân phù, không còn lựa chọn nào khác rồi.” Tôi nhìn chị: “Về nghỉ ngơi đi, ngày mai còn tới công ty mới nhậm chức. Chuyện này, em sẽ lo.”
Chị đưa mắt nhìn tôi, sau đó lại gần, ôm lấy tôi.
“Vất vả cho thầy rồi, bảo vệ bản thân cẩn thận.”
Mặt tôi nóng lên, gật đầu: “Ừm.”
Vừa lúc Khả Nhi trở về, ngẩng đầu nhìn, vội vàng xoay người: “Cái đó … bút lông phải rửa, em không nhìn thấy gì hết.”
Đường Tư Giai buông tôi ra, đỏ mặt đứng lên, nhẹ giọng nói: “Vậy tôi đi trước.”
Tôi cũng đứng lên: “Trên đường lái xe cẩn thận.”
“Ừm.” Chị cầm túi lên, xoay người đi.
Tôi tiễn chị tới cửa, đưa mắt nhìn chị xuống lầu, lúc này mới đóng của lại.
Khả Nhi chầm chậm chạy đến bên tôi, hung phấn hỏi: “Thế nào? Để tôi nhìn thấy rồi kìa? Thiếu gia, cậu và chị Giai Giai đang hẹn hò! Đúng không hả?”
Mặt tôi đỏ lên: “Cậu đừng hiểu lầm, đó là bạn bè ôm nhau…”
“Ha ha, tôi không hiểu lầm đâu nhé.” Cô ấy cười gian nhìn tôi, ánh mắt đắc ý: “Bạn bè ôm nhau, sẽ không đụng ngực, mới vừa rồi chị Giai Giiai ôm cậu, tôi nhìn rồi, sát lắm đó! Ha ha ha, cậu xem, mặt cậu đỏ rần rồi, ha ha ha ….”
Tôi bình tĩnh nhìn cô ấy, không lên tiếng.
Cô ấy không dám cười nữa, hắng giọng: “À … Tôi hiểu lầm? Được rồi, thật xin lỗi thiếu gia, tôi cái gì cũng không thấy…”
“Lấy đồ, đến nhà ông chủ cậu.” Tôi bảo cô ấy.
Cô ấy cúi đầu chạy tới phòng khách, cất bút lông cẩn thận, xách túi đến bên cạnh tôi, chột dạ giống một đứa trẻ phạm lỗi.
Tôi cười nhạt: “Đi thôi.”
Danh sách chương